Editor: Thư
Từ chỗ cao rớt xuống, mấy ai có thể sống sót. Hoàn Đào quyết định chuyện sinh tử của mình tựa hồ trù mưu đã lâu, bởi vì tuyệt thực mà thân thể trở nên khô gầy nằm ngang trên mặt đất lạnh lẽo cứng ngác, ánh lửa chiếu rọi xuống, không khí trầm lặng. Trước khi binh lính vượt qua cổng thành, Tông Đình nâng thi thể cữu cữu lên, miễn cho hắn lại bị khuất nhục nữa.
Lúc này cửa thành đột nhiên mở rộng, bên trong tiếng chém giết bên tai không dứt, bắt giam bọn nội gián ở nơi này không chút khó khăn, lúc này thế cục như núi lửa dâng lên, hoàn toàn bộc phát. Kỵ binh tinh nhuệ theo Tông Đình xông trong thành, trên những tòa nhà cao trong thành đều lóe lên ánh lửa. Quân phản loạn mất đi đầu lĩnh, vẫn hỗn chiến không nghỉ, ban đêm thành Túc Châu như chợt thức tỉnh.
Võ Viên bị đả thương xong, đột nhiên hồi thần ngã ra, chỉ thấy Vu Khác như hòn lửa lao về phía A Ly. Hắn hoắc mắt xông lên trước, ôm lấy A Ly đang nằm trên đất, Vu Khác nhào tới cũng vô ích, chợt co quắp ngã xuống đất, một hồi thống khổ giãy giụa, nhanh chóng không còn cử động nữa.
Lửa tung bay vờn quanh trong gió đêm, nước mắt cả kinh của A Ly cũng thu vào hốc mắt, chỉ có một đôi con ngươi bị nhiệt hun đỏ lên, bộc lộ ra sự sợ hãi của nội tâm cùng sự bất lực. Võ Viên một tay ôm bé, một tay kia nhặt lấy đại đao trên đất, xoay người liền quất về phía hai binh lính chém về phía hắn.
Máu tươi vẩy lên trên mặt A Ly, Võ Viên ôm bé tiếp tục chém giết quân phản loạn, thậm chí còn an ủi tiểu oa nhi: "A Ly đừng sợ, ca ca bảo bọc đệ!"
Tình thế ở chiến trường phía dưới dần rõ ràng lên, quân phản loạn lại rơi xuống thế hạ phong, mấy tướng lãnh tổn hại binh lính từ bắc môn mà tháo chạy, lúc Võ Viên lao xuống, Tông Đình đang chỉ huy một đội kỵ binh đuổi về hướng tây bắc bắt phản tướng.
Thi thể của Hoàn Đào được đặt ở góc phía nam góc của thạch đài, một quạ đen nhánh đậu ở một bên vừa cảnh giác vừa chăm chú trông coi, cũng không nhúc nhích chút nào. Tông Đình đem cữu cữu cùng đệ đệ giao hết cho Võ Viên, mình thì chỉ huy quân chạy như bay ra khỏi thành. Võ Vườn đứng giữa tình thế hỗn loạn trông theo bóng lưng quyết tuyệt của hắn, xoay mình nghiêm trang sãi bước đi tới thạch đài kia.
Tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc, càng đi về phía tây bắc càng thấy hoang mạc mênh mông, hàng tỉ vì tinh tú ngắm nhìn trần thế phân tranh, bất động thanh sắc. Ban đêm vừa khô vừa lạnh, ngọn lửa vũ động cùng từng tầng bụi đất, đội ngũ truy kích chợt chia làm hai đường, phó tướng của Tông Đình không ngừng quay đầu lại thúc giục kỵ binh sau lưng, ánh mắt phóng về phía quân tướng bọn phản đã trốn tới phía trước khe.
Cuộc truy đuổi này tựa như không ngừng nghỉ, đang lúc nhóm phản tướng sắp bị dồn đến đường cùng, chợt có tiếng vó ngựa vang lên làm vụn vỡ tất cả sự bình tĩnh của chúng, gần trăm kỵ binh như ưng đêm từ trên trời ép xuống như giáng một đạp vào chúng, màn đêm giăng giăng một mảnh. Tuấn mã hý dài, trăm cung ngay ngắn, làm thành lưới bọc chặn hết đường lui của bọn phản tướng.
