Bước vào câu lạc bộ trà đạo, cô chủ nhiệm Kanzaki-sensei hứng khởi chào đón bọn tôi.
Kanzaki Shizuru, mang phong cách nói chuyện điềm tĩnh và lịch sự, song cũng khá sắc sảo và nghiêm khắc đến lạ, một vẻ đẹp Nhật Bản chính gốc. Cô ấy luôn trong tư thế trang nhã, lưng thẳng tắp, mọi cử chỉ đều hoàn hảo.
Khớp với hình ảnh tao nhã tựa Yamato Nadeshiko, cô ấy hiện là cố vấn của câu lạc bộ trà đạo. Không chỉ thông thạo những nghệ thuật truyền thống như trà đạo, đàn koto hay cắm hoa, cô sở hữu vô vàn tài nghệ gắn liền với việc đào tạo cô dâu.
Nhiều nữ sinh nhà giàu đã nộp đơn vào câu lạc bộ chỉ để được cô chỉ dẫn. Là câu lạc bộ văn hóa thì quy mô này hơi khác thường, nhưng nó đã trở thành loại trung tâm xã hội cho các bạn nữ trong trường.
Hiện ở độ tuổi đôi mươi, cô đầy tự tin dấn thân vào sự nghiệp giảng dạy, cả những giáo viên lâu năm cũng rất tôn trọng cô. Nhằm tránh tiếp xúc thân mật, cô vạch ra ranh giới rạch ròi giữa học sinh và giáo viên. Dẫu vậy, cô ấy rất được tin tưởng vì tinh tế để ý từng thay đổi nhỏ nhặt của học trò.
Một ngôi trường danh giá cũng tồn tại học sinh kém hay phần tử bất hảo. Nhìn chung, những học sinh cần để ý gắt gao đều được Kanzaki-sensei uốn nắn và ôn luyện thành công vào đại học.
Đứa nào tuổi trẻ nông nổi mà tính tình lập dị đều nghe lời Kanzaki-sensei răm rắp. Đến cả Arisaka, người được coi là kẻ thù tự nhiên cũng chỉ nghe mỗi Kanzaki-sensei. Đúng hơn là cô nàng cảnh giác cao độ.
Theo tôi, cô ấy là một người khó đoán. Không biết cô đang suy tính gì, lúc nào cũng là vẻ vô cảm. Hơn hết, cô thường giao mấy việc quá trớn bằng điệu bộ hờ hững.
Tôi bất đắc dĩ cởi giày trong nhà, dậm lên tấm tatami.
“Ngồi đi.”
Cô ra hiệu bọn tôi ngồi đàng hoàng, seiza giống như cô.
“Cô muốn hai em làm ban cán sự.”
Cô ấy vào thẳng trọng tâm luôn kìa. Hình như năm ngoái cũng nghe câu này, deja vu vãi. Một năm trước, tôi bị ngộp vì không khí câu lạc bộ trà đạo và cảnh Kanzaki-sensei lặng thinh, chỉ đành ngậm ngùi đồng ý.
Năm nay thì mơ đi diễm!
“Dạ vâng. Cảm ơn Kanzaki-sensei đã tin tưởng chúng em!”
“Em xin từ chối ạ! Vậy thôi, em xin phép!”
Tôi đứng phắt dậy.
“Khoan đã, Sena-san.”
Một giọng bình tĩnh nhưng uy quyền chặn đường thoái lui.
“Em đang gấp chuyện gì à?”
Chỉ với câu thứ hai, niềm hy vọng tẩu thoát nhanh gọn đã tiêu tan. Nếu tôi cứ làm ngơ khéo sẽ gây ra một thảm kịch, chân tôi đành dừng bước.
“Thanh xuân của em đang lâm nguy. Xin cô đừng ngăn em!”
“Nghiêm trọng nhỉ. Cô đi pha trà, cứ từ từ mà nói. Hôm nay có trà và đồ ngọt ngon lắm.”
Không có lựa chọn từ chối ư!?
“Dạ không, Sensei. Em có việc bận…”
Tôi cố kháng cự lại.
“—Em nói gì ý nhỉ?”
Kanzaki-sensei vẫn nở nụ cười.
Luôn dư sức chặn đường học sinh tới cùng. Mới đối mặt với cổ thôi mà sống lưng tôi lạnh toát, sức phản kháng dần sụp đổ. Như mọi khi, trời đất có sập chăng nữa, cũng không thể nào làm trái ý cô ấy.
“Ngồi seiza làm em hơi tê chân. Em định thả lỏng chút đến khi đi lại bình thường đó mà.”
Tôi đầu hàng, tự mình ngồi xuống. Tôi nhận ra giờ chống đối là vô dụng.
“Thoải mái đi. Hasekura-san, cảm ơn em đã đồng ý. Em có thể về. Cô có việc cá nhân cần thảo luận với Sena-san.”
Cô ấy nói trong khi pha trà.
“Hẹn ngày mai nhé, Kisumi-kun. Năm này cùng cố hết sức làm ban cán sự nào!”
