Câu Dẫn Thái Tử Đại Nhân

chương 7: ngục tối

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trên dưới Lăng phủ cả thảy hơn trăm mạng người đều chịu chung số phận bị giam cầm. Có đánh chết Lăng Sở Nhược cũng không ngờ rằng có ngày bản thân lại bị giam ở chính ngục thất trong phủ của mình.

Tiếng la hét của phạm nhân khi bị dùng hình khiến Lăng Sở Nhược sợ hãi đến run người, chân như nhũn ra không dám nhìn lung tung nữa. Không ngờ trong Lăng phủ lại có một nơi đáng sợ như vậy, thế mà bao nhiêu năm nay nàng không phát hiện ra.

"Tiểu thư, tiểu thư"

"Vũ nhi? Lục quản gia, Trương thị vệ"

Một đám gia nhân mừng rỡ chạy đến bên song sắt, nước mắt lưng tròng nhìn đại tiểu thư đang bị áp giải. Lăng Sở Nhược định bước đến gần nhưng bị một lực kéo ngược trở lại.

Tên lính cao to trừng mắt nhìn nàng, đương nhiên hắn không phải lính trong phủ, vì thế cũng chẳng cần kiêng nể gì nàng. Lăng Sở Nhược thở dài, cũng không nhìn thêm nữa cúi đầu bỏ đi.

"Nhược nhi"

Lăng Sở Nhược bị đưa đến một căn phòng tối nhưng lại khá sạch sẽ, mặc dù nàng chưa từng bước chân đến nơi này nhưng sự kín đáo ở đây khiến cho nàng đoán ngay đây là phòng biệt giam dành cho những tội phạm quan trọng.

Nơi này ngoại trừ Lăng Thiên cùng nhị phu nhân Diệp Mẫn thì không có lấy một bóng người, kể cả cai ngục. Thấy nữ nhi bảo bối bị một đám nam nhân thô bạo đẩy vào đại lao, Lăng Thiên đau lòng chạy đến đỡ. Hắn tình nguyện bản thân bị lăng trì cũng không muốn nữ nhi chịu khổ như vậy.

Lúc chuyển động, sợi dây xích ở chân đập vào tường kêu lên tiếng động lớn khiến Lăng Sở Nhược chú ý đến. Nàng vô cùng phẫn nộ khi thấy hai chân phụ thân đều bị xích lại bằng một sợi dây sắt dài vừa đủ để bước đến gần cửa phòng giam. Xem ra Lãnh Nguyệt Thanh thật sự muốn dồn gia đình nàng vào chỗ chết, nghĩ đến đây trong lòng không khỏi rét lạnh

Diệp Mẫn đứng một bên than khóc, nhìn đến cảnh này càng gào to hơn. Suốt từ nãy đến giờ hắn mặc kệ nàng khóc lóc đáng thương thế nào, hiện tại lại vì nha đầu kia mà đau lòng như vậy

"Nhược nhi, Hương nhi không bị bắt cùng ngươi sao?"

Khóc lóc chán chê, Diệp Mẫn đột nhiên nhớ đến nữ nhi của mình, vội chạy đến hỏi. Lăng Sở Nhược lắc đầu, vừa rồi nàng đi qua các nhà giam cũng không dám nhìn vào, không biết Lăng Sở Hương có bị bắt hay không. Diệp Mẫn trong lòng đầy lo lắng, liên tục chắp tay cầu nguyện

"Lão thiên xin hãy phù hộ cho Hương nhi bình an, muốn chém muốn giết cứ để Diệp Mẫn ta gánh chịu"

Sóng mắt Lăng Sở Nhược khẽ động, tuy rằng nàng vẫn luôn không thích nhị nương nhưng tình cảm mẫu tử mãnh liệt của nàng ta đối với Lăng Sở Hương không khỏi làm nàng thấy ngưỡng mộ.

Lăng Thiên nắm lấy tay nàng, hắn biết trong lòng nữ nhi của hắn nghĩ gì, trong lòng chua xót không thôi. Lăng Sở Nhược khôi phục lãnh đạm, lúc này mới nhớ ra chuyện quan trọng cần nói

"Phụ thân, ngươi thật sự cấu kết với tứ hoàng tử sao?"

"Nhược nhi, là ta không tốt, liên lụy đến con rồi"

Nghe xong Lăng Sở Nhược ngồi bệt xuống đám rơm bên dưới thở dài một hơi nhưng chỉ có nàng biết cái thở dài đó không phải vì phiền lòng mà ngược lại chính là trút bỏ gánh nặng.

