Chương : Trần Nguyên Bá tính toán
Bỏ qua Liễu Yên ở một bên xúc động đến rơi nước mắt, Trần Nguyên Bá lấy ra từ nhẫn trữ vật hai món đồ khác đưa cho Hiểu Mộng. Lần này là một bình đan dược và một mai ngọc phù có hình giao long, lớn bằng lòng bàn tay, màu xanh lam, điêu khắc cực kỳ tinh xảo, bên trên tản mát ra cỗ khí tức huyền ảo mà kinh khủng.
“Đây là một bình Thiên Linh đan, Tứ giai đan dược.” Trần Nguyên Bá giới thiệu: “Có tác dụng trợ giúp Nhị phẩm, Tam phẩm tu sĩ gia tăng linh lực, tinh tiến tu vi. Ta xem cảnh giới của ngươi đã đạt tới Nhị phẩm tầng năm đỉnh phong, luyện hóa một viện Thiên Linh đan này có thể trợ giúp ngươi trong vòng vài ngày phã vỡ bình cảnh, tiến vào Nhị phẩm tầng sáu tầng thứ.” Dừng tạm, ngón tay thon, dài của nàng chỉ về mảnh ngọc bội: “Đây là Thanh Giao Long ngọc, một viên Tứ giai hạ đẳng hộ thân ngọc phù. Nó có thể trợ giúp ngươi ngăn cản ba lần Tứ phẩm Thượng nhân sơ kỳ một kích toàn lực. Mặt khắc, khi phát động công kích, Thanh Giao Long ngọc có thể kích phát ra một đòn công kích của Tứ phẩm Thượng nhân sơ kỳ, bất quá, lực lượng mạnh yếu chân chính còn tùy thuộc vào lượng linh lực còn dư lại bên trong viên ngọc. Mặt khác, nếu như linh lực trong Thanh Giao Long ngọc cạn kiệt, ngươi có thể dung nạp đầy lại và tái sử dụng, bất quá hao phí sẽ rất lớn, ngươi gánh không nổi.”
Nhìn đan dược và bảo vật trong tay, Hiểu Mộng chấn động. Nàng có loại cảm xúc không chân thực. Mặc dù Thanh Tiên Lâu dành không ít tài nguyên tới bồi dưỡng nàng, thế nhưng bọn họ làm sao có thể xa xỉ và hào phóng như người trước mặt. Liễu Yên cũng là dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía cháu gái mình. Không đề cập tới Tứ giai đan dược, viên Thanh Giao Long hộ thân ngọc phù mới là thứ để nàng cảm thấy nóng mắt nhất. Trong thời khắc nguy cấp, thứ này chẳng khác gì một tấm vé bảo trụ tính mạng cả. Càng là người thường xuyên đi trên lằn ranh sinh tử như Liễu Yên, bọn hắn lại càng thêm quý những món bảo vật hộ mệnh như vậy. Đối với nàng, so với năm, mười năm tu vi, có thể chống cự và phát động công kích của Tứ phẩm Thượng nhân bảo vật còn quý giá hơn nhiều. Tất nhiên, đây là tạo hóa của Hiểu Mộng, nàng sẽ chỉ hâm mộ và dừng lại tại đó mà thôi. Chí ít, điều đó để nàng yên tâm hơn nhiều về sự an nguy của người thân còn lại duy nhất trên thế gian.
Trên đời này không có bữa trưa nào là miễn phí. Chỗ tốt đã nhận xong, Liễu Yên rất thức thời, cung kính hỏi: “Tiền bối, nếu như ngài có việc giao phó, Liễu Yên nhất định sẽ hoàn thành bằng mọi giá.”
Trần Nguyên Bá hài lòng, gật đầu, nói: “Trước mắt ngươi không cần làm gì cho ta hết. Ưu tiên lớn nhất của ngươi hiện tại là luyện hóa Bồi Nguyên Huyền Đan, triệt để chữa trị thương thế. Sau đó lại dành thời gian luyện hóa Thập Niên Đan, gia tăng tu vi. Chỉ có thực lực của ngươi đầy đủ mới có thể vì ta càng tốt lớn hiệu lệnh.”
“Vâng. Vãn bối xin nghe tiền bối chỉ bảo.”
“Còn nữa.” Trần Nguyên Bá nói ra: “Đã ngươi hiệu trung với ta, sau này lại không cần xưng ta một tiếng tiền bối nữa. Trực tiếp gọi ta chủ thượng, hoặc công tử liền có thể.”
“Vâng, chủ thượng.” Liễu Yên cung kính đáp lại. Có lẽ vì nhiều năm chìm lặn tại Phục Ma tông, thái độ đối với cấp trên cung kính đã quen, cũng có thể là xưng hô hai tiếng ‘công tử’ không quá nghiêm túc, nàng cảm thấy từ ‘chủ thượng’ nói ra miệng lại càng phù hợp.
“Công… công tử.” Hiểu Mộng cũng lên tiếng: “Vậy còn Hiểu Mộng cần thiết hoàn thành nhiệm vụ gì? Mặt khác, Thanh Tiên Lâu bên kia?”
So với Liễu Yên đã triệt để từ bỏ Phục Ma tông, Hiểu Mộng nàng vẫn còn treo danh nghĩa hoa khôi của Thanh Tiên Lâu tại đó, vị trí của nàng trở nên tương đối lúng túng. Không chỉ có thế, vị trí của hoa khôi của Thanh Tiên Lâu còn là một vị trí cực kỳ có giá trị, bất luận là về mặt tình báo, quan hệ nhân mạch hay danh vọng ảnh hưởng. Nếu cứ như vậy từ bỏ thì quả thực là một sự lãng phí. Nhìn ra điều này, Hiểu Mộng chưa từng dám hành động lỗ mãng. Những bước đi tiếp theo của nàng tự nhiên là cần chủ thượng tới chỉ huy.
Trần Nguyên Bá chẳng suy nghĩ lấy một chút, lập tức đáp: “Ngươi cũng vậy, trước đây làm gì thì hiện tại vẫn cứ như vậy mà tiếp tục, không cần thay đổi.” Ngừng lời một chút, nàng như có điều suy nghĩ, sau đó nói tiếp: “Mặt khác, kẻ gọi Tô Thần kia không cần tiếp tục tiếp xúc. Giá trị của hắn đối với ta không lớn. Ngược lại, ngươi sau này hạn chế đến gần hắn.”
“Vâng, công tử.” Hiểu Mộng không chút do dự đáp lại. Ngược lại, buông xuống Tô Thần, tránh đi dây dưa dài dòng để nàng nhẹ nhõm hơn nhiều. Có đôi khi, phải diễn trước mặt người khác cũng là một gánh nặng, bao quát cả về thể chất lẫn tâm lý, đặc biệt là phải bày ra tư thái không đúng tâm ý trước mặt người nàng không có cảm tình.
Bất quá, do dự một lúc, Hiểu Mộng vẫn là nói: “Bẩm công tử, thân cận Tô Thần là Thanh Tiên Lâu ra lệnh cho Hiểu Mộng, nếu như bây giờ Hiểu Mộng đột nhiên cắt bỏ liên lạc với hắn, như thế, Thanh Tiên Lâu bên kia…”
“Không cần lo lắng.” Trần Nguyên bá khoát tay: “Thanh Tiên Lâu bên kia, ta tự có sắp xếp. Bọn hắn sẽ không làm khó ngươi.”
Hiểu Mộng khẽ giật mình, mắt trừng lớn. Chủ thượng của nàng có thể can thiệp quyết định của cao tầng Thanh Tiên Lâu. Hiểu Mộng là người thông minh. Trong nháy mắt chỉ có hai khả năng hiện lên trong đầu nàng: Hoặc đối phương chính là nắm trong tay Thanh Tiên Lâu, hoặc đối phương đã thâm nhập vào Thanh Tiên Lâu cao tầng mà không ai hay biết. Nếu là tình huống trước, vậy đối phương đâu cần phải ra mặt thu phục nàng.
