Khiết Nhi Bất Xá
Editor : Bông cải hấp
Chương 49 : Tách ra
"Lục Bích, mông của tôi đau quá"
**********************
【??? 】
【 Mắt ta mù rồi sao? Trong ngoài? Phát sinh lúc nào thế? Làm thế nào bọn chúng có thể làm ra loại sự tình như thế chứ! [ lão mẫu thân vô cùng đau đớn ]】
【 Bọn tỷ muội đã quên sao, phó bản trước đều đã ngủ cùng nhau, ai hiểu ai như thế nào không rõ nữa chứ, hì hì hì 】
【 Mỹ Nhân am hiểu phong cách nói chuyện nghệ thuật, thành công dọa đại thần của chúng ta rồi 】
【 Ha ha ha ha, vãi cả nói chuyện phong cách nghệ thuật 】
【 Mỹ Nhân quả thực làm ta vui sướng đến phát run, thời điểm mỗi lần sợ hãi Mỹ Nhân đều có thể đem phong cách kéo thành oai hùng, sau đó không chỉ không sợ hãi, còn có thể hưng phấn mà khiến nó trở nên dịu xuống [ dở khóc dở cười ]】
【 A, nhưng ta có điểm lo lắng cho đại thần, bị người khác hoài nghi nhiều nhất có phát sinh sự việc gì không tốt không đây? 】
【 Lo lắng cho đại thần? Tỷ muội à ngươi đây là đang nghi ngờ năng lực của đại thần sao, an tâm đi ~】
Người chơi xuất phát từ cẩn thận nên không điền lên tờ giấy không ít, ngoại trừ Thẩm Thanh Thành và Lục Bích, còn có Lâm Ổn, mẹ con Lam Tú Nhi, cùng với một thanh niên diện mạo có chút ốm yếu.
Điều này đã chiếm 6 vị trí trong số họ, còn lại 9 người chơi, có đến 4 người điền vị trí ngồi của Lục Bích.
Bao gồm cái tên Kim Đạt cùng với Hà Mai, người đầu tiên phát hiện hai người tỉnh dậy.
Kim Đạt và Hà Mai Thẩm Thanh Thành còn cảm thấy lý giải được, còn hai người còn lại, bọn họ căn bản chưa giao lưu cùng đụng chạm gì mà?
Lâm Ổn sau khi biết được kết quả cũng sửng sốt. Ông nôn nóng đứng ra mà khuyên nhủ: "Mọi người nghe tôi nói một câu, trước mắt vẫn chưa có bất kỳ manh mối nào cho thấy Lục Bích chính là quỷ quái, hơn nữa chúng ta cũng không biết những lá phiếu này có ý nghĩa gì, chúng ta hẳn là nên cẩn thận suy ngẫm, tiếp thu ý kiến mọi người rồi cùng nhau thương thảo rồi đi đến kết luận."
Cơ chế phó bản này đã vô cùng rõ ràng, chính là muốn ly gián người chơi, khiến mọi người không thể thảo luận với nhau được, những người này tại sao lại không chịu hiểu?
Kim Đạt ha hả cười nhạo hai tiếng, "Lâm Ổn a, mọi người đều không có ngu ngốc, bên trong người chơi chắc chắn có thứ đó tiến vào, nếu không sáng sớm nay người chơi kia tại sao lại chết?"
"Mà biểu hiện của người nào đó lại rõ ràng như vậy, chúng ta chẳng qua chỉ là thuận nước đẩy thuyền tìm đến hắn mà thôi, bằng không không biết còn có bao nhiêu người phải chết nữa?"
Thấy xung quanh có một số người chơi bị hắn ta thuyết phục mà dao động, hắn ta đắc ý mà giật giật khóe miệng.
Có người thấy vậy liền hướng Lâm Ổn khuyên giải, "Lâm ca, ông đây chính là quá thiện lương, đừng để bị lừa gạt."
Có người chơi vẫn nhất quyết giữ vững ý kiến bản thân, cũng có người bị lời nhắc nhở của Lâm Ổn đánh thức.
