tien đã beta
Thời gian làm nhiệm vụ là hai giờ, ý là Giang Lê phải đưa ra yêu cầu trước khi vào học tiết đầu tiên buổi chiều.
Nhưng mà giữa trưa bọn họ đã dùng hết nữa giờ, Giang Lê không có niềm tin với mình để có thể thuyết phục được Ninh Trăn.
Giang Lê gãi đầu, sờ sờ cánh tay, trong lòng nôn nóng không thôi.
Suy nghĩ nếu như nhiệm vụ thất bại liền cảm thấy lòng bàn tay đau không chịu được.
Sự yên tĩnh trong ký túc xá bị phá bỡ bởi tiếng động của giường khi xoay người, Ninh Trăn cau mày lạnh lùng nói: "Giang Lê, yên lặng."
Giang Lê ngừng lại động tác xoay người của mình, nằm thẳng trên giường, mắt vô hồn nhìn chằm chằm trần nhà, lẩm bẩm nói: "Chờ tôi chết, tôi liền yên."
"Giữa trưa không ngủ, nói mê sảng cái gì đấy." Ninh Trăn nhíu mày nói.
"Nếu lòng bàn tay mà bị sưng mủ một tuần, tôi chết mất." Giang Lê khổ sở bi thương mà nói.
"Chỉ bị trầy da, với lại bây giờ đang là mùa xuân, sẽ không bị nhiễm trùng đâu." Ninh Trăn hít sâu một hơi nói, "Em không chịu ngủ mà nằm đó suy nghĩ vớ vẫn, chi bằng đi thoa thêm thuốc đi."
Giang Lê bi thương nghĩ, thoa nhiều thuốc cũng không có tác dụng, đáng giận nhất là cuốc Nhật Ký Ước Nguyện có một sức mạnh thần bí nha, có trốn cũng không thoát!
"Thương lượng với anh chuyện này nha." Giang Lê chột dạ nhỏ giọng nói.
Nếu không phải Ninh Trăn thính tai, cũng không nghe được giọng nói của Giang Lê.
"Nói."
"Buổi chiều anh ra sân chơi bóng rổ được không?" Giang Lê hỏi.
Ninh Trăn: "......"
Giang Lê thấy cả người Ninh Trăn cứng đờ, liền biết nghẹn họng với hành vi vả mặt của mình, lập tức mở miệng nói: "Ý của tôi là, trận đấu bóng rổ đầu tiên khi khai giảng đó là damh dự, anh là lớp trưởng, có phải nên gánh vác một chút danh dự cho lớp mình hay không?"
"Lớp vinh dự cũng không cần đánh bóng rổ để quyết định." Ninh Trăn nhíu mày nói, "Trưa hôm nay em rất tỉnh."
Giang Lê bĩu môi, cậu nói nhiều cũng ngại lắm chứ bộ, không phải chỉ là muốn sống thôi sao?
"Anh không cảm thấy anh lớn lên vừa đẹp vừa cao, sức khỏe lại tốt, không chơi bóng rổ rất đáng tiếc sao?" Giang Lê hít sâu một hơi, trên mặt nở nụ cười, hèn mọn mà khen đối thủ của mình.
Tuy rằng cậu đều là nói thật, hơn nữa còn là từ trong đáy lòng vì sự u tú của Ninh Trăn, nhưng đồng thời hai người cũng là đối thủ của nhau, làm chuyện này cũng cảm thấy mình rất đáng thương.
Giang Lê từ nhỏ đã là đứa miệng ngọt ngư đường, hiểu nhất là nói ngon ngọt để đạt được mục đích của mình.
Ninh Trăn đối với chuyện này đã sớm muễn dịch, ăn không vô bộ dáng này, cười lạnh một tiếng nói: "Em nói rất nhiều nha."
Giang Lê nghiếng răng, oán hận mà giơ ngón giữa với Ninh Trăn.
Kết quả, Ninh Trăn bỗng nhiên xoay người qua, Giang Lê vội vàng đổi ngón giữa thành ngón cái.
"Em đang làm cái gì?" Ninh Trăn nhíu mày hỏi.
"Em giơ ngón cái cho anh mà." Giang Lê chân chó mà nói, "Chuyện kia......!Anh đồng ý tham gia đánh bóng rổ sao?"
Ninh Trăn nhắm mắt, lạnh nhạt nói: "Không đồng ý."
Giang Lê nhìn gương mặt đẹp trai của Ninh Trăn, nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng không thể nuốt sống Ninh Trăn.
Ninh Trăn mở mắt, Giang Lê cả kinh, chưa kịp thay đổi sắc mặt, bộ dáng nhe răng nhếch miệng xuất hiện trong mắt Ninh Trăn.
"Em uống thuốc kích thích?" Ninh Trăn nói.
Giang Lê ủy khuất, nếu không phải Nhật Ký Ước Nguyện lấy tính mạng ra uy hiếp cậu, cậu đời nào sẽ làm mấy chuyện này?
