Cổng sắt kiên cố như thành lũy nặng nề mở ra, quang cảnh bên trong tráng lệ đến mức khiến người ta nghẹt thở. Lăng Sở Nhược ánh mắt bị hấp dẫn bởi vùng trời xanh biếc trong veo với những đám mây trắng hờ hững trôi cùng đàn chim đang vỗ cánh bay lượn tạo nên một bức tranh bình yên mà tràn đầy sức sống
Tiêu Châu quanh năm lạnh giá, cho dù là mùa xuân cũng chỉ nhìn thấy một màu xám trắng. Lăng Sở Nhược tới bây giờ mới biết được thì ra bầu trời cũng có lúc muôn màu muôn vẻ như vậy, chậm rãi đem khoảnh khắc xinh đẹp khảm sâu trong tim, mãi về sau khi đã rời xa, thứ mà nàng không thể quên được chính là lúc này
"Nô tài tham kiến hoàng thượng, tham kiến hoàng hậu nương nương, tham kiến Bình An quận chúa cùng các vị tiểu chủ"
Xe ngựa vừa tiến vào đến bên trong thì dừng lại, cổng lớn đóng xuống cùng lúc tiếng chuông nơi Bích Hải lâu ngừng vang vọng. Hoàng thượng, phi tần và các vị đại thần mặc triều phục không biết đã chờ ở đó từ bao giờ
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu/Chúng thần tham kiến thái tử điện hạ, cung nghênh thái tử điện hạ hồi cung
Lãnh Nguyệt Thanh một chân quỳ xuống, xung quanh các vị đại thần cũng không dám đứng thẳng. Hoàng thượng đích thân bước đến đỡ nàng dậy, thanh âm tuy không lớn nhưng lại lạnh lùng uy nghiêm, hoàn toàn không có bộ dáng của một người phụ thân hiền từ như những gì Lăng Sở Nhược vẫn nghĩ
"Thanh nhi vất vả rồi"
"Đây là bổn phận của nhi thần, đa tạ phụ hoàng đã đích thân đến đây. Nếu không có chuyện gì nữa nhi thần xin cáo lui"
Lãnh Nguyệt Thanh từ lúc bước qua cánh cổng sát khí liền không ngừng túa ra. Đoạn đối thoại thoạt nghe có vẻ bình thường nhưng không hiểu sao lại khiến Lăng Sở Nhược mồ hôi lạnh chảy ra khắp lưng, áp lực của hoàng quyền tỏa ra lớn đến mức khiến tim nàng như bị bóp nghẹn.
Hoàng đế không lên tiếng bình thân, đừng nói là đứng, ngay cả ngẩng mặt cũng không ai được phép. Cảm giác đáng sợ này hoàn toàn không hề xuất hiện ở Triệu quốc cung, ngày đó mặc dù nàng bị đại công chúa lăng nhục cũng không cảm thấy bị uy hiếp đến mức này.
"Thanh nhi vừa gặp trẫm đã vội bỏ đi, ít nhất cũng chờ giới thiệu xong hai vị bằng hữu của ngươi đã, không thể để người khác chê trách chúng ta thiếu sót"
Lăng Sở Nhược cảm giác được ánh mắt sắc bén quét về phía nàng, sự nguy hiểm không hề che giấu càng khiến nàng khẩn trương hơn, bây giờ thì nàng đã hiểu long khí tượng trưng cho điều gì và không phải bất kỳ ai làm hoàng đế cũng có thể mang long khí
Tiếng đế giày lộp cộp vang lên trên nền đất lạnh, trống ngực nàng cũng theo đó mà đập liên hồi. Không lâu sau đó, mũi giày bằng vàng chạm trổ hình rồng xuất hiện trước mắt nàng cùng với long bào vàng rực chói lóa uy nghiêm.
Lăng Sở Nhược không biết lấy đâu ra dũng khí mà ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt sâu không thấy đáy vừa lạ mà lại dường như rất quen.
Hoàng đế tuổi tác không còn trẻ nhưng vẫn còn rất cường tráng, hoàn toàn không giống như sự mập mạp của Triệu đế. Người trước mắt như thể phiên bản trưởng thành của Lãnh Nguyệt Thanh. Ngoại trừ nét nho nhã uyển chuyển thì hai người trông chẳng khác gì nhau.
"Người này...ngươi là Nhược nhi đúng không?"
Lãnh Long không hề tức giận đối với ánh mắt quá phận của nàng, ngược lại còn có chút ngạc nhiên. Lăng Sở Nhược đương nhiên cũng rất bất ngờ, hoàng đế vừa nhìn qua ánh mắt đã có thể gọi nàng bằng tên thân mật. Nàng lúc ấy thậm chí còn có suy nghĩ làm hoàng đế thì có thể đem gia phả của toàn dân một lượt đọc ra không sót. Cái này không phải là thần thông quảng đại quá mức rồi sao?
