Ngày hôm nọ, sau giờ học, một cô gái đang đứng trước mặt tôi.
Cô ấy cực kỹ quyến rũ, giống như tiên nữ hạ phàm – với mái tóc vàng tuyệt đẹp và đôi mắt xanh lấp lánh. Một sự kết hợp hoàn hảo giữa nét ngây thơ và vẻ đẹp hút hồn. Tôi dồn cô gái ấy vào tường, đặt chắc hai tay sang hai bên người như thể nhốt cô tại chỗ.
Trong lúc ấy, tôi chèn chân vào giữa hai chân cô, kẹp cô lại giữa tôi và bức tường.
Vì khoảng cách giữa chúng tôi là cực ngắn, cô ngượng ngùng quay gương mặt đỏ bừng đi… để lộ ra điểm yếu của mình.
Tôi ghé sát lại gần đôi tai ửng đỏ kia.
“Tớ yêu cậu, Airi.” Rồi thì thầm từng lời một cách rõ ràng.
Choáng váng, cơ thể cô khẽ run lên.
Cuối cùng, tôi nâng cằm cô lên, quay mặt cô về phía tôi.
Mặc kệ vẻ bối rối kia, tôi bày tỏ…
-Tớ… hôn cậu được chứ?-
※
Quay lại sớm hôm đó.
Airi và tôi cùng nhau đến trường như thường lệ. Nhưng hai đứa không nói với nhau lời nào, đương nhiên cũng không nắm tay nhau. Thậm chí cả hai còn có vẻ xa cách hơn mọi khi.
“Này, cậu nghe tin đồn về hai người đó chưa?... Nghe bảo họ đã hôn nhau trong lớp sau giờ học đấy.”
“Thật luôn? Mà họ có thường làm mấy chuyện đó ở trường không?”
“Dù chỉ là tin đồn thôi, cơ mà… rõ ràng là Kamishiro-san đã làm thế rồi.”
“Thật á ~ Không thể nàooo!”
“Và họ còn nắm tay nhau khi về nhà nữa cơ.”
“Tớ biết họ là bạn thuở nhỏ, nhưng như vậy không phải hơi quá rồi à?”
“Chắc Kazami-san cũng vất vả lắm…”
Những âm thanh ấy theo gió mà lọt vào tai tôi. Khi chúng tôi đến gần, họ sẽ ngừng bàn tán một chút, nhưng rồi lại tiếp tục mà không dừng lại dù chỉ một giây.
“…”
“…”
Sự im lặng kéo dài giữa chúng tôi… và Airi là người đầu tiên phá vỡ nó.
“…Tớ xin lỗi.” Airi cúi gằm mặt lẩm bẩm.
Đôi tai ló ra từ mái tóc vàng óng giờ nhuộm đỏ tươi.
※
Sau giờ học, hai bọn tôi đang ngồi chơi trong phòng Airi.
Khi không có việc gì làm, bọn tôi có thói quen sẽ chơi ở phòng một trong hai đứa cho đến giờ ăn tối. Bọn tôi sẽ chơi game, học bài, hay làm gì tùy thích.
“…Nói thật, chúng ta nên chọn thời gian và địa điểm tốt hơn đấy.”
Tôi lơ đãng nói thế khi lướt qua trang manga. Khi nói đến ‘thời gian và địa điểm’, rõ ràng là tôi đang nói về nụ hôn kia. Dù có thế nào đi nữa, làm việc đó ở trường đã là một vấn đề rồi, chứ đừng nói đến ngay trong lớp mình sau giờ học. Có lẽ khi ấy nhiều học sinh vẫn đang bận bịu với câu lạc bộ hay những việc vặt khác, nên chắc hẳn đã có ai đó bắt gặp và lan truyền tin đồn.
Bọn tôi thậm chí còn không hẹn hò…
Nên như thế sẽ làm cho sự hiểu lầm ngày càng trầm trọng hơn.
“Ừ… Lần sau chúng ta nên cẩn thận hơn.” Airi vừa nghịch điện thoại vừa đáp.
Cô thờ ơ nói thế, nhưng có hai từ mà tôi không thể ngó lơ được…
“…’Lần sau’?”
“Ừ-Ừm, à thì, cậu biết đấy…” Airi lắp bắp.
Hai má cô ửng hồng, và cô đảo mắt đi trong xấu hổ.
Thấy phản ứng kia khiến tôi cũng ngượng nghịu theo.