Lúc này Tông Đình mới thấy rõ mặt của bọn họ, phó tướng cách thật xa, hô to hỏi: "Tướng công có cần lưu người sống không?"
Lúc này những người kia đã sớm thành cái đích cho mọi người chỉ trích, có người xuống ngựa quỳ xuống cầu xin tha, người nọ nói: "Một lúc hồ đồ, tin lầm Vu Khác, kính xin tướng công tha cho một mệnh! Tương lai nhất định đi theo làm tùy tùng cho tướng công, bất chấp gian nguy dầu sôi lửa bỏng cũng liều!"
"Lúc Thổ Phiền xâm chiếm Sa Châu, ngươi là người thứ nhất bỏ thành mang binh đi trốn." Giọng nói của Tông Đình phía sau mặt nạ lạnh lẽo, "Người như vậy, làm sao có mặt mũi tiếp tục sống nữa đây?"
Mặt người nọ trở nên xanh đen, lúc này bên cạnh hắn lại có người phù phù quỳ xuống: "Vu Khác lấy an nguy già trẻ một nhà bức bách Đẳng mỗ, Đẳng mỗ thật sự là —— không thể làm gì."
"Không thể làm gì thì phải làm chuyện như vậy sao? Ngày thường cữu cữu khoan hậu nhân nghĩa xem ra cũng đút hết cho chó." Hắn nói xong càng thấy bình tĩnh, khi ánh lửa lóe lên trong đêm trông càng đáng sợ, mặt nạ kia vẫn treo trên mặt, kim quang lóe lên, áo bào phấp phới, bên trong chứa đầy cuồng phong tối tăm.
"Cảm thấy ta tàn phế không quản được Quan Lũng, cho nên liền dám làm xằng làm bậy rồi sao?" Mấy chục năm qua, hãm hại và tranh đấu nội bộ ở Quan Lũng chưa bao giờ ngừng nghỉ, bao nhiêu người vô tội vì vậy mà chết đi, dân chúng phải chịu bao nhiêu khổ sở, những điều này hắn cũng nhớ rất rõ ràng. Để dẹp loạn ở Quan Lũng, quốc gia cần vạn người một lòng chung tay, bây giờ cần, tương lai cũng cần.
Những người kia cũng không dám lên tiếng nữa, trời đất im ắng đến lạ kì, thậm chí có thể nghe thấy tiếng gió.
Giọng nói trong trẻo của Tông Đình lộ ra sự bình thản như nước: "Ta tha cho các ngươi, dân chúng Sa Châu chết thảm dưới vó sắt Thổ Phiền cũng không tha cho các ngươi, cữu cữu dưới cửu tuyền cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi, các ngươi cứ đi chết đi là tốt nhất."
Hắn nói xong chợt ném cây đuốc trong tay đi, phó tướng đối diện tuân lệnh, tất cả mọi người cung kính đáp lời, chỉ một loáng trăm người đồng loạt tiến lên, đầu tên lạnh như băng lây dính cái lạnh ban đêm xuyên vào máu thịt nóng ấm, rồi lại trở lãnh.
Trên mặt Tông Đinh thoáng qua một tia chán ghét, hắn quay đầu ngựa, mọi người cũng đi theo chuyển hướng, tiếng vó ngựa lộn xộn lại vang lên, chỉ le que mấy người lưu lại dọn dẹp tàn cuộc.
Đạp bóng đêm chạy như bay trở về thành Túc Châu, thế cục đã đến giai đoạn kết thúc. Lần chuyển đổi quyền lực này phảng phất như một cơn mông, tự nhiên đến hồi kết thúc, thậm chí không làm kinh động đến dân chúng đang ngủ say.
Tông Đình lật người xuống ngựa, một đứa bế chạy như bay đến cạnh hắn. A Ly cả người toàn là máu ôm chặt lấy chân của hắn, bởi vì kinh hãi quá độ cùng bi thương, khí lực của đứa bé lớn đến kinh người, phảng phất muốn mượn chuyện này để tránh thoát cơn ác mộng này.
Hắn hơi cúi người, A Ly liền đi lên nắm lấy đạo bào màu đen của hắn, huyết lệ trên mặt toàn bộ lau lên đấy.
"Ca ca." Trong giọng nói của đứa trẻ cất giấu nỗi sợ không biết dựa vào ai, đồng thời lại có cảm giác khẩn cấp như vừa bắt được ngọn cỏ cứu mạng: "Ca ca."
