:
Đêm qua trước khi ngủ, bác sĩ cho Hà Thiên Tỉ chút thuốc an thần, mơ màng ngủ tới bốn giờ sáng, trời tờ mờ sáng thì tỉnh lại.
Mấy ngày trước hắn ngất xỉu tại nhà, Hạ Giai Lâm đưa tới bệnh viện, ở viện vài ngày sau đó mẹ hắn lo lắng đón về nhà lớn chăm sóc.
Ở nhà vài ngày, mỗi lần xuống lầu đều cảm thấy đầu hơi đau, trái tim như có một cái dầm, không thể nhổ bỏ lại không thể chạm tới.
Ráng sáng trong phòng cực kỳ yên tĩnh, cơn mưa nhỏ tí tách ngoài cửa sổ đang rơi xuống, đập vào vách thủy tinh vang lên âm thanh trong trẻo.
Hà Thiên Tỉ không ngủ được, bởi vì tác dụng của thuốc khiến đầu nặng nề, tư duy có chút chậm chạp, hắn rụt trong chăn một lát, cuối cùng xốc chăn lên, chân trần dẫm xuống sàn nhà.
Bước chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng, dọc theo đèn tường trên hành lang đi lên lầu.
Khi di chuyển có hơi lảo đảo, lưng khom xuống, đầu cúi thấp như có thể ngã xuống bậc thang bất cứ lúc nào.
Hà Thiên Tỉ gần như khập khiễng mà leo lên lầu ba, giống như cô hồn không nhà để về thong thả lướt lên lầu, đến khi đồng hồ quả lắc kiểu cũ trong nhà nhẹ nhàng vang lên tiếng chuông.
:
Hà Thiên Tỉ đứng trước cửa phòng Hình Từ Cảnh từng ở vài năm, đầu tựa vào cửa, ngón chân dùng sức ấn đè lên cửa phòng.
Một lát sau, đầu hắn nhẹ nhàng gõ xuống.
Cái thứ hai, cái thứ ba…
Động tác tuần hoàn lặp lại, trong đêm tiếng gõ cửa dị thường nặng nề vang vọng trên dãy hành lang lầu ba.
Sau hơi mười cái gõ, Hà Thiên Tỉ cắn răng mở cửa phòng.
Nhà Hà Thiên Tỉ rất nhiều phòng, trên lầu ba toàn là phòng khách, đồ đạc trên giường và nội thất trang trí cũng không khác nhau lắm, đây là căn phòng mà Hình Từ Cảnh ở gần năm năm, trong gian phòng này thoáng nhìn qua cũng không khác phòng khách là mấy.
Mở cửa phòng ra, Hà Thiên Tỉ cắn môi.
Hắn đứng ngay cửa hồi lâu, bật mở đèn phòng, từ tốn đi tới bên giường, cúi đầu nhìn chằm chằm cái giường một lát, trên chiếc chăn đơn rơi xuống hai giọt nước, giọt nước cỡ nửa đốt ngón tay, Hà Thiên Tỉ hít mũi.
Hắn chà sát cái mũi hơi ngứa của mình, sau đó hắt xì.
:
Hà Thiên Tỉ ngồi chồm hổm dưới thảm cạnh giường, ghé vào mép giường rất lâu mà không có động tác gì.
Sau đó, lưng hắn co rúm lại, đột nhiên ngẩng đầu lên, nâng tay tùy tiện lau vài cái trên mặt mình, nhanh chóng nghĩ xem bản thân muốn tìm gì trên vách tường chỗ đầu giường.
Hắn híp mắt nhìn mặt tường như đúng rồi, sau đó thật sự tìm được một bức tranh vẽ bằng bút lông đã phai màu trong khe hở trên tường.
Nếu nói hắn vẽ đẹp thì không thể nào, miễn cưỡng chỉ có thể nhìn ra là tranh người, sau lưng người đó có hai cánh, trên đầu thêm một cái vòng.
Năm tuổi đó Hình Từ Cảnh nhận xét như thế nào về bức tranh này nhỉ…
“Vẽ gì mà xấu muốn chết.”
“Đừng đùa, tôi cho cậu bức tranh này là trấn áp quỷ ma, để buổi tối cậu sẽ không… gặp ác mộng nữa.”
“Thiên thần ai mà trấn áp quỷ ma?”
“Ủa… Vậy sao giờ, hay là vẽ đạo sĩ được không? Nhưng mà tôi không biết vẽ đạo sĩ…”
:
Hà Thiên Tỉ cúi đầu ngồi xếp bằng trên giường một lát, đầu có chút lộn xộn, cảm thấy mệt rã rời.
Hắn nhắm mắt lại, như ngủ gật, người cong như con tôm, đầu càng ngày càng thấp, đến khi sắp chạm tới giường, hắn mơ màng nghe có người gọi tên hắn.
“Hà Thiên Tỉ.”