“T-Tớ nói nhầm… có vấn đề gì sao?”
Airi nhìn tôi chằm chằm như thể tôi mới cố tình trêu nhỏ ấy. Cơ mà, thực sự lần này là vô ý thôi, nên tôi lắc đầu.
“À, không… Tớ chỉ tò mò thôi. Không có ý gì khác đâu.”
“T-Thế à? Vậy thì được…” Airi bối rối.
Biểu cảm đầy mê hoặc của Airi khi ấy lại hiện lên trong tâm trí khiến tôi bồn chồn.
“Mà, nghĩ về chuyện đó, chúng ta đơn giản chỉ là chạm môi thôi mà… có gì đâu chứ?” Airi cau mày nói.
Nụ hôn của chúng tôi đã trở thành chủ đề nóng hổi trong lớp – không, trong toàn trường.
“…Đặc biệt là đám con gái. Có vẻ họ rất thích mấy chuyện như này.” Tôi gật đầu cười gượng.
Có vẻ con trai và con gái có những mối quan tâm khác nhau về tin đồn này.
“Ừ.. mà việc tớ và cậu làm thì có liên quan gì đến lũ người lạ đó?”
Cũng là con gái, nên Airi phải nghe chuyện đó nhiều hơn tôi, vì thế nên có vẻ cô đang dồn nén khá nhiều sự bực tức.
Airi khẽ thở dài nhìn sang tôi.
“Ah, bộ manga đó…”
“Hm? Tệ lắm à?”
Tôi đang đọc một cuốn shoujo manga từ kệ sách của Airi. Cốt truyện khá đơn giản, lấy bối cảnh trường học.
“Ý tớ không phải thế… Nó có hay không?”
“Không phải cái này của cậu sao, cậu chưa đọc à?”
“Không phải của tớ. Tớ mượn đấy… đúng hơn là có người ép tớ phải đọc.”
“À ra vậy. Thế thì hiểu.”
Airi là con gái, nhưng nhỏ không thích shoujo, hay đúng hơn thì nhỏ không thích những tác phẩm có chủ đề lãng mạn. Gu của nhỏ là những bộ phiêu lưu hành động về tình bạn hay vượt qua thử thách cơ. Thế lên giá sách ở đây toàn thể loại đó, và nó khiến cuốn shoujo này trở nên nổi bật.
“Khá thú vị đấy chứ.”
“Oh, thật à…?”
Airi tròn mắt ngạc nhiên.
“Nhưng mà, cậu là con trai, vậy điểm nào khiến cậu thấy hứng thú? Cậu có nghĩ nữ chính dễ thương hay cậu muốn hẹn hò với cô ấy không? Hay cậu đặt cảm xúc vào nữ chính rồi thấy nam chính thật ngầu hay gì?"
"Hmm, không phải kiểu đó, nhưng mà…”
Vì đối tượng được nhắm đến là những thiếu nữ, nên tôi, một đứa con trai, khó có những cảm xúc tương tự vậy.
“Nếu nói bằng lời thì, tớ thích sự tinh tế giữa các mối quan hệ và cảm xúc con người. Dù không thể đồng cảm với nhân vật vẫn có thể thưởng thức tác phẩm được.”
“Hiểu rồi-“ Airi gật gù có vẻ thuyết phục, rồi nhún vai.
“Tớ là kiểu người dễ đồng cảm, nhưng nói thật thì tớ không thích nó lắm. Thực ra tớ đọc được nửa chừng thì bỏ luôn.”
“…Nhưng không phải nếu dễ đồng cảm thì cậu có thể tận hưởng truyện hơn tớ sao?”
Là một cô gái, nên tôi nghĩ nhỏ dễ đồng cảm với nữ chính hơn tôi chứ. Mà nhỏ còn là kiểu người dễ đồng cảm nữa. Hay là nhỏ không thích nữ chính?
Trước khi tôi kịp hỏi thêm gì Airi đã trả lời rồi.
“Tớ chưa bao giờ yêu, cũng chẳng muốn có bạn trai, nên thực sự không thể hiểu tại sao nữ chính lại bị ám ảnh bởi tình yêu như thế.”
“Có lẽ… tớ cũng vậy.”
Tôi đã đọc nhiều bộ truyện lãng mạn, nhưng tôi cũng chưa bao giờ nghĩ, ‘Đây là cách mình muốn yêu’, hay ‘Mình muốn hẹn hò với một cô gái như thế này’. Tôi không có hứng thú với tình yêu đến mức đó, và tôi cũng không cố thử để yêu ai đó. Thế nên tôi không hiểu tại sao con người ta lại quá đặt nặng chuyện tình cảm nam nữ đến thế.
Khi đang nghiền ngẫm, tôi nhớ lại cuộc nói chuyện với bạn mình. Chúng nó ra vẻ khó chịu rồi nói kiểu,’Ha, đương nhiên rồi, nếu có bạn gái rồi thì mày cần ai nữa đâu’ và ‘Mày không cần hai cô bạn gái đâu biết chứ’.
Tôi lắc mạnh đầu để xua đi những suy nghĩ ấy.
“Thật chứ, tớ không thể đồng cảm nổi với mấy người mới nắm tay với hôn một chút đã làm như chuyện lớn lắm vậy.”
“Ừm---”
Airi khịt mũi chế giễu, tôi đáp lại bằng ánh nhìn lạnh lùng.
Với một người mới nói thế, nhỏ có hơi quá xấu hổ và ngại ngùng khi nói đến đoạn ‘hôn một chút thôi’ đấy. Như nào nhỉ, trông như thể nhỏ đang yêu ấy.
“Dù sao thì, có thể yêu một người chỉ với những điều như thế thật sao? Tớ không thể không nghĩ rằng mấy thứ đó chả có ảnh hưởng gì đến tớ cả…”
“Thế muốn thử không?”
“Hả…?”
“Tớ đang bảo là, tại sao chúng ta không thử nhỉ? Nên là, muốn thử không? Có khi cậu lại cảm thấy có gì đó đấy.” Tôi chỉ định đùa thôi.
Nhưng Airi nhìn tôi khó hiểu.
“Thử một lần? Là, tớ và cậu? Ý cậu là sao?”
“Nói lại lần nữa này… muốn thử mấy thứ trong manga này một lần không…?” Tôi ngập ngừng.
Nói được nửa chừng, tôi mới nhận ra thứ mình mới phát ngôn có hơi táo bạo, dù là đùa đi nữa.
“…Và có lẽ bằng cách đó tớ có thể hiểu nữ chính hơn?”
“…Ai biết, có khi quan điểm của cậu sẽ thay đổi khi cậu thực sự thử?”
Lúc này tôi mới bắt đầu hối hận khi lỡ đề xuất chuyện này.
Tôi nhận ra những lời của mình có thể hiểu thành ‘Có lẽ nếu chúng ta thử những việc trong manga, tôi có thể khiến Airi yêu tôi’
Mặt khác, Airi thì…
“Nah, không có chuyện đó đâu.”
Hẳn rồi, nhỏ cười toe toét kìa.
“Nếu là một chàng hoàng tử đẹp trai cưỡi bạch mã thì là một chuyện… nhưng thật đấy, cậu, Ibuki-kun sao? Hay cậu nghĩ mình thực sự là hoàng tử điển trai trong bộ shoujo đó thế?”
‘Cậu hơi quá tự cao rồi đấy nhỉ?’… là những gì Airi đang nghĩ. Cơ mà tôi chẳng biết đáp lại sao cả.
Tôi xấu hổ khi nhỏ đã nói đúng.
“K-Không… tớ không có nghĩ vậy…”
“Hay là… Cậu hiểu nhầm gì đó và nghĩ tớ thực sự thích cậu, Ibuki-kun? Hay cậu nghĩ rằng tất cả con gái đều muốn được làm những việc giống trong manga?”
‘Thế nên mấy tên trai tân hay hiểu nhầm đúng là rắc rối mà.’
Airi nhín vai một cách cường điệu.
Nhỏ đã nói vậy thì tôi không thể cam chịu được.
“Tớ không có hiểu nhầm gì hết. Chỉ là… không thử sao mà biết được, phải chứ?”
Nhưng Airi chẳng có chút gì đồng tình hết, nhỏ vẫy mạnh tay phản đối.
“Không, không thể nào, chắc chắn là không thể. Ý tớ là, tớ không phủ nhận rằng cậu rất ưa nhìn. Cơ mà với tớ cậu chỉ là bạn thuở nhỏ thôi, và tớ đã cực kỳ quen mặt cậu rồi.”
