* CẢNH BÁO: CÓ MÁU ME
[Phòng phát thanh xin thông báo đến toàn thể học sinh rằng hiện tại trường đang bị mất điện nên các thiết bị điện không thể dùng được. Do không thể truyền hình trực tiếp nên lễ khai giảng sẽ diễn ra ngay tại sân. Các học sinh mới sẽ tập trung ở đó. Một lần nữa, phòng phát thanh xin thông báo…]
Ban đầu, các học sinh tính sẽ dự buổi lễ khai giảng một cách qua loa, nhân đó để bấm điện thoại là chính. Tuy nhiên, họ bắt đầu cảm thấy khó chịu khi nghe thông báo rằng cần phải ra ngoài sân để tham dự buổi khai giảng. Mặc dù bất mãn, nhưng tất cả vẫn phải đứng dậy và di chuyển.
“......”
Tôi không di chuyển mà chỉ ngồi im đó, đắm chìm trong những suy nghĩ và lo lắng của bản thân.
Nếu tôi dơn thuần đi theo họ ra khỏi lớp và cứ đi thẳng theo hành lang để ra sân trường, chẳng phải tình huống tương tự sẽ lặp lại thêm một lần nữa hay sao?
Mọi thứ sẽ diễn ra giống như vài phút trước.
Loa phát thanh trường thông báo tất cả học sinh ra sân dự khai giảng vì mất điện, cảnh học sinh bức xúc rời đi…
Giả sử tôi cứ vội vàng đi ra sân dự lễ khai giảng mà không suy nghĩ kỹ, liệu đầu tôi có nổ tung lần nữa hay không?
'Cái quái gì thế này? Thật sự quá là…'
Tôi chỉ ngồi trong lớp và thở dài liên tục. Khi hầu hết các học sinh đã rời đi, lớp học trở nên im ắng. Đâu đó vẫn còn vang lên tiếng ghế kêu lạch cạch của một số học sinh đang nán lại phía sau.
Trong lớp bấy giờ chỉ còn lại một nam sinh và hai nữ sinh. Một trong số hai nữ sinh thì ngồi ngủ ngay phía sau, đầu cúi gục lên bàn.
Vậy là còn có ba học sinh khác ngoài tôi bị bỏ lại trong lớp học.
Tôi vẫn ngồi yên bất động đó, không hề di chuyển gì cả.
Sau khi nhìn thấy chúng tôi vẫn còn ở trong lớp, một nữ giáo viên trẻ ở ngay hành lang đã dừng lại hỏi.
“Tại sao mấy cô cậu không ra ngoài sân để khai giảng đi?”
“......”
Tôi miễn cưỡng thu dọn túi giày của mình, những học sinh cạnh đó cũng thu dọn giày và đi ra ngoài.
***
“À thì, gửi tới những học sinh mới nhập học của trường trung học Nakseong, những người tôi rất yêu quý, tôi chân thành nhiệt liệt chào mừng các em. Đầu tiên, tôi xin chúc mừng tất cả các em đã được nhận vào ngôi trường. Tôi là hiệu trưởng của trường này…”
Vẫn với những lời đó, đầu hiệu trưởng lại nổ tung lần nữa.
'Tiên sư nhà nó.'
Mẹ kiếp. Chết tiệt… Tôi chửi rủa rồi ngay lập tức nhanh chân chạy về phía cổng trước.
Những học sinh khác vẫn đứng xung quanh lẩm bẩm hoặc la hét khi nhìn thấy xác hiệu trưởng đang lắc lư và bắn máu. Không ai trong số họ bỏ chạy, trừ tôi ra.
‘Mình đang chạy trước!'
Lần này, tôi đã chạy đầu tiên trước tất cả mọi người.
Kế đó, đầu những người đứng gần xác hiệu trưởng cũng lần lượt nổ tung theo. Khi cả sân trường vang lên đầy tiếng la hét, các học sinh cuối cùng cũng bắt đầu bỏ chạy.
“Hộc, hộc, hộc.”
Dù tôi đã chạy nhanh hơn tất cả, nhưng vì kỹ năng thể chất tôi quá kém nên các học sinh thuộc đội điền kinh đã nhanh chóng đuổi kịp tôi.
Bịch, bịch, bịch-
“Hộc, hộc... Mẹ kiếp...”
Cho dù tôi có tiếp tục chạy mãi như thế này thì cũng không có gì đảm bảo rằng tôi sẽ sống sót. Đầu tôi vẫn có thể nổ tung ngay cả khi tôi đã trốn khỏi sân trường, giống như trước đó.
