Khi tan lớp, mặt trời đã lặn rồi, xung quanh giờ chỉ còn bóng tối. Như mọi hôm, tôi lại chỗ Airi.
“Airi, về nào.”
“…”
Tuy nhiên Airi chẳng hề đáp lại, mà lườm tôi chằm chằm.
Có vẻ cô vẫn còn bực về vụ trong lớp…
“Vẫn dỗi đấy à?”
Airi quay ngoắt đi, lườm gắt gỏng vào khoảng vô định, rõ ràng là đang cố tránh nói chuyện với tôi hết mức có thể…
“Chúng ta làm gì là bạn nữa, nên đừng mơ tớ nói chuyện với cậu!... Nhưng nếu cậu xin lỗi tớ một cách chân thành như dùng cả mạng sống, thì có thể tớ sẽ nghĩ đến chuyện tha thứ đấy?” Cô nói rồi cười nhăn nhở.
Quả nhiên là không giống hồi sơ trung, giờ cô chỉ đang nhây thôi chứ không dỗi mãi như hồi xưa.
Hẳn là nhỏ đang tận hưởng đây.
Chuyện này chẳng mới mẻ gì, và bình thường thì nếu tôi xin lỗi mọi chuyện sẽ bình thường lại.
Chẳng hiểu sao, cảm giác như lòng tin của tôi đang bị lợi dụng ấy, cơ mà…
“Xin lỗi nhé, Airir.”
“Trời ạ, đành vậy-“
“-Vì lỡ nói sự thật nhé.”
Thấy vẻ ngỗ nghịch kia khiến tôi muốn chọc cô tiếp, đổ thêm dầu vào lửa.
Airi sốc ra mặt, và rồi.
“…Hưm.”
Cô phồng má lên như thể muốn nói rằng ‘Tớ giận thật rồi đấy.’
Và rồi lại tiếp tục liếc tôi như muốn kiểm tra phản ứng của tôi.
‘Được một nửa rồi còn gì! …Mau xin lỗi tớ đi!’
…Là những gì mà vẻ mặt kia thể hiện, nhưng nếu nhỏ không có ý định nói ra bằng lời, thì tôi cũng chẳng định xin lỗi làm gì.
“Thế thì về thôi.” Tôi nói rồi bắt đầu đi.
“…Hưm.”
Airi khẽ khịt mũi đáp lại rồi đi theo sau.
…Nếu cứng đầu đến thế thì nhỏ chọn về một mình cũng được mà.
Thế nhưng, tôi không định để nhỏ về một mình vào ban đêm, nên nếu thực sự nhỏ muốn thế thì tôi chỉ còn nước xin lỗi thôi.
“…Hưm!”
…Airi liên tục khịt mũi trên đường như muốn tôi chú ý.
“Cậu mới nói gì à?”
Khi tôi hỏi thì…
“…”
…Lần này nhỏ thực sự im lặng.
Bọn tôi chẳng nói gì nhiều với nhau, cứ thế lên tàu rồi xuống ga gần nhà. Vì ở vùng nông thôn nên đi một lúc là đường bắt đầu tối om.
“…”
Trước khi nhận ra thì Airi đã bước song song với tôi rồi. Có vẻ nhỏ vẫn sợ bóng tối. Chẳng thay đổi chút nào cả.
Nếu sợ thì đừng có cứng đầu thế chứ…
“Ah!”
Tôi dừng bước thốt lên như thể mới nhớ ra điều gì quan trọng.
Airi cũng thế, dừng lại ngay cạnh tôi, mặt đầy vẻ thắc mắc.
“Tớ quên đồ rồi. Cậu đợi tớ ở đây nhé?” Tôi hỏi, rồi chuẩn bị câu tiếp theo. “…Mà thực ra thì, nếu cậu thấy cô đơn khi không có tớ thì cứ đi theo cũng được.”
“…Hưm!”
Airir quay ngoắt đi như muốn nói ‘Làm gì thì làm’, rồi lườm tôi khó chịu.
“Nếu thế thì cậu cứ về trước đi.”
Thế là, tôi bỏ lại Airi đang bối rối sau lưng rồi đi về hướng đối diện.
Giờ thì nhỏ có tính theo mình không? Hay vẫn cứ cứng đầu thế?
Airi chọn vế sau.
Tôi quẹo vào góc rồi dừng lại khi khuất tầm mắt Airi.
“…Hừm, giờ làm gì nhỉ?”
Suy nghĩ một lúc, tôi quyết định bí mật theo dõi Airi từ xa.
