Tội danh đã bị đóng đinh! Có phần lịch sử trò chuyện này trong tay, cho dù bọn chúng có muốn làm gì thì cũng không thể nào tẩy trắng được. Còn thủ đoạn cắt câu lấy nghĩa mượn tay dư luận chống lại kia, chỉ cần công khai toàn bộ sự việc là có thể dễ dàng lật ngược lại thế cục.
"Nói cha em đừng nóng, anh đã có biện pháp giải quyết tình hình khó khăn trước mắt!" Mục Từ Túc xoa đầu động viên Kiều Tây.
Mục Từ Túc biết rõ âm mưu của nhà họ Vu, mục đích bọn chúng mượn tay dư luận phản kháng cũng rất dễ hiểu, vì để dùng cho màn thẩm vấn chéo trong phiên tòa sắp tới.
(Thẩm vấn chéo là một hình thức phẩm vấn nhân chứng trong một phiên tòa. Tìm hiểu thêm ở)
Mà Kiều Tây lại không biết "Nhưng chúng ta có chứng cứ, giấy trắng mực đen rõ ràng, quan tòa sẽ không nghe theo dân mạng!"
"Chính xác sẽ không, nhưng dư luận phản ánh suy nghĩ của công chúng. Nếu có thể thao túng một cách khôn ngoan thì nó sẽ trở thành một lưỡi dao sắc bén."
"Từ góc nhìn của luật sư, thẩm vấn chéo có một vòng suy luận theo một chứng cứ cố định. Từ trong ra ngoài, một lần là một vòng, hai vòng và ba vòng." Mục Từ Túc lấy một tờ giấy trắng ra, vẽ trên đó ba vòng tròn đồng tâm.
"Suy luận này sẽ chia tất cả các bằng chứng và sự kiện liên quan đến vụ án thành ba vòng tùy theo mức độ ảnh hưởng với bản án."
"Không còn nghi ngờ gì nữa, vòng tròn đầu tiên chính là có thể trực tiếp đập chết đối phương và sẽ ảnh hưởng đến phán quyết cuối cùng của tòa án." Mục Từ Túc chỉ vòng tròn thứ hai "Còn vòng tròn thứ hai này là hai bên thân chủ đệ trình chứng cứ đã được quan tòa tiếp nhận, ngoài ra hai bên thân chủ tuyên bố sự thật của bằng chứng là hoàn toàn xác thực."
"Vậy còn vòng tròn thứ ba?"
"Vòng tròn thứ ba là bằng chứng không được công nhận trong quá trình thẩm tra chéo, hoặc là quan tòa kết hợp với các sự kiện khác mà không được đưa vào phạm vi thẩm tra nhưng đã được quan toà xác định. Ví dụ như trong phiên tòa đợt trước, bên đối phương nhiều lần nhấn mạnh "Bạn không có bị bạo lực học đường, bạn phải tự gánh tất cả lỗi lầm" đại loại như vậy."
"Mà bây giờ, bọn chúng làm lớn chuyện này lên, đồng thời làm cho cha em phải nói "Bồi thường một trăm triệu" như là một bằng chứng về việc tống tiền, không ngoài mục đích làm suy yếu từ việc em tự sát vì bạo lực học đường trở thành mâu thuẫn vụn vặt giữa em và các bạn trong lớp, từ đó giúp Vu Mỹ Thiến tránh khỏi sự trừng phạt của pháp luật."
"Sao có thể như thế được? Những chuyện Vu Mỹ Thiến làm đều phơi rành rành ra đó kia mà!"
"Cho nên bọn chúng mới cắt câu lấy nghĩa hòng mượn sức từ dư luận. Dư luận tương đương với một cuộc khảo sát quy mô lớn để thẩm tra chéo. Thông qua việc thu thập phản hồi từ công chúng, rồi tiến thêm một bước biến quan điểm này thành sự thật, từ đó làm gia tăng sức nặng của quả cân bào chữa vô tội cho bọn chúng."
"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?"
"Biện pháp tốt nhất là công khai tất cả bằng chứng theo từng vòng tròn và xoay chuyển nó trước khi dư luận hoàn toàn lệch hướng."
"Bọn chúng quậy càng lớn thì sẽ càng bị đánh đau khi thế cục lật ngược." Mục Từ Túc lấy ra danh sách những học sinh chuyển trường của trường trung học quốc tế đã nhờ người làm giúp trước đó, và cũng kiểm tra những cái tên trong danh sách này cùng với lịch sử nói chuyện của nhóm chat kia, không còn nghi ngờ chút nào, trừ những cá nhân đã ra nước ngoài sống, số còn lại đều đã từng nằm trong danh sách tàn sát.
Nói cách khác, bọn họ cũng từng là đối tượng bị bạo lực học đường!
Nếu ba người không thể giải thích được gì, vậy thì ba mươi người thì sao?
Nếu như bạo lực học đường là do cái trường này "truyền thừa" lại, như vậy muốn tẩy trắng chính là nằm mơ giữa ban ngày!
Mục Từ Túc xác định mục tiêu xong liền kêu Duẫn Ngôn và Lục Tiêu tới để nói rõ tình huống hiện tại cho hai đứa biết.
"Anh Mục, anh muốn tụi em làm gì?" Lục Tiêu xem ra vẫn bình tĩnh hơn Kiều Tây và Duẫn Ngôn.
"Anh hy vọng các em có thể đi cùng anh đến nhà các nạn nhân, ngoài ra sẽ công khai quá khứ của các em lên mạng."
"Được! Vậy công khai đi!"
"Nhưng nếu làm như vậy, mọi người sẽ biết hết mọi chuyện của các em, thậm chí sẽ bị đem ra bàn tán này nọ, các em có chịu được không?"
"..." Bầu không khí xung quanh nhất thời yên tĩnh, Kiều Tây hơi mở to mắt, Lục Tiêu cũng vô thức rùng mình.
Không phải bọn trẻ do dự, mà bọn trẻ đều đã từng bị tổn thương rất nặng.
"Gái điếm", "Đồ nhà quê", "Thằng ăn cắp đê tiện", những từ ngữ này đã đeo bám bọn trẻ trong suốt một khoảng thời gian rất dài, hơn nữa còn vô vọng lặp đi lặp lại những lời giải thích yếu ớt "Tôi không có", "Tôi không phải", "Tôi bị oan".
Đã trải qua những tháng ngày còn tệ hơn cả một con chó hoang, với lại để cho người ngoài coi chút vết thương thì có thể như thế nào? Nhưng bọn trẻ vẫn vô thức mà sợ hãi, sợ những lời đồn đãi đó biến thành con dao bén ngót đâm vào trái tim đã chịu quá nhiều tổn thương của bọn trẻ.
Kiều Tây hé miệng nhưng không nói tiếng nào.
Nhưng không ai ngờ Duẫn Ngôn lại dẫn đầu lên tiếng đồng ý, cậu bé đột nhiên duỗi tay ra nắm lấy tay Mục Từ Túc "Em đồng ý công khai, nếu hai bạn ấy sợ, vậy hãy để em làm!"
"Em đã là một kẻ điên, em không sợ cái gì hết!" Duẫn Ngôn nhìn chằm chằm Mục Từ Túc, ánh mắt vô cùng cố chấp "Anh Mục, anh và em cùng nhau nói thật, sẽ thắng chứ?"
"Sẽ thắng." Mục Từ Túc nghiêm túc gật đầu.
Duẫn Ngôn thở hổn hển, gằn từng câu từng chữ với Mục Từ Túc "Vậy em tin tưởng anh."
"Làm ơn... Đừng nói dối em nữa..."
Người lớn mở miệng toàn lừa con nít. Trước khi gặp Mục Từ Túc, Duẫn Ngôn từng bị lừa gạt vô số lần, mặc dù vậy cậu vẫn nguyện ý giao phó lòng tin, chỉ vì công bằng sắp sửa có được trong tay.