"Tiểu nha đầu không cần đa lễ, mau mau đứng dậy"
Lăng Sở Nhược cẩn trọng né tránh cánh tay đang muốn đỡ lấy mình, mặc dù đã từng ở Triệu quốc cung nhưng nàng đối với những lễ nghi vẫn rất xa lạ, tránh không được bối rối. Lãnh Long không vì hành động phạm thượng này mà mất hứng, dùng một động tác rất tự nhiên rút tay về
"Lúc trẫm rời khỏi Tiêu Châu ngươi vẫn còn là một tiểu nha đầu thích nói thích cười, giờ đã lớn như vậy rồi. Nói cũng đúng, cũng hơn bảy năm rồi"
Bảy năm? Trước đây hai người đã từng gặp nhau sao? Lăng Sở Nhược trong lòng cả kinh, chỉ hận không thể đem toàn bộ ký ức lật tung lên. Nàng từ lúc nào lại có quen biết với một đại nhân vật như vậy, mặc dù đối với chuyện nhớ mặt người nàng không có thiên phú nhưng nhất định không thể nào quên được hoàng đế
"Ngài là..." Lăng Sở Nhược nghĩ mãi không ra, cuối cùng đành chịu thua
"Tiểu nha đầu, ngươi không còn nhớ gì sao? Ngày xưa ngươi ngày nào cũng ôm chân trẫm đòi bay, còn nói sau này lớn lên sẽ gả cho trẫm"
Lãnh Long nói xong liền cười thật to, tràng cười này khiến tất cả những người có mặt kể cả Lãnh Nguyệt Thanh đều rúng động. Hoàng đế bình thường sẽ không vì nói chuyện phiếm với người nào mà cười sảng khoái như vậy
Lăng Sở Nhược nghe đến đó thì mặt mũi đỏ bừng, chột dạ liếc nhìn Lãnh Nguyệt Thanh một cái, thấy nàng không phản ứng gì thì thở phào một cái, bất quá trong lòng mất mát cũng nổi lên.
Ký ức của Lăng Sở Nhược nhờ câu nói của Lãnh Long mà chậm rãi quay về. Trước kia mẫu thân nàng ở bìa rừng cứu được một nam nhân mang trên người rất nhiều vết thương, còn nhớ lúc đó nàng lần đầu thấy máu chảy nhiều như vậy, sợ hãi đến mức muốn ngất xỉu, hại mẫu thân nàng phải gọi thêm người để mang nàng cùng người bị thương kia về phủ. Nam nhân đó sau khi được cứu thì ở trong phủ của nàng khoảng một năm, đúng là giữa hai người có rất nhiều kỷ niệm
"Thì ra hoàng thượng chính là Long thúc thúc, ngày xưa tiểu nữ còn nhỏ không hiểu chuyện, mong hoàng thượng thứ tội"
Cũng khó trách được Lăng Sở Nhược không nhớ ra người đã từng rất thân thiết với nàng, thật khó để đem ghép vị hoàng đế uy nghiêm trước mặt thành Long thúc thúc ôn nhu nho nhã của nàng
"Tiểu nha đầu sợ trẫm rồi sao? Trẫm vẫn là Long thúc thúc của ngươi không thay đổi"
Lãnh Long lấy tay vỗ nhẹ lên vai nàng, ấm áp lan tỏa từ lòng bàn tay to lớn khiến cho nàng bất giác muốn khóc. Ngày đó hắn rời đi cũng đã từng vỗ vai nàng như vậy, nàng cũng nhớ rõ rằng mình đã buồn bã đến mức nào. Sau đó không lâu thì mẫu thân trúng độc qua đời, một hài tử như nàng trong một lúc mất đi hai người thân, hằng đêm chỉ có thể ôm gối khóc, ban ngày lại làm ra vẻ kiên cường
"Được rồi, không đùa ngươi nữa, đường xa mệt mỏi rồi. Người đâu, đưa nàng đến Nguyệt các nghỉ ngơi"
Lãnh Long hoàn toàn rất hòa nhã, đuôi mắt còn hằn lên tiếu ý, ai cũng dễ dàng nhận ra rằng hắn đích thực yêu thích Lăng Sở Nhược. Hoàng hậu không nhịn được liếc nhìn nàng mấy cái, hậu cung trăm ngàn mỹ nữ cũng chưa từng thấy hoàng đế sủng ái ai như nàng. Nguyệt các vốn là nơi đẹp nhất trong Phong Hoa Tuyết Nguyệt cung bình thường chỉ dành để tiếp đãi sứ thần các nước hoặc là nơi nghỉ chân của các thân vương khi được triệu vào cung, một nữ nhân gương mặt không rõ như thế nào lại dễ dàng chiếm được nơi này, có phải là quá bất bình thường hay không?
