Một đêm nọ, khi bên ngoài chỉ còn ánh đèn lờ mờ.
Tôi đang ở trước một cô gái cực kỹ xinh đẹp, với mái tóc vàng tuyệt đẹp cùng đôi mắt lam ngọc lấp lánh như thể tiên nữ hạ phàm.
Cả hai đều đang trong bộ đồ ngủ ngồi trên giường tôi, lưng cô tựa vào người tôi. Vì lo lắng nên vai tôi cứng đờ như đá.
“…Làm thôi.”
“…Ừm.”
Tôi nhẹ nhàng cởi áo cô ấy, để lộ ra làn da mịn màng phía sau lưng. Bàn tay tôi dừng lại trên đôi vai trần, ở đó là một chiếc móc nhỏ lọt vào tầm mắt tôi.
“Mau tháo nó ra đi.” Cô vừa nói vừa run rẩy trong xấu hổ.
Và đột ngột quay người lại. Mặt cô đỏ bừng, nhưng miệng lại nở nụ cười nham hiểm.
“Ấy chết, lỗi tớ. Còn là trai tân thì làm sao biết tháo nó ra chứ nhỉ?”
Rõ ràng là đang khiêu khích đây mà. Không may là nó thật sự có hiệu quả với tôi.
**
“…Hả?”
Tôi từ từ tỉnh giấc.
“Lại mơ về nhỏ nữa rồi.” Toi lẩm bẩm, rồi lê mình ngồi dậy ra mép giường. Nghiêng người về phía trước, tôi đưa tay ra ôm đầu trong khi ngồi lặng lẽ. Chợt ngón tay tôi đưa lên khóe miệng. Đôi môi mềm mại của cô ấy xuất hiện trong tâm trí tôi, lặp đi lặp lại như một đoạn băng bị hỏng. Sống động đến lạ như thể đó không phải một giấc mơ. Dù sao chúng tôi cũng đã từng hôn nhau mà. Có lẽ vì vậy nên mới có cảm giác chân thực đến thế.
“Chết, phải dậy thay đồ thôi.”
Tôi đứng dậy, nhưng đột nhiên…
“Cái quái gì thế…?
Cơ thể bắt đầu chao đảo. Tôi phải cố hết sức để giữ mình không đổ gục. Miệng thì khô khốc, và cảm giác mệt mỏi tột độ ập đến.
Hẳn là dính cảm rồi, tôi ngồi xuống lấy nhiệt kế đo thử, khi tiếng bíp vang lên thì kết quả ở đó là 37.5°C.
“Biết mà.”
Tôi nhún vai, nhưng khi ngồi xuống thì tình trạng bắt đầu tệ hơn.
Tôi biết rằng hôm nay mình không thể đến trường được. Cũng may là tình trạng thế này có thể nghỉ học đường hoàng rồi.
Chỉ có một vấn đề nho nhỏ thôi.
“Bố mẹ không có đây…”
Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của họ, nên hai người đã đi chơi rồi. Nói cách khác chỉ có mỗi tôi ở nhà thôi.
“…Có nên báo cho Airi không nhỉ?”
Tôi với lấy điện thoại gọi cho cô ấy. Tôi không có trơ trẽn đến mức bắt cổ đến chăm sóc mình đâu, nhưng tôi nghĩ cũng nên báo một tiếng.
Dù sao tôi cũng không muốn phải đối mặt với những trò đủa của cổ, và tôi cũng không muốn cổ chăm tôi khỏe lại. Tôi đã dựa vào cô ấy quá nhiều rồi.
“Ah… Airi đấy à?”
“…Ibuki-kun? Sao thế?”
Airi trả lời điện thoại, nhưng giọng có hơi khàn khàn. Tôi dừng lại một nhịp trong bối rối. Do mới sáng sớm chăng? Hay cô ấy cũng ốm rồi? Dù hơi lạ nhưng thôi kệ đi.
“Thực ra tớ bị cảm rồi. Nên cậu báo cho giáo viên biết tớ xin nghỉ hôm nay được không?”
“Eh…? Cậu cũng bị à?”
“Cũng…?”
