Cố Hoài Nam rửa mặt rồi chạy về phòng của Diệp Tích Thượng, anh đang làm gì đó trên máy tính. Cố Hoài Nam rất tự giác ngồi vào lòng anh, còn kéo cánh tay anh ôm vào hông mình, cái miệng nhỏ cong lên: "Còn không cho em nụ hôn chúc ngủ ngon?"
Bàn tay Diệp Tích Thượng giữ sau gáy cô kéo cô lại gần hơn, nhẹ nhàng hôn vào cánh môi cô. Sau khi hôn xong, Cố Hoài Nam vô cùng vui vẻ hôn trả lại anh mấy cái: "Buổi tối em muốn ngủ với Kim Kim."
"Ừ!" Diệp Tích Thượng chặn cánh môi của cô, hôn như có như không. Một chiêu như vậy chọc cho Cố Hoài Nam càng dữa dẫm vào người anh, ôm anh làm nũng: "Nếu anh ngủ đến nửa đêm, khi dậy sờ sang bên cạnh thấy trống vắng, nhớ tới em thì làm sao bây giờ?"
Rõ ràng là cô nhỏ mọn, luôn luôn rắp tâm với anh. Diệp Tích Thượng siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô , "Vậy em chạy về ."
Cố Hoài Nam thỏa mãn cười, lại hôn anh một cái rồi mới trở về phòng.
Mấy ngày nay Dư Kim Kim không ngủ được, bây giờ vừa ngủ được một chút. Động tác của Cố Hoài Nam vô cùng nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn chưa khô trên mặt cô, nắm tay cô đặt ở trước ngực mình, đầu hai người chạm vào nha cùng ngủ.
"Bất kể ai bỏ đi, tớ cũng đều ở cạnh cậu." Cố Hoài Nam nhẹ giọng thì thầm, Dư Kim Kim hướng về phía cô cọ xát, một dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Mấy ngày nay Cố Hoài Nam đều đi theo cô, sợ cô nghĩ quẩn. So với trước đây Dư Kim Kim tỉnh táo hơn rất nhiều, nhưng Tiết Thần và Trần Nam Tầm vẫn là tử huyệt của cô, khác biệt chính là một người cô yêu vô cùng còn một người cô lại hận vô cùng.
Dư Kim Kim được Cố Hoài Nam che chở giống như báu vật quốc gia, không khỏi cảm thấy buồn cười, liền gọi điện thoại cho Diệp Tích Thượng.
Thành phố S nghênh đón những cơn mưa đầu tiên, mưa liên miên bất tận làm cho tâm trạng của người ta cũng ướt át theo.
Diệp Tích Thượng dừng xe dưới lầu, một người phụ nữ từ chiếc xe màu đỏ đối diện bước xuống, chính là Dư Anna, nhìn thấy anh thì khẽ mỉm cười: "Đoàn trưởng Diệp, sao trùng hợp thế?"
Diệp Tích Thượng vuốt cằm, "Chị dâu, tôi tới đón người ."
"Bạn gái sao?" Dư Anna trêu ghẹo, nháy mắt mấy cái rất mập mờ.
Diệp Tích Thượng không trả lời.
Cố Hoài Nam và Dư Kim Kim từ bên ngoài trở về đúng lúc nhìn thấy một màn này, nhịp tim trong phút chốc nảy lên thình thịch. Dư Kim Kim nhìn thấy Dư Anna thì chán ghét, nên đương nhiên sắc mặt sẽ không tốt, bộ dạng khoanh tay rất xa cách.
Dư Anna nhìn Cố Hoài Nam lịch sự gật đầu, lúc nói chuyện cũng lấy giọng nói gia trưởng: "Mấy ngày nay chiếu cố cho Kim Kim, thật là làm phiền cô."
Cố Hoài Nam giương cằm nhỏ lên, cố ý than thở: "Đụng phải người chị như vậyđúng là xui xẻo, ngoài làm ơn thì cũng không còn cách nào khác, ai bảo tôi gặp phải? Nhưng chị Anna à, về nhà nói cho em chồng của chị nên tự cầu nhiều phúc đi, chuyện Nhân Quả báo ứng đúng là không thật chính xác, nhưng khi vận rủi tới thì chỉ bị lá cây đè chết cũng không kỳ lạ gì."
Dư Kim Kim không nhịn được cười ra tiếng, mà Dư Anna làm trò trước mặt Diệp Tích Thượng lại càng không nói được gì, "Tôi sẽ chuyển lời. Kim Kim, có thời gian không? Chúng ta hàn huyên một chút."