"Nếu anh đồng ý ra sân, em liền chấp nhận một điều kiện của anh." Giang Lê cắn môi, quật cường mà nói, "Nhưng anh không thể quá đáng."
"Không có hứng thú." Ninh Trăn nhắm mắt.
Giang Lê cắn răng nói: "Lần này em không chơi xấu, cũng sẽ không đổi ý.
Anh làm gù em cũng được!"
Ninh Trăn mở mắt ra, giọng bình tĩnh nói: "Em nói thêm câu nữa, tự mình ra sân."
Giang Lê vui vẻ, đang muốn nói "Thật vậy hả? Anh đồng ý rồi?", Lời nói đến bên miệng, nhớ đến đe dọa của Ninh Trăn, vội vàng im miệng nhắm mắt ngủ!
Một tiếng rưỡi sau, đồng hồ báo thức vang lên, hai người lười biếng rời giường, rửa mặt, mặc đồng phục đi về lớp.
Lúc trước đều là Ninh Trăn thức dậy, đi ra khỏi ký túc xá trước, Giang Lê ngủ thêm một lát mới chạy đến lớp, nhưng mà hôm nay không giống như vậy.
Ninh Trăn chưa có xác minh mình đồng ts ra sân với Giang Lê, Giang Lê nhìn nhật ký cũng chưa thấy để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mà thời gian còn chưa đến nữa giờ nữa, cậu chỉ có thể ép buộc mình đi theo Ninh Trăn.
Dọc theo đường đi, Giang Lê nhìn xung quanh nói với Ninh Trăn: "Cơ hội tốt để làm mình nổi bật, anh không muốn nắm chắc sao?"
Ninh Trăn một tay cắm balo, đi nhanh về lớp, không quan tâm đến Giang Lê.
"Lớp chúng ta thiếu anh thì không thể thắng được, Ninh Trăn, em nói như vậy anh có cảm thấy mình rất có trách nhiệm hay không?" Giang Lê chớp mắt hỏi.
Ninh Trăn dừng bước, nhìn Giang Lê nói: "Anh không phải em."
Giang Lê: "......"
Hai người lúc này đến cua quẹo, Ninh Trăn quay đầu đi về lớp, Giang Lê ngơ ngác ở phía sau, chạy chậm theo: "Này, anh không học thể dục hả?"
Không học thể dục, sao chơi bóng rổ được? Giang Lê cảm thấy cậu quá đáng thương.
Nhật ký ước nguyện nên đổi tên thành Nhật ký tử thần.
Ninh Trăn vẻ mặt hận không thể bắt Giang Lê im miệng, cắn răng nói: "Câm miệng."
Nói xong, nắm lấy cánh tay của Giang Lê, kéo cậu cùng nhau về lớp.
Giang Lê đi theo sau, chớp chớp mắt, ánh mắt nhìn từ cánh tay Ninh Trăn đang nắm lấy tay mình nhìn lên trên, một đường thất thần mà nhìn sườn mặt đẹp trai không tỳ vết của Ninh Trăn, trong lòng nổi trống.
Anh ấy nắm tay mình! Anh ấy có ý gì? Anh ấy có phải hay không......!
Ninh Trăn đem người kéo vào cửa, ấn Giang Lê vào chỗ ngồi, lấy khăn ướt trong học bàn mình lau tay, sau đó từ trong ánh mắt ngơ ngác của Giang Lê, lấy thuốc tywf trong học bàn cậu đặt trên bàn.
"Tay." Ninh Trăn nhìn Giang Lê mờ mịt, không kiên nhẫn nói.
Giang Lê ôm lấy tay mình, cảnh giác nhìn Ninh Trăn: "Làm gì?"
"Giơ ra." Ninh Trăn bị bộ dáng cảng giác của cậu làm cho tức.
Giang Lê run rẩy mà vươn tay, nhẹ giọng hỏi: "Anh phải thoa thuốc cho em hả? Em đồng ý cho anh thoa thuốc, anh tham gua trận bóng rổ được không?"
Nói xong, Giang Lê ngượng ngùng mà mím môi rũ mắt, lời này nói ra rất giống như là muốn Ninh Trăn thoa thuốc.
Ninh Trăn nhẹ nhàng gỡ băng keo cá nhân trên tay Giang Lê xuống, liếc mắt nhìn cậu hỏi: "Tại sao đột nhiên bắt anh chơi bíng rổ?"wattpadtien
Giang Lê nâng mắt, mắt đào hoa sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Ninh Trăn, vô cùng nghiêm túc nói: "Em cảm thấy anh chơi bóng rổ rất đẹp trai."
Ninh Trăn gỡ bàn tay theo bản năng nắm lại của Giang Lê, rũ mắt thoa thuốc cho cậu.
"Ninh Trăn, anh lôi em đến phòng học là vì thoa thuốc cho em sao?" Giang Lê nhìn mặt Ninh Trăn ôn hòa hơn, chờ mong hỏi.
"Ngươi không em lo một buổi trưa sợ tay mình bị nhiễm trùng sao?" Ninh Trăn bình tĩnh nói.
Tác giả có lời muốn nói:
- ----------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu..