Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

chương 120: nơi có cô ấy chính là nhà

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chuông cửa vang lên.

Bùi Thanh Phi đang bận rộn trong phòng bếp.

Cô đã rời khỏi nơi này hẳn một tuần lễ rồi, nên muốn chiều chuộng cái dạ dày của Tề Tranh chu đáo một chút.

Không kịp cởi cả cái tạp dề, Bùi Thanh Phi vặn nhỏ lửa rồi đi ra mở cửa.

"Rõ ràng đã mang theo cái chìa khóa, vậy mà lại không tự mình mở...!cửa." Cái từ cuối cùng này của Bùi Thanh Phi bị rơi đâu mất.

Hiện tại cô đang được một người ôm vào trong ngực, cái đầu nhỏ không an phận cứ chui vào trong cổ của cô cọ đi cọ lại, làm cho cô bị nhột đến nỗi phải bật cười khanh khách.

"Được rồi mà, Tề Tranh! Rất nhột nha! Đóng cửa lại đi! Vào trong nhà rồi lại nói." Nét mặt Bùi Thanh Phi rất vui vẻ, cô nói với người này bằng cái giọng dỗ dành.

Tề Tranh đã nghe thấy, nhưng mà cô lại không có ý định buông tay, hai người cứ ôm dính vào nhau như vậy, chuẩn bị dùng cái tư thế quái dị như vậy mà đi vào nhà.

Tình cờ đúng vào lúc này, chủ cho thuê nhà ở phía đối diện bỗng nhiên cửa mở.

Bà chủ nhà từ bên trong đi ra, nhìn thấy hai người ôm nhau như vậy thì không khỏi sửng sốt.

Đến lúc này Tề Tranh mới chịu thả Bùi Thanh Phi ra, hai người lễ phép cùng chủ nhà chào hỏi.

"Dì định đi ra ngoài hay sao ạ?" Tề Tranh vừa cười vừa hỏi.

Bà chủ nhà đã lấy lại tinh thần, bà cũng vừa cười tủm tỉm vừa trả lời: "Hả? Đúng vậy.

Dì đi bỏ rác ấy mà."

Hai bên cùng nhau trao đổi mấy câu vô thưởng vô phạt, sau khi nói xong, hai bên lại ai làm chuyện nấy.

Hôm nay Tề Tranh đi phỏng vấn Bùi Thanh Phi cũng đã biết từ trước.

Nhưng thấy người này không hề đề cập tới kết quả, sau khi trở về lại còn biểu hiện dính người đến như vậy, không cần phải suy nghĩ nhiều Bùi Thanh Phi cũng đã hiểu rõ: sợ là quá trình xin việc không thuận lợi như mong muốn.

Hai người cùng nhau yên ổn ăn xong bữa cơm tối.

Bùi Thanh Phi làm một nồi cháo rau quả, thơm nức mũi, là hương vị Tề Tranh thích nhất.

Hai người cùng ăn đến là vui vẻ, còn cùng nhau dọn dẹp bát đũa.

Chỉ trong quá trình làm việc ấy Bùi Thanh Phi mới nhắc đến vấn đề liên quan đến việc phỏng vấn.

"Có phải đã không quá thuận lợi hay không?" Bùi Thanh Phi hỏi khẽ.

Đối với Bùi Thanh Phi, Tề Tranh không cần phải che giấu bất cứ điều gì.

Cô ăn ngay nói thật khi đem tất cả những chuyện đã xảy ra trong hôm nay kể lại cho Bùi Thanh Phi nghe.

Làm như vậy không chỉ có thẳng thắn về việc mình bị thương tổn, bởi dù sao Bùi Thanh Phi cũng phải bắt đầu đi nộp lý lịch sơ lược, cái dẫn chứng không thành công của chính mình cũng đúng lúc cho Bùi Thanh Phi một chút kinh nghiệm.

"Sự việc xảy ra chính là như vậy.

Nói tóm lại là, mình đã làm hỏng mất rồi." Tề Tranh nhún nhún vai.

Bùi Thanh Phi lắc đầu: "Nhưng mình lại thấy Lâm Lan nói đúng."

Hai con mắt của Tề Tranh lập tức sáng láng: "Cậu muốn nói câu nào?"