Nghe xong tôi không khỏi cau mày. Khi thấy nhỏ phản đối mạnh mẽ như thế, tôi thực sự muốn đáp lại…
Vả lại, tôi không thể chấp nhận những gì Airi đang nói. Nếu nhỏ thực sự không có cảm xúc gì với tôi, thì có rất nhiều việc không thể giải thích được.
“…Nhưng lúc đó cậu có đỏ mặt mà nhỉ? Cả bây giờ mặt cậu cũng đỏ hết lên rồi này.”
Biểu cảm mê hoặc của Airi lại hiện ra khi tôi nói vậy, còn vẻ mặt điềm tĩnh kia thì giờ như bắt đầu rạn nứt.
“C-Cái đó… vì đó là lần đầu của tớ nên có hơi lo thôi.”
“Vậy ý cậu là nếu làm lần thứ hai thì sẽ ổn nhỉ?”
Mặt Airi đỏ ửng lên.
“C-Cậu nói cái gì thế? L-Lần thứ hai…” Airi nói, đưa tay lên che môi.
Mặt nhỏ hơi giật giật đôi chút, nhưng rồi lại nở nụ cười.
“Haha! Tớ hiểu rồi, Ibuki-kun… cậu chỉ muốn hôn tớ lần nữa thôi chứ gì? Đúng là biến thái ngầm mà. Hay là cậu đổ tớ rồi?” Airi bắt đầu trêu tôi.
Nhưng mà, cứ nhìn cái tốc độ nói đó thì rõ ràng là đang bị dồn vào chân tường rồi.
“H-Hừm, xin lỗi nhé, nhưng tớ không có hứng thú với người như Ibuki-kun đâu, một chút cũng không…”
“Bạn sợ à?”
Airi ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“Sợ? Tớ á? Còn lâu đi. Chỉ là…”
“Cậu không có ý gì với tớ phải chứ? Nên là thử cũng không vấn đề gì mà. Hay đơn giản là cậu quá sợ thôi?”
Dù bắt đầu chỉ là một câu bông đùa, nhưng đã đi xa đến thế này tôi cũng không thể lùi bước nữa. Thế nên tôi tiếp tục khiêu khích Airi.
“T-Tớ không có sợ sệt gì cả…”
“Vậy thì, sao lại không nhỉ? Thử một lần cũng có chết ai đâu?”
“…”
Airi lặng thinh, rồi nhỏ khẽ nhún vai.
“À, à. Rồi rồi. Tớ hiểu rồi. Vậy thì triển thôi. Dù tớ nghĩ mấy chuyện này kiểu gì cũng vô ích thôi à.”
Airi quay về phía tôi hỏi, “Vậy giờ bọn mình làm gì? Cậu tính hôn tớ lần nữa sao?”
“Nếu thế thì sao? Không ổn hả?”
Airi khẽ khịt mũi.
“Chà… Tớ chỉ đang nghĩ rằng nếu chúng ta làm lại việc đó thì kết quả vẫn sẽ vậy thôi ha?”
Nhỏ đang trêu tôi vì hôn kém? Hay đang cố che giấu sự xấu hổ của mình? Hay là, có khi nhỏ nghĩ rằng, bọn tôi làm vậy lần nữa cũng ổn thôi?
Tôi không chắc giờ Airi đang cảm thấy thế nào.
Có thể là tất cả, hoặc cũng có thể là không.
“Tớ sẽ không làm chuyện tương tự lần trước đâu.”
“Hmm – Chà, thế được thôi. Tớ sẽ theo, nghe có vẻ vui đây.”
Nhỏ mới bình tĩnh lại sau khi biết đây không phải hôn à? Bản mặt kia như kiểu “Sẽ dễ như ăn bánh thôi”. Có vẻ nhỏ nghiêm túc với những gì mình nói đấy nhỉ, có khi còn thực sự mong chờ những điều tôi sắp làm cơ.
Mà… Tôi cũng cực kỳ nghiêm túc, nên tốt hơn là cô nên chuẩn bị sẵn sàng tinh thần đi.
Tôi sẽ tấn công với mục tiêu là gạt giò Airi và khiến cô đổ tôi. Nếu không quyết tâm vậy thì khó mà gây ảnh hưởng được.
“Được rồi, ra kia đứng đi.”
“Ok. Thế cậu định làm gì?”
“Cậu sẽ sớm biết thôi.”
Tôi chỉ Airi chỗ đứng, một vị trí thuận tiện cho ‘việc đó’
Cô trông khá bối rối khi thấy tôi đứng trước mặt.
