Ở trong ấn tượng của Diệp Tiểu An, Diệp Tích Thượng vẫn luôn là người nghiêm túc, người đàn ông không cười nói tùy tiện, không hút thuốc lá cũng không thấy anh uống rượu, thời thời khắc khắc vẫn duy trì lý trí tỉnh táo. Cho nên khi một người mùi rượu, trong ánh mắt người đàn ông mang chút ít men say, hưng phấn ôm một cô gái xinh đẹp vào trong ngực xuất hiện trước mặt cô, Diệp Tiểu An cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình.
"Anh, đây là. . . . . . Bạn gái của anh?" Lúc ban đầu hơi kinh ngạc, sau đó Diệp Tiểu An không nhịn được chậm rãi nhếch khóe miệng lên, đứng lên kéo va ly hành lý qua, làm ra bộ dạng muốn đi. "Xem ra em trở lại không đúng lúc rồi, buổi tối hôm nay em tìm một chỗ thích hợp nghỉ ngơi, đi trước, em không quấy rầy hai người."
Trên miệng cô nói như vậy, nụ cười lại không kìm được bó cứng. Diệp Tích Thượng làm sao có thể để cô rời đi như vậy, một tay lôi cô trở lại, thuận tay nhận lấy hành lý của cô. "Đợi bao lâu rồi? Sao không biết gọi điện thoại cho anh sao?"
"Em có gọi, không ai nghe, có thể anh đang bận bịu." Dĩ nhiên, đang bận cái gì cũng không ai biết. Diệp Tiểu An chứa đựng nụ cười xấu xa liếc nhìn Cố Hoài Nam, lấy găng tay mập mạp xuống, đưa tay nhỏ bé ra. "Chị chính là chị Nam Nam à? Em là Diệp Tiểu An, chị gọi em là Tiểu An là được rồi."
Diệp Tiểu An biết cô? Cố Hoài Nam thầm giật mình, nghĩ lại lại cảm thấy có cái gì không đúng, tựa hồ Diệp Tiểu An chỉ biết sự tồn tại của cô, cũng không biết quan hệ giữa cô và Diệp Tích Thượng. Cố Hoài Nam thấy hài hước không chút che giấu ở trong mắt cô, vừa lúng túng vừa khẩn trương vươn tay nắm tay cô. "Trực tiếp gọi tôi là Nam Nam là được, chúng ta cùng tuổi, không có kém mấy tháng."
Diệp Tiểu An cười một tiếng, nhướng lông mày hướng Diệp Tích Thượng. "Em nên ở bên ngoài nhỉ?"
Cô nói xong cũng hắt hơi một cái, Diệp Tích Thượng trừng mắt, lập tức đem khăn trên cổ tháo xuống quấn cho cô. "Không được."
Dưới ánh mắt Diệp Tiểu An cũng bị che, nhưng lại thấy cô cười như cũ. "Không tiện đâu? Không phải Nam Nam vừa muốn đi nhà anh ‘làm cái gì’ ư?"
Bọn Diệp Tích Thượng mới vừa nói chuyện cô cũng nghe được, đã trễ thế này còn đem cô gái dẫn về nhà, mục đích gì người nào lại không biết? Cố Hoài Nam nhất thời cảm thấy trên mặt nóng như lửa thiêu, quẫn bách dùng hai tay che mặt: thật là không có mặt mũi gặp người. . . . . .
Từ trong thang máy cho đến khi vào cửa thay quần áo xong, đầu óc Cố Hoài Nam choáng váng. Cô mở vòi nước ra hất nước lên trên mặt, cố gắng tỉnh táo một chút, sau đó nhìn mình trong kính, ý thức từ từ tụ tập, tạo thành một tin tức: Diệp Tiểu An trở lại.
Diệp Tích Thượng đem hành lý của Diệp Tiểu An đưa vào phòng khách, vừa tìm một bộ chăn màn dầy cho cô, vừa vào cửa đã nhìn thấy cô cũng không thay y phục trực tiếp nằm lỳ ở trên giường ngủ.
Diệp Tích Thượng để chăn xuống kêu cô mấy lần, Diệp Tiểu An không có một chút phản ứng, ngủ như heo. Diệp Tích Thượng không biết cô từ quốc gia nào bay trở về, cũng không biết cô ngồi máy bay bao lâu, thấy quầng thâm dưới mắt cô thì sa sầm không gọi cô nữa, đem cô ôm lên, động tác rất nhẹ đổi khăn trải giường, sau đó lại đem cô ôm tới.
