Sáng hôm sau , Dương với Mai Anh đến cổng trường thì đã thấy Minh với Tuấn đã đứng đợi ở đấy rồi “Đến sớm thế "Tuấn xỏ tay vào túi quần “Hôm qua còn có người bảo không được đến muộn mà giờ này đã h rồi "Dương nghe vậy tay đẩy Tuấn đi liến thoắng “Không biết gì hết không biết gì hết đi thôi “Mai Anh với Minh ở đằng sau cũng đi theo.
Vào quán Mai Anh cũng hơi bất ngờ với quán mới mở này , khá đẹp , sạch sẽ , yên tĩnh nữa .“Ngồi bàn này đi “ Dương chỉ vào bàn người trong góc gần cửa sổ .Ba người còn lại cũng không có ý kiến gì đi đến , sau khi order đồ xong thì Mai Anh quay sang Dương nói “Học thật à ?”“Đương nhiên , hôm nay có đại thần ngồi đây còn không tranh thủ học thì đến bao giờ “ Dương đáp nhỏ tiếngMai Anh “….”“Ây , thôi tao sang ngồi với lớp trưởng đây còn hỏi bài “ nói xong cô liền đứng dậy sang phía đối diện “Minh , cậu sang bên kia ngồi đi “ rồi kéo cậu đứng lên đẩy sang bên Mai Anh .Mai Anh cũng kệ con bạn mình mà ngồi vào cho Minh ngồi cùng.
Hôm nay đúng là bọn cô rất nghiêm túc làm bài , chỉ có tiếng hỏi bài và chỉ bài .Mai Anh lôi đề toán ra làm , đề bọn cô làm đã giống đến / đề thi đại học rồi nên có chút khó.
Thực ra Mai Anh cũng không phải nằm trong dạng học quá kém xét về từng môn thì cũng được coi là nằm trong top nửa trên của lớp.
Nhưng lười càng ngày thành tích càng giảm , học hành ngày càng không tập trung .“Này Minh câu này làm thế nào vậy” Mai Anh gặp câu nghĩ mãi không liền quay sang hỏi cậu .Minh nghe vậy quay sang đọc đề xong liền giảng cho cô “Để ý chút cái đề bài yêu cầu , bên x này cần….”Giọng cậu rất ấm , giảng cũng rất dễ hiểu , Mai Anh nghe lúc hiểu ra vấn đề , vừa nghe vừa gật đầu như gà mổ thóc “Thì ra là vậy , dễ thế mà tôi không…” nói đến cô liền ngẩng đầu sang phía Minh.
Vì cậu giảng cho cô nên người ngồi rất gần , đầu cậu cũng đang cúi nên cô vừa ngẩng lên làm mặt người gần chạm nhau , mắt đối mắt .Ánh nắng ngoài cửa sổ làm cho mặt của Minh nổi bật hơi , chiếu làm rõ những nét trên mặt cậu cực kì hài hòa làm Mai Anh ngớ mất lúc .Minh cũng vậy cũng bị đơ mất lúc vì tự nhiên cô đến gần“Choang “ tiếng tiếng công rơi ở bàn sau làm người tỉnh lại , liền dịch xa ra chút , mặt cả người đều hơi đỏ.
