Tạ Phong mơ hồ cảm thấy khắp khuôn mặt bị một đám kẹo bông gòn lù lù phủ lấy, cảm giác mềm mịn khiến hắn mê mẩn không chịu buông tay, sự hấp dẫn này khiến hắn không nhịn được liền cắn một cái.
"A!" Một tiếng rên mê hoặc làm Tạ Phong giật mình tỉnh giấc.
"Anh, sao anh lại cắn em chứ?"
Lại là chú thỏ lần trước, lúc này nó đang ôm chiếc mông nhỏ của mình nằm trong góc giường, khóe mắt đang treo lệ đầy vẻ đáng thương nhìn hắn, "Không được ăn thỏ, anh đừng ăn em có được không?"
Ánh mắt Tạ Phong ẩn đầy ý nghĩ sâu xa nhìn cậu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười gian ác, "Được thôi, chỉ cần bé thỏ nghe lời, thì anh sẽ không ăn bé thỏ đâu."
"Dạ~ Bé thỏ vâng lời."
"Qua đây."
Chú thỏ bị Tạ Phong túm lấy tai, chiếc tai sợ đến mức run rẩy, lại không dám mở miệng bảo đối phương buông tha tai của cậu.
Hức hức hức ~ Ánh mắt của anh ta đáng sợ quá, chắc không phải muốn ăn cậu đâu nhỉ?
Chú thỏ đang suy nghĩ linh tinh, giây sau chiếc tai mẫn cảm đã tiến vào một nơi ướt át nóng bỏng, răng của Tạ Phong nhẹ nhàng cắn lên tai thỏ mềm mại.
Chủ thỏ bị giật mình, nức nở van xin: "Hức... anh... bé thỏ không ngon...tha cho bé thỏ đi...ưm..."
Tạ Phong lúc này giống như một con sói xám gian ác, đùa giỡn với chú thỏ nhát gan mãi không biết chán.
"Thỏ sao lại không ngon chứ, thỏ là ngon nhất."
Chú thỏ vội vàng ôm lấy chiếc mông nhỏ nhắn của mình, chiếc mông nhỏ vẫn đang đau âm ỷ, không thể bị ăn thêm nữa.
"Anh, em...em hầu hạ anh có được không... anh đừng ăn em..." Chú thỏ khóc lóc đòi giữ cái mạng thỏ của mình.
Con sói xám tham lam đăm đăm nhìn chú thỏ, "Cậu thử đi, hầu hạ thoải mái rồi sẽ buông tha cậu."
Chú thỏ cả tin lại vội vàng lau nước mắt, nhổm người dậy đi hầu hạ anh sói xám.
Chú thỏ nhìn thứ kia, rồi sầu não nhìn lại bàn tay bé nhỏ của mình.
Tay nhỏ quá phải làm sao đây?
Cậu lại nhìn về phía con sói xám, đôi mắt đối phương vẫn dõi theo, miệng nhoẻn cười như không, cậu giật mình, lập tức đặt tay lên.
"Thỏ con, còn không làm, muốn bị tôi ăn hay sao?"
"Không, em lập tức, lập tức làm ngay."Chú thỏ dè dặt chậm rãi, con sói xám nheo mắt lại, đầu lông mày nhíu nhẹ, dường như cảm thấy không vừa ý, con soi xám nhấc tay tóm lấy tay của chú thỏ.
"Không biết làm? Để tôi dạy cậu."
"Ừm, ừm, được."
Giấc mơ này kéo dài đằng đẵng, mãi đến khi đầu óc trở nên mụ mị Tạ Phong mới giật mình tỉnh lại, nhìn độ cong tấm chăn cộm lên, nội tâm hắn liền nổi cuồng phong phỉ vả.
Lần thứ hai rồi.
Đây đã là lần thứ hai rồi.
Chú thỏ ở bên hắn mới hai ngày, liên tiếp cả hai ngày hắn đều gặp mộng xuân, quả là nguy hiểm chết người.