Duẫn Ngôn run tay cầm cọ vẽ, ép bản thân nhắm mắt nhớ lại cảnh tượng kinh khủng nhất đời mình, vẽ lại tất cả không thiếu thứ gì cho Mục Từ Túc.
Lục Tiêu và Kiều Tây nhìn hành động của cậu, yên lặng một lúc lâu rồi gật đầu.
"Sợ không?" Mục Từ Túc vươn tay ôm ba đứa trẻ vào lòng. Trong thoáng chốc, Mục Từ Túc có thể cảm nhận được cơn run rẩy từ người bọn trẻ truyền tới, ngay sau đó anh bị ôm chặt hơn.
"Sợ." Kiều Tây khóc không ra tiếng "Nên anh Mục phải ôm em thật chặt vào..."
"Ừm." Mục Từ Túc siết chặt vòng tay "Không sợ, anh Mục sẽ che chở cho các em."
Tự tay moi vết thương ra cho người khác nhìn là chuyện không hề dễ dàng. Cho dù vậy, niềm tin về công lý đủ để khiến bọn trẻ dũng cảm hơn.
Tối hôm đó, trong lúc weibo đang náo nhiệt đến đỉnh điểm, thì ở một nơi khác trong diễn đàn "Bát quái mới nhất Hoa Quốc" đã đăng một bài viết Sự thật về câu nói một trăm triệu – Lũ trẻ ngây thơ kia rốt cuộc đã độc ác đến cỡ nào
Là một bài đăng tẩy trắng? Dù sao chuyện này đã ầm ĩ cả ngày trời, diễn đàn và weibo thường xuyên bị rớt mạng do quá nhiều người ùa vào bình luận, vì thế có không ít người đã biết chuyện tò mò vào xem.
Nhưng vừa xem phần mở đầu, mọi người không khỏi nhíu mày. Nội dung bài đăng... Thật sự khiến người khác không thở nổi.
Mở đầu là một đoạn video ngắn, ánh nắng rực rỡ, từng góc quay đều khiến người xem cảm thấy ngập tràn hy vọng, nhưng đây cũng là hình ảnh tươi sáng duy nhất trong bài đăng này.
Trong phòng trưng bày mỹ thuật, một thiếu niên hiền lành cầm cup quán quân đứng trước bức tranh sơn dầu đã giúp cậu giành chiến thắng.
Bậc thầy trong làng tranh sơn dầu Trung Hoa mỉm cười nói "Em là hạt mầm tài năng nhất mà tôi đã gặp trong hai năm qua, cố gắng lên, tôi sẽ chờ em trong buổi triễn lãm tranh sơn dầu quốc tế vào một ngày không xa!"
Tiếp theo là một trường đua nước rút đầy nhiệt huyết, đây là cuộc thi chạy nước rút mét tại đại hội thể thao cấp tỉnh. Tiếng súng tín hiệu "bằng!" một tiếng vang lên trong chớp mắt, một thiếu niên lao ra từ vạch xuất phát, từ khi tiếng súng vang lên đến khi thiếu niên đó chạy về đích, chỉ vỏn vẹn trong vài giây ngắn ngủi.
"Phá kỷ lục!" Theo tiếng hét phấn khích của bình luận viên, toàn bộ khán đài đều đứng dậy reo hò cổ vũ cho thiếu niên.
Cảnh quay chuyển sang thư viện, một cô gái với nụ cười rạng rỡ trên môi đang cầm bút giải đề toán, ống kính chuyển góc độ zoom lại gần, nội dung đề toán trên đó làm không ít sinh viên phải tự thẹn vì không giỏi bằng. Hơn nữa bên cạnh quyển sách toán còn có một lá thư mời, đó là cuộc thi toán học cấp quốc gia dành cho học sinh trung học
Có vẻ như là rất ưu tú, không, phải nói là ba đứa trẻ này tương đối ưu tú. Xem video đến đây, nhiều người không khỏi mơ hồ, cảm thấy không liên quan gì đến chủ đề bài đăng.
Nhưng ngay sau đó trên video hiện lên dòng chữ trong khoảng ba giây "Mọi người biết sau đó đã xảy ra chuyện gì với ba đứa trẻ này không?"
"Vậy mà cũng hỏi? Tất nhiên một đường tiến thẳng đến đỉnh học thần vinh quang!" Không ít người cười cợt, cảm thấy video này cố tình ra vẻ thần thần bí bí.
Nhưng hình ảnh chợt thay đổi, đó là những tuyệt vọng u tối nhất mà người khác không thể ngờ tới được.
"Cứu tôi... Tôi không vẽ nữa, sau này không dám vẽ nữa!"
"Lấy đi! Lấy hết đi đi... Á—!"
Trong bệnh viên tâm thần, thiếu niên đã không còn vẻ hiền lành như thường ngày nữa, mà thay vào đó là vẻ mặt đau đớn khóc quậy om sòm, chiếc cọ vẽ mà cậu thích nhất giờ bị bẻ gãy ném xuống sàn nhà, hiển nhiên đã bị điên rồi.
Tại một bệnh viện mắt nổi tiếng trong nước, bác sĩ lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối với cậu bé "Thật sự xin lỗi, sau này cháu không thể chạy được nữa."
"Không, bác sĩ, xin bác sĩ khám lại cho thằng bé... Thằng bé chỉ còn một chút xíu nữa là được chọn vào đội tuyển quốc gia, bác sĩ!" Ba mẹ của cậu bé thiếu điều muốn quỳ xuống lạy lục bác sĩ, còn cậu bé ngồi trên ghế cơ hồ đã chết lặng, ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi xuống.
Nhưng khiến người xem phải lo lắng nhất là cô bé có nụ cười rạng rỡ kia, không biết đã trải qua những gì mà giờ đây nụ cười đó không còn trên môi cô bé nữa, thay vào đó là vẻ mặt tuyệt vọng đến tột cùng. Quần áo ướt đẫm bẩn thỉu, cô bé từng bước từng bước đi lên sân thượng...
Trời đất! Chuyện gì thế này? Không ít người xem phải giật mình thảng thốt.
Tuy nhiên, đoạn video phỏng vấn sau đây đã giải đáp nghi vấn cho mọi người.
Duẫn Ngôn "Em, em vì đạt thành tích cao về vẽ tranh sơn dầu nên được đặc tuyển vào ngôi trường này... Từ sau khi em giành giải quán quân trong cuộc thi tranh sơn dầu quốc tế dành cho thanh thiếu niên... Cơn ác mộng liền bắt đầu..."
"Em không có cố ý gây chuyện hoặc bắt nạt người khác phải không?"
Lục Tiêu "Em không có, em là được đặc tuyển vào đội thể thao của trường, ngoài những môn văn hóa cần phải lên lớp mỗi ngày ra, thời gian còn lại em đều dành cho việc tập luyện, thậm chí em còn ngại thời gian không đủ, làm sao có thể rảnh rỗi đi kiếm chuyện với người khác. Hơn nữa ban đầu không có ai chú ý đến em cả, cho đến khi em phá vỡ kỷ lục, có cơ hội được chọn vào đội tuyển thiếu niên quốc gia..."
"Vậy còn em? Em có biết vì sao bọn họ lại bắt nạt em không?"
Kiều Tây "Bởi vì nghèo. Trường học này rất kỳ lạ, bạn chỉ được học ở đây nếu thành tích học tập của bạn xuất sắc và phải đạt được hạng nhất. Nhưng nếu thi hạng nhất vượt qua những học sinh gọi là con em nhà giàu kia, thì sẽ trở thành đối tượng trả thù của bọn họ. Bọn họ không cho phép người nào cao điểm hơn và có thiên phú hơn bọn họ tồn tại ở đây, bọn họ tự định nghĩa mình mới là người xứng đáng đứng ở vị trí thứ nhất toàn trường. Còn những học sinh được đặc tuyển như bọn em chính là rác rưởi cần phải bị dọn dẹp."
"Đối với rác rưởi, không cần có lòng, chỉ cần dùng bạo lực quét sạch là được."
Duẫn Ngôn "Em vĩnh viễn không thể nào quên được buổi tối hôm đó."