Bùi Thanh Phi ghé lại gần rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi của Tề Tranh: "Cậu xứng đáng có được thứ tốt hơn thế!"

Tề Tranh chính là điển hình của việc được một tấc lại muốn tiến một thước.

Cô lập tức ôm lấy eo của người ta, rồi hôn Bùi Thanh Phi đến hôn thiên ám địa, cho đến khi gò má của người này trở nên ửng đỏ, thở không nổi nữa mới lưu luyến buông tha.

Tề Tranh vừa cười vừa nói: "Thứ tốt nhất ấy, mình đã có từ trước rồi."

Bùi Thanh Phi vừa bực mình lại vừa buồn cười, ai nói với cậu ấy về cái này chứ.

Nếu đổi là ngày bình thường, nhất định là Tề Tranh sẽ thuận thế kéo Bùi Thanh Phi cùng đi tắm rửa, sau đó vừa dỗ dành vừa lừa gạt đem người ta bắt cóc lên giường.

Nhưng hôm nay sau khi hôn xong rồi, thu thập mọi thứ xong xuôi, Tề Tranh liền bưng cái bản bút ký của mình lên bắt đầu chăm chú làm việc.

Cô đem bản lý lịch sơ lược của mình ra tiến hành sửa chữa lại một lượt.

Bởi vì cái bản lí lịch ban đầu kia đã được viết theo kiểu hơi có chút cứng nhắc, cô đã đem toàn bộ thành tích có được trước đây của mình đều bày ra hết ở trong đó.

Tuy rằng Tề tranh rất yêu thích cái cách làm hết sức đơn giản này.

Nhưng việc làm ấy cũng cho thấy một điều, trong lần phỏng vấn này dường như người tuyển dụng tỏ ra không mấy thiện cảm.

Ngay lúc vừa gặp mặt anh ta đã tỏ ra có tính công kích như vậy, đại khái là đã bị cái bản lý lịch sơ lược này kích thích đến.

Có lẽ anh ta đã bị chút cao ngạo trong bản lý lịch sơ lược này của Tề Tranh đánh trúng, cho nên muốn lấy nước lạnh dội cho cô một cái?

Ai mà biết được chứ! Nói tóm lại, bây giờ phải trau chuốt lại bản lý lịch sơ lược cho có màu sắc dễ chịu hơn một chút.

Nếu kết cấu của một bản lý lịch sơ lược nhìn qua mềm mỏng hơn một chút sẽ chỉ luôn có lợi mà không có hại.

Lại thêm cuộc tranh đấu giữa những người cùng xuất thân từ trong học viện giữa phái nghiên cứu và phái thực hành.

Điều này thực sự đã làm cho Tề Tranh không khỏi đau đầu.

Phải biết rằng cô cũng đã từng là người ủng hộ nhiệt tình cho phái thực hành.

Ngày đó cô cũng từng cảm thấy nếu chọn theo cách này các cô sẽ tích lũy được nhiều kinh nghiệm từ trong công tác.

Chỉ tiếc là cô lại phải xuất ngoại du học, vì vậy mà hiện tại về phương diện kinh nghiệm, rõ ràng cô còn chưa đủ.

Bàn tay Tề Tranh run run rẩy rẩy viết thêm một hàng chữ vào trong bản lý lịch sơ lược của mình.

"Bản thân từng tham dự thiết kế kết cấu cho Trung tâm thương mại của vùng đất mới được giải tỏa của thành phố B."

Tề Tranh có chút chột dạ.

Việc cô có tham gia vào bản thiết kế thì không sai, nhưng nếu suy xét cho thật cẩn thận thì lúc đó cô cũng chỉ mới là trợ thủ, đang trong quá trình học tập.

Tính ra cô cũng chỉ có một chút cống hiến ở trên cái tầng cao nhất của rạp chiếu phim mà thôi.

Thêm số: một một không tám một bảy chín năm một ().

"Có thể viết vào không đây?" Trong lòng Tề Tranh hết sức hoang mang.

(Có lẽ là) số điện thoại

Do dự mãi, cuối cùng cô vẫn quyết định giữ lại.

"Mặc kệ.

Cũng chỉ có chừng đó mà thôi."

Bùi Thanh Phi ngồi ở một bên nhìn Tề Tranh bối rối.

