Cầu Mà Không Được

chương 58: 58: sơn khuyển 57

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bạn gái.

Bà ngoại và dì Liễu về phòng nghỉ ngơi trước.

Tầng một chỉ còn lại một chiếc đèn màu ấm áp, Thời Vũ còn đang chậm rãi ăn bánh kem, động tác rất tao nhã.

Lâu lâu Diệp Thanh Linh lại gắp một đũa thức ăn đưa đến trước mặt Thời Vũ, Thời Vũ liền thong thả ung dung ăn một miếng.

Thời Vũ ăn ít uống ít nên no cũng nhanh, cô rất hứng thú với tấm thiệp mà Diệp Thanh Linh đã chuẩn bị, nhướng mày mở nó ra xem, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng nhịp nhịp vào mặt trái của tấm thiệp.

Trong thiệp có vẽ hai người que, nhìn tư thế thì bọn họ đang ôm nhau, bên dưới hai người que còn ghi chữ "Diệp" và chữ "Thời".

Bên trên có ghi bốn chữ "Sinh nhật vui vẻ" rất to, đầy những nét vẽ rực rỡ sắc màu.

Nhìn qua có thể đoán được là do thời gian có hạn nên Diệp Thanh Linh vẽ khá qua loa, nhưng rồi cũng chính vì thế mà khiến nó trông rất là đáng yêu.

Diệp Thanh Linh hơi hồi hộp, cô liếm liếm môi, chờ phản ứng của Thời Vũ.

Vẻ mặt của Thời Vũ vẫn cứ lạnh nhạt, nhưng khóe mắt lại hơi run run một chút, giống như kiểu Thời Vũ thấy hình vẽ trên đó buồn cười quá nên mới thế.

Diệp Thanh Linh cũng nhoẻn miệng cười theo, đưa bó hoa hồng cho Thời Vũ.

Lúc này, Thời Vũ đã đặt thiệp chúc mừng xuống, nhướng mày, cười thản nhiên nhìn Diệp Thanh Linh.

"Diệp Thanh Linh, thiệp chúc mừng này là em viết?"

Trên mặt của Thời Vũ vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt, giọng nói cũng rất dịu dàng, thế nhưng Diệp Thanh Linh lại thấy sống lưng mình lạnh, run run rẩy rẩy nói: "Dạ."

"Hoa hồng là em mua?"

"...!Dạ."

"Bánh kem là em làm?"

"Ừm...!Dạ."

"Đồ ăn cũng là em nấu?"

"Ò...!Đúng ạ."

Thời Vũ cười hỏi một câu thì Diệp Thanh Linh lại chớp chớp mắt ngoan ngoãn gật đầu trả lời một câu, trông rất chi là nghe lời.

Cuối cùng, Thời Vũ cười hơi cong mắt, nhẹ giọng hỏi: "Vậy em về lại Hải Thành hồi nào vậy ta?"

Diệp Thanh Linh chột dạ cúi đầu.

"Rạng sáng ngày hôm qua..." Giọng của Diệp Thanh Linh nghe như tiếng muỗi kêu, cô nhanh trí nhảy đến trước mặt Thời Vũ, ôm eo cô ấy, nở một nụ cười ngô nghê, "Nhiễm Nhiễm, tuy là em lén chị về trước, nhưng mà không phải là để tặng cho chị một bất ngờ hay sao? Bộ chị hổng thích hả?"

"Em cảm thấy chị có thích không?" Âm cuối của Thời Vũ hơi nâng tông, tựa như hừ nhẹ một tiếng.

"Đương nhiên là thích rồi." Diệp Thanh linh lui một chút, gật đầu không hề có chút xíu gì gọi là xấu hổ, sau đó lại dùng ngón tay để chọc lên má của Thời Vũ, cô muốn làm cho khóe môi của Thời Vũ nhếch lên, "Dù sao cũng là tự tay em chuẩn bị cơ mà."

Thời Vũ đánh tay cô một cái, ý cười dịu dàng tỏa ra từ trong đôi mắt.

"Nếu mà Nhiễm Nhiễm thích..." Diệp Thanh Linh dịu dàng dựa vào Thời Vũ, đầu tựa lên vai cô ấy, giọng nói mềm như bông, "Mỗi một năm về sau, em sẽ chuẩn bị tiệc sinh nhật bất ngờ cho chị."

Thời Vũ lướt qua sống lưng của Diệp Thanh Linh, những ngón tay chậm rãi luồn vào trong những lọn tóc, nhẹ nhàng vuốt ve.

Cô cảm thấy cả trái tim và cả người của mình như có một dòng nước ấm đang vây quanh như sắp tan ra vậy.

Đây là loại cảm giác thoải mái mà cô chưa bao giờ được trải qua, giống như thể...!cả người đều trở nên tươi tắn và tràn đầy sức sống.

Là do có Diệp Thanh Linh ở bên cạnh.

Tất cả đều là do có Diệp Thanh Linh ở bên cạnh.

Hoàn toàn không liên quan gì đến ngày sinh nhật của cô.

"Không cần, một ngày như hôm nay là đủ rồi." Ánh mắt nhàn nhạt của Thời Vũ đảo một vòng qua những món đồ trên bàn cơm, cô thở nhẹ ra một hơi, "Chị chỉ cần em luôn ở bên cạnh chị thôi."

.......

Ngày mùng một Tết.

Diệp Thanh Linh dậy sớm để làm bánh trôi tàu cùng bà ngoại, sau khi ăn sáng xong, cô mở Wechat ra mới thấy bên trong đã đầy thông báo có tin nhắn mới, nhiều nhất là group chat của Tinh Nguyệt, tag cô rất nhiều.

Cô lần lượt trả lời hết những tin nhắn chúc mừng năm mới rồi sau đó mới mở group chat của công ty ra.

Những người trong công ty đang bàn chuyện đi du lịch, năm nay Chu Phá Quang không về quê ăn tết nên mới tổ chức một chuyến du lịch cho bạn bè ở Hải Thành và những nhân viên đang làm ở Tinh Nguyệt.

Mọi người trong group đã bàn bạc xong, bọn họ quyết định đi leo núi, trượt tuyết ở huyện thành kế bên, số người đăng ký đi cũng không ít, Diệp Thanh Linh nhìn lướt qua một cái đã thấy được tên của Hoàng Tiểu Dật.

Hoàng Tiểu Dật còn dắt theo một người con gái tên là Bạch Hiên, Diệp Thanh Linh có ấn tượng với cái tên này, hình như là trong phần thông tin có từng thấy qua, Bạch Hiên là chủ nhiệm khoa hồi đại học của cô, đồng thời cũng là bạn của Hoàng Tiểu Dật.

Ngoại trừ Hoàng Tiểu Dật ra thì còn có rất nhiều người dắt theo người nhà hoặc là người yêu của mình, cả group đang nói chuyện rất rôm rả.

Trong group, không ít người đã tag tên Diệp Thanh Linh, hỏi cô có đi hay không, ngay cả Chu Phá Quang cũng tag cô rất nhiều lần.

Diệp Thanh Linh chần chừ một hồi, cô ghé mắt nhìn thoáng qua Thời Vũ đang còn tựa đầu vào vai mình để nghịch điện thoại, cô thấy hơi hồi hộp, đầu lưỡi cũng chống lên hàm trên.

"Hửm?" Thời Vũ cảm nhận được ánh mắt của Diệp Thanh Linh, dùng giọng mũi lười biếng mà hừ ra một tiếng.

"Nhiễm Nhiễm..." Diệp Thanh Linh nôn nao, cô liếm liếm môi, "Bạn trong công ty của em rủ đi du lịch, Nhiễm Nhiễm, chị có muốn...!đi cùng em không?"

Diệp Thanh Linh muốn dẫn Thời Vũ đến gặp những người bạn trong công ty của mình.

Tuy là hồi trước Thời Vũ có gặp qua một số bạn bè của Diệp Thanh Linh rồi, nhưng mà bây giờ...!quan hệ của hai người, đâu có giống lúc đó nữa.

Trước kia, mọi người, bao gồm cả Diệp Thanh Linh, cứ nghĩ hai người chỉ là chị em.

Nhưng bây giờ, tuy là Diệp Thanh Linh cũng chưa rõ cho lắm, nhưng mà hai người cũng được xem là...!xem là người yêu của nhau rồi phải không?

Thời Vũ chau mày lại một chút, ngẩng đầu nhìn vào mắt của Diệp Thanh Linh.

Diệp Thanh Linh chớp chớp mắt vô cùng ngoan ngoãn.

"Thời Vũ hỏi: "Em đi du lịch ở đâu?"

Diệp Thanh Linh lập tức trả lời: "Huyện Tây Sơn ấy ạ, bây giờ trên núi toàn là tuyết, tụi mình có thể vừa xem cảnh tuyết vừa tắm suối nước nóng."

"Đi bao lâu?"

"Hai ngày một đêm."

"Có những bạn nào?"

"Thì toàn là mấy người trong công ty em...!Còn có cả anh Chu và Tiểu Dật nữa."

Thời Vũ nhoẻn miệng cười, nhướng mày: "Nếu chị không đi thì sao?"

"Vậy thì em cũng không đi luôn!" Diệp Thanh Linh cười nheo mắt, giọng nói rất dịu, "Em ở nhà ăn Tết với Nhiễm Nhiễm."

Thời Vũ cuộn một lọn tóc của Diệp Thanh Linh vào tay, cười khẽ: "Vậy chị đi cùng em."

"Vậy để em báo lại là em không đi...!Ủa?" Diệp Thanh Linh lúc này mới kịp xử lý xong câu nói của Thời Vũ, cả đôi mắt như sáng rực lên, bỗng nhiên cô chộp lấy phần gáy của Thời Vũ, hôn "chụt" một cái lên mặt cô ấy, "Nhiễm Nhiễm, chị tốt nhất trên đời."

"Chậc." Thời Vũ cúi đầu che đi gương mặt đang đỏ bừng.

.......

Sáng sớm mùng hai Tết, Diệp Thanh Linh và nhóm của Chu Phá Quang bắt đầu xuất phát đến chỗ hẹn, tổng cộng có hai mươi người tham gia nên Chu Phá Quang thuê một chiếc xe bus.

Diệp Thanh Linh sợ Thời Vũ đi không quen nên quyết định ngồi xe ô tô với Thời Vũ, xe của hai người chạy theo sau xe bus.

Vì là mùng hai nên đường cao tốc khá trống, xe chạy băng băng trên đường, đến giữa trưa, mọi người ngừng ở trạm dừng chân để nghỉ chơi một chút.

Ra khỏi khu vực thành phố, khu vực huyện nhỏ này đa số là điểm du lịch nên các trạm dừng chân cũng được xây dựng rất phong phú, có loạt những căn nhà gỗ, có cầu nhỏ nước chảy vờn quanh, ở giữa còn có một chiếc đình nhỏ, bên cạnh có làn sương trắng lượn lờ, nhìn tổng thể rất thơ mộng.

Khi ăn trưa, Diệp Thanh Linh và Thời Vũ cùng ngồi ở một góc, cách mọi người một khoảng, xung quanh tràn đầy những âm thanh trò chuyện rôm rả của mọi người.

Đôi mắt của Diệp Thanh Linh cũng sáng rực, trên mặt ngập tràn chờ mong.

Bỗng nhiên Thời Vũ mới nhớ tới, sau khi mất trí nhớ, đây là lần đầu tiên mà Diệp Thanh Linh được đi du lịch.

Bảo sao mà em ấy lại phấn khích như thế.

Thời Vũ có chút ngẩn ngơ mà suy nghĩ, không biết trước khi mất trí nhớ, Diệp Thanh Linh có đi du lịch cùng bạn bè không? Cô không biết, vì cô chưa từng dẫn Diệp Thanh Linh đi bao giờ.

Thời Vũ không có hứng thú gì với mấy chuyện du lịch thế này, giống như hẹn hò vậy, nhưng nếu Diệp Thanh Linh thích, sau này cứ lâu lâu thì hai người sẽ đi du lịch một lần thì cũng được.

Chỉ cần...!Diệp Thanh Linh yêu cô.

.......

"Thanh Linh, nhìn sang trái, nhìn sang trái!"

Một giọng nói vang lên, đánh tan dòng suy nghĩ của Thời Vũ, cô ghé mắt sang nhìn thì thấy có một người đang chụp ảnh cho Diệp Thanh Linh.

Diệp Thanh Linh cũng rất phối hợp pose dáng, nụ cười vô cùng xán lạn.

Tuy là hai người ngồi cách một khoảng, nhưng những người của Tinh Nguyệt có đôi khi cũng bước đến để trò chuyện một hai câu với Diệp Thanh Linh.

Có thể nhìn thấy được quan hệ của Diệp Thanh Linh với những đồng nghiệp cùng công ty rất tốt.

Thời Vũ nhớ rõ, lần đầu tiên mà cô gặp bạn bè của Diệp Thanh Linh, Diệp Thanh Linh giới thiệu cô là "chị gái".

Thế thì bây giờ thì thế nào nhỉ? Nếu có người hỏi, Diệp Thanh Linh sẽ trả lời ra sao?

——Bạn gái?

Nhưng mà những người đến chào hỏi của hôm nay giống như kiểu đã tự biết trong lòng chuyện Thời Vũ là ai, chẳng ai buồn hỏi câu nào, Diệp Thanh Linh cũng không thèm giới thiệu gì thêm.

Thời Vũ hy vọng rồi lại thất vọng, cô giận dỗi liếc Diệp Thanh Linh một cái, sau đó lại vì cảm thấy mất mát mà cúi đầu, rũ mắt, nhưng rất nhanh, cô lại lắc lắc đầu cười tự giễu.