Tay Hà Thiên Tỉ chống lên ga trải giường, trước mặt có một thân thể từ từ rơi xuống, hắn vẫn nhắm mắt như cũ, trong phòng đêm khuya không người, hồi lâu giọng hắn nhẹ nhàng vang lên.
Cổ họng nghẹn ngào, hắn quyết định tự nói: “Thật ra tôi vẫn không hiểu được cuối cùng anh nghĩ gì.”
“……”
“Mấy ngày gần đây tôi luôn nhớ về anh, nhớ lần đầu tiên tôi với anh gặp nhau, đầu muốn nổ tung nhưng vẫn không hiểu anh lắm.”
“……”
Im lặng một lát, đột nhiên hắn cười khẽ.
“Tuy rằng tôi vẫn không hiểu anh, nhưng cũng hiểu chúng ta không thể cứ như vậy mãi mãi được.”
Hắn nhỏ giọng tỉ tê.
“Tôi biết miệng của mình nói rất khó nghe….”
“Lúc trước đá anh một cái cũng không phải cố ý, sao anh lại không tránh chứ…”
“Điều cuối cùng anh nhớ về tôi không phải là cú đá đó chứ, tôi…”
Nói xong Hà Thiên Tỉ im lặng rất lâu, cố gắng bình ổn hô hấp trong thời gian dài, mới tiếp tục nhẹ giọng nói…
“Tuy rằng không tốt.”
Âm thanh run rẩy, hắn nghẹn tới mức khóc nức nở: “Nhưng không phải là tôi chưa từng cho anh vui vẻ.”
“Tôi muốn xin lỗi anh nhưng…”
Hà Thiên Tỉ cúi gằm mặt đưa tay cào tóc mình, trong giọng nói của chút suy sụp: “Nhưng mà, giống như anh nói, miệng tôi rất cứng…”
“Tôi muốn xin lỗi anh nhưng không thể nói ra miệng, như thế nào tôi cũng không nói ra miệng được.”
“Cuối cùng tôi vẫn khiến chuyện này hỏng bét, những chuyện tôi làm đều hỏng bét. Tôi sắp ba mươi rồi, đời này chưa từng làm tốt chuyện gì.”
“Tôi là kẻ vô tích sự, không làm được chuyện gì ổn thõa. Anh nói rất đúng, tôi chính là bùn loãng không thể trát tường.”
Hà Thiên Tỉ nói xong lại im lặng.
:
Hà Thiên Tỉ nâng đầu lên, mở hai mắt, đôi mắt đỏ ngầu lo sợ không yên nhìn quanh căn phòng im ắng.
Nói nhiều hơn nữa cũng có ích gì.
Người hắn muốn nghe đã không thể nào có thể nghe thấy nữa.
Hai chân ngồi cạnh giường của Hà Thiên Tỉ không khống chế được run rẩy.
Sau đó một lát, hắn nghiêng đầu.
“Hình Từ Cảnh.”
Anh đã nói rằng nếu anh chết anh sẽ dắt em theo, anh cảm thấy em nên đợi đến khi nào?bg-ssp-{height:px}
:
Hà Thiên Tỉ rời khỏi giường, ngón tay nhẹ chạm vào tủ đầu giường, dọc theo đầu giường thong thả tới bàn học.
Trên bàn học có đặt vài cuốn sách, một ống đựng bút với loe ngoe vài cây bút bên trong.
Phòng này đơn giản tới mức dường như không tìm được dấu vết sinh sống của Hình Từ Cảnh.
Ngón tay Hà Thiên Tỉ khẽ gõ trên mặt bàn, giống như muốn đặt lại chút ít gì của người kia trong cuộc sống này.
:
Hà Thiên Tỉ kéo ghế ra ngồi trước máy tính, dựa vào ghế, ngồi trước máy tính ngay ngắn như đứa con nít mới vào nhà trẻ.
Nhìn chằm chằm màn hình máy tính hắn thấy bản thân, sắc mặt trắng bệch cô đơn hiu quạnh như dạ quỷ.
Hắn khởi động máy tính, tiện tay kéo ngăn bàn ra, bên trong ngăn bàn có một cái USB màu xám, hắn cầm lấy nhìn chằm chằm hồi lâu.
Sau khi máy tính khởi động xong, hắn cắm cái USB không tồn tại trong ký ức của mình vào.
Bên trong cái vài tệp video.
Im lặng mở.
:
Hà Thiên Tỉ không nói lời nào chăm chú nhìn máy tính đang phát video.
Bời vì ghi hình bằng máy cầm tay, khung ảnh đung đưa một hồi, âm thanh ồn ào truyền tới, cánh tay cầm máy quay vẫn chưa vững.
“Đừng phá nữa.”
Âm thanh này làm hô hấp của Hà Thiên Tỉ thoáng dừng lại.
