Triệu Dã lại chết.
Triệu Dã lại sống dậy.
Ánh mắt tan rã chậm rãi tụ lại, Triệu Dã ngồi bật dậy, vải trắng phủ trên mặt đột ngột rơi xuống. Sau một khắc, một cơn đau buốt óc truyền đến, Triệu Dã theo bản năng vịn lấy hố máu trên trán.
Bàn tay ướt át, dường như vết thương vẫn còn đang chảy máu. Mà hiển nhiên hiện tại Triệu Dã không buồn để ý tới chuyện đó, hắn nhanh chóng nhìn quanh bốn phía. Giường bệnh, giá truyền dịch, xe đẩy y dụng cụ… Có vẻ như nơi này là một bệnh viện hiện đại.
Triệu Dã ngây người, lắp bắp: “Cho nên, ta đây… xuyên trở về?” Một lúc lâu sau Triệu Dã mới phục hồi tinh thần lại, hắn đột nhiên nở nụ cười: “Cũng tốt.”
Chuyện như xác chết vùng dậy này, “một lần lạ, hai lần quen”! Triệu Dã xốc tấm vải trắng trên người lên, đứng dậy xuống giường, vừa lúc đó bên ngoài phòng bệnh truyền đến một loạt tiếng bước chân.
“Danh tính của người chết đã xác minh chưa?”
“Rồi, là sinh viên Học viện Tài chính và kinh tế thành phố bên cạnh, năm nay mới mười chín tuổi, ngồi tàu hỏa đi ngang qua trấn Thanh Xuyên chúng ta. Chỉ là vận số không tốt, thời điểm tàu hỏa đến trạm dừng chân, toàn bộ mười mấy hành khách đều xuống xe hít thở không khí, chỉ có một mình cậu trai này bị viên thiên thạch từ trên trời rơi xuống đập ngay chính giữa, tử vong tại chỗ.”
“… Đây cũng không phải là xui xẻo bình thường đâu.”
Khi hai giọng nói kia đang đối thoại thì cửa phòng mở ra, tiến vào chính là hai bác sĩ mặc áo blouse trắng. Vị bác sĩ có khuôn mặt chữ điền nói với vị mập lùn bên cạnh: “Vậy tôi đi đăng ký thủ tục cho cậu ta trước, anh đẩy thi thể đến nhà xác đi. Đúng rồi, người nhà cậu ta có liên lạc không?”
“Vẫn không có, điện thoại di động của cậu ta đã hỏng…” Người mập lùn ngẩng đầu lên nhìn, nói chưa được nửa câu đã im bặt, trên mặt bỗng dưng lộ ra thần sắc hoảng sợ.
“Hả?”
Thuận theo ánh mắt bác sĩ mập, vị mặt chữ điền nhìn sang…
Phụt! Phụt!
Bóng đèn trên đỉnh đầu hai người hết sức phối hợp chớp chớp hai lần.
Đang ngồi ở trên giường bệnh, Triệu Dã ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy không nên phụ lòng bạn bóng đèn. Vì vậy hắn hé đôi môi tái nhợt, mặt đầy máu tươi, vươn tay lên hỏi thăm hai vị bác sĩ một chút: “Này!”
“Hức…”
Bác sĩ mập mắt trợn ngược, dùng kỹ năng linh hoạt nhẹ nhàng hoàn toàn không tương xứng với hình thể, hai chân xoay tròn độ ngay tại chỗ… ngã xuống đất.
Người mặt chữ điền thì co quắp ngã ngồi dưới đất, nội tâm hỏng mất: “Không phải hai ngày trước mình chỉ đi nhậu với cha vợ, uống say rồi lấy điện thoại di động của mẹ vợ ra chơi cờ tỉ phú làm thua sạch hơn một trăm triệu hạt đậu, sau đó lừa bà là cha vợ làm, làm hại cha vợ hiện tại có nhà không thể về thôi sao? Trừ cái này ra mình đâu có làm chuyện gì đuối lý, sao ban ngày ban mặt lại gặp quỷ a?”
