Lục Tiêu đã quyết định, kiểm tra đạn thật cũng theo đó bắt đầu.
Pằng! Phát súng đầu tiên vang lên, Lục Tiêu không mở mắt ra nhưng cơ thể lại cứng gồng đến cực điểm, giống như quay về hiện trường chạy trối chết năm đó.
Nếu không tránh thoát thì chỉ có chết!
"Pằng!" Âm thanh vang lên trong gang tấc khiến cậu khó có thể xác nhận hướng bay của viên đạn. Nhưng sự thay đổi nhỏ trong luồng khí xung quanh làm cơ thể cậu chuyển động theo bản năng.
Giống như thú con vừa mới tập đi săn, Lục Tiêu lăn một vòng sang phải, dưới tầm mắt của mọi người, viên đạn bắn thẳng xuống đất tóe lên tia lửa. Cậu đã tránh được.
Mặc dù hơi chật vật nhưng cậu thực sự đã tránh thoát.
Tuy nhiên đây mới chỉ là bắt đầu. Ngay sau phát súng thứ hai vang lên, viên đạn lướt sát qua người của cậu, mặc dù nguy hiểm nhưng cậu vẫn né được.
Làm sao có thể! Luật sư bị cáo ngạc nhiên trố mắt, không dám tin những gì hắn nhìn thấy. Còn Dư Sinh rốt cuộc cũng khiếp sợ trợn to mắt, nhưng không phải ngạc nhiên như những người khác mà hắn là đang sợ hãi.
Quá giống, giống hệt cảnh tượng năm đó.
Khi ấy, Lục Tiêu bị dồn ép tới đường cùng, cậu cũng đã làm như vậy trước mặt bọn chúng, né tránh những viên đạn thật bay tới.
Chẳng qua là lúc đó trong lòng hắn chỉ có khoái cảm, nhưng còn bây giờ thay vào đó là nỗi sợ hãi. Hắn đột nhiên nhận ra có vài việc bắt đầu thoát khỏi tầm tay.
Mà ngay sau đó, giống như ngại hắn chưa sợ đủ vậy, tiếng súng thứ ba, thứ tư, thứ năm nối tiếp nhau vang lên, Lục Tiêu đều có thể tránh thoát từng phát súng một, hơn nữa mỗi động tác đều giống hệt năm đó.
Tại sao? Mồ hôi lạnh từ từ rỉ ra ướt đẫm trán, đám người Dư Sinh cuối cùng cũng hoảng loạn.
Mà điều làm thần kinh bọn chúng căng thẳng nhất là phát súng thứ sáu.
Ai có thể ngờ rằng, Lục Tiêu nhạy bén né thoát năm phát súng trước đó giờ đột nhiên đứng im. Cậu giống như bị kẹt lại, đứng im tại chỗ và bình tĩnh mở mắt ra.
Nó rốt cuộc muốn làm gì? Dư Sinh lùi một bước về sau, không khỏi run rẩy.
Còn vị cảnh sát đứng bên ngoài trông coi kiểm tra cũng kịp thời nhận ra hành động của Lục Tiêu, lập tức mở miệng ngăn cản "Cậu bé, không được!"
Nhưng đã chậm.
Khoảng cách này quá gần, sau khi tiếng súng vang lên, viên đạn sẽ lao tới chưa đầy một giây. Nhưng Lục Tiêu cứ đứng im như vậy trơ mắt nhìn, hoặc có thể nói lúc này cậu đã không còn cảm nhận được gì, nhưng cậu đoán viên đạn này sẽ bay thẳng vào mắt phải của mình, giống như viên đạn định mệnh năm đó.
Chẳng phải muốn tái hiện lại cảnh tượng năm đó sao? Vậy cậu sẽ khôi phục lại toàn bộ hiện trường! Hai năm, mỗi đêm cậu đều nằm mơ thấy cảnh tượng này, thân thể đã sớm hình thành phản xạ có điều kiện.
Không tránh thoát!
Đều là dối trá!
Chỉ cần cậu còn một chút hơi thở thì có thể tránh thoát ngay lập tức!
Lục Tiêu cứ thế đứng im như trời trồng, chờ đợi cơn đau quen thuộc ập đến, nhưng cuối cùng không có gì cả. Chẳng biết từ lúc nào có một bàn tay ấm áp bảo vệ đặt lên đôi mắt của cậu, mà viên đạn kia bắn trúng mu bàn tay của người kia.
