Cậu Thích Hà Tri Hiểu

chương 10

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chủ nhật, mẹ Hà Tri Hiểu bị cảm nằm trên giường nghỉ ngơi, buổi tối bố có bữa xã giao, làm xong cơm cho hai mẹ con từ sớm rồi mới đi, Hà Tri Hiểu ăn xong làm ổ trên giường mẹ xem Dae Jang Geum, không chịu đến trường.

“Con không đi đâu, bố bảo con chăm sóc mẹ, sao con có thể bỏ mẹ một mình ở nhà được.”

Mẹ Hà nhìn con gái thấy rất thú vị, không bình thường, thứ sáu về nhà đã không bình thường rồi. Không thích học và không thích đi học là hai chuyện khác nhau, Hà Tri Hiểu vốn rất thích đi học, bị ốm cũng đòi đến trường chơi.

“Mày làm sao đấy?” Mẹ Hà hỏi.

Hà Tri Hiểu vùi mặt vào gối lúng búng: “Cãi nhau với bạn…”

“Mày yêu sớm thật hả con?!”

“Không phải!” Tri Hiểu ngồi dậy, “Là Lý Dư, quan hệ của bọn con không phải rất thân à, thường xuyên chơi với nhau, hôm thứ sáu vốn nhận lời giúp nó một chuyện, nhưng con làm không tử tế nên nó tức giận, mắng con…”

Mẹ Hà: “Nhận lời người ta mà không làm đến nơi đến chốn thì còn nói gì được nữa.”

“Nhưng mà hắn mắng con quá đáng!”

“Thế nên không chịu đến trường?”

Tri Hiểu: “Không phải, vốn ở nhà hai ngày nay đã quên rồi, nhưng ban nãy lại nhớ đến.”

Mẹ Hà thở dài: “Trong quan hệ kiêng kị nhất là ba chữ tao tưởng rằng. Đừng đơn phương tình nguyện cho là với ai con cũng là bạn tốt, cho là mình muốn tốt cho người ta, cho là mình chỉ đùa một chút thôi không sao, người ta chưa chắc đã nghĩ vậy. Con không đúng, nhưng Lý Dư mắng con cũng không được, con trai ai lại đi mắng con gái, cáu kỉnh quá nhỉ, không chơi thì thôi, có làm bạn với nó hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến con.”

Tri Hiểu ngạc nhiên: “Ớ ớ, sao mẹ cảm xong lại nhìn xa trông rộng vậy!”

“Ha,” Mẹ Hà nguýt nó, “Chuyện này cũng là để nhắc nhở mày, không phải ai cũng bao dung chiều chuộng mày vô hạn như bố mẹ mày đâu con, trước mặt bố mẹ mày làm gì cũng được nhưng ra ngoài thì ai cần biết mày là ai.”

“Thật…”

“Cút lên trường đi!”

Bị mẹ tuyệt tình đá xuống giường, Hà Tri Hiểu xách cặp chậm rì rì đến giường, vừa vào cổng thì chuông vang lên, Tri Hiểu rảo chân mấy bước lấy lệ, lên tới tầng ba thì có bạn nam cản nó lại.

“Cậu A đúng không?”

“Phải.”

“Có thể đưa giúp tớ cái này cho Tôn Hiểu Mẫn không?” Cậu bạn đưa cho nó một túi quà vặt.

“OK.”

Tri Hiểu bỏ vào cặp tới phòng học.

Tự học môn hóa, lão Vương mắng một câu: “Chủ nhật cũng đến muộn được, chẳng để tâm vào học hành gì hết!” rồi cho nó vào. Tri Hiểu ngồi xuống nhìn quanh, Tôn Hiểu Mẫn ngồi dãy sáu giữa lớp, nó lấy đồ ra nhờ Chu Hàn chuyển hộ.

Lão Vương bảo lớp phó viết năm mươi câu trắc nghiệm lên bảng đen: “Chép hết lại rồi làm đi, tiết học ngày mai mỗi người một câu, chia theo chỗ ngồi.”

Chu Hàn như quái vật, vừa chép vừa làm bài, Hà Tri Hiểu chép theo cậu. Tiết một kết thúc, Tôn Hiểu Mẫn tới cảm ơn Hà Tri Hiểu, cho nó một lọ sữa chua và một thanh chocolate.

Còn rất nhiều người tới tìm học sinh giỏi hỏi đáp án, chỗ họ ngồi bị vây kín đặc, Hà Tri Hiểu đeo tai nghe nghe nhạc chơi điện thoại, vào trang cá nhân, bất ngờ phát hiện ra mình có kim cương vàng () một năm!

() Chưa bao giờ nạp tiền QQ nên không rõ lắm, nhưng đại khái là kiểu nạp tiền phân loại tài khoản ấy, tùy thuộc vào màu loại kim cương mình nạp tiền mua mà sẽ được hưởng những ưu đãi khác nhau.

Lý Dư để lại lời nhắn cho nó: “Không phải là anh em sao? Tao mắng mày thì mày mắng lại hoặc đánh tao một trận là được, im ỉm như thế là thế nào. Không phải mày muốn kim cương vàng à? Tao nạp cho mày đó, xin lỗi nha.”

Tri Hiểu đứng lên nhìn ra dãy sau, Lý Dư không tới lớp.

“Aizz…”

Nó thở dài, cảm thấy hơi khó xử.

“Sao thế?” Chu Hàn hỏi.

Tri Hiểu thoáng do dự rồi cho cậu xem kí hiệu kim cương vàng của mình.

Chu Hàn đổi giọng: “Hội viên kim cương vàng cao quý, ngài làm sao vậy?”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha,” Hà Tri Hiểu cười lăn, “Lý Dư nạp cho tớ đấy, nạp một năm nói là xin lỗi.”

“Ò, vậy cậu có chấp nhận không?” Chu Hàn hỏi.

Tri Hiểu nhún vai: “Bạn bè cả mà, có thâm thù đại hận gì mà một năm kim cương vàng không xí xóa được đâu?”

Chu Hàn chỉ cười, không nói gì nữa.

Tri Hiểu nhắn lại QQ cho Lý Dư: “Cảm ơn nha! Tao tha thứ cho mày, nhưng mà sau này mày đừng nhờ tao giúp theo đuổi gái nữa, tao đã vốn không đáng tin cậy rồi.”

Lý Dư lập tức nhắn lại: “Thế là xong rồi nhé, đừng ra cái vẻ nhỏ mọn thù dai kia nữa, mày vẫn là làm nam nhi sắt đá đi!”

“Cút.”

Tiết hóa hôm sau, ông thầy hóa xảo quyệt lại không gọi lên bảng làm bài theo chỗ ngồi mà theo tâm trạng! Bầu không khí trong lớp căng thẳng, chủ yếu là những học sinh chỉ học thuộc câu mình cần làm theo thứ tự chỗ ngồi, như Hà Tri Hiểu.

“Cứu!” Hà Tri Hiểu giật giật tay áo Chu Hàn dưới bàn.

Chu Hàn thở dài lấy hai tờ nháp ra, tối qua giảng bài cho những bạn khác, rất nhiều câu phải viết từng bước một. Cậu bắt đầu viết lại từng câu, ban đầu định lựa câu nào khó thì viết trước, sau đó nghĩ lại, với Hà Tri Hiểu thì câu nào mà chẳng khó?

Vẫn là viết từ đầu đi.

Hà Tri Hiểu cảm tạ hết lời.

Người ngốc có phúc của người ngốc, đến người thứ tư thì gọi trúng chị đại A Tôn Hiểu Mẫn, Tôn Hiểu Mẫn kiêu kì bày tỏ không biết làm, thế là ầm ĩ suốt phút. Chu Hàn viết xong, vừa vặn thầy giáo gọi điện cho mẹ Tôn Hiểu Mẫn đi mất, xử lí xong xuôi quay lại, thầy giáo không muốn giảng nữa, bèn bảo lớp phó môn viết những câu khó lên bảng rồi tan học.