Nghe thấy lời này Triệu Dã hạn hán lời, thầm đau lòng thay ông cha vợ, coi như con gái không biết hố người thì cũng có con rể giúp đỡ đào hầm. Cũng may khoảng trầm mặc không có kéo dài bao lâu, bởi vì các bác sĩ y tá khác nghe thấy động tĩnh đều cuống cuồng xông tới.
Hai ngày sau, Triệu Dã xuất viện.
Ngã tư đường, Triệu Dã sờ sờ cái bụng đói meo, ánh mắt rơi xuống quán mì thịt bò nho nhỏ dưới chân cây cầu đối diện. Hắn rút ra năm nguyên cuối cùng còn sót lại trên người, đi tới.
Sợi mì thơm nồng nước dùng cay xè một đường trượt vào dạ dày, hương vị quen thuộc ở trong khoang miệng nổ tung. Triệu Dã ngồi trên băng ghế nhỏ, nhìn quầy xem bói hiu quạnh bên cạnh, lại nhìn các bác gái vừa hát vừa múa điệu quảng trường ở xa xa. Triệu Dã không nhịn được thở phào một hơi, thẳng đến lúc này hắn mới có cảm giác chân chính xuyên trở về.
Tính ra Triệu Dã đã chết chết xuyên xuyên được hai lượt. Cũng đúng như lời vị bác sĩ mặt chữ điền nói vậy, hắn không xui xẻo bình thường đâu.
Triệu Dã vốn là một cô nhi, sống trong một trại trẻ mồ côi nghèo nàn rách nát. Sau đó trại trẻ mồ côi đóng cửa, Triệu Dã nhờ khuôn mặt đẹp nên không giống những đứa trẻ khác phải lưu lạc đầu đường, mà bị tên lưu manh Trương Đại phố bên cạnh thu dưỡng.
Nhưng Trương Đại không phải là người biết nuôi dưỡng trẻ nhỏ, vì vậy Triệu Dã trở thành thằng nhóc lưu manh. Học hành không được mấy chữ, còn đua xe, đánh bạc, kéo bè kéo lũ đánh nhau… mấy thói hư tật xấu ngược lại học được mười phần.
Sau đó Trương Đại bệnh chết, Triệu Dã được cô ruột mang về Triệu gia. Hóa ra hắn là giọt máu mà Triệu gia để lưu lạc bên ngoài, chỉ tiếc cha mẹ ruột của hắn đã sớm mất.
Triệu gia là danh môn đứng đầu thủ đô, truyền thừa gia tộc có hơn ba trăm năm, đến hiện đại các đời con cháu cũng đều lấy được thành tích đáng kiêu hãnh trên nhiều lĩnh vực. Đặc biệt là Triệu lão thái gia, làm nhà giáo năm mươi năm, học trò trải khắp thiên hạ, trong đó thậm chí không thiếu người là khai quốc công thần.
Nói tới lịch sử Triệu gia cô Triệu kiêu ngạo không thôi, Triệu Dã nghe mà cũng cảm thấy quang vinh. Nhưng Triệu gia tráng lệ, người nhà họ Triệu mỗi kẻ đều áo mũ chỉnh tề ăn nói bất phàm, cùng ở dưới một mái nhà với bọn họ tiểu lưu manh Triệu Dã làm sao có khả năng không tự ti. Triệu Dã có một ý nghĩ động trời, đó chính là phải học thật giỏi, bởi vì hắn cảm thấy chỉ có như vậy mới có thể phối với thân phận con cháu Triệu gia danh môn vọng tộc. Chỉ là hắn không nghĩ tới, hắn muốn học giỏi, nhưng ngoại trừ cô Triệu thì bất kì ai trong nhà họ Triệu cũng đều ước gì cả đời này hắn vẫn chỉ là một thằng lưu manh!
