Chương : Quân Hồn
Cuộc giao chiến ngắn ngủi giữa lão giả vô danh và vị tướng quân hư ảnh tạo ra chấn động, ép tới vô số Nhất phẩm, Nhị phẩm tu sĩ kinh hãi không thôi.
Dẫu cho đại đa số những đê giai tu sĩ này đều an toàn, hoàn hảo không mất một sợi lông, cọng tóc bởi sự bảo vệ tuyệt đối đến từ tòa trận pháp khổng lồ bao phủ lên phương viên mấy trăm dặm xung quanh Càn Nguyên thành; thế nhưng, dư ba chấn động lan tỏa, hủy diệt hết thảy đại địa, sông núi, rừng rậm trong bán kính gần trăm dặm là bọn hắn nhìn ở trong mắt.
Hơn nữa, đó còn là dư ba đánh tời từ trên trời, ở độ cao mấy ngàn trượng giữa không trung mà thôi.
Nếu như cả hai giao chiến ngay tại mặt đất, cho dù là Nhị phẩm hậu kỳ tu sĩ gánh chịu một tia chấn động lạc hướng đánh tới, đoán chừng bản thân cũng là thân tử đạo tiêu, tại chỗ bỏ mình.
Mà vị lão giả kia bị đánh văng mấy trăm dặm, thân thể tàn tạ, thể nội linh lực tán loạn, toàn thân thụ trọng thương, thực lực một trăm không còn một.
Hai viên phó tướng trấn giữ cổng thành, tu vi chỉ là Tam phẩm sơ kỳ chỉ mấy thời gian không bao lâu liền dễ dàng đem hắn trấn áp, xách theo hắn như một cái giẻ rách, biến mất phía sau bức tường thành đồ sộ.
Đây mới chính là hinh thái đấu pháp chính xác của thế giới này.
Không nên nhìn các thiên kiêu giao đấu, vượt cấp bại địch dễ như trở bàn tay mà có lầm tưởng rằng, cảnh giới chỉ dựng lên cho đẹp.
Các thiên kiêu sở dĩ có thể vượt cấp bại địch ấy là bởi vị bọn hắn có công pháp tu luyện tuyệt thế trợ giúp thể nội linh lực tinh thuần và hùng hậu gấp mấy lần tu sĩ thông thường, có bí pháp cấm thuật trợ giúp bọn hắn trong thời gian ngăn gia tăng thực lực lên một đẳng cấp mới, có pháp thuật, cấm chiêu có thể trong thời gian ngắn bộc phát sức mạnh kinh khủng, hay chỉ đơn giản là có năng lực thiên phú đặc thù, sở hữu pháp khí mạnh mẽ, phù văn đặc biệt hoặc đan dược, các thủ đoạn quỷ dị khiến kẻ địch không lường được.
Bất quá, trên thế giới này, số lượng thiên kiêu như thế lại có thể có bao nhiêu? Ít.
Ít đến thảm thương.
Dân số của Đại Càn Vương triều có thể tính bằng hàng nghìn tỷ, số lượng tu sĩ đặt chân vào còn đường tu luyện lên đến hàng trăm tỷ, thậm chí càng nhiều hơn.
Mà Thanh Châu, dẫu chỉ là một phương châu cằn cỗi, nghèo nàn, thì nó cũng đủ chứa đựng hàng trăm, hàng nghìn cái Đại Càn Vương triều.
Nam Hoàng vực càng là sở hữu hai chục cái châu, lớn thì có thể chiếm diện tích gấp gần mười lần Thanh Châu.
Cương thổ rộng lớn như thế, tu sĩ nhiều hơn sao trên trời, thiên kiêu đếm không hết, nhưng có thể ung dung vượt cảnh giới giết địch, kỳ thực chỉ có truyền nhân tông môn lớn, cổ thế gia, Vương triều mạnh hay những tu sĩ tự thân mang theo đại khí vận, sở hữu thủ đoạn khó lường mà thôi.
Đối với đại đa số phần còn lại tu sĩ, sở tu công pháp không quá chênh lệch, pháp thuật, thủ đoạn, bí pháp cùng pháp khí, trang bị, tu vi chỉ khác biệt một tiểu cảnh giới đều có thể tạo ra khác biệt không thể san lấp; chênh lệch gấp hơn ba lần về lực lượng đầy đủ để một tu sĩ hạ gục kẻ địch của mình chỉ bằng một đòn duy nhất, tựa như vị tướng quân hư ảnh kia trọng thương lão giả chỉ bằng một đòn; có lẽ, kẻ yếu còn có thủ đoạn bảo mệnh, nhưng cảm giác tuyệt đối không dễ chịu, ấy là chưa kể cần đến thời gian dài và số lượng tài nguyên khổng lồ để hồi phục lại thương tổn nặng nề sau khi đào tẩu.