Nhưng tôi có lẽ cần phải lo lắng về việc đó chỉ khi tôi trốn thoát được khỏi đây đã. Chạy tiếp về phía trước, tôi có thể thấy nhân viên bảo vệ đang ra sức chặn các học sinh lại, hét bảo họ quay lại.
“Hộc, hộc... Làm ơn, chỉ...”
Tôi bắt đầu thầm nguyền rủa chính mình.
Vào lần bỏ chạy trước đó, tình hình đã trở nên hỗn loạn vì có rất nhiều học sinh. Cũng may nhờ canh đúng thời gian phòng bảo vệ trống, tôi đã thành công leo qua cổng.
Nhưng lần này thì khác, tôi đang chạy gần như dẫn đầu.
Với kỹ năng thể chất kém cỏi của tôi, người bảo vệ chắc chắn sẽ nhắm vào tôi. Chạy dẫn trước như này thực sự khiến tôi gặp đôi chút bất lợi.
“Mình cần phải làm gì? Mẹ kiếp! Hộc, hộc…”
'Mình phải làm gì, phải làm gì đây?'
Với tử thần đang rình rập ngay phía sau lưng, bộ não của tôi vận dụng hết chất xám để tìm ra giải pháp.
'Phải kích động tất cả các học sinh!'
Tôi chạy chậm lại và hét lên để mọi người có thể nghe thấy.
“CỔNG PHÍA TRƯỚC ĐÃ BỊ KHÓA RỒI!”
Tôi tiếp tục hét to đến mức giọng tôi trở nên khàn đặc.
“CỔNG TRƯỚC ĐÃ BỊ KHÓA! NGƯỜI BẢO VỆ LÀ NGƯỜI CÓ CHÌA KHÓA!”
“Uaaahhh!”
"Ông chú! Mở cổng! Mau lên!"
“Mở cổng nhanh lên-! Ách-!”
Khi những cái đầu lần lượt nổ tung xung quanh họ, các học sinh đã trở nên mất hết lý trí. Bản năng sinh tồn của họ đã trỗi dậy khiến họ cho rằng họ phải xử lý người bảo vệ trước.
“Tên bảo vệ có chìa khóa! Chúng ta phải bắt được hắn ta trước!”
Lần trước, các học sinh đã mặc kệ người bảo vệ và đi loanh quanh để kiếm đường trèo qua cổng.
Tuy nhiên, lần này thì khác, tôi đã thấm nhuần tư tưởng 'cánh cổng đã bị khóa' vào đầu họ trước, khiến các học sinh coi cánh cổng không phải là một lối thoát mà là một 'chướng ngại vật' cần được mở ra.
“Ông chú bảo vệ! Mở cổng! Nhanh lên!"
Những học sinh ở phía trước tôi vội vã tiến về phía người bảo vệ. Người bảo vệ vẫn còn rất khỏe so với độ tuổi vì ông ta đã đánh lui một số học sinh trong khi hét lên. Dẫu vậy, một mình ông ta cũng khó lòng chống lại số lượng lớn học sinh hùng hậu như này.
“Bọn mày đang làm gì vậy, lũ nhóc điên khùng? Tại sao mấy đứa bây lại tụ tập và nháo nhào mọi thứ thế hả? Đi tới chỗ của các giáo viên mau!”
“Gã bảo vệ, thằng chó nhà ông! Mở cổng nhanh con m* ông lên!"
“Mẹ kiếp! Mở cổng! Mở cổng nhanh đi, tên điên khùng nhà ông!”
Tận dụng khoảng trống mà tôi tạo ra bằng cách kích động học sinh và người bảo vệ đánh nhau, tôi có thể dễ trèo qua cổng trước trong khi vẫn chạy theo sau các học sinh đội điền kinh.
Lúc tôi đưa chân qua cổng và cẩn thận cho quần không vướng vào các thanh sắt nhọn, tôi có thể thấy được làn sóng nổ đầu chỉ mới đi được khoảng nửa sân.
Cùng lúc đó, tôi còn thấy khuôn mặt người bảo vệ bị móng tay của các nữ sinh cào cho be bét.
'Mình đã trốn thoát nhanh hơn nhiều so với lần trước!'
Không còn gì để xem nữa, tôi liền nhảy ra khỏi cổng. Từ đằng xa, tôi nhìn thấy các học sinh đội điền kinh chạy ra đường và túm lấy một số người gần đó, thành khẩn van xin.