Ngay cả cô cũng không hiểu, cuối cùng là tại sao mà mình thấy mất mát.

Cái này có gì đâu mà mất mát?

Diệp Thanh Linh, người vô duyên vô cớ bị liếc: "...!Ơ?"

.......

Bỗng nhiên có một giọng hát của ai đó cất lên, còn có cả nhạc nền.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn sang mới thấy trong đình nghỉ chân ở giữa cầu có đặt một chiếc microphone và loa thùng, còn có cả một chiếc màn hình nhỏ.

Một người khách tham quan phát hiện ra nó nên mới bước đến để hát mấy câu, ai ngờ lại hấp dẫn ánh mắt của mọi người đến thế nên vội vàng đỏ mặt chạy xuống.

"Thanh Linh, qua không kìa?"

"Thanh Linh lên hát một bài đi em!"

Nghệ sĩ của công ty cũng không nhiều lắm, vả lại, bọn họ cũng đã về quê ăn Tết hết rồi, trong chuyến tham quan này chỉ có mỗi Diệp Thanh Linh là ca sĩ chuyên nghiệp, cho nên mọi người mới ồn ào mà nhìn về phía Diệp Thanh Linh.

"Nhiễm Nhiễm..." Diệp Thanh Linh cũng rất kích động, cô liếm liếm môi, dùng đôi mắt tròn xoe để nhìn Thời Vũ.

Lúc những người đó ồn ào thì trong lòng Thời Vũ đã có chút không vui, nhưng khi cô đối diện với đôi mắt trong trẻo của Diệp Thanh Linh, nhất là khi sự dịu dàng còn ngập tràn trong đó, hỏi ý kiến của cô, sự không vui bé xíu cũng tan đi mất, gật đầu: "Em đi đi."

Diệp Thanh Linh nhảy lon ton đến, cầm lấy microphone, ngón tay bấm bấm lên màn hình, nhạc đệm nhanh chóng vang lên.

Bài mà Diệp Thanh Linh hát là một bài dân ca không nổi tiếng lắm, nó có tên là《Tuyết》, nhịp điệu của khúc hát này vừa nhẹ nhàng lại vừa chậm rãi, tựa như âm thanh của tuyết khi rơi trên mặt đất vậy, lặng thinh như không hề có chút tiếng động.

Bây giờ cũng đã vào đông, tuyết trên mái đình vẫn chưa tan hết, bài này này đúng lúc rất hợp tình hình.

Khi Diệp Thanh Linh cất lên tiếng hát, mọi ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cô.

Nhưng không phải họ bị bất ngờ vì có tiếng hát thình lình phát ra như ban nãy, mà đơn giản là sự chú ý của họ đối với Diệp Thanh Linh xuất phát từ giọng hát hay của cô ấy.

Tiếng ca phát ra từ một chiếc loa chất lượng thấp, nhưng giọng Diệp Thanh Linh thì chất lượng cao.

Thậm chí còn có những người khách tham quan khác tiến đến xung quanh đình rồi nhẹ nhàng hát theo.

Bên trong đình, Diệp Thanh Linh hát thật sự rất vui, nhất là khi cô thấy được những người khách khác vì tiếng hát của cô mà đến đây thì khóe môi lại càng cong lên một nụ cười rất sung sướng.

Cô thích được hát ca, hát một mình cũng được, hát trên sân khấu cũng được, hát ở cạnh bên đường hay là bất cứ một chỗ nào khác tựa như bây giờ cũng được.

Cô thích dùng giọng hát của mình để mang đến niềm vui cho mọi người, cô thật sự rất thích cảm giác thế này.

Vì cách một lớp sương mỏng nên Thời Vũ không thấy rõ mặt của Diệp Thanh Linh cho lắm, nhưng khi nghe được tiếng hát của cô ấy thì Thời Vũ không thể không thừa nhận rằng cô ấy rất có thiên phú ở khoản ca hát.

Nhìn những người đang vây xung quanh, Thời Vũ nghe được có người đã nhận ra được Diệp Thanh Linh nên rất phấn khích, họ nói muốn nhờ Diệp Thanh Linh ký tên cho.

Rõ ràng là Thời Vũ đã nhìn thấy cảnh tượng này vô số lần, cô cứ nghĩ rằng bản thân mình cũng đã quen với nó, nhưng rồi cô lại không thể nén được cảm giác chua xót nơi chóp mũi....

Một Diệp Thanh Linh như thế...!sẽ thật sự không bỏ cô mà đi sao?

Sẽ thật sự chấp nhận ngoan ngoãn ở bên cạnh cô mãi sao?

Thời Vũ biết rất rõ, trong nhận định của mình, "Thích" chính là chiếm hữu, là muốn giấu Diệp Thanh Linh cho riêng mình, là muốn bẻ đi đôi cánh, trói buộc em ấy ở bên cạnh.

Nhưng mà đối với Diệp Thanh Linh mà nói, nhất định không phải như thế.

"Thích" của Diệp Thanh Linh vừa nhiệt liệt chân thành lại vừa đơn thuần ngô nghê, giống như là ánh mặt trời vậy.

Mình thật sự...!xứng đáng để Diệp Thanh Linh thích sao?

Một dòng suy nghĩ như thế chợt xẹt ngang qua não của Thời Vũ, nó như một tia sấm sét xé toạc bầu trời, phát ra một tiếng "Ầm" thật lớn, ánh sáng trắng toát bao trùm lên đống đổ nát.

Sau đó, tất cả mọi âm thanh đều im bặt, xung quanh chỉ còn lại bóng tối, không còn lại bất cứ thứ gì.

Thời Vũ đổ mồ hôi lạnh khắp cả người.

"Nhiễm Nhiễm!" Thời Vũ còn chưa hoàn hồn thì một bóng hình quen thuộc đã chạy như bay đến, nhào nhào trong ngực cô, "Chị thấy em hát thế nào ạ?"

Vẫn như thường ngày.

Không biết Diệp Thanh Linh đã hát xong từ bao giờ.

Thời Vũ bỗng nhiên hoàn hồn, ánh mắt còn mang theo chút buồn đau man mác, ngay cả nhịp thở cũng trở nên nặng nề.

Nhưng rất nhanh, những cảm xúc trong mắt của Thời Vũ đã tan biến, cô ôm lấy lưng của Diệp Thanh Linh, vỗ nhè nhẹ, dịu dàng gật đầu: "Hát rất hay, chị thích lắm."

"Nhiễm Nhiễm thích là được rồi!" Diệp Thanh Linh cười vui vẻ nói.

"Nhưng mà..." Thời Vũ rũ mắt, giọng nói cũng nhỏ lại, "Nếu có thể hát cho một mình chị nghe, thì tốt rồi."

"Hửm...?" Diệp Thanh Linh hơi giật mình, cô nhìn dáng vẻ yếu đuối dễ bắt nạt của Thời Vũ mà ngơ ngác, chớp chớp mắt: "Nhiễm Nhiễm, chị..."

"Chị ghen." Không đợi Diệp Thanh Linh nói hết câu, Thời Vũ đã nói trước, "Chị ghen với những người thích em đến xem em, không được sao?"

Giọng của Thời Vũ nhỏ xíu, âm cuối còn hơi run run một tí, tựa như đang giận dỗi, không hề giống với dáng vẻ lạnh lùng hời hợt khi ở bên ngoài của lúc bình thường.

Dưới ánh mặt trời, vành tai, gương mặt, thậm chí cả cổ của Diệp Thanh Linh cũng dần trở nên ửng đỏ.

"Ò, ừm, không, nhưng mà..." Bây giờ, ngay cả nói chuyện Diệp Thanh Linh cũng nói không trôi chảy nổi, giọng nũng nịu như em bé, "Nhiễm Nhiễm, nếu chị thích nghe em hát, thì em sẽ hát cho chị nghe một trăm lần, một ngàn lần, một vạn lần...!Chỉ hát cho mỗi chị nghe thôi."

Cả đầu của Diệp Thanh Linh vùi vào hõm vai của Thời Vũ, lỗ tai càng ngày lại càng hồng, giọng nói cũng trở nên lí nhí: "Chị ghen với bọn họ làm chi? Em chỉ...!Chỉ thích một mình chị thôi."

Ở góc mà Diệp Thanh Linh không thấy, gương mặt của Thời Vũ đang dần tươi tắn lên, khóe môi cũng nhoẻn một nụ cười hài lòng.

Quả nhiên là Diệp Thanh Linh thích kiểu thế này nhất.

Miễn là cứ như vậy thì sớm hay muộn gì Diệp Thanh Linh cũng bị cô ăn sạch sẽ, cam tâm tình nguyện rơi vào cái bẫy mà cô đã giăng, không tài nào bay đi mất nữa.

Thế thì cô còn lo lắng điều gì?

.......

"Thanh Linh, lớn già đầu rồi mà còn bám chị gái hả em?" Bên cạnh, một người bạn trong công ty thấy Diệp Thanh Linh như thế nên cười chọc ghẹo một tiếng.

Thời Vũ nhẹ nhàng nhướng mày, quả nhiên là mấy người nhân viên trong Tinh Nguyệt không phải không biết cô, mà chỉ là do bọn họ cứ nghĩ cô là chị gái của Diệp Thanh Linh.

Cô tặc lưỡi một tiếng, kéo kéo cổ tay áo của Diệp Thanh Linh, cô muốn xem thử Diệp Thanh Linh đã đỏ mặt xấu hổ đến độ thế này rồi thì sẽ trả lời bọ họ ra sao.

Diệp Thanh Linh nghe được giọng của đồng nghiệp cũng hơi cứng người lại vì ngượng ngùng.

Nhưng chuyện mà Thời Vũ không ngờ nhất là Diệp Thanh Linh giống như vừa ra quyết định rất chắc nịch, cái trán nhẹ nhàng gật lên vai cô một cái rồi sau đó lại ngẩng đầu, giữ chặt tay cô, bước đến chỗ người bạn đó.

"Chính thức giới thiệu một chút đây ạ." Màu đỏ ửng trên gương mặt của Diệp Thanh Linh còn chưa tan hết, âm thanh lại rất trong trẻo, giống như thể sự ngượng ngùng nũng nịu ban nãy đã tan hết sạch, Diệp Thanh Linh ôm eo Thời Vũ, "Đây là bạn gái của em, Thời Vũ."

Xung quanh bỗng nhiên im lặng một hồi, ngay sau đó là tiếng ồn ào rầm rì, có người hiểu rõ nên "Ồ~" lên, có người thì huýt sáo một cái, còn có người ngạc nhiên mà thốt lên "Mèn đét ơi mèn đét ơi."

Diệp Thanh Linh kiêu ngạo cười hất cằm, y như một đứa nhỏ muốn khoe khoang, nhưng lại không làm người ta phản cảm, ngược lại còn thấy rất đáng yêu.

Hoàng Tiểu Dật đứng đờ đẫn trong đám người, người bạn bên cạnh ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai.

Chu Phá Quang hơi nhíu mày, ánh mắt dừng trên người Diệp Thanh Linh và Thời Vũ một lát rồi lại nhìn sang nơi khác.

Trong mấy tháng này, anh ta nghe được rất nhiều tin đồn về Thời Vũ từ bạn bè trong giới.

Thật sự không thể xem Thời Vũ là người tốt được.

Chu Phá Quang cũng có một loại trực giác gì đó, anh cảm giác Thời Vũ giống như kiểu...!cũng không để ý Diệp Thanh Linh đến mức độ như thế.

Nói đi cũng phải nói lại, chỉ cần cô ấy đối xử tốt với Diệp Thanh Linh là được rồi.

Một người cấp trên như anh thì cũng không có tư cách gì can thiệp vào chuyện tình cảm của Diệp Thanh Linh.

.......

Sau khi lên xe, nhân lúc xe còn chưa ra khỏi trạm dừng chân, một đám người của lúc ban nãy bắt đầu gõ cửa sổ của Diệp Thanh Linh hết lần này đến lần khác, sau đó còn nhét cho cô rất nhiều đồ chơi, đồ ăn vặt, bảo là quà mừng.

Diệp Thanh Linh sửng sốt: "Không phải em mới là người cần phát quà mừng sao ạ?"

Người bạn: "..."

Người bạn đó nói tiếp: "Dù sao cũng y chang vậy thôi mà, đều là quà chúc mừng cây rụng tiền số một của Tinh Nguyệt thoát ế cả, cứ ăn cho đã đi!"

Sau đó lại có thêm một "cơn mưa" đồ ăn từ bên ngoài bay vào.

Diệp Thanh Linh vẫy vẫy tay, bật cười khúc khích, cô xé vỏ một viên kẹo ra ném vào miệng mình, sau đó lại đút cho Thời Vũ một viên.

Thời Vũ nhẹ nhàng nắm tay cô, cười khẽ: "Ngọt lắm."

.......

Ba giờ chiều, đoàn người đã ra khỏi đường cao tốc, đến khu du lịch Tây Sơn.

Ánh mặt trời hôm nay rất đẹp dù khí trời còn rét, vừa xuống xe là có thể thấy đỉnh núi tuyết lấp ló ở đường chân trời.

"Nhiễm Nhiễm, lúc trước em xem trên mạng ấy, sáng sớm mình thức dậy còn có thể thấy được nắng vàng chiếu trên đỉnh núi tuyết từ trong phòng nữa đó, nhìn đồ sộ lắm."

"Em còn nghe bảo là suốt nước nóng dưới chân núi là nước suối thật luôn, ngâm mình rất tốt cho sức khỏe."

Thời Vũ không có hứng thú gì với chuyện ngắm cảnh, cô chỉ nghe Diệp Thanh Linh nói chuyện, lâu lâu lại gật gật đầu.

"Mấy ngày hôm trước em còn lên mạng học massage nữa, Nhiễm Nhiễm, tối nay mình đi suối nước nóng, em xoa bóp cho chị nha?" Diệp Thanh Linh cười nói.

Rốt cuộc Thời Vũ cũng hoàn hồn, ánh mắt hơi sáng lên, chuyện này thì cô có hứng thú, cô nhướng mày, nhỏ giọng: "Xoa, bóp?"

Đã ở suối nước nóng rồi mà còn xoa bóp, khó tránh khỏi sẽ làm người ta hiểu sai ý.

Nhưng mà Diệp Thanh Linh lại chẳng hề hiểu được Thời Vũ đang ám chỉ cái gì, cô chỉ mở to đôi mắt tròn xoe, gật đầu nghiêm túc: "Đúng vậy, Nhiễm Nhiễm, hôm nào chị cũng ngồi làm việc suốt cả ngày, chắc là cột sống của chị không ổn, em phải giúp chị xoa bóp mới được chứ."

Thời Vũ: "..."

Thôi, cô không nên nghĩ nhiều thì tốt hơn.

.......

Đêm nay mọi người sẽ ở khách sạn ngay khu suối nước nóng dưới chân núi tuyết, quy mô chỗ này rất lớn, nhất là cả một trang viên này không biết có tổng cộng bao nhiêu khu suối nước nóng.

Sân cỏ bên kia là lều cắm trại ngoài trời của bọn họ, buổi tối bấm mở nóc rèm ra là có thể thấy được cả bầu trời đầy sao.

Diệp Thanh Linh vừa đặt vali xuống, mới sửa soạn xong thì đã có người đến hỏi cô có đi leo núi không.

Thời Vũ vô thức nhíu mày, trước khi Diệp Thanh Linh gật đầu, cô ngoan ngoãn nhìn Thời Vũ một cái.

Hai tay của cô bé chống lên giường, đôi mắt đen lay láy, ngẩng đầu hỏi ý kiến của Thời Vũ: "Nhiễm Nhiễm...!Đi với em nhé?"

Thời Vũ nhìn ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt Diệp Thanh Linh, cố nén cảm xúc của mình, nhẹ nhàng gật đầu.

Nếu đã đi du lịch rồi thì đi leo núi cũng được, dù sao Diệp Thanh Linh đã năn nỉ cô, trông ngoan ngoãn đến thế cơ mà, cũng không phải là không được, vẫn còn trong giới hạn chịu đựng của Thời Vũ.

Diệp Thanh Linh sung sướng nhảy cẫng lên, nhanh chóng chuẩn bị trang bị cần thiết nhét vào trong ba lô, dắt Thời Vũ ra khỏi phòng.

Những người tham dự chuyến đi chơi hôm nay, trừ những người ở lại nghỉ ngơi ra, còn lại tất cả đều ra ngoài, đoàn người vô cùng náo nhiệt, bắt đầu hành trình leo núi.

Diệp Thanh Linh nắm tay Thời Vũ, chậm rãi đi ở phía sau cùng, không có ồn ào ầm ĩ với bọn họ, dần dần những bóng người phía trước cũng không thấy được nữa.

Cả ngọn núi đều bị tuyết bao phủ, khi có cơn gió thổi qua, những bông tuyết rơi từ trên ngọn cây xuống, đẹp tựa như một bức tranh thủy mặc.

Trong bức tranh trống trải hiu quạnh đó chỉ vẽ hai người họ, nắm tay, rúc vào lòng nhau.

Gió rất lạnh, đi một hồi thì Thời Vũ đã dựa vào lòng ngực của Diệp Thanh Linh, gương mặt cũng vùi vào khăn choàng cổ của cô ấy để giữ ấm.

Khăn choàng của hai người vẫn dùng cùng màu, có khi choàng tới choàng lui thế rồi chẳng biết cái nào là của ai, về sau cứ vậy mà dùng của nhau.

Ngón tay của Diệp Thanh Linh luồn vào trong những lọn tóc của Thời Vũ, xoa xoa đầu cô ấy.

Thời Vũ ôm eo Diệp Thanh Linh, mặc cho Diệp Thanh Linh dẫn cô bước về phía trước, trên mặt luôn là nụ cười trong vắt.

Lúc này, sự yếu đuối của cô không phải giả vờ.

Mà là thật sự.

Chỉ là mãi sau này Thời Vũ mới biết...!Khi chúng ta đã nói quá nhiều lời dối gian thì có dùng bao nhiêu lời nói thật để bù đắp cũng là vô dụng.

.......

Không biết đi bao lâu, khi đến giữa sườn núi, bỗng nhiên Diệp Thanh Linh lại nghe được tiếng ồn ào ở phía trước.

Đi lên bậc thang cuối cùng, tầm nhìn được mở rộng, rất thoáng đãng, trước mặt là một mảnh đất bằng phẳng, có trạm cáp treo cách đó không xa.

Những người trong Tinh Nguyệt đang đứng trên mảnh đất đó để chơi ném tuyết, rất náo nhiệt, một số người thì đang ngồi trên băng ghế để nghỉ ngơi, cười hí ha hí hửng không biết là đang nói chuyện gì.

"Thanh Linh...!" Không biết là ai vừa hô lên một tiếng rồi ném một quả cầu tuyết về phía Diệp Thanh Linh.

Bởi vì Thời Vũ đang đứng bên cạnh Diệp Thanh Linh nên người bạn đó cũng không dám ném mạnh, quả cầu tuyết rơi xuống rồi vỡ tan, cách Diệp Thanh Linh tầm ba bốn mét.

Diệp Thanh Linh như bị kích thích ý chí chiến đấu, cô bắt đầu tham gia vào nhóm người đang chơi ném tuyết, cô cũng vò tuyết thành một quả cầu rồi chọi về phía trước: "Tới đây tới đây!"

Một nhóm tầm mười người đang nhảy nhót nên nền tuyết, Diệp Thanh Linh giống như một con sói mạnh mẽ, một mình một cõi, chạy lòng vòng cùng những người khác rất thuần thục, lúc chọi tuyết vừa mạnh tay lại vừa chuẩn xác, không biết đã gây thù chuốc oán với bao nhiêu người.

Cuối cùng, bọn họ nhanh trí liên minh lại với nhau để ném một mình Diệp thanh Linh, vô số quả cầu tuyết bắt đầu bay đến trước mặt cô.

Diệp Thanh Linh bước một bước dài sang phía bên cạnh, lập tức chui ra sau lưng Thời Vũ để trốn: "Không chơi nữa đâu...!"

Thời Vũ nhướng mày, không ai dám chọi đến nữa, cả đám người ồn ào giận dỗi tản đi.

"Nhiễm Nhiễm, tụi mình nghỉ ngơi đi." Diệp Thanh Linh chạy nhảy nãy giờ nên đã mệt lả, cô kéo Thời Vũ cùng ngồi xuống chiếc ghế dài gần đó, cả người như tan ra, tựa vào Thời Vũ, thở hổn hển mấy hơi.

Hoàng Tiểu Dật thì đang ngồi đối lưng với ghế của hai người để nói chuyện phiếm với bạn.

Những người không chơi ném tuyết cũng ngồi ở bên cạnh, nói chuyện cười đùa rôm rả.

Trong lúc lơ đãng, Diệp Thanh Linh còn nghe được bọn họ đang nói từ chuyện bộ máy chính trị rồi lại chuyển sang chuyện đời chuyện người cho đến tin đồn này kia, chuyện nào bọn họ cũng nói rất nhập tâm.

Diệp Thanh Linh ngồi nghe thôi cũng thấy thú vị.

Dần dần đề tài lại chuyển sang du lịch.

"Thanh Linh," Bỗng nhiên có người xoay đầu sang hỏi, "Em có chỗ nào mà muốn đi kinh khủng luôn không? Kiểu cả đời nhất định phải đến chỗ đó một lần ấy."

"Hồi trước em muốn đi ngắm biển." Diệp Thanh Linh gần như là nói ra mà không hề do dự.

Từ lúc còn ở trên núi thì cô đã luôn mơ về biển cả rộng lớn xanh thẳm rồi, cô muốn đến bờ biển để ngắm nhìn.

Về sau, khi đã vào thành phố, cô không biết trước khi mất trí nhớ mình có từng đi biển chưa.

Nhưng sau khi mất trí nhớ được nửa năm, cô không có thời gian để đến đó.

Thời Vũ nhướng mày kinh ngạc, cô chưa bao giờ biết chuyện Diệp Thanh Linh muốn đi biển, mà còn là "khát khao" được đi.

"Hồi trước?" Người bạn đó nhanh chóng nắm bắt trọng điểm, "Vậy bây giờ thì sao? Bây giờ em muốn đi đâu?"

"Bây giờ ạ...." Diệp Thanh Linh cười khẽ, nắm chặt tay Thời Vũ, "Em muốn đi với bạn gái của em."

- ------

Lời của tác giả:

Chương sau chính là chương cuối cùng của quyển này rồi! Chúng ta sắp phải tạm xa em bé A Linh uchuchu, Thời Cẩu chắc cũng nên lên thớt rồi đó.

(Thầm thì: Bây giờ có nỡ lòng khum?).

Truyện Chữ Hay