Dư Kim Kim chủ động chỉ kéo dài được một giây, sau một khắc đã bị Tiết Thần túm lấy quyền chủ động, anh cắn xé kiểu ăn cô làm Dư Kim Kim cũng cảm thấy trên môi đau rát. Nhưng cô không né tránh, đau chút cũng tốt, chứng minh anh là thật, chân thật trở lại trong cuộc sống của cô, không còn là ảo tưởng mỗi ngày của cô.
Thang máy đinh một tiếng dừng lại, Tiết Thần cứ thế ôm cô đi ra, vừa kịch liệt hôn vừa mở cửa nhà. Ngay cả giầy anh cũng không đổi lại, trực tiếp xoay người áp cô ở trên cửa, kéo đai an toàn trên váy ngủ của cô xuống.
Tay Dư Kim Kim cũng không có nhàn rỗi, thô lỗ xé rách áo sơ mi cùng dây lưng quần của anh, bộ dạng còn gấp gáp hơn so với anh.
"Anh thật sự yêu đã chết bộ dáng em chủ động." Tiết Thần phát ra tiếng cười, Dư Kim Kim nắm chặt tay nện anh nhưng cũng động ở dưới. Vật của anh trong tay cô nóng hầm hập càng ngày càng khổng lồ, cứng rắn như bàn thạch. Tiết Thần giật quần lót mỏng manh của cô xuống, giúp cô cong gối điều chỉnh tư thế, dò vào thật sâu, thẳng tiến.
Nếu cô gái muốn động tình cũng chỉ trong chốc lát, ngay từ lúc trong thang máy Dư Kim Kim cùng anh hôn cũng cảm thấy mình đã ướt. Sao Tiết Thần có thể không phát hiện, cho nên không có một chút thương tiếc, nặng nề tấn công, cảm thụ cô vây quanh cùng ấm áp lâu ngày không làm.
Hai người cùng nhau cảm thụ nhiệt độ nơi tư mật và rung động của đối phương, cũng cùng nhau cảm thụ nhớ nhung trong đáy lòng. Động tác của anh không có một chút dịu dàng, hung ác tựa như cưỡng ép cô, dùng cái này để biểu đạt những gì anh muốn bày tỏ nhưng bởi vì không muốn tạo áp lực cho cô mà không thể nói ra miệng.
Dư Kim Kim khẽ rên rỉ theo nhịp độ của anh mà từ từ gia tăng thanh âm. "Nhẹ. . . . . . Nhẹ chút. . . . . ."
"Nhẹ chút sợ là không thỏa mãn được em." Tiết Thần xấu xa trêu chọc, dứt lời thì nhấn mạnh hơn. Dư Kim Kim thở ra một hơi, cắn vai anh, ngón tay lập tức cào cấu trên lưng anh.
Tiết Thần kêu một tiếng, bỗng dưng dừng lại. "Trả thù hả?"
Mặt Dư Kim Kim hàm chứa đầy xuân, cánh môi cong lên thở gấp, nói không ra lời. Tiết Thần cười, giữ tư thế này ôm cô quay về trên giường, áp cô lên giường, phía dưới sâu nặng xông vào, rất giống như đục khoét vào.
Dư Kim Kim kinh hãi hét lên một tiếng, đầu lông mày nhỏ nhíu chặt, toàn thân cũng bởi vì cảm giác mãnh liệt mà căng cứng. "Tiết. . . . . . Thần. . . . . ."
"Hả?"
". . . . . . Còn muốn. . . . . ."
"Không thành vấn đề." Tiết Thần cúi đầu hôn cô, chống cô cao lần nữa, liên tục tiến sâu vào. . . . .
Cao trào mãnh liệt tới, đáp lại là trên người Tiết Thần nhiều dấu răng cùng vết trảo không đếm hết.
Không biết làm đến lần thứ mấy, sắp cực hạn thì Tiết Thần giam cầm thân thể Dư Kim Kim, điên cuồng rút ra đưa vào, nhưng bỗng dưng nghe thấy cô nói câu kia: "Dời tới ở sao. . . . . ."