Nguyên nhân rất đơn giản.
Triệu lão gia tử trước sau cưới hai người vợ vào cửa, sinh ra ba trai một gái, trưởng nam – cũng chính là cha ruột của Triệu Dã cùng với cô Triệu đều là con vợ cả, con con trai thứ hai và thứ ba là do vợ kế sinh ra.
Triệu lão gia tử rất không thích con vợ cả, bởi vì tướng mạo họ rất giống mẹ mình. Ngày xưa nhà bà và Triệu gia môn đăng hộ đối,cho nên Triệu lão thái gia bắt ép Triệu lão gia tử cưới bà ấy. Sau đó cha ruột của Triệu Dã, vì không muốn bị Triệu lão gia tử ép cưới một cô gái nhà họ Thẩm ở thủ đô để mở rộng Triệu gia, đã dùng thái độ kiên quyết kết hôn cùng một người phụ nữ có gia cảnh bình thường rồi sinh ra Triệu Dã. Cha của Triệu Dã còn ở trước mặt Triệu lão gia tử tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với ông, tự dựa vào sức mình lăn lộn trong thương giới, gầy dựng một vùng trời, vô cùng nhuần nhuyễn tôn vinh sự tham lam, thiển cận và vô năng của Triệu lão gia tử. Điều này làm cho Triệu lão gia tử càng thêm chán ghét một chi bên vợ cả.
Chỉ tiếc không được bao lâu, một nhà ba người Triệu Dã không may gặp phải án cướp xe, trở thành con tin. Sau đó chiếc xe bị cướp kia bất hạnh rơi xuống sông, người trên xe bao gồm cha mẹ Triệu Dã đều bỏ mình, chỉ có Triệu Dã là tránh được một kiếp, song lại lưu lạc đến trại trẻ mồ côi tại một huyện nhỏ xa xôi cách quê nhà ngàn dặm.
Cơ nghiệp do cha Triệu tự tay dựng nên tự nhiên rơi vào tay con vợ kế, trở thành nguồn kinh tế trọng yếu nhất Triệu gia. Dựa vào phúc ấm của tổ tiên, Triệu thị phát triển cũng không tệ, hiện tại đương gia Triệu gia chính là chú hai của Triệu Dã. Bọn họ đều cho rằng Triệu thị đã là vật trong túi, ai ngờ hiện tại đụng phải một Triệu Dã, trong lòng bọn họ vui mừng mới là lạ.
Về phần Triệu lão gia tử, không nói ông ta vốn thiên vị bên vợ kế, coi như tốt xấu gì Triệu Dã cũng là cháu trai ruột cho nên cũng có chút tình cảm hương khói, nhưng từ thời khắc biết được Triệu Dã đã từng là thằng lưu manh đầu đường xó chợ, trong lòng ông ta chỉ còn sót lại sự chán ghét.
Bất quá người nhà họ Triệu cũng không dám ra tay trắng trợn với Triệu Dã, một bên làm dáng cho người ngoài xem, một bên lén lút giở trò. Có thể nói, hai năm sống ở Triệu gia là hai năm tối tăm nhất trong mười chín năm đầu đời của Triệu Dã.
Người nhà họ Triệu phí hết tâm tư mời một đám “nhà giáo ưu tú”, không chỉ không dạy Triệu Dã cái gì, trái lại còn bằng tìm mọi cách bới móc sai lầm trong học tập của hắn ra làm cớ để nhục nhã, thậm chí mắng chửi luôn cả cha Triệu mẹ Triệu.
Triệu Dã vốn là người nóng nảy, sẽ có lúc không nhịn được, vì vậy sau khi hắn đánh chạy liên tục bốn, năm vị “nhà giáo” thì tin tức được truyền đi, biến thành: Một mạch vợ kế có lòng bồi dưỡng Triệu Dã, nhưng lưu manh vẫn mãi là lưu manh, bùn nhão không trát nổi tường.
