Chương - Gặp lại:
Thời gian vẫn cứ thế trôi, chúng ta vẫn cứ thế tiến lên phía trước. Tôi cố gắng sống thật tốt, đồng thời cũng hi vọng rằng cậu sẽ sống thật tốt;
bởi tôi biết, nhất định một ngày nào đó, rồi chúng ta cũng sẽ gặp lại.
Thanh Hoa nhìn mình trong gương, có chút khó có thể tin nổi. Nhếch nhác như vậy, suy nhược như thế. Mặt thì hốc hác, da dẻ tái nhợt, chẳng khác nào kẻ chết trôi. Một người suy sụp thành ra như vậy, tốt hơn hết là không nên chờ đợi ai khác đến đỡ lấy nữa, phải tự mình vực dậy thôi.
Sống ở đời, đáng buồn nhất chính là hối tiếc. Hối hận muộn màng lại càng bi đát hơn.
Lấy tay dụi mắt, Thanh Hoa thử nghĩ theo nhiều chiều hướng tích cực. Chỉ có điều, giờ cô mới nhận ra bản thân dường như bị con ma rầu ám rồi, tự động viên thế nào cũng không khá hơn được.
Một người như mình có lẽ chỉ hợp sống độc thân. Tự buồn tự vui, chẳng ảnh hưởng đến ai.
"Em biết không." Đột nhiên một giọng nói vang lên, Thanh Hoa vừa liếc đã thấy Nga đứng dựa cửa nhà tắm, khoanh tay vẻ mặt thản nhiên như không, "Hôm nay Hướng Hòa đã hẹn gặp Diệp An đấy."
Một khoảng lặng bao trùm lên hai người bọn họ, không biết qua bao lâu mới nghe thấy câu trả lời gọn nhẹ của Thanh Hoa, "Vậy sao."
"Phản ứng nhạt nhỉ." Nga nghiêng đầu đánh giá.
"Chuyện sớm muộn thôi mà. Bọn họ rồi cũng có ngày phải gặp lại."
"Em không muốn nói ra lời thật lòng hay sao?"
Thanh Hoa ngoảnh mặt lại nhìn Nga, "Lời thật lòng đó là: chị đi được rồi."
Diệp An thầm nhủ giác quan thứ sáu của mình hôm nay thật lợi hại. Những thứ mơ hồ không dám chắc đan xen chút bất an lo sợ hoàn toàn tan biến ngay khi cô nhận ra ai vừa bước vào phòng. Lưng vẫn thẳng tắp như thế, nhưng dấu ấn thời gian đã khoác lên vai người kia một luồng hơi thở xa lạ. Gương mặt vẫn cười, nụ cười vô cùng hình thức. Ngay cả bộ trang phục đen từ đầu chí cuối đối phương đang mặc cũng tạo nên cảm giác lạ lẫm.
Mai Hướng Hòa... Hứa Mai Anh? Hài hước thật.
Cũng có chút liên quan đó chứ.
Diệp An nâng khóe miệng, đứng dậy, duỗi tay về phía đối phương. "Trưởng phòng Mai Anh, xin chào, tôi là phóng viên của đài Ngã Tư Hoa - Nguyễn Diệp An."
Hướng Hòa nhìn tay cô, trầm ngâm trong giây lát mới bắt lấy nó, "Tôi là trưởng phòng sáng tạo của tập đoàn Z, tên tôi là Hứa Mai Anh,... ngoài ra, mọi người còn gọi tôi là Hướng Hòa."
"Thế đâu mới là tên thật của trưởng phòng?"
Im lặng một chốc Diệp An mới nhận được đáp án, "Mấy năm trước tôi đã đổi tên. Trước kia, tên tôi là Hướng Hòa - Mai Hướng Hòa."
"Ồ, thay cả họ sao..." Diệp An gật gù, sau đó rút tay về, lấy bút ghi âm từ túi áo rồi ngồi xuống, "Chúng ta bắt đầu được chứ?"
Hướng Hòa căng thẳng siết tay lại, ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh, "Cô... cứ hỏi đi."
"Trưởng phòng là người ở đây sao?" Diệp An bật bút ghi âm, tay không ngừng di chuyển trên trang sổ.
"Phải, tôi sinh ra ở Ngã Tư Hoa, từ nhỏ đến lớn đều sống ở đây." Hướng Hòa trả lời gọn ghẽ.
"Trưởng phòng đã từng rời khỏi thành phố này để lập nghiệp ở đâu đấy hay chưa?" Vẻ mặt của Diệp An rất bình tĩnh, tựa hồ như trước mặt cô là một đối tượng nào đó khác chứ chẳng phải Hướng Hòa.
Hướng Hòa hít một hơi rồi lắc đầu, "Chưa từng."
"Ồ..." Diệp An lại viết thoăn thoắt trên sổ, "Trưởng phòng tốt nghiệp đại học gì thế?"
"Tôi không có bằng cử nhân. Tôi từng theo học đại học Ngã Tư Hoa, nhưng năm cuối không tham gia nộp khóa luận." Hướng Hòa mỉm cười, "Tóm lại, tôi là một người không có bằng cấp, chi tiết này nên viết vào bài không?"
"Tài năng con người không được đo đếm bằng danh vật ngoại thân mà." Diệp An ngừng bút, cũng nở nụ cười đáp lại, "Trưởng phòng an tâm, bài viết này vốn để khen ngợi trưởng phòng, tôi sẽ không viết gì quá quắt đâu. Không những vậy, trưởng phòng sẽ trở thành tấm gương có sức ảnh hưởng, đáng để phấn đấu nỗ lực."
Hướng Hòa như muốn nói gì, song cuối cùng lại không mở lời trước, thay vào đó cô chờ đợi Diệp An tiếp tục đặt câu hỏi. "Theo như nguồn tin của đài, trưởng phòng theo tân chủ tịch, một năm trước đồng nhất ý kiến thay đổi hình tượng và bộ máy công ty, biểu tượng thiết kế tân tiến đánh vào tâm khách hàng, trưởng phòng có thể giới thiệu qua đôi nét về ý nghĩa logo được không?"
Hướng Hòa dựa lưng về đằng sau, "Biểu tượng của tập đoàn Z từng là mặt trời, mong muốn chính của cựu chủ tịch là thống lĩnh thị trường, dẫn đầu ngành; là tân tiến và số một. Một biểu tượng như vậy đúng là gây được sức ép cho đối thủ cạnh tranh hiện tại, đồng thời trở thành tượng đài rào cản, chắn lối đối thủ cạnh tranh tiềm ẩn. Song với khách hàng, nó lại tạo thành khoảng cách." Hướng Hòa lấy điện thoại, mở hình ảnh logo hiện tại, "Sau một thời gian suy nghĩ, tân chủ tịch và tôi bàn bạc về việc thay đổi một hình tượng gần gũi hơn. Thứ cô phóng viên đang thấy chính là giấc mộng của tân hội đồng."
"Giấc mộng sao?" Diệp An nheo mắt lặp lại với giọng điệu thắc mắc.
"Giấc mộng ấy à, nếu chỉ một người ôm mộng, vậy nó mãi mãi chỉ là mơ mộng mà thôi. Nhưng nếu hai người cùng mơ, tôi tin chắc rằng một ngày nào đó nó sẽ trở thành hiện thực." Hướng Hòa trả lời, "Đó chính là ẩn ý tập đoàn Z muốn mang lại cho khách hàng. Bạn và tôi - giấc mơ thành hiện thực."
"Rất ý nghĩa." Diệp An chậm rãi gật đầu, sau đó viết vào sổ, "Rất hay."
"Bởi đó cũng là ước muốn của tôi." Hướng Hòa đan hai tay vào nhau, vẻ mặt có chút xuất thần, "Tâm huyết năm xưa của tôi đã dang dở vì nhiều lí do, vậy nên tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là cố gắng không để những hy sinh mất mát đó bị phí phạm. Phóng viên Diệp An, hôm nay hẹn cậu ra đây, tôi chỉ muốn có được một cơ hội thẳng thắn thừa nhận tội lỗi năm xưa của mình."
Diệp An nhướng mày ngẩng đầu, lần này Hướng Hòa lật bài quá mức đột ngột.
"Năm ấy, là lỗi của tôi khi đột nhiên biến mất." Hướng Hòa không đợi Diệp An mở lời, cô nói tiếp, "Hiện tại dù giải thích cỡ nào cũng không thể đổi trắng thay đen được, cũng không thể thay đổi sự thật rằng năm đó tôi ra đi không một lời từ biệt." Vẻ mặt Hướng Hòa có chút căng thẳng, song cũng chỉ một chút mà thôi. Năm tháng đã rèn giũa cả hai người bọn họ, khiến cho những cảm xúc chân chính không còn dễ dàng hiển hiện trên gương mặt nữa.