“Cho nên, vị này, trong lúc vô hình, đã xâm nhập vào nội bộ cao tầng Thanh Tiên Lâu mà không một ai phát giác?” Càng nghĩ, Hiểu Mộng càng khiếp sợ trước năng lực của Trần Nguyên Bá. Nàng rốt cuộc đi theo vị chủ thượng như thế nào?
“Tốt.” Qua một thời gian, Trần Nguyên Bá khẽ vẫy tay, nói: “Chuyện ngày hôm nay tạm thời đến đây thôi. Các ngươi trước tiên lui về. Ngày sau, nếu như ta có mệnh lệnh sẽ có người đến thông báo cho các ngươi. Trước mắt, các ngươi cứ giữ nguyên hiện trạng, đang làm gì thì tiếp tục làm cái đó, đừng để cho người ngoài nhìn ra bất cứ thứ gì sơ hở là được.”
“Vâng, thưa chủ thượng/ công tử. Thuộc hạ xin cáo lui trước” Liễu Yên và Hiểu Mộng cung kính khom mình.
“Đi thôi.”
Sau đó, Hiểu Mộng hơi liếc mắt nhìn cô cô mình một chút. Người sau khẽ gật đầu, ra hiệu nàng đến gần hơn một chút. Tiếp đến, cả hai hóa thành một đạo độn quang, xuyên phá qua không gian tối tăm và tĩnh lặng, chỉ chớp mắt đã biến mất bên bờ Thanh Liễu hồ.
Trải qua không biết bao lâu, mảnh không gian yên tĩnh, trầm lặng và huyền ảo trên mặt hồ Thanh Liễu được trang hoàng bởi ánh trăng sang như ánh bạc, đột ngột bị phá vỡ bởi từng gợn sóng không gian lăn tăn. Từ giữa những gợn sóng ấy, một người trong bộ áo trùng màu đen, rộng thùng thình che kín cả thân hình để người ta nhìn không ra dáng người cao thấp, gầy béo ra làm sao. Chiếc mặt nạ ôm sát vào gương mặt kẻ tới, che đi thần thức thăm dò, trắng bệch và không cảm xúc, chỉ để lộ ra hai con ngươi linh động, đen nhánh và sâu hun hút, tựa như vực sâu vạn trượng, dễ dàng để linh người đối diện rơi vào trong đó, không thoát ra được.
Trần Nguyên Bá chưa từng quay đầu lại nhìn. Nàng hỏi, thanh âm mang theo cảm xúc bình thản, không có một tia mảy may dao động: “Sự tình đã làm xong?”
“Vâng, thưa điện hạ.” Người trong áo trùng đen khẽ khom người, cung kính đáp lại: “Kể từ lúc này, tất cả Lôi gia trên dưới đều sẽ hiệu trung với người.”
Ngạc nhiên thay, bên dưới lớp áo chùng đen nhánh, âm u và đầy bí hiểm kia lại truyền đến chất giọng của thiếu nữ, cực kỳ trẻ tuổi, trong trẻo, rất êm tai và dễ nghe tựa như tiếng trời.
“Tốt.” Trần Nguyên Bá phóng khoáng nói ra, trọng giọng nói mang theo bá khí, hào hùng không thể che đậy: “Có Lôi gia, Đại Càn Vương triều coi như đã một nửa nằm trong tay chúng ta. Đạt được Đại Càn Vương triều, đây chính là bước đặt chân cho chúng ta khuếch trương thế lực tại Thanh Châu. Lại thêm Thanh Tiên Lâu làm tai mắt, lại lấy phương này tiểu thế giới tài nguyên dồi dào không ngừng cung cấp, kể từ đó, chúng ta đại thế của chúng ta tại Thanh Châu đã không thể cản.”
Nữ tử sau lớp áo chùng đen chăm chú lắng nghe. Thật hiếm khi thấy điện hạ của nàng nói về chính sự nhiều đến như vậy. Trong hai con ngươi sâu thẳm của nàng tràn đầy sự sùng kính cũng ngưỡng mộ. Thế gian, liệu có bao nhiêu người biết đến sự vĩ đại và tài năng xuất chúng của điện hạ nàng.
Trầm mê trong giây lát, nữ tử dưới lớp áo chùng đen rốt cuộc bừng tình. Dường như nghĩ đến điều gì, nàng không khỏi có chút băn khoăn, hỏi thăm: “Điện hạ, chúng ta nắm Thanh Tiên Lâu trong tay rốt cuộc chỉ là điều sớm hay muộn. Thế nhưng, Phục Ma tông lại là chuyện khác. Thế lực này chẳng những ẩn mình sâu, hành sự bí ẩn, hơn nữa sức mạnh bọn hắn sở hữu không tầm thường. Lấy người của chúng ta phân bổ tại Thanh Châu hiện tại, e rằng không đủ sức quét sạch bọn chúng. Điện hạ, nếu không, chúng ta điều thêm…”
Bất kỳ một thế lực nào, trong thời đại nào, giai đoạn chuyển giao quyền lực luôn là thời điểm mà sự cai trị của thế lực đó lâm vào thời kỳ suy yếu nhất. Rất nhiều thế lực khác, bao quát kẻ thù, thế lực trung lập, thậm chí cả đồng minh, đều muốn tận dụng thời cơ này để thu hoạch lợi ích tối đa cho bản thân. Lấy tình huống của Đại Càn Vương triều ở thời điểm hiện tại, trong khoảng thời gian hiện tại, sẽ có không ít thế lực nhắm vào bọn hắn. Trần Nguyên Bá muốn đơn độc chưởng khống Đại Càn, đối thủ của nàng chính là hết thảy những phe phái thế lực còn lại. Chỉ là, đại đa số những đối thủ này không mạnh đến đi đâu. Duy nhất để cho nàng cũng thuộc hạ của nàng cảm thấy khó giải quyết là Phục Ma tông, luôn ẩn nấp trong bóng tối như một con bọ cạp, chỉ chờ để chích cho đối thủ một đòn chí mạng. Nên nhớ, lực lượng Phục Ma tông mà Liễu Yên nhắc đến chỉ là phân nhánh của một châu mà thôi. Thanh Châu Phục Ma tông nếu như bị quét sạch, vậy chắc chắn Phục Ma tông tổng bộ sẽ không ngồi nhìn mặc kệ, cái gì cũng không làm. Một khi Trần Nguyên Bá chọn lựa khai chiến cùng tổng bộ Phục Ma tông, như vậy liền lớn chuyện. Chính nàng cũng không nguyện ý hao tổn thực lực của thế lực dưới trướng vào phe thế lực này.
Bất quá, đối phó với Phục Ma tông, nàng đã có ý tưởng: “Thanh Thiền, liên quan đến Phục Ma tông, ta đã có kế hoạch đối phó. Ngươi không cần thiết phải suy nghĩ nhiều, càng không cần nhắc lại. Trước mắt chúng ta không cần phải điều động nhân lực từ các Châu khác tới. Chúng ta vốn thiếu người, không có dư thừa nhân lực đến như vậy. Huống chi, tình hình tại Nam Châu đang ở vào giai đoạn mấu chốt, phân nửa lực lượng tinh nhuệ của chúng ta đều phải tập trung vào đó, tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm.” Đồng thời, trong lòng Trần Nguyên Bá âm thầm nghĩ đến: “Đổi một kiện Thất giai đỉnh tiêm Cửu U Huyền Châu lấy một tấm chắn đối phó Phục Ma tông cũng coi như không lỗ.”
Thanh Thiền nghe vậy, người nàng cúi càng sâu hơn, miệng xưng: “Vâng, thưa điện hạ.”
Trần Nguyên Bá nói tiếp: “Còn một chuyện nữa. Hai nữ nhân vừa rời đi, ngươi có nhìn kỹ?”
“Đã thấy, thưa điện hạ.”
