.
Có một ngày, khi tôi đã già, có người đã hỏi tôi rằng trong cuộc đời tôi khi nào hạnh phúc nhất. Có lẽ tôi sẽ trả lời là khi hơn mười tuổi không chút do dự. Khi đó, tình yêu còn chưa đến, ngày ngày không sầu không lo, đau khổ nhất chẳng qua chỉ có kiểm tra và thi cử. Lúc đó cảm thấy rất áp lực, sau này nhìn lại thì thấy nó nhỏ bé cỡ nào.
Khi tình yêu đã đến, tất nhiên cũng có hạnh phúc. Thế nhưng, loại hạnh phúc này là phải nỗ lực, cũng phải tập làm quen với thất vọng, đau lòng và chia ly. Từ đó, cuộc sống không còn thuần túy nữa. Nó giống như một người phụ nữ có đôi khi sẽ nhớ nhung sự trong trắng của cô ấy, nhưng điều đó không có nghĩa cô ấy sẽ không hưởng thụ và đầu ấp tay gối với người đàn ông cô ấy yêu.
Trong những năm tháng trong trắng đó, cho dù bạn yêu một người thì tình yêu đó cũng rất nhẹ nhàng. Sau này, khi chúng ta đã trở thành phụ nữ, tất cả tình yêu đều nặng nề hơn, phiền toái hơn. Lúc đó, chúng ta không chỉ dùng trái tim, mà dùng cả thân thể để yêu một người. Bạn và người đàn ông đó có chút quan hệ máu thịt.
Chu Địch Chi đã ngủ với người yêu đầu tiên Đặng Sơ Phát từ rất sớm. Vào lúc đó, tôi và Thẩm Quang Huệ quả thực có hơi đố kỵ. Tôi còn chưa gặp được người đàn ông tôi yêu, còn chưa ngủ với anh ta, tôi sợ tôi sẽ biến thành gái trinh già. Suy nghĩ khi đó buồn cười biết bao?
Sau này, chúng tôi đều ngủ với người mình thích. Chu Địch Chi thường nói, bạn ấy chẳng qua “sớm lên cực lạc” so với chúng tôi mà thôi.
Người con gái đã từng không thể sống nỗi nếu thiếu đàn ông này, cũng đã có ước muốn của chính mình. Bạn ấy đang làm thư ký cho luật sư, song song đó cô ấy cũng đăng ký học khóa Luật Đại học từ xa, đã là năm hai rồi. Nếu mọi chuyện đều thuận lợi, thì còn ba năm nữa cô ấy sẽ thành luật sư. Cô ấy từ nhỏ đã muốn làm luật sư, thành tích học tập của cô ấy lúc đó cũng tốt. Nhưng sau này vì chìm đắm trong yêu đương, nên cô ấy mới không thi đậu đại học.
“Phải tìm lại thời gian đã mất.” Cô ấy nói thế để cổ vũ chính mình.
Thời gian đã mất còn có thể tìm về sao? Tôi nghĩ, tình yêu trong quá khứ bất luận là dài hay ngắn, là ngọt ngào hay cay đắng, cuối cùng đều khiến chúng ta trở nên kiên cường hơn. Thời gian qua đi, cũng có tác dụng của nó.
.
Một hôm, Chu Địch Chi vừa mới thi xong, bạn ấy hẹn tôi và Thẩm Quang Huệ đến nhà cô ấy ăn cơm. Phòng cô ấy mới thuê năm ngoái. Một người ở, có thể chuyên tâm đọc sách. Cô nàng rất bận bịu, thời gian chúng tôi gặp nhau ít hơn rất nhiều so với trước đây. Cho nên, mỗi lần gặp nhau đều vô vùng quý trọng. Công việc của Thẩm Quang Huệ cũng khá bận rộn. Năm ngoái, cô ấy đã chia tay với người đàn ông có vợ kia.
Có phải đàn ông trên đời đều như vậy? Khi cuộc hôn nhân đã trở nên nhàm chán, họ sẽ đi tìm mối tình khác, yêu đến chết đi sống lại. Đến một ngày khi bị vợ phát hiện ra, bọn họ lại cúi đầu, cụp đuôi về nhà. Trên cán cân lựa chọn chưa bao giờ cân bằng. Bọn họ sẽ không bỏ nhà trốn đi cùng người thứ ba.
Lúc Thẩm Quang Huệ đến, vui vẻ hỏi chúng tôi:
“Các cậu đoán xem tớ vừa chạm mặt ai?”
“Ai thế?” Tôi hỏi.
“Cô Vương Yến.” Cô ấy trả lời.
Cô Vương Yến là hiệu trưởng trường trung học mà chúng tôi từng theo học. Cô là một gái trinh già trên mặt có hàng ria mép dài. Trinh tiết của bản thân cô chính là trinh tiết của học sinh nữ, là thứ cô bảo vệ gìn giữ suốt đời.
“Cô ấy đi cùng một người đàn ông, bộ dạng vô cùng thân mật nha!” Thẩm Quang Huệ nói.