Tỉ dụ như, còn đâu Hướng Hòa vừa mỉm cười đã rạng rỡ như vầng thái dương; hay Diệp An thoạt trông tưởng chừng như vô cùng mạnh mẽ lại là một cô gái mít ướt, thích dựa dẫm ỷ vào người mình tin tưởng. Đó là hình ảnh của bọn họ trong quá khứ, là hồi ức bọn họ gửi gắm vào trí nhớ của đối phương. Sở dĩ lưu luyến quá khứ như vậy, có lẽ một phần cũng bởi trong những năm tháng ấy, bản thân họ quá mức đẹp đẽ, quá mức đơn thuần.
Thật là những đứa trẻ khiến người lớn phải ghen tị.
Diệp An nhẹ nở nụ cười. Đó thực sự là một nụ cười xuất phát từ chân tâm, "Tuy vậy, cũng không thể kể cho tôi nghe đúng không."
Hướng Hòa ngơ ngác trước nụ cười của Diệp An. Cảm giác lạ lẫm ban nãy lập tức biến mất, thay vào đó là một sự thân thuộc khó có thể gọi tên. Có lẽ thành phố này vốn dĩ vẫn chưa từng chuyển biến quá nhiều, chỉ có mình mới là kẻ xa lạ duy nhất. "Đều là chuyện đã qua."
"Phải, đều là chuyện đã qua rồi." Diệp An lẩm bẩm lặp lại, sau đó cô nhẹ lắc đầu, "Phải rồi, tôi vẫn còn điều này muốn hỏi, về dự án sắp tới_"
Vài tiếng sau, Hướng Hòa mệt mỏi ngã xuống ghế sofa, ánh mắt vô thức đưa ra nhìn về phía trời đêm thoáng ánh hồng bên ngoài. Bầu trời thành thị không còn sắc màu của ngày xưa nữa, dù bây giờ có là mùa hạ cũng sẽ vắng bóng những vì sao. Ngã Tư Hoa vốn là nơi Hướng Hòa sinh sống gần như cả phần đời, thế nhưng bỗng chợt nó khiến cô thấy xa cách tới lạ lùng.
Một thành phố của hạnh phúc, và cũng là một thành phố của nỗi buồn.
- Ngã Tư Hoa.
Hướng Hòa lấy điện thoại ra, trong căn phòng không đèn, màn hình tản ra thứ ánh sáng chói mắt.
[Chuyện gì vậy?]
"Thanh Hoa." Thanh âm Hướng Hòa trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, "Hôm nay tôi đã gặp lại Diệp An."
[Vậy sao]
"Giọng điệu em có chút lạ đấy." Hướng Hòa nheo mắt, lưng bất giác dựng thẳng, "Em cũng biết việc Diệp An có buổi phỏng vấn với tôi đúng không?"
[Biết]
Một cảm giác rất lạ lùng. Thực sự vô cùng lạ lùng. Hướng Hòa nhíu mày, "Thanh Hoa, em giận sao?"
[... không giận. Đó là chuyện sớm muộn thôi, đằng nào chị cũng đã quay về]
Hướng Hòa chưa kịp lên tiếng, đối phương đã bổ sung, [Hướng Hòa, chị còn tình cảm với Diệp An không?] tức thì khiến cô cứng họng.
Đây không phải việc có thể nghĩ đến, tuyệt đối không được phép tơ tưởng. Đã có quá nhiều chuyện xảy ra, đã có quá nhiều thứ thay đổi, vậy nên con đường ngày xưa từ lâu đã không còn có thể bước tiếp. Bây giờ tâm trí Hướng Hòa không còn cho phép cô nghĩ về việc yêu bất kì ai.
Hướng Hòa liếc nhìn cánh cửa đang đóng kín, tay siết chặt lại.
[Sao không nói gì?]
"Đừng nghĩ vẩn vơ nữa. Tôi và Diệp An không quay lại được đâu, tôi không có ý định đó, cũng sẽ không có ý định đó. Còn em, em định đẩy Diệp An về phía tôi à? Vậy không phải quá mức yếu thế rồi hay sao?" Hướng Hòa nâng khóe miệng, "Em định bỏ cuộc, rút lui hả? Sau bao nhiêu năm qua?"