“Cảnh sát, làm ơn xin hãy gọi cảnh sát, cảnh sát…”
"Chuyện gì vậy hả? Cậu học sinh, cậu ổn không? Tỉnh táo lại đi, cậu học sinh!
“Cảnh sát… Cảnh… sát….”
Khung cảnh cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi ngã gục xuống là một người đàn ông vội vàng rút điện thoại di động ra để liên lạc với cảnh sát. Cùng với đó là bóng dáng lờ mờ của một số người đi đường dần tụ tập xung quanh đó.
'Ah, mình có nên yêu cầu anh ta gọi xe cứu thương luôn không…? Không, xe cứu thương có thể làm được gì khi mà đầu mọi người đều đã nổ tung…'
Có vẻ như khi ai đó quá bối rối, họ sẽ lo lắng về những điều không đâu.
Đó là những suy nghĩ cuối cùng của tôi trước khi tôi ngất lịm đi.
* * *
Ngay khi tôi tỉnh dậy, tôi nhận ra bản thân đang mặc quần áo bệnh nhân. Tôi nhìn thấy một trần nhà trắng bóng và mọi người thì di chuyển xung quanh.
Tôi đã ở bệnh viện.
Bố mẹ tôi ngồi đó với vẻ mặt phờ phạc. Đến khi họ nhận ra tôi đã tỉnh, họ bắt đầu òa khóc lên và ôm tôi
“Ôi, con trai yêu quý ơi… Làm sao mà chuyện này có thể xảy ra được vậy hả…?”
“Bọn ta đã lo rằng con sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa… Con cảm thấy sao rồi?”
“Mẹ, bố… Sao mà hai người lại ở đây, hai người phải đang ở chỗ làm chứ?”
"Ôi, thật tội nghiệp con trai tôi quá đi! Giờ là lúc nào mà con lại đi lo lắng điều đó hả? Con đã bị bất tỉnh đấy…”
Không lâu sau, bác sĩ đến và giải thích nguyên nhân tôi bị bất tỉnh là do quá sốc. Ngoài ra, cơ thể tôi cũng không có bất kỳ dấu hiệu gì bất thường.
'...Mình đã sống sót sao?'
Bất chợt, những ký ức khủng khiếp lúc đó lại ùa về.
Tôi cố gắng giải thích với bố mẹ rằng “Đầu mọi người nổ tung, và…”, sau đó hai người nói rằng họ đã biết hết mọi chuyện rồi. Tin tức tràn ngập khắp nơi, mọi người đều sợ hãi vì vụ việc đó. Chính phủ sẽ sớm thẩm vấn tất cả mọi người ở xung quanh khu vực đó.
Lúc tôi xem tivi trong khi hồi phục ở phòng bệnh, sự việc dần trở nên sáng tỏ.
[Vụ nổ đầu hàng loạt ở trường trung học Nakseong: Hơn 300 người chết!]
'... Ba trăm người.'
Số lượng học sinh nhập học hôm lễ khai giảng hình như phải hơn ba trăm một chút. Ngoại trừ một vài người trốn thoát thành công, không lẽ tất cả mọi người còn lại đều đã chết?
“ ...... ”
Cho dù tôi có xem ở bất kì kênh nào thì cũng chỉ có mỗi tin tức về sự việc đó. Trong thời gian tôi bất tỉnh, chắc hẳn người dân cả nước đã bàn tán rất nhiều về nó.
Những người dẫn chương trình ở mỗi kênh đều có vẻ mất hết sức sống khi đọc những kịch bảnđược chuẩn bị sẵn.
[Vào ngày thứ tư, vào khoảng 9:30 sáng, một thảm họa đã xảy ra ở quận Gwanak của Seoul, tại trường trung học Nakseong. Hơn ba trăm người đã thiệt mạng trong thảm họa này mà không rõ nguyên nhân vì sao. Người ta thông báo rằng tất cả các thi thể được tìm thấy tại địa điểm này đều bị mất đầu.]
[Theo điều tra của cảnh sát, Hiệu trưởng Shin (59 tuổi) cùng 14 nhân viên của trường và 293 học sinh mới nhập học đã thiệt mạng. May mắn thay, khoảng hơn chục học sinh đã sống sót và…]
Các kênh khác cũng tương tự như thế.
