Hoàng Anh còn đang xem xét lại về hợp đồng bên phía Phát Đạt thì Bảo Ngọc mở cửa đi vào, đưa cho anh một tệp tài liệu: "Đây là danh sách hồ sơ xin việc, em đã thống kê ở đây cho anh rồi!"
"Ừm!" Hoàng Anh khẽ đáp, ánh mắt vẫn dán về phía máy tính.
Đầy chăm chú và nghiêm túc.
Bảo Ngọc lại để tiếp một bản hồ sơ trước bàn cho anh: "Còn nữa.
Một bản hồ sơ khá đặc biệt!"
Lúc này Hoàng Anh mới rời mắt khỏi màn hình, theo ánh mắt cô nhìn về phía hồ sơ trên bàn.
Hoàng Anh liền cầm lên đọc, ánh mắt đầy chăm chú.
Ảnh cô gái ngay ở trên đầu, Hoàng Anh lướt qua.
Trong lòng dậy lên một cảm giác.
Sao cô gái này nhìn quen quen thế nhỉ, hình như gặp ở đâu rồi.
Thật sự rất quen.
Đã gặp ở đâu đó rồi.
Hoàng Anh cố gắng vặn lại ký ức, xem xem bản thân mình đã gặp cô gái này ở đâu.
Nhưng không nhớ ra.
Lúc này, Bảo Ngọc đứng trước bàn làm việc báo cáo với anh: "Hoàng Minh Anh, thuộc blacklist của Phan Thị, có hai năm kinh nghiệm ở đây, với cả có thành tích học tập rất xuất sắc.
Hồ sơ này em thất rất phân vân.
Anh thấy sao?"
Hoàng Anh dẹp cái sự quen thuộc kia sang một bên, ánh mắt Hoàng Anh lướt xuống phía dưới, vẫn rất tập trung xem xét, tầm mất anh vô tình rơi vào một hàng chữ: "Stanford University?"
"Đúng vậy.
Đại học danh tiếng của Mỹ.
Thành tích đúng là rất tốt.
Làm việc ở Phan Thị không có gì là khó hiểu.
Nhưng tại sao lại phải vào blacklist của tập đoàn?" Trầm ngâm một lúc, Bảo Ngọc nói tiếp: "Nếu đã là danh sách đen của Phan Thị, hay là chúng ta cứ trực tiếp loại bỏ."
"Cứ xem xét một chút đã."
Bảo Ngọc có chút dè dặt hỏi anh: "Anh nghĩ liệu có phải Phan Thị đang có ý đồ với chúng ta, liệu có ý đồ gì ở đây không?"
Mục tiêu của Phan Thị bây giờ đang nhắm tới A & A, tình huống này rất có thể xảy ra.
"Anh nghĩ là không phải.
Nếu làm vậy thì khoa trương quá rồi!"
"Nếu là chiêu trò của bọn họ thì không nhất thiết phải đưa cô ta vào danh sách đen.
Khi đó các công ty khác sẽ biết điều mà không nhận, công ty ta cũng sẽ thế.
Lên kế hoạch này để chúng ta nhận cô ta là không khả thi.
Trường hợp khác cô ta không vào blacklist, nhưng là một người có tài năng tốt như vậy lại từ tập đoàn lớn sang xin làm ở công ty nhỏ như chúng ta, cũng thật là bất thường.
Nếu họ muốn đem nội gián vào công ty chúng ta, họ chắc hẳn sẽ phái một người không có liên quan đến Phan Thị đến, hoặc mua chuộc một người trong công ty ta.
Vậy nên khả năng cô ta là nội gián là không cao."
"Vậy chắc là do gây sai lầm gì lớn rồi.
Mà gây sai lầm cho cả tập đoàn lớn, vào công ty chúng ta cũng là một lựa chọn đầy rủi ro.
Giả dụ chúng ta mà nhận cô ta, thì cũng đang ngầm thách đấu với Phan Thị rồi."
"Cho dù chúng ta không nhận, Phan Thị cũng đâu dễ dàng bỏ qua như thế."
Một khi đã là con mồi trước mắt họ.
Làm gì có chuyện họ dễ dàng bỏ qua như vậy được.
Hoàng Anh cầm tờ hồ sơ, khóe miệng bất giác cong lên, nụ cười đầy quỷ dị, như vừa ưng ý khi chọn được con mồi hoàn hảo: "Có lẽ.
Cơ hội của chúng ta đến rồi!"