Thật vất vả cơn bối rối này mới đi qua.

Vào cái lúc cô đã cho rằng quá trình làm việc của Tề Tranh đã có thể kết thúc được rồi thì lại thấy người này đóng cửa sổ bản văn, mở websites ra.

Kỹ xảo phỏng vấn tuyển người làm.

Kim chỉ nam giúp thành công nhập chức trong mười hạng đầu.

Bùi Thanh Phi cảm thấy việc mình vừa mới mặc vào bộ đồ ngủ toàn thân bằng ren màu đen rồi đến ngồi bên cạnh Tề Tranh dường như đã bị biến thành người trong suốt.

Nhỏ sắc phôi này đổi tính thật rồi!

Bùi Thanh Phi thật không biết là nên vui mừng hay là chán nản bây giờ.

Sau khi ngồi nhìn theo mấy lần cái gọi là kỹ xảo phỏng vấn, Bùi Thanh Phi có cảm giác như mình cũng có được một chút thu hoạch.

Xem ra thì thấy Tề Tranh còn phải bận rộn thêm một lúc nữa, Bùi Thanh Phi ngáp một cái.

Nếu đã như vậy, hay là mình cứ đi ngủ trước thì hơn.

Nhưng vừa muốn đứng lên thì Bùi Thanh Phi đã bị một cánh tay kéo mình ngồi trở lại.

Bùi Thanh Phi hơi bị bất ngờ: "Mình muốn đi ngủ."

Ánh mắt của Tề Tranh vẫn đang dừng lại trên màn hình máy vi tính, nhưng bàn tay lại nắm thật chặt, như là sợ Bùi Thanh Phi bỏ đi: "Rất nhanh! Rất nhanh thôi! Đêm dài đằng đẵng, tiểu biệt thắng tân hôn.

Nếu không làm chút gì đó thì chẳng phải thật đáng tiếc hay sao."

Nói xong, Tề Tranh quay lại đầu, cô mập mờ cười cười: "Cái áo ngủ này, mình không thích.

Về sau cậu chỉ cần mặc như thế này, thế này thôi."

Bùi Thanh Phi nhún nhún vai.

Thôi được rồi.

Hóa ra đã bị nhìn thấy từ sớm.

Xem ra vẫn là do mình nghĩ quá nhiều rồi, cái tên tiểu sắc phôi vẫn chính là tiểu sắc phôi.

Hai người cũng không hồ đồ đến quá muộn.

Dù sao chờ đến hôm sau tỉnh lại, các cô vẫn còn phải vì tương lai của mình mà dốc sức hơn.

Hôm nay Tề Tranh có hai cuộc phỏng vấn, rất không may là, một cuộc ở về phía đông, còn cuộc ở về phía tây.

Vậy nên hơn phân nửa hành trình của ngày hôm nay hầu như đều ở trên đường đi.

Còn Bùi Thanh Phi lại càng có nhiều cuộc phỏng vấn hơn.

Nhưng cô lại thật may mắn, bởi các công ty truyền thông của thành phố B đều tập trung lại trong cùng một khu vực.

Cô chỉ cần mất phút ngồi trên tàu điện ngầm, có thể dừng lại tại đó cả ngày, không cần phải chạy tới chạy lui nơi nào quá xa.

Tề Tranh dậy thật sớm, nơi cô cần tới ở một vị trí khá xa.

Vì không để đến muộn, cô thấy mình nên lên đường sớm hơn một chút.

Cô vốn không muốn làm cho Bùi Thanh Phi cũng phải lăn lộn theo mình, nhưng khi Tề Tranh chỉ mới khẽ động, Bùi Thanh Phi cũng đã tỉnh dậy theo.

"Cậu cứ ngủ tiếp đi.

Thời gian của cậu còn rất nhiều." Tề Tranh ấn người này nằm xuống, còn mình thì lại luống cuống tay chân mặc quần áo.

"Ngủ không được." Vừa mở mắt ra Bùi Thanh Phi đã mỉm cười, làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

Tề Tranh có chút áy náy: "Vì động tác của mình quá lớn, nên mới làm cho cậu bị đánh thức."

Bùi Thanh Phi nhéo nhéo cái tay của Tề Tranh: "Không đâu.

Chỉ vì mình muốn nấu cơm cho cậu ăn mà thôi."