[Tôi mệt rồi]
Câu trả lời khiến Hướng Hòa triệt để bàng hoàng. Cô không ngờ Thanh Hoa sẽ đáp như vậy. Không tài nào ngờ nổi. Nụ cười lập tức cứng đờ trên gương mặt. "Ý em là sao?"
[Như chị nói đấy, tôi bỏ cuộc rồi, cũng rút lui rồi. Tình cảm đơn phương bao nhiêu năm như vậy mà kết cục vẫn thế, chị nghĩ ai kiên trì nổi?]
Hướng Hòa bất chợt cảm thấy bối rối, cô đưa tay giữ trán, ánh mắt hoảng loạn, "Sao đột nhiên em lại nói vậy? Chẳng giống em chút nào, Thanh Hoa. Diệp An đã chấp nhận việc tôi rời khỏi cuộc sống của em ấy từ rất lâu rồi, tôi và cả em ấy chưa hề ngỏ ý sẽ nối lại tình xưa, em không thể bỏ cuộc quá vội vã như thế."
[Chị coi tôi là nơi đổ vỏ sao?]
...?
[Là người để chị có thể bàn giao hết mọi trách nhiệm để bản thân được giải thoát, được thanh thản?]
Phải thật không? Rằng Thanh Hoa đã mệt rồi?
Bao nhiêu năm qua, Hướng Hòa chưa từng nghĩ Thanh Hoa sẽ thấm mệt, bởi lẽ cô biết, tình yêu của Thanh Hoa bao la tới vô cùng tận. Như biển cả trùng khơi, lại như luồng không khí ta hít thở mỗi ngày; tưởng chừng bình yên, song lâu bền chung thủy. Một người như vậy... thế mà hôm nay đã quyết định từ bỏ.
Diệp An, liệu em có biết không? Em có biết rằng, Thanh Hoa ngày hôm nay đã chấp nhận một tương lai không mong cầu tình cảm đến từ phía em trong cuộc sống của mình nữa rồi.
--------------------
Yêu một người, rốt cuộc là như thế nào? Liệu có mơ hồ, có chút không rõ cảm xúc của bản thân hay không?
Thanh Hoa thích ngắm nhìn những gương mặt xung quanh mình. Một người phụ nữ, một đứa trẻ, một ông lão, nụ cười của họ, ánh mắt của họ, từng cái nhăn mày là từng nét biểu cảm, một nét buồn vui đôi khi còn khó phân xét. Người với người, suy cho cùng ai cũng là kẻ đơn độc trong cuộc sống, nếu có thể tìm thấy một linh hồn có thể đồng điệu, vậy chính là may mắn tột độ của nhân sinh.
"Tại sao cậu chẳng bao giờ chịu vẽ tớ thế?"
Người ngồi bên bĩu môi trách móc, Thanh Hoa nghe xong chỉ băn khoăn tự hỏi bản thân, đó cũng là một vấn đề nhức nhối mãi trong lồng ngực mình. Tại sao lại để ý đến tâm trạng, đến cảm xúc, đến góc nhìn của người đó đến như vậy? Như một sự tồn tại khiến mình tôn sùng, Thanh Hoa sợ hãi bản thân sẽ làm không tốt bất kỳ việc gì liên quan đến Diệp An.
Đó là yêu sao? Thanh Hoa nghĩ đó là tình yêu. Từ nhỏ đã yêu, lớn lên vẫn yêu, vừa có dựa dẫm, lại có cả gánh vác. Nếu có thể hy sinh hết thảy để giữ gìn nụ cười kia, Thanh Hoa chẳng tiếc gì cả.
"Ai ui, cậu vẫn còn giữ bức tranh này à?!"
Thanh Hoa tiến lại gần, nghiêng người nhìn. Trên tay đối phương cầm tờ giấy A, bên trên là một bức vẽ nguệch ngoạc hình ảnh hai đứa nhỏ áo trắng khăn quàng đỏ đang nâng cặp sách che đầu, sánh vai nhau bước trong mưa. Tranh của trẻ con, màu sáp tươi tắn, có chút ngờ nghệch, không hiểu sao lại luôn khiến Thanh Hoa yêu thích không thôi.