Tiết Thần hơi dừng, sức lực tiện đà nặng vài phần. Dư Kim Kim cảm giác mình cũng sắp bị anh xuyên thủng, người đàn ông trên người giống như là đang tức giận, hoặc như là. . . . . . Hưng phấn.
Dư Kim Kim thật không bị người đàn ông này làm gần chết, mở mắt nhìn thời gian đã là xế chiều ngày hôm sau. Dư Kim Kim miễn cưỡng nhắm mắt lại, một lát sau bỗng dưng mở ra: nguy rồi! Cũng không phải là Chủ nhật! Nhiệm vụ hôm nay của cô là phải đi gặp mặt khách hàng lớn đã hẹn trước.
Cô mở sổ ghi chép ra, thời gian hẹn trước là một giờ sau.
Dư Kim Kim nâng thân thể vô cùng mệt mỏi bò dậy, cảm giác hôm qua mình thật giống như vừa trải qua chuyến đi xa hai mươi lăm nghìn mét, nếu không sao chân vẫn còn run rẩy?
Tiết Thần đã đi làm, chuẩn bị xong bữa ăn sáng để lại ở trên bàn ăn. Dư Kim Kim vội vã giải quyết xong đổi một bộ y phục rồi chạy nhanh ra cửa, đến khách sạn hẹn trước, thời gian còn có mười lăm phút đồng hồ.
Đối phương còn chưa tới, Dư Kim Kim trực tiếp chạy đi nhà vệ sinh. Đúng lúc cô hướng về phía gương trang điểm thì nghe cô gái bên cạnh hét lên, "Tiên. . . . . . Tiên sinh, đây là nhà vệ sinh nữ."
Dư Kim Kim đang thoa phấn lót, quay đầu nhìn lại, quả nhiên có một người đàn ông đi vào, hơn nữa không có chút không được tự nhiên, đứng ở sau lưng cô cách mấy bước xa bình tĩnh nhìn mình.
Dư Kim Kim chỉ giằng co chốc lát cùng anh, coi anh không tồn tại lại quay đầu trở lại tiếp tục làm việc.
Người nọ chính là Trần Nam Tầm, một thân tây trang phẳng phiu đặc biệt khiến người khác chú ý. Cô gái xung quanh tự cảm thấy người này không dễ chọc, không muốn dẫn họa trên người, giận mà không dám nói gì, rời đi.
Nhà vệ sinh rất nhanh chỉ còn lại hai người, Trần Nam Tầm thấy cô không để ý tới mình, đi tới xoay mặt cô, mắt thầy vành mắt cô hơi thâm cùng môi sưng đỏ, ngón tay đẩy cổ áo sơ mi của cô ra, không chút bất ngờ khi nhìn thấy dấu hôn trên xương quai xanh của cô.
Vừa rồi lúc cô vào nhà vệ sinh thì đúng lúc vượt qua anh đi ra từ nhà vệ sinh nam đối diện, cô gái này rõ ràng cho thấy tới đây gặp khách nhưng đầu tóc cũng có chút xốc xếch. Trần Nam Tầm không phải chưa từng thấy qua, gặp gỡ lâu như vậy, làm sao sẽ không biết chỉ cần Dư Kim Kim thức đêm quầng thâm dưới mắt sẽ nhanh chóng nhô ra, phải dùng nhiều phấn mới có thể che lại.
"Xem ra tối hôm qua đùa đủ điên cuồng."
"Đúng vậy." Dư Kim Kim thừa nhận, tránh né tay anh, tiếp tục trang điểm. "Ngủ thẳng đến bây giờ, thiếu chút nữa trễ, tôi không có thời gian ôn chuyện với anh, không có chuyện quan trọng thì đi ra ngoài trước đi."
Trần Nam Tầm cầm lấy son môi của cô, mở nắp xoáy ra một phần, lại xoay mặt cô đối diện mình. Dư Kim Kim giãy giãy, không tránh được, không muốn vào lúc này chọc giận anh, tùy ý để anh thoa cho mình.
