Tôi không phải là một kẻ thất bại. Tôi luôn muốn chiến thắng Komaki và sẽ rất thất vọng khi thua cuộc.
Nhất là khi thành tích ở bài kiểm tra giữa kì lần này là tốt nhất từ trước đến giờ, vậy nên tôi đã nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ thắng. Thế nên sau khi biết mình đã bị đánh bại, nỗi thất vọng của tôi lại càng lớn hơn.
Đồng thời, tôi cũng muốn tự tát vào mặt mình vì đã đánh cược một thứ lẽ ra không bao giờ nên dùng để cược như ‘phẩm giá’.
“…Umezono.”
Tôi đặt tay lên cúc áo ngủ. Komaki đang ngồi trên giường nhìn tôi với vẻ mặt thích thú. Không chỉ là tò mò, ánh mắt nhỏ đang ẩn chứa cảm xúc gì đó mà tôi chẳng hiểu nổi. Nhưng hơn thế, nỗi xấu hổ và tức giận đang tràn ngập bên trong tôi.
Mỗi khi ở gần Komaki là tôi lại tỏ thái độ ra mặt. Tuy vậy, cảm giác xấu hổ cũng dâng lên sau khi tôi để thua ở bài kiểm tra giữa kì.
“Nhanh nhanh mặc quần áo vào đi. Bữa sáng nguội hết bây giờ.”
Nhỏ nói ‘bữa sáng’ với một giọng điệu có chút đáng yêu. Nhưng cái nụ cười nhếch mép kia thì chẳng dễ thương chút nào, trông đáng ghét thì đúng hơn. Nhìn thật phiền phức, mặc dù nếu nói khách quan thì gương mặt nhỏ khá xinh đẹp. Lòng người quả là khó đoán.
“Tôi sẽ thay đồ nếu cậu rời khỏi phòng, Umezono.”
Tôi gọi Komaki là ‘Umezono’. Đó như một cách để phản kháng đồng thời thể hiện sự đối địch với nhỏ.
“Tại sao tôi phải ra ngoài? Để tôi nhắc lại cho cậu nhớ, Wakaba, hiện giờ cậu không có quyền từ chối hay bất kì quyền nào khác cả.”
Tôi trợn mắt nhìn nhỏ. Tôi có đang sống trong đất nước được cai trị bởi luật pháp không thế? Con nhỏ này cần phải xem lại hiến pháp gấp, mà tôi đoán rằng hiến pháp thì cũng phải chào thua với luật của nhỏ thôi.
“Nếu không thích thì tìm cách tiến triển nhanh vụ cá cược đi. Không thì cậu sẽ như này mãi đấy.”
Đã ba ngày trôi qua và tôi vẫn chưa thách đấu thêm lần nào.
Không phải là tôi bỏ cuộc, mà do ngoại trừ tính cách tệ hại ra thì con nhỏ này là một người hoàn hảo, vậy nên tôi chắc chắn sẽ thua nếu tôi thách đấu một trận không có lợi cho mình.
Nhưng cứ để yên thế này thì tôi mãi mãi không thể lấy lại phẩm giá của mình mất.
Tôi không ngại để các bạn nữ khác nhìn thấy mình thay đồ, nhưng nếu là Komaki thì nó lại là một chuyện khác.
Ánh mắt của nhỏ trông thật dâm đãng, không phải theo hướng tình dục nhưng nó vẫn khiến tôi bực mình. Bị nhìn như vậy làm tôi bồn chồn nổi hết cả da gà lên.
Cơ mà nếu có ai đó khác nhìn chằm chằm vào mình thì tôi cũng thấy khó chịu chứ không riêng gì Komaki. Cơ thể tôi không phải là bức tranh được trưng bày trong viện bảo tàng, thế nên làm ơn đừng có nhìn chằm chằm vào nó, cảm giác chẳng dễ chịu tí nào.