Tông Đình vốn muốn ôm lấy bé, nhưng lại chỉ tháo mặt nạ lạnh như băng xuống: "Ta đây."
——————————
Lúc này ở phủ Tề Châu, nghênh đón ánh bình minh cùng mặt trời đã lâu không thấy. Gió đã không hề mang hơi ẩm ướt nữa, ánh sáng phía chân trời cũng không bị mây mù che đậy, lều phát tai lại bắt đầu phát lương thực và dược cho ngày mới, việc đê điều vẫn tiếp tục, nhóm nhân công lãnh điểm tâm rồi lại bắt đầu một ngày bận rộn, quan viên Thủy tư tra xét tiến độ xong, chạy tới phủ Đô Đốc bẩm báo.
Nhưng lúc này phủ Đô Đố lại đằng không thèm tới để ý tới những thứ tiến triển này, bởi vì trên dưới chừng mười tướng lĩnh phủ Tề châu sáng sớm đã cùng đến.
Những người này hội tụ một đường, nghị sự chính là vấn đề dân cùng tư quân của Nguyên gia tranh đoạt thứ gì đó. Phủ Tề châu gặp tai ương lớn lần này, dân số giảm nhanh, chính là lúc cần sức lao động, nhưng quan binh lại không chỉ dẫn cho chuyện sản xuất, trước mắt đối với phủ Tề châu mà nói, là gánh nặng không thể nghi ngờ.
Đặt ở trước mặt hai con đường, một là cắt giảm binh lính, hai là quan binh chuyển thành phủ binh làm chuyện lạ nông tang sinh sống, nhưng đều không phải là chuyện dễ. Bởi vì hai con đường này gây động tác cũng quá lớn, chạm đến đến lợi ích quá nhiều, dễ dàng gây phân tranh náo động, trong lòng các tướng cũng mỗi người có tính toán riêng.
Cả đám từ giờ Mẹo nghị sự đến gần buổi trưa, phía ngoài quan viên Thủy tư chờ đã sớm không nhịn được, nghiêng đầu đụng phải Lục Sự Tham Quân đang đâm đầu đ tới, liền hỏi: "Có biết lần này muốn nghị sự tới khi nào không? Nếu còn phải chờ, ta liền đi về trước."
Lục Sự Tham Quân lắc đầu một cái, đứng ở một bên mỉm cười nói: "Mỗ cũng không biết, nhưng môx có thể vào liền thay ngươi hỏi một chút."
Quan viên Thủy tư kia gật đầu một cái, lại thấy một thứ phó bưng khay gỗ từ hành lang phía tây đi tới. Trên khay gỗ bày một chén thuốc, có thể thấy được là đến giờ Nguyên Tín dùng thuốc. Gần đây hắn luôn có chút nhức đầu, y sư phủ Đô Đốc liền mở cho mấy ngày thuốc, mỗi ngày dùng hai lần vào đúng giờ, cũng không làm trể nãi.
Thứ phó đi tới, lại bị binh lính ngăn lại: "Đô Đốc đang nghị sự, những người không có nhiệm vụ không được đi vào, thuốc để xuống rồi hãy mau đi đi."
"Chính là mỗi ngày cần dùng thuốc đúng hạn a!" Thứ phó không nhịn được cường điệu trước mặt tên lính lạnh lùng, lại đổi lấy hai đạo ánh mắt làm người ta sợ hãi. Thứ phó kia bị dọa cho sợ đến mức vội vàng để chén thuốc xuống, lúc này Lục Sự Tham Quân đi tới, cũng không chút quanh co: "Ta có chuyện quan trọng bẩm báo cho Đô Đốc, thuận tiện đem thuốc đưa vào đi, phiền toái thông báo một cái."
Hai tinh binh này vốn là không nhịn được, nhưng đối mặt với Lục Sự Tham Quân, lại không khỏi có sắc mặt tốt, lại thật sự đi thông báo giúp hắn. Nguyên Tín đang có chút nhức đầu, liền cho Lục Sự Tham Quân đi vào, Lục Sự Tham Quân cầm chén thuốc để xuống, đang muốn bắt đầu bẩm chuyện khẩn yếu của hắn, Nguyên Tín lại khoát tay, ngăn cản hắn: "Đợi lát nữa hãy nói."
Đồng thời lại cầm chén thuốc đẩy qua: "Ngươi tới thật đúng lúc, uống hai hớp xem."
