Cầu Được Kiếp Này

chương 59

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Người đi đầu nói, “A! Hôm nay gặp may, có thể làm thịt một con dê béo!”

“Nghe nói bên trong là mội vị tiểu thư nhà quan, không biết có thể làm gia vừa lòng không!”

Gã thét to một tiếng, người phía sau cũng cười vang theo gã.

Người đi đầu lại nói, “Lưu lại chủ tử trong xe các ngươi bồi gia, huynh đệ bọn ta tha cho các ngươi một mạng.”

Người nọ nói, Sơn Nô nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa đánh một quyền vào mặt gã, bức bách gã lui về sau mấy bước.

Mấy người phía sau vây quanh gã, “Lão đại.”

Gã đẩy bọn họ ra, rút đại đao bên hông, mũi đao chỉ vào Sơn Nô, “Ngươi thật to gan, ngươi biết lão tử là ai không?”

Sơn Nô không đáp gã, tay không bắt lấy trường đao, một đao bổ về phía gã, gã nghiêng người tránh nhưng không kịp, bị hắn đánh trúng cánh tay.

Gã giận cực, “Các huynh đệ, lên.”

Một mình Sơn Nô chắn trước xe ngựa, chống đỡ mấy chục người.

Trần Tích Nhi ngồi ở trong xe ngựa nóng lòng, nhưng cũng không dám nhìn ra bên ngoài, những người này không rõ lai lịch, theo dõi xe ngựa của nàng, còn không biết muốn làm cái gì. Hiện tại nàng đi ra ngoài sẽ càng thêm phiền cho Sơn Nô.

Một mình Sơn Nô có thể tránh đi, nhưng bọn họ nhiều người không ngăn được, một tên thấy khe hở, sờ đến trên xe, một phen kéo màn xe xuống, thấy được Trần Tích Nhi.

Trần Tích Nhi kinh hoảng, cầm trái cây trên bàn ném về phía người nọ, đánh trúng người nọ.

Người nọ kêu thảm thiết một tiếng, lui ra ngoài, “Đại ca, bên trong quả thật là một mỹ nhân.”

Gã cầm đầu đi tới, Sơn Nô bị mấy người khác quấn lấy không thoát thân. Hắn muốn lui về phía sau, bị người chém trúng một đao, thân thể hắn đứng không vững ngã xuống mặt đất, cái gáy vừa lúc đập vào tảng đá, ánh mắt nhoáng lên, giống như có rất nhiều ký ức xông vào đầu, đầu đau muốn nứt ra, bởi vì Trần Tích Nhi còn ở trong xe ngựa, bất chấp đau, nhanh chóng đứng lên.

Trần Tích Nhi cuộn người ở trong xe ngựa, trong tay nắm chặt cây kéo, gã chui vào, Trần Tích Nhi đang muốn cầm cây kéo đâm gã, gã đột nhiên bất động, đôi mắt gã trừng lớn, ngã xuống.

Sầm Duẫn ở bên ngoài giải quyết những người đó, trầm giọng nói, “Việc bên ngoài đã xong, ngươi không cần ra.”

Sơn Nô ném đao, chỉ chắp tay nói “Đa tạ.” Sau đó nhấc chân lên xe ngựa.

Trần Tích Nhi ở bên trong nghe được giọng của Sầm Duẫn, lại nghe hắn bảo mình không cần ra, lập tức ngồi ở trong xe ngựa không nhúc nhích, nói “Hôm nay đa tạ thế tử gia.”

“Không cần, hôn sự của Trần phủ và quận vương phủ hoãn lại, ngươi hẳn là hiểu ý của ta.”

Trần Tích Nhi rũ mắt xuống, siết chặt khăn lụa trong tay, nàng làm sao không rõ ý của hắn, đơn giản là hắn hối hận, không muốn cưới.