Minh hắng giọng “ Đúng vậy bài này rất dễ , nghĩ chút là ra được chỉ có cậu ngốc không biết làm "“Tôi không có ngốc " Mai Anh liền nói lại , khoảnh khắc ngại ngùng của người cũng vơi bớt“Tôi nghĩ nếu giảng cho cậu thêm vài lần nữa sẽ làm tôi rụng tóc mất "Minh nhấp ngụm nước nói“….” Được rồi tôi sẽ cố tình hỏi thật nhiều cho sau này cậu rụng hết tóc trở thành ông già xấu xí đầu trọc lốc đi .Tuần mới bắt đầu trời vẫn nắng nóng gay gắt làm cho Mai Anh lười muốn chết , cô nằm ườn ra bàn thì bị Dương kéo dậy thúc giục “Nhanh thôi , đến muộn giờ thể dục lại bị ngồi vào sổ đầu bài giờ “Nói là học nhưng thầy chỉ cho khởi động với tập bài tập là thầy cho tự do hoạt động .Lớp như thường chia hành phe, con gái thì sẽ nói chuyện hoặc ngồi nghỉ , bọn con trai sẽ chơi bóng đá hoặc bóng rổ .Đương nhiên Mai Anh với Dương đang ngồi trên ghế đá nói chuyện “Nóng thực sự , người tao toàn mồ hôi này ““Ôi tao buồn ngủ quá , muốn về cái bàn thân yêu của tao “ Mai Anh dựa lưng vào ghế than“Ê hay trốn đi ăn đi “ Dương nói nhỏ“Bị bắt là xong đấy “ Mai Anh trả lời“Sợ gì , đi lén sao thầy biết, tao đói quá “ Dương nói xong liền đứng lên kéo cô điHai đứa đang đi qua chỗ bọn con trai đá bóng thì “Bụp”“Ui mẹ ơi “Mai Anh bị quả bóng đạp thẳng vào mặt , liền lấy tay che mặt ngồi sụp xuống sânCác bạn học thấy vậy liền chạy đến “sao không ?”“Bị đạp thẳng vào mặt hả ““Nhìn đã thấy đau rồi” Tiếng của mọi người xung quanh nhưng qua tai Mai Anh cô chỉ thấy đầu mình ong ong với đám người nói gì đó.
Cô đã tạo nghiệp gì thế này , đau quá .Dương bên cạnh lo lắng cúi người hỏi “Mày sao không , đứng dậy tao cho lên phòng y tế “Minh bên này thấy quả bóng của mình lỡ chật hướng đá đập trúng mặt Mai Anh liền chạy lại , xuyên qua mọi người nhìn thấy cô gái đang ngồi sụp ôm mặt liền lo lắng “Đau lắm không “Cuối cùng cũng có người hỏi cô là đau lắm không chứ không phải là sao không.
Đang nghĩ thì thân đã bị bàn tay của Minh nhấc đứng dậy rồi tay bị kéo đi .Mai Anh hơi ngớ người đi theo cậu , được đoạn mới không biết mình được cậu kéo đi đâu liền hỏi “Đi đâu vậy ““Phòng y tế , cậu định không kiểm tra à ?” Minh đáp vừa đi vừa quay xem cô , tay cô vẫn che mặt nên không nhìn rõ được vết thương.Đến phòng cô giáo liền bảo cô ngồi lên giường để kiểm tra “Bạn bị sao vậy ““Bị bóng đập trúng mặt ạ “ Minh trả lời“Bỏ tay ra cô xem nào “ rồi quay sang cô đang ngồi trên giường nóiMai Anh nghe vậy liền từ từ bỏ tay ra , gương mặt đỏ hết lên còn hơi tím , còn có vài vết xước có máu.
Minh nhìn thấy vậy cũng sợ , cậu không nghĩ thương nặng đến vậy.
Cô giáo cũng bất ngờ “Sao lại nặng như này , bây giờ em đi lau qua mặt cho sạch đi rồi cô mới xử lí được , cô đi lấy thuốc đã “ nói xong cô liền đưa khăn cho Minh rồi đi ra ngoàiMai Anh lúc này cũng mới cảm nhận rát đau kinh khủng.
Vừa nãy thấy biểu tình của người kia cô cũng không muốn xem mặt mình bây giờ thành cái dạng gì rồi.
Nghĩ nghĩ thì đã thấy khăn ướt đưa đến trước mặt “Lau đi “Mai Anh nhận lấy, vì không có gương nên cô chỉ có thể lần lần theo để lau , đau kinh khủng , không dám chạm vào.
Minh thấy vậy liền không nghĩ nhiều quỳ chân xuống lấy khăn từ tay cô, đến gần tự tay lau cho cô.
Mai Anh bị hành động này của cậu làm bất ngờ ngồi đơ ra , cũng quên mất vết thương đang được chạm vào.