Tin tức mô tả việc cảnh sát di chuyển các thi thể được phủ khăn trắng rời khỏi hiện trường vụ án. Có các kênh còn mời cả những chuyên gia thảo luận trực tiếp tại trường quay, nhờ họ đưa ra những ý kiến và nhận định về những chuyện đã xảy ra.
[Không có dấu vết của chất nổ, súng hoặc hóa chất nào được phát hiện tại hiện trường. Khi xem xét những vấn đề thực tế này, chúng tôi nghi ngờ đây là một hành động khủng bố bằng virus hoặc do các tác nhân sinh học khác.]
[Vậy sự khác biệt giữa những người sống sót và các nạn nhân là gì? Có thông báo cho rằng những người sống sót cũng có mặt tại cùng địa điểm vào thời điểm lễ khai giảng.]
[Đúng vậy, điều đó khá là bí ẩn. Ban đầu, họ cho rằng tốc độ chạy thoát là rất quan trọng, bởi hầu hết học sinh trốn ra khỏi trường đều còn sống. Tuy nhiên cũng có báo cáo về một số học sinh đã kịp trốn thoát nhưng vẫn chết.]
[Chắc chắn phải có một số điều kiện đi kèm khác ngoài việc nhanh chóng chạy trốn.]
[Có vẻ là như vậy.]
Tôi bị cách ly tại bệnh viện khoảng vài tháng. Từ xét nghiệm ký sinh trùng cho đến đến xét nghiệm máu, xét nghiệm nước tiểu, xét nghiệm phân, nội soi và MRI…
Chỉ sau khi trải qua tất cả các loại xét nghiệm và vài cuộc thẩm vấn từ một điều tra viên hung dữ giống gấu, tôi mới được xuất viện.
Các chủ đề trong cuộc thẩm vấn thường đề cập đến những gì đã xảy ra hôm đó, cũng như hỏi tôi rằng có bất kỳ điểm đáng ngờ nào mà tôi có thể nhận thấy hay không. Tuy nhiên, tôi có thể nói rằng, ngay cả chính phủ cũng không biết phải bắt đầu điều tra từ đâu cho sự việc kỳ lạ như thế này.
***
Ba năm sau-
Tôi đang nằm trên giường khi ngày tốt nghiệp cấp 3 sắp cận kề.
Cuối cùng, chính phủ đã không bao giờ có thể tìm ra nguyên nhân đằng sau của sự việc đó. Họ cho rằng virus có thể vẫn còn tồn tại trong khu phố ShinLim, vậy là họ quyết định phong tỏa toàn bộ khu vực.
Gia đình tôi thậm chí còn không được phép đóng gói tất cả đồ đạc khi mà chúng tôi buộc phải chuyển đi. Chính phủ đã cấp cho gia đình tôi một căn hộ bên kia sông và cũng bồi thường một khoản tiền kha khá.
'Trong phim, chính phủ thường được miêu tả là rất chậm chạp và kém cỏi trong những tình huống như này thì phải,'
Khác xa với đó, họ rất chu đáo trong việc giúp đỡ di dời dân cư và kiếm một trường học khác cho tôi. Điều đó khiến tôi có hơi cảm động.
Mặc dù tôi gần như phải bỏ học một năm vì những tháng ngày ở bệnh viện, nhưng Bộ Giáo Dục đã chuẩn bị tất cả thay tôi. Tôi đã có thể chuyển trường bình thường mà không gặp bất kỳ khó khăn nào.
Thỉnh thoảng tôi hay gặp ác mộng đầu cả gia đình tôi nổ tung, dù vậy tôi vẫn tập trung hết mức vào việc học trong suốt ba năm qua. Trời cao không phụ lòng người, cuối cùng tôi đã được nhận vào một trường đại học tử tế.
Vào một đêm trước lễ tốt nghiệp của tôi.
Đã lâu lắm rồi tôi mới đọc lại dòng tin nhắn hiện ra trước mắt mình kể từ ngày hôm đó.
“[Hướng dẫn - Lễ nhập học]
『Là một học sinh giản dị và nhút nhát, không có gì đặc biệt giỏi và không có gì đặc biệt quyến rũ, bạn đã trải qua cuộc đời học sinh của mình một cách buồn tẻ.
Hôm nay là ngày đầu tiên trong ba năm trung học của bạn. Những học sinh khác có thể lo lắng hoặc hào hứng về ngày hôm nay, nhưng bạn không hề mong đợi…』"
“NHIỆM VỤ - HƯỚNG DẪN”
-Kết bạn ba người để thành lập một câu lạc bộ. (Hiện tại 0/3)
-Phần thưởng: 10 Điểm Truyện Ma, Mở Khóa Cửa Sổ Trạng Thái.
