Chu Cách và Ellen đã đứng đợi ở cổng từ sớm, sốt ruột gọi Mạch Đinh – con người đang đứng ngẩn ngơ trước cổng trường: “Cậu còn làm gì đó đó nữa? Tính quan hệ với trường học hả?”. Câu chữ xấu xa khiến Mạch Đinh bực bội quay lại. Cậu nhìn thấy Chu Cách đang diện cả cây hoa hòe màu xanh bắt mắt.
“Giục cái gì mà giục”.
“Mấy người chậm chạp quá đi”. Chờ đợi quá lâu khiến Chu Cách không chịu được mà oán thán, Ellen cũng gật đầu phụ họa theo.
“Tôi là người đứng đắn, đương nhiên sẽ có rất nhiều chuyện đứng đắn phải làm. Không có giống mấy người rãnh rỗi như vậy”. Lời lẽ Mạch Đinh mang ý tứ rất rõ ràng: Bốn người ở đây, trừ cậu ra, tất cả đều không phải hạng đứng đắn. Cậu cứ thế mà chui thẳng vào xe. Chu Cách và Ellen là bởi trước đây lúc Mạch Đinh than vãn không có bạn, An Tử Yến mới bắt đầu giới thiệu bạn của hắn. Đến bây giờ, bọn cũng đã đổi thành bạn của Mạch Đinh rồi.
Xe đi chưa được bao lâu, điện thoại của Ellen vang lên âm báo tin nhắn. Cô mở điện thoại đưa sang nói với Chu Cách: “Bạn em gởi cho em cái video, bảo em xem. Nó nói hôm nay trên xe buýt quay được một thằng điên. Cùng thành phố với mình luôn. Share nhiều cực…”. Ellen còn muốn nói thêm gì đó thì giọng của Mạch Đinh từ video vang lên: “Lần này là cái gì? Nói mau! Có phải dùng hành động bỉ ổi gì đó để bắt tôi không! Nói!”.
Ánh mắt của cả ba người trong xe đều hướng về phía Mạch Đinh. Mạch Đinh thiếu chút nữa đã mở cửa xe nhảy ra ngoài rồi. Giọng nói của An Tử Yến càng làm cho cậu thêm mất mặt: “Đây hẳn là hành động của người đứng đắn? Anh xem như đã tích lũy thêm kiến thức rồi”. Mạch Đinh vươn tay muốn cướp lấy điện thoại của Ellen nhưng cô thoát được. Chu Cách vừa lái xe, thỉnh thoảng lại nhìn vào đoạn video trong điện thoại, cười chói tai: “Mạch Đinh, rột cuộc là cậu đang làm gì vậy? Ha ha… Cậu là chuẩn bị sau khi tốt nghiệp sẽ đi làm diễn viên hài hả? Em yêu, xoa xao cho anh mau lên, anh cười muốn chuột rút luôn rồi nè. Ha ha ha ~~”.
“Cười cái gì! Có cái gì vui mà cười! Đây là chuyện ngoài ý muốn!”. Âm thanh kêu la của Mạch Đinh to đến nỗi xe chạy bên ngoài cũng có thể nghe thấy được.
Xe chậm rãi dừng tại Định Hương Các. Mạch Đinh vội vàng trốn khỏi không gian tràn đầy ý tứ cười nhạo cậu. Đưa mắt nhìn bảng hiệu “Định Hương Các”. Đây không phải là quán mà Bạch Tiểu Tử đã đưa cậu đến sao? Cậu bước vào đầu tiên. Cũng đã lâu rồi chưa quay lại đây. Bên trong quán dường như không có sự thay đổi nào. Nhân viên vừa mới đưa cậu vào trong, cậu đã nghe thấy tiếng cười bỉ ổi của Lý Minh.
“Ông cũng tới à?”, Mạch Đinh đẩy cửa vào rồi nói. Ngay lập tức, cậu nhìn thấy An Tố, Tào Thành Nghị, còn có Bạch Tiểu Tư nữa! Cậu đã không có tâm trí để hỏi Bạch Tiểu Tư về nước khi nào, An Tố và Tào Thành Nghị sao lại có mặt ở đây. Bởi vì trên tay mỗi người đều cầm điện thoại di động, mỗi chiếc điện thoại đều phát ra cùng một giọng nói. Giọng nói này đối với Mạch Đinh không thể quen thuộc hơn. Đó chính là của cậu. Ai nấy cũng đều nhìn Mạch Đinh. Loại ánh mắt này, Mạch Đinh cũng không thể quen thuộc hơn được nữa.
“Yo, ai đây? Không phải Mạch Đinh nổi tiếng trên mạng cả ngày hôm nay sao?”, An Tố trêu chọc cậu. Mạch Đinh hy vọng người ngoài hành tinh bắt hết đám người mang họ An đi cho rồi.
“Tôi phải share cho bạn bè xem mới được”. Lý Minh bấm loạn xạ trong điện thoại. Mặc dù Tào Thành Nghị không lên tiếng, nhưng nụ cười nhạo báng trên mặt của nó so với nói chuyện còn khiến cho người ta đau đớn hơn.
“Mạch Mạch à, đừng có để bụng. Có gì to tát đâu”, Bạch Tiểu Tư đứng dậy. Quả nhiên là còn Tiểu Tư tốt với cậu. Mạch Đinh đang chuẩn bị bắt tay cô, ai ngờ Bạch Tiểu Tư sàn ngay đến chỗ An Tử Yến vừa mới bước vào: “Chồng cũ à, anh xem video chưa? Hự hự, có phải rất hối hận không? Anh đá em rồi lại tìm cái hạng người gì thế kia?”
