-Phong à, Phong.
Tiếng Hải Như gọi làm Dĩnh Phong giật mình đánh rơi cả cốc nước. Hắn ngước mắt nhìn lên
-Hả? Sao em?
-Em thấy anh thẫn thờ nguyên ngày nay? – Như nắm tay, kéo hắn ngồi xuống giường của mình – Nói em biết đi, có gì khó khăn phải không? Có phải là tiền viện phí của em? Em ổn rồi, chúng ta có thể như những lần trước, trốn viện được mà.
-Khờ quá, những việc thế này anh có thể lo liệu được –Hắn cười, nắm chặt tay cô –Nghe lời anh, cố gắng tĩnh dưỡng thì mới hết bệnh hẳn được chứ.
Như có vẻ vẫn chưa tin mấy, nhưng vẻ cương quyết của hắn khiến cô không dám hỏi nhiều. Hắn nhặt lại cốc nhựa vừa rơi xuống đất, bảo:
-Anh ra ngoài lấy nước.
Hắn đi được vài bước, bất giác nhớ ra điều gì đó
-À, Như này.
-Hở?
-Anh… Bộ anh để râu xấu lắm hở?
…
Quầy thu tiền ở bệnh viện lúc nào cũng chật ních người. Dĩnh Phong khó khăn lắm mới có thể thoát ra khỏi đó. Hắn đi lẩn thẩn, thở dài nhìn số tiền trên tờ biên lai, con số mà lúc bình thường có mơ hắn cũng không dám nghĩ đến.
Con người khi túng tiền thường nghĩ đến nhiều biện pháp khác nhau, trẻ con sẽ đi xin, lớn hơn một tí nữa thì đi mượn. Người lớn hơn và lì hơn nữa thì chỉ còn cách đi cướp. Dĩnh Phong không phải trẻ con, nhưng hắn cũng không tệ đến nỗi nghĩ đến cách chặn ai đó lại cướp. Những thằng đầu đường xó chợ như hắn, khi không còn đường để lựa chọn thì chỉ còn cách “vay”.
Về cơ bản, “vay” cũng tương tự như “mượn”, chỉ là “mượn” thì khi trả bạn sẽ gửi lại đúng số tiền đó, còn “vay” thì phải thêm vào một con số kha khá khác nữa. Hiển nhiên người ta chỉ có nói “vay nặng lãi” chứ chẳng ai nói “mượn nặng lãi” bao giờ.
Cái giá của việc vay nặng lãi mà không trả kịp cũng rất đa dạng. Nhẹ thì chỉ là tưới sơn vào nhà kèm theo vài ba lời hăm dọa, nặng thì có thể là bắt cóc, tống tiền, hoặc xẻo vài phần của cơ thể.
Dĩnh Phong vừa đi vừa cười. Tâm trạng hắn sau khi trả xong tiền viện phí còn nặng nề hơn lúc chưa trả cả trăm lần.
-Dĩnh Phong ca ! Dĩnh Phong ca !
Mải nghĩ, hắn không để ý tới hai cô gái đang đi ngược chiều, vừa đi vừa vẫy mình. Lúc tiếng gọi đã sát bên hắn mới giật mình nhận ra cái dáng quen thuộc của Iris.
-Dĩnh Phong ca ! –Con bé nhìn hắn, nở nụ cười rạng rỡ.
-Iris, Gia Hy ? –Hắn ngạc nhiên hỏi –Hôm nay xuất viện à?
-Vâng. Bác sỹ nói tình hình Iris đã ổn nên tôi đón nó về luôn. Dù gì ở nhà cũng thoải mái hơn.
Gia Hy đáp, Iris đứng bên cạnh vẫn nhìn hắn cười nham nhở khiến hắn ngượng nghịu liếc sơ lại mình. Chắc chắn sáng nay hắn đã xem kỹ mình chẳng dính chút nhớt nào trên mặt mà. Hắn lúng túng nói:
-Về nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng đi. Cho em nghỉ vài hôm rồi thầy lại đến dạy nhé.
-Không. Mai Dĩnh Phong ca đến nhé –Iris nũng nịu nói, gương mặt nó hơi ửng đỏ.
-Dĩnh Phong ca?
-Không phải Dĩnh Phong ca hơn Iris tuổi sao? Không gọi Dĩnh Phong ca không lẽ lại gọi Dĩnh Phong tỷ?
-Em xem nhiều phim kiếm hiệp quá rồi –Hắn bật cười lớn, đoạn vỗ nhẹ lên đầu nó –Ừ, mai thầy đến.
Hắn chào tạm biệt rồi nhìn theo đến khi Gia Hy kéo tay Iris khuất hẳn. Con bé vẫn cố ngoan cố quay lại vẫy vẫy hắn. Hắn tủm tỉm cười, xoay người hướng về phòng Hải Như, bất giác sượng trân
Cô đã đứng trước mặt hắn từ lúc nào…
.
-Cô gái lúc nãy… là ai vậy anh?
Phải mất rất lâu, Hải Như mới thốt lên câu hỏi vẫn đeo bám cô nhiều giờ liền. Dĩnh Phong đang loay hoay với bịch cháo vừa mua, nghe thế bèn bảo:
-Học trò anh, hôm trước anh có bảo công việc chú Tùng giới thiệu chính là dạy kèm cho nó.
Hải Như ậm ừ, nhưng không nói gì nữa. Hắn biết ý bèn nghiêng người, tủm tỉm hỏi:
-Sao vậy? Không phải em ghen chứ?
-Anh vừa xấu vừa hôi. Ai thèm thích anh mà ghen với chả tị.
-Phải không đó? –Hắn cười cười, càng áp sát mặt vào mặt cô hơn –Có thật là em nghĩ anh vừa xấu vừa hôi không?
-Đồ đáng ghét.
Hải Như đẩy hắn ra, gương mặt cô ửng lên màu hồng như mận chín. Hắn cười đắc ý, đoạn nhẹ nhàng xích đến gần cô, cầm tay cô áp vào ngực mình.
-Em biết không? Trái tim của Dĩnh Phong này chỉ có duy nhất một ngăn, và ngăn đó đã dành trọn cho Lâm Hải Như rồi. Những gì anh đã chọn, mãi mãi sẽ không thay đổi. Cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, cũng không ai thay thế được Lâm Hải Như ở trong tim anh cả.
Hải Như mỉm cười ấm áp. Cô rụt tay lại, ngượng ngùng nói.
-Đồ ngốc, em không hiểu anh nói gì cả. Mặc xác anh, em… ăn cháo đã.
Dĩnh Phong nhìn cô người yêu lúng túng cầm chén cháo lên, mỉm cười mãn nguyện. Hắn biết Như hiểu ý hắn. Từng lời từng chữ vừa rồi hắn nói đều rất thực. Hắn có thể lừa dối cả thế giới này, trừ Hải Như…