Tôi băn khoăn suy nghĩ trong khi nằm trên giường, khua tay trước dòng tin nhắn lơ lửng trong không khí đó.
' ...Mình tự hỏi rốt cuộc tin nhắn này muốn ám chỉ điều gì. '
Tin nhắn có thể xuất hiện và biến mất theo ý nghĩ của tôi. Tôi cũng ẩn nó đi để có thể quên được sự việc kinh hoàng đã xảy ra vào ngày hôm đó.
Bây giờ chỉ còn vài tiếng nữa trước khi ngày tốt nghiệp cận kề, tôi đã thử kiểm tra lại lần nữa nhưng thực sự tôi vẫn thấy rất khó hiểu.
Ở trường mới được chính phủ chuyển tới, mặc dù không thể nói là tôi có nhiều bạn, nhưng ít nhất tôi vẫn có thể quen được một vài người bạn khá thân thiết. Tôi cũng có tham gia một câu lạc bộ sách và kết bạn kha khá, ấy vậy mà nhiệm vụ vẫn không tính. Vậy thì nó có nghĩa là gì?
Sau khi cân nhắc một hồi, tôi dần chìm vào giấc ngủ.
***
[Bây giờ là ngày Tốt Nghiệp.]
[Quỷ Vương đã được hồi sinh.]
Bípppppp—
Nửa đêm, không lâu sau khi tôi ngủ quên, điện thoại di động của tôi bắt đầu vang lên hồi chuông cảnh báo khẩn cấp.
[2:30 - Văn bản Thông Báo An Toàn: Tình trạng khẩn cấp đã được ban bố ở các khu vực Seoul, Incheon và GyeongGi. Người dân cần trữ sẵn đồ tiếp tế và sơ tán khỏi các thành phố càng sớm càng tốt.]
Một thông báo được hiển thị trên màn hình điện thoại vẫn đang nhấp nháy đèn liên tục.
Cái gì vậy?
Chuyện gì đang xảy ra?
Có phải là động đất không?
Tim tôi bắt đầu đập mạnh. Mặc dù những cảnh báo này đã từng xuất hiện trong các thảm họa thiên nhiên, nhưng đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến một tình huống tồi tệ như này. Tôi chộp lấy chiếc điện thoại, nhanh chóng lên mạng.
Ngay khi tôi tra thanh tìm kiếm phổ biến theo thời gian thực, điều đầu tiên tôi thấy là:
1.Thực thể quái dị không rõ danh tính ở Seoul.
2.Xuất hiện quái vật ở Seoul.
3.Dạng sống không xác định ở Seoul.
Lúc này đã là nửa đêm, căn nhà vô cùng tối tăm và yên tĩnh.
Không giống như cảm giác sợ hãi lặng lẽ bao trùm tôi, Internet lại đang rùm beng lan truyền những tin tức khẩn cấp. Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, tôi thử đăng nhập vào trang mạng xã hội mà tôi thường xuyên lui tới.
[Tôi cảnh báo những tên khốn tội nghiệp sống ở Seoul. Đừng bao giờ rời khỏi nhà của mấy người.]
[Tôi hiện đang di chuyển xung quanh khu vực ShinLim bị phong tỏa. Nó rất lớn. Thực sự rất là lớn luôn ấy. Hình như là, lớn hơn nhiều so với một tòa nhà chung cư.]
[Gửi tới những người sống ở thủ đô, chúc các bạn được ra đi thanh thản…]
Những dòng bình luận rầm rộ của cư dân mạng vẫn tiếp tục xuất hiện. Càng đọc, tôi càng cảm thấy khó thở.
“Huuu… Huu……”
'Chuyện gì đang xảy ra thế này? Mình có nên đánh thức bố mẹ dậy hay không? Chết tiệt thật, mình phải làm gì bây giờ đây…?'
Tôi có thể nghe thấy những tiếng la hét. Kể cả khi bố mẹ tôi không đánh thức tôi dậy, khu chung cư đang
trở nên ồn ào này vẫn có thể khiến tôi thức giấc. Những người khác đã bắt đầu thức dậy vì tình hình khẩn cấp lúc này.
Bố tôi mở cửa phòng tôi sau khi những tiếng ồn đánh thức ông dậy.