Hà Tri Hiểu vừa sùng bái Tôn Hiểu Mẫn vừa đi siêu thị mua hai lọ sữa chua chia cho Chu Hàn một lọ.

Tôn Hiểu Mẫn dần rút thân khỏi sự nghiệp yêu đương bộn bề, chuyển sang chơi với bạn cùng lớp, trong đó có cả Hà Tri Hiểu và Trương Mỹ Mỹ – người không thích học tập luôn hợp cạ với nhau.

Đi học được hai tuần thì giáo viên tiếng Anh sức khỏe không tốt xin nghỉ dài hạn, A đổi giáo viên mới Hà Xuân Lan, cô này đồng thời dạy cả A.

Trước tiết đầu tiên gặp mặt, Tôn Hiểu Mẫn đã giới thiệu cho mọi người phong cách kì dị của cô gái này, bởi cô Hà là chủ nhiệm A, lớp của bạn trai Tôn Hiểu Mẫn, Mạnh Kha.

Ngay tiết sau, mọi người đã cảm nhận được tài năng biểu diễn của Tôn Hiểu Mẫn sinh động cỡ nào.

Tiết học của cô giáo Hà rất kịch nghệ, thoạt tiên, bà cô sẽ gõ mạnh thước dạy học lên bàn giáo viên mấy cái, sau đó rảo bước ra giữa bục giảng đối mặt với cả lớp, lúc này, bả sẽ ưỡn cả người lên, một chân chống ra sau, một chân uốn ra trước, tay phải giơ ngang cằm như tư thế chạy lấy đà, năm ngón tay cuộn lại nắm chặt không khí, sau đó đưa mắt nhìn cả lớp, nghiêm mặt căng thẳng nói: “Các em chú ý! Các em chú ý! Kiến thức này tôi chỉ nói một lần! Cực kì đơn giản, tổng kết trong một câu là xong! Dỏng tai hết lên cho tôi! Tôi nhắc lại ba lần vẫn chưa nhớ sẽ không giảng lại nữa!”

Đến Hà Tri Hiểu cũng bị dọa dỏng tai lên chuẩn bị ghi vở.

Sau đó, chỉ thấy bà Hà hạ giọng xuống đều đều giảng một lượt tên gọi và bài vè tự nghĩ ra của dạng ngữ pháp, tiếp đó tăng âm lượng lặp lại một lần rồi buông lỏng năm ngón tay rải kiến thức về phía cả lớp, xong.

Thông thường, Hà Tri Hiểu như thiểu năng trí tuệ còn chưa kịp phản ứng người ta đã giảng xong rồi.

Bà Hà dạy thay một tháng, thành tích tiếng Anh cả lớp phân hóa thành hai cực rõ ràng, nhóm học giỏi cảm thấy bà Hà dạy rất cô đọng súc tích, còn đám học dốt thì cảm thấy… chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Nói chung, ưu thế môn học duy nhất của Hà Tri Hiểu chẳng còn sót lại gì sất, nhiệm vụ gia sư của thầy Tiểu Lâm càng ngày càng nặng, trước kia ôn tập soạn bài là được, hiện giờ, toàn thân Hà Tri hiểu đều như chưa từng đến lớp.

Kết quả của sự phát triển này chính là tình trạng thầy Lâm trần thuật với mẹ Hà, Hà Tri Hiểu bị mẹ đập liên hồi hỏi có phải không muốn học nữa không.

“Bà giáo viên này đúng là hại chết người!” Tri Hiểu.

Trương Mỹ Mỹ: “Tao cảm thấy là trình độ của bà ta không cao, sợ mọi người hỏi nhiều, giảng một lượt ngữ pháp giải thích theo giáo án là kiểu dạy gì chứ? Đọc sách thôi thì tao cũng biết! Bao giờ cô Vương mới về, tao nhớ cô Vương quá!”