Dư Kim Kim liếc cũng không thèm liếc Dư Anna một cái, kéo Cố Hoài Nam đến trước mặt Diệp Tích Thượng: "Người đã giao cho anh rồi, để cô ấy một mình phòng không gối chiếc nhiều như vậy rất có lỗi đấy đoàn trưởng đại nhân, tối nay về nhà nên vuốt ve an ủi một chút để giải nỗi khổ tương tư đi, chị của tôi chính là người phụ nữ của anh, người của tôi cũng là người của anh, mặc sức dùng."
"Không cho khách sáo." Diệp Tích Thượng mỉm cười, hào phóng kéo “Người của mình" qua, chọc cho Cố Hoài Nam cũng thấy xấu hổ .
Dư Anna ngẩn ra, lời nói của Dư Kim Kim rõ ràng như vậy, cô nghe mà không hiểu nữa thì chính là kẻ ngu ngốc rồi: "Thì ra người mà đoàn trưởng Diệp muốn đón là Nam Nam."
Cố Hoài Nam vốn định mắng cô ta vài câu, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt thản nhiên của Diệp Tích Thượng đột nhiên cảm thấy những oán hận nhiều năm đối với Dư Anna cũng trở nên không quan trọng nữa, tự nhiên thân mật khoác tay Diệp Tích Thượng nhìn Dư Annakhẽ cười một tiếng như trả lời: "Vậy chúng tôi về nhà trước." Sau đó lại cố ý liếc nhìn Dư Kim Kim.
Dư Kim Kim hiểu ý của cô, "Yên tâm đi, tớ cũng không còn là con nít, có việc thì người đầu tiên tớ gọi điện thoại sẽ là cậu, cậu không đến cũng không được."
Đưa mắt nhìn hai người rời đi, Dư Kim Kim xoay người bỏ đi, Dư Anna theo sát kéo cô lại: "Kim Kim, chị biết em ủy khuất, chẳng qua là tới thăm em một chút, chúng ta đến tột cùng cũng là người một nhà, ba mẹ em giao em cho chị chiếu cố, em cần gì phải làm thế với chị?"
Dư Kim Kim hất tay cô ra, bộ dạng như muốn cách xa ngoài ngàn dặm: "Ai là người một nhà? Tôi đã từng nói với chị từ rất lâu rồi, chị cướp đoạt Trần Nam Thừa chính là muốn mạng của Nam Nam, trước kia Nam Nam đối với chị không tốt sao? Mở miệng một tiếng là nói chị Anna? Chị cũng thật mặt dày khi mặc áo cưới kết hôn với người đàn ông của Nam Nam, trải qua cuộc sống hạnh phúc này chị vừa lòng chưa? Nếu như có thể, tôi thật sự không muốn mang cùng họ với chị, Dư Anna, chị nên về mà trải qua cuộc sống tình chàng ý thiếp, gia đình yên ổn của chị đi, đừng có quan tâm đến sống chết của tôi, cũng đừng có xen vào."
"Không phải là chị cướp đoạt Nam Thừa, chúng ta chẳng qua là ——"
"Được rồi, anh ta cũng chẳng phải là thứ đồ gì tốt." Dư Kim Kim chuyển đề tài, lông mày cũng nhướng cao: "Bất quá Nam Nam đã không còn quan tâm, cô ấy đã gặp được người đàn ông rất tốt, trên thế giới này không thể gặp được mối chân tình lần thứ hai, vốn tôi cũng không tin, nhưng bây giờ chị cũng đã thấy rồi đấy, Diệp Tích Thượng không phải là loại đàn ông bỉ ổi, thay đổi thất thường, đứng núi này trông núi nọ, một chân đạp hai thuyền như Trần Nam Thừa."
"Kim Kim, chị tới chỉ vì chuyện của em."
"Vậy thì càng không có gì để nói rồi, nhà của tôi: rất nhỏ, không mời lên được, không tiễn." Dư Kim Kim nhún vai, vặn eo lắc mông đi vào nhà, bỏ lại Dư Anna với sắc mặt rất khó coi.
Buổi tối, hai người về nhà của Diệp Cẩm Niên, nhưng khi bọn họ về đến nhà thì Diệp Cẩm Niên còn chưa về. Trong tủ lạnh có thức ăn mới, Diệp Tích Thượng vừa lấy ra đã bị Cố Hoài Nam cướp đi, đẩy anh vào trong nhà: "Để em làm, anh vào trong nghỉ ngơi đi, muốn ăn cái gì nói với em, sẽ khiến quân vương hài lòng."
