Một năm sau.
“Cô gái, không nên đi tiếp đâu!” Một ngươi phụ nữ ăn mặc giản dị gọi tôi lại từ phía sau, vẻ mặt khắc khổ, đánh giá tôi từ trên xuống dưới “Cô gái à, các cô ở thành phố nên không biết, ngọn núi này có ma đấy, không nên tiếp tục đi lên đó!”
Tôi đứng ở đó một lúc, đưa mắt nhìn về phía xa, một vùng đồi núi cây cối xanh um tùm..
Tôi quay lại nhìn người phụ nữa trung niên kia, cười với cô ấy “Không sao cô ạ, cháu có bạn sống trong núi đó!”
“Bạn ư!” Mặt cô ấy bỗng trở nên căng thẳng, thoáng hiện lên vẻ sợ hãi “Bạn của cháu ở trong núi!”
Tôi đương nhiên biết tại sao cô ấy lại có thái độ như vậy, nhưng cuối cùng cô không nói gì. Tôi xoay ngừoi, nhìn vào con đường heo hút phía trước, hít một hơi, nhẹ nhàng bước đến đó.
“Cô gái, không nên đi, không nên đi tiếp đâu!” Giọng nói của người phụ nữ trung niên kia vẫn không ngừng vang lên phía sau tôi. Tôi ngẩng đầu, hai bên là rừng cây xanh um tùm tươi tốt, một con đường vào núi uốn lượn, không nhìn thấy đích đến, giống như một cái miệng vô cùng lớn có thể nuốt chửng bạn bất cứ lúc nào.
Đây là nơi rừng núi hoang vu, không có một ai dám đến đây sinh sống nhưng không ai không biết đến nơi này. Đây chính là ranh giới giữa Trung Quốc với Miến Điện, từ nhiều năm nay vẫn nổi tiếng là vùng đất u ám, không khí quanh năm ẩm ướt, là nơi rừng thiêng nước độc. Cơn mưa chợt kéo đến, tôi vội tìm một vách núi trú mưa, mưa càng lúc càng nặng hạt, nặng nề rơi trên những tán lá cây đại thụ, cứ như vậy không ngừng. Một thoáng sau, mặt đất dưới chân tôi đã trở thành bùn đất lầy lội.
Tôi cứ đứng như vậy, nhìn những giọt mưa từng hạt từng hạt rơi. Cơn mưa này đến cũng nhành, đi cũng nhanh. Mới vừa rồi thời tiết còn u ám, thế mà bây giờ bầu trời đã trở nên quang đãng.
Tôi tự cười nhạo bản thân, thời tiết cũng giống như con người, rất dễ thay đổi thất thường.
Tôi thở dài, lấy trong ba lô ra một chai nước, uống một ngụm lớn.
Ngồi nghỉ một lúc, lúc định đứng lên mới nhận ra cổ chân vô cùng tê mỏi, đang cố gắng đứng dậy, bỗng phía trước vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Tiếng bước chân ở cái nơi rừng núi hoang vu thế này thật sự rất kỳ lạ, tôi theo bản năng lùi về phía sau, chui vào trong hang núi để tránh đối phương nhìn thấy.
Phía trước là những bụi cây lớn, những tiếng bước chân đạp trên cỏ ngày càng gần, một giây sau, cây cối bị rẽ ra, trước mắt tôi là đôi giầy quân đội dính đầy bùn đất.
Những người trước mặt tôi lúc này đều có làn da ngăm đen, cơ thể cường tráng, đặc biệt là những ánh mắt thâm thuý đang hướng về phía tôi cùng cái mũi tròn.
Quả nhiên không phải người Trung Quốc, hơn nữa, tôi còn có thể nhận ra một người trong số bạn họ.
Lúc này, Trát Nhân trừng mắt nhìn tôi một cách hung dữ. Tôi nghĩ chắc anh ta vẫn chưa quên, chưa quên việc tôi chính là kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện đối với Nghiêm gia.
Trát Nhân không nói câu nào, người đàn ông nên cạnh nói với anh ta bằng loại ngôn ngữ mà tôi không thể hiểu được. Vẻ mặt lạnh lùng của anh ta không hề thay đổi, nhíu mi nhìn tôi, đôi ngươi loé lên những biểu cảm khó hiểu, khoé miệng mấp máy nói gì đó với người bên cạnh.
Tôi vẫn không hiểu được họ nói gì, chỉ thấy anh ta nói rất nhiều với người đàn ông bên cạnh sau đó nói với âm điệu cực to với những người khác, ánh mắt của bọn họ lúc này khiến tôi cảm thấy rất quen thuộc.
