Trên sân thượng của học viện Sousei, Mikado, Kisa, Rinka và Mizuki mở bentou ra.
Khác với ở phòng học có đầy tai mắt của bạn cùng lớp, do nơi đây giải quyết được mọi vấn đề giữa nhà Kitamikado và nhà Nanjou – bao gồm cả chuyện Mizuki là học sinh cấp hai – mà tự khi nào đã trở thành không gian thư giãn của họ.
“Mikado-sama trở lại làm em yên tâm rồi.”
Rinka vuốt ngực nhẹ nhõm.
“Công nhận. Em còn tưởng là anh sẽ cứ thế mà trở thành con gái luôn cơ.”
Mizuki đang ngốn đầy họng bentou của Mikado.
“Dù có thay đổi thế nào thì anh cũng sẽ không trở thành con gái đâu...”
Trong lúc trả lời, Mikado cũng chả thể giải thích rằng chuyện gì đã xảy ra với mình. Nghĩ lại thì đó là phản ứng tự vệ để chống lại cuộc tấn công của đám Kisa, nhưng cậu không thể phủ nhận rằng mình đã làm hơi quá.
Kisa ưỡn ngực tự hào:
“Maa, sau cùng thì thứ hiệu nghiệm là nước mắt của tôi ha! Chỉ vì tôi giả khóc một chút mà Mikado đã phiền não trở lại, quả nhiên tôi vẫn là nhất!”
“Cô đã khóc thật thì có.”
“T-tôi đã bảo là giả kia mà! Đó là đóng kịch đấy! Là đóng kịch thôi!”
Kisa đỏ mặt lúng túng phủ nhận, nhưng Mikado biết. Rằng Kisa vào lúc đó không có lá chắn phòng hộ như thông thường, mà đã cho cậu thấy đến sâu tận trong trái tim.
Kisa hắng giọng với vẻ xấu hổ:
“N-nói chung là, lời bộc bạch của Mikado lúc đó mới tuyệt vời làm sao. ‘Tôi muốn có được cô bằng mọi giá’ thì phải?”
“Dừng lại! Đừng có đào lại lịch sử đen tối!”
Mikado ngăn cản trong xấu hổ, nhưng Kisa chẳng khách khí.
Trái lại, cô còn đung đưa ngón trỏ một cách đắc ý và tiếp:
“ ‘Có được cơ thể này, trái tim này, tâm hồn này. Người mà tôi muốn lung lạc và biến thành nô lệ trong trận đấu này’...”
“Tôi đã bảo dừng lại rồi kia mà!?”
“Fmmmmm!?”
Mikado đã lấy lòng bàn tay chụp miệng Kisa lại.
Xúc giác của đôi môi mềm mại hâm nóng toàn thân cậu, nhưng cậu không thể để cơn xấu hổ tăng thêm nữa. Kisa, tai đỏ lên trong lúc bị Mikado khóa miệng, dần trở nên ngoan ngoãn.
Rinka và Mizuki đang lặng lẽ quan sát tình hình ấy.
“Hai anh chị ấy lại hòa thuận rồi ha...”
“Ừ... Nanjou-san mạnh quá...”
Hai cô gái thì thầm với nhau trong nỗi lo lắng.
––––––––––––––––––o0o––––––––––––––––––
Cuộc đời học đường của Mikado thật suôn sẻ.
Trò chơi tình yêu vẫn chưa ngã ngũ, nhưng khoảng cách giữa cậu với Kisa thì đang rút ngắn đều đặn. Cậu có cảm tưởng rằng chỉ cần tiến thêm một bước nữa thôi thì mình sẽ chinh phục được trái tim cô ấy.
Nếu cứ tiếp tục như thế này thì ắt sẽ tiến triển thuận lợi.
Trong lúc nghĩ thế, Mikado đã về đến nhà và được người làm đón ở lối vào.
Có vẻ như cha cậu đang cho gọi cậu đến ngay lập tức. Đương gia chủ bận trăm công nghìn việc mà lại cho gọi con trai đến thì thật là hiếm thấy, lần cuối là lúc cậu được cha giới thiệu về vị hôn thê Rinka.
Chuyện gì thế nhỉ...?
Mikado vừa ôm thắc mắc vừa ló dạng ở thư phòng của đương gia chủ.
Một căn phòng kiểu Nhật cổ điển thể hiện sự nghiêm trang và chính trực.
Trong căn phòng mà Mikado đã ngán ngẩm từ nhỏ ấy, hôm nay tự dưng tràn ngập không khí nghiêm trang hơn bình thường.
Đương gia chủ của nhà Kitamikado khắc nếp nhăn sâu giữa đôi chân mày, khoanh tay lại và chào đón Mikado:
“...Mikado. Chuyện này rốt cuộc là sao?”
Một giọng nói sắc nhọn như lao tới đâm vào lưng người nghe.
“Chuyện này... là chuyện gì ạ?”
Mikado hỏi trong lúc có linh cảm chẳng lành.
Đương gia chủ không trả lời câu hỏi mà dùng ánh mắt chỉ vào bức ảnh đang nằm trên bàn.
Ắt hẳn đó là bức ảnh do Kokage chụp. Từ nét mặt Kisa nhìn Mikado đắm đuối cho đến dáng vẻ Mikado không cự tuyệt đều đang được tái hiện lại rất sống động.
“...................!?”
Mikado cảm thấy tim mình như đang bị đóng băng.
Cậu đã bị nhìn thấy cảnh mà mình không muốn bị nhìn thấy nhất, bởi người mà mình không muốn để nhìn thấy nhất.
Đương gia chủ, với nhãn quang có thể giết cả một con quỷ, săm soi cậu quý tử của mình:
“Con... chắc không có quan hệ sai trái với con gái của nhà Nanjou đâu nhỉ?”
*Từ tập 3, bạn hãy đọc tại: