.
“Chỉ có đôi tay mới có thể làm ra hương vị của tình yêu.” Mẹ của Dư Bình Chí nói.
Tôi ở trong phòng bếp của bà, cùng bà học làm bánh quy chocolate. Bà chủ nhà hoạt bát thân thiện, đam mê nấu nướng này nói cho tôi biết, máy trộn bột mặc dù tiện lợi hơn nhiều, nhưng muốn làm ra bánh quy giòn ngon nhất, vẫn phải dựa vào đôi tay khéo léo của chính mình, khuấy bơ thành bọt trắng. Muốn khuấy bơ và đường thành bọt trắng quả thật mệt muốn chết. Tôi vừa trộn vừa nhìn bơ trong thau, nó lúc nào mới bằng lòng biến thành màu trắng đây?
“Muốn bác giúp không?” Mẹ Dư hỏi tôi.
“Không sao ạ, cứ để con tự làm ạ.” Tôi vội trả lời.
“Làm bánh cho bạn trai ăn sao?”
“Dạ! Loại bánh quy chocolate anh ấy ăn vào năm tám tuổi suốt đời không quên, con không biết làm sao để làm ra mùi vị đó.”
“Mùi vị trong ký ức rất khó bắt gặp lại trong cuộc sống sau này.”
“Đúng ạ, con cũng lo lắng…”
Bà vừa đập trứng vào trong thau của tôi vừa nói: “Tuy nhiên, con có thể tạo ra một hồi ức khác.”
“Sao con lại không nghĩ ra chứ? Con thật ngốc!” Tôi ngượng ngùng nói.
Bà cười nói: “Không phải do bác thông minh hơn con, mà là do bác lớn tuổi hơn con, có nhiều hồi ức hơn con.”
“Bác gái, sao bác lại thích nấu nướng?”
“Vì bác muốn xuống bếp vì người bác yêu.” Bà vui vẻ trả lời.
“Đây là lý do hay nhất nha!” Tôi cảm thán.
“Hầu hết các câu chuyện trong cuộc sống đều bắt đầu từ bàn ăn nha.” Bà nói, “Trong hồi ức của mỗi người, chí ít đều có một hồi ức về thức ăn.”
Tôi mỉm cười nói: “Đúng ạ.”
“Nấu ăn cũng giống như đời người, lúc đầu luôn luôn theo đuổi xán lạn, sau cùng mới phát hiện mùi vị ngon nhất chính là món ăn đạm bạc.”
“Điều này rất khó làm được nha!” Tôi nói.
“Bởi vì con vẫn còn trẻ, chỉ thích theo đuổi xán lạn.”
Chúng tôi đem bánh đã rắc bột chocolate xong lên khay nướng, bỏ vào trong lò nướng.
Mẹ Dư nói: “Cha của Dư Bình Chí cũng rất thích ăn đồ ăn, ông ấy là ẩm thực gia! Hằng năm hai bác thường đi du lịch đến những vùng khác, chưa có nhà hàng nào hai bác chưa từng ghé qua. Con đã từng thấy nhà hàng có bàn ăn bên cạnh vòng xoay ngựa gỗ chưa?”
Tôi kinh ngạc hỏi lại: “Ở đâu vậy, bác gái?”
“Ở Brittany của Pháp, hai bác đã đến đó mười năm trước. Tên nhà hàng cũng là ‘Brittany’. Toàn bộ bức tường bao quanh nhà hàng đều được bao trùm bởi cây nho xanh biếc. Vào thế kỷ XIX, nơi đó vốn là bưu điện. Chủ nhà hàng là một đôi vợ chồng đáng mến. Trong nhà hàng treo đầy những bức tranh trừu tượng của ông chủ, còn ngựa gỗ thì được treo trên trần nhà. Con có thể tưởng tượng nhà hàng giống như thế giới cổ tích, tràn đầy tiếng cười, niềm vui không?” Bà vừa nói vừa hoa chân múa tay phụ họa.
Trái tim của tôi cũng hướng về đó.
“Hôm đó là ngày kỷ niệm kết hôn của hai bác, đó là bữa cơm đáng nhớ, suốt đời khó quên. Chỉ tiếc, máy ảnh của hai bác bị hư, không thể chụp ảnh lưu niệm.” Vẻ mặt bà mang theo niềm tiếc nuối.
Tôi thì lại tin rằng, chính vì không chụp được ảnh kỷ niệm, cuộc sống sau này sẽ không có cách nào trở lại quá khứ thông qua bức ảnh, nên kỷ niệm kia lại càng thêm sâu sắc. Phần lớn cuộc gặp gỡ và chia tay, chúng ta đều không dùng máy ảnh chụp lại,song, suốt trong quãng đời còn lại của chúng ta lại nhớ rõ nét như tạc.
Chu Địch Chi, Thẩm Quang Huệ và Dư Bình Chí đến, hỏi:
“Đã làm bánh quy xong chưa?”