Đúng vậy, vạn nhất nếu tờ giấy mà bọn họ vừa điền là khế ước gì đó, nếu điền sẽ chết thì phải làm sao bây giờ?
Bọn họ hoang mang lo sợ, lại không dám đi tìm tên tiếp viên, liền bắt lấy Lâm Ổn mà hỏi: "Làm sao bây giờ, trước đó không tính, điền thêm một lần nữa được không? Lần này tôi sẽ không điền!"
Tiếp viên kêu bọn họ điền tên, bọn họ chỉ suy nghĩ được việc phải điền tên ai bây giờ, đâu có suy nghĩ tới việc có thể lựa chọn điền hay không điền đâu?
Kim Đạt thấy thế sắc mặt thoạt nhìn kém đi, còn cùng hắn ta kiên trì chỉ còn hai, ba người nữa.
Đặc biệt Thẩm Thanh Thành còn nắm lấy cơ hội mà đâm hắn ta, "Hắc, trước đó thì nói Lục Bích là người phái cực đoan chuyên nghiệp giết người, sau đó lại tự vả mặt bản thân mà nói Lục Bích thật ra lại là quỷ quái, mày có thể trước sau thống nhất hẵng một ý kiến rồi mới nói ra được không?"
"Người không biết còn tưởng Kim đại gia lớn tuổi nên lẩm cẩm si ngốc rồi, nếu thật vậy thì sớm nói một chút nha, tao sẽ thương tình mà cho vài viên bạch kim bổ não."
Nói xong thuận tay vuốt tay Lục Bích, bôi nhọ đùi của ta làm sao chịu được đây chứ!
Lục Bích đau đầu đè lại tay cậu, "Ngồi yên."
Mặt Kim Đạt tức giận đến xanh mét, hai tên cẩu nam nhân, cấu kết với nhau làm chuyện xấu! Hắn ta không biết viên bạch kim là cái quái gì, nhưng chắc chắn cũng không phải thứ gì tốt lành!
Bên kia Lâm Ổn đã thay mọi người đi tìm tiếp viên dò hỏi, đối với người tiếp viên không giống con người, ngược lại càng giống đồ vật, ông cũng không khỏi sợ hãi.
Nhưng ông cảm thấy vui vẻ vì đa số người chơi còn nghe ông ta khuyên nhủ.
Lâm Ổn tự trấn định rồi nói: "Xin chào, xin hỏi danh sách kia chúng tôi có thể điền lại một lần nữa hay không?"
Vài người chơi muốn đổi ý đó đang đứng phía sau ông mà khẩn trương giương mắt nhìn tình hình bên này.
"Có câu nói......" Tiếp viên dùng đôi mắt híp chặt chăm chăm nhìn Lâm Ổn, cười như không cười nói, "Trên đời không có...... Thuốc hối hận......"
Người chơi phía sau Lâm Ổn sắc mặt nhất thời trắng bệch.
Tiếp viên nói xong không để ý đến bọn họ nữa, sau đó tuyên bố kết quả cuối cùng.
Danh sách hoài nghi này sẽ quyết định vị trí chỗ ngồi đêm nay của mọi người.
Có mấy đồng bạn hoài nghi ngươi, ngươi sẽ bị điều xuống mấy hàng ghế.
Người chơi hoài nghi Lục Bích có 4 người, nói cách khác Lục Bích sẽ bị điều xuống hàng ghế thứ năm.
Quy tắc không chỉ có vậy, không chỉ có người chơi bị hoài nghi bị điều đi, mà người chơi không điền tên lên giấy cũng sẽ bị điều đi.
Cho nên Lục Bích vốn dĩ chỉ bị điều đi hàng thứ thứ năm, lúc này vị trí cuối cùng lại là hàng thứ sáu.
Nhưng Lục Bích không phải người ngồi hàng sau cùng.
Có một người chơi vốn dĩ ngồi ở hàng thứ năm, nhưng bị hai đồng bạn hoài nghi vì vậy người đó liền bị điều đến hàng thứ bảy.
Trùng hợp chính là, người này chính là người đầu tiên cướp lấy hành lý của người chết sáng nay.