Nói xong, cô lập tức rời giường, choàng quần áo lên người tiến vào phòng bếp.

Thoáng chốc Tề Tranh cảm thấy trong lòng của mình như được lấp đầy.

Đây chính là cảm giác có nhà a.

Có người nhớ đến chuyện không biết bạn đã ăn sáng, ăn tối hay chưa, cố chấp muốn đưa bạn đi ra ngoài.

Có người chờ bạn ở chỗ này, cho dù là đêm khuya cũng vẫn thắp sẵn một ngọn đèn dịu dàng chiếu sáng chờ bạn về.

Tề Tranh từng cho rằng mình và Bùi Thanh Phi đã không còn nhà để trở về nữa.

Cô đã cho rằng còn phải rất lâu sau này, đợi đến lúc cô có khả năng tự mua được cho hai người một căn hộ thuộc về các cô, đến lúc đó các cô mới có thể đền bù được cái cảm giác mất mát này.

Có lẽ cô đã sai rồi.

Cái được gọi là nhà này, không nhất định phải là cốt thép cement đúc thành căn phòng nhỏ kia.

Chỉ cần nơi nào có Bùi Thanh Phi, nơi đó chính là ngôi nhà để Tề Tranh trở về.

Tề Tranh buông lỏng tay, để cho Bùi Thanh Phi đi làm bữa sáng cho mình.

Cô đi rửa mặt.

Rõ ràng là đang dùng nước lạnh giội lên trên mặt, nhưng không hiểu sao Tề Tranh lại cảm thấy tựa hồ từ trong hốc mắt chảy ra một dòng chất lỏng ấm áp.

Có lẽ là vì sống chung với tên gia hỏa Jenny kia quá lâu, phải nghe quá nhiều những lời ăn nói bậy bạ, vì vậy mới biến thành càng ngày càng thích khóc đây mà.

Ăn xong bữa điểm tâm, mặc lên người bộ quần áo thật chỉnh tề, Tề Tranh chuẩn bị ra khỏi cửa.

Lúc gần đi, Tề Tranh quơ quơ nắm tay nhỏ của mình: "Cố gắng lên!"

Bùi Thanh Phi cũng nói lời động viên cho cả hai người khi vừa gật đầu vừa nói: "Ừ.

Cố gắng lên!"

"Mình đi đây!" Bộ dáng của Tề Tranh thật hùng dũng, oai vệ, khí phách hiên ngang.

Cứ như thể cô sắp sửa lao tới chiến trường vậy.

Khi đi ra ngoài, đang định đóng cửa lại thì Bùi Thanh Phi lại hướng về phía cô ngoắc ngón tay: "Lại đây!"

Tề Tranh ngoan ngoãn quay lại.

Một làn môi mềm mại ấm áp dán lên bên cạnh gương mặt của mình.

Mặc dù Bùi Thanh Phi đã rụt trở về rất nhanh, nhưng trên má Tề Tranh vẫn còn nguyên cái cảm giác do làn môi ấy để lại.

"Chờ tin tức tốt của mình nhé!" Tề Tranh chân thành nói.

Khi đi thì lời nói hùng hồn, nhưng sau khi kết thúc một ngày, Tề Tranh lại ủ rũ trở về.

"Có kết quả chúng ta sẽ liên hệ với cô ngay.

Cô có thể trở về chờ tin tức."

Lại là câu trả lời giống hệt trước đây.

Bởi vì đã được phổ cập qua kiến thức về phỏng vấn, Tề Tranh coi đây chính là lời cự tuyệt uyển chuyển.

Tề Tranh trở lại chung cư Minh Nguyệt, cô ngồi thật lâu trên chiếc ghế đá đặt ở ven đường.

Vì cuộc phỏng vấn kết thúc rất nhanh, cho nên cho dù tình hình giao thông không tốt, cô vẫn trở về rất sớm, có đầy đủ thời gian để hoà hoãn lại tâm tình tiêu cực của mình lúc này.

Cô rất muốn cho mình có đầy đủ tinh thần khi trở về nhà, không làm cho Bùi Thanh Phi lại phải lo lắng.

Từ nhỏ đã quen với việc là người ưu tú, vậy mà khi tìm việc làm lại liên tục bị ngăn trở, trong lòng Tề Tranh không thể không có sự thất vọng.