Là Mục Từ Túc.
"Hồ đồ!"
Lục Tiêu run nhẹ, trong tầm mắt mơ hồ cậu không nhìn thấy rõ khuôn mặt của Mục Từ Túc, nhưng có thể cảm nhận được sự lo lắng và căng thẳng của anh.
Mấy vị cảnh sát phía đối diện cũng thở phào nhẹ nhõm, thật may là không xảy ra chuyện gì.
Mục Từ Túc kiểm tra sơ qua tình huống của Lục Tiêu, khi thấy mắt phải của cậu bị ứ máu, Mục Từ Túc đề nghị với vị cảnh sát đứng bên cạnh "Tình trạng bây giờ của Lục Tiêu không thích hợp để tiếp tục hầu tòa, cần phải đưa đến bệnh viên ngay lập tức."
"Được." Vị cảnh sát kia liền đồng ý, nhưng Lục Tiêu lại phản kháng không chịu đi.
"Em không đi!" Cậu nắm chặt tay áo của Mục Từ Túc "Anh Mục, em không đi, trước khi phiên tòa kết thúc, em không đi đâu hết. Không nhìn thấy cũng không sao, em còn có thể nghe."
"Hai năm, em đã chờ phiên tòa này hai năm rồi, không tận mắt thấy bọn chúng vào tù, em sẽ không đi đâu hết!"
"Em không đi, anh Mục, đừng để họ đưa em đi mà." Lục Tiêu vô cùng kích động "Đời này của em coi như đã bị hủy rồi, ánh mắt thế nào cũng không còn quan trọng. Anh Mục, đừng đuổi em đi, để em ở lại đi..."
"Lục Tiêu..." Mục Từ Túc nhìn thiếu niên vừa nói vừa khóc nức nở trước mặt, anh im lặng một lúc lâu rồi vươn tay ôm cậu vào lòng.
"Anh Mục?" Lục Tiêu thả nhẹ hô hấp, chờ đợi đáp án của Mục Từ Túc, kết quả là cậu càng bị ôm chặt hơn nữa.
"Đừng tuyệt vọng, vụ kiện này sẽ thắng, cuộc đời của em vẫn chưa hoàn toàn bị hủy đâu." Bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của Mục Từ Túc, nhưng đối với Lục Tiêu mà nói, lời an ủi này đã không còn quan trọng.
Đúng vậy, vụ kiện tất thắng, mà những kẻ đó cũng chưa chắc biết ăn năn hối lỗi. Còn cả đời... Vào hai năm trước đã không còn nữa rồi.
Viên đạn thật kia không chỉ phá hư đôi mắt của cậu, mà còn hủy hoại cả ước mơ, tương lai và cả vinh dự mà cậu coi như sinh mệnh.
Không còn, cả đời của cậu đã không còn từ lâu rồi. Bạo lực học đường kia đã quét sạch tất cả đi rồi!
Lục Tiêu nghiêng đầu sang một bên, tầm mắt của cậu lướt qua bả vai Mục Từ Túc nhìn thẳng vào đám người Dư Sinh, trong tầm mắt mơ hồ đều là những bản mặt xấu xí vặn vẹo.
"Anh Mục, em căm hận bọn chúng!" Lục Tiêu nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng người nghe thì không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng.
Đúng vậy! Sao có thể không hận?
Lại nhìn đến biểu cảm trên từng khuôn mặt của bọn bạo lực, đã đến nước này rồi mà bọn chúng vẫn không biết xấu hổ mà chối tội. Rõ ràng khổ chủ đã ngồi ở vị trí nguyên cáo nhìn bọn chúng, nhưng bọn chúng lại hành động như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra!
Làm người sao có thể vô sỉ như vậy!
Lục Tiêu khóc đến mất tiếng. Còn những người xem truyền hình trực tiếp cũng đều đang mắng chửi ngập đầu lũ cặn bã kia.
Đến lúc tiếp tục phiên tòa, đám người Dư Sinh không còn vẻ đắc ý như lúc trước nữa, giờ đây trên mặt đứa nào đứa nấy đều lộ rõ nỗi hoảng sợ.