Thẩm Thanh Thành hoài nghi mãnh liệt là do người này lấy đi hành lý quá nhanh, khiến cho người chơi khác bất mãn.
Thẩm Thanh Thành gây chú ý như vậy, thế nhưng lại không ai hoài nghi cậu, cũng thật kỳ lạ.
Cho dù mọi người có nghi ngờ ai đó hay không, nhưng chắc chắn họ phải chọn một người để đưa vào danh sách, hoài nghi cũng có điểm chính xác, chỉ có hoài nghi người khác họ mới không bị điều đi về phía sau, mới có thể an ổn ngồi gần những vị trí đầu.
Thẩm Thanh Thành: "Màn chơi này đang ép mọi người nghi kỵ, căm ghét lẫn nhau."
Lục Bích: "Phải."
Không điền liền đại biểu việc bị điều xuống phía sau. Trước tiên chưa nói đến việc thông quan, ấn tượng xấu về các hàng ghế sau đã thấm sâu vào tâm trí ngời chơi.
Người chơi liền theo bản năng không muốn ngồi các hàng ghế sau, cho nên vào thời điểm tiếp theo bỏ phiếu điều chỉnh chỗ ngồi, bọn họ nhất định sẽ đem một cái tên điền lên.
Như vậy mọi người vĩnh viễn không có khả năng đồng lòng.
Lục Bích liếc nhìn cánh cửa đã đóng lại, "Tên đó không công bố đáp án."
Thẩm Thanh Thành nhanh chóng hiểu ý của Lục Bích: "Cho nên việc hoài nghi đồng bạn rồi bỏ phiếu thật ra chỉ là ngụy trang." Tác dụng chính là làm người chơi nghi kỵ cùng đối địch nhau. Quỷ quái rốt cuộc có thật sự ngụy trang rồi trà trộm vào trong số bọn họ thật hay không? Việc này không quan trọng.
Bởi vì chắc chắn nếu tên tiếp viên nói có, khẳng định trong lòng người chơi liền sẽ có!
Lâm Ổn vẫn chưa trở lại chỗ ngồi, ông nghe được cuộc đối thoại của hai người liền nói ra suy đoán của Lục Bích cho mọi người cùng nghe, để mọi người không cần sợ hãi quỷ quái trà trộn.
Thế nhưng biểu tình đám người chơi lại không quá hứng thú, có người còn thấp giọng lầm bầm, "Đã biết thì thế nào chứ, ai lại tình nguyện ngồi ở hàng ghế sau."
Lâm Ổn sửng sốt.
Đúng vậy, quy tắc như thế, ai nguyện ý ngồi hàng sau cùng?
Ông thở dài, hướng Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích cười cười xin lỗi, mệt mỏi trở về chỗ ngồi.
Lục Bích đứng dậy chuẩn bị đi đến vị trí sau khi điều chỉnh, tay phải đột nhiên bị ấn lên tay vịn.
Hắn nhìn theo bàn tay, cánh tay rồi đến chủ nhân cánh tay với ánh mắt dò hỏi.
Thẩm Thanh Thành cũng thở dài, động tác tựa như các bác gái nông thôn nhiệt tình mai mối mục tiêu cho thanh niên, cậu vỗ vỗ bàn tay Lục Bích, "Lục đại ca, tôi luyên tiếc anh nha!"
Anh đi rồi ai sẽ bồi tôi chơi trò chơi! Đây không phải khiến tôi chán đến chết sao?
Lục Bích: ".....Đừng nháo."
Thẩm Thanh Thành: "Không thì anh đừng đi nữa? Vừa lúc nhìn xem nếu không làm theo quy định NPC sẽ khiến phát sinh chuyện gì."
Lục Bích: "Có người chơi khác."
Thẩm Thanh Thành lạnh mặt, "Đúng vậy."
Bọn họ không biết vi phạm "quy tắc" sẽ phát sinh chuyện gì, thế nhưng bọn họ cũng không phát rồ đến nỗi sẽ làm liên lụy đến người chơi khác.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Thẩm Thanh Thành không đi theo Lục Bích xuống phía sau.
