Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2)

chương 76: kỳ tích là gì?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thời gian này ở nghĩa trang ngoài bọn họ ra thì không còn người nào khác nữa. Chỉ có những tấm bia mộ cô độc đứng đó. Ông nội ôm bó hoa khó khăn rời chiếc xe lăn. Mạch Đinh có ý đỡ ông nhưng ông lại từ chối. Ông đứng lên, đặt bó hoa thật đẹp trước bia mộ. Ông ngồi xuống, nhìn lên tấm ảnh thời trẻ của bà nội trên tấm bia. Vươn từng ngón tay miết lên khuôn hình đó: “Tú, bà xem tôi đã già như thế này. Bà vẫn xinh đẹp như vậy. Mỗi lần nhìn thấy Tử Yến, tôi đều nhớ đến bà. Đôi mắt hai người quá giống nhau. Tôi được nhìn thấy đám trẻ trưởng thành, có phải bà rất ganh tị không? Ai bảo bà đi quá sớm làm gì? Tú à, những năm này, tôi rất nhớ bà. Thật sự rất nhớ bà…”. Nước mắt ông nội lăn qua từng nếp nhăn, rơi xuống mặt đất.

Cho đến tận bây giờ, Mạch Đinh chỉ nghĩ ông nội là ông nội mà thôi. Chưa từng suy nghĩ ông cũng là một người đàn ông. Chưa từng nghĩ đến tình yêu của ông. Không có tình cảm hay già rồi không cần tình yêu nữa? Chỉ có thể đứng nhìn người mình yêu ra đi thì sẽ có cảm giác gì? Ông nội đã kể cho Mạch Đinh nghe rất nhiều chuyện quá khứ. Nhưng ông chưa từng kể về chuyện của bà nội. Có lẽ hồi ức đó chỉ thuộc về ông và bà mà thôi.

Ông nội ngồi đó hơn hai mươi phút rồi bắt đầu ho khan, An Tử Yến bước đến đỡ ông: “Đã trễ rồi, nên về thôi”.

“Ông muốn đi dạo một chút. Sức khoẻ hôm nay cũng không tệ lắm. Cứ như vậy mà về thì thật đáng tiếc. Mấy anh không đồng ý thì tôi nằm đây với vợ tôi”.

“Ông muốn đi đâu nữa?”

“Nơi nào cũng được. Chỉ cần không phải bệnh viên là được”.

Mạch Đinh đi phía sau đẩy ông nội ngồi trên xe lăn không ngừng nói chuyện. Hai người chỉ nói những chuyện vui vẻ, không ai nhắc đến cái chết. Nếu thích chỗ nào, ông sẽ bảo An Tử Yến dừng lại. Ông nội biết thời nay có rất nhiều phương tiện hiện đại. Mạch Đinh cũng biết người đi trước có nhiều truyền thống. Ngày hôm nay ông nội rất có sức sống, dường như không hề có dấu hiệu bệnh tật nào trên cơ thể ông.

Một ngày bình yên cứ trôi qua với ba con người ấy như vậy.

Mạch Đinh thật sự rất vui bởi vì sức khoẻ lúc này của ông nội.

Nhưng, Mạch Đinh không đợi kỳ tích. Kỳ tích không phải thứ dễ dàng chờ đợi mà có được.

Hôm sau, bệnh tình của ông nội đột nhiên có chuyển biến xấu. Người ta lúc sắp ra đi dường như sẽ biết rõ điều đó. Lúc trước xem ti vi cứ nghĩ rằng đều do đạo diễn sắp đặt. Bây giờ Mạch Đinh mới biết tất cả đều là sự thật. Ông nội gọi tất cả mọi người vào phòng bệnh. Ngay đến nói chuyện ông cũng phải dùng rất nhiều sức. Mắt ông lờ mờ, nhìn chăm chăm lên trần nhà: “Cũng đến lúc rồi”. An Tố không cam lòng, nhào lên người ông. Cô ôm chặt ông, gào khóc: “Ông ơi, cố thêm chút nữa. Cháu xin ông. Ông có thể mà”.

“An Tố à, cháu thật là. Ông nội muốn đi rồi”.

“Không! Cháu không muốn!”.

“Để ông nói xong lời cuối đã. An Tố, ông nội thật sự rất tiếc vì không thể đợi đến ngày cháu kết hôn. Nếu cháu có thể sửa đổi tính tình một chút thì có lẽ đã sớm được gã đi rồi”. Ông nội mỉm cười, nhưng chẳng ai cười nổi. Ông nhìn về phía An Tấn và Ngô Hinh: “Hai đứa lớn cả rồi chắc không cần tôi dặn dò gì nữa”.