Tôn Hiểu Mẫn bên cạnh nói: “Cô Vương nghỉ đẻ đó, đợi cô ấy về chúng ta cũng chia lớp rồi.”

“Sao cái gì mày cũng biết vậy?” Trương Mỹ Mỹ hỏi.

“Ai mà chả biết.” Tôn Hiểu Mẫn nói, “Thứ bảy sinh nhật tao, mời mọi người qua chơi.”

Tri Hiểu: “Được! Đi đâu chơi? Tao mua quà cho mày nhé mày muốn cái gì?”

Tôn Hiểu Mẫn không do dự: “Mày có tiền không? Tao muốn một đôi Converse màu tím, mẹ tao nói tao quá nhiều giày rồi không mua cho tao nữa, mày mua cho tao đi, đợi đến sinh nhật mày tao mua cho mày đôi đắt hơn!”

Tri Hiểu: “Được, mày đi số bao nhiêu? Tao có tiền mừng tuổi.”

Trương Mỹ Mỹ: “Mày còn muốn cái gì khác không?”

“Bọn mày tặng chung đi, Mạnh Kha mua cho tao màu đỏ với màu cam rồi, những màu khác tao có cả rồi.”

“Giàu vãi…”

Tri Hiểu khóc, nó chỉ có một đôi giày vải màu đen, đi ba năm rồi, bung cả keo ra rồi mà mẹ già hãy còn bảo là mốt, cơ mà đúng là nó thích đồ cũ cũ một tí thật.

Đến hôm sinh nhật, Tri Hiểu và Trương Mỹ Mỹ, Trần Giai Giai cùng hai bạn nữ không quen tới nhà Tôn Hiểu Mẫn ăn trưa. Mẹ Tôn nấu một bàn thức ăn, đặt bánh kem, cơm nước xong, Tôn Hiểu Mẫn nói muốn đi karaoké, bố Tôn đưa tiền cho họ đi ăn lẩu buổi tối.

Rời khỏi nhà Tôn Hiểu Mẫn, gọi hai xe taxi lên đường, cuối cùng chạy đến trước một biệt thứ, Hà Tri Hiểu trố mắt.

“Karaoké bây giờ sang chảnh vậy à?”

“Đây là nhà Mạnh Kha, bố mẹ anh ấy không có ở nhà, chúng ta muốn quẩy sao cũng được.” Tôn Hiểu Mẫn có phần đắc ý.

“Giàu thật đó!” Trương Mỹ Mỹ cảm thán.

Vào trong, Mạnh Kha ra đón nắm tay bạn gái, mọi người ngây thơ ồ à nửa ngày, Trần Giai Giai đã bị Trương Dương quấn lấy làm phiền, trong phòng còn có vài người lớp A khác, Chu Hàn cũng có mặt.

Tôn Hiểu Mẫn nói: “Nhà Chu Hàn và nhà Mạnh Kha có qua lại, hình như mẹ Chu Hàn làm ăn gì đó với bố Mạnh Kha, nhà Chu Hàn mới là giàu thật đó, mày biết không Hà Tri Hiểu?”

“Tao chỉ biết trong lớp mình có Cá Chép là giàu nhất thôi!”

“Giàu thế nào?” Mỹ Mỹ hỏi.

“Tao chưa kể với mày à? Học kì năm ngoái có một ngày Cá Chép tới lớp rồi vẫn cười ngây ngô, tao hỏi nó điên à, nó kể là đêm trước ở nhà, bố mẹ nó tưởng là nó ngủ rồi bèn bàn bạc tiền đồ của nó, mẹ nó bắt bố nó mua cho nó hai mặt bằng ở phố bắc, còn nói phải mau chóng mua hai căn hộ cho nó sau này thu tiền thuê nhà mà sống nữa.”

“Wow!”

“Thế nên nó mới không tim không phổi không tính thi đại học!”

“Vậy mày thì sao? Mẹ mày cũng mua mặt bằng cho mày?”

“Không á, nhà tao theo một trường phái cực đoan khác, vò mẻ không sợ sứt!”

Truyện Chữ Hay