Sao cô ấy nói như thể xong xuôi hết rồi vậy? Asaki-san chân nhẹ tênh rời đi.
Cuốn gói khỏi bầu không khí áp lực này thì đỡ biết mấy. Tôi ghen tỵ đến phát khóc. Một chọi một với Kanzaki-sensei càng làm tình hình căng thẳng.
“Em muốn về không?”
“Cô cũng pha trà rồi. Uống xong em sẽ đi ngay.”
Tôi ngồi thư thả, buông lời.
“Yên tâm thư giãn đi. Hôm nay không có sinh hoạt câu lạc bộ, sẽ không bị ai làm phiền đâu.”
Cô cam đoan trong khi âm thanh ấm trà sôi vang khắp phòng.
“Giờ ra về mà ở một mình với học sinh, không hợp hình tượng giáo viên đâu cô ạ?”
“... Em thích cái kịch bản đó à?”
Kanzaki-sensei phản công câu đùa của tôi mà vẫn giữ nguyên cử chỉ múc trà duyên dáng.
Ping, âm thanh thông báo của điện thoại vang lên.
“Em xin lỗi. Để em chuyển chế độ im lặng.”
Tôi nói, rồi nhìn vào màn hình. Tin nhắn đến từ Arisaka Yoruka.
[Yoruka: Cậu đọc rồi phải không? Vẫn chưa xong sao?]
Giờ sao nhắn lại đây trời. Với lại, cô ấy chắc tức giận lắm vì tôi còn chưa phản hồi tin nhắn trước đó.
Thôi toang!
“Tại sao em không đồng ý?”
“Em quý trọng thời gian quý báu ạ.”
“Nghỉ ngơi cũng quan trọng, nhưng chơi bời quá nhiều cũng sẽ ảnh hưởng điểm số. Sena-san, với em chỉ cần cố gắng là sẽ làm được.”
Cô ấy tự nhiên động viên tôi quá khích. Tiếng khuấy trà êm tai bao quanh căn phòng.
“Kỳ nghỉ xuân đã xảy ra chuyện gì?”
“Sao cô lại nhắc lúc đó?”
“Cô dạy em hai năm rồi đấy. Học sinh khác biệt là biết ngay.”
“Vậy á?”
“Hiển nhiên.”
“Em thấy có hơi quá. Chắc gì con người ta thay đổi cái vèo khác hoàn toàn ngày xưa.”
“Không hẳn. Tuổi teen chỉ vài tác nhân nhỏ là sẽ quay ngoắt ngay.”
“Mà em đâu phải học sinh xuất sắc.”
“Ai bảo đó là em, Sena-san.”
“Dạ?”
“Cầm lấy.”
Cô đưa cho tôi cốc trà.
“XIn lỗi vì đã làm phiền ạ.”
Song tôi nhận lấy cốc trà vị đắng và bánh namagashi do cô ấy chuẩn bị.[note62442]
“Cô nói thẳng. Cô muốn Arisaka-san mở rộng quan hệ bạn bè nhiều hơn. Do đó, năm nay sự tham gia của em là rất đỗi cần thiết.”
“Lại cái nhiệm vụ khó nhằng hơn năm ngoái.”
Tình huống y hệt năm trước, như lúc tôi bị giao phó chức lớp trưởng. Điện thoại trong túi tôi rung lên. Có lẽ là Arisaka nhắn.
“Sena-san, cô nhờ cậy em vì em đang có liên hệ với em ấy.”
“Tụi em chỉ tán dóc lúc ăn trưa hay ra về thôi mà.”
“Năm nay, em sẽ đóng vai trò cầu nối giữa em ấy và cả lớp.”
Điện thoại tôi lại rung tiếp.
“... Thật tình, em không nghĩ ra cái cảnh cô ấy thân thiết người khác.”
“Đó là lúc kỹ năng hòa giải của em có đất diễn.”
“Ép buộc người như Arisaka chẳng có nghĩa lý gì cả.”
Tôi khẳng định.
“Cô hiểu. Arisaka-san rất đặc biệt. Dẫu vậy, thích một mình và cô lập là khác nhau. Con bé đã chấp nhận em làm bạn tâm giao đấy thây. Cô gái thường xuyên cự tuyệt người khác, giờ lại gần gũi với em. Theo đó, em ấy cũng có thể làm thân người khác.”
Kanzaki-sensei nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Cô có vẻ kỳ vọng Arisaka quá nhỉ.”
“Không riêng gì con bé. Mà cả hai đứa em.”
Công nhận cô khá mưu mô khi tuyên bố với cái mặt điềm nhiên đó. Cô ấy nói rất thuyết phục, như thể ẩn giấu sức cuốn hút nào đó. Một khi đã nghe, bạn sẽ muốn tin vào chúng.
Tôi uống xong tách trà, liền nói.
“Cảm ơn cô vì đã đối đãi.”
“Đừng khách sáo. Vậy em đồng ý chứ?”