Dư Kim Kim cho là anh thoa son môi xong sẽ đi, ai biết anh lại cầm mascara lên chải lông mi cho cô. Dư Kim Kim nắm quyền kiềm chế cảm xúc kháng cự, trên mặt Trần Nam Tầm không nhìn ra cái gì tương tự như cao hứng hoặc là mất hứng, ngược lại vẻ mặt thật chuyên chú.
"Lúc nào học trang điểm cho phụ nữ thế?" Dư Kim Kim trêu ghẹo. "Tầm thiếu cao cao tại thượng thế nhưng hạ mình làm chuyện như vậy, không sợ người ta chê cười?"
"Lúc nào thì anh quan tâm những thứ kia?" Trần Nam Tầm cười. "Là em sợ bị tình nhân nhìn thấy ư?"
Dư Kim Kim hừ lạnh, muốn đoạt lại mascara trong tay anh lại bị anh bắt được cổ tay, dưới cái nhìn soi mói của cô ấn một nụ hôn lên lưng bàn tay cô. "Thật làm cho anh đau lòng, anh đây bận rộn không dứt còn em lại đang trải qua cuộc sống hoang dâm vô độ, không quan tâm anh chút nào sao?"
Dư Kim Kim rút tay ra. "Anh sắp phá sản? Muốn nhảy lầu?"
"Thiếu chút nữa." Trần Nam Tầm nhún vai nửa thật nửa giả. "Anh phá sản thì em vui vẻ?"
Dư Kim Kim hừ lạnh lần nữa, xoay người soi gương nhìn mặt của mình, lấy nước hoa ra phịt mấy cái. "Anh chết tôi sẽ khóc."
Trần Nam Tầm cúi đầu hít hà ở bên gáy cô, "Anh không nỡ làm em khóc, hay là cố sống sót." Dứt lời bóp cằm cô đánh một cái hôn bất ngờ.
Dư Kim Kim tức giận nói tục, giơ tay lên muốn lấy tay lau miệng. Trần Nam Tầm nhìn thời gian, chậm rãi nhắc nhở. "Thời gian em hẹn khách là ba giờ à?"
Dư Kim Kim giật mình, nguy rồi! Thiếu chút nữa quên mất!
Cô ảo não dậm chân, đem đồ trang điểm trên bồn rửa mặt bỏ vào trong túi xách, hung hăng trừng mắt liếc anh rồi đi ra ngoài.
Khách hàng lần này của Thịnh Đường là người thành phố B, vừa khéo là họ Tiết, Dư Kim Kim rất có thiện cảm với đối phương, hai người trò chuyện với nhau thật vui. Lúc Tiết Thành Triết nói chuyện có khác nhau rất lớn so với Tiết Thần, nhưng khiến cho Dư Kim Kim không tự chủ được nghĩ đến Tiết Thần, vừa nghĩ tới Tiết Thần, khóe miệng Dư Kim Kim liền không nhịn được nhếch lên .
Cô thất thần quá rõ ràng, Tiết Thành Triết không khỏi nhướng lông mày. "Dư tiểu thư có phải có chuyện tốt gì không?"
Dư Kim Kim tự biết thất thố, le lưỡi xin lỗi. "Ngại quá, Tiết tổng."
Tiết Thành Triết không phải là người nghiêm túc, Dư Kim Kim vẫn cười. "Không gạt anh, tôi có người bạn cũng là người thành phố B, hơn nữa cũng là họ Tiết."
"Bạn trai?"
Dư Kim Kim không lập tức lên tiếng, một lát sau nụ cười mở rộng, gật đầu. "Bạn trai."
Tiết Thành Triết là một người đàn ông đã kết hôn, nhìn bộ dáng vui vẻ của cô là biết ngay. "Xem ra dưới mắt Dư tiểu thư cuồng nhiệt ở bên trong tình yêu chính trị, người đàn ông họ Tiết kia thực là may mắn."