Diệp Tích Thượng ngồi ở bên giường lẳng lặng nhìn mặt cô ngủ say, trong lòng mềm mại, đầu ngón tay vén tóc của cô lên, nhẹ nhàng vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ bé ửng đỏ nhưng vẫn non mịn như cũ, khóe miệng vểnh lên.
Cô gầy, đầu tóc cũng ngắn, nhưng vô luận biến thành cái dạng gì, Diệp Tiểu An trong mắt trong lòng anh tựa hồ vĩnh viễn đều là đứa bé chưa trưởng thành, cần anh quan tâm, cần anh tới chuẩn bị hết thảy cho cô. Chẳng qua là anh cũng biết rõ, từ khi bắt đầu gặp Giang Thiệu, vị trí của anh đã từ từ bị thay thế. Anh có thể làm vì cô, Giang Thiệu cũng có thể, mà có một chút chuyện chỉ có Giang Thiệu có thể làm vì cô mà anh thế nhưng lại không thể ra sức.
Diệp Tích Thượng trở lại gian phòng, Cố Hoài Nam đã chui vào chăn rồi, chờ anh tắm rửa xong bò lên giường, rượu cồn trong thân thể tiếp tục quấy phá như cũ. Cố Hoài Nam ở bên cạnh anh cám dỗ, anh làm sao nhịn được?
Cố Hoài Nam vốn đã ngủ rồi, trong giấc mộng cảm thấy một đôi bàn tay nóng hầm hập di chuyển trên người mình, sau mông có một vật thô sáp nong nóng đẩy mình. Cô giật giật, chân đã bị tách ra, vật cứng rắn cứ như vậy cãi lại đi vào.
"Đừng. . . . . . Tiểu An ở nhà đấy." Cố Hoài Nam muốn kháng cự, giãy dụa, bị Diệp Tích Thượng dùng sức ngăn trở về.
"Cô ấy ngủ."
"Không được. . . . . . Cô ấy nghe thấy."
"Em nhỏ giọng một chút là tốt rồi." Dứt lời, tăng nhanh tốc độ công chiếm. "Nam Nam. . . . . ."
Cố Hoài Nam nhẹ giọng ứng tiếng, cô nằm úp sấp, cắn vỏ gối không dám phát ra âm thanh, ngực bị anh xoa, không hề có năng lực phản kháng, cái chăn bị anh giam cầm, giác quan ý thức vui vẻ cũng là hỗn độn.
Chuyện xong xuôi, Diệp Tích Thượng khẽ cắn môi cô, trong miệng hỏi mơ hồ không rõ. "Hôm nay nói những lời đó với Trần Nam Thừa, thật ra là vì tức cậu ta?"
"Còn không phải là vì cho anh mặt mũi, cho thoải mái, nếu không em đâu già mồm cãi láo nói lời như thế?" Cố Hoài Nam không vui đập anh, mệt mỏi ngáp liên tục, thể lực tiêu hao, không cần thiết chốc lát đã ngủ.
Diệp Tích Thượng ôm sát cô, trong trái tim ấm áp.
"Cô gái ngốc. . . . . ."
Diệp Tích Thượng rời giường kinh ngạc phát hiện Diệp Tiểu An thế nhưng ở phòng bếp làm bữa ăn sáng, anh nếm thử, phát hiện mùi vị cũng không tệ, không khỏi trên dưới đánh giá cô gái nhỏ trước mắt.
Phải biết rằng không phải tất cả cô gái đều giống như Cố Hoài Nam, đối với chuyện nấu cơm dễ như trở bàn tay, không khoa trương nói Diệp Tiểu An chính là một sát thủ phòng bếp.
Diệp Tiểu An bị anh nhìn không thoải mái, lại giương cằm nhỏ lên. "Này coi là cái gì, cơm Tây em cũng biết một chút, van xin chủ cho thuê nhà dạy em làm."
Diệp Tích Thượng để đũa xuống ngoắt ngoắt tay hướng cô, Diệp Tiểu An bịch bịch chạy đến trước gót chân anh chờ được khen ngợi, nào biết Diệp Tích Thượng dùng sức vò đầu cô, vuốt vuốt mặt cô. "Diệp Tử, em có thể không cần ép mình như vậy, có anh trai đây."