Tự nhiên rất muốn khóc .Thấy mắt cô đỏ lên hơi ngập nước Minh liền hoảng “Sao , đau lắm à , tôi sẽ cố nhẹ tay chút , nếu đau quá cứ khóc đi “Mai Anh lúc này mới tỉnh ra , liền cố hít thở sâu , chút mắt không còn đỏ nữa “Sao nhìn cậu còn hoảng hơn cả tôi vậy , có phải cậu là người đá bóng vào mặt tôi không ?”Minh nghe vậy liền gật đầu “Xin lỗi , thật sự không cố ý "“Bảo sao lại quan tâm tôi thế , hóa ra chính là cậu” cô đã tạo nghiệp gì vậy trời.
Vì tức giận nên cô nói hơi to gương mặt cự động làm cô lại đau “Ui mẹ ơi ““Ngồi yên đi , để tôi lau nốt “ Minh nghiêm mặt nóiĐau lần này cô cũng chừa rồi không dám cử động gì nữa , đợi lúc Minh lau xong thì cô giáo cũng vào “Bây giờ xoa cồn sẽ xót chút , nhưng em cố chịu , đây là thuốc về uống sau bữa ăn , mỗi lần uống viên.
Mặt em sẽ bị sưng đấy nhưng không sao mai là hết”“vâng ạ ““Tùng , tùng , tùng …” tiếng trông vào lớp , cô liền nói với Minh “Đi lên lớp đi , tôi sẽ ở đây không phải lo cho tôi " nói thật giờ này cô không dám vác cái mặt đi lên lớp , thà ở đây nằm có khi còn ngủ được thêm giấc .‘Được rồi , có gì cậu nhớ gọi cô giáo luôn nhé “ Minh nói xong liền rời điCô giáo đứng bên cạnh cười trêu “Bạn trai em hả , cô thấy thằng bé rất lo lắng cho em đấy “Không biết thế nào mặt cô đã đỏ giờ cảng đỏ hơn “Không phải , khổng phải bọn em chỉ là bạn thôi " đùa à chẳng qua do cậu ta cảm thấy có lỗi nên mới thế thôi .Trưa nay Mai Anh về nhà , căn nhà vẫn chỉ có mình cô.
Cô thật sự chẳng muốn ăn tẹo nào nhưng phải uống thuốc nên đành đi nấu cơm.
Nấu cũng rất nhanh nên chỉ phút là có cơm ăn rồi .Đang ăn cơm thì mẹ cô gọi đến “ Alo mẹ ạ “ “ Con ăn gì chưa “ “ Con đang chuẩn bị ăn đây “ “ Hôm nay đi học thế nào đấy , có bị cô nhắc nói chuyện không ?” “ Mẹ này , con đã thay đổi rồi không nói chuyện nữa rồi “ giọng cô bất lực nói “ Không nói chuyện nữa mà chuyển sang ngủ chứ gì “ , mẹ ở đầu bên kia nói như đã biết trước tất cả Mai Anh nghe xong cũng không biết nên nói như thế nào “ Thế ăn đi nhé , ăn xong thì ngủ trưa đừng có thức chơi máy tính đấy “ “ Vâng “ “Hôm nay …” lời chưa nói ra cô đã nuốt lại “Không có gì hết , con ăn cơm đây ““Ừ thế ăn đi “ rồi bên kia tắt máyMai Anh trên mặt không còn biểu tình gì cả mà ăn cơm.
Vì vết thương nên nhai cũng rất đau , cô ăn vài miếng rồi đi ngủ trưa.
Chỉ có ngủ mới xoa dịu được vết thương của cô thôi .Đúng như vậy , cô mở mắt thì đã giờ chiều rồi.
Vừa dậy thì cảm giác mặt còn xưng hơn , đau chết mất.
Mai Anh tỉnh liền nằm xem điện thoại mạch đến rưỡi.
Đúng là nhân chứng cho việc lười như heo mà .Bụng lúc này đã bắt đầu réo vì đói.
Nghĩ nghĩ cô liền quyết định ra hàng tiện lợi mua cháo về ăn , chứ cũng không ăn cơm được .Mai Anh mặc nguyên bộ ngủ ở nhà , đeo thêm cái khẩu trang , hoàn tất xuất phát thôi.
Khi ra đường trời cũng đã sẩm tối rồi , mà cửa hàng cũng ngay gần đây nên Mai Anh cũng không sợ gì .Cô cũng cứ đi một mạch đến cửa hàng tiện lợi lại không biết đằng sau từ khi nào có người đi theo sau.