“Bố, con…”. An Tấn muốn nói gì đó những lại không thể nói được. Bàn tay ông che lấy đôi mắt. Ngôi Hinh nước mắt dàn dụa: “Con đi tìm bác sĩ”.

“Không cần. Tìm ai cũng vô dụng thôi. Trong lòng tôi hiểu rõ”.

“Phó Thúc. Chuyện sau này giao cho cậu. Sau này, cậu có thể không cần vì cái lão già phiền phức này mà làm việc nữa. Cứ chăm sóc cho gia đình riêng của mình”. Phó Thúc siết chặc tay, không lên tiếng. Ông nội nói tiếp. Âm thanh của ông càng lúc càng thiếu sức lực. Nhưng ông vẫn cố gắng nói tiếp: “Để tôi giao phó cho cậu một việc cuối”.

“Ông nói gì tôi cũng sẽ làm”.

“An Tử Yến còn quá trẻ, mong rằng sau này cậu giúp nó….”. Ông nội ho khan. Phó Thúc tiếp lời: “Cho dù ông không nói cháu cũng sẽ làm”.

“Vậy thì tôi yên tâm rồi”. Ngón tay ông nội giật giật. Cánh tay lại không đưa lên được. Mạch Đinh chôn chân ở mép giường không ngừng khóc thút thít: “Tiểu Đinh, ông đã nói chuyện rất nhiều với cháu. Nhưng lúc này lại không có gì để nói cả. Ông nội rất thích cháu. Cũng rất vui vì người ở bên Tử Yến là cháu. Đừng khóc. Khó nhìn lắm. Bộ dạng của mấy người thật xấu. Ông nội nghĩ đến việc sắp được gặp bà nội còn rất kích động đây”.

Câu nói của ông nội bắt đầu đứt quãng. Tất cả mọi người kiềm nén tiếng khóc để lắng nghe lời nói của ông. Lời cuối cùng này là dành cho An Tử Yến. An Tử Yến không đến gần giường bệnh. Hắn chỉ đứng bên của sổ. Một mực không nhìn sang bên chỗ tất cả mọi người.

“Tử… Tử Yến… Bà nội đã cho cháu mượn ông nội hơn hai mươi năm rồi. Cháu cũng nên… đem ông… trả lại cho bà. Ông biết cháu… không thích… nghe những lời sến xẩm. Lời cuối cùng này hãy để cho ông… hành hạ cháu một chút… ông nội dù có đi đến nơi nào, cũng sẽ… sẽ cùng bà nội… cũng như lúc còn sống ở đây mà… yêu cháu…”.

An Tử Yến rốt cuộc cũng quay đầu lại. Có một loại biểu cảm khác hẳn trên khuôn mặt hắn. Dường như hắn sắp bị đẩy xuống vực sâu. Âm thanh của hắn so với phiến băng còn tái tê hơn: “Đừng rời xa cháu. Cháu xin ông, ông nội!”.

“Không đâu…”.

Ông nội mỉm cười bình thản nhắm mắt lại.Ông không nói gì nữa. Mà ông cũng sẽ không nói chuyện nữa. Mạch Đinh khẽ lay ông nội: “Mau tỉnh dậy đi, ông nội. Ông lại lừa cháu đúng không? Ông còn muốn dùng chiêu này để lừa cháu bao nhiêu lần nữa? Cháu không tin đâu. Ông giấu máy ghi âm ở đâu? Có phải ông lại nín thở không? Ông nội, ông còn lừa bao nhiêu nước mắt của cháu nữa? Lần này cũng như vậy đúng không? Mau dậy đi mà. Nếu không An Tử Yến sẽ vạch trần ông đó. Không vui đâu. Ông nội, một chút cũng không vui đâu. Ông mau tỉnh dậy mà lừa cháu đi. Tiếp tục lừa cháu đi. Mau lừa cháu đi, mau lừa cháu đi mà…”. Cậu kêu la đến khan cả giọng. Cứ gào thét trong tuyệt vọng. Nhưng dù có thế nào ông nội cũng vẫn nằm im như vậy.

Ông nội nằm trên giường bệnh nhưng chỉ giống như đang chìm vào giấc ngủ. Mạch Đinh không biết phải làm sao. Cũng không biết làm gì mới đúng. Sự sống một con người rõ ràng cần đến gần mười tháng trời mới có được. Sao lại có thể ra đi vội vàng như vậy. Cậu không muốn tin ông đã ra đi. Nhưng thật sự ông đã đi rất xa rồi.

Phải làm sao đây? Ngoài trừ chấp nhận thì còn có thể làm được gì?

Đừng hỏi tại sao ông nội phải chết. Bởi vì con người, mẹ nó, chính là rồi sẽ phải chết.

– Hết chương –

Truyện Chữ Hay