Có lẽ là từ trước Diệp Tiểu An được anh và Diệp Cẩm Niên nuông chiều quá, luôn có thể đem cuộc sống của mình hỏng bét như vậy, Diệp Tích Thượng luôn luôn cảm thấy cô là đứa trẻ không cách nào sống độc lập, cho nên anh không thể tưởng tượng được thời gian gần ba năm cô ở nước ngoài một mình đến tột cùng đã ăn bao nhiêu khổ, mới có thể biến thành Diệp Tiểu An hôm nay anh nhìn thấy.
Diệp Tiểu An sai giờ còn không có đảo lại, còn buồn ngủ nên vẻ mặt vô cùng mệt, không thèm để ý chút nào đối với anh đau lòng, nhức đầu, ngơ ngác nhìn anh vài giây, miệng nhỏ bỗng dưng toét ra cười, ôm cổ anh đi từ từ, tiện thể làm nũng.
"Anh, em cũng muốn bầm chết anh. . . . . ."
Từ nhỏ Diệp Tiểu An chính là như vậy, vừa sợ anh vừa thích dựa vào anh, cô biết anh nghiêm túc làm sao hung làm sao, là người hiểu rõ cô nhất trên đời này, một người duy nhất bất kể cô làm cái gì cũng sẽ không thương tổn cô sẽ không rời khỏi cô.
Hay là thanh âm quen thuộc kia, nụ cười quen thuộc, lệ thuộc vào quen thuộc, Diệp Tiểu An vĩnh viễn cũng là người hầu như có thể mềm hóa độ cong khóe miệng anh. Bàn tay của anh dẻo dai ôm cô, cúi đầu hôn cô một cái.
"Không nhìn ra em nhớ anh bao nhiêu, gần ba năm mới trở về một lần."
Diệp Tiểu An cười hắc hắc hai tiếng, "Em muốn xem anh cầm lấy nhẫn kim cương do em thiết kế cầu hôn người nào, anh, Nam Nam lớn lên thật xinh đẹp, đặc biệt xứng với anh."
Diệp Tích Thượng cười không nói, nghe cô nói tiếp: "Thoạt nhìn hình như là cô gái lạc quan, làm người ta thích, cùng chị ấy đứng chung một chỗ khiến em cảm giác thật giống như người làm ra vì anh."
"Em thích cô ấy sao?"
Diệp Tiểu An nhìn. "Nếu như em không thích chị ấy, anh cũng không cần chị ấy sao?"
Cố Hoài Nam vừa mới rời giường đi ra ngoài, đúng lúc nghe thấy những lời này, cước bộ dừng, ánh mắt chớp chớp ngừng thở nghe lén.
Diệp Tích Thượng cười khổ. "Hiện tại cần hay không cần cô ấy cũng đã chậm."
Nghe vậy, Diệp Tiểu An vọt đứng thẳng lên chỉ vào mũi của anh, mân mê miệng. "Anh quá đồng hóa tiêu chuẩn, ban đầu biết em cùng Giang Thiệu chưa lập gia đình ở chung, anh xem anh hung với em thành cái dạng gì? Còn đánh Giang Thiệu một trận, hiện tại sao? Anh tốt rồi, một câu chậm liền quăng hết?"
Diệp Tích Thượng gạt tay nhỏ bé của cô ra. "Anh có trách nhiệm đối với cô ấy."
Diệp Tiểu An thở hốc vì kinh ngạc, túm ngón tay của anh. "Anh làm người ta lớn bụng!"
Cố Hoài Nam ở sau tường thiếu chút nữa cười ra tiếng, lại nghe Diệp Tích Thượng mở miệng."Đầu óc em đều nghĩ thứ đó?"
"Em có thể nghĩ đến nguyên nhân chịu trách nhiệm chính là cái này nha, nếu không còn có cái gì? Hai người cũng không phải là vợ chồng, chẳng qua là ở cùng chỗ thôi." Diệp Tiểu An lầm bầm, cau mày suy tư.
Diệp Tích Thượng nhìn cô: "Tại sao không thể là vợ chồng?"
"Cô ấy đáp ứng cầu hôn của anh rồi hả? Hai người lĩnh chứng rồi hả?" Ánh mắt cô sáng ngời. "Nhưng sao em không thấy trên tay chị ấy đeo chiếc nhẫn nhỉ?"
