Đoàn Dịch Phong thật cẩn thận, sợ sẽ làm bừng tỉnh thân ảnh đang ngủ say trên giường.
•••
Chương : Gặp mặt
Buổi sáng giờ, bộ nghiệp vụ hừng hực khí thế tiến hành hội nghị, chủ trì hội nghị là giám đốc bộ nghiệp vụ, bụng bự béo phệ, rất có phong phạm của tên gian thương, máy chiếu đặt trên bàn hội nghị, trên PPT đưa ra công trạng và phương hướng hợp tác chủ yếu trước mắt của Du Viên.
"Trong nửa đầu năm nay, doanh thu của Du Viên thấp hơn % so với năm ngoái, lượng đơn mà bộ nghiệp vụ nhận giảm xuống rõ ràng, về điểm này, các vị có mặt ở đây đều cần nỗ lực hơn!" Giám đốc Hoàng nói đến đây, dùng sức đập bàn hội nghị, thái độ nghiêm túc, ông ta dừng một chút, lại tiếp tục: "Gặp thất bại, chúng ta cần phải lên tinh thần, tuyệt đối không được lùi bước, những nghiệp vụ viên từ công ty con điều đến mọi người cũng đã nhận thức, hiện tại, tôi sẽ nói một chút về kế hoạch sáu tháng cuối năm, cùng với việc phân phối công tác."
Vì đề cao hiệu suất cho nghiệp vụ viên, Du Viên an bài hai nghiệp vụ viên phụ trách cùng một khách hàng, ai có thể thành công, người đó sẽ được trích phần trăm của nghiệp vụ đó, bọn họ là đồng bạn hợp tác, cũng là đối thủ cạnh tranh.
Thực cay đắng, La Kiêu được an bài chung với tổ trưởng bộ nghiệp vụ Cao Phong, đồng thời phụ trách đẩy mạnh tiêu thụ với công ty Phượng Hoàng Hồ.
Trong nháy mắt, La Kiêu rõ ràng nghe thấy tất cả mọi người thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Phượng Hoàng Hồ, công ty mậu dịch rượu lớn nhất Diệp Hải thị, ở trong nước thậm chí nước ngoài cũng có nhiều nhà phân phối, Du Viên từng hợp tác qua một lần, chỉ một lần đó, đã kiếm được thị phần lớn nhất về hiệu suất của năm, chỉ tiếc, doanh số bán lô rượu kia không được tốt, sau đó cũng không đề cập lại việc hợp tác, mà hiện tại, Du Viên hiển nhiên có ý muốn hợp tác lần nữa.
Hội nghị kết thúc, La Kiêu nỗ lực tập trung vào công việc mới, cũng không quên thu thập tư liệu về Phượng Hoàng Hồ.
"Hey, thật trùng hợp, lại gặp mặt." Diêm Lộ Lộ đổi qua quần áo len mỏng, bên hông thắt đai lưng màu trắng, cô bưng bộ đồ ăn, từ vị trí ban đầu dời đến bên cạnh La Kiêu.
"Đúng vậy, thật trùng hợp." La Kiêu hắc tuyến.
- -- Cùng ăn cơm ở một nhà ăn, không gặp mới là thấy quỷ đó!
"Tôi vừa mới gọi điện thoại cho hiệu trưởng, ông ấy nói Húc Húc ở nhà trẻ rất hiểu chuyện." Diêm Lộ Lộ rất hiếu kì, biểu ca sao lại hứng thú với La Kiêu? Còn bảo mình liên hệ với nhà trẻ.
La Kiêu biết ơn tự đáy lòng, "Cám ơn cô đưa Húc Húc đến trường, không làm chậm trễ công việc đi?"
Diêm Lộ Lộ không thèm quan tâm nói: "Không có việc gì, công việc của tôi vốn là chức quan nhàn tản, trên danh nghĩa việc công tiện đường đưa Húc Húc đi luôn, làm hai việc cùng lúc cũng không chậm trễ." Câu nói kế tiếp, cô đè thấp âm thanh, mang theo ý cười anh biết tôi biết.
La Kiêu cười cười, không nói nữa.
"Đúng rồi, tôi nghe nói anh cùng một tổ với Cao Phong?" Đang ăn cơm, Diêm Lộ Lộ nhớ tới gì đó, lại hỏi.
"Đúng vậy, làm sao thế?"
Diêm Lộ Lộ một bộ tai vạ đến nơi, nhướng mi, lên án nói: "Anh xong rồi, Cao Phong người này rất hiếu thắng, hơn nữa, gã có quan hệ với rất nhiều rượu thương, anh với gã một tổ, rõ là tẻ ngắt, loại người đó sao có thể hợp tác với anh, nếu anh thắng, gã về sau khẳng định sẽ làm khó dễ anh, hai con đường đều không thông được!"
La Kiêu không nói gì, "Không khoa trương như vậy chứ."
Diêm Lộ Lộ mãnh liệt gật đầu, "Có! Tôi lỡ làm rơi hư một cái ly của gã, gã muốn tôi bồi thường năm mươi tệ, cái ly kia chỉ trị giá mười đồng tiền đó! Gian thương, tuyệt đối là gian thương!"
La Kiêu không nhịn được, bật cười, "Tôi nhất định sẽ cẩn thận hơn."
Đối với Cao Phong, La Kiêu ấn tượng không sâu.
- -- Lần đầu tiên gặp mặt là ở ký túc xá, bởi vì đã khuya, cho nên cũng chưa kịp tiếp đón, lần thứ hai chính là ở hội nghị, tuy rằng đối phương cũng có lên tiếng, nhưng lại công thức hoá ngôn ngữ nên La Kiêu đúng thật sự không nhớ được.
- -- Chỉ có thể xem như đã gặp mặt, đến nhận thức cơ bản cũng không có.
Nhưng rất nhanh, cái nhìn của cậu đối với Cao Phong triệt triệt để để đổi mới.
- ------------------------
Trần Côn ngồi trên ghế rộng trong văn phòng, hai chân nhàn nhã gác trên bàn làm việc, bên cạnh còn để ly cà phê bốc khói nghi ngút, trong tay anh cầm tư liệu, nếu đứng gần chút, sẽ có thể thấy rõ, đây là tư liệu về La Kiêu.
Trên tư liệu dán một tấm ảnh, thiếu niên mặc áo sơ mi màu trắng không chút cố kỵ mỉm cười, cậu đứng dưới cây hòe xanh um, hoa hòe nở rộ, trắng tinh như bông tuyết đầy trời, thiếu niên được dương quang bao phủ, như hùng ưng tự do giương cánh.
Khi đó, La Kiêu giống như tất cả học sinh trung học khác, dương quang rực rỡ, khát khao với tương lai, với sinh hoạt, bọn cậu sinh hoạt dưới ánh mặt trời, không chút sợ hãi.
Khép lại tư liệu, Trần Côn đánh giá ảnh chụp, gọi cuộc thứ cho trợi lý lâm thời của Đoạn Dịch Phong.
"Thân ái, chủ tịch còn chưa trở về sao?" Anh cố tình nhấn mạnh từng chữ, lời nói ái muội giấu diếm trong sự nghiến răng nghiến lợi không cam lòng.
Dư Ngôn hơi ngẩng đầu, liếc mắt đánh giá văn phòng chủ tịch, vẫn cứ duy trì mỉm cười chức nghiệp hóa, "Thư ký Trần, chủ tịch đã trở lại."
"Chuyển điện thoại, tôi có việc tìm chủ tịch, chậm trễ cô gánh vác không nổi." Trần Côn đơn giản rõ ràng, ngữ điệu lại nhẹ nhàng chậm chạp, cũng mang theo cảnh cáo nho nhỏ.
"Ngượng ngùng, chủ tịch đã nói, không gặp thư ký Trần, bao gồm cả điện thoại. Chủ tịch còn nói: Ngài ấy rất thất vọng với anh, trước khi lấy được miếng đất ở thành bắc kia, hy vọng anh không quấy rầy ngài ấy."
Trần Côn cắn răng: "Miếng đất kia đã gần hoàn công, thành phố Diệp Hải có rất nhiều xí nghiệp nhìn chằm chằm khối thịt mỡ này đó, tôi đoạt thức ăn từ trong miệng người khác, dù sao cũng phải tốn chút thời gian chứ."
Dư Ngôn có nề nếp trả lời, "Xin lỗi, cái này không thuộc phạm vi quyền hạn của tôi, thư ký Trần, xin hỏi còn có việc không?"
"...Có!" Trần Côn nghẹn khuất cào tường, miễn cưỡng hé ra nụ tươi, cắn răng, "Dư... Trợ lý, làm phiền cô nói với chủ tịch, đêm nay về nhà sớm một chút, tôi sẽ đưa cho cậu ấy một kinh hỉ."