Cô vừa rửa rau, vừa ngâm nga hát, Diệp Tích Thượng dựa vào cạnh cửa nhìn cô bận rộn, khóe miệng không tự chủ khẽ nhếch lên: "Vui vẻ thế sao?"
"Cũng không còn chuyện gì buồn a, tâm trạng của Kim Kim cũng ổn định rất nhiều." Cố Hoài Nam buộc lại tạp dề, cột lại mái tóc dài, rút dao ra thuần thục cắt khoai tây: "Cha thích ăn khoai tây cay sao?"
"Ừ."
Trong nhà bếp không rộng rãi lắm, một người bận rộn, một người nhìn cô bận rộn, thỉnh thoảng hỗ trợ cô, rảnh rỗi lại trò chuyện với nhau về cuộc sống và những công việc vặt vãnh. Một cảm giác khó nói nên lời từ từ nảy sinh trong lòng hai người, cuộc sống tới rất tự nhiên như vậy, giống như vắt mì chín chần nước lạnh, mang theo hương vị mùa hè gợi lên gợn sóng, đam mê nhưng không đắ, chìm, cảm giác thanh tĩnh này tuy rất bình thường nhưng đối với họ mà nói thì đây là cảm giác hạnh phúc trân quý nhất.
Khi Diệp Cẩm Niên về nhà nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy, con trai bưng món ăn đi ra ngoài, con dâu đeo tạp dề từ trong bếp thò ra nửa người ngọt ngào gọi ông là cha, ánh hoàng hôn từ cửa sổ chiếu vào, Cố Hoài Nam vừa lúc đứng ở chỗ này. Diệp Cẩm Niên lại có cảm giác dường như đã trải qua mấy đời, trong lúc nhất thời thất thần, thật lâu mới tỉn táo lại, trên mặt là nụ cười nhẹ, yên lặng đốt điếu thuốc.
"Không biết Tiểu An lúc nào mới chịu quay vềi, nha đầu này thật có tiền đồ, một chút cũng không nhớ nhà, thật là uổng công ta nuôi dưỡng."
Nhắc tới Tiểu Diệp Tử, ánh mắt Diệp Tích Thượng cũng trở nên mềm mại: "Ai bảo cha cho nó một khoản tiền lớn như thế để chu du khắp thế giới, nhất định là vui đến quên cả trời đất rồi."
Diệp Cẩm Niên cười ha hả: "Nếu Tiểu An trở về, thì người nhà chúng ta . . . . . đoàn tụ đầy đủ rồi."
Diệp Tích Thượng rũ mí mắt xuống, trong mắt nhuộm một tầng u ám không dễ dàng phát giác ra được. Cố Hoài Nam bưng súp đi ra ngoài nghe thấy lời hai người vừa nói..., liếc nhìn Diệp tích Thượng, tâm tư chuyển động:"Cha, có một chuyện con muốn báo cáo, hi vọng khiến cho thủ trưởng coi trọng."
Diệp Cẩm Niên rất hứng thú, Cố Hoài Nam cởi tạp dề xuống xoa xoa tay, nháy mắt rất giảo hoạt: "Con sắp sinh nhật rồi, ngày đó nói gì thì cha cũng phải về, con muốn bánh sinh nhật còn muốn lễ vật, tất cả không thể thiếu."
Diệp Cẩm Niên bật cười vui vẻ, tính thời gian, gật đầu: "Không thành vấn đề, chuyện lớn như vậy cha nhất định về, Nam Nam muốn làm thế nào?"
"Ăn ở nha, con gọi thêm mấy bạn bè tốt nhất cùng tới."
"Được, cha tự mình xuống bếp, trổ tài nấu ăn."
Bên kia hai người đang bàn bạc, Diệp Tích Thượng nuốt cơm xong mới mở miệng: "Ngày đó con có nhiệm vụ, sợ rằng không về được."
Cố Hoài Nam không thèm để ý đến sự vắng mặt của anh, "Không sao không sao, anh cứ bận việc của anh đi."
Diệp Tiểu An gửi tới một cái rương, Cố Hoài Nam cân nhắc, rất nặng, mở ra xem, lại là một con búp bê được chế tác bằng tay rất tinh xảo tràn đầy hơi thở nước ngoài, phía trên có một dòng chữ viết bằng tiếng trung: nhân duyên.
Có rất nhiều loại búp bê nhân duyên, thần thái và động tác đều không giống nhau, có nấu nướng, giặt quần áo, làm việc nhà, xoa bóp, ca hát cùng khiêu vũ các loại...,khoa trương hơn còn có chuyện búp bê làm chuyện phòng the, dĩ nhiên cái này chỉ có cấp cho một mình Diệp Tích Thượng.