Cầu hôn?
Cố Hoài Nam khiêu mi, nếu Diệp Tiểu An biết ban đầu là mình hướng anh cầu hôn thì cô ấy sẽ nghĩ như thế nào? Bất quá trong miệng cô ấy nói đến nhẫn kim cương. . . . . . Là chuyện gì đây?
Diệp Tích Thượng biết Cố Hoài Nam đang nghe lén, sợ Diệp Tiểu An đem chuyện chiếc nhẫn cưới nói lộ ra ngoài không thể làm gì khác hơn là ho nhẹ một tiếng đổi đề tài.
Diệp Tiểu An trở lại người vui mừng nhất dĩ nhiên là Diệp Cẩm Niên, nhức đầu nhất cũng là Diệp Tích Thượng. Anh cả ngày nhướng mày, Diệp Cẩm Niên nào không biết anh đang phiền lòng vì chuyện gì. "Con định lúc nào đem chuyện giữa con và Nam Nam nói cho nó biết?"
Diệp Tích Thượng nghĩ tới cái này thì càng phiền, hỏi ngược lại ông. "Vậy cha chuẩn bị đem chuyện đính hôn cùng Diêu Nhã nói cho em ấy biết sao?"
Diệp Cẩm Niên cũng như thế, mặt lộ vẻ khó khăn. "Ách. . . . . . Không gấp."
"Con cũng không gấp. . . . . ."
Cố Hoài Nam ở một bên xát lá cây, nghe lời này, động tác trên tay không khỏi nặng mấy phần, chỉ thấy một đám lá cây bị cô "Không cẩn thận" lôi xuống. Đó là một chậu cây được Diệp Cẩm Niên trồng lâu năm nhất, cũng là một chậu lớn lên tốt nhất, mỗi một phiến lá cây đều là thịt trong người ông.
Cố Hoài Nam nhìn lá cây trong tay một chút, như không có chuyện gì xảy ra ném qua một bên, tiếp tục bứt những lá cây khác, sau đó dọn dẹp lá khô rơi trên mặt đất đem lá cây vừa "Bỏ mình" vứt vào trong thùng rác.
Diệp Cẩm Niên đau lòng lắc đầu than thở, hết lần này tới lần khác còn nói không được, Diệp Tích Thượng không nhịn được cười, lại không tốt cười ra tiếng, đến mức vai run, vỗ vỗ ông. "Con mua thêm hai bồn cho cha."
Diệp Cẩm Niên trầm ngâm, dằn diệt khói."Nếu không thì. . . . . ."
Diệp Tích Thượng giương mắt. "Cái gì?"
"Gọi Giang Thiệu đến đây?"
". . . . . ."
Diệp Tích Thượng không dám đem chuyện đã sớm kết hôn nói cho Diệp Tiểu An, vài ngày sau Cố Hoài Nam rốt cục không nhịn được. "Anh định lúc nào nói cho em gái anh biết em ấy có một chị dâu mà không phải anh trai có một bạn gái!"
Những lời này đã là uy hiếp, mà không phải chất vấn, nhưng Diệp Tích hãy còn không dám đem sự thật nói cho Diệp Tiểu An.
Đêm hôm đó, anh tan việc trở lại, trong nhà không có một bóng người, anh cho là Cố Hoài Nam đi chơi rồi, nhưng đến rất trễ cũng không trông thấy cô trở lại, điện thoại cũng trong trạng thái tắt điện thoại, Diệp Tích Thượng làm bữa cơm tối, nằm trên ghế sa lon xem ti vi, càng xem càng cảm thấy chuyện kỳ quái.
Lại gọi điện thoại di động của cô lần nữa, không ai nhận, hỏi Diệp Cẩm Niên, nói không có ở đó, gọi điện thoại cho mọi người, đều nói không biết cô ở nơi nào.
Đang chuẩn bị đi ra cửa tìm cô, bỗng nhiên nghe thấy có người gõ cửa, đáng tiếc người ngoài cửa cũng không phải là Cố Hoài Nam, mà là Giang Thiệu.
Giang Thiệu thấy anh mở khóa cửa trong nháy mắt đã một cước đá vào trên ván cửa, lực đạo to lớn để cho Diệp Tích không đứng vững, lui về phía sau mấy bước đụng vào tường phía sau.