“Joon à, chuyện gì đang xảy ra vậy con…?”
"Con không biết nữa. Con cũng vừa mới dậy.”
Gia đình chúng tôi ra ngoài ban công để kiểm tra nguồn gốc của tiếng ồn ào.
Tuy đã khuya, chúng tôi vẫn có thể thấy một số cửa sổ trong khu chung cư nhấp nháy ánh đèn liên tục. Những người khác cũng bước ra ban công để kiểm tra bên ngoài. Tôi đưa mắt kiểm tra, nhưng tất cả những gì tôi có thể thấy chỉ là bóng tối và một chút nước sông Hàn.
“Sonny! Ở-ở đằng kia… Nhìn đằng kia kìa! Ngay bên kia bờ sông!"
Người phụ nữ nhà hàng xóm bên cạnh hét vào mặt tôi vào lúc bà ta nhìn ra từ ban công.
Không chỉ mỗi người phụ nữ bên cạnh.
Những người ở tầng trên, tầng dưới, mọi người trong khu chung cư đều nhìn ra ngoài và hỏi xem họ có thể nhìn thấy thứ gì không. Những người có thể nhìn rõ hơn bắt đầu hét lên kinh hãi.
“C-cái gì vậy…?”
"Cái quái gì thế…?"
Họ đang nói về cái gì?
Tôi hướng mắt theo cái chỉ tay của bà hàng xóm, cố gắng nhìn qua bên kia sông chằng chịt những tòa nhà. Bên kia làn nước đen của sông Hàn là những bảng hiệu đèn neon của các tòa nhà cao tầng.
Ở giữa đó, ta có thể thấy một cái bóng khổng lồ đang di chuyển.
Tôi không thể biết chính xác đó là gì vì ánh sáng không rõ. Tất cả những gì tôi có thể thấy là thứ gì đó đang đi bằng hai chân.
Bóng đen di chuyển giữa những ánh đèn lấp lóe của thành phố.
Nó rất lớn.
Thực sự rất lớn.
Vào lúc sinh vật không xác định vẫn đang di chuyển chậm rãi, tôi chợt nhớ ra khu vực chỗ đó.
Nó ở bên kia sông. Tuy tầm nhìn của tôi không thực sự rõ, nhưng nó chắc chắn ở hướng đó. Giác quan thứ sáu của tôi mách bảo tôi rằng tôi hoàn toàn đúng.
Nơi mà sinh vật khổng lồ không xác định đang đứng là trường trung học NakSeong, ngôi trường tôi đã từng theo học ba năm trước.
Và rồi tôi đột nhiên chết, theo một cách mà tôi không thể hiểu được.
[BAD ENDING - Cái giá của sự ngu muội]
Điều kiện
1.Bỏ chạy mà không hoàn thành phần hướng dẫn.
2.Không làm gì cho tới khi Quỷ vương hồi sinh.
[Bắt đầu hồi quy]
[Đang tải…]
***
『Chúc mừng bạn đã được nhận vào trường trung học Nakseong - ngôi trường của những bí mật và sự huyền bí.
Hãy khám phá những bí mật mờ ám đang ẩn giấu trong trường, hoặc chiến đấu chống lại những truyền thuyết và câu chuyện ma quái trong khuôn viên trường để kiếm điểm mở khóa những khả năng đặc biệt.
Ngoài ra, bạn phải tập hợp đồng đội để ngăn chặn sự hồi sinh của Quỷ vương trước khi tốt nghiệp.
Thế giới đang nằm trong tay bạn.』
> Bấm để sang trang tiếp theo.”
Ngay trước mặt tôi là một tin nhắn vô cùng thân thuộc, đồng thời cũng là nơi mà tôi không bao giờ muốn nhớ đến một lần nào cả. Tôi vừa tỉnh dậy từ cái chết bí ẩn sau khi nhìn thấy thực thể quái dị ngay trước ngày tốt nghiệp.
Trường học.
Tôi thật sự đã trở lại lớp học của trường trung học NakSeong và đợi lễ khai giảng… giống hệt như ba năm trước.
Rắc-
[Phòng phát thanh xin thông báo đến toàn thể học sinh rằng hiện tại trường đang bị mất điện nên các thiết bị điện không thể dùng được. Do không thể truyền hình trực tiếp nên lễ khai giảng sẽ diễn ra ngay tại sân. Các học sinh mới sẽ tập trung ở đó. Một lần nữa, phòng phát thanh xin thông báo…]