Lúc trước bọn chúng có thể "cây ngay không sợ chết đứng" từ chối mọi tội lỗi mà Mục Từ Túc gán cho chúng, nhưng theo thời gian trôi qua, bọn chúng phát hiện không phải là không nhận tội mà những bằng chứng anh đưa ra đều khiến bọn chúng không thể nào cãi lại được.
Hơn nữa bọn chúng hoàn toàn không ngờ rằng sau vụ việc của Lục Tiêu, mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đây mà tiếp tục nhắm vào Dư Sinh, Mục Từ Túc vẫn còn bằng chứng quan trọng chưa lấy ra. Đó chính là bằng chứng liên quan đến cái chết của Trần Học.
"Thưa quan tòa, tôi có bằng chứng mới cần đệ trình." Lời nói này của Mục Từ Túc chẳng khác nào hồi chuông báo tử dành cho đám người ngồi trên ghế bị cáo.
Dư Sinh nhìn chằm chằm vào bìa hồ sơ trong tay Mục Từ Túc, hắn có linh cảm vật chứng đó sẽ gây bất lợi cho mình.
Đúng như dự đoán, lần này Mục Từ Túc nộp lên một bức ảnh, được chụp từ máy chụp hình đời cũ.
Địa điểm Trần Học nhảy lầu là ở tầng sân thượng của ký túc xá. Xuyên qua tấm kiếng thủy tinh hoen ố, ngoài Trần Học ra, người đứng đối diện còn lại không ai khác chính là–Dư Sinh.
"Tôi đã điều tra qua cái chết của Trần Học, phát hiện có nhiều điểm đáng nghi. Trường học vi phạm quy tắc cưỡng ép hỏa táng, tai nạn thương vong ngoài ý muốn không trình báo với cảnh sát. Sau đó tôi đến bệnh viện lấy hồ sơ chữ ký đồng ý hỏa táng, phát hiện một giáo viên trong trường đã giả mạo chữ ký của phụ huynh Trần Học."
"Vì vậy, để tìm ra nguyên nhân cái chết của Trần Học, tôi đã tiến hành điều tra cặn kẽ hơn. Lúc đó có nhân chứng xuất hiện và đưa cho tôi bức ảnh này, hơn nữa còn tố cáo chính Dư Sinh đã tự tay đẩy Trần Học ngã xuống!"
"Cho nên, tôi xin nộp đơn truy tố Dư Sinh về tội cố ý giết người." Mục Từ Túc quay người nhìn về phía bị cáo "Ngoài ra tôi cần nhấn mạnh thêm một điều, vào ngày tháng năm ngoái, lúc giờ phút tối, bị cáo Dư Sinh vừa bước sang tuổi mười tám, nói cách khác, ngay thời điểm sát hại thân chủ của tôi, đã trưởng thành!"
Cả hội trường ồ lên!
"Tôi không có!" Dư Sinh muốn giải thích.
"Mày có!" Một nhân chứng mới vừa được đưa tới phiên tòa, chính là Hàn Trì vô cớ biến mất sau cái chết của Trần Học.
"Sao lại là mày?" Dư Sinh thụt lùi về sau, sắc mặt tái nhợt.
Hắn có chết cũng không ngờ Trần Học còn để lại một đường lui. Càng không ngờ tới chứng cứ trong tay Hàn Trì lại thật sự đóng chặt tội danh mưu sát lên người hắn!
Quá trình thẩm tra chéo tiếp theo cứ thế diễn ra rất thuận lợi.
Mục Từ Túc một đường như thế chẻ tre vạch trần tội ác rõ ràng của Dư Sinh và đám người Vu Mỹ Thiến. Về phần luật sư bị cáo, hắn ra sức vò tai bứt tóc vắt sạch não nhưng cũng không tìm được nửa lỗ hổng để phản bác.
Sau đợt nghỉ giải lao, phiên tòa cuối cùng này chính là giây phút tòa tuyên án.
"Bốn người bị cáo Vu Mỹ Thiến, bị kết án năm năm tù vì tội cố ý gây thương tích. Bảy người Thang Hoành Vĩ có tình tiết giảm nhẹ, bị kết án một năm lẻ tám tháng tù, hai năm án treo. Dư Sinh sát hại Trần Học, chứng cứ xác thật, tước bỏ quyền chính trị cả đời, tuyên án tử hình, lập tức thi hành!"