Đến thế hệ tiểu bối Triệu gia thì thủ đoạn càng hiển lộ. Hoặc là an bài mấy tên công tử bột kéo Triệu Dã lang thang quán bar sòng bài, hoặc thuê lưu manh cả ngày tìm hắn kiếm chuyện. Người trước quan tâm đầy đủ, kẻ sau châm chọc khiêu khích…
Triệu Dã coi như có ngốc đến mấy cũng phát hiện sự tình không được bình thường, nhưng còn chưa kịp tự mình cân nhắc rõ ràng thì đã xảy ra chuyện lớn. Tin tức con trai út nhà chú hai Triệu giam cầm ngược đãi phụ nữ bị tuồn ra, sau đó người nhà họ Triệu không chút do dự đẩy hắn ra ngoài đội nồi thay. (đội nồi: gánh tội mà mình không làm, chịu oan)
Bởi vì chú hai Triệu là đương gia, con trai út của hắn là em trai ruột của người thừa kế gia tộc trong tương lai, làm sao có thể là tên biến thái được. Còn nếu như nói tất cả những chuyện này đều là Triệu Dã làm sẽ kéo thiệt hại của Triệu gia xuống đến mức thấp nhất, dù sao Triệu Dã chính là tên côn đồ.
Đối với việc này ngay cả một cơ hội phản kháng Triệu Dã cũng không có, bị nhà họ Triệu “đày” tới Học viện Tài chính và kinh tế ở Liễu thị xa xôi. Về phần người duy nhất thật lòng quan tâm Triệu Dã – cô Triệu, đại khái là bát tự không tốt, tình cảnh của cô lúc đó không tốt hơn hắn bao nhiêu, căn bản không giúp được Triệu Dã.
(bát tự: ngày tháng năm và giờ khắc chào đời)
Cũng là khi Triệu Dã đang trên đường tới Liễu thị, một bạn nhỏ thiên thạch từ trên trời giáng xuống, nhắm ngay thanh niên Triệu Dã đang nghĩ cách chạy trốn đập phát chết tươi.
Sau đó hắn sống lại, trọng sinh ở đại lục tu chân.
Sau khi sống lại tư chất của Triệu Dã không tính là quá tốt, cũng may hắn không thiếu kiên trì, bởi vì trả thù Triệu gia đã thành chấp niệm của hắn. Hắn kiên định nghĩ rằng, chỉ cần có thể phi thăng thành tiên thì sẽ có cơ hội trở lại thế giới cũ.
Chính nhờ vào ý niệm này mà hắn chống đỡ qua vạn năm, trải qua thiên tân vạn khổ, cuối cùng chờ được lôi kiếp phi thăng. Mà Triệu Dã nghi ngờ lôi kiếp của hắn dốt toán hay sao ấy, đã bảo là chín chín tám mươi mốt đạo thiên lôi, đánh một hồi tòi ra số tám mươi hai. Triệu Dã không thể tránh thoát đạo thiên lôi thứ tám mươi hai, biến thành tro bụi ngay tại chỗ. Cũng may kết cục vẫn tốt, hắn chưa chết, hơn nữa còn xuyên trở về.
Một ngụm nuốt hết sợi mì cuối cùng, Triệu Dã no nê sung sướng ợ một cái. Vừa lúc đó, quầy xem bói bên cạnh rốt cuộc cũng nghênh đón hai vị khách mở hàng, một bác gái cùng một cô gái trẻ.
Chủ quầy xem bói, Lưu Thần Toán, nhiệt tình chào mời cô gái trẻ tuổi ngồi xuống: “Cô Trần, đã lâu không thấy cô tới xem quẻ, ngày hôm nay cô muốn tôi tính cái gì?”
Không chờ cô gái trẻ lên tiếng, bác gái kia không kịp chờ đợi nói: “Là như vầy Lưu Thần Toán, tôi có giới thiệu một đối tượng cho Gia Mẫn, tôi muốn mời ngài xem cho nó coi có thích hợp hay không.”