"Bài dự thi 'Tình bạn của em', thí sinh Nguyễn Diệp An chín tuổi, được hẳn giải khuyến khích, đương nhiên phải giữ thay cho cậu rồi." Thanh Hoa nhẹ trả lời, "Hơn nữa, tớ định sau này sẽ sao chép nó, vẽ lên tường nhà, lên tán ô, lên hộp giữ nhiệt, tôn vinh thành tựu thuở nhỏ của cậu."
"Nghe kỳ dị quá!" Diệp An bật cười, đặt bức tranh xuống, "Được! Vậy tớ chờ đấy! Nhất định tớ sẽ chỉ dùng những thứ đồ có sao chép nó lên thôi! Cậu nói được là phải làm được."
"Đương nhiên."
Lời hứa với cậu, tớ chẳng muốn thất cái nào hết.
Tớ yêu cậu rất nhiều, bạn thân của tớ, gia đình của tớ, tri kỉ của tớ.
Vậy nên, tớ càng không muốn đánh mất cậu, Diệp An.
Thanh Hoa cảm giác mình đã mơ một giấc mơ dài bằng cả một đời người. Song ở điểm kết thúc, cô lại biết hiện tại mình đã đi tới điểm tận cùng sinh mệnh rồi.
Sợ chết không, Thanh Hoa?
Đương nhiên, rất sợ.
Còn bố, còn thầy Khiết, còn bố mẹ Diệp An, còn Trúc Thanh, còn Linh, còn Diệp An... Kẻ sắp chết sợ hãi nỗi buồn của những người sẽ vẫn sống tiếp, đồng thời cũng sợ hãi sự lãng quên. Cô cảm nhận sâu sắc dòng chảy thời gian rồi sẽ xóa nhòa tất cả, mà kẻ tử lại bất lực vô cùng.
Lúc còn trẻ, Thanh Hoa từng nghĩ, liệu cái chết của mình sẽ lay động được sự quan tâm của bố hay sự để ý của Diệp An chứ? Rằng sau khi mình chết, có khi nào họ sẽ thấy được giá trị tồn tại của mình là cực kỳ quan trọng hay không. Song bây giờ trưởng thành rồi, những tưởng đó chỉ là ngây dại thời trước, không ngờ lại đều thành sự thật.
Thanh Hoa sợ, vô cùng sợ. Bởi chết là hết rồi.
Nuối tiếc, vô cùng nuối tiếc, vì đến tận kết thúc vẫn không thể chạm tay đến ước vọng.
Ngồi dựa lưng vào chân ghế sofa, Thanh Hoa ôm lấy đầu gối, bắt đầu cảm thấy má mình thấm ướt. Tựa hồ chỉ mới vài ngày mà Thanh Hoa đã quen dần với những cơn đau. Đầu rất đau, mắt thì cứ hoa lên, bụng dạ cồn cào.
"Đồ ngốc Thanh Hoa! Nếu có ở trong nhà thì mau ló mặt ra đây đi!" Giữa đêm khuya thanh tĩnh, một âm thanh chói tai vang lên hủy diệt hết thảy. "Mau ra đây, không em sẽ phá cửa nhà chị đấy!"
Giọng điệu quen thuộc, có điều muộn thế này rồi mà còn vang lên đầy đe dọa trước cửa nhà thì ít nhiều cũng có chút phiền nhiễu. Thanh Hoa đứng dậy, đi vào nhà tắm, lấy khăn lau mặt. Mọi cử động đều vô cùng từ tốn ung dung, tựa hồ chẳng chút quan ngại nào về con người đang làm ầm ĩ trước cổng nhà mình. 'Hàng xóm sẽ khó chịu lắm đây' - Thanh Hoa nghĩ bụng.
Điều chỉnh tốt tâm trạng, sửa soạn ổn ngoại hình, không để lại chút dấu vết nào trên gương mặt, Thanh Hoa mới đi mở cửa. Cô gái ở bên ngoài lì lợm đến mức khó tin, Thanh Hoa từng trải qua vô số lần chiêm nghiệm rồi. Nếu đã dám chắc Thanh Hoa có trong nhà thì tuyệt đối tình huống đứng cả đêm không chịu đi sẽ xảy ra.
Cố chấp như vậy đấy.
Thanh Hoa lẳng lặng nhìn người đứng đối diện.
"Sao lâu như vậy mới ra mở cửa chứ?" Linh bĩu môi, vẻ không vui tiến đến muốn vào nhà.