Thì ra phụ thân đúng là đã không đúng trước, hơn nữa tội trạng lớn đến như vậy, xem ra Lãnh Nguyệt Thanh không phải loại người bất chấp thủ đoạn như nàng nghĩ.

Lúc này Lăng Sở Nhược không nhận ra rằng bản thân đã dùng mọi cách để bao biện cho Lãnh Nguyệt Thanh như thế nào, nàng chính là cố chấp bảo trụ hình ảnh vị công tử cao cao tại thượng không nhiễm bụi trần đã từng cứu nàng không quản nguy hiểm

Nói gì thì nói, tình cảnh nguy hiểm lúc này khiến Lăng Sở Nhược cũng không thể không trách cứ Lăng Thiên

"Phụ thân, sao ngươi lại làm như vậy? Mưu sát thái tử là chuyện lớn đến cỡ nào? Có thể tru di cửu tộc, tội danh như vậy Lăng gia chúng ta làm sao gánh vác được"

Lăng Thiên thở dài, hắn làm sao có thể không biết chuyện này cơ chứ nhưng mọi việc không đơn giản như Lăng Sở Nhược nghĩ. Hắn tuy không biết vì sao người đó lại muốn hắn cấu kết với tứ hoàng tử nhưng hắn lại không cách nào từ chối được. Mong rằng người đó có thể giữ đúng lời hứa bảo toàn mạng sống cho cả nhà hắn

"Bình An quận chúa giá đáo"

Cánh cửa sắt nhanh chóng được mở ra. Lãnh Kiều Yên một thân hồng y xinh đẹp như hoa mẫu đơn cao ngạo bước vào. Lăng Sở Nhược lúc này cũng không nghĩ đến sẽ hành lễ, nàng vốn không thích nhún mình trước người khác. Hiện tại thân mang trọng tội, gánh thêm một chút cũng không thành vấn đề. Diệp Mẫn lại không có lá gan lớn như vậy, vừa nghe quận chúa đến liền quỳ sụp xuống khấu đầu

"Bản quận chúa đến để xem Lăng đại tiểu thư có hài lòng nơi này hay không. Phòng biệt giam này so với những nơi khác cũng sạch sẽ hơn nhiều, đây chính là đặc ân của thái tử biểu tỷ đối với Lăng gia các ngươi"

"Thái tử có lòng"

Lăng Sở Nhược cười nhạt ngồi tựa vào tường, vẫn không có chút động thái chứng minh nàng muốn tiếp chuyện. Lãnh Kiều Yên trong lòng tức giận vô cùng, đã vào nơi này lại cao ngạo như vậy, nàng từ trước đến nay không cho phép người khác cao ngạo hơn nàng, huống hồ chỉ là một tri phủ nữ nhi nhỏ nhoi.

"Thái tử công tư phân minh, đây là một chút ban thưởng nhỏ dành cho công lao của ngươi mà thôi"

"Sở Nhược ngu dốt, không hiểu ý quận chúa"

Mi tâm Lăng Sở Nhược nhíu lại, không tình nguyện ngước Lãnh Kiều Yên hỏi. Lãnh Kiều Yên nhếch môi, ánh mắt sắc sảo câu người ánh lên tia vui vẻ. Thái độ của Lăng Sở Nhược như vậy chẳng phải là đã động tâm với biểu tỷ của nàng sao, nếu đã như vậy nàng làm sao có thể cho phép nàng ta tiếp tục có ý nghĩ không an phận kia.

"Ngươi nghĩ lý do gì mà thái tử biểu tỷ giữ ngươi lại trong trướng? Đơn giản chỉ vì trị thương cho ngươi sao? Nằm mơ đi. Thái tử chẳng qua là muốn lợi dụng ngươi để khống chế phụ thân ngươi. Hơn nữa việc trúng độc, việc đưa ngươi hồi phủ rồi gặp thích khách tất cả đều nằm trong kế hoạch của nàng"

"Những chuyện đó còn cần quận chúa nói sao? Sở Nhược chỉ biết một sự thật rằng Lãnh Nguyệt Thanh nợ ta "

Lời nói ra có vẻ bình tĩnh nhưng chỉ có Lăng Sở Nhược biết nàng khó chịu đến mức nào. Nàng tình nguyện mang sự giả dối xuống hoàng tuyền cũng không muốn biết sự thật. Người nàng liều mạng cứu từ đầu đến cuối đều là lợi dụng nàng. Nghĩ lại cũng thật buồn cười, nàng ngây thơ đến mức đi tin một người cao cao tại thượng như vậy thật tâm tiếp cận nàng.