Lăng Sở Nhược dĩ nhiên không biết điều này, nàng hiện tại đích thực chỉ muốn ngả lưng một chút, còn đang định mở lời đồng ý thì đã bị một giọng nói lạnh lẽo chặn lại
"Phụ hoàng, không cần phiền phức vậy đâu, cứ để nàng ở chỗ ta đi"
Lãnh Long không ngờ Lãnh Nguyệt Thanh lại phản bác mình, ý cười lập tức tan biến. Lăng Sở Nhược đánh hơi được nguy hiểm, vội tiến đến kéo ống tay áo của Lãnh Long, trước đây nàng vẫn hay làm vậy mỗi lần muốn cầu hắn điều gì. Mặc dù nàng lúc này cũng sẽ e ngại thân phận của hắn nhưng cũng không muốn Lãnh Nguyệt Thanh xảy ra chuyện gì
"Long thúc thúc người đừng tức giận, là Nhược nhi bất cẩn làm tay thái tử bị thương, trong thời gian này cứ để Nhược nhi ở cạnh thái tử có được không?"
Lãnh Long ánh mắt nghi ngờ chiếu đến cánh tay trái đang buông thõng của Lãnh Nguyệt Thanh. Từ khi vào cổng thành nàng đã tháo lớp vải băng bó, vết thương giấu trong tay áo đến bây giờ vẫn không có ai phát hiện ra
"Long thúc thúc, đáp ứng Nhược nhi có được không?"
Lăng Sở Nhược mím môi nói, mặc dù bây giờ không còn như ngày xưa nữa nhưng đối với nàng, Lãnh Long vẫn là một phần thân thiết không thể chối bỏ.
"Được rồi tiểu nha đầu, lớn rồi vẫn nhõng nhẽo như vậy, ngươi thích thì chiều ý ngươi"
Lãnh Long có chút bất đắc dĩ xoa cái đầu nhỏ của nàng, sau đó cùng hoàng hậu và các đại thần rời đi. Trước khi rời đi, hoàng hậu còn tặng cho nàng một ánh mắt vô cùng thần bí. Lăng Sở Nhược tuy không rõ đó là ánh mắt gì nhưng nàng biết rằng đó là một ánh mắt không mấy thiện cảm. Bất quá cơn mệt mỏi khiến nàng rất nhanh đã quên đi.
Đường đến Đông cung xa đến mức Lăng Sở Nhược trên kiệu ngủ được một giấc kha khá. Nàng sau đó được đưa đến một tiểu viện trong trạng thái mơ ngủ, cũng không hỏi qua điều gì liền vào phòng đóng cửa úp mặt vào chăn ngủ tiếp. Điều duy nhất nàng có thể nghĩ đó là chiếc giường này thật sự rất êm ái, so với giường nhà nàng tốt hơn rất nhiều.
Nhiếp Khiếu Lan vì thân phận mẫn cảm nên được xếp ở viện phía tây nơi rất ít người qua lại. Nàng trước giờ luôn chán ghét quyền lực đấu đá nơi cung cấm nhưng lại một lần nữa phải sống trong chiếc lồng này. Chỉ khác là, lần này do nàng tự nguyện đi vào. Rốt cuộc lựa chọn của nàng là đúng hay sai?
Nhiếp Khiếu Lan thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, nhìn về phía đôi bồ câu đang sải cánh bay trên bầu trời rộng lớn. Thoạt nhìn có vẻ tự do nhưng ai biết được rằng bọn chúng cũng không thể thoát được số phận bị người khác cầm tù, cũng chỉ là công cụ đưa thư mà thôi. Trong cung cấm nào có tự do?
"Làm nội gián cho ta, ta sẽ giúp ngươi thực hiện nguyện vọng"
Đêm đó Lãnh Nguyệt Thanh xuất hiện như tu la, gương mặt lạnh lùng dường như có thể nhìn thấu được suy nghĩ của người khác. Nàng còn nhớ rõ sự chần chừ của bản thân nhưng sau đó lại dứt khoát đến mức đến bây giờ nghĩ lại vẫn còn cảm thấy ngạc nhiên
"Ta muốn vào Thục quốc cung, muốn ở cùng một người"
Ta muốn vào Thục quốc cung, muốn ở cùng một người. Nụ cười tự giễu phảng phất trên môi, nàng muốn ở cùng một người muốn ở cạnh một người khác. Nàng thậm chí phản bội cả cố quốc, trở thành một người bất trung bất hiếu chỉ vì một đoạn tình cảm không ai có thể chấp nhận được.
Điều này là có phải là bi thương nhất hay không?