Editor: Sil
"Sao?" A Viên tỏ vẻ không hiểu nhìn về phía Tề Uyên, suy nghĩ một chút lại bấm ngón tay ra đếm: "Vẻ ngoài tốt, gia thế tốt, tính cách tốt..."
Nàng không để ý ngước mắt lên, lại vô tình phát hiện ra biểu cảm của Tề Uyên âm u đến đáng sợ, dường như tích tụ từng tầng mây đen vậy. A Viên khẽ ho một tiếng, vô cùng biết điều bỏ tay xuống, ngậm chặt miệng lại, im lặng không nói một tiếng.
"nói xong chưa?" Giọng Tề Uyên trong trẻo lạnh lùng, đôi mắt lạnh lẽo như hồ băng.
A Viên rụt cổ lại, chỉ còn lại đôi mắt là lộ ra bên ngoài áo choàng, vẻ tội nghiệp làm cho người ta rất muốn yêu thương: "Xong, xong rồi."
Tề Uyên nhìn nàng một lúc lâu, lại lạnh giọng, buồn bã nói: "Vậy nếu so với Trẫm thì sao?"
"Hả?" A Viên tạm thời không phản ứng kịp, biểu cảm mờ mịt nhìn anh ta, há miệng thở hắt ra nhưng lại không biết phải nói gì.
"Nếu so hai vị Công tử của Vân gia kia với Trẫm, thì như thế nào?" Tề Uyên vờ như vô tình ho nhẹ một tiếng, lại yên lặng bồi thêm một câu: "Ví dụ như... vẻ bề ngoài, gia thất, tính cách..."
A Viên ngơ ngác nhìn Tề Uyên lộ ra vẻ nghiêm túc trong mắt, bật cười “phì” một tiếng: "Tất nhiên là không được bằng ngài rồi."
Tề Uyên còn chưa tới kịp vui mừng đã nghe thấy A Viên buồn bã nói: "Ngài là Hoàng Thượng, sao lại có người có gia thất tốt hơn ngài chứ?"
Tề Uyên trầm mặt xuống, giơ tay cốc trán nàng: "Trẫm thật muốn mở cái đầu này của cô ra nhìn xem bên trong rốt cuộc đang chứa những gì."
"Đựng Đậu Hũ Da Hổ, Bánh Trôi Ủ Rượu, Gân Bò Xào Cay, Cá Quế Chiên Xù..." A Viên híp mắt cười, nói: "Còn có phụ thân, mẫu thân, ca ca và các đệ đệ, muội muội, Liễu Tư thiện, Thôi Điển thiện, A Tầm và Diêu Uẩn An."
) Đậu Hũ Da Hổ:
(Nguồn: Internet)
) Bánh Trôi Ủ Rượu: Món ăn vặt vùng Giang Nam, bột bánh trôi được trộn với cơm lên men để tạo mùi rượu cho món ăn.
(Nguồn: Baidu)
) Gân Bò Xào Cay:
(Nguồn: Internet)
) Cá Quế Chiên Xù: đã chú thích ở Chương .
Tề Uyên nhíu mày, lạnh lùng nói: "Có phải cô còn quên gì đó không ?"
"Quên gì đó..." A Viên lẩm bẩm, lại đột nhiên bừng tỉnh: "Còn có Thái Hoàng Thái Hậu!"
Tề Uyên:...
A Viên lén liếc mắt nhìn vẻ mặt bất mãn của Tề Uyên, cười chớp mắt, chỉ thấy nàng vươn ngón tay trắng như tuyết ra, khẽ chạm vào ngực mình, khẽ nói: "Còn ngài ở chỗ này đó!"
Tề Uyên dừng mắt trên khuôn mặt nhỏ rực rỡ như vì sao của A Viên, trái tim vội vàng nhảy lên, tay phải không kìm được mà nắm chặt lại, ngay cả vành tai cũng nóng lên.
Hai mắt cong cong, nàng nhớ lại cảm giác chua xót trào trào dâng nơi đáy lòng khi nhìn thấy Phùng Tiểu thư bên trong Điện Dưỡng Tâm ngày hôm qua, đúng là mình đang phải lòng Tề Uyên...
Nhưng... Sao mình lại có thể thích Hoàng Thượng được? không thể nào!
A Viên mím môi, khẽ lắc đầu, lại nghĩ tới lúc muội muội trong nhà vừa mới sinh ra, ca ca ôm em bé mới sinh không ngững dỗ dành, lòng mình cũng ê ẩm...
Gánh nặng trong lòng ngay lập tức được giải tỏa, nàng rũ mắt tươi cười: Đúng, chuyện này không tính là thích!
Tề Uyên nhìn sườn mặt xinh đẹp cùng hàng mi khẽ rung động của nàng, khóe miệng không kìm được mà cong lên: Phụ Hoàng, có lẽ con đã chờ được rồi...
Thấm thoắt đã đến trước cửa Cung, A Viên nhìn Tề Uyên đang nhắm mắt lại, lòng hơi thấp thỏm: "Ta nên đi xuống đi ? Sắp đến cửa Cung rồi, nếu mọi người biết một vị Cung nữ cùng ngồi Loan Giá với Hoàng Thượng trong Cung, vậy thì các vị Ngự Sử sẽ làm phiền ngài phải biết."
Tề Uyên từ từ mở mắt, đôi mắt thâm thúy lành lạnh: "Trẫm không ngại phiền toái."
A Viên nhíu mày, cũng không nhắc đến chuyện muốn xuống xe nữa.
"Sao vậy? không sợ sao?" Tề Uyên cười nhẹ một tiếng, nhìn thiếu nữ đang nghiêm mặt, ngồi thẳng tắp trước mặt, lòng hiếu kì lại nổi lên, từ trước đến nay nàng vốn nhát gan, không bao giờ dám phá vỡ quy củ dù chỉ nửa phần, sao hôm nay lại thoải mái đi lên?
"Ngài cũng không sợ phiền toái, vậy ta sợ gì chứ? Dù sao vẫn còn có Thái Hoàng Thái Hậu che chở cho ta." A Viên bĩu môi miệng, cố ý hất cằm lên.
Dù sao vẫn còn có Thái Hoàng Thái Hậu che chở cho ta...
Đôi mắt Tề Uyên híp lại, nụ cười bên mép dần nhạt đi.
Nhưng chỉ một lúc sau, bả vai nàng liền đổ sụp xuống, nhìn Tề Uyên nhỏ giọng nói: "Thực sự không thể đi xuống sao?"
Tề Uyên giương mắt nhìn vẻ mặt như đưa đám của nàng, thản nhiên nói: "Còn tưởng là cái tiền đồ của cô nhiều lắm cơ đấy."
"Coi như là có triển vọng trong một lúc đi..." A Viên mắt liếc cong.
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, đã đến Điện Dưỡng Tâm."
Giọng nói của Ngụy Toàn truyền đến từ bên ngoài xe ngựa, A Viên sửng sốt: "không phải đưa ta trở về Cung Trường An sao?"
Tề Uyên nhếch mắt thoáng nhìn qua, sâu xa nói: "cô cứ mang theo mùi Canh Xương Bò khắp người mà đi về như vậy sao?"
"Canh, Canh Xương Bò?" A Viên cúi đầu hít hà, khuôn mặt ửng hồng, che mặt toan xuống xe.
"Trời ơi? Đừng, đừng nhúc nhích..."
Xe ngựa vốn dĩ đang dừng hẳn, không ngờ con ngựa đột nhiên lồng lên, cứ chạy về phía trước như điên vậy.
Tề Uyên phản ứng cực nhanh, đứng dậy ôm lấy eo A Viên xoay người lao vào trong xe, một tay bảo vệ đầu nàng, tay kia lại chống lấy thành xe ổn định cơ thể.
"Đừng sợ."
Trong lúc hốt hoảng, bị xóc đến đầu óc quay cuồng, A Viên cũng chẳng đoái hoài gì tới quy củ này nọ, chỉ biết ôm chặt lấy Tề Uyên, cứ như bản năng của người chết đuối là bắt lấy một khúc gỗ trôi vậy.
Tề Uyên khẽ nhướn mày lên, bên mép lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Qua một lúc lâu, xe ngựa chậm rãi dừng lại, bên ngoài quỳ đầy những tên Thị vệ, Cung nhân đang hoảng hốt lo sợ.
"Hoàng Thượng, ngựa đã được thuần phục."
Tề Uyên đáp lại một tiếng, cúi đầu nhìn về phía A Viên như một con mèo nhỏ đang chôn trong lòng mình, giọng nói trong trẻo gọi một tiếng: "Có bị thương không ?"
"không..." A Viên sực tỉnh, nhìn đôi tay đang ôm chặt lấy hông Tề Uyên của mình sửng sốt, khuôn mặt đỏ bừng lên trong nháy mắt, nàng vội vàng buông ra, lắp ba lắp bắp: "Chuyện gì... Ta, ta đi xuống trước..."
Dứt lời, A Viên liền đỏ mặt, vén màn xe, Thu Lan đang đứng hầu ở một bên vội vàng đi lên đỡ lấy.
"cô nương không sao chứ?"
A Viên khẽ lắc đầu, nhìn con ngựa đang uể oải đứng im đến xuất thần.
Tề Uyên vừa xuống xe, Thị vệ và Cung nhân đang quỳ lại vùi đầu xuống thấp hơn, cứ như đám lá khô bị gió lạnh thổi vậy.
"Hoàng Thượng, ngài không bị thương chứ? Để Nô tài đi mời một vị Thái y cho ngài?" Ngụy Toàn quỳ thứ mấy bước tới Tề Uyên trước mặt, không dám thở mạnh một cái.
Tề Uyên khoát tay, đi thẳng tới A Viên thân vừa đưa tay thay nàng nắm thật chặt trên người áo choàng: "Làm sao vậy?"
"Hình như con ngựa này bị cho ăn cái gì..." A Viên nghiêng đầu suy tư, thật ra trí nhớ còn hơi mơ hồ, nhưng nhưng trong lòng lại dám chắc.
Tề Uyên nhìn lướt qua tên Thị vệ đang quỳ bên cạnh, Thị vệ kia biết ý, chắp tay nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, con ngựa này đúng là có vấn đề, là bị người cho ăn Cỏ Gai khô."
) Thứ này chắc tác giả bịa ra thôi, không có trên mạng nên chắc không tồn tại
Ngài khẽ nhíu mày, cười lạnh một tiếng: "Ngựa lồng lên như vậy, chỉ sợ đã bị cho ăn hơn cân nhỉ? Nó ăn được sao?"
"Nếu như trộn thêm dịch Hoa Thử Vĩ thì lại dễ như trở bàn tay..."
) Hoa Thử Vĩ:
(Nguồn: Internet)
Hoa Thử Vĩ quý giá, khó trồng, chỉ có thể sinh sống trong rừng độc ở Nam Cương.
Tề Uyên hơi híp mắt, cả người lộ ra một luồng khí lạnh lẽo: "Nam Cương."
Bọn Thị vệ và Cung nhân đang quỳ trên mặt đất lại càng gục đầu xuống theo bản năng, quần áo đã sớm ướt đẫm mồ hôi. Bọn họ thấp thỏm, trong lòng bất an, trên mặt họ đều là vẻ hoảng sợ, sợ Hoàng Thượng giận dữ sẽ xử lý họ ngay tại chỗ.
"Hắt xì..." A Viên ngượng ngùng xoa nhẹ cái mũi, đỏ mặt cúi đầu.
Tề Uyên nhướng mày, trầm giọng nói: "Thu Lan, ngươi quay về Cung Trường An lấy cho cô nương bộ quần áo, Ngụy Toàn, ông đi mời Thái y."
"Dạ."
"Đợi một chút." Tề Uyên nhìn về phía Thu Lan, chậm rãi nói: "Đừng quấy rầy tới Thái Hoàng Thái Hậu."
"Nô tỳ đã rõ."
Tề Uyên nhìn lướt qua các Cung nhân đang quỳ, khoát tay áo: "Lui xuống đi."
Dứt lời liền ôm vai A Viên đi vào trong Điện Dưỡng Tâm.
"Tạ ơn Hoàng Thượng đã khai ân." Bọn Cung nhân, Thị vệ như được xá tội, người có lá gan nhỏ một chút cũng đã bật khóc ra tiếng: "Cũng ít nhiều nhờ có cô nương A Viên, không thì chúng ta ngay cả xác cũng không còn."
"Dẫn A Viên đi xuống tắm rửa." Tề Uyên ra lệnh một tiếng liền xoay người đi tới thư phòng.
Thanh Niệm hơi ngớ người: Tắm rửa? Vậy là định dẫn cô ấy đến Hồ Thanh Hoan sao?
"cô nương, đi theo ta đến đây." Thanh Niệm không đổi sắc mặt, đi ở phía trước dẫn đường cho A Viên, đôi mắt chứa đựng ý cười dịu dàng: Hồ Thanh Hoan... Từ lúc Đại Tề dựng nước cho tới nay, cũng chỉ có Đế Hậu mới có tư cách sử dụng hồ nước nóng này.
A Viên đi theo Thanh Niệm ra ngoài từ cửa sau của Chính Điện, sau khi đi một đoạn đường nhỏ, một tòa thiên Điện được trang trí bằng Ngọc Lưu Ly xuất hiện trước mắt nàng.
"Đây là..." Đôi mắt A Viên mang theo chút kinh ngạc: "Ta cũng không biết Ngự tiền còn có nơi như vậy đấy."
"Chẳng qua cũng chỉ là một hồ nước nóng bình thường mà thôi, Hoàng Thượng cũng không thường đến đây, ngày thường cũng chỉ có người Cung nhân lâu năm đáng tin ở Ngự tiền quét tước, phần lớn những người Cung nhân mới vào Cung đều không biết."
"thì ra như vậy..."
A Viên vừa mới đi theo Thanh Niệm vào Đện, một luồng khí nóng liền ấp vào mặt.
