Cầu Nữ

chương 67: khải minh tinh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Beyours

Lý Thuần Nhất thủ lĩnh quân Quan Trung vừa mới dò xét tới bên cạnh đại mạc, đã phát hiện chiến xa rơi rụng cùng thi thể. Nam nha Đại Tương đi theo xem xong báo cho Lý Thuần Nhất: "Nơi đây cũng không có xác chết của Tướng công cùng Nguyên tặc, thần cả gan phỏng đoán, có lẽ là đám người Nguyên tặc gặp phải người của tướng công ở nơi này, song phương chém giết, Nguyên tặc thấy không có phần thắng, mang theo tướng công đi về phía phương Bắc."

Hướng về phương Bắc, chỉ có đi Đột Quyết mới là đúng. Nguyên Tín nếu có quyết định này, có nghĩa hắn vẫn coi Tông Đình là một lợi thế. Mà lợi thế này đương nhiên phải còn sống mới có ý nghĩa, không phải vạn bất đắc dĩ hắn sẽ không lấy tánh mạng Tông Đình.

Nhưng đại mạc mờ mịt, ai cũng không biết bọn hắn đã đi đến nơi nào, sẽ gặp phải biến cố như thế nào.

Mang theo lo lắng sẽ nguy hiểm, đoàn người vẫn đi về phía phương Bắc.

Mặt trời chói chang, bụi cát quay cuồng.

Con đường đã đi qua không lưu lại bất kỳ dấu vết nào, chỉ có cồn cát thay đổi không ngừng khiến người ta bị lạc.

Ngựa cực kỳ mệt mỏi gian nan đi về phía trước di chuyển vài bước, bỗng nhiên chân trước gập lại, đều ngã xuống đất, người trên lưng ngựa bị ngã xuống theo. Cát nóng bỏng chân, nhưng Tông Đình không thể động đậy, hắn vẫn bị trói trên lưng ngựa, lúc này ngựa nga nhào, hắn cũng không có cách nào dậy được. Cùng ngã xuống còn có Nguyên Tín, hắn muốn mở miệng mắng chửi theo bản năng, cổ họng khó mà phát ra tiếng, vì thế hắn chống cánh tay ngồi dậy, phun cát trong miệng ra, rút ra dao cắt cổ ngựa, uống máu ngựa giải khát.

Hành động của Nguyên Tín chính là uống rượu độc giải khát, nhưng mà uống rượu độc như vậy cũng chỉ có thể giải quyết cơn khát trước mắt. Sauk hi uống xong, ngược lại cơ thể càng chảy thêm nhiều mồ hôi, tim đập càng nhanh, đến tay nắm con dao cũng không khống chế được mà run rẩy.

Giết ngựa, chỉ còn lại đống máu cùng cát vàng trước mắt, không hề có phương pháp nào để tìm kiếm con đường phía trước, lại thành ra hoạ vô đơn chí.

Nguyên Tín có chút mù quáng nghĩ đứng dậy đi về phía trước, nhưng người lại đứng không vững ngã xuống bên cạnh Tông Đình. Gió thổi sát vào làn da, nhiệt lượng không thể tiêu tan trong đất trời khiến ý chí con người ta rơi vào tuyệt cảnh, hắn cố sức mở mắt ra, trước mặt chỉ có khuôn mặt bình tĩnh vô ba củaTông Đình.

Tông Đình ngay cả mắt cũng chẳng muốn động, hắn cần cố gắng hết khả năng để tiết kiệm khí lực, bởi vậy chỉ im lặng hô hấp, không hề phản ứng với đối phương chút nào. Nhưng Nguyên Tín lại đột nhiên túm lấy bả vai hắn, giọng khàn khàn hàm hồ dường như không nghe được rõ nói: "Đứng dậy cho tao, đi tiếp.”

Tông Đình không nghe rõ hắn nói cái gì, nhưng ngửi được mùi máu tanh gần trong gang tấc, vì thế nâng mí mắt nhìn về phía hắn. Trên mặt Nguyên Tín dính đầy hoàng sa cùng huyết dịch, Đôi mắt cũng đỏ bừng, mệt mỏi ngày đêm dường như khiến cho tâm trí hắn gần như phá hủy, bây giờ ngay cả ý niệm "Muốn sống" cuối cùng cũng sắp sụp đổ. Một khi hắn cam tâm chết đi, hẳn là không còn để ý đại kế thất bại hay không, sau cùng nhất định là muốn lôi kéo Tông Đình cùng chết.