Cô gái trẻ, chính là Trần Gia Mẫn, đỏ mặt gật gật đầu. Chịu ảnh hưởng từ người lớn trong nhà nên cô tương đối mê tín, không quản chuyện gì đều phải tìm Lưu Thần Toán đoán một quẻ trước mới yên tâm.
“Chuyện tốt a!”, Lưu Thần Toán hỏi: “Có mang bát tự nhà trai tới không?”
“Có có.” Bác gái đưa tờ giấy trong tay cho hắn.
Lưu Thần Toán tiếp nhận, vừa nhìn vừa bấm bấm đầu ngón tay, nở nụ cười: “Bát tự này tốt, là con trai độc nhất, gia cảnh giàu có làm người hào phóng. Tuy rằng có hơi lớn tuổi thế nhưng cha mẹ đều có lương hưu, gả qua cũng không cần quá bận tâm. Mặc dù người này đã kết hôn hai lần nhưng dưới gối vẫn không có một mụn con…”
Nghe đến đó bác gái trực tiếp giơ ngón tay cái: “Quả nhiên là Lưu Thần Toán, tính một chút cũng không sai!”
“Vậy ngài xem…” Trần Gia Mẫn có chút sốt sắng nhìn Lưu Thần Toán.
Lưu Thần Toán cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp trả tờ giấy vào tay Trần Gia Mẫn, cười nói: “Chúc mừng, cô và người này tuyệt đối là ông trời tác hợp!”
“Thật?!”
Nghe thấy lời này trên mặt Trần Gia Mẫn không khỏi lộ ra vẻ vui mừng. Chín năm trước cô đã ly hôn với chồng, năm nay ba mươi ba tuổi, nếu như có thể tìm được một người phù hợp để làm bạn tự nhiên không thể tốt hơn.
Bác gái cười đến híp cả mắt: “Dì đã nói rồi, người dì giới thiệu cho con nhất định không thành vấn đề.”
Trần Gia Mẫn đỏ mặt: “Khổ cực dì nhiều rồi.”
Về phần Triệu Dã, chỉ liếc mắt nhìn bát tự trên tờ giấy một cái, lập tức không nhịn cười được. Hàm ý trào phúng trong tiếng cười quá rõ ràng, quyện với bầu không khí vui mừng chỗ quầy xem bói kế bên hoàn toàn không hợp. Trong khoảng thời gian ngắn ba người bên kia cùng nhau nhìn về phía Triệu Dã, Lưu Thần Toán và bác gái cau chặt mày, sự chán ghét hiển hiện trên mặt.
Triệu Dã không một chút giả tạo, trái lại càng muốn quản chuyện vô bổ này. Hắn nhấc ngón trỏ tay trái chỉ thẳng vào Lưu Thần Toán và bác gái, nhìn Trần Gia Mẫn: “Cô Trần có đúng không, xin hỏi hai vị này có cừu oán với cô sao?”
“Cái gì?” Ba người đều sững sờ, hiển nhiên không ngờ rằng hắn sẽ phun ra câu như thế.
Chỉ nhìn thấy Triệu Dã vạch ngón trỏ tay trái qua bên phải, trỏ về hướng tờ giấy trong tay Trần Gia Mẫn, tiếp tục nói: “Bằng không sao bọn họ lại giới thiệu một tên rác rưởi cho bông hoa tươi đẹp như cô?”
Nghe đến đây sắc mặt bác gái và Lưu Thần Toán lập tức biến đổi, Triệu Dã nhíu mày nhìn bọn họ. Trần Gia Mẫn thuận theo tầm mắt của hắn nhìn sang, đối diện với dáng dấp hoảng loạn của hai người, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc ngạc nhiên nghi ngờ: “Dì? Lưu Thần Toán?”
Lưu Thần Toán là người lấy lại tinh thần trước, vụt một cái đứng lên: “Cậu là con cái nhà ai, nói hưu nói vượn cái gì đấy?”