“Ừ, tớ cũng bị cảm khá tệ đây… khụ.”
Tôi nghe tiếng Airi ho từ đầu dây bên kia. Có vẻ như cả hai đứa đều bị cảm rồi. Lập tức tôi nghĩ về hai ngày trước, khi hai đứa hôn nhau trong đêm mưa.
Hẳn đó là nguyên nhân rồi.
“Ibuki-kun, cậu đang ở một mình phải không? Ổn chứ…?”
“Ừ, không sao, tớ có thuốc thang đầy đủ cả rồi…”
Càng nói tôi càng cảm thấy mình yếu đi. Tệ hơn nữa là khi cô bạn thuở nhỏ, người tôi luôn dựa dẫm vào cũng mắc bệnh phải ở nhà.
Tôi đã thầm mong ít nhất cô ấy sẽ qua thăm mình, không chăm bệnh cũng được, nhưng có vẻ như là không có vụ đó rồi.
Đột nhiên Airi nói tiếp.
“…Này, nếu được thì, có muốn qua nhà tớ không?”
“…”
…Mình lại là người phải làm vậy à.
***
Tôi qua nhà Kamishiro, và gặp bố Airi ở phòng khách.
“Chỉ là… cảm nhẹ chút thôi ạ.” Tôi nói.
“Có vẻ là vậy nhỉ.” Ông ấy nói rồi quay qua con gái mình.
“Airi, nhớ uống thuốc cẩn thận, uống nhiều nước vào với nghỉ ngơi đi nhé. Mà… chắc không cần nhắc cháu đâu nhỉ Ibuki-kun.”
Tôi gật đầu, nhưng hình như ông ấy đang đánh giá tôi hơi quá cao thì phải. Ừ thì vẫn tốt hơn là bị coi thường, nhưng chẳng phải ông ấy nên đề cao con gái mình hơn sao?
Đương nhiên là tôi không nói ra rồi. Tôi đâu có điên.
“Tớ không nghĩ hai đứa lại cùng bị cảm một ngày đâu… trùng hợp thật nhỉ.” Tôi ngái ngủ nói.
“Biết tại sao không hả? Tại hai đứa dầm mưa ướt nhẹp mới bữa trước đấy.”
Bố mẹ Airi nhìn bọn tôi cau có, còn hai đứa chỉ biết đưa mắt đi. Thường thì tôi sẽ chống chế vì có ướt một chút cũng chẳng ốm được, nhưng lần này đành chịu thôi.
“…Hai đứa có khi nào, hôn nhau chưa đấy?”
Mặt tôi lập tức nóng lên trước lời trêu chọc của mẹ Airi.
“Có thì sao? Mẹ quan tâm làm gì?!” Airi bật lại, mặt cũng đỏ như tôi.
“Này! Airi…!”
Tôi vội nhắc, cố tránh gây thêm bất kỳ phiền phức nào, nhưng đã quá muộn. Dường như cũng nhận ra mình vừa tự đào mồ chôn bản thân, Airi lập tức cố cứu lấy mình.
“C-Con… Bọn con không có nhé. Chẳng có lí do gì để làm thế cả.” Nhỏ vừa nói vừa cúi mặt xấu hổ.
Mẹ Airi thì tròn mắt ngạc nhiên.
“Chà chà, mẹ đùa thôi mà Airi. Hehe. Tuổi trẻ tuyệt vời ghê ha?”
Airi lườm mẹ, vừa tức giận vừa xấu hổ.
“E hèm.” Hắng giọng như muốn đổi chủ đề, bố Airi nói.
“Ibuki-kun, cháu định sẽ ở đây cùng Airi nhỉ?”
“Mấy đứa lên cao trung hết rồi, nên cũng biết bố mẹ không thể nghỉ làm chỉ vì thế này được nhỉ?” Mẹ Airi nói thêm.
Cả nhà Kamishiro đều là bác sĩ, và họ còn có phòng khám riêng nữa, nên không thể cứ thích là nghỉ làm được. Vì biết vậy nên bọn tôi cũng gật đầu đồng tình. Vả lại, bị cảm ở một mình thì khổ lắm, nhưng nếu có hai người thì sẽ dễ dàng giúp đỡ nhau hơn.
