"Sảng Sảng, xin cậu mà ~~ vì kim “công” tế của tớ ~~ cậu nhất định phải giúp đỡ tớ một chút đó ~ a! Tớ yêu Sảng Sảng nhất ~~~ " Sau khi được Hạ Sảng đồng ý Lâm Tiểu Sách cao hứng đi vào phòng làm việc.
"Nghệ Phong, em đã cùng Sảng Sảng nói qua, Sảng Sảng đáp ứng chúng ta có thể về ăn chung á ~~ " Trải qua mấy tháng ở chung, Lâm Tiểu Sách càng ngày càng thích nam nhân rất dễ ở chung này hơn nữa anh còn đối xử với mình thật tốt nữa, bất quá cũng nhờ vào mấy tháng tiếp xúc gần gũi này, Tiểu Sách cuối cùng cũng từ Trần tổng thăng cấp lên Nghệ Phong, nhớ đến trước đây lúc có thể gọi anh là Nghệ Phong thì Tiểu Sách cả đêm đều hưng phấn đến không ngủ được.
"Như vậy tối nay chúng ta liền đi qua đó nha ~~ để thưởng thức trù nghệ trong truyền thuyết của Sảng Sảng ~~ " Vĩ Lăng cất tiếng nói cắt đứt suy nghĩ của Lâm Tiểu Sách. "Được, Sảng Sảng đã đáp ứng làm món thố cá Tây Hồ mà Nghệ Phong thích ăn nhất đó nha ~~ "
"Ân ~~ " Hoàn toàn không chú ý tới sự sủng nịch trong đôi mắt mình, Trần Nghệ Phong vuốt ve tóc của Lâm Tiểu Sách, Vĩ Lăng ở một bên nhìn đến mắt đều muốn rớt ra ngoài. "Nghệ Phong thằng nhóc kia! Sẽ không ở sau lưng tớ nghĩ muốn đoạt Tiểu Sách Sách của tớ đấy chứ ~~ "
"Sảng Sảng, bọn tớ về rồi nè ~~ " Lâm Tiểu Sách mở cửa mời hai người kia vào, nhìn thấy có một cái bóng ở bên trong phòng bếp, cậu lập tức vọt vào" Chỉ biết Sảng Sảng đối với tớ là tốt nhất ~~ cứ làm đồ ngon cho tớ ăn không hà ~~ " "Thôi nào, cậu còn không phải chỉ là vì Nghệ Phong của mình thôi sao ~~ " "Nói nhỏ chút nha ~~ Sảng Sảng, anh ấy còn đang ở ngoài cửa kìa ~~ " Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của Tiểu Sách, Hạ Sảng chỉ có thể đẩy cậu ra ngoài.
"Để tớ chuẩn bị cho tốt trước đã, là ai cũng không cho phép tiến vào à ~~ " "Vâng ~ tuân mệnh!"
Sau khi Lâm Tiểu Sách thối lui ra khỏi phòng bếp liền thấy hai nam nhân cư nhiên đã giúp cậu dọn bàn xong rồi "Nha ~ Vĩ Lăng, Nghệ Phong để em làm là được rồi nha ~~ " Tiếp nhận đồ trên tay hai người bọn họ, cậu bắt đầu loay hoay vào làm.
Nhìn Lâm Tiểu Sách một mình bận rộn ở trước mặt mình, trong lòng Trần Nghệ Phong đột nhiên có loại cảm giác hạnh phúc không ngừng dâng tràn.
"Có thể ăn cơm rồi ~~ " Hạ Sảng bưng thức ăn đi tới phòng khách, thấy Lâm Tiểu Sách si mê nhìn bóng dáng của người nào đó, Hạ Sảng đảo cặp mắt trắng dã, không cần hỏi cũng biết đó chính là kim công tế Trần Nghệ Phong của cậu ấy đi. Còn người ở bên cạnh anh ta là ~~~
"Là em!"
"Là anh!"
Đồng thời nhìn thấy đối phương Vĩ Lăng liền giật mình nói. Mà Tiểu Sách lại cùng Trần Nghệ Phong đứng ở một bên nhìn thần tình mập mờ của hai người kia.
"Cư nhiên ở chỗ này lại đụng phải em ~ xem ra chúng ta vẫn rất có duyên!" Vĩ Lăng tà khí hướng về phía Hạ Sảng cười nói. "Ân ~~ anh nhận lầm người!!" Nhìn Hạ Sảng bình thường cơ trí cư nhiên sẽ có một mặt như vậy, Lâm Tiểu Sách nhìn thấy hai mắt đều phải dựng thẳng.
"Vậy sao? Nhận lầm người ~~ vậy tại sao em lại nhận thức tôi ~~ " Ép sát Hạ Sảng đến trước mép bàn, hai tay vòng lại giữ Hạ Sảng vào giữa.
"Ân ~~ không ngại, hai vị có thể ăn cơm trước sau đó lại ôn chuyện cũ có được hay không ~~ " Hạ Sảng cảm kích nhìn về phía Trần Nghệ Phong người đã giải vây cho mình. Mà Lâm Tiểu Sách vẫn là đang trợn mắt há mồm nhìn sắc mặt ửng đỏ cực mất tự nhiên của Hạ Sảng bị ép ngồi vào bên cạnh Vĩ Lăng.
Một bữa cơm chỉ nghe thấy đoạn đối thoại thân mật giữa Trần Nghệ Phong và Tiểu Sách, còn Hạ Sảng dưới tầm mắt giám sát chặt chẽ của Vĩ Lăng ăn vài ngụm cơm mà chẳng biết tư vị. "Tớ ~ ăn no rồi ~ mọi người cứ thong thả mà dùng ~ " "Ân ~~ thong thả dùng, tôi cũng đã no ~ " Nhìn Vĩ Lăng đứng dậy theo mình, Hạ Sảng sợ đến sắp kêu thành tiếng.
Vĩ Lăng nhìn thấu hành động của Hạ Sảng nên lập tức nắm lấy tay Hạ Sảng sau đó bỏ lại một câu với hai người còn đang ngồi trên bàn ăn liền bước ra khỏi cửa "Không cần chờ chúng tôi, chúng tôi có chút việc cần làm!!"