“Đã sớm xem rồi”, Ellen đi vào trả lời thay An Tử Yến. Mạch Đinh đột nhiên cảm thấy cậu quá cô độc trên thế giới này. Thật là cô đơn, trống trãi, lạnh lẽo. Mạch Đinh liếc An Tử Yến: “Nếu không phải vì anh, em sẽ không trở thành trò cười cho người khác”.
“Anh làm sao?”
“Anh còn không thừa nhận?”
“Thừa nhận cái gì? Anh cầm súng ép em trở thành trò cười à?”
“Nhưng…”, không thể phản bác được. Quả thật, An Tử Yến ngoài việc nghe điện thoại của chú Phó ra thì không hề làm gì khác. An Tử Yến lướt qua người Mạch Đinh đang đứng tìm từ mà tiếp tục đối chất. Hắn nhỏ giọng bồi thêm một câu: “Sự bất hạnh của loài người”.
“Cũng không cần nghiêm trọng mà nâng tầm lên loài người như thế chứ. Mối thù của em đối với anh ngày càng sâu đậm. Anh cẩn thận đó!”. Mạch Đinh cắn răng nghiến lợi nói trong khi kéo ghế ngồi cạnh An Tử Yến. Bạch Tiểu Tư làm bộ muốn chen giữa hai người: “Mạch Mạch à, nếu như cậu đã hận anh ấy đến vậy thì để tôi ngồi giữa kiềm chế bớt cho”.
“Tôi…”. Đúng là cầm đá đập vào chân mình mà. Dù miễn cưỡng nhưng cũng không còn cách nào khác. Cậu đang chuẩn bị ngồi sang chiếc ghế bên phải thì bị An Tử Yến lôi về: “Xin phép anh chưa? Ngồi đàng hoàng lại cho anh”.
“Chồng cũ à, cậu ấy hận anh lắm đó”.
“Hận thù gì cũng phải ở cạnh tôi mà hận thù”. An Tử Yến nói bâng quơ, Mạch Đinh cũng không rõ nữa, nhưng trái tim cậu lại lệch nhịp rồi.
“Mấy người xong chưa? Có muốn ăn nữa không?”. An Tố sốt ruột kêu phục vụ lại gọi món. Lý Minh chính là vì ăn chùa nên mới đến, dùng ánh mắt của một trạch nam mà nhắm nhìn An Tố như nữ thần. Tào Thành Nghị dựa lưng vào ghế: “Còn tưởng đến đây sẽ tìm được một nhóc hợp khẩu vị chứ”.
“Đây cũng không phải là nơi giao lưu hữu nghị!”
Những chiếc ly cổ cao trong suốt tựa như người phụ nữ đang mang giầy cao gót. Chất lỏng màu đỏ chập chờn trong cơ thể cô. Những khuôn đang chuyện trò vui vẻ đối diện Mạch Đinh đây chính là những người đã ở cạnh cậu trong suốt bốn năm qua. Bạn nhìn về phía trước sẽ cảm thấy rất dài, nhưng nếu nhìn về sau, bạn sẽ cảm thấy nó ngắn ngủi biết bao.
Nghi ngờ An Tử Yến và Tào Thành Nghi đang giấu bí mật, Mạch Đinh lén lút theo dõi từ phía sau.
Nối dối Lý Minh về tuổi thật của bản thân và không chút mong đợi gì với cuộc sống đại học.
Vì An Tố xuất hiện ngay lễ giáng sinh khiến cậu sợ tè ra cả quần, còn nhảy qua cửa sổ.
Đối mặt với việc Chu Cách và Ellen không chút kiêng kị mà trêu đùa nhau trước cửa khiến cậu thấp thỏm lo âu.
Ở sân bay, Bạch Tiểu Tư gọi lớn chồng cũ khiến cậu vừa tức giận, vừa lo lắng, lại cũng vừa tò mò.
Mạch Đinh bây giờ vẫn là Mạch Đinh của lúc đó chứ? Vấn đề này, có lẽ ngay đến bản thân cậu cũng rất khó trả lời. Con người ta đều khó có thể hoàn toàn giữ nguyên như lúc ban đầu. Không phải là tiếc nuối, nói không chừng, chúng ta sẽ trở thành một con người tốt hơn ban đầu thì sao?
Lúc còn nhỏ, có kẹo, có đồ chơi, chúng ta hài lòng ngay.
Lớn lên rồi, có được cho rất nhiều kẹo, rất nhiều đồ chơi thì ai sẽ hài lòng đây?
Cho nên không cần phải mệt mỏi mà suy nghĩ bản thân không còn ngây thơ như trước đây nữa. Lớn lên không chỉ thay đổi về thể xác mà còn cả tâm hồn. Có nhiều thứ cần phải bổ sung. Nhưng vật chất chỉ có thể dùng dục vọng mà bổ sung vào. Duy chỉ có tình cảm là có thể bỏ trống.
Mạch Đinh đã quên chưa nhớ lại một người quan trọng nhất rồi sao? Có lẽ không phải vậy. Hình ảnh hai người gặp nhau cậu đã nhớ lại vô số lần. Ngay đến việc hồi tưởng lại cũng chỉ trích Mạch Đinh vì đã quá mệt mỏi rồi.