“Để mẹ đi lấy nệm cho Ibuki-kun nhé!”
“Ah, dạ không, cô không cần phải…” Tôi mau chóng hối, nhưng
“Không, cháu cũng phải nghỉ ngơi nữa.” Cô ấy ngắt lời tôi, rồi đột nhiên nở nụ cười ranh mãnh.
“…Hay là mấy đứa muốn ngủ cùng nhau?”
“Huh?!”
“Không đời nào nhé!” Airi chen vào.
Cô Kamishiro cười khúc khích. Tôi cũng muốn phản kháng, nhưng cơn mệt mỏi lại kéo đến. Lúc này thì tôi chẳng quan tâm mình nằm nghỉ ở đâu nữa.
“Vâng, vậy nhờ cô ạ.” Tôi thì thào.
“Mẹ?! Mẹ đang nghĩ gì vậy chứ?!” Airi hét lên.
Dù bọn tôi là bạn thuở nhỏ, tôi cũng cảm thấy khó xử và hơi chút tội lỗi vì không nói gì hết, để cái ranh giới này bị vượt qua mất.
“Vậy thì Ibuki-kun sẽ ngủ ở đâu đây?”
“Cháu ngủ ở phòng khách hay phòng ăn cũng được mà ạ!”
“Làm thế chỉ tổ khiến bệnh nặng thêm thôi, lại còn lan ra khắp nơi nữa cơ.” Cô Kamishiro nhắc.
Tôi không muốn khiến Airi thấy khó chịu thêm nữa, đã đủ lắm rồi. Nhưng mẹ Airi nói cũng đúng, để hai người cùng một phòng sẽ tránh lây thêm cho bất cứ ai khác.
Cơ mà tôi không thể rũ bỏ cái cảm giác rằng bọn tôi đang bị trêu thì đúng hơn.
“Nhưng Ibuki-kun là con trai đấy…?”
“Ah, không sao đâu nhỉ, Ibuki-kun?”
“Eh, vâng… Cháu không biết là có vấn đề gì nữa…”
Lúc này thì tôi đuối lắm rồi, chẳng còn sức để nói tiếp nữa, nhưng cũng chẳng ngăn được việc Airi nhìn như muốn xé xác mình ra. Tôi chỉ biết nhìn cô nhún vai.
Thôi bỏ đi. Tôi cố truyền đạt cho Airi.
“Dù sao Airi cũng chẳng bận tâm đến mức đó đâu mà ~~” Cô Kamishiro khẳng định luôn.
Gì vậy trời. Ý cô Airi không bận tâm là sao?! Đương nhiên là có rồi.
Tôi thầm hét lên.
“Hai đứa ngày xưa còn tắm chung với nhau cơ mà, thời gian trôi nhanh thật đấy ~~” Cô nói tiếp.
“MẸ?! Khụ khụ.”
“Từ từ thôi nào Airi, đừng hét lớn vậy chứ.”
“Là lỗi của ai hả?”
Airi tiếp tục lườm mẹ mình. Tầm này cứ như một vòng luẩn quẩn ấy. Cô Kamishiro chỉ khẽ nhún vai coi như không có gì.
“Hai đứa hôn nhau rồi mà còn lo mấy thứ vặt vãnh thế này à?”
“Bọn con không hề…” Airi lẩm bẩm.
Đương nhiên là phải phủ nhận rồi, nhưng cúi đầu thế này khác gì chịu thua đâu. Mặt thì đỏ chót như quả cà chua, và chắc chắn không phải do bị cảm rồi.
Tận dụng lợi thế khi Airi im lặng, cô Kamishiro mau lẹ rời đi rồi nhanh chóng quay lại với tấm nệm trên tay.
Tôi trải nệm ra, rồi đột nhiên có bàn tay nắm chặt vào vai tôi.
“Bố mẹ đi đây. Mấy đứa nghỉ ngơi đi nhé.”
Bố Airi tiếp tục nắm lấy vai tôi. Khi tôi nhìn lên ông ấy nở nụ cười khó xử. Vì nãy giờ ông đã đứng im lặng quan sát mà.