“Là ta thua thiệt ngươi, ngày sau nếu có việc muốn nhờ, cứ việc mở miệng.” Sầm Duẫn cưỡi ngựa lại nhìn lướt qua đám người trên mặt đất, “Đạo tặc hôm nay là có người sắp xếp trước, đến nỗi là ai, tam tiểu thư biết rõ.”

Ánh mắt Sầm Duẫn dừng trên người Sơn Nô, chỉ liếc mắt một cái, sau đó tiếng vó ngựa dần dần đi xa.

Trần Tích Nhi nghe được người đi, mới xốc màn xe, nhìn nơi xa.

Sơn Nô nhìn nàng, ánh mắt không rõ.

Đến Chùa Vân Tế, Trần Tích Nhi bái Phật Tổ, dùng xong cơm chay mới xuống núi.

Xe ngựa không đi theo đường về, ngược lại đi một con đường khác, hồi lâu, xe ngựa ngừng lại.

Trần Tích Nhi cảm giác được không thích hợp, giơ tay muốn vén rèm lên, đột nhiên một người bên ngoài tiến vào.

Xe ngựa vốn là nhỏ, Sơn Nô tiến vào càng chật chội.

Trần Tích Nhi nhìn hắn, tổng cảm thấy hôm nay hắn có chút kỳ lạ.

Sơn Nô đến gần, duỗi tay về phía nàng, cánh tay rắn chắc cố ý vô tình cọ xát eo nàng, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, như một con sói theo dõi con mồi của mình, ánh mắt kia cực nóng bỏng.

Trần Tích Nhi nhìn hắn không hiểu sao lòng nóng lên, lúc trước hắn cũng vô lễ làm càn như vậy, nàng chỉ cho rằng hắn là dã tính khó thuần, quay đầu đi, ra vẻ bình tĩnh, “Ngươi làm cái gì!”

Sơn Nô nhặt một cái túi tiền, treo ở trước mắt nàng, “Túi tiền của tiểu thư rớt, nô buộc lại cho ngài.”

Lòng bàn tay thô to chạm vào eo nàng, chọc đến nàng ngứa, muốn né tránh, bị hắn đè lại, cả người nàng đều bị hắn ôm vào trong lòng ngực, nóng bỏng, trong mắt có lửa.

“Tiểu thư muốn thoát khỏi Trần phủ, muốn sống tốt hơn tất cả bọn họ không?” Hắn bỗng nhiên tới gần bên tai nàng, nói, “Nô có thể cho ngươi.”

Trần Tích Nhi bị hắn ôm, không nhúc nhích.

Cánh tay Sơn Nô bên hông nàng, chậm rãi vuốt, “Ngài không phải tò mò thân phận của nô?”

“Nô là hoàng tử Nam Quốc.”

Đôi mắt Trần Tích Nhi trừng lớn, chấn động.

Sơn Nô dùng sức, lần này đều ôm cả người vào trong lòng ngực, “Ít nhiều những đạo tặc đó, nô tất cả đều nhớ rõ.”

“Sầm Duẫn không cần ngươi, vậy ngươi có nguyện ý đi cùng ta không?”

Sơn Nô chờ nàng trả lời, cô nương này xinh đẹp, cao ngạo lạnh nhạt, lại là ấm áp duy nhất lúc hắn cùng đường.

Trần Tích Nhi phân biệt lời nói của hắn có vài phần thật giả, nhưng trong một ngày ngắn ngủn, nàng đã biết Sầm Duẫn muốn từ hôn, cũng nghe Sơn Nô nói bản thân là hoàng tử Nam Quốc.

Nàng dùng sức đẩy hắn, bị Sơn Nô ôm chặt, Sơn Nô cắn một ngụm trên cổ của nàng, cười nói, “Ngài có biết không, giờ phút này nô suy nghĩ bao lâu, chỉ là không dám.”

