Tôi không ngờ rằng lúc đưa hai đứa về nhà, Phương Mẫn vẫn chưa về, di động báo ngoài vùng phủ sóng, đành gửi cho chị ấy một tin nhắn nhưng không có trả lời, tôi và Hiệp Thịnh đành đưa Tiểu Tự và Tiểu Đao đến quán cà phê bên đường nghỉ ngơi, hai đứa nhóc con đó chơi cả một ngày nên mệt mỏi ngủ ngoan trong lòng tôi.
Một lát sau, Phương Mẫn trả lời tin nhắn của tôi, nói tôi đến đầu phố đón chị ấy, tôi nghi ngờ nhưng vẫn đi, cho dù là có chuyện gì tôi cũng phải đến, có điều tôi vẫn là không nên bỏ qua sự kỳ quái kia thì hơn, khi tôi một mình đi đến đầu phố, từ xa một chiếc xe màu đen quen thuộc đi đến, cơ thể tôi chấn động, dưới chân như có đeo chì không thể nào bước đi được.
Chiếc xe chậm rãi dừng ở trước mặt tôi, lái xe cung kính xuống mở cửa rồi nói với tôi “Lộ tiểu thư, mời lên xe!”
Tôi đứng bất động, cố gắng đẩy sự sợ hãi trong lòng xuống. Cố ý như không nhìn thấy, quay mặt đi thẳng.
“Lộ tiểu thư!” Anh ta cố ý đè âm thanh xuống thấp nhất.
Tôi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông cao lớn đầy vẻ lạnh lùng trước mặt, tuy rằng tôi rất muốn nói với anh ta rằng đã nhận nhầm người rồi, nhưng ánh mắt kiên nghị của anh ta nói cho tôi biết, anh ta khẳng định không nhầm. Anh ta dường như đợi tôi đã lâu, là nhận mệnh lệnh của người khác sao?
“Lộ tiểu thư, tiên sinh nói tôi phải mời cô đến bằng được, bạn của cô cũng đang làm khách ở chỗ chúng tôi!” Lái xe là một người đàn ông đeo kính đen nhã nhặn, giơ tay nhấc chân đối với tôi đều vô cũng tôn kính lễ độ, đáng tiếc, lời từ miệng hắn vừa nói ra tuyệt đối mang ý uy hiếp.
Tôi thoả hiệp, hít một hơi thật sâu, nhận lời anh ta ngồi vào trong xe.
Người đàn ông thấy tôi đã ngồi yên liền xoay người nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, ngồi vào vị trí lái xe, bắt đầu khởi động động cơ, tôi nhìn qua gương chiếu hậu, thấy anh ta mặc một thân âu phục màu xám, cà vạt cùng màu, áo sơ mi trắng bên trong lại có cảm giác muốn bật cười. Gần đây, dạng người nào cũng nhìn giống như “thành phần trí thức”!!!
Xe chậm rãi chạy rồi dừng lại trước một ngôi biệt thự sang trọng, thiết kế đặc biệt đẹp mắt, khiến tôi không khỏi liền tưởng một chút đến ngôi biệt thự của Nghiêm gia trong ký ức.
“Lộ tiểu thư, mời!”
Không thể ngờ được, một người lái xe cũng có khí chất bất phàm như vậy, thật đúng là khiến người ta phải nhìn với con mắt khác.
Tôi nhún nhún vai, cúi đầu đi theo anh ta, dọc theo bậc thang cẩm thạch, bỗng có một bóng người từ trong ra, bàn tay vô tình đập vào bả vai tôi, tôi ngẩng đầu lên, là khuôn mặt xinh đẹp với đôi mắt ậng nước, tôi chỉ cần nhìn qua cũng biết cô ấy vừa bị người khác tát tai, một bên mặt còn lằn vết ngón tay, khoé miệng còn vương vết máu, trông rất đáng thương, xem ra người ra tay với cô ta không hề nương tình.
Phát hiện thấy có người nhìn mình, cô ta hạ mí mắt, vội vàng nhìn tôi một lần rồi ôm khuôn mặt sưng đỏ chạy đi.