Ngữ điệu tăng thêm, mang theo ý tứ không cho kháng cự, tự tin mãnh liệt đến thực chất hóa xuyên thấu qua điện thoại, chấn đến màng tai hơi nóng lên.
Dư Ngôn dời điện thoại ra xa, dừng một chút, nói: "Tôi đã biết, xin hỏi còn có việc gì không?"
Trần Côn tâm sinh hờn dỗi, "Không có việc gì." Nói xong, liền phanh một tiếng tắt điện thoại.
- ----
"Kinh hỉ?" Đoàn Dịch Phong ngón tay đánh bàn phím, cũng không ngẩng đầu lên châm chọc, "Cậu ta có thể có kinh hỉ gì?"
Văn phòng rộng mở sáng ngời, tọa lạc ở tầng của cao ốc, bố trí giản lược, lại không mất vẻ đẹp đẽ quý phái, bàn trà tinh xảo, sô pha thoải mái, bồn hoa xây dựng độc đáo, xanh mướt cả phòng, mà bàn làm việc được khắc hoa uốn lượn càng lộ ra phong cách cổ điển tao nhã.
Dư Ngôn đặt văn kiện lên bàn, cười nói: "Thư ký Trần nói rất chắc chắn, không giống nói dối."
Đoàn Dịch Phong hơi nheo mắt, thoáng suy tư, bình tĩnh hỏi: "Đêm nay có lịch trình gì không?"
"Không có."
"Miếng đất thành bắc kia tiến triển thế nào?" Từ bên cạnh lấy ra tư liệu, ngón tay Đoàn Dịch Phong ma xát trang giấy.
"Đang trong thời gian kết thúc, thư ký Trần nói nắm chắc, mấy ngày nữa là có thể hoàn thành, chủ tịch, anh đây là đang dạy dỗ anh ta đi?"
Đoàn Dịch Phong câu khóe môi, không chút che giấu chỉ ra chỗ xấu của Trần Côn, "Cái loại tính tình này của cậu ta, không hung h
ăng bức một chút, chết khi nào cũng không biết."
- -- Dư Ngôn im lặng, chết chóc gì đó, thật sự không nghiêm trọng như vậy đâu.
Tuy rằng không có an bài lịch trình, nhưng Đoàn Dịch Phong vẫn cọ xát đến khuya.
Màn đêm buông xuống, mọi âm thanh cũng dần im lặng.
Hắn đứng trước cửa sổ sát đất, cảnh đêm hoa mỹ của thành thị nhìn không sót thứ gì, ở giữa ngón tay, tinh quang thiêu đốt lượn lờ trong sương khói trở nên đen tối không rõ, mà ánh mắt kia vẫn lạnh băng, không có một chút độ ấm nào, ảnh ngược trên cửa kính, bóng dáng mông lung phảng phất như hòa thành một thể với bóng đem đen đặc.
Cô độc. Đúng vậy, hắn cảm thấy cô độc.
Chỉ là, loại cô độc này là đáng giá, rất đáng giá!
Hắn có đủ nhẫn nại, có thể chậm rãi dây dưa kéo dài, trừ buông tay, bất cứ điều gì cũng không quan trọng nữa.
Đem điếu thuốc vẫn chưa cháy hết dụi vào gạt tàn, thẳng thắn lưng, xoay người rời khỏi văn phòng.
Biệt thự nằm ở khu Hải Hòa, kiến trúc kiểu phương Tây độc đáo mà mỹ quan, phòng khách sáng ngời giống như ban ngày, vô luận là đèn treo thủy tinh tinh xảo hoa lệ, hay là thảm trải dưới mặt đất, đều biểu hiện đầy đủ ý nghĩa của câu cực hạn xa hoa.
Đoàn Dịch Phong cởi tây trang, tùy tay ném trên sô pha, ngón tay nới lỏng cà vạt, tháo thứ trói buộc này ném xuống, lại mở hai cúc áo sơmi, hắn động tác thành thạo, tập mãi cũng thành thói quen, còn mấy thứ này, hôm sau người phục vụ sẽ giặc sạch ủi thẳng.
Biệt thự to lớn trống rỗng, ánh trăng lạnh, sàn nhà lạnh, cả gia cụ cũng lạnh.
Không tắt đèn phòng khách, hắn trực tiếp lên lầu, đối với Đoàn Dịch Phong, nơi này đơn giản chỉ là một chỗ để ngủ.