Vị chỉ huy nọ thì lại không có bao nhiêu kinh ngạc đối với tướng quân phe hắn dễ dàng hạ gục lão giả Tam phẩm tầng bảy tu vi kia, sắc mặt hắn thong dong, biểu lộ bình thản, tạ như mọi chuyện đáng lẽ ra nên là như thế.
Hắn quay sang nhìn Trần Nguyên, ánh mắt như có thâm ý, nói ra: “Các vị, tại hạ vẫn là làm cho các vị chứng thực thân phận đi.
Sự tình cụ thể sâu xa hơn nữa liên quan đến chuyện này, tại hạ không có thẩm quyền công bố hay nghị luận.
Nếu như các vị muốn biết nhiều hơn thông tin thì xin các vị tới trụ sở của Thái Linh học viện để tìm hiểu thêm.”
Lời này của đối phương đã nói ra rất rõ ràng.
Thứ nhất, chuyện bọn hắn phải ở lại Càn Nguyên thành là điều không thể thay đổi, chí ít là cho tới hiện tại.
Nếu như cứng rắn muốn thoát đi, vậy đối phương chắc chắn sẽ không nương tay, hạ tràng có thể không kém thê thảm hơn so với lão giả kia.
Đây là một lời đe dọa ẩn bên trong, dẫu rằng, lời đe dọa này đối với nhóm người Trần Nguyên không có bao nhiêu tác dụng.
Thứ hai, đối phương không có thẩm quyền quản lý bọn hắn.
Thân là Thái Linh học viện học sinh, Đại Càn một cái Vương triều nhỏ là không có khả năng trực tiếp quản lý bọn hắn,miễn là bọn hắn không làm ra hành động nào quá khích.
Bất kỳ quyết định nào xa hơn của bọn hắn nên dựa vào các đạo sư Thái Linh học viện ở tại trụ sở trong Càn Nguyên thành.
Trần Nguyên khẽ gật đầu, đồng tình với đối phương.
Từ tình huống trước mắt tới xem, Đại Càn Vương triều lần này xử lý là thật nghiêm túc, không ngại đắc tội vô số tu sĩ để truy tìm hung thủ.
Từ góc độ nào đó cân nhắc, sự tình lần này của Đại Càn Vương triều là thực nghiêm trọng.
Giải pháp tốt nhất mà Trần Nguyên thấy khả dĩ, vẫn là tìm đến ‘người mình’ trước, sau đó mới chậm rãi tìm hiểu tình rồi mới mưu tính bước tiếp theo.
“Tốt.
Vậy nhờ vị chỉ huy này giúp đỡ ba người chúng ta hoàn thành chứng thực thân phận.” Trần Nguyên đồng ý nói ra.
Chứng thực thân phận kỳ thực cũng là một tấm lệnh bài khác được rèn đúc từ Linh Nguyên Chân thiết, một loại Nhị giai đỉnh tiêm vật liệu luyện khí, rất cứng rắn và bền, lại có tính năng dẫn xuất linh lực cực mạnh.
Bên trên chứng thực thân phận có tầng tầng trận pháp cùng cấm chế, chỉ cần một tu sĩ nhỏ vào lỗ khảm một giọt máu, rót vào đó linh lực của bản thân, vậy tấm lệnh bài này vĩnh viễn không thể thay đổi chủ, cũng là bằng chứng xác đáng nhất minh chứng cho thân phận chủ nhân của nó.
Dù cho tu sĩ khác có nhặt được hay trộm lấy, linh lực của bọn hắn không phù hợp với máu và linh lực đã được các mạch trận pháp phức tạp bên trên ghi nhớ lại, vậy hắn cũng không thể kích hoạt được lệnh bài.
Quá trình hoàn thiện chứng thực thân phận tiêu tốn chừng một khắc đồng hồ.
Trong suốt thời gian này, ánh mắt của Trần Nguyên không khỏi tự nhìn lên phía trên tường thành, nơi có hàng vạn quân lính nghiêm trang, chỉnh tề đứng gác, đội hình kỷ luật nghiêm minh.
Thời điểm trước đó, vị tướng quân nọ, chỉ lấy tu vi Tam phẩm tầng năm, trong nháy mắt thực lực tăng lên bốn mươi lần, đạt đến cấp độ Tam phẩm tầng tám, một chiêu đánh bại lão giả Tam phẩm tầng bảy, đầy đủ để cho Trần Nguyên kinh ngạc không thôi.
Mà vị tướng quân nọ tăng phúc sức mạnh không phải sử dụng bí pháp kích thích tự thân thực lực tăng lên giống như những gì Hàn Ngạo Kỳ đã làm.