Nếu Lăng Sở Nhược nàng không phải nữ nhi của Lăng Thiên, chắc chắn hiện tại đã bỏ xác nơi thiên nhai vạn trượng kia rồi, làm sao có cơ hội ngồi trong đại lao oán hận người khác

Lãnh Kiều Yên tự chuốc lấy bực tức trợn tròn mắt, không ngờ đến nữ nhân có bề ngoài thanh thanh nhã nhã lại có vẻ yếu đuối như hoa mai này cũng có lúc cứng rắn đến như vậy. Ngược lại nàng muốn xem xem nàng ta có thể giữ vững phong thái như vậy được bao lâu

"Người đâu, lôi nàng ta ra ngoài, đích thân bản quận chúa sẽ thẩm vấn"

Một lời này nói ra có biết bao nhiêu lãnh ý, Lãnh Kiều Yên không tin không trừng trị được kẻ hỗn xược này. Thấy đám người bước vào bên trong định bắt Lăng Sở Nhược đi thật, Lăng Thiên trong lòng tức giận không thôi, một chưởng đánh văng tất cả ra ngoài.

Lãnh Kiều Yên thật đáng hận, đụng đến hắn thì có thể cho qua nhưng sao lại có thể sinh sự với nữ nhi bảo bối của hắn. Lãnh Kiều Yên một phen hoảng sợ, nhìn đến ánh mắt dữ tợn của Lăng Thiên liền lùi về phía sau ba bước.

Lăng Sở Nhược cũng rất bất ngờ, không nghĩ đến võ công của phụ thân lại lợi hại đến như vậy. Chỉ thấy ngày thường hắn không luyện võ công, hoàn toàn mang bộ dáng vô hại trong lòng liền nổi lên nghi hoặc. Rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện mà nàng không biết nữa?

"Ngươi... ngươi to gan, dám đả thương thị vệ của bản quận chúa"

"Dám hỏi quận chúa Nhược nhi nhà ta đã đắc tội gì với ngươi mà ngươi lại ra tay độc ác như vậy? Lăng Thiên thân mang tử tội, cũng không sợ hãi nhận thêm án danh sát hại quận chúa"

"Ngươi..."

Lăng Thiên đã sớm đem Lăng Sở Nhược cùng Diệp Mẫn bảo hộ ở phía sau, phong thái ung dung điềm tĩnh nhưng không kém phần nguy hiểm. Hắn năm xưa là một đại nhân vật xưng bá một phương, vì chữ tình nên mới quy ẩn giang hồ. Hắn và nương tử mọi chuyện đều nghĩ cho nữ nhi, không muốn cuộc sống của nữ nhi cũng phải lang bạt khắp nơi.

"Các ngươi làm loạn gì ở đây vậy?"

Thanh âm lạnh như băng ngàn năm bình thường Lãnh Kiều Yên vẫn cảm thấy đáng ghét nhưng lúc này nàng lại mong chờ biết chừng nào. Lãnh Nguyệt Thanh một mình tiến vào đại lao, ánh mắt sắc lạnh quét về phía biểu muội hay gây chuyện khiến Lãnh Kiều Yên không nhịn được hoảng hốt.

Xem ra thái tử biểu tỷ tức giận thật rồi, không biết nàng có vì chuyện này mà đuổi mình hồi kinh không? Đều tại Lăng Sở Nhược kia không tốt, hại nàng tức giận làm hỏng chuyện.

Lãnh Kiều Yên hung hăng trợn mắt, chỉ thấy Lăng Sở Nhược ánh mắt chung thủy nhìn theo Lãnh Nguyệt Thanh không rời, nộ khí trong lòng càng lúc càng dâng cao

Lãnh Nguyệt Thanh thực sự cảm thấy vô cùng phiền phức, nếu không phải nàng đến đại lao giải quyết việc riêng với Lăng Thiên, dựa vào võ công của hắn chắc chắn sẽ dễ dàng khiến cái chết của Lãnh Kiều Yên vô cùng khó coi.

Lãnh Kiều Yên này tính tình ương bướng, bình thường ở kinh thành Lãnh Nguyệt Thanh vốn không chấp nhặt nàng nhưng nơi này là doanh trại, không thể dung túng cho nàng làm bậy nữa, nếu không hậu quả sẽ khó lường

"Người đâu, đưa quận chúa về nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai lập tức hồi kinh"'

"Thái tử, không được, ta không muốn"

Lãnh Kiều Yên trong lòng ủy khuất, tròng mắt long lanh nước như thể tùy thời đều có thể chảy xuống, muốn bao nhiêu đáng thương cũng đều có đủ.