Hắn đưa tay nhấn xuống nút tạm dừng, nghỉ ngơi một lát mới chậm rãi nhấn nút tiếp tục.
“Đừng phá nữa.”
Hắn nhấn lùi lại nghe lời này năm sáu lần.
:
“Mẹ tôi mới mua cho tôi máy quay, để tôi thử coi, cậu đừng phiền.”
Hà Thiên Tỉ nghe thấy giọng của mình.
Sau đó trên màn ảnh hiện ra gương mặt của Hình Từ Cảnh.
Gương mặt Hình Từ Cảnh lúc tuổi, mày anh nhếch lên, có vẻ cực kỳ không thích bị quay phim.
Hà Thiên Tỉ đè xuống nút tạm dừng, nhìn gương mặt nghiêng của Hình Từ Cảnh không chớp mắt.
:
“Cậu có thể quay bản thân hoặc là phong cảnh mà, quay tôi làm gì?” Âm thanh của Hình Từ Cảnh vẫn có chút không kiên nhẫn giống như trước.
Hà Thiên Tỉ ngồi trước màn hình máy tính mím môi.
Hà Thiên Tỉ trong đoạn phim cười hi hi ha ha: “Sao vậy trời, mắc cỡ hả?”
Hình Từ Cảnh trong đoạn phim nghiêng mặt cho hắn một ánh mắt xem thường.
Hà Thiên Tỉ chống cằm nhìn Hình Từ Cảnh trên màn hình chằm chằm, hắn nghe thấy mình nhẹ nhàng nói: “Vừa hay cậu mới tốt nghiệp, vẫy tay cái xem nào, lát nữa tôi sẽ xóa, đừng có để ý hình tượng thế chứ?”
Hình Từ Cảnh quay sang đối diện màn hình, một lát sau anh đưa tay định lấy máy quay thì màn hình dời đi chỗ khác.
Đoạn clip tới đây là hết, thời gian khoảng chừng giây.
:
Hà Thiên Tỉ nhìn chằm chằm tệp video này hơn ba tiếng.
:
Đúng giờ, Hà Thiên Tỉ đóng lại tệp ghi hình, rút USB ra, tắt máy tính.
Tay hắn nắm chặt USB rời khỏi phòng.
Bởi vì ngồi trước máy tính thời gian dài, khi đứng lên trước mắt biến thành màu đen, sau khi đỡ tường mới chầm chầm xuống lầu.
Trong nhà phát ra âm thanh của dì giúp việc bắt đầu chuẩn bị công việc hàng ngày.
Hà Thiên Tỉ lén lút rời khỏi nhà.
:
Trước đây Hà Thiên Tỉ cực kỳ thích trèo tường, trèo qua nhà cách vách tìm Hạ Giai Lâm chơi.
Hồi đó bức tường này rất cao, hắn muốn leo qua thì phải bắt thang, hắn còn yêu cầu Hạ Giai Lâm bên kia cũng phải đặt một cái thang.
Hiện tại không có thang nhưng độ cao của bức tường cũng không còn cản trở nữa.
Hà Thiên Tỉ giống như vào nhà mình, nhảy xuống sân nhà người ta, ngồi ngay bậc thang trước cửa.
Tháng độ ẩm đã giảm xuống, rạng sáng trời còn li ti vài giọt mưa phùng, cỏ trong sân ướt sũng, hắn ngồi một lát ống quần cũng ướt nhem, trên người bị gió lạnh thổi qua không chút cảm giác.
:
Dì giúp việc nhà Hạ Giai Lâm mở cửa, nhìn thấy Hà Thiên Tỉ thì giật mình, vội vàng mời hắn vào trong, hỏi hắn có chuyện gì.
Hà Thiên Tỉ nhận khăn mặt và nước ấm dì ấy đưa tới, lắc đầu: “Không có gì, chị Giai Lâm thức chưa?”
Gương mặt dì giúp việc hơi nghi ngờ, cuối cùng hỏi Hà Thiên Tỉ có muốn tới phòng khách ngủ một lát cho ấm không.
Hà Thiên Tỉ cụp mắt uống một ngụm trà nóng: “Được.” Hắn nhẹ giọng trả lời.
:
Hạ Giai Lâm mở cửa phòng có hắn, âm thanh nặng nề hỏi: “Thiên Tỉ, sao thế, dì giúp việc nói cậu mới sáng sớm…”
Hà Thiên Tỉ nằm trên giường gần ba tiếng đồ hồ, mắt nhắm lại, nước mắt lăn dài.
“Chị, anh ấy có thể không chết không? Chị nói anh ấy có thể không chêt không, anh có thể còn sống không, tôi không muốn anh ấy chết.”
“Làm sao tôi lại muốn anh ấy chết chứ.”
“Tôi muốn anh ấy sống, sao cũng được, chỉ cần anh ấy còn sống muốn tôi làm cái gì tôi cũng đồng ý.”