“Sợ dọa đến ngươi.” Hắn thở ra một ngụm khí nóng bên tai nàng, cũng là nóng bỏng. Khi đó hắn vẫn là Sơn Nô, nàng là tiểu thư quan gia cao quý.

“Ta…” Trong lòng Trần Tích Nhi có suy tính của mình, không nói đến lúc trước hắn không biết bản thân gọi là gì, hiện tại lại đột nhiên nói cho nàng hắn là hoàng tử Nam Quốc, đổi lại là ai cũng sẽ hoài nghi.

Sơn Nô nhìn ra tâm tư nàng, cũng không nhiều lời biện giải, “Hiện tại nô chỉ nói cho tiểu thư một tiếng, cho ngươi tâm lý chuẩn bị.”

“Chờ ngày khác về nước, sẽ cho ngươi một lời giải thích..”

“Vậy còn ngươi?” Trần Tích Nhi ngửa đầu nhìn hắn, “Ngươi muốn cái gì?”

Đôi mắt lục của Sơn Nô hiện lên ý cười, da thịt hai người dính chặt, hắn hôn môi nàng, “Đã như vậy, tiểu thư còn không hiểu sao?”

“Nô muốn ngài.”

Trần Tích Nhi cười, giữa nam nữ, đơn giản chỉ như thế. Hắn muốn nàng, nàng cũng muốn mượn thế của hắn.

Đám đạo tặc lúc nãy, không thể nghi ngờ là Trần An Nhi ra tay.

Đêm đó tứ tiểu thư Trần phủ mất tích, ngày hôm sau bị người phát hiện ở trong một phòng củi cũ nát, cộng độ một đêm với một người nam nhân, việc này không biết vì sao bị truyền khắp phố. Cả ngày Trần An Nhi ở trong phòng náo loạn không muốn sống.

Theo đó một nha đầu Trần phủ cũng biến mất, đường đi chùa hôm đó của Trần Tích Nhi ngoại trừ Sơn Nô, cũng chỉ có nàng ta biết, người ăn cây táo, rào cây sung chú định không sống lâu được.

——

Chuyện của Trần phủ Ân Xu tự nhiên không biết, trong lòng nàng còn nghĩ tờ giấy kia. Giang Mục Chi có thể vòng qua thủ vệ của quận vương phủ, lại tránh đi ám vệ Sầm Duẫn để lại cho nàng, nghĩ đến cũng là qua không ít khúc chiết.

Sầm Duẫn trở về, vào viện trời còn chưa tối, không đẩy cửa vào nhà, ngược lại cách cửa sổ nhìn nữ lang thẩn thờ nửa dựa vào trên giường. Sầm Duẫn cười, tay đặt trên cửa sổ, hắn hơi dừng một chút, ngay sau đó thu hồi tay.

Lúc Ân Xu đang xuất thần, trước mắt xuất hiện một bóng đen.

Nàng ngẩng đầu nhìn đến người tới, thần sắc cả kinh, nàng còn tưởng hắn ra phủ rồi chứ!

Sầm Duẫn nhíu mi, sắc mặt không tốt, “Không muốn ta trở về?”

Ân Xu lập tức lắc đầu, “Muốn, Ân Xu đương nhiên muốn công tử vẫn luôn ở bên Ân Xu!” Nàng cười, đứng dậy ôm hắn.

Sầm Duẫn ôm nàng, làm hai chân nàng vòng qua bên hông mình, đôi tay hắn nâng ở dưới, hỏi “Đã nhiều ngày có chuyện gì xảy ra ở nhà chính không?”

Ân Xu nhìn hắn, đôi mắt chớp chớp không nhìn hắn, trả lời, “Không có.”

Sầm Duẫn rũ mắt nhìn nàng cười, ý cười kia nhìn đến da đầu Ân Xu tê dại, chẳng lẽ hắn phát hiện tờ giấy kia?

