Từ sáng đến bây giờ , Minh Nhiên không thấy Thiên Hàn nói chuyện dù một lần .
Nhưng mọi ngày , giờ nghỉ cậu lên tầng thượng ngồi với Thiên Hàn .
" Tới rồi à ? "
Minh Nhiên gật đầu . Đi tới chỗ Thiên Hàn . Sắc mặt Thiên Hàn cũng không được tốt cho lắm .
" Cậu có gì không vui sao ? "_ Minh Nhiên ngồi xuống .
" Sao lại hỏi vậy ? "_ Thiên Hàn quay đi nơi khác .
" Tớ...nếu cậu không muốn nói thì tớ không hỏi nữa "_ Minh Nhiên xịu mặt .
" Sao lại có biểu cảm đó ? Lại buồn nữa sao ? "_ Bảo bối nhỏ này thật nhạy cảm .
" Không có "_ Minh Nhiên chuẩn bị rời đi thì Thiên Hàn kéo lại .
" Cậu định đi đâu ? "_ Vật nhỏ này hôm nay có phần nhạy cảm hơn nhỉ .
" Tớ về lớp "
" Giận tôi à ? "_ Thiên Hàn đứng dậy .
" Không "_ Minh Nhiên buồn bã .
" Vậy tại sao lại rời đi ? "_ Thiên Hàn đưa mặt lại gần Minh Nhiên .
" Cậu tránh ra "_ Minh Nhiêu đẩy Thiên Hàn ra , cắm mặt mà chạy .
' Cậu ta thật dễ trêu ghẹo '_ Thiên Hàn cười .
Về lớp học , Minh Nhiên cứ như đang lẫn trốn cái nhìn của Thiên Hàn . Khuôn mặt không tỏ thái độ nhưng thật ra trong lòng đang ôm một cục uất ất .
" Minh Nhiên nè , trưa nay cậu không ăn cơm sao ? "_ Nguyên Tuân đi lại gần cậu hỏi . Ngồi xuống bàn trước cậu .
" Tớ chưa ăn "_ Thật ra là chiếc bánh mì vẫn còn đang trong cặp .
" Hay cậu ăn phần tớ đi , dù gì tớ cũng không đói lắm "_ Nguyên Tuân đưa cả hộp thức ăn trưa cho Minh Nhiên .
" Tớ không sao đâu , cậu mau ăn đi . Không được bỏ bữa "_ Minh Nhiên từ chối .
' Vật nhỏ , cậu hay lắm !!! '
Cạch _ Tiếng hộp đựng cơm va chạm mạnh xuống mặt bàn gỗ . Tiếng vang nghe đến chói tai .
" Cậu... "_ Nguyên Tuân cùng Minh Nhiên hoảng hốt .
" Sao ? "_ Thiên Hàn kéo ghế ngồi canh Minh Nhiên .
" Cậu làm gì thế ? "_ Minh Nhiên hiện tại cũng chẳng muốn nhìn đến mặt Thiên Hàn , lời nói ì ạch phát ra .
" Chúng ta ăn cơm thôi "_ Thiên Hàn mở hộp cơm ra .
" Cậu ăn đi , tớ không đói "_ Minh Nhiên hiện tại phải nói là rất không muốn nói chuyện với Thiên Hàn .
" Ăn , không muốn cũng phải ăn "_ Thiên Hàn múc một muỗng đầy , bóp nhẹ hai bên má Minh Nhiên làm khuôn miệng nhỏ nhắn mở ra , bỏ cả muỗng đầy vào miệng Minh Nhiên .
Nguyên Tuân từ nảy đến giờ vẫn chưa hiểu là đang xảy ra chuyện gì . Đôi mắt cứ nhìn chăm chăm vào hai con người kia .
" Tớ đã nói là không ăn rồi mà , cậu cứ ép tớ "_ Minh Nhiên phát cáu .
" Cậu giận cái gì chứ ? "_ Thiên Hàn cũng có chút nóng nảy .
" Tớ có giận cậu sao ? Có sao "_ Minh Nhiên đứng lên , cái ghế bị lực đẩy hất ra tiếng ma sát giữa sắt và mặt đất điếc hết cả tai .
" Rốt cuộc cậu quậy phá gì nữa đây ? "_ Thiên Hàn đứng lên .
" Tớ quậy phá sao ? "_ Minh Nhiên cũng đang muốn quậy như lời Thiên Hàn nói đây .
" Chỉ vì một chuyện tớ không ăn , cậu liền cho tớ là quậy phá sao ? "_ Minh Nhiên có thể nói là do Thiên Hàn chiều chuộng đến hư .
" Tôi không có ý đó "_ Thiên Hàn quay mặt đi nơi khác .
Có thể là bị chọc đúng tim đen chăng ?
" Ca ? "_ Tiểu Anh đi tới .
Chẳng mấy khi nhìn thấy Thiên Hàn lo cho một người ngoài như lo cho papa và Tiểu Anh đâu , thật hiếm thấy . Lời nói dù có chút lớn nhưng thái độ cơ hồ rất ôn nhu . Không có ý giận dữ .
" A...phiền phức "_ Thiên Hàn khó chịu rời đi .
" Minh Nhiên à cậu không... "_ Tiểu Anh quay sang nhìn Minh Nhiên .
" Tiểu Anh à , cậu ấy đi rồi sao ? "_ Minh Nhiên nhỏ giọng hỏi .
" Đúng vậy , cậu với anh ấy sao lại gây nhau đến vậy ? "_ Tiểu Anh ngồi xuống với Minh Nhiên .
" Tớ...tớ không chịu ăn trưa , cậu ấy liền nói tớ quậy phá "_ Minh Nhiên ức hận kể .
" Chắc tại anh ấy chỉ muốn quan tâm cậu thôi . Papa mình nói bỏ bữa là thói quen xấu a~~ . Dù bận rộn thế nào cũng phải đảm bảo ăn đủ bữa trong một ngày "_ Tiểu Anh ngây ngốc ngồi đó thuật lại lời nói của Mẫn Kỳ .
" Tớ...có phải cậu ấy giận tớ lắm không . Tớ ngang ngược như vậy mà... "_ Minh Nhiên bĩu môi , ủ rủ nhìn lại bản thân lúc nảy .
" Không có , Minh Nhiên rất là dễ thương a~~ "_ Nguyên Tuân xen vào .
" Thật sao ? "_ Minh Nhiên nghi ngờ .
" Thật mà , thật mà "_ Tiểu Anh khẳng định .
" Nhưng...dễ thương thôi vẫn không đủ . Cậu còn phải chịu nghe lời nữa "_ Tiểu Anh nhẹ nhàng nói .
" Nghe lời ? "_ Cậu ngạc nhiên hỏi .
" Nghe lời tớ , cậu mau ăn đi . Anh ấy cất công mang tới cho cậy vậy mà "_ Tiểu Anh hối thúc .
" Nhưng tớ... "
" Cậu dễ thương còn chịu nghe lời nữa , chắc chắn anh ấy sẽ rất vui mà còn hết giận nữa đó "
" Thật sao...vậy tớ ăn đây "_ Minh Nhiên vừa ăn vừa nghĩ xem phải nói sao với Thiên Hàn đây .
' Vật nhỏ , cuối cùng cũng chịu nghe lời một chút '
_____//_____
Vote nhaa ️!