Hắn nhìn ra, đối phương là mượn nhờ ngoại lực, hơn nữa, ngoại lực này đến từ binh lính bên dưới trướng của hắn.
Khi hắn thi pháp, một loại pháp quyết cực kỳ nhanh gọn và đơn giản, cỗ lực lượng vô hình từ một vạn binh sĩ trên tường thành, lấy tốc độ cực nhanh hội tụ trên người hắn, lại thông qua hắn làm chất dẫn, phóng đại thành vị kia tướng quân hư ảnh.
“Quả nhiên, quân đội thế giới huyền huyễn có cách thức tồn tại riêng của quân đội.” Trần Nguyên khẽ thì thầm.
Ở cái thế giới mà con người có thể đạt tới thực lực dời sông lấp biển, vươn tay lên có thể hái sao trời, giậm chân xuống có thể rung chuyển đại địa, khi mà chỉ hai, ba tiểu cảnh giới nhỏ chênh lệch có thể tạo nên sức mạnh khác biệt tựa như lạch trời, vậy thì sức mạnh của số đông quả thực giống như không đáng giá nhắc tới.
Ấy thế mà, bằng cách nào đó, những nhà quân sự của thế giới này, bằng những tổ hợp trận pháp phức tạp, chẳng những tìm ra cách ngưng tụ cỗ lực lượng khổng lồ của hàng vạn con người với nhau mà còn phóng đại chúng lên hàng chục lần.
“Kinh ngạc sao?” Thiên Lan ở bên cạnh đột nhiên hỏi.
“Rất là mới lạ.” Trần Nguyên khẽ gật đầu.
Loại hình này trận thế, ngưng tụ sức mạnh của cả một quân đoàn, hắn còn là lần đầu tiên thấy được, so với tổ hợp trận pháp công kích của tông môn còn mạnh hơn nhiều lắm nếu như cả hai bên sử dụng cùng một số lượng tu sĩ, dưới tình huống tu vi hai phe không chênh lệch.
“Này là quân trận, thứ được ngưng tụ ra được gọi là quân hồn, tướng quân hư ảnh kia chính là quân hồn của cả quân đoàn.
Khi tất cả binh lính của cả một quân đoàn có chung một ý chí, tinh thần hòa vào làm một, niềm tin của tất cả đặt trên một kẻ chỉ huy, quân hồn mới sinh ra.
Chỉ có một quân đoàn, trải qua vô số rèn luyện, đắm chìm trong vô số thử thách, huấn luyện khắc khổ, lại chịu kẻ luật như sắt thép, vạn người như một mới có khả năng ngưng tụ thành quân đoàn.
Đây là lý do mà tông môn, thế gia thông thường không thể ngưng tụ ra quân hồn loại thủ đoạn kinh khủng bực này.”
Trần Nguyên nghe vậy liền hiểu ra.
So với các binh lính chịu huấn luyện khắc nghiệt bên trong quân đội, kỷ luật nghiêm minh, gắn bó chặt chẽ thì tu sĩ trong tông môn thường hướng tới tiêu dao tự tại, không chịu ước thúc, cho nên, tông môn không có cách nào sử dụng quân hồn loại hình thủ đoạn cần lực ngưng tụ mạnh mẽ từ vô số người này.
Trần Nguyên lại hỏi: “Ngưng tụ quân hồn có thực sự mạnh như vậy?”
Vị tướng quân, ngưng tụ lực lượng của quân đoàn của hắn, trong nháy mắt thực lực tăng lên bốn mươi lần.
Bội số bốn mươi đích thực là to lớn, thế nhưng, tại thế giới này, mỗi một lần đột phá cảnh giới, thực lực tăng lên kinh khủng lắm, thậm chí càng lên cao, sự chênh lệch lại càng kéo dài.
Đến Lục phẩm Chân quân, ba cái tiểu cảnh giới tạo nên khác biệt tới một trăm lần về sức mạnh, khả năng vượt cấp mà chiến lại càng nhỏ bé.
Thiên Lan lại lắc đầu: “Tên tướng quân kia sử dụng bí pháp ngưng tụ quân hồn chẳng qua là loại thô ráp nhất mà thôi.
Quân đoàn của hắn huấn luyện cũng không tính là tinh nhuệ.
Tại Thượng giới, một tên thiên tướng Kim Tiên sơ kỳ, thống lĩnh một trăm vạn Chân tiên thiên binh, ngưng tụ ra quân hồn thậm chí có thể nghịch phạt kẻ thù cao hơn ba, bốn cái tiểu cảnh giới.”
Trần Nguyên kinh ngạc không thôi.