Một tay Sầm Duẫn nâng nàng, một tay khác dùng sức đánh vào mông nàng, nữ nhân miệng không đúng lòng, chỉ mới mấy ngày đã tiếp tục nói dối hắn rồi, mặt không đỏ tâm không loạn, nàng đúng là giỏi.

Cửa sổ nhà chính làm bằng gỗ đàn tốt nhất, bên trên không có sơn màu, mượt mà bóng loáng, có bất luận cái gì khác thường đều có thể thấy được. Vừa rồi tay hắn đặt ở bên trên rõ ràng cảm nhận được một cái lỗ nhỏ, nhậm chức Cẩm Y Vệ nhiều năm, làm sao hắn không biết đó là bị ngân châm đâm, lại vừa hỏi, nữ nhân này thế nhưng không nói thật, đáng giận.

Ân Xu bị Sầm Duẫn không chút thương tiếc ném lên trên giường, phía sau lưng nàng đau xót, không đợi ngồi dậy, người nọ đã đè lên. Hai tay chống ở bên cạnh nàng, khóe môi mỉm cười, trong mắt lại vững vàng, “Ta cho ngươi nói lại một lần, nghĩ kỹ rồi nói.”

Thần sắc Ân Xu cứng đờ.

Lời nói đã nói đến đây, Ân Xu biết không thể nói dối tiếp.

“Hôm qua, khi ngài chưa trở về, ngoài cửa sổ phóng vào một tờ giấy.” Nàng giương mắt lặng lẽ nhìn hắn, bị Sầm Duẫn bắt lấy, lại rụt trở về, “Trên giấy viết muốn thuốc giải, năm ngày sau gặp ở Mãn Nguyệt Lâu.”

Sầm Duẫn chế trụ cổ tay của nàng, cầm càng chặt, “Ngươi biết là ai viết?”

Ân Xu quay đầu qua một bên bị Sầm Duẫn giơ tay bẻ lại, hắn nhéo cằm nàng, khiến nàng nhìn thẳng vào mắt hắn. Lông mi Ân Xu run rẩy, trong mắt hắn có mây đen quay cuồng, sắc mặt âm trầm, hắn tất nhiên là đã biết.

Việc đã không thể quay đầu, nàng chỉ có thể thành thật mà đáp: “Là Giang Mục Chi.”

“Vậy ngươi, muốn đi không?” Hắn lại hỏi, hai người dán cực gần, hô hấp đều hòa quyện cùng nhau.

Ân Xu bị hắn đè nặng, ngữ khí của hắn càng lạnh lẽo, có thể so với gió tuyết bên ngoài. Lòng bàn tay còn đang du tẩu bên cổ nàng, giống như nàng chỉ cần đáp sai, hắn sẽ lập tức dùng sức bóp đứt cổ nàng.

“Ân Xu đều nghe ngài.” Nàng tươi sáng cười, mặt mày đều cong lên. Còn vươn cánh tay ngọc câu lấy cổ hắn, hôn một cái lên má hắn, rất có ý vị lấy lòng.

Sầm Duẫn hừ lạnh, “Nếu đều nghe ta, vì sao đến bây giờ mới nói thật.”

Câu này Ân Xu không đáp được, nàng im lặng, tay Sầm Duẫn còn ở bên cổ, là tư thế nếu nàng không trả lời được sẽ không bỏ qua.

Cặp mắt kia dần dần ngập nước: “Nếu ta nói đúng sự thật, ngài còn không phải hoài nghi ta dụng tâm kín đáo. Đâu cũng là sai, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Hiện tại ngài lại tới giáo huấn ta, còn hung dữ với ta! Ngài có biết ta ấm ức ngần nào!”

Nàng khóc nửa thật nửa giả, nước mắt chảy ra theo khóe mắt nàng rơi xuống trên tay hắn, cũng là nện trên đầu quả tim hắn.