Tông Đình biết được sự nguy hiểm trong đó, vẻ mặt lại là không hề sợ hãi, thậm chí cong đôi môi khô nứt không vội vàng nói: "Ta nói rồi... Dựa vào ngươi là không đi ra được, ngươi còn không tin ta."

Giọng nói khàn khàn vô lực, lại lộ ra vẻ khiêu khích.

Ở trong sa mạc rộng lớn, Nguyên Tín hiển nhiên mới chỉ là người học nghề, giả dối cùng vô tình trước mặt cát bụi là vô kế khả thi. Tông Đình lại bất đồng, hắn ở Tây Bắc nhiều năm, thời kì thiếu niên hắn đã từng theo quân mấy lần xâm nhập giữa sa mạc đánh lui kẻ thù bên ngoài, đối đại mạc tính nết hiển nhiên hơn quen thuộc.

Nguyên Tín hung hãn tức giận điên cuồng, xoay mình túm lấy vạt áo trước mặt hắn, nắm càng mạnh, sâu nơi yết hầu phát ra một tiếng tru thấp phẫn nộ.

Tông Đình mặc kệ hắn níu chặt, tay bị trói ở phía sau người lúc này chạm tới một bãi dinh dính trên cát, là huyết dịch đã bắt đầu ngưng kết. Đụng đến sau đó, là gì đó sắc nhọn, là đầu mũi dao bị nóng bỏng hạt cát che đậy.

"Cầu ta mang ngươi đi ra ngoài." Tông Đình nhắm mắt lại bình thản nói. Hắn ung dung lộ ra vạn phần giảo hoạt cùng ưu việt, hoàn toàn không thèm để ý lại chọc giận đối phương.

Nguyên Tín trừng mắt dùng giọng nói mơ hồ không rõ thanh âm: "Không ra được lão tử cho ngươi chôn cùng!" Nói xong định kéo Tông Đình từ trên mặt đất dậy, nhưng Tông Đình vẫn bị trói cùng ngựa, hắn căn bản không có sức lực kéo lên nổi, lại còn bị kéo ngã xuống theo.

Mùi máu tươi trong không khí quá mạnh, con ngựa đã bắt đầu thối, vài con chim đen lượn vòng trên không, tìm thời cơ xuống tay với con mồi. Nguyên Tín nằm trên cát thở manh mấy hơi,, đột nhiên xoay người, hai tay dính đầy máu nháy mắt tóm lấy cổ Tông Đình, hiển nhiên là bộ dạng mất khống chế: "Lão tử cho ngươi cùng chết!”

Cả người hắn đều đặt trên người Tông Đình, hai tay gắt gao bóp chặt yết hầu Tông Đình, giận tới mức mắt trừng trừng như muốn rơi ra.

Lúc này Tông Đình phút chốc mở mắt, gian nan mà lại hữu lực nói: "Ta chưa chắc có thể sống, nhưng ngươi lại - - chắc chắn sẽ chết." Khi hắn nói chuyện, huyết quản quả thực muốn nổ bung, chỗ xương sườn dưới bụng cũng lõm sâu xuống, tay rời ra từ phía sau lưng, nhìn không chuyển mắt vào nơi tiếp cận khống chế được Nguyên Tín, tay cầm trong tay lưỡi dao sắc bén vững vàng đâm vào phía sau lưng đối phương, tới thẳng trái tim.

Máu tươi đầy tay, sức nặng đè trên người trong nháy mắt trở nên càng nặng, cổ được nới lỏng, Tông Đình thong thả thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ một lát thôi, vài con quạ đen lượn vòng ở trên không đáp xuống, tranh nhau mổ thi thể tươi mới, chỉ có một con vô tâm cướp thức ăn, rơi xuống sườn mặt Tông Đình, đưa quả Mã liên vừa ngậm tới đưa cho hắn.

Hương vị ngọt ngào vào miệng, đúng lúc như đưa than trong ngày tuyết rơi.

Một đám chim tranh mổ, mùi máu tanh không tiêu tan nổi, trên người Tông Đình giống như bị một lò sát sinh đè nặng. Hắn cố sức đẩy bỏ sức nặng trên người, tránh thoát dây thừng đã bị cắt đứt. Nhóm chim chóc bị kinh hách đột nhiên bay lên, ầm ĩ một trận, rồi cùng bay về hướng phương Bắc.

Tông Đình ngẩng đầu xem xét hành tung của đàn chim, mãi đến khi bóng dáng của chúng biến mất, mới cắn răng đứng lên.

Mệt mỏi đau đớn làm cho người ta vô cảm, ngay cả các đốt ngón tay cũng khó phối hợp tự nhiên, nhưng lúc này vì cầu sinh mà chỉ có thể đi về phía trước. Tông Đình cởi túi nước không trên lưng ngựa xuống, cắt lấy đùi ngựa, mang theo Ô Nha, đi theo chim đoàn cũng hướng về phương Bắc.

Mới vừa rồi ăn được cỏ quả Mã liên vô cùng tươi, có nghĩa là ở chỗ không xa lắm sẽ có có cây Mã liên, có lẽ còn có cây táo, thậm chí nguồn nước. Chỉ có tìm đến nguồn nước, hắn mới có thể sống sót chờ nghĩ cách cứu viện. Dù sao lấy thể lực hiện tại của hắn, muốn đi bộ một mình về núi Hạ Lan, không có mấy phần thắng.

Ngày dần dần tối, sắc hồng nơi chân trời như muốn thiêu cháy, lúc này là lúc bụi cát quay cuồng mạnh mẽ nhất, một cây dương liễu khô héo nằm ngã ở trong cát, những dê rừng từ trong cồn cát đi ra lại biến mấy, Ô Nha bên cạnh Tông Đình đột nhiên hưng phấn, kêu to "Oa - - oa - -" giữa đất trời rộng lớn, rồi đột nhiên giương cánh bay lên không bay đi, không thấy tung tích.

Thể lực Tông Đình cơ hồ hết sạch, hoàn toàn dựa vào ý chí chống đỡ, hắn ngừng tại chỗ một lúc, đang tính toán tiếp tục đi về phía trước, Ô Nha lại đột nhiên bay tới, toàn thân ẩm ướt bay trở về.

Toàn thân nó ướt sũng đậu trên vai Tông Đình, cánh chim vô cùng thân thiết cọ cọ mặt hắn, để cho hắn cảm nhận được nước đã lâu chưa có, khiến hắn bức thiết muốn chứng minh kết quả.

Tông Đình nở nụ cười, lúc này dải hồng rực cuối bầu trời cuối cùng biến mất, treo lên là màn đêm trầm trầm. Hắn ăn Thanh Quả chua chua, ngẩng đầu là thấy dải Thiên Hà ngay trước mặt. Trong gió đêm đầy sao lóng lánh, đặt mình vào trong đó, nội tâm là sự bao la hùng vĩ cùng cô độc là trước nay chưa có, cũng bắt đầu có sự chờ đợi cùng nhớ mong trước nay chưa có.

Nhưng chờ đợi là dài đằng đẵng, dù cho Lý Thuần Nhất cố ý mang binh mã quen thuộc đại mạc tìm hắn, hiệu suất cũng vô cùng thấp.

Sau mấy ngày phí công tìm kiếm, người ngựa đều mệt mỏi cùng cực, đồ vật mang theo cũng dùng hơn phân nửa. Chạng vạng hôm đó, Đại Tương cả gan góp lời: "Nếu ngày mai vẫn chưa tìm được, thần khẩn cầu Điện hạ rời đi trước." Lo lắng của hắn không phải không có lý, nơi này không chỉ hoàn cảnh ác liệt, mà bất cứ lúc nào cũng sẽ dẫn địch nhân phương Bắc tới, Lý Thuần Nhất thân là Thái tử không thể có bất cứ sơ xuất gì.

Hắn vừa nói lời này, những người còn lại nhao nhao tán thành, trong đó một tì tướng thậm chí tự nhận lệnh muốn hộ tống Lý Thuần Nhất trở về.