“Đã như vậy, chuyện sau này liên lạc với các nàng liền giao cho Thanh Thiền ngươi đến xử lý. Hơn nữa, ngươi cũng chú ý tới các nàng, âm thầm bảo hộ lấy các nàng. Tình huống binh thường không thì không cần ra mặt; chỉ khi nào nguy hiểm đến tính mạng thì mới xuất thủ cứu giúp; đừng để các nàng mất mạng hay chịu thương tổn không thể vãn hồi. Đúng. Đặc biệt là Hiểu Mộng, Thanh Thiền ngươi nên quan tâm nàng nhiều một chút.”
Thanh Thiền nghe phân phó thì khẽ giật mình. Thủ hạ của Trần Nguyên Bá có rất nhiều, thế nhưng để cho nàng quan tâm như vậy thì lại không có mấy, chớ nói chi đến hai nữ tử kia chỉ vừa mới gia nhập.
“Thưa điện hạ, các nàng.... xứng đáng sao?” Thanh Thiền cẩn thận hỏi.
Theo nàng thấy, hai nữ tử kia có thể bị điện hạ thu vào dưới trướng đã là vinh hạnh của các nàng. Ấy là chưa kể đến, điện hạ còn vì các nàng xuất ra Thất giai đỉnh tiêm Cửu U Huyền Châu hóa giải ân oán. Có thế nói, Trần Nguyên Bá đã vô cùng thiên vị các nàng.
Thanh Thiền lại nào có thể ngờ, Trần Nguyên Bá đáp lại vô cùng quả quyết: “Xứng đáng. Tại Thanh Châu, các nàng sẽ đóng vai trò chủ đạo, thay thế tai mắt, tay chân của chúng ta tại mảnh đất này. Ngươi cũng không thể suốt ngày chạy qua chạy lại như vậy phải không?”
Nói rồi, nàng gặp Thanh Thiền vẫn còn nghi hoặc, vậy là nàng liền hỏi: “Thanh Thiền, ngươi cũng không nhìn ra nàng đặc thù sao?”
Thanh Thiền có chút không chắc chắn đáp: “Điện hạ, người là đáng nói Hiểu Mộng?” Thế rồi, nàng cúi người, xấu hổ đáp: “Xin điện hạ tha thứ thuộc hạ ánh mắt vụng về, thuộc hạ không nhìn ra.”
“Không sao.” Trần Nguyên Bá lắc đầu, nhẹ vẫy tay: “Cảnh giới của ngươi chưa đủ, ánh mắt không đủ tinh tế cũng là điều bình thường. Ngươi chỉ cần biết, huyết mạch của Hiểu Mộng nàng tương đối bất phàm. Nàng là một hạt giống tốt. Tương lai như bồi dưỡng thích hợp, Thất phẩm Tôn giả đối với nàng mà nói là điều nắm trong tầm tay, thậm chí, Bát phẩm không phải là không thể. Nếu như lại có cơ duyên,chưa biết chừng còn có thể tiến thêm một bước. Chỉ một kiện Thất giai đỉnh tiêm Cửu U Huyền Châu đổi lấy sự quy tâm của nàng đã coi như không lỗ.”
“Thế nhưng là…” Thanh Thiến vẫn còn chưa nhìn ra.
“Nàng là bị người phong ấn huyết mạch.” Trần Nguyên Bá dứt khoát đánh gãy: “Đã có huyết mạch không tầm thường, trên thân lại có thủ pháp phong ấn như vậy, này ta có thể nói chắc đến tám, chín phần mười, lai lịch của nàng không tầm thường. Sử dụng nàng tốt, chưa biết chừng, chúng ta có thể tận dụng cả kẻ đã phong ấn huyết mạch của nàng.”
Nói đến đây, Thanh Thiền mới trừng to mắt, nội tâm chấn động. Nàng khẽ nói: “Vẫn là Thanh Thiền tu vi không đủ.”
Trần Nguyên Bá khẽ lắc đầu, không nhìn đến thuộc hạ. Trong lòng nàng lại âm thầm nghĩ tới một vấn đề khác: “Thanh Thiền tu vi đã là Ngũ phẩm trung kỳ, vậy mà không nhìn ra điều gì đặc biệt ở Hiểu Mộng. Có thể nói, người hạ xuống phong ấn cho Hiểu Mộng tu vi sẽ không quá thấp.” Nàng nỉ non: “Mong rằng, ngươi đừng khiến cho ta thất vọng.”
Thế rồi, Trần Nguyên Bá chợt nhớ đến: “Trần Nguyên dường như cũng nhìn ra. Xem ra, ta vẫn còn đánh giá thấp người sư đệ này. Hắn bí mật, chỉ e lớn hơn nhiều ta tưởng tượng.”
Chương : Trưởng Bối Gặp Mặt
Khi Trần Nguyên trở về trụ sở của Thái Linh học viện thì thời gian đã quá nửa đêm.
Dọc theo con phố lớn kéo dài theo trục Nam Bắc của Càn Nguyên thành, đèn đuốc vẫn còn sáng trưng, soi rọi cả một vùng trời, chiếu lên thứ ánh sáng đỏ rực như ngọn lửa khổng lồ hắt lên tầng mây dày tít phía cao mười mấy dặm trên bầu trời.
Tòa thành này dường như sống về đêm vậy.
Cứ mặc cho thời gian đã muộn, số lượng người dạo bước trên con phố lại chưa từng giảm đi chút nào.
Hàng ngàn cửa hàng vẫn y nguyên mở cửa nhiệt tình đón khách, hàng vạn tán tu vẫn còn kiên trì bày hàng, rộn vang tiếng hô hào, trả giá, giới thiệu đủ những món đồ kỳ quặc nhất trên đời mà người ta có thể nghĩ ra.
Đối với Trần Nguyên, hết thảy những chuyện xảy ra tại Thanh Tiên Lâu, cuộc gặp gỡ với Trần Nguyên Bá cho đến nhân quả với Liễu Yên, chúng đã bị sự huyên náo và tràn đầy sức sống của phố đêm Càn Nguyên thành tẩy rửa đi không còn lại bao nhiêu.
Nhiều nhất, ấn tượng trong đầu hắn chỉ còn lại huyết mạch không tầm thường của Hiểu Mộng và cỗ lực lượng phong ấn tinh xảo đang ngày ngày áp chế nàng, tránh khỏi tầm mắt của thế nhân hay những kẻ có tâm muốn lợi dụng.
Muốn Trần Nguyên cho ý kiến, vậy hắn cũng chỉ có thể nói: Không hổ là nữ phối của Đại Khí Vận giả, chính là không tầm thường, từ thiên phú, huyết mạch, cho đến xuất thân.
Hiểu Mộng hiện tại còn muốn tiếp cận và lợi dụng Tô Thần.
Thế nhưng là, dựa theo tình tiết thông thường đến xem, có lẽ không được bao lâu, nàng ngược lại bị Tô Thần chinh phục.
Tới lúc đó, Tô Thần lại trợ giúp nàng giải khai phong ấn huyết mạch, tìm lại người mẹ mất tích nhiều năm, mở ra thân thế bí ẩn và gút mách trong lòng.
Từ đây, Tô Thần chẳng những thu được một vị hồng nhan tri kỷ khuynh quốc khuynh thành, hại nước hại dân mà còn sở hữu một trợ lực khổng lồ trên con đường tu hành.
Tuy nhiên, hết thảy những điều trên có lẽ sẽ không xảy ra.
Sự xuất hiện đột ngột của Trần Nguyên Bá đã trú định những viễn cảnh đó có thể sẽ không bao giờ trở thành sự thật.
Đối với Tô Thần mà nói, đây chắc chắn không phải tin tức tốt lành gì.
Thế nhưng, đối với Hiểu Mộng và cả Liễu Yên mà nói, đây chưa chắc đã là tin xấu.
Thậm chí, nó còn có thể là thiên đại tạo hóa mà các nàng nằm mơ cũng không thể ngờ tới, một cơ hội để các nàng triệt để đánh vỡ vận mệnh của mình, để các nàng được nhìn vào tầng thứ tồn tại cao nhất của Ba Ngàn Thế giới.
“Bất quá, chuyện này lại có gì liên quan đến ta cơ chứ?” Trần Nguyên lắc đầu bật cười.