Lục Bích đi đến hàng ghế thứ sáu, Thẩm Thanh Thành không điền tên người hoài nghi, cũng di chuyển từ hàng đầu tiên sang hàng thứ hai.
Hàng thứ nhất lúc này hoàn toàn trống không. Sau khi điều chỉnh xong vị trí, trong xe trở nên vô cùng yên tĩnh.
Thẩm Thanh Thành dựa đầu vào cửa sổ, xe lửa lắc lư không yên ổn khiến thân thể cậu run nhè nhẹ, cảm giác như đang được mắt xa.
Không có Lục Bích bồi cậu nói chuyện phiếm, Thẩm Thanh Thành bắt đầu cảm thấy nhàm chán tự hỏi làm thế nào để nhanh thông quan đây.
Ngồi thêm mấy ngày nữa mông cậu coi chừng có thể bị phế luôn. Yêu cầu thông quan cần phải ngồi ở vị trí hàng đầu tiên và tới trạm cuối bước xuống xe đầu tiên.
Trước mắt có hai điểm khó hiểu: Thứ nhất, việc điều chỉnh chỗ ngồi khiến người chơi nghi kỵ lẫn nhau, thứ hai, chính là cơ chế tử vong của người chơi.
Càng nghĩ Thẩm Thanh Thành càng cau chặt mày.
Cậu không giống đám người chơi không đầu óc kia mà nghi ngờ Lục Bích, quy tắc phó bản vẫn luôn nhấn mạnh vị trí ngồi các hàng phía sau, khiến cậu càng có khuynh hướng suy nghĩ kỳ thật cơ chế tử vong liên quan đến các hàng ghế phía sau.
Nhưng lúc ấy người ngồi ở hàng thứ năm không chỉ có một, vì vậy hẳn là người chết sẽ được chọn ngẫu nhiên trong số những người này.
Xét đến nguyên nhân dẫn đến chuyện này vẫn là do việc điều chỉnh chỗ ngồi.
Nếu muốn thông quan chỉ cần đảm bảo việc người chơi khác không nghi ngờ mình là được.
Trong nháy mắt Thẩm Thanh Thành liền nghĩ tới biện pháp một đao giải quyết hết tất cả người chơi.
Thế nhưng cái ý nghĩ này vừa xuất hiện liền bị cậu đá ngay ra khỏi đầu.
Cậu che miệng ngáp một cái, cưỡng bách bản thân không được ngủ.
Không được, đêm nay không thể ngủ.
Cậu muốn gác đêm để nghiệm chứng cơ chế tử vong của người chơi có phải thật sự do ngồi ở hàng sau cùng không.
Sau khi hạ quyết tâm, giây tiếp theo Thẩm Thanh Thành lại vô thanh vô thức ngủ quên mất.
Càng về đêm, trong xe lại càng yên tĩnh, mọi người đều lâm vào giấc ngủ.
"Phanh" một tiếng động lớn vang lên, một bóng người toàn thân đều là máu xuất hiện trước cửa sổ của xe lửa.
Trong miệng huyết ảnh kêu rên đau quá, suy yếu mà hướng ra bên ngoài cửa sổ kêu la giãy giụa, máu tươi cùng nội tạng vỡ vụn trào ra từ miệng, đem cửa sổ và sàn xe nhuộm thành một màu đỏ tươi, sau đó lại biến mất như bị hút ngược xuống đất.
Lớp sơn trên xe lửa càng thêm rực rỡ.
Mọi người ngủ đến vô cùng sảng khoái.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thanh Thành vốn đang hôn mê đột nhiên bừng tỉnh, thân thể vẫn giữ nguyên tư thế dựa cửa sổ.
Không biết có phải do mới vừa thức dậy nên vẫn còn mơ màng hay không, cậu cư nhiên lại thấy bên ngoài cửa sổ rậm rạp bóng người đứng chen chúc nhau.
Những người này toàn thân đều là máu, tất cả đều là biểu tình chết lặng mà nhìn cậu chằm chằm.