Lãnh Nguyệt Thanh không những không động lòng, ngược lại càng thêm phiền chán, ánh mắt sắc lạnh lướt nhìn đám người chậm chạp không dám động vào quận chúa cao quý.

Lãnh Kiều Yên tức giận gạt tay đám nam nhân dám có ý chạm vào mình, nghiến răng quay người bỏ đi.

"Lăng Thiên, ta muốn ngươi làm cho ta chuyện này, sau khi xong việc mọi tội danh của ngươi ta đều có thể nhắm mắt cho qua"

Sau khi Lãnh Kiều Yên rời khỏi, Lãnh Nguyệt Thanh liền hướng Lăng Thiên đưa yêu cầu.

"Thái tử mời nói"

Lăng Thiên không nhanh không chậm bình thản nói, thái độ như vậy khiến Lãnh Nguyệt Thanh có chút ngạc nhiên, như thể việc nàng đến tìm đều đã bị hắn nhìn thấu.

Khóe môi Lăng Thiên khẽ câu lên, nữ nhân này không khác gì so với phụ hoàng của nàng, thậm chí hắn còn biết được câu tiếp theo Lãnh Nguyệt Thanh định nói là gì.

"Đánh Minh thành"

Không nằm ngoài dự đoán của Lăng Thiên, ba chữ mà cách đây mười lăm năm về trước hắn nghe từ miệng Lãnh Long hiện tại lại thốt ra từ miệng Lãnh Nguyệt Thanh.

Năm đó Lãnh Long biết hắn thông thuộc địa hình Tây Hạ nên dùng mọi cách để thuyết phục hắn đầu quân, thậm chí không tiếc thủ đoạn mê hoặc sư muội của hắn Diệp Nghi. Diệp Nghi là một cô nhi bị vứt bỏ, thân thế đáng thương như vậy nên từ nhỏ Lăng Thiên đã đặc biệt yêu thương vị sư muội này.

Diệp Nghi khi đó vướng vào bẫy tình nên ra sức giúp Lãnh Long, còn cả gan lén lút đem bí thuật bí truyền của sư phụ đưa cho hắn. Lăng Thiên lần đầu tiên trong đời tức giận đến mức cầm kiếm kề cổ sư muội mà hắn yêu thương nhất.

Ngày đó cũng như hôm nay, tuyết đổ rất lớn, Diệp Nghi một thân hồng y diễm lệ như hoa mẫu đơn ngước mắt nhìn hắn. Trái ngược với bộ hỷ phục rực rỡ trên người, nụ cười của Diệp Nghi thê lương đến mức đã hơn mười mấy năm rồi nhưng cho đến lúc này Lăng Thiên cũng không thể nào quên được

"Sư huynh, là huynh nợ ta"

Lăng Thiên bần thần nhớ lại những chuyện đã qua từ rất lâu, lại nhìn đến gương mặt giống sư muội hắn đến tám phần kia, trong lòng sớm đã đưa ra quyết định. Là hắn nợ Diệp Nghi, có lẽ đây là việc cuối cùng mà hắn có thể làm cho nàng.

"Ba ngày nữa thái tử quay trở lại, ta nhất định sẽ có câu trả lời khiến ngươi hài lòng"

Mặc dù trong lòng đã ngầm quyết định nhưng nhìn đến thân hình bé nhỏ của Lăng Sở Nhược, trái tim hắn vẫn có chút không nhẫn tâm. Hắn tham luyến cảm giác ở gần nàng, trước nay mặc dù ở trong phủ nhưng Lăng Sở Nhược vẫn luôn trốn tránh hắn. Nữ nhi này của hắn đã chịu không ít đả kích, chắc chắn là đã hiểu lầm hắn sâu sắc, nếu không vì sao một hài tử hoạt bát lại trở thành bộ dáng này.

Lãnh Nguyệt Thanh dường như cũng nhận ra được ánh mắt xót xa của Lăng Thiên khi nhìn đến nữ nhi của mình nên cũng không nói gì thêm nữa xem như đồng ý. Trước khi rời khỏi ánh mắt không nhịn được rơi về phía nữ nhân đang tựa người vào góc tường.

Lăng Sở Nhược không cảm nhận được cái nhìn của Lãnh Nguyệt Thanh, từ khi Lãnh Nguyệt Thanh đến nàng vẫn luôn giữ nguyên tư thế tựa người vào góc tường, mặt hướng vào trong nhưng đôi mắt vẫn không sao yên tĩnh được.