Lý Thuần Nhất trầm lặng không nói, lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn đàn chim ầm ầm bay qua, từng đàn lại từng đàn. Là chim ngói, bình thường chúng sẽ trở lại nguồn nước vào lúc hoàng hôn, điều này có nghĩa là tiếp tục về phía trước có khả năng sẽ gặp được hồ nước diện tích lớn. Nàng đột nhiên nghiêng đầu hỏi một giáo úy quen thuộc sa mạc bên cạnh: "Nếu ở sa mạc rộng lớn mà hết cả nước và lương thực, ngươi sẽ làm thế nào?"

Giáo úy ngẩn ra, đáp lời: "Đương nhiên là tìm nước trước tiên.”

"Sau khi tìm được thì sao?"

"Uống đủ nước rồi lại khởi hành. Nếu là quá mệt mỏi thì đợi thêm chút, chuẩn bị đầy đủ rồi đi; hoặc đợi người đến cứu, dù sao nơi nào có nước, chắc chắn sẽ có người tới."

"Dựa vào kinh nghiệm của tướng công, có thể tìm được nước sao?" Nàng hình như hỏi người khác, hoặc là tự hỏi.

Giáo úy còn chưa kịp trả lời, Lý Thuần Nhất đã vung roi khởi hành: "Đuổi mau! Tìm được nguồn nước, cũng có được tiếp viện."

Giữa trời chiều mờ mịt, vó ngựa bốc lên cát bụi mù.

Tìm kiếm thanh thế lớn như thế, đánh động tới cả chim bay, bò sát trốn, cũng làm thức tỉnh Tông Đình đang ngủ say bên hồ. Ô Nha oa oa không ngừng hắn bên lỗ tai hắn, hắn dậy bắt Ô Nha ngồi xuống, nhét trái cây cho nó, cong khóe môi nhìn về phía xa, đôi mắt cũng sáng lên: "Nàng đến rồi."

Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, Tông Đình lại ôm Ô Nha không hề nhúc nhích, thậm chí quên cả chính mình đang tóc tai bù xù, dáng vẻ vô cùng chật vật.

Đầy trời sao dẫn đường, cuối cùng tiếng vó ngựa dừng lại ở khoảng cách hồ nước cách đó không xa. Có người xuống ngựa, giơ cây đuốc thắp sáng phương hướng Tinh Hà đi về phía hắn.

Ánh lửa chiếu sáng mặt nàng, giờ khắc này, nỗi nhớ mong và chờ đợi mấy ngày nay của Tông Đình mới chính thức có nơi gửi gắm.

Hắn muốn đứng lên, nhưng sức lực cạn kiệt, mỗi bắp thịt đều đã đau đớn, thật sự khó đứng dậy, vì thế hắn chỉ có thể chờ nàng đi về phía chính mình.

Nhưng Lý Thuần Nhất lại dừng bước chân cách hai bước.

Nàng nhìn rõ bộ dáng của hắn- - vết thương trên mặt, trên quần áo vết máu loang lổ, bởi vậy vô số lời muốn nói liền cứng ở ngay cổ họng, chèn ép làm răng nàng ê ẩm, làm hốc mắt nàng trướng đau.

Tới cùng là hắn có biết kế hoạch này có bao nhiêu tự phụ và nguy hiểm hay không, cho dù muốn lót đường cho nàng, cũng mang cả mạng góp đi vào như vậy sao?

Nàng cắn răng lại ngửa đầu, trước mặt người khác cố giả bộ trấn định nhiều ngày tới giờ dường như sắp sụp đổ ngay lập tức.

Tông Đình nhận thấy được sự dị thường, duỗi tay về phía nàng, nói: "Ta biết nàng sẽ đến." Dù cho trong lòng hắn kỳ thật cũng có từng lo lắng "Vạn nhất không còn được gặp lại", giờ phút này cũng vẫn là muốn mở miệng chắc chắn như vậy.

Nhưng Lý Thuần Nhất cứng rắn ép hắn về sau không được làm việc nguy hiểm như vậy, rồi nói: " Nếu như có lần sau ta tuyệt đối không trở lại."

"Nói thì là như thế, nhưng cũng có thật có lần sau nàng vẫn sẽ đến."