Thẩm Thanh Thành nhắm lại đôi mắt có chút đau đớn, duỗi tay dụi dụi, lần nữa nhìn lại đám người kia lại không còn nữa, bên ngoài vẫn luôn là đồng cỏ hoang nhàm chán.
Cậu không cho rằng hình ảnh vừa nãy chỉ là ảo giác.
Phó bản trước sau khi ăn xong thịt thỏ đôi mắt có nóng lên một lần, đây là lần thứ hai mắt cậu xuất hiện dị thường.
Chẳng lẽ phong ấn Âm Dương Nhãn của cậu sắp mất hiệu lực rồi?
Ồ, thật là đáng tiếc, phó bản này không có thứ gì ăn vào lại giúp ích cho đôi mắt của cậu.
Thu hồi suy nghĩ, Thẩm Thanh Thành quay đầu nhìn, cái nhìn đầu tiên chính là thấy Lục Bích đã tỉnh, cái nhìn thứ hai chính là thi thể được treo ở cuối toa xe.
Thi thể chính là nam người chơi ngày hôm qua ngồi ở sau cùng, tử trạng giống y đúc với người chơi trước đó —— thân thể chịu qua va chạm nghiêm trọng, xương cốt toàn thân vỡ vụn, giống như trải qua tai nạn giao thông thảm khốc.
Đã chứng thực được, cơ chế kích phát tử vong của người chơi xác thật chính là bị trí ngồi"Sau cùng."
Ngay sau đó cũng có người chơi khác tỉnh dậy, vẫn là Hà Mai thét chói tai đem mọi người đánh thức.
"Đây chính là người chơi tối hôm qua ngồi ở sau cùng."Có người nói.
Lần này vẫn chưa ai kịp tới lấy hành lý, hành lý của người này và người chơi chết trước đó vẫn đang được đặt ngay ngắn tại ghế ngồi hàng thứ bảy.
Có người chơi thân hình kiện mỹ hùng hổ cầm lấy hành lý đứng dậy, "Mẹ nó, mới sáng sớm đã thấy thứ này, thật đen đủi."
Hắn ta dùng phương pháp giống như hôm qua đem thi thể chọc rớt xuống đất, trong lúc không cẩn thận lỡ tay chọc thủng da thi thể, một lượng lớn máu thịt nát nhừ trào ra bắn lên người hắn ta.
Nam nhân lập tức cảm thấy ghê tởm mà muốn giết người, sau khi đem thi thể đá khỏi xe lửa việc đầu tiên hắn ta làm chính là chuẩn bị rửa sạch thân thể.
Thế nhưng máu me nhầy nhụa trên người hắn ta lại biến mất.
Nam nhân liền sửng sốt, sau đó lại nhớ đến dấu vết của thi thể hôm qua hình như cũng biến mất không thấy nữa, không nghĩ nhiều nữa, liền nhấc đám hành lý ở hàng thứ bảy trở về chỗ ngồi, không ai dám đưa ra ý kiến dị nghị.
Thời điểm ăn sáng Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích trao đổi thông tin qua ánh mắt.
Thi thể phía sau toa xe chính là người chơi hôm trước ngồi ở sau cùng, có người chơi đã chỉ ra điểm này. Mọi người sau khi biết việc này, liên hệ với tình huống đêm qua, khẳng định ít nhiều cũng đoán được cơ chế tử vong của màn chơi này.
Số người hiềm nghi Lục Bích liền giảm bớt, nhưng việc này cũng đồng thời biểu thị, người chơi nhất định sẽ nghĩ mọi cách để bản thân mình không bị điều đến hàng sau cùng.
Nuốt xuống ngụm sữa bò cuối cùng, Thanh Thành ợ một cái, nói: "Lục Bích , mông của tôi đau quá."
Việc cậu nhảy qua đề tài khác làm Lục Bích dừng lại.
Tác giả có lời muốn nói :
Lục Bích: Tôi đã nói nhiều lần rồi :)))))
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/cau-xin-nguoi-vo-lam-nguoi-moi/chuong-49