Bước vào sân trước động phủ, Trần Nguyên ngạc nhiên phát hiện ra, Lữ Như Yên và Thiên Lan vẫn còn đang chờ hắn.
Các nàng ngồi tại trước bàn đá, vừa thưởng thức linh trà, vừa nói chuyện gì đó.
Thanh âm êm tai của hai nàng vang vọng khắp khoảng không gian nhỏ.
Thỉnh thoảng, người ta lại có thể nghe thấy tiếng tiếng cười êm tai như tiếng trời vọng lại.
Lữ Như Yên trước tiên phát hiện ra Trần Nguyên trở về.
Nàng mỉm cười, nụ cười rực rỡ và xán lạn như mọi khi, đẹp vượt quá giới hạn của thế giới, hơn xa bất cứ định nghĩa nào có thể miêu tả, đủ để cho toàn bộ thiên địa phải ảm đạm và mất đi sắc thái khi có nàng ở đó.
Nàng đã khôi phục dung nhan tuyệt mỹ quá phận vốn có của nàng.
Lữ Như Yên đi đến trước mặt Trần Nguyên, cười nói: “Trần công tử, ngươi đã về.”
Chỉ là lời chào vô cùng thông thường thôi, vậy mà lại để Trần Nguyên lòng cảm thấy ấm áp, quen thuộc, tựa như trở lại mái ấm.
Hắn mỉm cười, đáp: “Đã về.”
So với Lữ Như Yên nhiệt tình thì biểu hiện của Thiên Lan nhạt hơn rất nhiều.
Nàng chỉ chẽ gật đầu, ra hiệu cho hắn biết.
Hắn cũng nhẹ gật đầu đập lại.
Hai người bọn hắn xưa này đều là như vậy, giao thiệp đều hời hợt như vậy, không có quá nhiều lời lẽ khách sáo, cũng không có những cử chỉ thân mật, gần gũi.
Bất quá, điều đó không ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai người bọn hắn.
Chờ cho đến khi Trần Nguyên an tọa trên ghế đá, trong tay cầm một ly trà nóng, Lữ Như Yên lúc này đột nhiên hỏi: “Trần công tử, ngươi đi đâu mà về muộn như vậy? Vừa hay, chúng ta có chuyện muốn thảo luận với công tử.”
“Là như vậy, hôm nay, ta vừa vặn gặp phải…” Trần Nguyên không có ý định giấu diếm hai nàng những điều hắn vừa làm đêm này.
Lữ Như Yên là hắn không muốn giấu diếm, còn Thiên Lan thì không cần thiết.
Trần Nguyên chậm rãi kể lại chuyện ngày hôm nay hắn theo dõi Liễu Yên, thậm chí không giấu diếm chuyện hắn đi vào Thanh Tiên Lâu, vô tình bắt gặp Trần Nguyên Bá, cho đến toàn bộ những gì xảy ra trên Thanh Liễu hồ.
Tất nhiên, trong quá trình này, hắn không phải là vô tư đem tất cả nói ra, tựa như hắn hạ lên Liễu Yên tinh thần ấn ký hay những chi tiết cùng Trần Nguyên Bá trao đổi.
Những tình tiết này đều bị hắn lấp liếm cho qua.
Lữ Như Yên nghe xong liền sửng sốt một hồi, ánh mắt dường như có điều suy nghĩ.
Qua thật lâu, nàng mới cảm thán: “Không nghĩ ra còn có nhiều chuyện như vậy xảy ra.” Ngừng tạm, nàng nói tiếp: “Làm như vậy cũng tốt, Liễu Yên cũng không tại ra chân chính tổn thương với chúng ta.
Nếu chúng ta mạnh mẽ đánh giết nàng, như vậy cũng không tốt.”
Lữ Như Yên không phải là người hiếu sát.
Cho nên, nàng đối với ân oán của nhóm người Liễu Yên không quá để trong lòng.
Đã đối phương không phải đối thủ của nàng, không tạo nên uy hiếp đối với nàng, cũng chưa từng chân chính gây ra thương tổn đối với nàng, vậy thì tại sao nàng phải lãng phí thời gian để ý tới đối phương? Trong lúc vô hình, tâm tính của kẻ mạnh trong lòng Lữ Như Yên đã chiếm cứ chủ đạo tại thái độ đối với năm người kia.
Đột nhiên, nàng hỏi: “Vị Trần Nguyên Bá Trần sư huynh này rốt cuộc là người như thế nào?”
Trước đó, Lữ Như Yên chỉ nghe nói qua, Thần Luyện phong có một vị đại sư huynh, thân truyền đệ tử của Hạo Nguyệt Chân quân.
Thế nhưng, hết thảy ấn tượng chỉ dừng lại tại đó.
Hiện giờ nàng một lần nữa nghe Trần Nguyên đề cập tới đối phương, nàng mới phát giác ra, từ đủ mọi loại biểu hiện, người này không đơn giản chút nào.
Không chờ Trần Nguyên trả lời, nàng một lần nữa lên tiếng, sắc mặt rất nghiêm túc: “Trần công tử, ngươi ngày sau nên cách vị Trần sư huynh này xa một chút.
Nếu có thể thì không nên đơn độc cùng một chỗ.
Người này không tốt.”
Trần Nguyên sửng sốt.
Trong lúc nhất thời, hắn không hiểu ra làm sao cả.
“Vì sao?” Hắn theo bản năng hỏi ngược.
“Người này quá háo sắc.
Vào thanh lâu làm chuyện không đứng đắn thì không nói, tiếp đó còn cùng một chỗ đùa giỡn cả Liễu Yên và Hiểu Mộng.
Người ta hai người vẫn còn là cô cháu ruột thịt đâu.
Loại chuyện này, hắn làm sao có thể làm ra được?” Vừa nói, nàng vừa cau mày, biểu cảm vô cùng bất mãn, tựa như đối với Trần Nguyên Bá có cực sâu thành kiến và chán ghét.
Đổi lại là Trần Nguyên thì lúng túng rồi.
Hắn không biết phải phản bác ra làm sao, cũng không biết nên nói như thế nào.
Bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại, hắn mới nhìn ra, hành động của đối phương, quả thật không thể nói được.
Chỉ là trước đó, hắn đã biết đối phương là thân nữ nhi, trong lúc vô ý thức cũng coi nàng thành nữ nhân mà đối đãi, cho nên, việc nàng gần gũi hai hay nhiều nữ nhân, là cô hay là cháu, là chị hay là em, thì lại có vấn đề gì?
“Muốn không, nói cho Như Yên biết, nàng là nữ nhi?” Trần Nguyên nghĩ thầm đến.
Bất quá, hắn rất nhanh chóng lắc đầu phủ nhận ý nghĩ này.
Nói cho nàng biết Trần Nguyên Bá là thân nữ nhi, có lẽ để nàng hiểu lầm ra cái gì đến thì sự tình sẽ còn rắc rối hơn nữa.
Lữ Như Yên dường như vẫn chưa muốn bỏ qua chuyện này.
Nàng một lần nữa, rất nghiêm túc, nói ra: “Trần công tử, ngươi cũng không thể như vậy, khắp nơi đùa giỡn con gái nhà người ta.”
“Hắn khi nào thì đùa giỡn có gái nhà người ta rồi?” Trần Nguyên cảm thấy rất oan ức.
Chỉ là, lời này cũng không thể cứ như vậy nói ra.
Hắn vốn định vỗ ngực đảm bảo, rằng chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra.
Thế nhưng, không rõ trong đầu nghĩ đến cái gì, Trần Nguyên đột nhiên đổi lời: “Nếu như, ta chỉ đùa giỡn Lữ cô nương đâu?”
Quả nhiên, lời vừa nói ra, gương mặt xinh đẹp của Lữ Như Yên đỏ bừng, hai tai nóng rực.
Nàng vội vã cúi thấp đầu xuống, không dám cùng hắn đối mặt, lại cũng không dám cùng hắn tiếp tục nói tiếp chủ đề này nữa.