Còn không có kịp phản ứng đã bị cánh tay Giang Thiệu dùng tốc độ cực nhanh bóp ở cổ họng: "Thật CMN không đủ anh em! Tiểu An trở lại rồi có phải không? Cô ấy ở nơi nào!"
Diệp Tích Thượng vùng mấy cái, cương quyết không có tránh khỏi anh, nhưng thấy ánh mắt Giang Thiệu hưng phấn tỏa sáng. "Ai nói cho cậu biết em ấy trở lại?"
"Được rồi, có người đã bán anh, chớ chống chế! Mau nhận tội, thẳng thắn được khoan hồng!" Thấy cãi lại cứng rắn không thừa nhận, Giang Thiệu tức muốn chết, quả đấm cũng nắm đến rung rắc rắc.
Trong lòng Diệp Tích Thượng lộp bộp, Giang Thiệu nhìn vẻ mặt này cười âm hiểm. "Còn không biết sao, lúc này đến phiên vợ của anh chạy."
Giang Thiệu không có nói láo, Diệp Tích Thượng chạy đến phòng giữ quần áo vừa nhìn, y phục thế nhưng ít đi không ít, ngay cả va ly hành lý cũng không trông thấy, xoay người lại trừng anh. "Nam Nam liên lạc với cậu? Cô ấy ở nơi nào?"
Giang Thiệu hừ cười, cởi áo khoác, kéo cổ áo. "Hoặc là trao đổi tình báo, hoặc là đánh một trận, xem ai đỡ không được trước, anh chọn một à, nếu không đợi đến khi giống tôi một mình trông phòng chịu đựng mấy năm, anh cảm thấy thế nào? Bất quá tôi có thể nói cho anh biết, Cố Hoài Nam thật không nói giỡn, nếu cô ấy đi, không có ba năm năm năm, anh đừng nghĩ tìm được cô ấy."
. . . . . .
Thép luyện trăm năm cuối cùng hóa thành mềm, cuối cùng Diệp Tích Thượng cảm nhận được tâm tình ban đầu của Giang Thiệu.
. . . . . .
. . . . . .
Mấy ngày sau, núi Thanh Phong.
Núi Thanh Phong, có một phần ba khu vực hạn chế cấm vận, chỉ vẻn vẹn du khách du ngoạn các nơi, còn dư lại hai phần ba cũng không có khai phá, chỗ phụ cận bộ đội thường xuyên đem đội ngũ kéo tới nơi này huấn luyện sinh tồn.
Diệp Tích Thượng ít lần tới nơi này.
Mà mùa này, hiển nhiên không phải là thời tiết tốt để du ngoạn.
Cố Hoài Nam đeo ba lô, mặc quần áo xung phong đang chiến đấu hăng hái ở giữa sườn núi, chỉ bất quá không phải là lên núi, mà là xuống núi. Vốn chuẩn bị một hơi bò lên đỉnh núi, đáng tiếc công tác chuẩn bị chưa đầy đủ, đau chân, không thể làm gì khác hơn là khập khễnh đi trở về.
Cho dù là mùa đông, vận động kịch liệt như vậy cũng làm cho Cố Hoài Nam mồ hôi đầm đìa, cô tìm khối đá lớn ngồi lên nghỉ ngơi, nhìn bầu trời trên đỉnh đầu cảnh sắc ban ngày còn lượn lờ dưới chân mây mù, bỗng nhiên ghen tỵ với Diệp Tích Thượng.
Anh nhảy dù ở độ cao quan sát cảnh sắc còn mê người hơn.
Cô đứng lên, chân sau nhảy đến chỗ cáp treo ngắm xuống phía dưới, đang chuẩn bị thở một hơi thật dài thống khoái la một tiếng, bỗng nhiên bị đôi cánh tay phía sau đem cô ôm chặt lấy. Cố Hoài Nam bị làm cho sợ đến thét chói tai, còn tưởng rằng đụng phải người xấu.
"Là anh! Nam Nam!" Diệp Tích Thượng quay mặt của cô, muốn cô nhìn thẳng mình.
Cố Hoài Nam thấy rõ mặt của anh, tức giận đánh anh. "Anh muốn chết à? Dọa em sợ như vậy! !"