Sầm Duẫn bất đắc dĩ, mỹ nhân càng khóc càng dữ, hiện tại nói hai câu cũng không được, hắn cũng chỉ đành dỗ dành nàng. Hôn khóe mắt nàng, “Được rồi, là ta sai, đừng khóc.”

Ân Xu không để ý tới hắn, tiếp tục khóc.

Sầm Duẫn bất đắc dĩ, nàng còn khóc không ngừng. Sau một lúc lâu, hắn đỡ trán, quát: “Đủ rồi.”

Ân Xu bị một tiếng này dọa sợ, thật sự không khóc, chỉ nhỏ giọng nức nở.

“Làm theo lời hắn nói.” Ngữ khí hắn hòa hoãn lại.

Ân Xu khó hiểu nhìn hắn, ý hắn là kêu nàng đi?

Sầm Duẫn cẩn thận lau nước mắt cho nàng, “Làm theo lời hắn nói, ta sẽ che chở ngươi.”

Ân Xu nức nở một tiếng, giống như tiếng mèo kêu, ngoan ngoãn nói: “Được.”

Sầm Duẫn lại nói “Ngày sau có chuyện gì, không được gạt ta.”

Ân Xu gật đầu, “Đều nghe công tử.”

Sầm Duẫn thấy nàng ngoan ngoãn như thế, rốt cuộc vừa lòng, bế nàng rời giường, ôm đai lưng nàng đi tịnh thất, nói nhỏ bên tai nàng: “Hôm nay phạt ngươi hầu hạ gia tắm gội.”

Hai người đi vào, tiếng nước bên trong hồi lâu mới nghỉ.

Khí nóng tan đi, Ân Xu dựa vào thùng tắm, lười nhác nhắm mắt, nam nhân ở sau lưng nàng, nàng hừ lạnh, thật đúng là nàng hầu hạ hắn!

Dùng bữa tối xong, Sầm Duẫn ôm nàng lên giường, quấn chặt chăn cho nàng, bản thân cũng đi vào.

Tay phải thưởng thức lỗ tai nhỏ của nàng, hơi nhéo nhẹ. Ân Xu cảm thấy ngứa, giật giật, chợt bị Sầm Duẫn đè lại, Ân Xu nức nở, “Công tử, đau...”

Sầm Duẫn ngừng tay nhưng không buông ra, hắn ước chừng đoán được Giang Mục Chi muốn làm cái gì, đơn giản là giống kiếp trước, cho nàng thuốc giải, để nàng trở lại Lý phủ.

Giang Mục Chi biết hết kiếp trước, mà hắn chỉ có thể biết một ít đoạn ngắn rải rác từ cảnh trong mơ, nhưng hắn suy đoán Giang Mục Chi cũng tất nhiên không biết hắn đã biết những gì, hắn cũng có thể lợi dụng điểm này.

Hắn buông lỏng tay, vành tai Ân Xu đỏ hồng, Sầm Duẫn hôn lên tai nàng, nói “Ngủ đi.”

Sắc trời vừa sáng, Sầm Duẫn đã rời quận vương phủ.

Xe ngựa quận vương phủ vòng qua một con phố ngừng lại, Sầm Duẫn xuống xe ngựa.

Thận Thường gõ cửa, người hầu bên trong mở cửa nghênh người đi vào.

Chính sảnh dọn trà xong, An Lăng Viễn mới khoan thai tới muộn.

An Lăng Viễn ngồi xuống rót một ly trà, “Ngôn Chi, sáng sớm tới phủ của ta là có chuyện gì quan trọng?”

Sầm Duẫn cầm một tờ giấy đưa cho y, An Lăng Viễn tiếp nhận, cúi đầu nhìn thoáng qua, nói “Đây là?”

“Mê ảo thuật của Cố Bình Châu.” Sầm Duẫn nói tiếp, “Hôm nay ta tới chính là muốn hỏi ngươi, ngươi có biết cách giải mê ảo thuật không?”

Truyện Chữ Hay