“Haa…”
Tôi khẽ thở dài và tiếp tục thay đồ. Càng nghĩ về nó tôi càng cảm thấy khó chịu. Nếu như lờ đi mọi thứ xung quanh, có lẽ tâm trí tôi sẽ bình tĩnh lại chút.
Tôi ngân nga trong khi cởi cúc áo.
“Trông cậu vô vọng quá đấy.”
“Im đi.”
Dù đã quay sang hướng khác nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy hơi thở và giọng nói của Komaki mặc dù không muốn. Khi nhận ra điều đó, tôi bỗng trở nên xấu hổ hơn.
Phải tĩnh tâm, tĩnh tâm.
“Chúng hơi ‘nhỏ’ nhỉ?”
Cái gì cơ? Tôi muốn nổi cáu lên, nhưng biết là giờ nếu giãy nảy lên thì tôi thua chắc, nên tôi đành tiếp tục thay đồ.
“Cậu chẳng cao lên tí nào kể từ hồi cấp hai…Cả phần này nữa.”
Bàn tay ấm áp của nhỏ chạm vào lưng tôi. Không, không phải lưng mà là móc áo ngực. Tôi ngay lập tức nhảy lùi lại khi thấy nhỏ cố vươn tay về phía mình.
Hả? Nhỏ tính làm gì tôi thế? Lần trước là hôn rồi, lần này là cái gì nữa đây?
Tôi nhanh chóng mặc đồng phục vào rồi lùi về phía cửa, mắt vẫn trừng trừng nhìn Komaki.
“Cậu mà tự mãn quá thì tôi sẽ phải xem xét lại đấy.”
Tôi không thể đáp lại vì vẫn còn đang nghĩ tới mấy cái hết sức vô lí.
Tôi ghét Komaki và nhỏ cũng chẳng thích tôi. Nhưng bọn tôi quen nhau đủ lâu để tôi biết nhỏ đang nghĩ gì, đặc biệt là mấy cái suy nghĩ xấu xa.
“Quyết định rồi. Nội dung cho lần cá cược sắp tới.”
“Hả?”
Komaki nghiêng đầu rồi từ từ tiến sát lại gần tôi. Trông thật đáng sợ bởi nhỏ cao hơn tôi hẳn một cái đầu. Nhỏ không những cao mà đôi tay cũng thon dài, tưởng chừng như có thể khóa chặt tôi lại.
Vậy nên, để kiểm soát tình hình, tôi thách đấu nhỏ mà không chắc liệu mình có thể thắng hay không.
“Chúng ta sẽ thi hát karaoke. Người có số điểm cao hơn sẽ là người chiến thắng! Sao nào?”
Tôi ưỡn ngực đầy tự tin. Komaki nhìn vào ngực tôi một lúc rồi cười khúc khích.
Ê, nhìn kiểu đấy là có ý gì thế hả?
“OK. Nhưng đừng có mà quên giao kèo đấy. Mỗi lần cậu thua thì tôi sẽ lấy đi một thứ quý giá của cậu.”
Nếu không thách đấu, tôi sẽ mất tất cả mọi thứ. Nhưng nếu thua, Komaki sẽ từ từ lấy đi những thứ quý giá của tôi. Ngược lại, nếu nuốt lời, tôi sẽ mất đi chỗ đứng trong trường học.
Tôi hiện tại chẳng khác nào một con thú bị nhốt trong lồng cả. Tuy vậy, tôi không được phép trở nên yếu đuối. Con người ai cũng có những khoản mình không giỏi. Tôi cá là Komaki bị điếc âm nên đã thách đấu nhỏ thi karaoke.
“Cậu cũng đừng quên. Nếu thắng, tôi sẽ lấy lại phẩm giá của mình.”
“Chỉ khi cậu thắng thôi.”
Không phải khoe khoang gì đâu, nhưng tôi khá giỏi khoản hát karaoke. Khi đi karaoke với bạn, tôi có thể dễ dàng đạt được 90 điểm. Hơn nữa, tôi nghe nói rằng Komaki hát khá dở, vậy nên tôi chắc rằng mình có thể đánh bại nhỏ lần này.