Nàng là uy hiếp của hắn, hắn làm sao lại không phải uy hiếp của nàng? Vì thế hắn đổi câu chuyện, an ủi ngược lại nàng: "Không có lần sau rồi." Tiếng nói trầm, sự bảo đảm này thậm chí có vài phần thuận theo.

Ô Nha ở trong ngực hắn vô tội oa một tiếng, Lý Thuần Nhất bước lên phía trước bước, cầm tây hắn kéo ra: "Dậy đi, ta mang chàng trở về."

"Không dậy nổi rồi."

Lý Thuần Nhất bĩu môi, lại đi lên phía trước một bước cho hắn dựa vào, mới nâng hắn dậy.

Đại Tương lúc này nghênh diện chạy tới, vốn là hảo tâm muốn giúp, lại thấy cái nhìn không thân thiện của Tông Đình, vì thế lập tức thu ý nghĩ, thức thời sửa lời nói: "Điện hạ, có lập tức khởi hành trở về hay không?"

Lý Thuần Nhất đầu vai trĩu lại vì gánh nặng của người nào đó, cắn răng đáp: "Để cho ngựa ăn uống đủ, rồi bổ sung nước rồi về.”

Tông Đình mơ hồ nhận thấy sự căng thăng và tức giận trên người nàng, vì thế cũng không dám nói lung tung, chỉ tùy ý nàng sắp xếp. Cuối cùng, giáo úy dắt con ngựa trắng tới, hỗ trợ nâng Tông Đình lên ngựa, Lý Thuần Nhất lập tức nghiêm mặt xoay mình lên ngựa, ngồi sau lưng hắn, xuyên qua thắt lưng hắn nắm chặt dây cương, cảnh cáo nói: "Đừng lộn xộn."

Nói xong liền quay đầu ngựa lại, đi hướng về phía nam.

Ban ngày khó chịu, ban đêm lại mát mẻ. Một đường có gió đêm đi theo, ánh sao dẫn đường, nếu không nhất định lại đi đường vòng. Đến núi Hạ Lan, suy xét đến tình hình thân thể Tông Đình, đổi thành xe ngựa tiếp tục đi về phía tây.

Xe ngựa xóc nảy, Tông Đình lại ngủ thật sự sâu. Khi hắn ngủ say, Lý Thuần Nhất lại xử lý công vụ. Trên bàn dài đầy tấu chương kịch liệt đưa tới, tấu chương mở ra, mặt trên chi chít, tất cả trù tính.

Đoàn xe vào cổng thành, vì thế hơi ngừng lại một chút. Lý Thuần Nhất khép lại tấu chương trên tay, theo bản năng kéo chăn cho Tông Đình, nhưng lại thấy hắn mở to mắt, tầm mắt chạm tới đúng là tấu chương trên bàn dài.

Hắn đột nhiên mở miệng nói: "Xem ra Điện hạ cũng không chỉ là vì ta mới đến." Nói xong thu lại tầm mắt, nhìn về phía Lý Thuần Nhất.

"Nếu ta tới nơi này, đương nhiên không thể đến không." Lý Thuần Nhất đơn giản rút tấu chương ra, đưa cho hắn nói: "Đã nhìn qua, thì xem cho xong đi."

Tông Đình chống cánh tay ngồi dậy, tiếp nhận tấu chương đọc từ đầu tới cuối. Từng chữ đều chạm đến vận mệnh quân chính, cũng là sự tình liên quan thuế phú người lớn. Từ trước đến nay thế cục Tây Bắc phức tạp, mấy năm nay Nữ hoàng tại vị cũng không thể vuốt thuận lại mớ bòng bong rối bù này, chỉ mặc nó lớn mạnh thành nội đấu, cứ như vậy đi xuống sẽ uy hiếp đến tập quyền trung ương, cũng không có lợi cho sự ổn định và hoà bình lâu dài của địa phương.

Lúc trước hắn cũng đã nói với Lý Thuần Nhất về đề nghị thay đổi chế độ xã hội trong quân Quan Lũng, hiện nay Lý Thuần Nhất chính là phân giải từng tầng việc này, chế định ra phương án thao tác tường tận, càng thêm chu đáo chặt chẽ mà rõ ràng.

Trước kia Nữ hoàng nhất định cũng có suy nghĩ này, nhưng nàng không đợi được Đông phong, bị Lý Thuần Nhất bắt được. Quan Lũng là vấn đề khó khăn, do Tông Đình tới đón lời giải là vô cùng thích hợp.