Bác gái cũng phản ứng lại, gấp gáp nói: “Gia Mẫn, sao dì lại hại con chứ…”
Nghe thấy có chuyện, người đi đường chung quanh đều xông tới.
Trần Gia Mẫn có chút mờ mịt, nhưng thần sắc vừa nãy của bác gái và Lưu Thần Toán không thể là giả, cô chỉ có thể quay đầu nhìn về phía “Kẻ cầm đầu”.
Triệu Dã chỉ nói: “Biết vợ trước của người đàn ông này chết như thế nào không?”
Trần Gia Mẫn im lặng một hồi mới nói: “Không phải bệnh chết sao?”
Trên thực tế, người đàn ông kia sống ở huyện bên cạnh, Trần Gia Mẫn chỉ gặp mặt anh ta được mấy lần, còn là đối phương chủ động tìm tới, chuyện liên quan đến anh ta đều là bác gái nói cho cô nghe.
Triệu Dã cười cười: “Trên thực tế người đàn ông kia là một con bạc, chơi thua sẽ thích đánh vợ, người vợ trước chính là bị anh ta đánh chết. Theo lý mà nói việc như thế sẽ có rất nhiều người sống cùng địa phương biết mới đúng, chỉ cần dụng tâm nghe ngóng tuyệt đối có thể hỏi thăm ra.”
Nhưng dì lại nói với cô vợ trước của người kia là bị bệnh chết? Ý tứ trong đó không cần nói cũng biết. Khuôn mặt Trần Gia Mẫn nhất thời trắng bệch.
Triệu Dã luôn thích tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, hắn nhìn lướt qua mặt Trần Gia Mẫn, giọng điệu đột nhiên thay đổi: “Gần đây nhà cô sắp phải phá dỡ đúng không?”
“Phá dỡ?” Trong khoảng thời gian ngắn Trần Gia Mẫn không kịp phản ứng: “Không có a?”
Chờ chút…
Trần Gia Mẫn đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Bắt đầu từ một tháng trước dì đột nhiên có hứng thú tìm đối tượng cho cô. Người đàn ông kia sống ở huyện bên cạnh, nếu như cô thật sự kết hôn với đối phương, thời điểm đó nhất định phải chuyển tới nhà chồng ở. Đến lúc đó chỉ cần dì nói thêm vài lời hay cô nhất định sẽ đưa gian nhà hiện tại cho dì. Đợi đến ngày ấy dì có thể ôm tiền đền bù giải tỏa cao bay xa chạy, còn cô, rơi vào tay người đàn ông kia, thời điểm đó có còn mạng hay không còn không chắc. Nói cách khác, dì đã sớm biết nhà của cô phải phá dỡ, cố ý gạt cô, không chỉ muốn lừa tiền đền bù giải tỏa còn muốn gạt cả mạng của cô.
Nghĩ tới đây Trần Gia Mẫn có chút hỏng mất, không thể tin tưởng nhìn bác gái: “Tại sao, tại sao dì lại làm như vậy?”
Bác gái và Lưu Thần Toán bối rối, Triệu Dã tốt bụng thay họ trả lời: “Bởi vì bà ấy hận cô!”
“Hận tôi?” Trần Gia Mẫn như nghĩ tới điều gì, khuôn mặt lại trắng bệch lần nữa, tự lẩm bẩm: “Dì hận con?”
Quan hệ giữa Trần Gia Mẫn và bác gái tương đối phức tạp.
Cô và con gái độc nhất của bác gái, Tiểu Nam, là đôi bạn cực kỳ thân thiết. Mùa đông mười năm trước, thời điểm cô bồi Tiểu Nam đến trung tâm mua sắm mua quần áo thì không may nơi đó xảy ra hỏa hoạn, cô và Tiểu Nam cùng bị mắc kẹt trong một gian cửa hàng. Đợi đến khi nhân viên cứu hỏa chạy đến cô đã hôn mê bất tỉnh, cận kề cái chết, mà tình huống của Tiểu Nam thì tốt hơn nhiều, vì vậy nhân viên cứu hỏa lựa chọn cứu cô trước. Chỉ là không nghĩ tới, về sau tình huống sinh biến, Tiểu Nam bất hạnh bỏ mình.