“Nói cho rõ này… những gì chúng ta sắp làm chỉ là đùa thôi đấy nhé?” Tôi xác nhận lại.
Airi nhún vai chế giễu.
“Ừ, ừ. Một trò đ-“
Bang!
Tôi đập tay vào tường ngay cạnh mặt Airi, cắt ngang lời cô.
Airi giật bắn người trước âm thanh đó.
Trong một khoảnh khắc, Airi có vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi cô mỉm cười không chút sợ hãi.
“À vậy sao. Ra đó là cách-“
‘Tớ biết cậu đang định làm gì, nhưng thế là không đủ để tớ đổ cậu đâu.’… Cậu tính nói thế chứ gì?
“Airi!”
Tôi gọi lớn tên cô để cắt lời. Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh kia, từ từ thu hẹp khoảng cách. Airi bị ép phải lùi lại, và rồi lưng cô dựa vào tường.
“C-Chờ đã… C-Cậu gần quá rồi đấy.”
Tôi cố đưa mặt lại gần, nhưng cô dùng cả hai tay đẩy ngực tôi ra.
Rốt cuộc Airi cũng chỉ là một cô gái thôi. Thường thì tôi sẽ nhẹ tay, nhưng hôm nay thì tôi không muốn làm thế, nên đã tiếp tục bước lên.
“Ư…”
Tôi dễ dàng thu hẹp khoảng cách, vì tôi vốn là người khỏe hơn.
Mắt Airi đảo liên hồi khi mặt tôi ghé sát đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Cô quay mặt sang trái như tránh ánh nhìn của tôi. Nhưng…
Bang!
…Tôi dùng tay còn lại đập vào tường bên trái cô.
“Eeek…”
Airi giật bắn người, cô khẽ thét lên.
“K-Không… Ừ-Ừm. T-Tớ hiểu rồi mà, nên là…”
“Airi.”
Tôi ghé môi lại đôi tai đỏ chót kia rồi thì thầm tên cô.
Airi cúi xuống một chút, như thể không chịu được nữa, muốn trốn thoát qua khỏng trống giữa cánh tay tôi, nhưng mà…
Trước khi điều đó xảy ra, tôi kê chân vào giữa hai chân cô.
Cơ thể chúng tôi ép vào nhau, chẳng còn khoảng trống nào để cô có thể thoát cả.
“Airi…”
Tôi gọi tên cô lần nữa, thì thầm vào bên tai lộ ra khỏi mái tóc. Airi cố vùng vẫy nhưng chẳng thể thoát được.
“T-Trời ạ… Như thế này chưa đủ sao? T-Tớ không chịu được nữa đâu… N-Như này hơi quá rồi…”
Cô ấy bối rối lắm rồi.
Dù cô đang rất xấu hổ.
Dù chuyện này đã có tác dụng.
Dù trông cô giờ rất đáng yêu.
Airi vẫn không chịu thừa nhận. Thế nên, không còn cách nào khác…
“Tớ yêu cậu, Airi.”
Tôi thì thầm vào tai cô.
Đúng như dự đoán, Airi đờ ra vì sốc. Cô ngước nhìn, cố đọc cảm xúc thật của tôi.
“C-Cậu đang đùa thôi nhỉ? T-Tớ biết mà…”
“Tớ sẽ không bao giờ đùa cợt như thế.”
Tôi nghiêm giọng nói không chút do dự.
“K-Không… Lúc nãy, cậu bảo cậu đùa mà… D-Dù sao thì, cậu cũng nói là không hề thích tớ nữa, nên là…”
Tôi tiếp tục nói với Airi đang bối rối.
“Lúc đó tớ đã không biết… và chính cậu là người đã khiến tớ nhận ra đấy.”
“Ừ, ừm…”
“Từ khi chúng ta hôn nhau, tớ chỉ có thể nghĩ về mỗi cậu. Airi.”
Tôi gọi tên cô lần nữa.
“Còn cậu thì sao?”
“K-Không. C-Cậu đã nói là không thích tớ theo kiểu đó… và nụ hôn cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả…”
“Airi.”
Tôi đưa tay trái ra nhẹ nhàng chạm vào cằm Airi, cô giật mình.
Tôi biết điểm yếu của Airi rồi.
“Nhìn vào mắt tớ đi.”