"Cơ hội?" Bảo Ngọc không hiểu hỏi lại, trong đầu nhanh chóng vụt qua một ý nghĩ: "Chẳng lẽ anh định lợi dụng cô ta.
Nhưng..
Lá bài này quá là mạo hiểm."
"Không mạo hiểm làm sao thành công được."
Thương trường như chiến trường, muốn thành công ắt hẳn phải chọn những con đường mạo hiểm.
Mãi mãi chọn con đường an toàn, nhát gan, thì bao giờ mới có cơ hội để mình vươn lên chứ.
Cơ hội không đến hai lần, nếu không biết nắm bắt, cơ hội sẽ đến tay người khác.
Lá bài này, dường như, rất hoàn hảo rồi!
Hoàng Anh lại đưa mắt xem xét bản hồ sơ một lần nữa.
Sau một hồi lâu, anh nhìn về phía Bảo Ngọc: "Được rồi, cứ thông báo cho cô ta cuối tuần này phỏng vấn đi, còn hồ sơ của mấy người khác để anh từ từ xem xét!"
Không lâu sau khi nộp hồ sơ vào A & A, rất nhanh sau đó Minh Anh nhận được thông báo đi phỏng vấn, liền theo địa chỉ cho trước, Minh Anh tới nơi.
Nhìn tòa nhà trước mặt, cô hít sâu một hơi: "Cố lên.
Phỏng vấn hôm nay phải thật tốt."
Hoàng Anh vừa đậu xe vào nơi đỗ xe liền nghe thấy chuông điện thoại, vội lấy ra.
Trên màn hình hiện từ mẹ, tay bất giác day trán.
Đắn đo một lúc, anh nhấn nút nghe: "Alo, mẹ."
"Hoàng Anh à, mẹ gọi để nhắc phòng con quên, mai nhớ đi xem mắt đấy."
Thái dương Hoàng Anh giật giật, liền tìm cách từ chối: "Mẹ à, công ty con dạo này bận lắm, không có thời.."
"Con đừng có giở lý do với mẹ, mai là cuối tuần, bận gì mà bận.
Nếu công ty bận quá thì con cố dành ra một tiếng gặp người ta cũng được!"
Hoàng Anh còn định nói gì nữa, mẹ anh liền nói: "Lần này con đừng có trốn không gặp như lần trước nữa.
Lần này con mà trốn thì không xong với mẹ đâu!"
Không cho anh cơ hội phản bác, bà liền tắt máy.
Để lại Hoàng Anh đứng đó ngơ ngác nhìn điện thoại.
Xem mắt, xem mắt.
Mẹ ơi là mẹ.
Anh chia tay người yêu được hai tháng.
Con trai được dịp độc thân, bà mẹ lại có dịp được trổ tài.
Bắt đầu tìm mấy cô gái cho anh xem mắt.
Hoàng Anh cảm giác có chút đau đầu day trán, thở dài một hơi xong đi ra khỏi bãi đậu xe.
Hoàng Anh vào đến thang máy, đi lên công ty.
Thang máy mới đi được một tầng liền mở ra, anh ngước mắt ra liền thấy có hai người khác đi vào, một người đàn ông lạ mặt với một cô gái nhìn gương mặt anh liền nhận ra.
Hoàng Minh Anh.
Cô gái có hồ sơ đặc biệt anh đã từng xem qua.
Nhìn hiện tại là một cô gái có chút béo hơn với mái tóc ngắn, không phải là mái tóc dài như trong ảnh, nhưng nhìn thoáng qua là anh nhận ra.
Cũng chỉ do hồ sơ hơi đặc biệt nên anh xem xét hơi lâu, gương mặt cũng có chút ghi nhớ.
Vả lại, cô gái này nhìn rất quen mắt, rõ ràng anh đã gặp ở đâu đó rồi, nhưng không nhớ ra.
Ánh mắt Hoàng Anh khẽ liếc về phía cô gái trước mặt, mặc một bộ comple màu tím nhạt, đeo giày cao gót, tay đeo túi xách.
Khá chỉn chu về cách ăn mặc.
Có vẻ cô ta đã chuẩn bị rất kỹ cho phỏng vấn hôm nay.
Nhìn thoáng qua một chút, Hoàng Anh liền chuyển tầm mắt, lấy điện thoại ra, nghiên cứu về tài liệu trong máy.
Nhìn chằm chằm một cô gái một lúc lâu cũng không phải lắm.
Tý phỏng vấn cô ta thì quan sát kỹ hơn..