Tôi sợ hãi lùi về phía sau vài bước, nói với người đàn ông với vẻ mặt lạnh lùng kia “Tôi muốn gặp Nghiem Diệu!”
“Tiện nhân, cô nghĩ cô là ai mà muốn gặp đại ca của chúng tôi!” Người lên tiếng không phải là Trát Nhân, là người đàn ông vẫn đứng bên cạnh anh ta, tiếng Trung của anh ta không được lưu loát, chỉ biết chửi một cách hung ác.
Một người đàn ông gạt cây cối hai bên đi tới chỗ tôi “Các anh em đã mấy tháng không ngửi thấy mùi đàn bà, muốn biết chúng tôi đối cử thế nào với con mồi không?” Nói xong, anh ta quay mặt nhìn những người khác, tất cả bọn họ cười rộ lên đi về chỗ tôi đứng, chỉ có Trát Nhân đứng ở phía sau, bộ dạng thích thú như đang được xem kịch vui.
“Các người đừng tới đây, tôi muốn gặp Nghiêm Diệu… Gọi Nghiêm Diệu ra đây!”
Tôi lùi về phía sau, nhưng rất nhanh lưng đã chạm phải vách núi, không thể lùi thêm được nữa.
“Trát Nhân… Tôi muốn gặp Nghiêm Diệu!” Lúc bị mấy tên đàn ông kia giữ hai tay tôi vẫn không quên gọi tên Trát Nhân cầu cứu, cố gắng dùng hai chân đạp tới tấp vào người trước mặt. Bọn họ người đông lại khoẻ mạnh, tay chân tôi chẳng mấy chốc đã bị bọn họ giữ chặt. Một tên da ngăm đen dơ bẩn chạy đến trước mặt tôi, không biết anh ta nói cái gì, lại trừng mắt nhìn tôi rồi chậm rãi cởi thắt lưng, anh mắt vô cùng bẩn thỉu.
“Không… Buông tôi ra… Tôi muốn gặp Nghiêm Diệu!”
“Nghiêm Diệu… Nghiêm Diệu…” Đôi tay dơ bẩn của anh ta đã bắt đầu chạm đến ngực tôi, tôi ra sức gào thét chói tai, cố gắng giãy dụa, gần như phát điên mà hét lên.
“Ba!” Một cái tát nặng nề giáng lên má tôi, những hình ảnh trước mắt trở nên mờ ảo. Tôi còn cảm nhận được mùi máu trên khoé môi.
“Súc sinh!” Tôi gào lên, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, một giây sau, anh ta tóm lấy mắt cá chân của tôi ra sức xé ống quần.
“Súc sinh… Đồ súc sinh… Nghiêm Diệu… Nghiêm Diệu, anh ra đây, ra đây!!!!!”
Tôi tuyệt vọng gào khóc, cuối cùng, người đan ông trước mắt cũng dừng động tác, một giây sau anh ta đã gục xuống đất, người vừa đánh ngất anh ta là Trát Nhân.
“Lộ Tịch Ngôn, đây là tôi dạy bảo cô một chút, lần sau sẽ không phải là giả đâu, bây giờ tốt nhân cô nên biết khỏi đây thật xa” An ta trừng đôi mắt vằn đỏ nhìn tôi, một tay nắm lấy cằm tôi bóp rất chặt, không hề có một chút thương tiếc, một lát sau cũng thả tôi ra rồi đứng dậy.
“Không… tôi muốn gặp Nghiêm Diệu!” Tôi túm lấy tay anh ta, nhìn thằng vào đôi mắt hung dữ ấy “Tôi muốn gặp Nghiêm Diệu… Tôi muốn nhìn thấy anh ấy!”
“Lộ Tịch Ngôn, cô muốn gì tôi mặc xác cô!” Trát Nhân hoàn toàn nổi điên, ánh mắt hiểm độc như muốn căn nuốt tôi. Đúng lúc này, điện thoại trong túi anh ta đổ chuông. Anh ta vẫn trừng mắt nhìn tôi rồi nhận điện thoại.
“Là sao ạ… Vâng, tôi biết rồi!” Giọng nói Trát Nhân có vẻ nghiêm trọng, đưa điện thoại cho tôi.
Tôi nhìn anh ta, cắn răng đưa điện thoại lên bên tai.
“Nếu cô cho rằng tôi không dám giết cô, tôi lập tức có thể chứng minh cho cô thấy!”
Âm thanh trầm thấp từ đầu dây bên kia truyền đến, tôi nắm chặt chiếc di dộng, tay không ngừng run, hít sâu một hơi “Nghiêm Diệu… Em muốn gặp anh, nhất định phải gặp được anh!”