Trừ lần đó ra, còn có đầu mối then chốt cùng kế hoạch thương đạo trùng kiến Đông Tây, hưng thịnh Tây Bắc, đương nhiên đây đều là chuyện sau khi thay đổi chế độ xã hội quân chính rồi.

Đoàn xe một đường đến như Túc Châu, bên trong ngoài thành gió êm sóng lặng, nhất điểm cũng nhìn không ra nội loạn mấy ngày trước, chỉ có đến chỗ diễn võ trường, mới nhìn thấy đầu mấy kẻ nội gian bị chém treo đó để răn đe.

Bọn lính vẫn thao luyện như thường ngày, Võ viên nghe được Tông Đình trở lại, ngay cả huấn luyện cũng bỏ, vội vàng đi gặp, lại đã quên bên người Tông Đình còn có Lý Thuần Nhất khó đối phó.

Oan gia ngõ hẹp, võ viên nhìn thấy Lý Thuần Nhất, phút chốc dừng lại bước chân, tiến thoái lưỡng nan.

Lúc này Diêu Tư Mã cũng tới, thấy võ viên ngốc ngơ ngác đứng đó, vội vàng túm lấy hắn một chút, lập tức cúi người hành lễ với Lý Thuần Nhất và Tông Đình, lúc này Võ viên mới cuống quýt hành đại lễ theo.

Lý Thuần Nhất biết trước hắn có ý kiến với mình, nhưng nên thay đổi thì không nên níu chặt không rời, định gọi hai người họ dậy.

Võ viên luôn nói nhiều xúc động lúc này trái lại không nói gì, toàn bộ mặc cho Diêu Tư Mã một người hội báo tình huống, đơn giản là tính toán thương vong cùng giải quyết tốt việc hậu sự. Đến cuối cùng, Võ viên mới vẽ rắn thêm chân bổ sung thêm một câu "May mà quân Quan Trung tới kịp, thương vong không lớn", xem như lấy lòng Lý Thuần Nhất.

Trước mắt quân Quan Trung đã là trợ giúp An Tây đi, ngày đăng cơ Lý Thuần Nhất ước định cùng nhóm triều thần ở Trường An cũng không còn lại bao nhiêu ngày. Nàng không có cách nào ở lại Quan Lũng lâu, bởi vậy mỗi ngày đều sắp xếp vạn phần chặt chẽ. Trước kia chỉ nghe người ta nói mới biết được hết thảy về mảnh đất này, giờ chân chính đi một lần mới cảm nhận được núi sông rộng lớn và kế hoạch thi hành khó khăn chỗ nào.

Chuyện tiên đế không thể hoàn thành, nàng phải tiếp tục làm.

Ngày đó sắc trời âm trầm, cỏ cây khom mình trong gió, Lý Thuần Nhất đi tới mộ địa tế bái. Đi theo giả trừ bỏ vệ binh, còn có Tông Đình. Mộ địa cỏ dại bốn bề, như là đã rất lâu không có người đến, Tông Đình mang theo tế phẩm cùng duyên Thần Đạo của Lý Thuần Nhất, người trên bia đá, là cha mẹ Tông Đình.

Lúc này đã là năm từ sau khi Tông Như Chu cùng Hoàn Tú Tú qua đời. Những năm gần đây Tông Đình vẫn e ngại để lộ chuyện cũ năm đó, sợ nhìn lại bản thân bất lực năm nào, bởi vậy ít khi tới mộ địa, thậm chí vào ngày giỗ của cha mẹ còn cố ý chạy đi Quan Lũng.

Hắn thống hận chính mình đã từng vô năng, bởi vậy hiện tại tìm cách chứng minh lực lượng của chính mình. Lý Thuần Nhất biết trong lòng hắn có chấp niệm sâu sắc với nó, sợ hắn đi quá xa cũng không về, cho nên đi cùng hắn tới đây, hi vọng hắn hiểu, trải qua mũi nhọn, lại thống hận lại ảo não, nắm ở trong tay chỉ có thể làm thương tổn chính mình.

Tế bái xong, giấy bụi ở trong gió xoay chuyển, nhưng cuối cùng vẫn phải tan ra.