Người đàn ông hình như không có ý định vào trong cùng tôi, tôi hít một hơi thật sâu, xoay người mở cửa, khung cảnh sang trọng bên trong thật khiến người khác nghẹt thở, nhớ lại nhà trọ của Nghiêm Diệu năm đó, đơn giản bình thường khiến cho người khác cảm thấy rất đơn thuần, nhưng ở đây trang hoàng lộng lẫy, mọi thứ đều là sự xa xỉ, nhìn đâu cũng thấy lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương.
Tôi nhìn thoáng qua, thấy một vũng nước nên sàn nhà, có lẽ ở đây vừa , chắc không phải là vì tôi chứ?
Tôi tự giễu cợt bản thân, đưa mắt nhìn bốn phía, không có ai ở đây, con mồi không phải đã tới cửa rồi sao? Vậy mà thợ săn vẫn chưa đến, chắc cũng không phải người ta mời tôi đến thăm nhà mới.
Tôi biết rõ, người mời tôi đến còn biết rõ hơn, chúng tôi chắc chắn có thứ mà đối phương muốn, bởi vậy người ta mới mời tôi đến.
Có điều, người ta không vội vàng, tôi có thể làm gì? Tôi vẫn là kẻ bị động. Đây là chuyện tôi không thể trốn tránh, đến lúc này rồi càng không thể, tôi không ngừng an ủi bản thân nếu lúc nữa không thể trốn chạy nhất định phải lạc quan mà đối mặt với kẻ địch, có lẽ kết quả sẽ có phần lạc quan hơn.
Tôi vô thức nhìn, bước vài bước vào giữa phòng khách, tay chạm vào thành sô pha, trong không gian tĩnh lặng truyền đến tiếng bước chân, không lớn không nhỏ, không nhanh không chậm, rất đều đặn.
Cơ thể tôi không ngừng run lên. Tay bám chặt vào thành sô pha, không dám xoay người.
“Đã lâu không gặp!” Chính là giọng nói này, lồng ngực tôi truyền đến sự rung động không theo quy luật, tim đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Tôi nhắm mắt lại, dùng hết can đảm quay người.
Trước mặt tôi là khuôn mặt quen thuộc, năm năm trôi qua không lưu lại dấu vết gì, vẫn điển trai như trước. Đó là khuôn mặt từng làm cho vô số nữ sinh cam tâm tình nguyện cúi đầu tôn sùng, bây giờ vẫn như vậy, phong thái không hề biến mất. Nếu có thay đổi, chỉ là ánh mắt kia, lạnh thấu xương! Còn có nụ cười trên đôi môi nhàn nhạt.
Đúng vậy, Nghiêm Diệu giống như cây hoa anh túc chứa đầy độc dược biết cười, nếu nói năm năm trước tôi có thể dễ dàng nhìn thấu cảm xúc trong mắt anh, thì ngày hôm nay tôi đã hoàn toàn bất lực, bởi vì, trong đôi mắt anh lúc này, ngoài sự tĩnh lặng chết chóc thì không còn gì khác!
“Chị Phương Mẫn ở đâu?” Tôi biết bản thân không thể thoát được chuyện này, cho dù là biết trước là cạm bẫy, bản năng vẫn nhắc tôi nên rời khỏi đây, nhưng tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể hỏi anh trực tiếp.
“Chúng ta không còn chuyện gì để nói hay sao? Như ôn lại chuyện xu chẳng hạn?” Khoé môi Nghiêm Diệu nâng lên tạo thành một nụ cười tuyệt đẹp, là anh đang cười với tôi đấy ư, hình như không phải, người đàn ông này, tôi đã không thể hiểu được anh như lúc trước nữa rồi, đây không phải là Nghiêm Diệu năm năm trước, người này tôi dường như không quen biết, không nhìn thấu anh, ngay cả hiện giờ anh là chân thành hay giả tạo tôi cũng không nhân ra.