Ở chuyện ăn uống hắn lại cẩn thận, dùng thuốc cũng phải có người hưởng qua trước mới được. Lục Sự Tham Quân không nói nhiều, bưng lên chén thuốc kia lên uống hai ngụm, sau đó liền bắt đầu nói chuyện khẩn yếu của hắn, không phải là đang chiếm giữ vấn đề lương thực.
Đợi nói xong, Nguyên Tín bưng chén thuốc lên uống cạn, chợt nói với tướng lĩnh đang ngồi: "Có nghe hay không? Những gì phủ Tề châu đang có cũng sẽ mau chóng hết sác, các ngươi cùng ta khóc than thì có ích lợi gì?" Nói xong quay đầu liếc Lục Sự Tham Quân một cái: "Ngươi đi ra ngoài trước đi."
"Vâng."
Đợi Lục Sự Tham Quân rời đi, chuyện nghị sự bên trong thư phòng lại bắt đầu một vòng đối chọi gay gắt. Một lát sau Nguyên Tín còn nói: "Triều đình cứ hẹp hòi như thế, có thể đưa lương thực đến đây sao, nếu vậy không phải là chúng ta đã phs sức tranh rồi sao? Lần này sổ con báo tai lại bị Ngô Vương đè ép bao nhiêu ngày, các ngươi cũng không biết." Hắn gõ gõ bàn dài: "Cho rằng vị trí này dễ ngồi phải không? Dễ ngồi thì các ngươi ngồi thử!"
Đầu hắn chợt thấy choáng váng, trong giọng nói đã lộ ra sự thiếu bình tĩnh lí trí rồi.
Lúc này một chút động tĩnh ai cũng không động, nhưng sau tấm bình phong lại chợt vang lên tiếng có người kéo mở.
Sau đó một giọng nữ truyền: "Nguyên Đô Đốc bệnh hồ đồ rồi, nếu đã tự mình mở miệng nói như thế, vậy thì nhường lại vị trí này đi thôi."
Mọi người kinh ngạc nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Lý Thuần Nhất vòng qua bình phong đi ra.
Nàng không nên xuất hiện ở nơi này! Nhưng nàng lại đang đứng chắp tay, một thân vương bào không chút xốc xếch, trong con ngươi không có nửa điểm sợ hãi, lời mới vừa nói cũng không có bất kỳ cảm giác đùa giỡn nào.
Nguyên Tín đối với việc nàng nghe lén rất là tức giận, hắn đang muốn đứng lên, hai chân lại không còn chút sức lực nào đành đặt mông lại ngồi trở xuống. Lúc này Lý Thuần Nhất thở dài một hơi, ngồi xuống chợt có hai tướng lĩnh hoắc mắt đứng dậy, lao về phía Nguyên Tín, mặc dù trong miệng kêu lên là "Đô Đốc thế nào rồi?" nghe rất ân cần, nhưng thực tế lại là gắt gao đè Nguyên Tín xuống, vững vàng kiềm chế hắn ta.
Trong nháy mắt, tướng lĩnh không bị thu phục phản ứng kịp, tuy nhiên phản ứng này đã muộn, tiếng chén vỡ từ thư phòng vang lên, bên ngoài trong nháy mắt nổi lên đánh nhau, trong nhà lại có hai quan giữ cửa đứng ra tỏ rõ lập trường, đồng thời, lại có tinh binh cầm khí giới phá cửa xông vào.
Từ sắc phục khôi giáp, những tinh binh này chính đạo tinh binh dưới tay Tạ Tiêu kia.
Tiếng đóng đinh cửa sổ chợt truyền đến, mất đi trọng binh trấn giữ cửa cũng là mất đi quyền chủ động, Nguyên Tín cũng là như thế thôi. Vừa rồi hắn ta mới dùng thuốc, trong nhất thời dường như cũng hút hết khí lực của hắn đi, ngày thường uy phong lẫm liệt, lúc này tất cả biến mất hầu như không còn gì.
Lý Thuần Nhất vừa đi đến trước mặt hắn, sắc mặt trầm tĩnh nói: "Nếu đã bị bệnh, chăm sóc cho tốt đi, không cần ra cửa nữa."
Nàng nhìn về phía Tạ Tiêu đang đi tới: "Nguyên Đô Đốc mắc phải bệnh dịch, không tiện gặp người, nghe rõ chưa?"