Hơn nữa, đêm nay chú thỏ này còn nằm ngủ cạnh hắn, cũng may lần này còn cứu vãn được, vẫn chưa ọc sữa, nếu không mặt mũi mất sạch.
Trên người cậu bạn nhỏ có mùi sữa, có lẽ là do cậu nhóc này thích uống sữa nên khắp nơi trên cơ thể đều mang theo một mùi sữa ngọt ngào.
Cậu bạn nhỏ cuộn người ngủ say bên cạnh hắn, hai tay đang ôm lấy tay hắn, khóe miệng khẽ cười, dường như đang mơ giấc mơ đẹp nào đó.
"Thỏ con, sắp dày vò tôi chết đến nơi rồi đấy."
Tạ Phong cẩn thận rút tay của mình ra, mang theo chiếc lều nhỏ đang dựng thẳng tắp đi vào nhà vệ sinh.
Khương Nguyễn cảm thấy nguồn nóng bên cạnh rời đi, liền cau mày, mơ mơ màng màng mò mẫm vị trí bên cạnh, trống rỗng.
Khương Nguyễn mở mắt ra, mắt nhắm mắt mở gọi một tiếng "Anh".
Không ai đáp lại.
Nhìn thấy nhà vệ sinh sáng đèn, Khương Nguyễn dụi mắt đi đến tìm anh.
"Cạch!"
Cửa nhà vệ sinh mở ra, bốn mắt nhìn nhau, một đôi đỏ rực, một đôi vẫn mơ màng.
Tầm mắt Khương Nguyễn chuyển xuống phía dưới, nhìn thấy chiếc lều nhỏ đang dựng lều nghều, cậu còn chưa kịp hiểu ra vấn đề, giây sau đã bị kéo vào.
Cửa nhà vệ sinh đóng "rầm" một tiếng.
Khương Nguyễn bị cánh tay to lớn nóng hổi nhấc lên đặt ở lề bồn rửa tay, Tạ Phong chống hai tay bao vây lấy cậu, nhìn ánh mắt hắn dường như không ổn lắm.
Không đúng.
Là rất không ổn.
Như thể lại quay về cái đêm thác loạn vào nhiều năm trước, lúc đó đôi mắt này cũng nhìn cậu như thế này, thứ ẩn dấu trong ánh mắt chính là dục vọng muốn bộc phát.
"Anh, sao vậy?"
Tạ Phong từng chút tiến gần cậu hơn, Khương Nguyễn cũng không né tránh, rất nhanh khoảng cách giữa hai người đã gần đến mức có thể nghe thấy tiếng nhịp tim của nhau.
Khương Nguyễn vẫn chưa hay biết đã xảy ra chuyện gì, mặt vẫn ngây ngốc.
Âm thanh của Tạ Phong vì kìm nén dục vọng mà trở nên quyến rũ, "Nhóc con, cho anh hôn có được không? Chỉ hôn thôi, đừng từ chối anh."
Khương Nguyễn sao có thể từ chối hắn, thứ cậu bận tâm là: "Em vừa ngủ dậy vẫn chưa đánh răng."
"Không sao..." hai chữ bị chiếm đoạt giữa môi răng của hai người.
Anh người yêu đêm nay thật hung dữ quá đi.
Đây là lời Khương Nguyễn nói trong lòng.
Đầu lưỡi nhỏ của cậu như thể bị anh ăn mất, anh còn cắn, còn liếm cậu.
Dẫu vậy vẫn rất thoải mái, hôn môi sao lại thoải mái thế này, chả trách người khác đều thích hôn.
Khương Nguyễn vừa tận hưởng nụ hôn vừa mê man đáp lại, khiến nụ hôn của Tạ Phong càng thêm điên cuồng, chỉ hận không thể nuốt chú thỏ này vào trong bụng.