“Em muốn gặp Phương Mẫn!” Tôi nghi ngờ nhìn Nghiêm Diệu, nét cười trên mặt anh không ngừng nở rộ, tôi cảm giác hơi thở của chính mình bắt đầu dồn dập, tôi đấu không lại anh, chỉ cần một cái nhìn, tôi đã biết chính mình là người thua cuộc.
Nghiêm Diệu vẫn giữ nụ cười trên môi, tao nhã cởi cúc áo vest bên ngoài, bình tĩnh ngồi vào ghế đối diện với tôi. Ngón tay nhẹ nhàng ấn một cái, màn hình TV loé sáng rồi bắt đầu hiện rõ, tôi nhíu mi, khi nhìn rõ những hình ảnh quen thuộc trong đó tôi gần như không nói được gì.
Là chị Phương Mẫn.
Còn có người đàn ông kia, là mối tình đầu của cô ấy.
“Là em nói muốn xem!” Nghiêm Diệu nhíu mày nhìn tôi.
Trong màn hình TV, Phương Mẫn và người đàn ông kia đang tranh cãi “Hạ Khiên Dục, chúng ta không còn liên quan gì nữa, năm đó anh vì tiền đồ mà vứt bỏ tôi, chúng ta lúc đó đã đường ai nấy đi!”
Phương Mẫn cao giọng đến khản cổ, liều mạng giãy dụa khỏi Hạ Khiên Dục. Hạ Khiên Dục không buông cô ấy ra, dùng sức giữ cô ấy “Em hãy nghe anh nói!”
“Còn gì để nói chứ, buông tay tôi ra!” Phương Mẫn cắn bàn tay Hạ Khiên Dục, anh ta lập tức buông tay ra.
“Hạ Khiên Dục, tôi biết dã tâm của anh rất lớn, nhưng vẫn không nên làm việc với loại người như vậy, anh có biết cậu ta là ai không? Nghiêm Diệu với anh trai cậu ta đều là trùm ma tuý lớn, anh có biết số tiền hiện tại cậu ta có dính bao nhiêu máu người không?”
“Hạ Khiên Dục, anh đúng là điên rồi, anh với cậu ta không có gì khác nhau, các người đều giết người!!! Đồ súc sinh!”
Điên, súc sinh, Phương Mẫn hét to đến rỗi bao vang vọng cả căn phòng, tôi nhìn Nghiêm Diệu, khuôn mặt anh không hề có một chút cảm xúc nào, chỉ có nụ cười trên khoé môi càng ngày càng trở nên thâm hiểm. Đôi mắt đen thâm trầm của anh khiến tim tôi không tự chủ được mà đập nhanh.
Trong TV hình ảnh Phương Mẫn vẫn không ngừng khóc và giãy dụa, lòng tôi đau như dao cắt, bởi vì chúng tôi đều giống nhau, chúng tôi biết rõ điều đau khổ nhất không phải là người đàn ông của mình thay đổi, mà là biết rõ anh ta làm những việc đen tối đến thế nào vẫn yêu anh ta mà không tự kiềm chế được!!!
Phương Mẫn…
Cả người tôi run run, cố gắng đứng cho vững, đau lòng nhìn chăm chú vào màn hình, sự đau khổ của cô ấy hay lúc ở trên phố ban nãy, tất cả đều là do cô ấy yêu Hạ Khiên Dục, chính là bởi vì một chữ yêu!!!
Sau lưng tôi có tiếng động, một giây sau, một vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, mùi hương quen thuộc lập tức tràn vào khoang mũi.
Tôi không thể cựa quậy, đành để mặc Nghiêm Diệu ôm, bờ môi anh ghé sát vào bên tai tôi, giọng nói như gằn lên từng tiếng “Em nói xem, dùng một đòn đánh vào đầu Tả Lăng, hay để anh ta bị người vợ ngày đêm âu yếm phản bội lại mình đau hơn? Em nói đi?”
Câu nói của anh lập tức khiến tôi thấy lạnh dọc sống lưng.
“Phương Mẫn sẽ không như vậy!”