“Oh, Ibuki-kun này, để mắt đến Airi nhé.”
“Vâng ạ.”
“Giao nó cho cháu đấy.” Ông ấy nói rồi thả tay ra.
“V-Vâng, được ạ.” Tôi gật đầu liên hồi.
**
“Không thể tin được cậu lại đồng ý đấy. Cậu đang nghĩ gì thế hả Ibuki-kun?!”
“À thì.”
Tôi chẳng buồn đáp lại. Cơn buồn ngủ kéo đến khiến tôi chẳng bận tâm đến việc cãi nhau hay gì nữa rồi. Airi thì đang cau mày, có lẽ tôi đã khiến nhỏ khó chịu rồi.
“Nghĩ lại mới thấy, cậu chẳng hề phản bác lại gì ha? Có vẻ như họ nói đúng ý cậu rồi nhỉ ~~” Nhỏ khiêu khích.
“Không phải thế.” Tôi kiềm lại cảm giác khó chịu trong lồng ngực.
Bọn tôi chỉ đơn thuần là ngủ trong cùng một căn phòng mà thôi. Tôi hiểu ý nhỏ muốn nói gì, nhưng nhỏ hẳn cũng biết tôi chẳng còn sức lực để có thể làm gì cả, vì nhỏ cũng vậy thôi.
“Đừng có hiểu nhầm, tớ chả bận tâm gì cả, nhưng giờ đang bị ốm. Và tớ không muốn bị một tên biến thái ngầm như cậu giở trò gì đâu.”
“Ah…”
Với tôi thì Airi giống một đứa biến thái ngầm hơn đấy, vì có thể nghĩ được đến thế, nhưng tôi chả còn sức mà bật lại nữa. Airi lại cau mày như thể đã mong đợi một lời phản bác vậy.
“Cậu sao vậy chứ…?” Nhỏ lẩm bẩm.
“Không sao hết. Vì đang hơi mệt nên tớ đi ngủ đây.”
Tôi quay lưng lại rồi trùm chăn. Dù nghe thấy tiếng Airi cố nói gì đó nữa, nhưng tôi lờ luôn. Một lúc sau thì nhỏ cũng im lặng, và cả hai đứa chìm vào giấc ngủ.
**
“Lạnh quá…”
Tôi đang chán điên lên đây. Cảm giác như lần cuối Ibuki-kun mở miệng là cả thế kỷ trước rồi ấy, nên tôi nói thử xem câuuj ấy còn thức không. Đợi một hồi vẫn không thấy trả lời, tôi quay mặt về hướng Ibuki-kun nằm rồi nói tiếp, to hơn một chút.
“Lạnh quá đi…”
Vẫn im lặng.
Không hỏi han hay càu nhàu gì hết. Chỉ có tiếng thở nhẹ đều đều của cậu ấy trong căn phòng này.
“Ibuki-kun…?”
Không phản hồi. Không một dấu hiệu gì.
“…Cậu ngủ rồi à?”
Không hề chuyển động.
“Dịu dàng hơn với tớ một chút cũng có chết ai đâu mà…”
Im lặng đến khó chịu. Từ hồi sáng tôi đã thấy tệ rồi, thêm việc Ibuki-kun chẳng thèm bảo vệ tôi khỏi những lời trêu chọc của mẹ nữa chứ.
Cậu ta lúc nào cũng vậy.
Còn chẳng thèm nói với tôi lời nào, chứ chưa nói đến việc nói gì vì tôi.
Dù đang nằm ngay cạnh chỗ tôi, và dù biết rõ điều đó cậu ta vẫn làm như chẳng bận tâm gì.
Cậu ta thậm chí còn không quan tâm đến cảm xúc của tôi.
Cứ mỗi cái cớ, tôi lại càng thấy bực hơn.
Đáng lẽ không nên như thế này. Tôi đã thấy vui khi biết Ibuki-kun đồng ý qua nhà. Tôi đã nghĩ đến những việc bọn tôi có thể làm, nhưng giờ cậu ta chỉ nằm đó, ngay đó mà chẳng thể làm gì.