Diệp Tích Thượng sắp xếp xong các búp bê, động tác vô cùng cẩn thận. Cố Hoài Nam lắc lư chiếc dây chuyền búp bê, liếc Diệp Tích Thượng một cái."Tiểu Diệp Tử đối với chị dâu rất tốt, rất thương anh nha, đeo lên đi, đừng lãng phí tâm ý của Tiểu Diệp Tử, mau sớm tìm được nhân duyên tốt của anh, chị dâu tốt của cô ấy."
Diệp Tích Thượng đeo dây chuyền lên cổ của cô, "Sao anh ngửi thấy có mùi vị chua chua?"
Cố Hoài Nam hừ một tiếng, cầm một chiếc dây chuyền búp bê nhân duyên khác quơ quơ trước mặt Diệp Cẩm Niên: "Cha, cha cũng có nữa đây này!"
Trong thư Diệp Tiểu An đặc biệt nhấn mạnh Diệp Cẩm Niên nhất định phải đeo như vật tùy thân,khiến cho Diệp Cẩm Niên dở khóc dở cười.
Rất khuya khi trên đường về nhà, Cố Hoài Nam rất không đàng hoàng, ở trên xe luôn động tay động chân với anh, trêu chọc Diệp Tích Thượng một thân lửa đốt. Tiếc rằng anh cương quyết không đáp ứng cô , Cố Hoài Nam thừa dịp đèn đỏ sán tới, "Anh thật có thể giả bộ."
Diệp Tích Thượng nhìn cô, "Ngồi lại đi, một lát nữa đèn xanh rồi."
"Em không, anh hôn em."
Diệp Tích Thượng nghiêng đầu nhanh chóng hôn ở môi cô một cái, Cố Hoài Nam đâu chịu dễ dàng thả anh: "Chuồn chuồn lướt nước(hời hợt), anh làm cho có lệ? Em muốn hôn lưỡi, loại hôn mà thở không ra hơi á."
Diệp Tích Thượng nhướng mày:"Anh đang lái xe, đừng làm rộn."
"Cứ làm!"
Cố Hoài Nam mân mê cái miệng nhỏ chờ đợi, bộ dáng bướng bỉnh không hôn sẽ không bỏ qua. Diệp tích còn chưa lái xe, mắt liếc kính chiếu hậu, sau đó kéo cằm của cô hôn lên. Cố Hoài Nam chủ động đem đầu lưỡi dò vào địa bàn của anh, không an phận quấy đảo. Diệp Tích Thượng bị hai tay cô ôm lấy cổ cưỡng hôn, cho đến khi phía sau vang lên tiếng còi xe Cố Hoài Nam mới buông anh ra, hài lòng ngồi trở lại tay lái phụ, liếm liếm khóe miệng thỏa mãn.
Kỹ thuật hôn của người đàn ông này càng ngày càng tốt rồi, có một nửa công lao của cô, một nửa khác là kết quả anh đã khổ luyện trên người cô.
Hai người vừa bước vào nhà, Cố Hoài Nam đã nhảy lên người Diệp Tích Thượng, hai chân quấn vào hông của anh, ôm lấy anh: "Nói, những ngày em không có ở đây có người phụ nữ nào gây rối với anh hay không?"
Diệp Tích Thượng nghiêm túc suy nghĩ, sau đó gật đầu:"Thật tình là có, hôm trước con gái của chính ủy đi tới chỗ anh."
"Nhìn trúng anh?"
"Nói sau khi tốt nghiệp muốn gả cho anh." Diệp Tích Thượng có chút bất đắc dĩ: "Sao ở trên anh đều là con gái của chính ủy?"
Cố Hoài Nam cắn anh một ngụm, "Muốn ăn cỏ non, không có cửa đâu."
Hai người náo loạn một phen, điện thoại của Cố Hoài Nam bỗng nhiên vang lên: "Xin chào, xin hỏi là ai?"
Bên đầu kia điện thoại đầu tiên là không có thanh âm, sau đó một giọng nói đàn ông truyền tới: "Tiểu Nam Nam, còn nhớ rõ tôi không? Tôi tới Trung Quốc để cưới em."
Cố Hoài Nam sao lại không nhớ rõ, miệng há to, hưng phấn kêu một tiếng: "Sách Thế Kỳ !"
Cô quên mình vẫn đang ngồi trong lòng Diệp Tích Thượng, dĩ nhiên giọng nói của người đàn ông kia Diệp Tích Thượng cũng nghe rất rõ ràng. . .