"Để Ta hầu hạ cô nương cởi quần áo đi." Thanh Niệm híp mắt cười, cởi quần áo của nàng vô cùng lưu loát: "Sao lại bị thương?"
Thanh Niệm nhìn một vết bầm lớn, lại do nằm trên một cánh tay bạch ngọc mà khi nhìn càng cảm thấy ghê rợn.
"Có lẽ là vừa mới bị va đập vào, không có gì!" A Viên híp mắt cười, nói: "Cũng đừng nói cho Hoàng Thượng, mấy ngày nữa là khỏi rồi."
Thanh Niệm định gì mà lại thôi, nhíu mày lên tiếng đáp dạ, vấn tóc lên cho nàng, đỡ nàng đi xuống hồ nước nóng: "Bên ngoài cửa có Cung nữ hầu hạ, có việc cô cứ bảo một tiếng là được, ta đi chờ Thu Lan một chút."
"Đa tạ Thanh Niệm tỷ tỷ." A Viên cười cười, đợi nàng ấy rời khỏi đây mới hoàn toàn thả lỏng.
Nàng ngâm mình bên trong hồ nước nóng, trong đầu đều chỉ có mùi hương mát lạnh dễ ngửi trên người Tề Uyên, mùi hương này, nàng vô cùng yêu thích!
Khoảng nửa tuần hương sau, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Thanh Niệm: "cô nương đã xong chưa? Có muốn thay quần áo không ?"
"Thanh Niệm tỷ tỷ vào đi !"
Thanh Niệm đẩy cửa bước vào, gọi vài Cung nữ bước vào A Viên thay quần áo, chỉnh trang cho A Viên.
"Thái y đã đến rồi, đang chờ cô nương đó." Thanh Niệm khoác thêm áo choàng cho nàng, dịu dàng nói.
A Viên khẽ gật đầu, đi theo Thanh Niệm trở về chính Điện.
"Sao rồi?" Tề Uyên nhìn vị Thái y râu tóc hoa râm, sau một lúc lâu vẫn chưa nói gì kia, nhíu mày: Đám Thái y đúng là có bản lĩnh úp úp mở mở nhất.
“Thưa hoàng thượng, cô nương A Viên bị cảm lạnh nhẹ, nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày là khỏi rồi."
Tề Uyên gật đầu, cho người trong Điện lui ra, biểu cảm nghiêm túc nhìn A Viên: "Lại đây."
A Viên theo bản năng cảm thấy một tia nguy hiểm, lùi xuống một bước theo tiềm thức.
Đuôi mày Tề Uyên khẽ nhướng lên, tiến lên phía trước hai bước, đưa tay bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, xốc tay áo lên, con người co lại, lạnh giọng nói: "không nói cho trẫm sao? Hửm?"
"Cũng không phải chuyện lớn gì..." A Viên mím môi, mùi hương mát lạnh dễ ngửi kia quanh quẩn trong chóp mũi nàng, chỉ cảm thấy trong tim như đang ẩn giấu một chú thỏ cnon vậy, cả trái tim đều run rẩy.
Tề Uyên nhíu mày, lấy ra một chiếc bình bằng Bạch Ngọc, tự tay bôi thuốc mỡ lên cho nàng. Đôi môi mỏng mỏng của ngài khẽ cong lên, trầm ngâm một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi nói: "Trẫm cũng có thể che chở cho cô."
A Viên ngơ ngác nhìn đôi mắt sâu thẳm của Tề Uyên, chỉ cảm thấy tim đập “bình bịch”, không thể khống chế nổi, đập đến ngực của nàng vừa đau vừa ngứa, còn mang theo cảm giác ở bên tai.
Nàng nhíu mày, đè lại trái tim không yên, xoay người hoảng hốt chạy trốn.
Tề Uyên nhìn bóng lưng nho nhỏ của A Viên, vẻ mặt không hiểu.
"Trẫm cũng có thể che chở cho cô..."
A Viên đầy bụng tâm sự ngồi ở hang động bên trong núi giả, khẽ vuốt cái đầu, thở dài một hơi: Câu nói kia đã vang lại không dưới trăm lần trong đầu rồi!!!
A Viên chống cằm, nhìn sắc trời đã chập tối, lúc này mới nhận ra bản thân đã ngồi sắp hơn một giờ rồi, nàng đứng dậy, phủi bụi trên người một cái rồi chuẩn bị trở về Cung Trường An. Nàng còn chưa đi ra ngoài mấy bước liền bắt gặp ngay chính diện Hiền Quý Phu và, và Tứ Thiếu gia của nhà họ Giản sao?
"cô nương A Viên, sao cô lại ở chỗ này..."
Truyện convert hay : Một Thai Hai Bảo, Lão Bà Đại Nhân Đừng Nghĩ Trốn