Thật ra tôi chẳng quên gì cả. Đó đơn giản chỉ là một lời nói dối để giữ chân cô nhằm trả thù thôi.
Kế hoạch của tôi là để Airi một mình, rồi xem cô sẽ làm gì khi bắt đầu thấy lẻ loi. Có lẽ một lúc nữa nhỏ sẽ nhắn tôi hỏi ‘khi nào cậu quay lại?’
Thế nhưng…
“…Nhỏ chịu đựng giỏi hơn mình nghĩ.”
Trái với mong đợi của tôi, Airi bắt đầu đi một mình.
Đương nhiên là tôi không thể để Airi tự đi rồi… nên là, tôi lén lút theo sau.
Sẽ khá là bực nếu tôi phải đến nói thẳng rằng hôi này mình nói dối, nên tốt nhất là không nên để bị phát hiện. Nhưng khi đi theo, chẳng hiểu sao một ý định lạ lùng trỗi dậy, khiến tôi tự hỏi rằng chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi chầm chậm rút ngắn khoảng cách và khiến nhỏ bất ngờ…
Tự nhiên lại thấy mâu thuẫn. Một mặt, tôi thấy tội cho nhỏ, nhưng mặt khác, nhỏ luôn là người khiến tôi quay vòng vòng với cái sự ích kỷ kia, nên có lẽ trả thù một lần cũng không sao…
(…Được rồi)
Và thế là tôi quyết định theo kế hoạch.
Tôi từ từ tiếp cận Airi, cố khớp từng bước chân.
Chúng tôi quẹo vào góc, và ngay lúc ánh đèn đường biến mất…
“Wah…!”
“Khônggg! Ibuki-kun! Cứu tớ!!”
“O-owwwwch!!!”
Cơn đau nhói nhanh chóng lan khắp mặt tôi.
Trước khi lấy lại bình tĩnh, tôi kêu lên rồi gục xuống.
Khi cơn đau dần tan, tôi chầm chậm ngẩng đầu lên.
Ở đó là Airi, đang bối rối nắm chặt túi.
“…Huh? Ibuki-kun?”
Tôi đã thành công khiến nhỏ bất ngờ, nhưng cũng dính một đòn phản công.
Cảm giác tội lỗi mò lên tỏng lòng, tôi cố nở nụ cười bối rối.
“Ừ-ừ… là tớ.”
“Đừng có dọa tớ thế chứ…”
Airi rũ vai nặng nề khi trừng mắt nhìn tôi rồi lại gần.
“X-Xin lỗi… Tớ đã hơi quá với cậu.”
“…”
“Xin lỗi nhé… Tớ thực sự… Xin lỗi cậu.”
“…”
Airi chẳng nói gì mà chỉ đưa tay ra. Giờ tôi chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài chịu đựng thôi, nên tôi chuẩn bị tinh thần, cơ mà…
“…Trời ạ.”
Nắm tay Airi chạm lên ngực tôi.
Và rồi, nhỏ nhẹ nhàng nắm chặt hai vai tôi, gục đầu vào người tôi.
“…Airi?”
“*Hức*…”
Tiếng sụt sịt khe khẽ…
“Tớ sợ lắm đấy…”
Rồi từ từ ngẩng mặt lên. Đôi mắt cô đã hơi ướt.
“…Tớ không có khóc đâu nha.”
Nhỏ dụi mắt, cơ mà nhìn kiểu gì đi nữa cũng là đang khóc mà.
Nhưng tôi không có ngốc đến mức nói ra ‘Nah, cậu đang khóc thật mà’ đâu, và tôi cũng chẳng tính làm thế.
“Vậy à…”
“…Ừ.”
“Ừm… Airi này.”
“…Sao?”
“Tớ đã hơi quá trớn rồi… Xin lỗi nhé.”
Tôi đã làm tổn thương Airi, khiến người bạn thuở nhỏ của mình rơi nước mắt.
Lồng ngực siết chặt lại như bị cảm giác tội lỗi và hối hận bóp nghẹt.
Tôi muốn… Airi tha lỗi cho tôi.
“…Cậu muốn tớ tha thứ cho cậu sao?” Airi cười thạt tươi hỏi lại.
Tim tôi nhẹ đi đôi chút.
“Ừ, tớ muốn cậu tha lỗi cho tớ.”
“Cậu sẽ làm bất cứ thứ gì chứ?”
“Ừ, tớ sẽ làm mọi thứ.”
“Thật chứ?”
“Thật của thật luôn.”
“Hmm… vậy thì…”
Airi đưa tay lên cằm rồi cười.
“Mua kem cho tớ đi.”
“Được luôn.”
“…Huh? Chắc chưa đấy?”
Chẳng hiểu sao người yêu cầu lại ngạc nhiên nữa.
Có vẻ là nhỏ đang nửa đùa rồi… Cơ mà tôi nghiêm túc về vụ làm mọi thứ đấy.
“Nếu làm thế khiến cậu tha thứ cho tớ thì tớ sẽ làm.”
“…Loại đắt nhé?”
“Chắc rồi.” Tôi đáp lại, và…
Airi nở nụ cười hạnh phúc.
※
Sau đó, bọn tôi di vòng lại vào một cửa hàng tiện lợi. Không hề nhân nhượng, Airi chọn hộp kem đắt nhất ở đó.
“Hưm ~ Kem bạn thuở nhỏ mua cho ngon thật ha ~”
Airi vui vẻ ăn kem khi bọn tôi ngồi cạnh bãi đậu xe. Còn cái không khí ‘đừng bao giờ nói chuyện với nhau nữa’ thì biến mất tự bao giờ.
Nhưng với tôi thì, đơn giản tôi chỉ thấy mừng vì nhỏ đã chịu bỏ qua thôi.
“Mau mau lẹ đi còn về.”
“Ừ, ừ.”
Đáp lại qua loa cho xong, nhỏ đưa hộp kem lại gần, rồi nhìn chằm chằm vào nó, và quay sang nhìn tôi.
“Sao thế?”
“ừm…”
Ngập ngừng một lúc, nhỏ quay đi.
“…Xin lỗi vì đã cứng đầu nhé.” Airi lẩm bẩm.
“Về chuyện đó thì… Tớ cũng thế mà.”
“Được rồi, thế là hòa nhé.”
Nói rồi, Airi xúc ít kem lên thìa, rồi nhìn tôi…
“Ibuki-kun.”
“Sao th- Ưm.”
Nhỏ nhét luôn thìa vào miệng tôi, vị ngọt của vani lan ra khắp khoang miệng.
“Ngon không?”
“Có, nhưng mà…”
Đó không phải hôn gián tiếp sao…?
Ý nghĩ đó vụt qua đầu tôi, nhưng Airi chẳng có vẻ gì quan tâm lắm mà chỉ cười.
“Biểu tượng cho lời xin lỗi của tớ đấy.”
“…Cậu mua bằng tiền tớ mà.”
Airi chỉ “hehe” với vẻ tự hào.
“Khi mà cậu mua cho tớ, thì nó đã là của tớ rồi… Có gì kì lạ sao?”
“Chẳng có gì cả, đúng như cậu nói thôi.”
Bọn tôi lại cười cùng nhau. Sau khi xử lí xong hộp kem, bọn tôi lại đi trên con đường tối om – nhưng lần này là cùng nhau.
“Này, Ibuki-kun.”
“Sao thế?”
“Cảm ơn nhé.”
“…Đột nhiên thế là sao? Có chuyện gì nữa?”
Khi tôi hỏi lại, Airi nhẹ nhàng nắm tay tôi.
Hơi ấm từ bàn tay mảnh mai đó dần truyền qua.
“Không có gì đâu. Nhưng lúc trước, tớ cuối cùng cũng hiểu được cảm giác lần đầu mất đi một thứ gì đó quan trọng.”
“…”
Có vẻ như dù chỉ là một đoạn đường ngắn thôi, nhưng việc đi một mình trong đêm đã trở thành một việc kinh khủng với cô rồi.
Cảm giác tội lỗi lại bắt đầu sống dậy.
“Nên là… Cảm ơn cậu như mọi khi, và cho cả sau này nữa.”
“Ừ, không có gì.”
Tôi gật đầu đáp lại.
Dù không giống tính tôi cho lắm, nhưng tôi lại cảm thấy một ý thức trách nhiệm đang dâng lên trong lòng, rằng tôi sẽ là người bảo vệ Airi.
“Mà sau này đừng có dọa tớ như thế nữa nghe chưa?”
“…Tớ sẽ suy nghĩ về điều đó.”
“Sau khi chúng ta kết hôn nữa. Tớ sẽ nhờ cậu nhiều đấy.”
“Ừ, cậu-“
Tôi suýt gật đầu mà không kịp suy nghĩ,
“...Ý cậu là sao?”
Vậy là thậm chí sau khi kết hôn, bọn tôi vẫn thân nhau như bạn thuở nhỏ…?
Hay là…
“Hahaha.”
Airi cười sảng khoái.
Nhỏ bỏ tay tôi ra, tiến về phía trước rồi quay lại.
“Đùa chút thôi!”
…và nở nụ cười chói lóa.