“Thật sao?” Tôi và Chu Địch Chi không hẹn mà cùng hét lên.
“Người đàn ông kia trông thật sự không tồi à!” Thẩm Quang Huệ hận đến nghiến răng ken két.
“Biết đâu là trai bao?” Chu Địch Chi ở bên cạnh tôi, vừa làm salad táo vừa hỏi.
“Người đàn ông đó nhìn qua cũng hơn bốn mươi tuổi rồi, trai bao không già như vậy chứ?” Thẩm Quang Huệ nói.
“Cậu không biết có trai bao già sao?” Chu Địch Chi hỏi ngược lại.
“Nhưng mà…” Quang Huệ ngập ngừng, “Nếu đã tìm trai bao, sao không tìm một người trẻ một chút?”
“Trai bao già có sở trường của trai bao già à.” Chu Địch Chi nói như thật: “Núi lửa không hoạt động đã lâu như cô Vương Yến, mấy anh chàng trẻ tuổi e rằng không có biện pháp khiến cô ấy bùng cháy.”
Đối với phương diện nóng bỏng của tình dục, Chu Địch Chi làm thế nào cũng không thay đổi được.
“Người đàn ông kia nhìn qua không giống trai bao đâu!” Thẩm Quang Huệ cãi lại, “Không ngờ cô Vương Yến cũng có thể nói chuyện yêu đương. Tại sao phụ nữ xấu xí luôn tìm được một người bạn trai tốt vậy hả?”
Chu Địch Chi vừa ăn salad vừa nói: “Vì các cô ấy có một tinh thần kiên trì. Điều kiện của chúng ta quá tốt, nên chúng ta không chịu theo đuổi và lấy lòng đàn ông. Những phụ nữ đó sẽ tự nói với chính mình: ‘Dù sao cũng phải kết hôn một lần!’ Các cô ấy có một ý chí vô địch.”
“Đúng vậy, dù sao cũng phải kết hôn một lần.” Quang Huệ cảm thán.
“Cậu muốn kết hôn sao?” Tôi hỏi.
“Tớ bây giờ đến bạn trai còn không có, sao mà kết hôn? Kết hôn cũng tốt, trở thành vợ của một người đàn ông. Thế thì cho dù anh ta đã từng yêu người phụ nữ khác, thì cuối cùng, anh ta cũng sẽ quay về nhà.”
“Trong ba người chúng ta, ai sẽ là người kết hôn đầu tiên đây?” Chu Địch Chi lên tiếng hỏi.
“Là cậu hả?” Tôi cười hỏi.
“Mặc dù Trần Kỳ Chính sẽ là một người chồng rất tốt, nhưng tớ còn muốn đi học nha! Trước khi trở thành luật sư, tớ tuyệt đối sẽ không lấy chồng.” Cô nàng tuyên bố hùng hồn.
Trần Kỳ Chính là bạn học hiện nay của Chu Địch Chi, họ quen nhau đã hơn một năm. Anh ta là giáo viên trung học. So với tất cả người yêu cũ của Chu Địch Chi, anh ta là tốt nhất. Chu Địch Chi yêu đương với một thầy giáo, phải chăng là điều mà trước nay không thể nào tưởng tượng được?
“ Cậu và Lâm Phương Văn chăng?” Thẩm Quang Huệ hỏi tôi.
Lâm Phương Văn không muốn kết hôn, đúng không? Anh là một người đàn ông thà ôm sự tự do và cô độc chứ không chịu ôm gia đình ấm áp. Anh chưa từng cầu hôn tôi. Có đôi khi, tôi sẽ ghét anh vì anh không cầu hôn tôi. Cũng không phải là tôi muốn anh thật sự kết hôn với tôi, tôi chỉ khát khao anh đã từng có giây phút nào đó muốn vì tôi mà buông bỏ tự do. Tôi muốn nghe thử xem sao, anh sẽ cầu hôn tôi thế nào. Lời cầu hôn ngọt ngào đó dùng để giữ làm kỷ niệm cũng tốt mà.
Đàn ông giống như Lâm Phương Văn, khi cầu hôn nhất định sẽ không nói: “Lấy anh đi!” hoặc là “Để anh được chăm sóc em cả đời!” Những lời đó sao? Đối với anh mà nói, cái đó quá tầm thường.
Chu Địch Chi mang vẻ mặt đầy thăng trầm, mỉm cười nói:
“Trần Kỳ Chính cũng cầu hôn tớ rồi, đó là những lời khi chúng tớ thân mật. Có người đàn ông nào chưa từng ôm người phụ nữ của mình trên giường rồi nói những lời cầu hôn ngọt ngào nhất chứ? Ai lại cho là thật chứ? Cái đó chẳng qua là âu yếm mơn trớn thôi, để ái tình càng thêm tuyệt vời.”
Nhưng mà, Lâm Phương Văn chưa từng âu yếm tôi như vậy. Thật sự hận anh ấy quá! Nhưng lại hiểu rõ anh ấy chính là một người như thế. Nơi tình cảm sâu nhất, thì hận cũng cạn nhất.
.
Thẩm Quang Huệ không phải không có ai theo đuổi. Có một đồng nghiệp nam rất thích cô ấy. Đáng tiếc, anh ta nhỏ hơn cô ba tuổi, hơn nữa chưa từng yêu đương.
“Đó là trai tơ đó nha! Có gì không được chứ?” Chu Địch Chi thắc mắc.
Thẩm Quang Huệ lắc đầu: “Tớ không muốn yêu phi công trẻ đâu!”
“Cậu thích cậu ta không?” Tôi hỏi.
Quang Huệ trả lời: “Cậu ta không tệ, thông minh lại đáng yêu, hơn nữa nhìn qua cũng là một người rất chung thủy.”
“Đương nhiên rồi. Bằng không sao hai mươi mấy tuổi rồi còn chưa thất thân chứ.” Chu Địch Chi thường sẽ dùng tuổi mất trinh để đánh giá thái độ của một người đối với chuyện tình cảm. Cô ấy nói, phần trăm đoán sai của phương pháp suy luận này cô cùng thấp. Ví dụ như, một cô gái đến ba mươi tuổi mới thất thân, tuyệt đối sẽ không bận tâm đến điều đó. Một người đàn ông mười sáu tuổi đã không còn, mọi người ngược lại phải cẩn thận hơn.
“Khi tớ ba mươi tuổi, cậu ta chỉ mới hai mươi bảy tuổi. Không phải điều đó quá đáng sợ sao?” Thẩm Quang Huệ nói.
“Đúng thế. Có lẽ phải tốn nhiều tiền mua mỹ phẩm cao cấp trét lên mặt rồi mới dám ra ngoài cùng cậu ta à!” Tôi cảm thán.
“Khi cậu tới thời kỳ mãn kinh, anh ta vẫn còn trung niên!” Chu Địch Chi bồi thêm.
“Nói không chừng tớ chết sớm hơn cậu ta nữa.” Thẩm Quang Huệ bổ sung.
“Thế lại hay.” Tôi nói, “Kiếp sau luân hồi, có thể làm con gái anh ta.”
“Vậy thì phải chết lúc còn rất trẻ may ra mới được!” Chu Địch Chi nói.
Tôi bỗng nghĩ đến Vi Lệ Lệ. Cô ấy là bạn học của chúng tôi. Cô ấy ở đại hội thể dục thể thao trường bị một chiếc đĩa sắt được ném quá mạnh của một sinh viên cùng trường đập trúng đầu mà chết. Chuyện ngoài ý muốn đó đã đoạt đi sinh mạng còn trẻ của cô ấy. Cái chết, đã từng rất xa xôi, cũng đã gần kề bên chúng tôi. Cô ấy đã luân hồi rồi sao?
Nếu tôi chết sớm hơn Lâm Phương Văn, tôi muốn luân hồi sống lại, làm con gái của anh. Tôi rất muốn biết, người đàn ông như Lâm Phương Văn sẽ là một người cha như thế nào đây? Tôi không muốn kiếp sau lại yêu anh, vì vẫn có khả năng rời xa. Tôi muốn làm con gái anh, trong người chảy dòng máu của anh. Tôi muốn có được toàn bộ tình yêu không cần báo đáp và không bao giờ mất đi của cha đối với con gái. Hơn nữa, anh mãi mãi sẽ không rời khỏi tôi, cho đến khi cái chết lại một lần nữa chia cắt chúng tôi.
Chu Địch Chi nói, “Nếu như Trần Kỳ Chính chết trước tớ, tớ hi vọng kiếp sau anh sẽ làm con trai tớ. Vậy thì , anh có thể tiếp tục bú vú tớ. Tớ thích nhìn bộ dạng rất thỏa mãn khi bú sữa của anh.”
“Tớ có nên thử qua lại với cậu ta không?” Quang Huệ nói khẽ.
“Ai cơ?” Tôi và Địch Chi lại cùng mở miệng hỏi.
“Trai trẻ kia.” Thẩm Quang Huệ tức giận hét lên.
Tôi và Chu Địch Chi bận vẽ vời cậu chuyện luân hồi chuyển kiếp kia, nên đã quên mất cô ấy.
Chu Địch Chi lấy đĩa nhạc trên máy hát ra, thay bằng đĩa nhạc mới của Cát Mễ Nhi. Giọng hát trầm lắng của cô ấy dường như cũng đang kể một câu chuyện luân hồi.
“Nếu có vĩnh hằng, sao con người hữu hạn còn trời đất lại vô hạn?
Nếu có bất hủ, sao ngọn lửa trong lòng không chống nổi gió lớn?
Nếu có tồn tại, sao không thể lựa chọn đàn áp cái chết?
Nếu có tôn nghiêm, sao lại có vĩnh hằng, tồn tại cùng bất hủ?"
Bài hát “Hỏi trời” này do Lâm Phương Văn viết.
“Cô ấy hát thật hay!” Chu Địch Chi nói.
Đương nhiên. Cô ấy là do Lâm Phương Văn phát hiện mà.