"Ngoài ra, vì vụ án xảy ra trong thời gian đi học, nên trường trung học quốc tế Quảng Châu phải chịu trách nhiệm quản giáo không nghiêm..."
Với lời tuyên án của quan tòa, vấn nạn bi kịch bạo lực học đường cuối cùng cũng tới lúc hạ màn.
Đám người Vu Mỹ Thiến đều hoảng loạn cả lên, lúc bọn chúng bị mang đi còn la hét khóc lóc vang trời.
Nhưng đã quá muộn, một khi sa chân vào đây, cho dù bọn chúng có gia tài bạc tỷ thì cũng đừng hòng trốn khỏi lưới pháp luật của quốc gia!
Không ít người cảm thấy hả lòng hả dạ, nhưng bọn trẻ ngồi ở ghế nguyên cáo đều vẫn còn đờ đẫn cứ ngỡ là mơ.
"Thắng?" Kiều Tây ngây người hồi lâu rồi mới chầm chậm lên tiếng.
"Ừm, chúng ta thắng rồi." Mục Từ Túc mỉm cười nhìn cô bé.
"Thật sự đã thắng?"
"Đúng, đã thắng."
"Quá tốt!" Kiều Tây nở nụ cười tươi rói. Nhưng chưa tới một giây liền xìu xuống, sau đó nước mắt rơi lã chã.
"Chúng ta thắng rồi." Cô bé lẩm bẩm "Thắng, thắng, rốt cuộc cũng thắng!"
Kiều Tây bụm mặt khóc nấc lên. Ngay sau đó Lục Tiêu và Duẫn Ngôn ngồi bên cạnh cũng không khỏi bật khóc theo.
Mà tiếng khóc này giống như lây lan rất nhanh, những người ngồi ở chỗ dự thính đã từng chịu cảnh bạo lực học đường giống bọn trẻ Kiều Tây cũng liên tục khóc ra tiếng.
Trong hội trường đâu đâu cũng vang lên tiếng khóc.
Có uất ức, có tuyệt vọng, có giải thoát khỏi bóng ma ký ức nặng nề, cũng có tuyệt vọng lạc lối với tương lai.
Đáng lẽ họ phải được sống dưới ánh sáng mặt trời, nhưng lại bị bạo lực học đường hủy diệt tất cả. Trong quá khứ phải gánh thù hận lên lưng và khao khát về một sự công bằng tưởng như xa vời, dù có bị đánh toạc da gãy xương, họ cũng phải cố gắng hấp hối sống tiếp chỉ vì một ngày này.
May mắn thay, cuối cùng chính nghĩa cũng đã tới. Cho dù đến quá muộn nhưng ít ra có thể chứng minh bọn họ vẫn chưa bị vứt bỏ.
Truyền hình trực tiếp vẫn còn tiếp tục, những người ngồi trước máy tính cũng đều rơi lệ vì tụi nhỏ.
Có người khóc vì chân lý vẫn còn tồn tại, có người khóc vì đau lòng bọn trẻ.
Khóc đi, hãy khóc to lên! Từ nay về sau, điều đang chờ đợi các em chính là trời xanh mây trắng.
Cứ như vậy, phiên tòa rầm rộ cuối cùng cũng chấm dứt tại đây, còn những kẻ có tội kia một tên cũng đừng hòng trốn khỏi trừng phạt của luật pháp.
Hơn nữa vụ án lần này cũng trở thành đề tài thảo luận thu hút rất nhiều người tham gia, đó chính là "Liệu luật pháp bảo vệ trẻ vị thành niên có cần phải siết chặt tính nghiêm trọng hơn không".
Nhưng những điều này cũng không nằm trong sự quan tâm của Mục Từ Túc bọn họ, lúc này, sau khi vụ kiện kết thúc anh cũng không có nghỉ ngơi, mà là cũng đám nhóc Kiều Tây đi viếng mộ Trần Học.
Trên bia bộ, hình ảnh một thiếu niên tuấn mỹ tràn đầy tự tin, đáng tiếc phong thái như vậy cũng chỉ có thể lưu giữ lại trong bức ảnh, không còn được ngắm nhìn ở ngoài đời.