Tôi kích động giãy dụa quay lại, hai tay đẩy lồng ngực rắn chắc của Nghiêm Diệu ra, lại bị anh dùng một bàn tay khoá chặt vào sau lưng, cả thân người dán chặt vào anh, không có lấy một khe hở để thở, tôi còn có thể cảm nhận được nhịp tim đập mãnh liệt trong lồng ngực anh đang va chạm vào lồng ngực tôi.
“Buông em ra… Buông!” Lời chưa kịp nói của tôi bị Nghiêm Diệu nuốt mất, tôi không dám nói đây là hôn, đây là cắn người thì đúng hơn. Anh dùng lực mạnh cắn mội tôi, thật sự rất đau đớn, sau đó anh không dừng lại, trực tiếp dùng đôi môi nóng bỏng hôn dọc theo cổ tôi xuống phía dưới.
Tôi định dùng hai chân vùng ra, lại bị anh phát hiện, hai chân khéo léo chặn tôi lại, trực tiếp đẩy tôi xuống sô pha, cả người lập tức đè lên khiến tôi không thể động đậy. Tôi như cá nằm trên thớt, Nghiêm Diệu cúi xuống gần tôi, hơi thở nóng bỏng phả lên khuôn mặt vì sợ hãi mà trở nên trắng bệch của tôi.
Tôi cố gắng lùi về phía sau, cho đến khi lưng chạm đến tay vịn.
“Nghiêm… Diệu, năm năm trước, Tả Lăng chỉ thực hiện đúng chức trách, người sai là em, anh muốn trả thù thì đối với mình em là đủ!”
Anh lạnh lùng nâng cằm tôi lên “Rất dũng cảm, Lộ Tịch Ngôn, em cho rằng tôi quên phần của em sao?” Nói xong câu cuối cùng, anh dùng tăng thêm sức siết chặt tay tôi, tôi lập tức nhíu mày, quật cường không chịu phát ra tiếng rên vì đau.
Ngón tay thon dài của Nghiêm Diệu dọc theo mí mắt tôi xuống phía dưới, nhẹ nhàng cởi từng cúc áo của tôi, tôi nhìn rõ dục vọng trong mắt anh, nhưng cơ thể bị anh khoá chặt không thể nhúc nhích, đành nhắm mắt hét chói tai “Không!”
Bên tai vang lên một tràng cười, giây tiếp theo, sức nặng trên người lập tức biến mất, Nghiêm Diệu đứng thẳng thân mình, từ trên cao nhìn sự chật vật của tôi, như cười như không mang theo sự khinh miệt “Không cần hoảng sợ như vậy, tiếp theo còn có trò hay chờ em xem!”
Tôi vừa xấu hổ vừa giân dữ kéo nhanh cổ áo, trừng mắt nhìn anh. Cơ thể không che giấu được sự run rẩy.
“Em có thể đi rồi!” Anh bỗng nhiên buông một câu, lạnh lùng đưa mắt nhìn tôi một lượt rồi quay người đi lên cầu thang.
“Nghiêm Diệu!” Anh dừng lại, nhưng không hề xoay người.
“Nghiêm Diệu, năm năm này, không có ai trong chúng ta là sống thoải mái, mà trọng chuyện đó, hai chúng ta không ai sai cả!”
Sự trầm mặc của anh khiến tôi cảm thấy áp lực, không thể hít thở nổi.
Thật lâu sau, trong không gian vang lên giọng nói của anh.
“Lộ Tịch Ngôn, năm năm này chỉ khiến cho tôi hiểu được một đạo lý, muốn đạt được thứ gì, nhất định phải xuống tay, không cần biết kết quả! Càng không cần biết ai đúng ai sai!” Cuối cùng, anh cũng quay người, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn tôi, ánh mắt này của anh khiến tôi như bị một cái tát, trên mặt cảm thấy bỏng rát đau đớn.
“Ngoan ngoãn chờ xem, trò hay vẫn đợi em ở phía sau!!”
Đây không phải giọng nói của con người, là giọng nói của ác ma, là lời nguyền rủa!!