Dư Kim Kim lắc đầu, "Người may mắn là tôi."
Cô nói xong cảm thấy có chút ý ngượng ngùng khi cùng một người không tính là quen biết đàm luận chuyện như vậy, vội cúi đầu uống cà phê. Tiết Thành Triết sờ sờ cằm, khóe miệng có thâm ý khác: lão Tam nhà anh vẫn còn một mình, nhìn cô gái này sẽ say mê.
Hai người nói việc công coi như thuận lợi, chờ Dư Kim Kim đi, một người đàn ông đi ra từ bên trong phòng bao, ngồi đối diện anh, đưa cho anh một điếu thuốc, cũng đốt.
"Suy tính thế nào?" Trần Nam Tầm lên tiếng trước.
Tiết Thành Triết nhả một làn khói trắng. "Cậu đang giúp Thịnh Đường, hay là đang giúp vị Dư tiểu thư này? Về công mà nói cùng Trần tổng hợp tác đối với chúng ta trăm lợi không một hại, theo tôi được biết trước mắt công ty Trần tổng càng cần cơ hội hợp tác này."
"Không có gì khác nhau." Trần Nam Tầm thờ ơ như không. "Kiếm ít tiền chút thôi, cô ấy là tình thế bắt buộc, tôi không đành lòng làm cho cô ấy thất vọng."
Tiết Thành Triết vừa muốn nói gì, bỗng nhiên phát hiện áo sơ mi trắng trước ngực Trần Nam Tầm dính ấn ký son môi nhạt, tầm mắt chuyển tới khăn giấy bên cạnh tách cà phê Dư Kim Kim đã dùng qua, phía trên kia có cùng màu son môi.
Tiết Thành Triết híp mắt, nói lời dò xét. "Xem ra vị Dư tiểu thư này có quan hệ không nhỏ với Trần tổng."
Trần Nam Tầm từ chối cho ý kiến.
Buổi tối lúc Tiết Thần còn chưa tan việc đã nhận được điện thoại của Tiết Thành Triết. "Anh ba?"
"Lão tam, cô gái của chú cũng không tầm thường."
Tiết Thần tan việc trực tiếp đến khách sạn Tiết Thành Triết ngủ lại, vừa vào cửa đã hỏi: "Anh tới đây làm gì?"
Tiết Thành Triết mới vừa tắm rửa xong, trong tay cầm cái khăn lông lau tóc. "Anh không thể tới chỗ của chú?"
Tiết Thần đoạt lấy khăn lông của anh. "Anh nói gì với cô ấy?"
"Chú cảm thấy anh có thể nói gì với cô ấy?" Tiết Thành Triết ngậm lấy điếu thuốc trong miệng, ngồi xuống, bộ dạng du côn. "Dư tiểu thư nói chính là người đàn ông họ Tiết nhưng thật ra là lão Tam nhà chúng ta, nói anh ba nghe chút."
Tiết Thần mím môi không có lên tiếng, Tiết Thành Triết lắc đầu. "Tim để trong bụng sao, anh tới kiếm tiền, không phải là tới thăm bé con nhà chú, công ty đó phái cô ấy tới chịu trách nhiệm chuyện đàm luận, anh không thể nói bọn họ đổi lại người? Người ta hỏi nguyên nhân gì, chẳng lẽ muốn anh nói cho bọn họ biết bởi vì Dư Kim Kim là bạn gái lão tam nhà tôi, mà lão Tam nhà chúng tôi không muốn cô ấy biết chuyện này? Phiền toái hay không?"
Tiết Thần ném khăn lông trả lại cho anh. "Không phải là không muốn cô ấy biết mà không muốn cho người bên cạnh cô ấy biết."
"Làm sao, sợ những tin đồn phía ngoài quấy rối cô ấy ư, lo lắng người khác nói cô ấy thế mà chú lại hiển hách nhất cái nhà này——"
Tiết Thần lạnh lùng nhìn, Tiết Thành Triết chưa nói hết, bắn ra tàn thuốc. "Dư Kim Kim này, rất được hoan nghênh sao?"