Chỉ có đôi mắt đẹp tràn đầy nhu tình thỉnh thoảng như có như không liếc nhìn qua hắn.
Khóe miệng nàng thỉnh thoảng lại hơi nhếch lên, dường như nghĩ đến chuyện gì, có đôi lúc như muốn cười nhưng lại không dám biểu hiện ra quá rõ ràng.
Trần Nguyên yên lặng ngắm nhìn nàng.
Cảnh tượng đẹp nhất thế gian có lẽ chính là đây.
Qua thật lâu, bầu không khí mập mờ này vẫn chưa chấm dứt.
Cũng là Thiên Lan đặc thù, không quan tâm tiểu tiết, càng chẳng để ý đến ngoại vật dư thừa, nàng mới có thể ở trong hoàn cảnh này mà thoải mái thưởng thức linh trà.
Tới khi Lữ Như Yên phát hiện Trần Nguyên si ngốc ngắm nàng, nàng đã trong lòng tràn đầy ngọt ngào, lại có thẹn thùng không biết làm sao, gương mặt càng đỏ hơn.
Rốt cuộc, Lữ Như Yên vẫn thuộc về dạng nữ tử tương đối truyền thống.
Trần Nguyên có thể không để ý mặt mũi, nhưng nàng thì không.
Và mặc dù nơi này tương đối riêng tư mà trong lòng nàng cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác được người trong lòng để ý đến như vậy, thế nhưng, nàng không có ý tứ tiếp nhận khi mà bên cạnh còn ngồi đó một vị nữ tử khác.
Lữ Như Yên không thể làm gì hơn là tìm kiếm một chủ đề khác: “Trần… Trần công tử.” Nàng có chút xấu hổ mở miệng.
“Sao vậy?”
Lữ Như Yên cố gắng để cho biểu cảm trở nên nghiêm túc nhất có thể.
Nàng nói: “Vị kia Trần sư huynh xem ra cũng không phải hạng người đơn giản.
Trần công tử sau này nếu như có tiếp xúc hắn, vậy phải cẩn thận nhiều hơn.”
“Điều này, ta có nắm chắc.” Trần Nguyên đáp lại.
Hắn, so với bất kỳ ai đều hiểu, vị này Trần sư huynh, a không, sư tỷ, không thể dùng lẽ thường để hình dung.
Thế rồi, tựa như không yên tâm chuyện gì đó, Lữ Như Yên lại nói: “Trần sư huynh đưa cho công tử viên kia Cửu Y Huyền Châu, nhìn mặt ngoài thì như trả lại phần kia nhân quả cho Liễu Yên, thế nhưng rõ ràng là muốn mượn tay của công tử đến đối phó Phục Ma tông.
Mặc dù tư chất của chúng ta tốt, tu vi đặt tại cùng thế hệ đều là đứng hàng đỉnh tiêm, thế nhưng so sánh với tu sĩ thế hệ trước vẫn là kém không ít.
Như Yên e rằng, lấy thực của hai chúng ta tới đối kháng Phục Ma tông thì có phần quá sức.”
Lữ Như Yên là nữ tử thông minh.
Dẫu cho lời kể của Trần Nguyên còn che giấu không ít chi tiết, thế nhưng, nàng vẫn có thể nhìn ra thật nhiều điều, trong đó bao quát Trần Nguyên Bá tiến hành mưu đồ tại Đại Càn Vương triều và Thanh Tiên Lâu.
Từ cái cách mà đối phương muốn mượn tay Trần Nguyên tới đối phó Phục Ma tông, Lữ Như Yên có thể suy đoán đại khái quy mô của trận mưu đồ này.
Thật đúng là không nhỏ đâu.
Phạm vi thật sự e rằng có thể bao phủ lên toàn bộ Thanh Châu.
Lữ Như Yên có thể không can thiệp, không làm ra hành động ngáng chân đối phương.
Tuy nhiên, để Trần Nguyên đi lại gần một người như thế, hai bên liên quan quá nhiều, nàng có chút không yên lòng.
Thế mà, Trần Nguyên không có bao nhiêu để ý chuyện này.
Điều làm cho hắn ấm lòng là việc Lữ Như Yên coi sự tình đối phó với Phục Ma tông là chuyện của hắn và nàng.
Quyết định là do hắn làm ra, đến gánh trách nhiệm nàng đều tính cả bản thân vào.
“Cho nên nói, hai người chúng ta đã đến giai đoạn thân mật không phân biệt?” Trần Nguyên vui vẻ nghĩ đến.
Tất nhiên, hắn không có ý định để cho Lữ Như Yên thực sự dính dáng đến chuyện này.
Thực lực của nàng chưa đủ.
Chuyện này đối với nàng không có chỗ tốt.
Trầm ngâm một lúc, Trần Nguyên đáp lại: “Đối phó với Phục Ma tông là điều ta cần phải làm, bất kể là Trần sư huynh có đưa hay không viên Cửu U Huyền Châu kia.
Kể từ thời khắc chúng ta tiếp nhận Nguyệt Nhi, phần nhân quả này đã đặt lên vai chúng ta.”
“Nếu vậy…” Lữ Như Yên có chút suy nghĩ, nói ra: “Như Yên sẽ thử thỉnh sư phụ, sư nương cùng thái sư phụ cùng một chỗ tiền hành đối phó Phục Ma tông.
Có thái sư phụ tu vi Lục phẩm Chân quân tại chấn tràng, có lẽ sự tình sẽ dễ dàng hơn một chút.”
Lữ Như Yên rất thực tế.
Tại trong nhận thức của nàng, mặc dù nàng và Trần Nguyên bất phàm, thực lực hơn xa tu sĩ cùng cảnh giới thông thường, thế nhưng để chính diện đối kháng với Ngũ phẩm Chân nhân, còn là hơn một trăm vị Ngũ phẩm Chân nhân, vậy chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Có thể mời đến thái sư phụ, sư phụ cùng sư nương, như vậy cũng là tối đa mà nàng có thể làm đến, cũng là cách làm tốt nhất từ góc độ của nàng đến xem.
Có thể nói, nàng đã hết lòng hết dạ vì Trần Nguyên suy nghĩ.
Bởi vì, chân chính xem xét đến, Nguyệt Nhi là Linh Quỷ của Trần Nguyên chứ không phải của Lữ Như Yên nàng.
Trần Nguyên không muốn chuyện này còn kinh động đến trưởng bối của nàng, bèn đáp: “Lữ cô nương, vậy thì cũng không cần.
Chuyện này đã không cần kinh động đến Liên Tuyết Chân quân các vị trưởng bối.”
Lữ Như Yên hơi cau mày: “Như vậy, Trần công tử có tính toán gì?”
“Trước đây không lâu, ta đã liên lạc với sư tôn của ta.” Trần Nguyên tùy tiện tìm một cái lý do để bản tôn của hắn có cơ hội xuất hiện ngoài ánh sáng: “Lão nhân gia ngài đã đáp ứng, qua không đến mấy ngày nữa sẽ trợ giúp chúng ta chuyện này.
Như vậy, không cần làm phiền đến Liên Tuyết Chân quân và các vị trưởng bối đi.”
Nào ngờ, phản ứng của Lữ Như Yên có chút nằm ngoài Trần Nguyên tưởng tượng.
Sắc mặt nàng đột nhiên trở nên đỏ lên, biểu cảm cũng trở nên khẩn trương, hấp tấp, lại dường như lo lắng điều gì đó.
“Lữ cô nương, ngươi thế nào?” Trần Nguyên quan tâm hỏi.
Qua thật lâu, Lữ Như Yên mới cẩn thận hỏi lại: “Trần công tử, ngươi… ngươi nói, sư tôn của ngươi sẽ đến Thanh Châu?”
“Đích xác là như thế.” Trần Nguyên nghi ngờ đáp lại.
“Trần… Trần công tử, ngươi nói, Như Yên… Như Yên có nên chuẩn bị thứ gì không?” Nói rồi, nàng ngừng lại, ánh mắt đảo quanh, biểu lộ rơi vào hốt hoảng suy tư.