“Cồng lưng cả năm trời, em nghĩ một tách trà thì hơi rẻ bèo.”
“... Cô sẽ giúp một tay khi em gặp khó khăn, thế nào?”
Cũng tốt. Được Kanzaki-sensei hỗ trợ thì còn gì bằng.
“Ư… Em đã lên kế hoạch tỉ mỉ để từ chối rồi! Cô nhớ giữ lời về phần thưởng đó ạ!”
“Lòng tốt cũng là một nét thu hút của em, Sena-san. Cô biết rồi.”
Vừa đứng dậy, túi tôi chợt rung liên tục. Dường như Arisaka sắp hết kiên nhẫn.
Chờ chút xíu, tớ tới liền đây. Tôi trấn an cô ấy, bỏ điện thoại vào túi.
“Nhân tiện, em và Arisaka-san năm nay học chung lớp là do con bé kiến nghị đấy.”
“Dạ có hả?!”
Dù muốn cao chạy xa bay, tôi vẫn không nhịn được mà quay đầu lại. Kinh ngạc là cô ấy đang ở ngay sau tôi. Tấm tatami rất trơn khi mang vớ, để rồi tôi lỡ tay đẩy ngã cô giáo.
Chiếc điện thoại vì vậy mà tuột khỏi túi.
“Sau lễ bế giảng, lần đầu tiên con bé tới gặp cô, nói rằng sẽ bỏ học nếu hai đứa không chung lớp.”
Cô ấy bình thản nói, mặt lạnh tanh dù đang bị tôi đè.
“Cô đừng có thản nhiên giùm cái! Cái tình tiết romcom này là sao?”
“—Tưởng em thích kiểu phát triển này?”
“Đâu ra.”
“Cũng phải nói, em quả là quý ông khi lập tức lấy tay đỡ cô té. Ấy thế…”
“Ấy thế gì ạ?”
“Cúc áo ngực bung ra khi cô té rồi.”
“Sao cô có thể nói tỉnh rụi vậy ạ?”
Tôi lỡ đảo mắt tia áo ngực cô. Trang phục xuân sang kèm chất vải mỏng, lộ rõ chiếc áo ngực đang nâng đỡ đôi gò bồng đảo trù phú. Cái thứ người đời hay gọi là bộ ngực nảy nở của người lớn—phải nói là cực kỳ bự.
“Ừm, nếu em cứ nhìn chằm chằm như vậy…”
“Em xin lỗi. Mà, nó dễ dàng bung tới vậy sao?”
Tôi gồng mình lảng mắt đi. Trong khi cố gắng kéo tay ra khỏi người cô, sơ sẩy một cái cũng làm tình hình trầm trọng hơn.
“Cô dùng áo ngực này cũng lâu rồi, tại chưa có cái nào vừa với kích thước của cô, và cả mẫu cô thích nữa. Mấy loại thiết kế như vậy đắt lắm. Chắc vấn đề là móc cài chăng…”
Tình hình đang rất căng. Câu hỏi xàm lông của tôi lẫn câu trả lời của cô đều vô lý như nhau. Không ổn. Tôi lo lắng đến toát mồ hôi.
“Vậy, em nên làm gì đây ạ?”
Một tay tôi vẫn ở sau lưng cô. Giờ tay còn lại mà thả lỏng tí, cá chắc ngực tôi sẽ chạm ngực cô ấy. Như thể đang đứng trên đỉnh Everest cao chót vót.Điện thoại tôi lại rung—từng hồi cực mạnh trên tấm tatami. Gần như một cơn động đất vậy.
“Tin hay không tùy em, cô cũng run đây. Nếu cô hét toáng và ai đó xông vào, hiểu lầm kỳ lạ là không tránh khỏi. Cô chỉ muốn ngồi ghế hiệu trưởng, rồi đi làm tới khi nghỉ hưu thôi.”
“Trời ơi, cô bớt vô cảm hộ em cái!”
Tôi hớt hải rút tay về, lùi lại một góc.
“Phiền em quay mặt một lát được không?”
Cô nói, song bình tĩnh chỉnh tóc tai và quần áo xộc xệch. Tôi cố không để ý bằng cách nhìn vào tường, tiếng quần áo sột soạt và mọi chuyển động của cô đều làm tôi bồn chồn.
“Mình sắp chịu hết nổi cái ngục tù này rồi.”
“Điện thoại em hơi kỳ kỳ kìa, Sena-san.”
“Ư, thiệt hả trời! Tại cô chứ ai, Sensei!”
“Cô rất mong tiếp tục làm việc với em trong năm nay, Sena-san.”
Chỉ như vậy, Kanzaki-sensei thuận lợi lật kèo trên với thái độ lạnh lùng áp đảo, phong thái dễ dành áp đảo đối phương.
Bất công. Đời lắm bất công. Không chỉ thế, sau khi tôi đảm nhận trọng trách, cô đã thả nguyên quả bom rằng Arisaka muốn chung lớp với tôi.
Cô chủ nhiệm lớp tôi đúng là không thể coi thường.