"Em mới không muốn sống!" Diệp Tích Thượng nghiến răng. "Đây là lần thứ hai em rời nhà đi ra ngoài! Nếu có lần thứ ba anh không nhìn thấy thì cắt đứt chân của em!"
"Nhà?" Cố Hoài Nam lạnh lùng hừ. "Đó là nhà em sao? Ngay cả danh phận anh cũng không chịu cho em!"
"Làm sao chưa cho em! Giấy hôn thú cũng cầm hơn năm năm rồi!"
"Có ích lợi gì?" Cố Hoài Nam đẩy anh ra, "Là em nhận không ra người hay là quan hệ của chúng ta nhận không ra người?"
Diệp Tích Thượng hơi ngưng lại, biết cô đang giận cái gì, thở dài, mạnh mẽ đem cô kéo vào trong ngực mình. "Anh chưa nói với em ấy, nhưng trước kia anh đã đáp ứng Tiểu An, tương lai kết hôn với cô gái nào nhất định phải là người em ấy thích, em ấy đồng ý mới có thể, anh đã đem chuyện chúng ta kết hôn che giấu em ấy hơn năm năm, hiện tại bỗng nhiên nói cho em ấy biết, anh sợ em ấy. . . . . . Giận anh. . . . . ."
"Anh sợ cô ấy tức giận? Anh đường đường là Diệp đoàn trưởng lại sợ em gái tức giận?" Anh càng nói càng có chút không ổn thỏa, Cố Hoài Nam tức cũng muốn cười. "Em thấy anh không phải sợ cô ấy tức giận, căn bản là không có chết tâm đối với cô ấy! Nhìn thấy cô ấy trở lại anh hối hận lấy em rồi!"
Cố Hoài Nam càng nói càng tức, du khách leo núi chung quanh đều liên tiếp ghé mắt, cho tới bây giờ Diệp Tích Thượng không có lúng túng khó chịu như vậy. "Không nên cố tình gây sự. . . . . ."
"Diệp Tích Thượng! !" Cố Hoài Nam rống lại anh, nói, "Em muốn ly hôn!"
Không phải cô thật muốn ly hôn, Diệp Tích Thượng biết, nhưng không thể không để ý tới, từ xưa cô gái là loại khó nuôi vậy. Ai.
Diệp Tích Thượng khẽ cắn răng, từ trong túi quần móc ra một đồ, nhanh chóng đeo vào ngón áp út của cô, Cố Hoài Nam nhìn thấy vật kia nhất thời tắt lửa rồi.
Sắc mặt cô hơi chút biến trở về, Diệp Tích Thượng thừa dịp truy kích. "Đừng rời anh, được không?"
Cố Hoài Nam giơ tay lên hướng mặt trời, kim cương lớn lấp lánh rực rỡ giữa ngón tay.
Thì ra là thật sự có một viên nhẫn kim cương tồn tại, ngày đó cô không nghe lầm rồi.
"Nam Nam?"
"Hừ, Tiểu An làm sao bây giờ?"
"Trở về anh nói thẳng với em ấy."
"Không sợ cô ấy tức giận?"
"Giang Thiệu có thể ứng phó."
"Hừ."
"Không rời rồi hả?"
"Em còn có một yêu cầu."
"Em nói đi."
"Em muốn hôn lễ, bề ngoài lớn! Lớn hơn Diệp Tiểu An!"
". . . . . ."
"Em muốn ly hôn!"
"Anh cảm thấy hôn lễ làm ở Hạ Thiên là tương đối tốt."
"Anh muốn định đoạt?"
"Trên núi Thanh Phong, tất cả rắn, côn trùng, chuột, kiến loài chim bay dã thú, hoa hoa thảo thảo, cũng có thể làm chứng."
. . . . . .
Đối phó với người đàn ông, cô gái đúng là vẫn còn có điểm chua ngoa, nếu không sẽ giống như Diệp Tiểu An, chỉ cần bị Giang Thiệu bắt được cả đời cũng trốn không thoát lòng bàn tay anh.
"Ông xã, chiếc nhẫn này anh chuẩn bị lúc nào?"
". . . . . ."
"Nói đi, em đây trở về thật không tức giận."
"Em đừng được voi đòi tiên."
"Hẹp hòi, em muốn ly hôn!"
"Còn dám nói một lần nữa anh liền ném em xuống dưới chân núi!"
". . . . . ."
Hết chương