Rất nhanh Khương Nguyễn đã không chịu nổi nữa, nhưng cho dù có kháng cự thế nào cũng không thể đẩy Tạ Phong ra, ngược lại còn bị hôn mạnh bạo hơn, môi bị mút đến mức mất cảm giác, chỉ đành rưng rưng nước mắt nuốt dịch thể trong miệng vào trong.
Một đêm nay, tràn ngập thăng hoa.
Ngày hôm sau, cả hai cùng tỉnh dậy.
Khương Nguyễn vừa mở mắt liền nhìn thấy anh người yêu bảnh trai, tâm trạng phơi phới, mắt cong tít chào buổi sáng một tiếng đầy ngọt ngào.
"Chào."
Khương Nguyễn cảm thấy tâm trạng hôm nay của hắn vô cùng tốt, liền cẩn thận ghi nhớ lại điều này ngay - Sau khi anh ấy hôn sẽ rất vui.
Tạ Phong sau khi kiểm tra thấy không có vấn đề thì đưa cậu đi tháo băng, bác sĩ lúc nhìn thấy cái móng heo to đùng kia còn tưởng chắc phải bị thương nặng lắm, lúc thao còn cực kỳ cẩn thận, tháo xong xuôi rồi biểu cảm của bác sĩ rất là một lời khó mà tả, đại khái là kiểu: Chỉ có vậy?
Biểu cảm này của bác sĩ khiến Khương Nguyễn buồn cười, vết thương trên tay cậu đã kết vẩy, vậy nên có rất nhiều vết sẹo lắt nhắt, cậu đột nhiên hối hận vì đã tháo băng, bởi trông nó xấu đau xấu đớn, không biết anh ấy có chê cậu không đây?
Khương Nguyễn bấm bụng ém bàn tay xấu xí của mình đi, kết quả vừa ra khỏi bệnh viện liền bị Tạ Phong túm lấy tay.
"Cậu né cái gì? Cậu càng né tôi càng nhìn."
Khương Nguyễn mím môi, "Xấu lắm, anh đừng nhìn mà."
Tạ Phong cầm tay cậu lật qua lật lại nhìn, "Xấu chỗ nào? Đây là bàn tay đẹp nhất tôi từng thấy đấy, cậu lại dám bảo không đẹp?"
Khương Nguyễn chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn hắn, "Thật chứ?"
"Nói xạo đó!"
Khương Nguyễn được bạn trai dắt đi, khung cảnh phải nói là lãng mạn ngọt ngào, thế mà trong lòng canh cánh rằng đã quên mất chuyện gì đó.
Cậu mở chiếc điện thoại vì lánh nạn khỏi trận oanh tạc của Lam Diễm mà bị tắt nguồn hôm qua, tức khắc liền thấy một đống lớn tin nhắn bắn ra như đạn, hình như tất cả đều là của Lam Diễm gửi.
'Nguyễn Nguyễn bé bỏng à, không được ở lại bên ngoài, cưng phắn về đây nhanh.'
'Còn không về là tớ méc anh cả của cậu nhá.'
'Cậu đang ở đâu, tớ đi đón cậu, trả lời tin nhắn nhanh.'
'...'
'Hay lắm, yêu đương đến mức cúp học luôn, cậu được lắm.'
Xem đến tin nhắn cuối cùng, nụ cười trên mặt Khương Nguyễn liền tắt ngúm, người xịt keo cứng ngắc liếc mắt sang anh người yêu, "Anh, bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Trong tay cậu cầm điện thoại đấy còn gì?"
"Em không dám nhìn."
Tạ Phong không hiểu gì, móc điện thoại ra xem giờ, "Còn 2 phút nữa là 10 giờ đúng."
Khương Nguyễn gào lên một tiếng, sáng nay có tiết học cơ mà!
Tạ Phong: "?"
"Anh, không phải lỗi của anh, là tại em không cưỡng lại được sức hấp dẫn của anh."
"???" Tôi vốn dĩ đâu có sai đâu