Lãnh Nguyệt Thanh nhìn qua một lúc rồi bỏ đi, cùng lúc đó Lăng Sở Nhược quay đầu nhìn ra, rốt cuộc cũng chỉ có thể nhìn thấy được bóng lưng thẳng tắp cao ngạo.

"Lão gia, chuyện này nhất định là không thể mạo hiểm được. Mười năm trước đã khó khăn như vậy, hiện tại binh lực của bọn họ nhất định là mạnh hơn rất nhiều" Diệp Mẫn không nhịn được lên tiếng ngăn cản

"Tính mạng của các người nằm trong tay thái tử, ta còn có lựa chọn nào khác đây?" Lăng Thiên thở dài một hơi, ra vẻ như không còn cách nào khác

"Không đúng, chắc chắn ngươi làm vì tỷ tỷ, ngươi vì áy náy với tỷ tỷ của ta đúng không?"

Lăng Thiên trầm ngâm không nói mặc cho Diệp Mẫn đang giận dữ đến mức nào. Nam nhân này trước giờ luôn không để nàng vào mắt, cưới nàng vào cửa Lăng gia, nhận Lăng Sở Hương là nữ nhi cũng chỉ vì ân tình với thân tỷ của nàng – Diệp Nghi.

Diệp Nghi, Diệp Nghi, cuộc đời của Diệp Mẫn không thể nào vượt qua được cái tên này. Ra đời trước nàng, hưởng trọn vinh hiển phú quý của trưởng công chúa Diệp quốc cũng là Diệp Nghi.

Diệp quốc lụi tàn, người được Phượng Hoàng lựa chọn làm đồ đệ cũng là Diệp Nghi. Còn Diệp Mẫn nàng, sinh ra đã là công chúa vong quốc, lưu lạc nơi đầu đường xó chợ không ai ngó ngàng tới.

Điều duy nhất Diệp Mẫn cảm thấy hả hê chính là cuối cùng may mắn cũng không đến mãi với Diệp Nghi, nàng ta yêu nam nhân này nhưng người hắn ta yêu lại là một nữ nhân khác.

"Lăng Thiên, trả lời ta. Vì nàng là nữ nhi của tỷ tỷ nên ngươi mới mạo hiểm đúng không? Đã bao nhiêu năm rồi, món nợ giữa ngươi và tỷ tỷ đáng lý đã hết, ngươi hà tất phải..."

Diệp Mẫn trong lòng xót xa, điều thất bại nhất trong cuộc đời nàng chính là đã trót đem lòng yêu thương người nam nhân này. Nàng mặc dù có được hắn danh chính ngôn thuận, thắng Diệp Nghi, thắng cả đại phu nhân đã chết của hắn nhưng trái tim hắn trước sau vẫn không dành cho nàng

"Sinh mạng năm của Yến Yến là do sư muội dùng mạng sống cả đời để đổi lấy. Là ta nợ nàng ấy, cũng chính ta đã hại thái tử sinh ra đã mất đi mẫu thân, đây là việc duy nhất ta có thể làm"

Lăng Thiên lãnh đạm nói, khi nhắc đến tên nương tử đã qua đời, thanh âm có chút ôn hòa

"Vậy còn ta? Trước giờ chàng có từng nghĩ qua cho ta chưa? Chàng thu nạp ta, cưu mang ta cùng Hương nhi cũng vì ân tình với tỷ tỷ, nhưng bao năm qua người ở cạnh chàng là Diệp Mẫn ta chứ không phải tỷ tỷ, càng không phải Mộ Dung Phi Yến"

Diệp Mẫn càng nói càng tuyệt vọng, Lăng Sở Nhược càng nghe lại càng rối. Mười mấy năm nay nàng luôn cho rằng chính phụ thân là người phụ bạc, làm chuyện có lỗi với mẫu thân.

Hiện tại lại nghe chính miệng kế mẫu nói rằng phụ thân vì trả ơn mới thu nạp nàng ta cùng Sở Hương. Nàng bị những lời nói này làm cho loạn mất rồi, nhất thời trong đầu không thể suy nghĩ được gì nữa

"Ta đã hứa với A Nghi sẽ chăm sóc mẫu tử nàng chu đáo. Bao năm nay cho dù Nhược nhi có nghĩ ta như thế nào ta cũng không để mẫu tử nàng chịu thiệt, như vậy chưa đủ sao?"

"Đủ? Như thế nào là đủ? Tình cảm ta dùng cho chàng chẳng lẽ chàng không thấu sao? Thứ ta muốn không phải vinh hoa phú quý, thứ ta muốn là tình cảm

Truyện Chữ Hay