…Tôi biết là lỗi của mình khi đã nghĩ vậy…
“Nhưng cậu không cần phải đối xử… như thể tớ không tồn tại chứ…”
Là lỗi của tôi khi đã nghĩ đến những điều không thể. Tôi nhìn qua, vẻ mặt cậu ấy trông hơi tệ vì cơn cảm lạnh, trong khi chẳng hiểu sao tôi vẫn thấy ổn thế này.
Biết rằng mình ích kỷ, biết rằng cậu ấy đang bị ốm, biết rằng mình là người sai, nhưng lại thấy đau đớn đến lạ - đau thật đấy.
“Lạnh quá đi…”
Càng lúc tôi càng cảm thấy mình ốm nặng thêm. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Tôi chỉnh nhiệt độ trong phòng lên cao hơn, nhưng chẳng có tác dụng gì cả.
Lúc ấy tôi mới nhận ra – mình không có cảm giác lạnh, mà là cơ thể mình bị lạnh rồi.
“…Lạnh thật mà…”
Đột nhiên, như thể một giấc mơ thoáng qua, dòng suy nghĩ của tôi trôi về khoảnh khắc ấy.
Hơi ấm từ Ibuki-kun, và sự mềm mại nơi đôi môi tội lỗi ấy.
Tôi bật dậy.
“Không sao đâu… nhỉ? Chắc cậu ấy cũng sẽ không thức dậy đâu…”
Tôi chầm chậm bò tới chỗ Ibuki-kun nằm rồi nâng chăn lên, mò vào nằm cạnh cậu ấy.
“Ấm ghê…”
Tôi áp sát lại, cố gắng tìm kiếm luồng hơi ấm thoải mái. Lúc này tôi đã ôm chầm lấy Ibuki-kun rồi. Dù vậy cậu ấy vẫn nằm im như tượng.
Dù có hơi thất vọng đôi chút, nhưng hơi ấm ấy đã mau chóng khiến tôi thoải mái.
Tôi từ từ nhắm mắt lại, để bản thân rơi vào giấc ngủ.
***
“Nóng thật…”
Bầu không khí ngột ngạt. Tôi lau đí vầng trán ướt đẫm mồ hôi, nhưng vô ích, vì chẳng mấy chốc thái dương lại ướt rồi. Cảm giác như đang ở phòng tắm hơi ấy.
Khoan đã, tôi đang ở phòng tắm hơi á.
“Cái quái gì thế này…?”
Nhìn sang trái, là một cô nàng xinh đẹp với đôi mắt xanh lấp lánh đang nhìn lại tôi. Trên người cô chỉ độc một chiếc khăn tắm che lại những chỗ cần che.
♪ “I-bu-ki-kun~~! Cậu làm được mà!” ♪
Airi.
Rôi tôi nhận ra cánh tay mình đang bị ôm chặt. Tôi giật mình bật ra, nhưng cô ấy mau chóng thu hẹp khoảng cách.
“C-Cậu đang làm gì thế?!”
Nụ cười gian manh của Airi khiến cảm giác bất an quen thuộc xuất hiện.
“Sao thế Ibuki-kun?”
Airi tiếp tục thu hẹp khoảng cách rồi lại ôm lấy cánh tay tôi. Cảm giác mềm mại ấm áp bao phủ, khiến tôi giật mình vì độ chân thực của nó.
“N-Này! Tách ra khỏi tớ giùm!”
“Cậu sao thế? Ôm bạn thuở nhỏ khiến cậu khó chịu đến thế sao~~?”
“Nóng lắm đấy! Lui ra đi! Với chẳng phải cậu đang bị cảm ả?!”
Tại sao cậu lại ở phòng tắm hơi thế này?! Tôi thắc mắc.
Mà khoan đã, tại sao tôi lại ở phòng tắm hơi nhỉ?
Tôi cũng đang bị cảm mà, cảm nặng luôn ấy chứ. Có gì đó sai sai.
Và rồi tôi nhận ra.
“Ah… là mơ à.”
Rồi mọi thứ chìm vào bóng tối.