Chân Tiên, tại thế giới này đối ứng với Thất phẩm Tôn giả, mà Kim Tiên thì tương đương với Cửu phẩm đại năng.
Ngưng tụ quân hồn từ một trăm vạn tên Thất phẩm Tôn giả liền có thể trợ giúp Cửu phẩm đại năng nghịch phạt kẻ địch cao hơn ba, bốn cái tiểu cảnh giới?
Điều này nó không khó tin là không thể nào.
Nên biết, giữa Thất phẩm và Cửu phẩm còn chênh lệch một tầng đại cảnh giới.
Chưa nói đến lĩnh ngộ pháp tắc khác biệt, chỉ đơn thuần thể nội lực lượng mà nói, Cửu phẩm cảnh giới và Thất phẩm cảnh giới chênh lệch nhau hàng chục nghìn tỷ lần.
Đây là con số thiên văn, to lớn đến phàm nhân khó mà hình dung.
“Kinh ngạc sao?” Thiên Lan bình tĩnh nói: “Đạo của quân trận thuộc về Binh gia.
Trường phái tu hành này tại hạ giới tương đối hiếm thấy, thế nhưng tại các Thượng cấp thế giới, thậm chí Đại Thiên thế giới lại phát triển rực rỡ vô cùng, so với Phật môn, Đạo Tông, Nho gia cũng không mảy may kém cạnh.
Đặc biệt là các Tiên triều, vì phát triển lực lượng quân đội, bọn hắn cơ hồ hao phí không biết bao nhiêu tài nguyên cùng tinh lực vào Binh gia.”
Khi Thiên Lan giới thiệu xong thì cũng là lúc bọn người Trần Nguyên nhận được chứng thực thân phận, có thể tiến vào Càn Nguyên thành.
Càn Nguyên thành cực kỳ rộng lớn và trống trải.
Một trục đường lớn, rộng đến ba mươi trượng, lát bằng những phiến đá xanh mài nhẵn, rộng đến nửa trượng, kéo dài từ cổng thành, thẳng tắp mấy trăm dặm cho đến tận phía cuối bên kia.
Ở đây, mọi dấu vết đều gợi lên rằng, Càn Nguyên thành là một tòa thành trì mới, xây dựng vội vã nhưng lại tràn đầy sức sống.
Ngoại trừ phần tường thành làm được dị thường kiên cố, vô số phù văn trận pháp được tỉ mỉ, tinh tế khắc họa cùng với mấy tòa cung đình, lâu các, tháp vọng thiên chính được những tòa đại trận khổng lồ, huyền ảo bao phủ, là nơi được các thế lực lớn đặt trụ sở; thì phần còn lại của Càn Nguyên thành tương đối đơn sơ và dở dang.
Rất nhiều tòa nhà được xây nên vội vã, rất nhiều kiến trúc còn bị bỏ dở giữa chừng, thậm chí còn càng nhiều bãi đất hoang mới bị khoanh vùng, còn chưa kịp khởi công xây dựng.
Bất quá, Càn Nguyên thành tấp nập là sự thật.
Có thể nói, sức hút của tiểu thế giới là quá lớn, dẫn đến số lượng tu sĩ kéo về phương này thật sự là nhiều không đếm xuể, cơ hồ là đến một phần ba tu sĩ Đại Càn Vương triều đều nghe danh mà đến tìm kiếm vận may.
Dọc theo con đường lớn là chật ních tu sĩ đi lại.
Hai bên đường tồn tại hàng ngàn tu sĩ bán hàng rong, bày biện đủ thứ, từ đan dược cho tới mảnh vỡ pháp khí, linh thú con non cho đến linh thảo, thậm chí là những đồ vật ly kỳ bát quái mà bọn hắn nhặt nhạnh được từ những tàn tích sụp đổ của tiểu thế giới hay chỉ đơn giản là một món đồ giả tạo bị một tên lừa gạt nào đó tỉ mỉ làm ra.
Và tại các tuyến phố chính cùng nơi đông đúc, người ta thậm chí bắt đầu mở ra quán rượu, thanh lâu, sòng bạc, võ đài,...!đủ những thứ cần thiết phục vụ giải trí của con người.
Mấy tháng ngắn ngủi xây dựng, Càn Nguyên thành lấy tốc độ cực nhanh định hình thành một tòa thành trì phồn vinh.
Ba người Trần Nguyên vừa đơn giản dạo bước, vừa ngắm nhìn chốn phố xá phồn hoa náo nhiệt.
Gần tám tháng trời bế quan nơi hoang dã để cho Trần Nguyên tương đối nhàm chán.
Lại nói, ở nơi phồn hoa, tấp nập này, hàng rong bày ngập trời này, chưa biết chừng, hắn còn nhặt nhạnh được chỗ tốt.