Không nhìn thấy cái gọi là kinh hỉ, hắn cũng không mất mác, vốn dĩ đã không ôm hy vọng gì, huống chi, hiện tại với hắn mà nói, có thể xưng là kinh hỉ, cơ hồ không có.
Nhưng lúc đẩy phòng ngủ ra, mở đèn lên, khi ánh sáng nhu hòa chiếu sáng cả phòng, hô hấp Đoàn Dịch Phong đột nhiên cứng lại, ngón tay cầm chặt then cửa, dùng sức như muốn bóp nát nó.
Sau đó, là một luồng phẫn nộ không cách nào khống chế!
Nhẹ nhàng tắt đèn, nhẹ nhàng đóng cửa, Đoàn Dịch Phong thật cẩn thận, sợ sẽ làm bừng tỉnh thân ảnh đang ngủ say trên giường, hắn chau mày, trong ánh mắt là lạnh băng càng ngày càng khiếp người, khóe môi cong thành độ cung nguy hiểm.
Phẫn nộ giống như ngọn lửa làm bỏng thân thể, hắn cần phải nỗ lực áp chế.
Ngón tay run rẩy lướt điện thoại, tiếng chuông di động vui sướng vang lên như đang châm chọc.
"Thiếu gia, cậu cuối cùng cũng nhớ tới em, thế nào? Cái surprise này không tệ ha?" Trần Côn nhận điện thoại, lập tức cười nói, đắc ý tranh công.
"Trần Côn! Con mẹ nó! Đừng nói với tôi là cậu mang đến! Đáng chết, cậu rốt cuộc có biết mình đang làm cái gì hay không!" Đoàn Dịch Phong đè thấp giọng nói, giống như dã thú bị nhốt gầm nhẹ.
Trần Côn cũng không để ở trong lòng, trấn an, "Được rồi, thiếu gia, cậu yên tâm, trấn định ngủ đến ngày mai, cậu ấy tỉnh, thì cậu nói là em làm, hoặc cũng có thể tưởng tượng ra một chuyện xưa, ví dụ như cậu anh hùng cứu mỹ nhân từ trong miệng bọn bắt cóc tàn nhẫn gì đó......"
"Cứu con mẹ cậu! La Kiêu cậu ấy là đồ ngốc à, cậu ấy sẽ khẳng định là tôi làm! Cậu còn ngại không đủ loạn đúng không!" Đoàn Dịch Phong hung ác mắng, trong nhất thời bị buộc không có đường tiến chẳng có đường lui.
"Em..." Trần Côn oan ức, "Thiếu gia cậu trước kia cũng làm như thế mà, lại nói, em cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu thôi, em hôm nay vốn dĩ muốn nói với cậu, nhưng cậu lại không muốn gặp em!"
Đoàn Dịch Phong đột nhiên dùng sức đá vào vách tường, đồng tử như có ngọn lửa thiêu đốt, mà sâu trong đáy mắt, lại là một mảnh lạnh băng, hắn hé môi, lời nói mạnh mẽ hữu lực, từng câu từng chữ nện trong lòng Trần Côn: "Trần Côn cậu đi chết đi!"
"Tút - tút - tút -" Trong ống nghe di động, truyền đến âm thanh đứt quãng, Trần Côn sắc mặt cứng đờ, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần.
- -- Nếu lời thiếu gia cậu nói trở thành sự thật, em đã chết đến xương cốt cũng không còn.
Anh có chút đau đầu, rất ít khi thấy Đoàn Dịch Phong phẫn nộ táo bạo như thế, việc này cho thấy hắn thật sự tức giận, so với mình tưởng tượng còn tức giận hơn, Trần Côn xoa nắn ấn đường, lần này là lòng tốt làm chuyện xấu.
Xem ra miếng đất thành bắc kia nhất định phải giải quyết nhanh hơn, nếu không, Trần Côn cảm thấy mình thật sự sẽ chịu khổ lưu đày.
Anh nên sớm nghĩ đến, mình còn thể biết được tin tức, thiếu gia sao lại không biết được!
So với mình còn sớm hơn, không! Có lẽ mấy năm trước, thiếu gia đã có tin tức của La Kiêu, cậu ấy có kế hoạch của mình, cho nên vẫn luôn âm thầm, nhẫn nại tính tình chờ đợi thời cơ tốt nhất.
Mà mình, quấy rối toàn bộ kế hoạch cậu ấy đang thao túng!
Loại suy đoán này, làm Trần Côn cảm thấy thực khủng bố, không khác gì với việc tận thế buông xuống.