-Em gái mất tích của mày á? - Nó khó hiểu hỏi lại.
-Ừ. Em gái tao mất tích năm trời. Mọi người trong gia đình tưởng cô bé đã chết sau mấy công cuộc tìm kiếm nên đã xây mộ cho nó. - Hắn buồn rười rượi kể lại.
-Oh, vậy cô bé này thật sự là em của mày sao? - Nó hỏi.
-Ừ. - Hắn bỗng ôm cô bé làm cho cô tỉnh giấc.
-A...anh trai! - Cô thều thào.
-Em cứ nghỉ đi! Sau bao giờ khỏe thì anh đưa em về nhà! - Hắn âu yếm xoa đầu em gái nhỏ.
-V...vâng! - Cô nở nụ cười nhạt rồi thiếp đi. (Đù cái con này, mày bị thương thôi mà sao ngủ lắm thế?!)
-Tao ở đây chăm nó cho. Mày về ngủ nghỉ đi! - Nó ko che miệng ngáp một cái rõ to.
-Kinh, tốt bụng dữ! - Hắn giả bộ ngạc nhiên nói.
-Cho ăn dép giờ! À! - Nó xoay qua chỗ hắn nhìn hắn chằm chằm. - Mày đưa bánh cho Linh Anh chưa? - Nó hơi nghiêng đầu thắc mắc.
-À, tao b... - Định nói gì đó nhưng hắn ngừng lại, suy nghĩ một lúc rồi tự nhiên mỉm cười nói. - Rồi!
-Uh. Mày cố gắng vừa lòng nó đi! Có gì tao giúp cho! - Nó mỉm cười nói.
-Tao cần mày giúp luôn nè! - Hắn cười cười nói.
-Chuyện gì vậy? - Nó hơi ngạc nhiên hỏi.
-Ngày mai mày thay bộ này đi rồi bảo Linh Anh đi mấy chỗ này xem Linh Anh thích ở chỗ nào hơn! - Hắn rồi ko cần hơi, nói luôn một câu rõ dài. Hắn cũng ném cho nó một bộ váy năng động và dễ thương cực kì.
-Sao tao phải mặc bộ này? - Nó chưa hiểu.
-À... thì... mặc thế cho Linh Anh tưởng hai đứa mày đi chơi với nhau chứ ko phải cho tao thám thính! - Hắn bịa đại một lí do rất củ chuối.
-Ừ! - Nó vẫn ko hiểu nhưng cũng ko cần hiểu.
-Vậy nha! Tao về nhà trc! Chủ nhật rủ Linh Anh đi đấy nhá! Chăm sóc cho em gái tao tốt đấy! Nhớ phải mặc bộ đó đấy! Với lại... - Hắn định nói nữa nhưng bị nó chặm họng ngay - Rồi rồi, bố về giùm con!
-Ừ! - Hắn nói rồi đi khỏi phòng.