Nàng vừa bắt đầu lo nghĩ tính toán, vừa thấp giọng lẩm bẩm: “Lão nhân gia ông ta có hay không chán ghét ta.”
“Nha, nguyên lai là nàng lo lắng gặp trưởng bối.” Trần Nguyên chợt nghĩ ra.
Thế rồi, hắn đã thấy đồng cảm lại có chút buồn cười.
Hắn đồng cảm bởi vì trước đó gặp mặt Thanh Minh Chân nhân và Yên Nguyệt Thượng nhân, hắn cũng đã từng lo được lo mất.
Hắn lại buồn cười, bởi vì dáng vẻ của nàng lúc này thật sự quá đáng yêu.
Lại nói, hắn còn chưa quyết định để bản tôn dùng thân phận sư phụ đến gặp mặt nàng đây, điều này đối với hắn cũng rất lúng túng.
Lữ Như Yên không nghĩ sự tình đơn giản như vậy.
Làm sư tôn tới Thanh Châu, thân là đồ đệ, Trần Nguyên không có lý do gì không tới bái kiến.
Vậy nàng, Lữ Như Yên, có nên hay không tới bái kiến? Nếu không đi, sau này gặp lại đối phương, vị kia tiền bối có hay không trách tội xuống.
Cho dù lão nhân gia không trách tội, như vậy ấn tượng của đối phương về nàng hẳn cũng không tốt đi nơi nào.
Nếu đi, nàng lại nên lấy thân phận như thế nào bái kiến? Nàng lại nên chuẩn bị cái gì? Vị kia tiền bối tính cách như thế nào? Ưa thích dạng gì con dâu? A không đúng… như thế nào vãn bối?...!Nàng hoàn toàn không biết gì cả.
Thế rồi, dường như nghĩ đến điều gì, nàng vội vàng nói: “Trần công tử, còn một chuyện Như Yên còn chưa kịp nói với công tử.”
“Chuyện gì vậy?” Thái độ nghiêm trọng của Lữ Như Yên để Trần Nguyên không kịp chuẩn bị.
“Liên quan tới Khinh Vũ tiền bối và thái sư phụ.” Lữ Như Yên nói: “Sớm ngày hôm nay, Như Yên có liên lạc với Thái sư phụ, thuật lại cho nàng nghe những gì xảy ra với chúng ta.”
“Sau đó thì sao?”
“Bởi vì chúng ta bị kẹt lại tại phương này tiểu thế giới quá lâu.
Sau đó lại xảy ra một loạt các sự tình ngoài ý muốn.
Cho nên, thái sư phụ và Khinh Vũ tiền bối muốn tới nơi này.” Nói tới đây, Lữ Như Yên ngừng lại, thận trọng hỏi: “Trần công tử, ngươi nói, chúng ta có muốn hay không… để cho sư tôn ngươi cùng với… cùng với… thái sư phụ các nàng… gặp mặt một lần?”
OANH.
Một tiếng nổ vang trong não hải Trần Nguyên.
Một thoáng chốc, đầu óc của hắn trở nên quá tải.
Gặp mặt Liên Tuyết Chân quân và Khinh Vũ Chân quân bằng thân phận sư tôn của hắn? Điều này, chính hắn cũng chưa có sự chuẩn bị.
Đến cùng là hắn nên gặp mặt hay không gặp mặt?
Muốn gặp mặt.
Như vậy, hắn phải cùng một lúc diễn hai vai, còn là hai vai ở thân phận, địa vị, bối phận khác nhau.
Rất dễ sinh ra sai lầm khi đối mặt đối phương, để người ta nhìn ra kỳ quặc.
Không muốn gặp.
Như vậy, có phải hay không để cho Liên Tuyết Chân quân vị kia thái sư phụ tương lai cho rằng ‘sư tôn’ hắn kiêu ngạo, từ đó sinh ra ấn tượng xấu.
Có câu, thầy nào trò nấy.
Rốt cuộc sau cùng, nàng cũng giận lây sang hắn.
Một khoảnh khắc, này, Trần Nguyên cũng không biết phải làm sao mới tốt..
Chương : Thiên kiêu thịnh hội
Trần Nguyên hỏi kỹ lưỡng sự việc sau đó, hắn mới biết, nguyên lai, Liên Tuyết Chân quân và Khinh Vũ Chân quân nghe được thể nội nàng dung hợp Bạch Ngọc Thánh Liên, nội tâm không yên lòng mới đích thân giáng lâm nơi này. Đổi lại là một phần bảo vật bình thường, có lẽ, hai vị Lục phẩm Chân quân đã không hưng sư động chúng như vậy. Thế nhưng là, một kiện bảo vật có thể để cho Lữ Như Yên vượt qua mấy tầng cảnh giới, trực tiếp thành tựu Tứ phẩm Thượng nhân trong vòng mấy tháng, phẩm giai của vật này, chỉ e đã vượt qua sự hiểu biết của các nàng. Không nói đến căn cơ của Lữ Như Yên có tiếp nhận tai họa ngầm nào hay không, chỉ là sự tồn tại của vật này đã đầy đủ để hai nàng phải nghiêm túc.
Mà cùng lúc đó, Trần Nguyên không biết việc này. Hắn chỉ tùy tiện bịa đặt ra một cái lý do hợp lý để bản tôn có nguyên cớ xuất hiện trước công chúng. Nào có thể ngờ, hắn cứ như vậy vô tư giẫm chân vào bãi mìn này. Bây giờ ngẫm lại, hắn bắt đầu sinh ra hối hận.
Cứ như vậy thật lâu, Trần Nguyên rốt cuộc vẫn không biết nên đáp lại như thế nào cho phải. Sau cùng, hắn đành phải đáp: “Chuyện này, chúng ta vẫn là để cho sư tôn cùng thái sư phụ mấy vị tiền bối tự mình quyết định đi.”
Trong lúc luống cuống, ngay cả Liên Tuyết Chân quân hắn cũng xưng hô thành thái sư phụ. Điều đó làm cho Lữ Như Yên trong lòng sinh ra cảm xúc không hiểu vui vẻ.
Vấn đề hóc búa đi qua, Trần Nguyên đề cập tới việc Từ Tuyết Nguyệt Từ tông chủ ngày hôm nay mang theo lễ tới tạ ơn ân cứu mạng của bọn hắn. Nói rồi, hắn lấy ra Ngân Thủy Thiên Linh quả và Phượng Hoàng Hộ Thân ngọc, lần lượt đưa cho Lữ Như Yên và Thiên Lan. Đều là Ngũ giai hạ đẳng cấp bậc bảo vật, cho dù là xuất thân quý phái như Lữ Như Yên thì hai món bảo vật này cũng cực kỳ chân quý.
Không phải sao? Ngũ giai Linh quả cho dù là Ngũ phẩm Chân nhân đều sẽ tâm động. Tứ phẩm đỉnh phong Thượng nhân tu sĩ phục dụng sẽ có công dụng trợ giúp đột phá bình cảnh, thành tựu Ngũ phẩm Chân nhân. Đổi lại là Tứ phẩm Thượng nhân thông thường, nếu như trực tiếp phục dụng, cỗ năng lượng khổng lồ bên trong Ngũ giai Linh quả đầy đủ để bọn hắn bạo thể mà chết.
Nguyên bản, mục đích của Từ Tuyết Nguyệt chính là muốn bọn người Trần Nguyên lưu lại cho tới khi tu vi đạt tới Tứ phẩm Thượng nhân đỉnh phong mới lấy ra dùng, trợ giúp bọn hắn càng dễ hơn một bước đột phá. Nàng tin tưởng, lấy thiên phú tu luyện của bọn hắn, đạt tới tu vi này chỉ là vấn đề sớm hay muộn, thậm chí, bọn hắn có lẽ sẽ đi trước nàng một bước.
Chỉ là, Từ Tuyết Nguyệt không biết, bất kể là Trần Nguyên hay Lữ Như Yên đều không thể dùng lẽ thường để đánh giá.