Mẹ Dư lấy bánh quy từ trong lò nướng ra, ăn thử một miếng, nói:
“Khuấy bơ vẫn chưa đủ, còn phải tập luyện nhiều thêm chút nữa!”
“Là thiếu tấm lòng ạ?” Chu Địch Chi lên tiếng.
“Chắc vậy à!” Tôi nói.
“Bác gái, con cũng muốn học.” Cô nàng nói lớn.
Tôi hỏi nhỏ bên tai cô: “Là làm cho Trần Kỳ Chính ăn? Hay là cho Mạnh Truyện Nhân ăn thế?”
“Cho cả hai!” Cô nàng huých tôi một cái.
.
“Vẫn yêu hai người sao?”
Trên đường về nhà, tôi hỏi Địch Chi.
“Ừ.” Cô ấy gật mạnh đầu.
“Tớ thật sự không hiểu sao cậu có thể làm được điều đó.”
“Tớ là thành viên ‘hội phản bội người yêu’ mà! Phản bội là sở trường của tớ.” Cô nàng đáp lại.
Tôi nở nụ cười: “Bị phản bội là sở trường của tớ.”
“Cậu thật sự yêu Hàn Tinh Vũ sao?” Cô ấy hỏi.
Lúc này đây, đến phiên tôi gật mạnh đầu.
“Lâm Phương Văn thật đáng thương!” Cô nàng cảm thán.
“Sao cậu lại đi đồng tình với anh ta chứ?” Tôi phản đối.
“Chính cậu đã nói, tớ và anh ấy là đồng chí. Tớ hiểu anh ấy.”
“Tớ cũng hiểu anh ta. Người anh ta yêu nhất là bản thân.”
“Tớ cũng vậy. Có lẽ, khi tớ không còn yêu bản thân mình nhiều như vậy, tớ mới có thể nguyện ý chỉ yêu một người.”
“Yêu hai người cùng lúc, cậu không mệt sao?”
“a! Mệt lắm chứ! Mỗi tháng tớ đều lo lắng, ngộ nhỡ có em bé thì đứa bé đó rốt cuộc là của ai? Đến lúc đó, tớ sẽ rất khinh thường chính mình.”
“Cho nên, đàn ông có thể cùng lúc yêu nhiều cô, họ không có loại lo lắng này.” Tôi nói.
“Cậu tin vào tình yêu ư?” Cô ấy hỏi.
“Sao lại không tin hả?”
“Tớ càng lúc càng không tin.”
“Không tin mà cũng có thể yêu hai người sao?”
“Chính vì yêu hai người nên mới không tin. Tớ yêu một người như thế, nhưng có thể phản bội người đó, tình yêu còn niềm tin gì nữa?”
“Là tình yêu của cậu đặc biệt không có niềm tin nha!”
“Có lẽ là thế! Mỗi lần yêu ai đó, tớ đều suy nghĩ khi những ngày tháng ngọt ngào nhất này trôi qua, thì tình yêu sẽ biến thành cái gì? Chúng ta cũng sẽ quên đi sao? Quên đi bản thân đã từng yêu một người biết bao.”
“Cho đến khi các cậu quá già đến nỗi không thể phản bội người khác, các cậu mới không phản bội nữa.”
“Chắc vậy, chúng tớ đang tìm kiếm người mình yêu nhất.”
“Các cậu tìm được rồi, đó chính là bản thân các cậu.”
“Lẽ nào cậu không yêu bản thân sao?”
“Tớ không yêu bản thân nhiều như vậy.” Tôi trả lời.
“Mong muốn người khác mãi mãi yêu cậu, một lòng một dạ với cậu, chẳng lẽ không phải vì cậu yêu bản thân sao?”
Trong khoảnh khắc đó, tôi không có cách nào đáp lại. Mãi đến khi chúng tôi chia tay giữa phố xá sầm uất, tôi nhìn theo bóng dáng cô bạn biến mất trong đám đông, tôi vẫn không thể đưa ra một câu trả lời. Khát khao đối với tình yêu và lòng chung thủy, hóa ra là vì tôi quá yêu bản thân sao? Tôi lúc nào cũng trách móc Lâm Phương Văn quá yêu bản thân, song ở trong mắt anh, chẳng phải tôi cũng giống như thế ư? Tôi dùng tình yêu để ràng buộc anh, thậm chí còn hi vọng anh già hơn so với bây giờ, như vậy anh sẽ mãi mãi thuộc về tôi. Cuối cùng tôi biết Lâm Phương Văn vì sao phản bội tôi, anh không thể chịu đựng tình yêu thế này. Chúng tôi đều đã quá yêu bản thân, hai người quá yêu bản thân của mình thì không thể nắm tay nhau đến cuối đời. Khi chúng tôi nhận ra sự ích kỷ của bản thân, trong cuộc sống về sau cũng chỉ có thể yêu một người khác, yêu nhiều hơn một chút.