Vậy mà đúng lúc này, một thanh âm nam tử, có chút già nua lại có chút quen tai vang lên bên người bọn hắn: “Vị đạo hữu này, ta xem ngươi ấn đường chuyển thành màu đen.
Đạo hữu trên thân đang mang họa sát thân, có biết không?”.
Chương : Gặp lại đại lão
Họa sát thân? Trần Nguyên ngẩn người. Câu nói này làm sao nghe thật giống mấy gã đạo sĩ giả mù, chuyên môn ngồi xổm bên đường, lừa tiền mấy tên manh mới cả tin ở thế giới trước vậy? Bản năng đầu tiên của hắn là: lại một tên đạo sĩ giả danh lừa gạt.
Thế nhưng là, hắn nhớ ra, thế giới này không phải Trái Đất hiện đại. Hơn nữa, thế giới này có tu sĩ, có tiên ma, có thần minh, nào có đơn giản.
“Lại nói, giọng nói này làm sao có điểm quen như vậy?” Trần Nguyên khẽ thì thầm. Tinh thần lực của tu sĩ hùng mạnh, trí nhớ cực kỳ tốt, trừ một số trường hợp, sự vật hay đồ vật đặc thù, với đại đa số sự kiện gặp phải, tu sĩ sẽ rất khó lãng quên. Càng đừng nói đến cảnh giới đã đạt tới cấp độ của bọn người Trần Nguyên, muốn quên cũng khó khăn.
Hắn xoay người lại, ánh mắt xuyên qua mấy trượng con đường, len lỏi qua hàng người dày đặc đan xen tấp nập, tại đó, có một lão giả, thân mang áo gai, vẻ mặt hơi già nua nhưng hồng hào, biểu lộ cố tỏ ra hiền từ phúc hậu nhưng hai con mắt tựa như gian thương đã phá hỏng gần như tất cả. Lão giả đối với Trần Nguyên từ tồn gật đầu, lời gì cũng không nói thêm, tựa như thế ngoại cao nhân. Từ khí tức đến xem, lão giả tu vi hẳn là Tam phẩm.
Bất quá, Trần Nguyên quả thực có chút ngoài ý muốn: “Lại là đạo hữu?”
Đúng vậy, vị lão giả này không ai khác mà chính là người mà Trần Nguyên lần đầu tiên gặp khi đến Thái Linh thành tại Tô Châu. Khi đó, hắn nhìn thấy vị này còn đang vì Sơ Ninh Lan xem số mệnh đâu. Nếu như hắn nhớ không lầm, lão giả này che giấu tu vi; cảnh giới thật sự của hắn hẳn rơi vào Cửu phẩm đỉnh phong, còn kém một bước Hợp Đạo đi, là một tôn hàng thật giá thật đại năng, thực lực dù bị gọt quá nhiều nhưng cũng không thể xem thường.
“Đi. Chúng ta qua bên này nhìn một chút.” Gặp phải vị này, Trần Nguyên liền mang theo Lữ Như Yên cùng Thiên Lan ghé qua thăm hỏi một chút.
“Tốt. Nghe theo Trần công tử.” Lữ Như Yên cũng nghe thấy lời lão giả phán ban nãy, lại nhìn qua phương hướng lão giả. Dẫu nàng không rõ vì sao Trần Nguyên phải để tâm đến một lời không có căn cứ từ một lão giả chỉ có Tam phẩm tu vi, bất quá, Trần Nguyên đã nói thì nàng liền nghe theo. Chỉ có Thiên Lan đi bên cạnh, ánh mắt lấp lóe như có điều suy nghĩ.
Xuyên qua dòng người dày đặc, ba người Trần Nguyên đến trước quầy hàng đơn giản của lão giả. Trần Nguyên mỉm cười nói: “Đạo hữu, đã lâu không gặp.”
Vị lão giả kia ngẩn người, hai con ngươi lấp lóe, tựa như có âm dương xoay chuyển trong chớp mắt. Mặc dù thực lực của hắn bị áp chế, bất quá, cảnh giới vẫn còn đó. Tỵ Thiên Ngọc trên người Trần Nguyên có thể che giấu tu vi, cũng che giấu thiên cơ, nhưng không trợ giúp hắn gia cường phép Giả Hình, che giấu dung mạo. Bởi vậy, lão giả liền nhận ra Trần Nguyên trong nháy mắt.
“Thế nào lại là ngươi?” Lão giả cả kinh hô lớn. Hắn có thể nào không cả kinh cho được. Trước đó, hắn chỉ hơi chút thôi diễn người này, cái gì cũng chưa thấy liền gặp phải phản phệ, bản thân chịu trọng thương, tựa như nhìn vào thứ gì đó khủng bố vô cùng, là cấm kỵ không được phép nhòm ngó. Một lần đó quả thực dọa cho hắn kinh hãi không thôi.