Lúc này, giữa mi tâm Lữ Như Yên bỗng nhiên phát sáng. Ấn ký hình đóa hoa sen trắng thuần như ngọc tản mát ra thứ ánh sáng nhu hòa cùng từng trận sóng linh lực ba động kỳ dị, xen lẫn trong đó còn có đạo vận, pháp tắc huyền diệu.
“Là đóa sen trong thể nội.” Lữ Như Yên giải thích: “Nó dường như bị hấp dẫn bởi Ngân Thủy Thiên Linh quả. Nó… dường như muốn hấp thu Linh quả.”
Nàng vừa dứt lời, chùm sáng nhu hòa chiếu rọi rồi bao trùm lên Ngân Thủy Thiên Linh quả. Cứ như thế, Ngũ giai hạ đẳng Linh quả tại trước mặt ba người bị kéo vào thể nội của Lữ Như Yên, an vị tại phía dưới đài sen trắng thuần. Nếu như lúc này có người nhìn vào thì sẽ phát hiện, từng dòng năng lượng mang thủy thuộc tính, tinh khiết đến cực hạn đang bị Bạch Ngọc Thánh Liên mạnh mẽ rút ra từ bên trong Linh quả, dẫn dắt qua đài sen, từng chút một luyện hóa và trả lại cho thể nội của Lữ Như Yên. Tu vi của nàng chậm rãi tăng trưởng.
“Lữ cô nương không sao chứ?” Trần Nguyên quan tâm hỏi. Phản ứng đột ngột của Bạch Ngọc Thánh Liên để hắn có chút ngoài ý muốn.
“Để Trần công cử lo lắng.” Lữ Như Yên cười đáp: “Như Yên không sao. Chỉ là đóa sen này phản ứng với Thủy thuộc tính linh vật mà thôi. Thực tế, Như Yên vẫn nắm quyền khống chế.
Nghe vậy, Trần Nguyên nhẹ nhàng thở ra. Để hắn lo lắng là Bạch Ngọc Thánh Liên sinh ra mất không chế. Đến nỗi Ngân Thủy Thiên Linh quả? Năng lượng từ một viên Ngũ giai hạ đẳng còn chưa đến mức ảnh hưởng đến Nhược Thủy Thần thể. Ấy là còn chưa kể đến Bạch Ngọc Thánh Liên, một kiện Thánh giai bảo vật tồn tại như một tầng bảo hiểm khác.
Sau đó, Trần Nguyên lại hướng Thiên Lan trao đổi. Hắn sử dụng mấy chục cuốn kinh thư, công pháp thu hoạch từ lần trao đổi hội gần một năm trước đó với nhóm người Hi Lam tiên tử, đổi lấy Phượng Hoàng Hộ Thân ngọc trong tay nàng. Thiên Lan ngay lập tức đáp ứng.
Trần Nguyên dành mảnh hộ thân ngọc bội này cho Lữ Như Yên. Mất một phen dỗ dành, lại nói ra: nàng và hắn không phân biệt, nàng mới chịu tiếp nhận.
Lúc này, Trần Nguyên mới hỏi: “Lữ cô nương, lúc trước, ngươi nói có chuyện cùng ta bàn bạc, ấy chính là Liên Tuyết Chân quân và Khinh Vũ Chân quân ghé giáng lâm nơi này?”
Lữ Như Yên khẽ gật đầu: “Là như vậy, bất quá không hoàn toàn.”
“Không hoàn toàn?”
“Còn có hai chuyện khác nữa.” Lữ Như Yên tỉ mỉ nói ra: “Ngày hôm nay, Như Yên bắt gặp Hoàng sư muội. Như Yên từ Hoàng sư muội biết được, chừng nửa tháng nữa, các phương thế lực sẽ liên thủ, cùng nhau gửi đệ tử trẻ tuổi vào để mở ra một cái bí cảnh nào đó. Người ta nói rằng, cơ duyên trong đó không ít, rất nhiều đệ tử trẻ tuổi đều muốn tham gia… “
Hoàng sư muôi trong lời của Lữ Như Yên chính là một vị học sinh của Thanh Châu Thái Linh học viện mà nàng mới quen mấy ngày gần đây. Thời gian này, cũng là vị Hoàng sư muội nọ dẫn hai người Lữ Như Yên và Thiên Lan khắp nơi đi dạo Càn Nguyên thành.
Mà Lữ Như Yên vừa nói tới chính là sự việc mà Vũ Tuyết Lạc Vũ đạo sư đề cập với hắn ngày hôm nay. Bất quá, thông tin mà nàng thu được từ vị Hoàng sư muội nọ không phong phú và chi tiết như những gì hắn nghe được từ Vũ đạo sư.
“Nguyên lai, Vũ đạo sư cũng muốn chúng ta tham gia thăm dò bí cảnh này.” Lữ Như Yên có chút ngoài ý muốn. Nàng không nghĩ tới, Vũ Tuyết Lạc thế mà cũng tìm các nàng vì cùng một lý do.
Mấy người thảo luận trong chốc lát rồi rất nhanh đi đến quyết định xâm nhập bí cảnh. Cơ duyên ở phía trước, chẳng có lý do gì để bọn hắn từ bỏ cả. Lại nói, trong quãng thời gian này, thực lực tăng nhiều để nhóm người Trần Nguyên lòng tự tinh lớn hơn.
“Còn một chuyện cuối cùng.” Lữ Như Yên nhẹ giọng nói: “Ba ngày sau, có một buổi thiên kiêu thịnh hội tổ chức tại Vọng Thiên lâu. Rất nhiều đệ tử trẻ tuổi ưu tú, bao quát cả Thái Linh học viện, Đại Càn Vương triều, Đại Nguyên Vương triều cùng nhiều thế lực khác đều tới. Hoàng sư muội có ý muốn mời chúng ta tới cùng. Nghe ý tứ của nàng, có vẻ chuyến thiên kiêu thịnh hội này, một là để nhận biết, giao lưu, hai là cùng bàn bạc về bí cảnh sắp thăm dò trước mắt. Trần công tử, chúng ta có hay không cũng đi một chuyến?”
Vọng Tiên Lâu? Ba ngày sau? Có trùng hợp như vậy? Trần Nguyên khẽ giật mình.
Thế rồi, hắn lắc đầu đáp: “Thật không khéo, ngày hôm nay, ta vừa nhận được một lời mời, thời gian vừa vặn trùng khớp tại ba ngày sau, địa điểm cũng tại Vọng Thiên lâu.”
Nói xong, hắn đưa ra tấm thiệp mời nhận được từ Tô Lệ Kỳ cho Lữ Như Yên. Nàng tiếp nhận. Sau khi nhìn qua một lượt, nàng hơi cau mày, nghi ngờ hỏi: “Trần công tử quen người này?”
“Không quen. Thậm chí còn chưa từng nghe nói qua.” Ngoài ý muốn của nàng là, Trần Nguyên thẳng thừng phủ nhận: “Bất quá, chuyến đi này chắc chắn phải đi. Đối phương có thể khiến cho Linh Vân Tiên cung Ngọc nữ đích thân tới truyền tin, như vậy thân phận chắc chắn không đơn giản. Đã đối phương chỉ đích danh điểm mặt, như vậy chúng ta cũng phải xem, mục đích của đối phương ra sao.”
Trần Nguyên đã làm ra quyết định cuối cùng, Lữ Như Yên sẽ không nói gì thêm. Nàng nói: “Nếu là như vậy, kia, ngày mai Như Yên sẽ từ chối Hoàng sư muội.”
“Lữ cô nương, cái đó cũng không cần. Lữ cô nương cùng Thiên Lan vẫn nên đi một chuyến thiên kiêu thịnh hội cùng Hoàng sư muội. Đã chúng ta quyết định tham gia thăm dò bí cảnh, như vậy không thể lạc hậu tình báo so với các tu sĩ khác.” Trần Nguyên nói ra ý nghĩ của hắn.