Tiết Thần biết câu nói của anh có hàm ý khác, chờ anh nói tiếp.
"Chú biết Tầm ít Trần gia chứ?"
"Chưa hề giao thiệp."
"Quan hệ giữa cậu ta và Dư Kim Kim ——"
"Em biết." Tiết Thần nói tiếp, "Cô gái của em, hình dáng ra sao em đương nhiên biết."
Tiết Thành Triết cố ý nhìn em trai, nghĩ ngợi chốc lát. "Đó là anh hiểu lầm? Anh nghe nói cũng không đơn giản như vậy, chú biết cha rất quan tâm những thứ này, cho dù cậu ta không cần, đối với nhà chúng ta mà nói cũng không nên."
"Tai nghe là giả, lúc nào thì anh cũng sẽ tin loại này? Ánh mắt em không có kém như thế, tự có chừng mực."
Thái độ chắc chắn của Tiết Thần, tư thái không nhượng bộ nửa phần, Tiết Thành Triết thỏa mãn gật đầu, vỗ vỗ vai anh. "Cô nương này khá lắm, thật sự lay động lão tam nhà chúng ta rồi."
Thấy Tiết Thành Triết qua cửa này, thái độ Tiết Thần cũng đổi lại. "Biết được bao nhiêu về Trần Nam Tầm?"
"Anh khờ lắm, chú đều không để cho nói sớm, anh còn đi theo tình địch của chú tự giới thiệu tự tìm phiền phức đây?" Tiết Thành Triết cười. "Anh ba có tâm hồn tham tiền, chỉ để ý kiếm tiền, chuyện khác không liên quan đến anh, một mình chú quyết định là tốt rồi."
Tiết Thần mới vừa buông lỏng, Tiết Thành Triết tới ôm vai anh, vẻ mặt nhiều chuyện. "Ngày hôm qua tình hình chiến đấu đủ kịch liệt không hả?"
Tiết Thần giả bộ ngu, Tiết Thành Triết xấu xa nhướng mi. "Chú cứ giả bộ đi, nín suốt một tháng, tối hôm qua không hành hạ ván giường sụp ư? Dư Kim Kim gầy thế, chịu được chú sao?"
Tiết Thần hung ác nhìn anh, "Sao anh trở nên bỉ ổi như thế hả?"
Tiết Thành Triết cười, "Thôi đi, cũng không soi gương xem bản thân mình, còn kém điểm không dán trên mặt năm chữ ‘đòi hỏi không thỏa mãn’."
Tiết Thần bị vạch trần, "Thẹn quá hóa giận" náo với anh.Thật ra thì hai người biết được, trong cuộc sống lâu như vậy, luôn luôn có các loại ‘tin tức’ khác nhau về mối quan hệ giữa Dư Kim Kim với Trần Nam Tầm truyền tới lỗ tai anh, thật thật giả giả hư hư thật thật. Mặc kệ người bên cạnh nhàm chán tán gẫu nhiều chuyện hay là người khác cố ý tung ra thì cũng làm cho Tiết Thần khẳng định chắc chắn một chuyện, đó chính là Trần Nam Tầm và Dư Kim Kim sợ rằng so với tưởng tượng của anh còn vĩnh viễn cũng không thể quay lại.
Anh không phải là không quan tâm, bởi vì tự biết tình cảm đối với cô càng phát ra càng khó có thể tự chế. Từ trước đã từng rảnh rỗi tưởng tượng qua, tương lai anh gặp phải chính là cô gái như thế nào mới làm anh thực sự động tâm, hôm nay "Đáp án" kia đã tới bên cạnh anh.
Đối với anh mà nói, yêu một người cũng không có nhiều khó khăn, chung sống cùng Dư Kim Kim khiến anh cảm thấy cuộc sống chân chính sẽ là cái bộ dáng này, hết thảy rành mạch, tất cả là nước chảy thành sông, anh chính là yêu rồi.
