Trong nháy mắt Tô Đình bị ngũ lôi oanh đình, run run trỏ: “Anh chính lllà…”
Đối phương không thèm chớp mắt: “Là tôi.”
Tô Đình nghẹn ngào cả nửa ngày, phun ra hai chữ: “Ám hiệu!”
Nam nhân thoáng suy nghĩ: “…Thiên vương cái địa hổ”
Tô Đình: “Sai! Là sàng tiền minh nguyệt quang”. Xoay người đá vào cửa xe: “Làm ơn cho xuống xe.”
Bịch bịch bịch, cửa xe lù lù bất động.
Nam nhân khẽ nghiêng đầu, đôi mắt mang ý cười nhìn Tô Đình hổn hển vật lộn với cái cửa, tựa như đang nhìn một cậu bé con cố tình gây sự.
Tô Đình xoay người, thống thiết kêu lên: “Đại ca, anh tha em đi, em không có tiền lại không có sắc, anh bắt em cũng không có giá trị gì, chỉ chướng mắt của anh thôi, phải không?”
Đồng Thị Thiên Nhai nói: “Tôi không chướng, tôi thích coi trọng phần nhân phẩm con người hơn.”
Tô Đình: “Ai cũng biết em là một thằng tồi.”
Nam nhân thở dài: “Vậy đành chịu thôi, tôi đành phải cố gắng chấp nhận…”
Tô Đình vội nói: “Khỏi nhận khỏi nhận, công tử ngài tài mạo song toàn nhân trung long phượng, sao phải vì một tên tiểu nhân mà ủy khuất bản thân mình? Thiên nhai hà xử vô phương thảo nha!”
“Trong mắt tôi, cậu chính là phương thảo.”
Tô Đình chấn động, đđđây là… trêu ghẹo trắng trợn nha! hắn vô cùng lo lắng nói: “Đâu có, tôi chỉ là một cọng cỏ đuôi chó thôi.”
Đồng Thị Thiên Nhai khẽ nheo mắt, ung dung nói: “Dường như cậu không muốn quen biết với tôi, tôi khiến cậu rất thất vọng?”
Tô Đình nín lặng, không biết phải nói thế nào, một lúc lâu sau, hắn thẳng thắn nói: “Đúng, vì anh quá đẹp trai.”
Diện mạo của Đồng Thị Thiên Nhai thật sự vượt xa tưởng tượng của Tô Đình, dùng mấy chữ đến tả hắn chỉ có thể là: đẹp đến bỏ đi. Giống như là cậu bỏ hai đồng mua một tờ vé số, cầu mong trúng giải năm mươi đồng, xổ số ra cậu trúng năm mươi vạn, tiền từ trên trời rớt xuống có thể vỡ đầu. Đây cũng không phải đối tượng thích hợp để , Tô Đình sợ “lần đầu tiên” cho nam nhân như thế này, về sau nhìn những nam nhân khác cứ nghĩ là một cái gậy mátxa di động, không còn hứng thú nổi nữa.
“Không phải cậu gọi tôi đến để mừng sinh nhật sao, sinh nhật và mặt của tôi có liên quan gì?” Đồng Thị Thiên Nhai vẫn thong thả nhướng mày, chống cằm ung dung nói.
Sinh nhật? Đó là cái cớ đại ca ơi, ai mà ẻo lả đến mức nhờ một người lạ đến mừng sinh nhật a… Tô Đình ai oán khóc thầm— “Không phải anh đã đặt nhà hàng luôn rồi?”bg-ssp-{height:px}
“Ừ.”
“ Không phải anh định sẽ mừng sinh nhật với tôi thiệt chứ?”
“Ừ.”
“Không phải anh còn đặt một cái bánh ngọt cắm đầy nến chờ tôi thổi rồi cầu nguyện?”
Nam nhân gật đầu, vẻ mặt có chút bí hiểm: “Ừ.”
“Đại ca… Thiên Nhai, thật ra anh họ Lôi tên Phong tự Bác Ái phải không?” Tô Đình lệ rơi lã chã.
Nam nhân vươn một bàn tay với hắn, tự giới thiệu: “Xin chào, tôi tên Nghiêm Lãng.”
Tô Đình bắt tay: “Xin chào, tôi là cỏ đuôi chó”
Nam nhân nhíu mày: “Hử?”
“…Tên khoa học, ách, Tô Đình, Tô (苏) trong Tô Đông Pha (苏东坡), Đình (霆) trong Tạ Đình Phong (谢霆锋).”
Nghiêm Lãng khẽ cười: “Tên rất hay.” Hắn khom người cài dây an toàn cho Tô Đình: “Nếu biết nhau rồi thì chúng ta đi ăn cơm đi.”
“Ối ối! Tôi lúc nào— oa!” Tiếng kêu thảm thiết của Tô Đình chìm trong tiếng gió rít bên ngoài, chiếc xe xé gió lướt đi.
Tô Đình tuyệt vọng ôm dây an toàn, nhắm mắt chống lại gió không ngừng quất vào, mạnh đến mức khiến cho gương mặt hắn vặn vẹo, hắn cố gắng kêu lên: “Đại ca! Thiên Nhai!! Nghiêm Lãng!!! Dừng lại! Con mẹ anh dừng lại cho tôi— chết người mất! Cái beep!!”
Nam nhân đang lái xe chẳng thèm để ý, tập trung nhìn về phía trước, thậm chí còn có vẻ như rất hưởng thụ cơn gió này.
“Nghiêm Lãng! Đồ ngốc này—“ Tô Đình rú lên, anh dũng nghiêng người ôm lấy nam nhân rồi tàn nhẫn giẫm phang xe!
Chiếc xe lao như bay cuối cùng cũng dừng lại.
“Chết tiệt! Lão tử nghĩ hôm nay là bắt đầu một đoạn nhân sinh mới, ai mà ngờ suýt nữa là thẳng xuống Quỷ Môn Quan luôn… “M nó, làm sợ muốn chết…!” Tô Đình dựa vào người Nghiêm Lãng, bất chấp tất cả, chỉ phì phò hít thở, phẫn nộ nhìn tên nam nhân kia, từng chữ lọt qua kẽ răng: “Nghiêm Lãng, con mẹ nó anh là thằng điên.”
Tay nam nhân khẽ vuốt lên tóc hắn, vô cùng hứng thú dỗ dành hắn, khóe môi cong cong: “Ai cũng nói vậy.” (kinh điển =)))~ )