Song Thanh Hoa lại đưa tay chắn lối, "Mai không phải ngày nghỉ, sao không về nghỉ ngơi đi?"
"Muốn qua với chị, chẳng lẽ không được? Đi làm thì xuất phát từ đâu chẳng như nhau?" Linh trợn mắt phản bác.
"Ở đây xa công ty của em, đường lại không tiện, đừng dở chứng nữa, về nhà đi."
"Rốt cuộc chị bị làm sao vậy hả, tự dưng lại tỏ ra khó ở như vậy?!" Linh cau mày, hỏi.
Thanh Hoa khoanh tay dựa bên cửa, nhẹ lắc đầu, giọng điệu nhuốm chút suy yếu, "Đang ngủ, vốn dĩ hôm nay dọn dẹp nhà cửa đã rất mệt rồi, bất thình lình lại bị em đánh thức, lôi xuống đây, em tự hỏi bản thân xem liệu tốt tính đến mấy cũng có thể chịu nổi hay không."
"Ở nhà cả ngày dọn dẹp?" Linh bắt đầu truy cứu, âm điệu cũng có ý thức hạ thấp xuống, "Em qua trường chị, người ta bảo chị xin nghỉ. Không ốm đau gì, tại sao lại nghỉ?"
Thanh Hoa hơi cúi mặt, ánh đèn đường chẳng thể soi tỏ gương mặt cô. Linh tự dưng lại có cảm giác mờ mịt, dự cảm không lành cứ vất vưởng chẳng dứt, khiến em vô cùng bất an. Trước kia Thanh Hoa dù bực bội thế nào cũng sẽ không thâm trầm như hôm nay, phương pháp đuổi khéo luôn là một hình thức hứa hẹn, ví dụ như hôm sau sẽ qua đón đi ăn, hay đi xem phim gì đó...
"Chị làm sao vậy, Thanh Hoa?" Linh nhỏ giọng trả lời, nghe tựa như một lời thủ thỉ, song giữa đêm khuya thanh vắng thế này lại vang lên rất rõ.
Thanh Hoa tiếp tục lắc đầu, sau đó lùi người lại, "Em về nhà đi, về trễ quá, chị em sẽ lo lắng." rồi đóng cửa lại. Lần này Linh không hề ngăn cản, bởi lẽ em cảm thấy ấm ức đến vô cùng tận. Cảm giác tức tối lan tỏa trong từng thớ thịt, tưởng chừng như một ngọn lửa sẽ thiêu đốt em. Thanh Hoa chưa từng đối xử với mình như vậy. Thanh Hoa chưa bao giờ lạnh nhạt tới mức độ như thế!
Bao nhiêu năm cố gắng trụ vững bên cạnh con người này, thế mà chỉ vì sự xuất hiện của Diệp An mà mọi công sức như đổ bể.
Thế mới nói, Thanh Hoa đúng là kẻ đáng ghét nhất trần đời!
Thanh Hoa chưa rời ngay, cô còn đứng dựa cửa, nhìn qua lỗ mắt mèo chờ đợi đối phương bỏ đi. Đây là một cô em gái Thanh Hoa quý mến vô cùng, chứng kiến gần như là toàn bộ quá trình trưởng thành của em. Tuy nhiên nếu sau này không thể tiếp tục chăm sóc em được nữa thì tốt nhất là nên dừng lại ngay tại đây, để em có thể quen dần với việc thiếu đi một người chiều chuộng.
Bởi lẽ, biến mất khỏi cõi đời vốn dĩ là một việc đáng tiếc nuối như thế đấy.
Bóng người từ lâu đã không còn đứng đó, Thanh Hoa cảm thấy mí mắt nặng trĩu, đang định dợm bước quay đi thì đột nhiên lại trông thấy một người khác tiến đến đứng trước cửa nhà mình. Ban đầu cảm giác thót tim khiến cô hoàn toàn không còn chút ngái ngủ nào, song sau một hồi rợn sống lưng thì cô đã nhận ra ai đang đứng đó. Trái tim lập tức đập gia tốc, tay chân không còn nghe theo sự chỉ đạo của não bộ nữa; não bộ nhảy số chậm quá, chúng tự ý hoạt động luôn rồi.
Cánh cửa mới vừa khép lại, nay đã rộng mở.
"Diệp An?"
Thanh Hoa không tin nổi vào mắt mình.
Tình yêu... vốn dĩ luôn nực cười như thế đấy.