Chẳng qua là anh không biết đối với Dư Kim Kim mà nói, lần thứ hai yêu một người, đến tột cùng sẽ khó khăn bao nhiêu, mặc dù anh nhìn ra cô đang cố gắng. Trong lòng cô gái này có đoạn tình cũ, một đoạn tình cũ lau không mất, một đoạn mà người khác không cách nào chiếm cứ, thay thế tình cũ.
Dư Kim Kim chưa từng che dấu, cũng không che dấu được. Tựa như cái đêm lần đầu tiên của hai người, anh ở trong cơ thể cô, cô nằm trong lòng anh. Cô luôn mồm kêu tên người khác, Tiết Thần không thể quên được. Ngay cả sau đó hai người ôm nhau ngủ, Dư Kim Kim đã từng gọi tên Trần Nam Tầm ở trong mộng. Tiết Thần ngủ không sâu, thường cách một đoạn thời gian Dư Kim Kim sẽ gặp cơn ác mộng, anh nhìn cô nhíu chặt mặt mày ở trong cơn ác mộng cùng với khóe mắt chảy ra nước mắt, sau đó nhìn cô tỉnh lại từ trong mộng.
Anh biết trong nháy mắt cô tỉnh lại, nhìn thấy là anh, nhưng trong mắt cũng là một người khác.
Mặc dù anh "Bắt đầu" rất tùy tiện cùng với Dư Kim Kim, nhưng ở trên mặt tình cảm cũng không phải là người tùy tiện, cả hai đều dụng tâm gặp gỡ. Anh có thể cho cô gái này, cũng đã cho, quan tâm cùng quý trọng, còn có trung thành cô cần nhất.
Hai chữ ‘trung thành’ đối với một đoạn tình cảm đến tột cùng quan trọng bao nhiêu, sau Tiết Thần quan tâm hơn so với Dư Kim Kim. Nếu yêu, mới có thể nhìn thấy những hình mất đi lý trí, mới có loại đau khổ như đao cắt, mới có thể cảm thấy không cách nào nhịn được mình lại bị tủi thân trong cuộc đua tình yêu này.
Tiết Thần nguyện ý tin tưởng cô, nhưng cô nói dối và những bức hình chân thật kia còn chủ động tới cửa tìm Trần Nam Tầm, cuối cùng đánh bại tín nhiệm của anh.
Tiết Thần luôn luôn tránh chạm mặt Trần Nam Tầm, chính là sợ có một ngày như thế, anh cũng sẽ biến thành người bạo lực bằng tiếng nói bởi vì ghen tỵ với oán hận. Anh không nghĩ tới Trần Nam Tầm bị anh đánh mấy cái cũng không đánh trả, một bộ tư thái đáng tiếc.
"Kim Kim ở bên cạnh anh lâu như vậy, phiền anh thay tôi quản giáo Tiểu Lạt Tiêu không nghe lời này."
Tiết Thần tranh cãi vô ích, Trần Nam Tầm lau vết máu bên miệng bị anh đánh ra. "Có thể anh không tin, nhưng đây chính là hình thức tôi và cô ấy chung sống, từ nhỏ đến lớn cô gái này đều nhìntôi , bất kể cô ấy là yêu tôi hay là hận tôi, đời này chúng tôi cũng nhất định dây dưa không rõ. Những năm trước kia tôi còn chưa chơi đủ, hiện tại chơi đã rồi, cũng không hứng thú với người nào, đã muốn làm cho cô ấy trở lại bên cạnh tôi."
Trần Nam Tầm khiêu khích nhìn anh, đáy mắt tràn đầy tự đắc. "Xem ra lần này là buông cô ấy quá lâu, mới cho anh thừa cơ hội trống rỗng mà vào, hiện tại cô gái này có chút không bỏ được anh." Anh giang hai tay ra, giống như vô tội. "Tôi chỉ ra hạ sách này, hơi hèn hạ chút, nhưng cũng may hiệu quả không tệ, không phải sao?"