Tông Đình có vẻ đăm chiêu đứng dậy, nắm lấy tay Lý Thuần Nhất: "Thời giờ không còn sớm, Điện hạ nên khởi hành rồi."

Trạm dịch phía đông cách Túc Châu ba mươi dặm, qua đoạn đường này, là có thể trở lại Trường An.

Đội ngũ hồi kinh sớm đã chờ ở ngoài thành, Tông Đình có việc quấn thân, không có cách nào đưa tiễn được quá xa, chỉ lấy một cuốn thư giao cho Lý Thuần Nhất, ra vẻ thoải mái nói: "Đưa quân ngàn dặm, chung quy cách biệt." Hắn nói xong nhìn về phía Lý Thuần Nhất, đôi mắt vẫn sáng ngời như vậy, giống Tinh Hà nơi đại mạc, nhưng lại có chút giả dối: "Cuốn thư đợi về kinh hãy mở.”

Lý Thuần Nhất nắm chặt cuốn thư mang nhiệt độ cơ thể kia, chỉ kìm chế nói một tiếng "Tướng công bảo trọng", rồi cầm lấy dây cương thị vệ đưa tới, xoay người cưỡi lên con ngựa trắng, chạy như bay hướng về hướng đông.

So sánh với cảnh sắc Tây Bắc hùng vĩ bao la thô kệch, Trường An phường ngày qua ngày câu nệ nhẵn nhụi. Dân chúng thói quen sinh hoạt như vậy, nhóm người triều quan cũng không thể quen được những ngày trong cung không có người chủ chính.

Trong Hoàng thành biết bao con mắt trông chờ, đến đêm trước này đăng cơ, sự chờ đợi này đã hoàn toàn hóa thành lo âu.

"Sáng sớm ngày mai đã là Đại điển đăng cơ, bây giờ cũng chưa về thì phải làm sao bây giờ?! Đã là giờ nào rồi!" Tông Chính khanh không thu được tín báo trạm dịch truyền đến, vội vàng tới mức dậm chân ở nha thự, lúc này lại có Thư lại tiền gần lên hỏi "Khi nào mới có thể đóng cửa", Tông Chính khanh cả giận nói: "Đóng cái gì mà đóng! Ngươi xem cửa thành cái nào không phải đều đèn đuốc sáng trưng, ngươi lại vẫn có tâm tình đi về?!"

Thư lại vô tội vốn buồn ngủ đến không chịu nổi, lại bị hắn mắng, nhất thời hết sạch buồn ngủ, đành phải nơm nớp lo sợ trở lại sau bàn đợi lệnh.

Cùng nôn nóng bất an như Tông Chính khanh còn có một đám quan viên Thượng Thư Tỉnh, Lễ Bộ Thượng Thư thậm chí ủ rũ hỏi ti thiên giám có thể chọn ngày khác hay không. Ti thiên giám lại vuốt râu lắc đầu, luôn luôn không chút hoang mang: "Sẽ quay về, sẽ quay về."

Tiếng trống báo giờ gõ vang, đêm sẽ qua đi rất nhanh, tất cả Hoàng Thành trắng đêm chờ đợi Tân quân trở về.

Một Lễ bộ thư lại bỗng nhiên chỉ vào bầu trời tối đen như mực nói: "Xem kìa, là Khải Minh Tinh!"

Nơi này lời hắn vừa xong, trên đường Thiên Môn có một con ngựa trắng chạy xuyên qua Chu Tước môn, đón Khải Minh Tinh, một đường bước vào Thái Cực môn.

Cung nhân đã chờ từ lâu tới nghênh tiếp, vội vàng làm xong công việc chuẩn bị cuối cùng của Đại điển trước bình minh. Lý Thuần Nhất rửa đi bụi bặm một đường, vừa mới thay xong lễ phục nặng trịch, bên ngoài cũng đã thúc giục.

Sắc trời dần sáng không rõ, nàng đứng dậy lấy cuốn chữ khi sắp chia tay Tông Đình tặng từ trong quần áo cũ ra, ngồi đối diện với ngọn đèn mở ra--

Bên trên thư chỉ có mấy chữ "Thận trọng từ lời nói đến việc làm".

Truyện Chữ Hay