“Ấy… Điều này ta phải hỏi thăm đạo hữu mới đúng.” Trần Nguyên cười nói: “Đạo hữu không tại Tô Châu, như thế nào lại chạy tới Thanh Châu xa xôi này?”
Lão giả liếc qua hắn, vẫn là lạnh nhạt trả lời: “Tô Châu người đông, cạnh tranh trong nghề khốc liệt, bần đạo sống không nổi mới tìm qua đây. Quả thực, Thanh Châu dễ thở hơn một chút.”
Trần Nguyên thầm cảm thấy buồn cười. Ngươi đường đường một cái Cửu phẩm đại năng, lại còn sợ cạnh tranh với đám tiểu bối. Hắn không chọc phá. Kế tiếp, hai người hàn huyên câu được câu không, tương đối rời rạc. Nguyên do chủ yếu bởi vì Trần Nguyên và lão giả không tính là thân quen. Hơn thế nữa, lão giả dường như vô tình hay có ý không muốn tiếp xúc quá gần đến Trần Nguyên. Gặp chủ đề không thể tiếp tục đi xa hơn nữa, hắn lúc này mới lên tiếng: “Đạo hữu, khi nãy đạo hữu nói ta gặp họa sát thân lại là như thế nào?”
Lão giả nghe vậy, biểu lộ có chút sững sờ. Sau đó, lão vội vàng phủ nhận: “Đạo hữu hẳn là nghe nhầm đi. Bần đạo nào có nói lời như thế. Bần đạo chưa hề nói gì cả.”
“Phải vậy không? Thế nhưng lúc này, ta nhìn thấy đạo hữu còn hướng ta gật đầu kia mà.”
“Ấy có lẽ là hiểu lầm đi. Đạo hữu không nên tưởng là thật.”
Trần Nguyên bất đắc dĩ. Hắn không rõ vì sao đối phương một mực sống chết phủ nhận thứ mà hắn vừa mới nói. Hẳn là, trong này có điều gì khủng bố không thể nói ra ngoài?
Trần Nguyên ý thức được, thái độ của lão giả đối với hắn thay đổi rất lớn kể từ sau khi nhận ra thân phận của hắn. Hắn lại không ngốc. Điều này sao không để hắn suy nghĩ nhiều? Đánh lấy ý định thăm dò, Trần Nguyên một lần nữa hỏi lại: “Đạo hữu, nếu không, đạo hữu thử một lần xem quẻ cho ta?”
Lão giả nghe vậy, toàn thân đánh cái giật mình, sống lưng lạnh toát, vội vàng khua tay: “Không cần, điểm ấy thật sự không được. Bần đạo xem xét, hôm nay bần đạo và đạo hữu vô duyên, xem không được. Nếu như cưỡng ép nhìn trộm thiên cơ, vậy cũng chỉ làm tổn hại mệnh cách cho cả hai mà thôi.” Lão giả nửa giả nửa thật nói ra, thẳng thừng từ chối.
“Cho nên, vấn đề nằm tại bản thân ta?” Trần Nguyên âm thầm nghĩ đến: “Rốt cuộc, trên thân ta mang thứ gì khiến cho lão giả kiêng kỵ đến như vậy?”
Hắn ban đầu nghĩ đến Tỵ Thiên Ngọc; bất quá, Tỵ Thiên Ngọc chỉ mang năng lực che đậy thiên cơ, chỉ là che giấu chứ không có năng lực công kích, càng không thể phản phệ hay đe dọa tới kẻ muốn thôi diễn hắn. Sau đó, hắn lại liên tưởng đến ba kẻ áo đen trước đó không lâu, hướng về phía hắn mà đến. Đối phương không nói một lời, xác nhận hắn là Trần Nguyên rồi lập tức ra tay, chiêu chiêu hung hiểm, đòn đòn nhằm vào tính mệnh mà ra tay. Hết thảy những điều này để Trần Nguyên ý thức được, rất nhiều vấn đề vây quanh hắn tràn ngập thần bí, dù là chính hắn cũng không thể nào nhìn thấu.
Đáng tiếc, chính bản thân hắn không biết gì nhiều, dù là thân thế, nơi sở sinh, thậm chí cha mẹ hắn cũng không rõ ràng. Người thân cận duy nhất của hắn, Mạc lão cũng đã sớm qua đời, hết thảy mọi manh mối liên quan đến hắn đều mất đi.
“Nếu như, Mạc lão còn sống đâu?” Một ý nghĩ đột nhiên lóe qua trong đầu Trần Nguyên. Thế nhưng, hắn rất nhanh phủ nhận ý nghĩ này. Mạc lão qua đời vì thọ nguyên hao hết, hắn tận tay kiểm chứng qua, không thể giả được. Sau đó lại chính hắn tự tay chôn cất lão, chuyện Mạc lão sống lại là không thể nào.
Trần Nguyên có ý định từ trong miệng lão giả biết thêm thiên cơ, thế nhưng, lão giả không cho hắn cơ hội đó. Lúc này, người sau hướng về một nam tử trẻ tuổi cách chỗ bọn hắn không xa, một bộ cao nhân bình thản nói: “Tiểu hữu, bần đạo xem ở phân thượng bần đạo và tiểu hữu có duyên, bần đạo có lời nhắc nhở tiểu hữu, tiểu hữu trên thân có họa.”
Lời vừa ra, Trần Nguyên sửng sốt, ngay cả Lữ Như Yên ở bên cạnh đều không khỏi liếc nhìn lão đạo sĩ một cái, thế nào cũng cảm thấy tên này thật giống một gã lừa gạt.
Sửng sốt không chỉ có hai người bọn hắn, nam tử trẻ tuổi bị lão giả gọi lại cũng ngây ngẩn cả người, nhìn qua qua lão giả, biểu lộ không thể tin được. Thông thường, gặp tình huống này, nam tử sẽ chẳng thể nào tin một đám ngồi xổm ven đường, khua môi múa mép lừa gạt linh thạch của nhóm công tử, tiểu thư non nớt, mới ra trải sự đời. Thế mà, hắn lần này không vội từ chối. Cẩn thận quan sát lão giả một phen, dù chỉ mặc lên mình bộ áo gai xoàng xĩnh thế mà lại có mấy phần tiên phong đạo cốt, ung dung tự nhiên của bậc cao nhân phong phạm. Đối phương tu vi cao hơn hắn rất nhiều, nhưng còn xa chưa chạm đến khí tức kinh khủng của Tứ phẩm Thượng nhân. Vậy mà khí chất lại để cho người ta ngưỡng nhìn.
Không biết là ma xui quỷ khiến thế nào, nam tử trẻ tuổi đi đến trước quầy hàng lão giả, điệu bộ cẩn thận hỏi: “Tiền bối thế nhưng là biết xem mệnh?”
Đồng thời hắn đưa mắt nhìn qua ba người trẻ tuổi cũng chờ tại trước quầy. Hai nữ một nam, dung nhan tầm thường không có gì lạ, khí chất cũng chẳng có bao nhiêu nổi bật. Tuy nhiên, hắn rất nhanh nhận ra, miệng thốt lên: “Nguyên lai là ba vị. Thật không nghĩ đến, ngày hôm nay có thể gặp lại ba vị.”
Trần Nguyên khẽ gật đầu, đáp lại: “Đã lâu không gặp, Tô huynh.”
Người này là Tô Thần, cũng là một trong mười chín người ban đầu, đồng hành cùng bọn người Trần Nguyên mở ra lối vào phương tiểu thế giới này. Hắn là nội môn đệ tử của Vũ Hóa tông, một tông môn bản thổ thuộc trong địa hạt cương vực cai trị của Đại Càn Vương triều. Cùng đồng hành với Tô Thần trước đó còn có hai người nữa. Một người là thiếu nữ trẻ tuổi, niên kỷ cùng hắn không sai biệt lắm, rất xinh đẹp, có thể nói là hoa nhường nguyệt thẹn, tên gọi là Phương Thải Hà. Nàng xuất thân từ Phương gia, một cái gia tộc hùng mạnh cũng thuộc Đại Càn vương triều. Thân là tiểu thư đích mạch của Phương gia, thiên phú xuất chúng, Phương Thải Hà tự nhiên là hòn ngọc quý của cả gia tộc. Đi theo nàng còn có một nữ tử trung niên, vẻ ngoài đã không còn bao nhiêu phong vận, tu vi Tam phẩm tầng sáu, gọi dì Phương, đóng vai trò như người hộ đạo cho Phương Thải Hà.
Trần Nguyên và Tô Thần giao thiệp không sâu, chỉ dừng lại ở mức độ gặp nhau một lần, chung sức mở ra lối vào tiểu thế giới, tình cảm chẳng thể nói là có bao nhiêu thân thiết. Cả hai chỉ đơn giản là chào hỏi qua loa một chút, sau đó lại khách sáo vài câu liền không còn gì để nói.
Tô Thần lại hướng về phía lão giả, hỏi lại: “Tiền bối thế nhưng là biết xem số mệnh?”
Lão giả ngửa mặt lên trời, một tay vuốt râu, ung dung không vội nói ra: “Tự nhiên là biết xem. Bần đạo đời này xem mệnh cho người nhiều vô số, chưa có lúc nào là không chuẩn.”
Tuy nhiên, nói xong lời cuối, hắn nghĩ đến cái gì, khóe mắt không khỏi liếc nhìn về phía Trần Nguyên một chút, bờ môi giật giật.
Tô Thần không chú ý đến cử động của đối phương, trong lòng nổi lên hiếu kỳ tràn ngập với vị lão giả thần bí này. Hắn có cảm giác, đối phương là cao nhân, tuyệt đối bất phàm. Tuy nhiên, hắn còn chưa kịp mở miệng đâu, phía sau hắn bỗng vang lên thanh âm có mấy phần chanh chua: "Xem số mệnh chưa từng sai lệch? Ngươi cho rằng, ngươi là Thiên Cơ lão nhân không bằng?”
Thanh âm không lớn, cũng không vang dội, thế mà nghe vào trong tai đám người lại trở nên chói tai vô cùng. Người lên tiếng không ai khác chính là dì Phương, đi cùng nàng còn có Phương gia hòn ngọc quý, người mà nàng có trách nhiệm bảo hộ, Phương Thải Hà.
Ấn tượng của dì Phương đối với Tô Thần rất xấu. Là một cái dã tiểu tử, nhìn thấy tiểu thư nhà nàng dung mạo xuất chúng, thiên phú siêu tuyệt, lại xuất thân bất phàm, cho nên một mực bám lấy không thả. Bất quá, không biết đối phương cho tiểu thư của nàng ăn phải bùa mê thuốc lú gì, tiểu thư của nàng một mực che chở đối phương, hết sức vì đối phương giữ gìn. Nàng chung quy chỉ là người hầu của Phương Thải Hà, không phải chân chính trưởng bối, không có quyền can thiệp vào quyết định của Phương Thải Hà, sau cùng chỉ có thể nhìn Tô Thần không vừa mắt, không ngừng nói gần nói xa, để đối Tô Thần biết, hắn cùng Phương Thải Hà không phải là người cùng một thế giới, để hắn biết khó mà lui. Chỉ là, biện pháp này giống như không có bao nhiêu tác dụng, Tô Thần và Phương Thải Hà mỗi lúc càng đi lại gần hơn. Dì Phương sở dĩ có thái độ gay gắt như vậy đối với lão giả, chẳng qua cũng xuất phát từ nguyên do Tô Thần đối với hắn kính cẩn mà thôi.
Phương Thải Hà xấu hổ. Nàng trừng mắt dì Phương, khẽ gắt; sau đó lại vội vàng hướng lão giả, nói xin lỗi: “Xin tiền bối thứ lỗi, dì Phương không có ác ý.”
Lão giả cũng không tức giận, chỉ phất tay đáp: “Không có gì.” Nói xong hắn lại nhìn Phương Thải Hà, trầm ngâm nói: “Tiểu cô nương, ngươi là người thiện lương, tốt bụng, phúc duyên thâm hậu, vốn nên một đời thuận buồm xuôi gió. Bất quá, trong đời tiểu cô nương có một kiếp, nếu như vượt qua kiếp này, ngươi một đời bình an, tu vi tinh tiến, đời này viên mãn. Bất quá, nếu không thể vượt qua, chẳng những liên lụy bản thân mà ngay cả gia tộc phía sau cũng chịu ảnh hưởng.”
Phương Thải hà nghe vậy âm thầm giật mình. Bình thường, nàng là sẽ khinh thường đi tin loại lời nói vô căn cứ như thế. Vậy mà ngày hôm nay, lời của lão giả như có ma lực để nàng chú tâm tới từng câu, từng chữ một. Phương Thải Hà thành tâm nói: “Xin tiền bối chỉ giáo cho?”
Lão giả ung dung không vội, đặt ra phía trước một chiếc bát đồng thau cổ kính, xưa cũ, đạo vận tràn đầy, huyền diệu vô cùng, người ta chỉ nhìn qua một ánh mắt liền biết rõ, đây là bảo vật. Bên cạnh chiếc bát còn có chuông đồng, tiền xu cổ, mai rùa cùng đếm không hết những đồ vật nhỏ bé, linh tinh bày lít nha lít nhít trên bàn.
“Tiền bối, đây là?” Phương Thải Hà có chút không hiểu.
Đối phương muốn nàng lắc chuông? Hay xóc đồng xu? Hay lại làm gì khác.
Lão giả bây giờ mới phun ra mấy chữ: “Đến... thêm một viện Tam phẩm Linh thạch.”
Mọi người: “...”