Bên cạnh điều này, hắn còn một ý nghĩ khác chưa nói ra. Đó là vòng giao lưu của Lữ Như Yên có quá ít người. Nàng bước vào Thái Linh học viện không bao lâu liền một mực bế quan thức tỉnh Thần thể. Một khi xuất quan lại giành đa số thời gian tới bồi tiếp hắn. Trần Nguyên, tuy là ưa thích như vậy, nhưng đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt đối với nàng. Con người là sinh vật có tính xã hội mạnh mẽ. Hắn không muốn nàng chỉ là một bình hoa đẹp, một mực bị trói buộc ở bên cạnh hắn.
Lữ Như Yên không phản đối. Thiên Lan vốn không ưa thích những hoạt động như vậy. Tại trong mắt nàng, những đệ tử trẻ tuổi kia sao mà tẻ nhạt và vô vị, tu vi lại chẳng cao đi đâu, chẳng đáng để nàng lãng phí thời gian. Tuy nhiên, tiếp nhận ánh mắt của Trần Nguyên để nàng miễn cưỡng phải đồng ý.
…
Thời gian ba ngày qua đi trong chớp mắt.
Trong suốt ba ngày này, bởi vì Bạch Ngọc Thánh Liên vẫn đang hấp thụ năng lượng từ Ngân Thủy Thiên Linh quả, cho nên Lữ Như yên vẫn luôn bế quan, chậm rãi điều tiết. Thiên Lan cũng không có hứng thú ra ngoài. Nàng một mực ở tại trong động phủ, tiến hành cảm ngộ số kinh thư nhận được từ Trần Nguyên tại đêm hôm trước.
Trần Nguyên cũng không rảnh rỗi. Nguyệt Nhi ngay tại ngày thứ nhất tiến hành luyện hóa Cửu U Huyền Châu. Hắn ở ngay tại bên cạnh tọa trấn, đề phòng tình huống ngoài ý muốn xảy ra. Có lẽ do thuộc tính trùng khớp một cách hoàn hảo, quá trình diễn ra cực kỳ thuận lợi. Không đến ba canh giờ, Cửu Hu Huyền Châu đã hoàn toàn bị Nguyệt Nhi nắm trong tay.
Đạt được Cửu U Huyền Châu, tốc độ tu luyện của nàng tăng lên một mảng lớn, có thể sử dụng hình ảnh ‘ngồi trên tên lửa mà bay’ để hình dung. Điều này trực tiếp liên đới lấy tu vi của Trần Nguyên có chỗ tăng trưởng. Cả hai vốn chia sẻ chung một thể.
Không chỉ có như vậy, thể chất của Nguyệt Nhi, vốn đã thuộc về cấp bậc Vương thể, cũng đang được lực lượng của Cửu U Huyền Châu uẩn dưỡng, từng chút, từng chút một cải thiện, hướng về phía trên mà tiến hóa. Chỉ là, quá trình này diễn ra cực kỳ chậm chạp, chậm như nước suối mài đá cuội vậy. Nếu như Trần Nguyên không sở hữu Khởi Nguyên nhãn, hắn đúng là không nhìn ra được.
Cửu U Huyền Châu được giải quyết, Trần Nguyên kế đến lấy ra Tử Tiêu Lôi Linh quả. Đã Lữ Như Yên bắt tay luyện hóa Ngân Thủy Thiên Linh quả, vậy hắn cũng không nên lạc hậu.
Lúc đầu, hắn vốn còn lo lắng, liệu Nguyệt Nhi, thân mang Âm thuộc tính thể chất, luyện hóa Lôi thuộc tính Linh vật có hay không gây nên xung đột. Kết quả là hắn suy nghĩ nhiều. Có lẽ, để một tu sĩ mang thể chất Âm thuộc tính thông thường luyện hóa Lôi Linh quả là điều tai hại; thế nhưng Nguyệt Nhi và hắn, thể nội đã đồng hóa. Bởi thể chất của hắn thuế biến hướng về Lôi hệ thể chất, Nguyệt Nhi có thể mượn năng lực của hắn để tiếp nhận và luyện hóa Lôi thuộc tính Linh vật. Tương tự, hắn cũng có thể tiếp nhận Âm thuộc tính Linh vật.
Hơn thế nữa, trong quá trình luyện hóa Lôi Linh quả, Trần Nguyên phát hiện ra, năng lượng thuộc tính Lôi và thể nội linh lực thuộc tính Âm vốn có trong cơ thể Nguyệt Nhi tạo thành một sự cân bằng huyền diệu.
Lôi thuộc tính vốn là chí cương chí dương, mang theo sức hủy diệt tuyệt đối, có tác dụng khủng khiếp chống lại vật âm tà.
Mà m thể của Nguyệt Nhi lại là chí nhu chí âm. Không giống như Thái Âm Linh thể của Lục Thanh Dao, chỉ đơn giản là Thuần Âm, cùng với Thuần Dương đối xứng, là đối tượng song tu tuyệt hảo. Thể chất của Nguyệt Nhi là còn liên quan đến mệnh cách thuần âm, là âm nhu đến cực hạn. Nếu như có tu sĩ miễn cưỡng song tu cùng nàng, dẫn đến lực lượng chí âm nhập thể, tới lúc đó, mặc kệ đối phương là Tứ phẩm Thượng nhân hay Ngũ phẩm Chân nhân đều sẽ bị cỗ lực lượng chí âm này tàn phá, ăn mòn.
Vậy mà, trong cơ thể của Trần Nguyên, hai cỗ lực lượng hoàn toàn đối nghịch, trái ngược lẫn nhau này lại hình thành thế cân bằng. Hơn nữa, dưới sự thôi động của hắn, lực lượng của chúng, chí dương và chí âm, không ngừng vận động, chuyển hóa lẫn nhau. Trần Nguyên xem như hiểu ra: cái gì gọi là vật cực tất phản. Dương cực thì thành âm, âm cực thì thành dương, có lẽ chính là như vậy đi.
Lại nói, quá trình cân bằng và sự tuần hoàn không ngừng nghỉ này tạo ra hệ quả là sự thúc đẩy tốc độ luyện hóa Tử Tiêu Lôi Linh quả. Tựa như một quả bóng tuyết lăn xuống sườn núi mà không ngừng lớn mạnh. Theo năng lượng chí dương, chí âm liên tục không dứt xoay chuyển, lẫn nhau tranh đấu, càng ngày, tốc độ năng lượng bên trong Lôi Linh quả bị rút ra càng nhanh. Tương ứng với đó, để cân bằng cho sự gia tốc này, Nguyệt Nhi, thông qua sự trợ giúp của Cửu U Huyền Châu, đang điên cuồng hấp thu lấy linh khí, luyện hóa thành thể nội linh lực, vội vã đưa cỗ năng lượng ấy vào guồng xoáy điên cuồng kia. Trần Nguyên ước tính qua, lấy tốc độ luyện hóa Tử Tiêu Lôi Linh quả hiện tại, hắn không cần đến mười ngày để hoàn toàn tiêu hóa cỗ năng lượng này. Tốc độ đó chỉ e rằng còn nhanh hơn cả Bạch Ngọc Thánh Liên trợ giúp Lữ Như Yên phân giải năng lượng từ Ngân Thủy Thiên Linh quả.
Không chỉ có như thế, Trần Nguyên còn phát hiện sự thật: Sau một ngày, bởi vị sự dẫn dắt lúc đầu, quá trình luyện hóa Lôi Linh quả đã đạt đến trạng thái tự động vận hành. hết thảy chỉ cần có Nguyệt Nhi tại một bên giám sát và điều khiển, lại không cần đến hắn tham gia can thiệp. Cho tới đây, Trần Nguyên mới chân chính thể ngộ đến thứ gì gọi là gian lận. Cái gì cũng không cần làm, cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ cần nằm đó và cứ thế mạnh lên.
Tất nhiên, thu hoạch lớn nhất lại không chỉ có chừng này. Chân chính thu hoạch đủ để Trần Nguyên hoàn toàn xem nhẹ những điều trên.