Nhưng đến cùng thì vấn đề là ở chỗ nào? Chính bản thân cô cũng không làm sao nhìn ra được.

Trong khi Tề Tranh đang ngồi đó đắm chìm trong ưu thương, đột nhiên có tiềng ồn ào từ cách đó không xa truyền đến.

"Rút cuộc là công ty bất động sản của mấy người quản lý kiểu gì thế này? Đã là buổi tối rồi vậy mà lại không cho bật đèn đường? Người già trẻ nhỏ bị ngã thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó mấy người có tới đây chịu trách nhiệm không hả?" Một bà dì đi từ trong văn phòng quản lý khu chung cư đi ra, trên đường đi còn không ngừng trách mắng, hùng hổ đến dọa người.

Dường như người phụ trách rất sợ người này, anh ta chỉ muốn đem người này đuổi đi thật nhanh, trong giọng nói hơi có vẻ không kiên nhẫn: "Dì à, theo con được biết, thì ngài trên không có người già, dưới không có con nhỏ, dì quản chuyện này để làm gì?"

Ngay lập tức dì kia như pháo bị đốt: "Đúng là tôi trên không có người già, dưới không có con nhỏ, nhưng theo tôi thấy thì người nhà cậu đã không nuôi dạy cậu cho tử tế rồi.

Tôi là cái người không có ai để quan tâm nhưng vẫn nhớ ra được, trong khi các người phải chịu trách nhiệm cho việc này, vậy mà lại không hề quan tâm đến, dù chỉ là một chút."

Đùng! Đùng!

Xem như hôm nay nhân viên quản lý bất động sản đã giẫm phải mìn rồi, anh ta bị dì nọ giữ rịt lại nơi đó, nhất quyết không chịu cho đi.

Tiếng của hai người kia một tới một đi cãi cọ hết sức ồn ào, vậy mà lại làm cho Tề Tranh bị phân tán tư tưởng.

Bao nhiêu tâm tình chán nản vẫn đang tràn ngập trong lòng thoáng một cái quên mất tiêu.

"Này, cô gái! Cô lại đây!" Hiện tại vẫn chưa phải là lúc tan tầm, người ở lại trong khu chung cư không nhiều lắm.

Tề Tranh nghe xong lời này thì quay đầu nhìn hai bên một chút, cuối cùng mới chỉ chỉ cái mũi của mình.

"Ngài, gọi con?"

Dì kia chống nạnh: "Đương nhiên là gọi cô rồi! Cô nhìn quanh đi, có còn người khác hay sao?"

Tề Tranh hết cách rồi, cô đành phải đứng dậy đi qua.

"Lại đây, cô gái! Cô hãy phân xử thử.

Cô nói xem đêm hôm khuya khoắt mà không cho đèn đường, như vậy có hợp lý hay không?" Dì kia nói.

Tề Tranh vừa mới đến ở nơi này chưa tới mấy ngày, cái gì mà đèn đường mở hay không mở, buổi tối có tối hay không tối căn bản là cô chưa từng để tâm tới.

Bây giờ bị hỏi bất ngờ như vậy, quả thật là không biết nên trả lời thế nào mới phải.

"Nói chuyện đi a! Phải hay là không phải? Nói một lời cho thống khoái đi chứ!" Nhìn qua cũng đã thấy dì này là một người nóng tính.

Thấy Tề Tranh sững sờ hơn mấy giây, người này liền thúc giục cho cô nói ra.

Tề Tranh đổi hai bàn tay vẫn ôm bộ lý lịch sơ lược chuyển sang cầm ở trên tay trái, còn tay phải vỗ vỗ lên bờ vai của cậu trai trẻ quản lý chung cư.

"Dì ấy đã nói rất đúng!"

Chỉ vừa nghe qua, dì kia đã biết Tề Tranh đang nói giúp mình, hai người lập tức ăn ý phối hợp, cháu một lời dì một câu, khiến cho người quản lý phải cam đoan đúng hạn mở điện đã đành, lại còn làm cho anh ta phải hứa hẹn sẽ tiến hành kiểm tra, tu sửa tất cả hệ thống đèn đường trong khu chung cư này..

Truyện Chữ Hay