“Dựa vào cái gì mà dì hận con?” Trần Gia Mẫn nghiến răng nghiến lợi, nước mắt đầy mặt: “Tiểu Nam chết, con cũng có muốn như vậy đâu, tình huống đó có thể trách con sao?”
Trong lòng cô cũng có hổ thẹn, cho nên sau khi Tiểu Nam mất cô liền đưa dì về bên người phụng dưỡng, một lần này nuôi đến mười năm. Chín năm trước mẹ chồng cô bệnh nặng, không bao lâu dì cũng bị bệnh. Vì chăm sóc dì mà cô chỉ có thể buông mẹ chồng xuống trước, cũng vì chuyện này mà cô và chồng phải ly hôn. Bây giờ nhìn lại, e rằng lúc đó dì chỉ giả bệnh mà thôi, vì để phá huỷ cuộc đời cô. Chẳng trách lúc trước dì kêu đau cả ngày, đi bệnh viện cũng không kiểm tra ra bệnh gì, sau khi cô ly hôn thì bệnh của dì lại từ từ tốt lên.
Không biết nên nói cô bị hổ thẹn che mờ đôi mắt, chút thủ đoạn thấp kém ấy cũng không thấy, hay nên nói dì quá biết diễn kịch. Rõ ràng hận cô, lại có thể làm ra bộ dáng quan tâm hết mực, khiến cho cô căn bản không nổi lên được một chút tâm tư nghi ngờ.
Không biết là vò mẻ không sợ nứt, hay là bị hai chữ “Tiểu Nam” chọt trúng chỗ đau, bác gái nổ đom đóm mắt: “Mày ngậm miệng lại cho tao! Nếu không phải mày giả bộ bất tỉnh lừa gạt nhân viên cứu hỏa thì làm sao người ta lại cứu mày trước, làm sao Tiểu Nam của tao chết được?”
Đáng thương con gái bà, lúc đó nó chỉ mới hai mươi mốt tuổi, cứ chết như thế. Sự nghiệp của nó mới vừa vặn cất bước, còn chưa kết hôn sinh con đã bỏ bà ra đi. Mà hết thảy, đều là lỗi của Trần Gia Mẫn.
Trần Gia Mẫn nhìn bác gái, nụ cười thê lương: “Con coi dì như mẹ ruột, phụng dưỡng suốt mười năm, ở trong lòng dì con là người như vậy sao?”
Bác gái oán hận nhìn cô: “Nếu mày không chột dạ sao lại tình nguyện nuôi tao?”
Chuyện xé ra đến mức này hiển nhiên không còn cần đến Triệu Dã. Hắn lui ra khỏi nhóm người, lúc đang định rời khỏi thì dư quang khóe mắt lại quét đến Lưu Thần Toán đang lén lén lút lút chuẩn bị trốn. Một giây sau một cục đá từ dưới chân Triệu Dã bắn ra, vừa vặn bắn trúng đầu gối Lưu Thần Toán. Chỉ nghe một tiếng hét thảm, Lưu Thần Toán trực tiếp ngã nhào xuống đất, gãy văng một cây răng vàng.
Người vây xem chung quanh tuy rằng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà từ dăm ba câu vừa nãy cũng đoán được đại khái là bác gái và Lưu Thần Toán đặt bẫy tính kế Trần Gia Mẫn. Nhìn thấy Lưu Thần Toán muốn trốn, một đám người lập tức vây lại: “Bắt lấy hắn! Đừng để hắn chạy!”
Nhìn thấy tình cảnh này Triệu Dã mới thoả mãn rời đi.