Tiết Thần lạnh lùng khẽ động tuyến môi. "Thật là không rõ, ban đầu tại sao Kim Kim sẽ yêu loại người như anh nhỉ?"
Trần Nam Tầm cũng không quan tâm bị người ta gọi như vậy. "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn sao, chuyện tình yêu ai nói chính xác? Trước lúc cô ấy lớn lên tôi đã là bộ dáng này rồi, không phải cô ấy yêu tôi yêu muốn chết ư? Chỉ cực khổ anh."
Tiết Thần không nói lời nào, Trần Nam Tầm nghiêng đầu. "Còn muốn như thế nào? Ngủ cùng cô ấy lâu như vậy, hiện tại anh cũng động đậy tay chân rồi, biết rõ cô ấy không cầm giữ được mình lên giường tôi trước, anh đã thấy rõ diện mạo của cô ấy, chẳng lẽ còn không muốn buông tay?" Anh cười ha hả. "Đây không giống với loại người đàn ông biết làm chuyện như anh, vậy thì anh đã khiến cô ấy hoàn toàn yêu anh?"
Lời của Trần Nam Tầm tựa như cho Tiết Thần một cái tát, song còn chưa đủ, anh ta lại móc từ trong ngực ra một chồng hình ném cho anh, đều không có ngoại lệ đều là hình hai người ở Maldives, còn có nhiều màn khó coi hơn, ngay cả anh ta cùng cô vào mốt đương thời Tử Đô cũng có thể thấy được rõ ràng. . . . . .
"Cái hiệp nghị kia quả thật không có hiệu lực pháp lý nào, hai chúng tôi chơi đùa, nhưng nội dung bên trong là thật, cô ấy chơi với tôi mấy ngày, tôi giải quyết không ít phiền toái giúp cô ấy." Trần Nam Tầm dừng một chút, không sợ chết tiến lên duy trì khoảng cách gần rất với anh.
"Tiết Thần, anh không giống với tôi, tôi có thể chịu đựng cô ấy ở chung với anh, có thể chịu đựng cô ấy thỉnh thoảng trở lại ngủ một lần với tôi."
Cặp mắt bén nhọn bức người, cũng bao hàm giễu cợt, Tiết Thần kiềm chế vọng động giết người, giơ tay vung xấp hình nện vào trên người anh ta. "Anh nói rất đúng, tôi đúng là không giống với anh, tôi buông tay cô gái này, muốn cô ấy, mời anh tùy ý."
Tiết Thần xoay người rời đi, coi như không nhìn thấy dây chuyền trên cổ Trần Nam Tầm, còn có cái còi giống như đúc với cái trên cổ Dư Kim Kim.
. . . . . .
Khi đó Tiết Thần lựa chọn buông tay cũng không phải là bỏ yêu cô, chỉ muốn để cho Dư Kim Kim có thể làm ra một lựa chọn cuối cùng ở trong lòng. Có một số việc nên ngừng thì cắt đứt, những thứ kia không nên đứt cũng đều phải chặt đứt, chỉ vì trong tình yêu không thể tồn tại người thứ ba.
Nhưng chờ sau khi Dư Kim Kim mất tích, rốt cuộc anh bắt đầu hối hận. Có lẽ, không thể coi là hối hận, hẳn gọi là thỏa hiệp. Nếu như cho anh lựa chọn cơ hội, anh dùng hết tinh lực từ lúc sinh ra che chở yêu thương cô, người nào không có một đoạn quá khứ? Có thì thế nào?
Cô nguyện ý ở lại bên cạnh anh, dùng cả đời để chứng minh người mới mới là đáng giá.
Mấy tháng sau Tiết Thần lại nhìn thấy Dư Kim Kim, cảm thấy mình có thể dùng thời gian cả đời để chờ đợi, nhưng cũng đã bị tiêu hao hết, không dư thừa một giọt.
Cô gái này, từ lúc ban đầu anh làm sao lại chịu buông tay đây?
Hết chương