Tôi chầm chậm khẽ quay mặt Airi lại hướng mình với lực vừa đủ để cô không kháng cự.
“Còn cậu thì sao, Airi?”
Tôi áp trán vào trán cô, cảm nhận thân nhiệt càng lúc càng tăng khi hai đứa chạm nhau.
“Ý-Ý cậu là sao?”
“Cậu thực sự không cảm thấy gì sau khi hôn tớ sao?”
Airi thở hổn hển, mặt đỏ bừng khi run rẩy trả lời.
“C-Chẳng bao giờ có chuyện tớ cảm thấy gì chỉ với việc h-hôn cậu đâu.”
“Tớ nghĩ mình muốn một lần nữa.”Airi mở to đôi mắt đảo liên hồi của mình. Khi cô vẫn đang bối rối, tôi hỏi tiếp.
“Airi… Tớ có thể chứ?”
Airi hoang mang tột độ, cô khẽ hé môi.
“C-Cậu đang…”
“Tớ… hôn cậu được chứ?” Tôi thấp giọng hỏi rõ.
Airi nuốt nước bọt.
Tôi có thể cảm thấy tim cô đang đập thình thịch, cả sự bồn chồn và lo lắng… khi cơ thể hai đứa vẫn áp sát vào nhau.
“C-Chuyện đó…”
“Nếu cậu không coi đó là chuyện gì to tát, thì cậu không phiền đâu nhỉ?”
Trước khi cô kịp đáp, tôi ngắt lời.
“À-À, d-dù cậu có nói thế…”
Tôi nhẹ nâng cằm cô lên.
“Nếu không phản đối gì, thì tớ đến nhé?”
Có lẽ vì kiệt quệ tinh thần, hay không có ý định chống cự, nên tôi dễ dàng nhấc cằm Airi lên, tôi chầm chậm đưa môi mình lại gần, Airi mím chặt môi, nhắm mắt lại, và rồi…
“Phù…”
…Tôi thổi nhẹ lên đó.
“K-Không…”
Airi nói “Không” bằng giọng yếu ớt, rồi khuỵu xuống kiệt sức. Trọng lượng cô đè lên đầu gối tôi đang để giữa hai chân cô.
Tôi cẩn thận nghiêng người Airi về phía mình rồi ôm cô vào lòng, từ từ đặt cô ngồi xuống sàn.
Airi đang ngồi đó, run rẩy cúi đầu.
“Có vẻ như tớ thắng rồi.”
Cố gắng không tỏ ra quá háo thắng, tôi chuẩn bị cho màn lội ngược dòng bằng những lí do lí trấu của Airi.
Nhưng, dù có đợi bao lâu đi nữa, Airi cũng chẳng nói gì.
Cô chỉ ngồi đó, hai tay đặt lên ngực, cúi gằm mặt mà thở hổn hển.
Thấy Airi như vậy khiến tôi hơi lo,.” À, ừm, này Airi, tớ đùa thôi mà… C-Cậu ổn chứ?”
Tôi vừa khẽ gọi vừa thận trọng lại gần Airi, nhưng cô vẫn run rẩy không đáp.
Tôi làm cô ấy sợ sao?
Hay tôi đã khiến cô khóc rồi?
Lo lắng, tội lỗi, và cảm giác hối hận bắt đầu xuất hiện.” T-Tớ làm cậu sợ à…? X-Xin lỗi nhé… Tớ có hơi quá. Ừm… A-Airi ơi?”
Nghe tôi xin lỗi, Airi đột nhiên ngẩng lên, đôi mắt ươn ướt và má thì ửng hồng.
“Ibuki-kun…”
“H-Hử? Không… Ừm… A-Airi-san?”
Airi nắm lấy vai tôi, và cứ thế dồn trọng lượng lên người tôi.
Dù có thể chống cự, nhưng vì nghĩ rằng mình đã làm tổn thương Airi nên tôi đã để cô đẩy tôi xuống.
“…Ibuki-kun.”
Airi đặt hai tay xuống sàn, và giờ thì tôi ở vị trí y hệt của cô khi nãy.
“S-Sao thế…?”
Tôi không thể không hòi, và Airi nhẹ nhàng đáp lại.
“…Tớ không thể chịu nổi nữa.”
“…Hử?”
Với gương mặt đỏ bừng, Airi tự tin nói.
“Tớ không thể chịu nổi nữa rồi… Tớ yêu cậu, Ibuki-kun.”