Vì lý do nào đó, Izumi đột nhiên tình nguyện đòi đi cùng Aoi.
Cô ấy vừa mới khóc rất to, nhưng giờ lại đứng dậy với sự nhiệt tình như thể tất cả lúc nãy chỉ là đùa giỡn.
Tôi nghĩ, chà, đằng nào thì cô ấy cũng bị từ chối thôi.
"...Cậu có chắc không?"
"Tất nhiên rồi!♪"
Cô ấy nghiêm túc hay đùa vậy?
"Vì vậy, các quý ông, ngày hôm nay kết thúc tại đây! Eishi, em đi trước đây! Yêu anh, mwah♪"
"Anh cũng yêu em. Đi đường cẩn thận nhé."
Izumi nắm tay Aoi rời khỏi quán cà phê với những bước chân nhẹ nhàng.
Còn hai chàng trai bị bỏ lại trong quán, cảm thấy bầu không khí có gì đó sai sai.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy..."
"Có lẽ là một nơi không thích hợp để con trai đi cùng."
"Đó là đâu cơ?"
"Chúng ta không nên tọc mạch thêm."
...Thôi được.
Tôi sẽ lo lắng nếu Aoi đi một mình, nhưng nếu Izumi đi cùng thì có thể an tâm được rồi.
Nhân tiện thì...
"Hai người thực sự bộc lộ tình yêu cởi mở như vậy ở nơi công cộng nhỉ."
"Tất nhiên. Việc các cặp đôi bày tỏ tình cảm với nhau đâu có quan trọng địa điểm đâu?"
“Không, tớ nghĩ nên cân nhắc địa điểm một chút thì tốt hơn…”
Dù tôi đã quá quen rồi, nhưng những người khác nghe được có thể sẽ thấy ngại.
Ngay cả người phụ nữ ở bàn bên cạnh cũng giật mình và làm đổ cốc trà.
"Hơn nữa, cho dù không diễn đạt thành lời đi nữa, chẳng lẽ không hiểu được tâm tư của nhau sao?"
"Có lẽ cũng có những cặp đôi như vậy. Nhưng tớ tin rằng, giữa nam và nữ không thể hoàn toàn thấu hiểu nhau được. Đó là lý do tớ nghĩ việc thể hiện suy nghĩ bằng lời nói là điều cần thiết."
"Ừm... Có lẽ là tớ hiểu. Cậu đã nói khá trực tiếp mà…”
Tôi định vặn lại tinh nghịch, nhưng Eishi vẫn vô cùng nghiêm túc:
"Ý tớ là sẽ không thể hiểu nhau nếu không diễn đạt bằng lời nói. Ngay cả người trong gia đình cũng không hiểu hết về nhau, huống chi là người lạ. Đối với người khác giới, điều đó còn khó khăn hơn."
"Uh... Tớ nghĩ cậu nói đúng."
"Đúng vậy. Thực ra, Akira, cậu không biết Aoi muốn mua gì đúng không? Nhưng không có nghĩa là cậu không muốn biết đúng chứ; chỉ là cậu không hiểu thôi. Điều này cho thấy tầm quan trọng của việc nói lên suy nghĩ bản thân."
Eishi nói thêm: "Tuy nhiên, đối phương có muốn nói hay không lại là chuyện khác."
"Nghe có vẻ khá phức tạp đấy..."
Nhưng những gì cậu ấy nói có thể là sự thật.
Tôi đề nghị sống chung với Aoi vì lợi ích của cô ấy.
Tuy nhiên, tôi không hề biết Aoi đang nghĩ gì.
Có lẽ cô ấy cảm thấy hạnh phúc, hoặc có lẽ cô ấy cảm thấy biết ơn.
Mặt khác, cô ấy có thể có hàng ngàn lý do để từ chối và chỉ chấp nhận một cách miễn cưỡng.
Ngay cả khi là với mục đích tốt, tôi không thể không nghĩ rằng tôi đang ép buộc cô ấy phải chấp nhận.
Eishi đã đúng; Tôi không hiểu cảm giác của Aoi chút nào.
"Tất nhiên, không phải tất cả mọi thứ đều cần thảo luận. Mặc dù việc cố gắng thấu hiểu cảm xúc của nhau là điều cần thiết, nhưng đôi khi âm thầm quan tâm chăm sóc ở đằng sau cũng rất quan trọng. Nhưng đừng có nhầm lẫn giữa sự quan tâm và phép lịch sự. Nếu cậu muốn bên cạnh người mình yêu quý, cậu phải nói ra những gì cần nói và thảo luận về nó tử tế."
"Tớ hiểu..."
Tôi cảm thấy mình đã hiểu được phần nào ý nghĩa đằng sau lời nói của Eishi.
Người có bạn gái đúng là nói chuyện khác hẳn.
"Tớ không muốn Akira nghĩ rằng cậu hiểu cảm xúc của Aoi. Đừng quên điều đó. Đặc biệt hơn vì Aoi là kiểu người không để lộ cảm xúc thật của bản thân, cậu phải chú ý nhiều hơn đến khía cạnh này."
"Đúng nhỉ."
"Hãy nhớ rằng Aoi là người mà cậu chỉ mới bắt đầu nói chuyện cùng cách đây không lâu, thì việc trò chuyện với cô ấy là rất quan trọng."
"Ừm."
"Đặc biệt là vì Aoi là kiểu người sẽ không để lộ cảm xúc thật của mình. Vì vậy, cậu phải cực kỳ chú ý."
"Nghe cậu nói như thể cậu biết mọi thứ về Aoi vậy."
"Ít nhất là tớ biết nhiều hơn cậu, người đã không ở thành phố này suốt thời gian qua."
Chà, cậu ấy không sai về điều đó.
Eishi uống một hơi hết chỗ cà phê còn lại trong cốc rồi đứng dậy.
"Chúng ta quay về đi."
"...Được rồi."
Tôi theo Eishi ra khỏi quán cà phê.
Bất kể có nhìn như thế nào, có thêm hai nguồn giúp đỡ là một điều tốt. Tôi phải cải thiện cuộc sống của Aoi trước khi chuyển trường. Tôi đã thầm hứa với chính mình một lần nữa.
*
Buổi tối hôm đó──
Tôi về nhà trước Aoi, và vì không còn việc gì khác để làm nên tôi bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Tôi liếc nhìn đồng hồ trên tường phòng khách, kim chỉ đúng 7 giờ tối.
"Không biết mấy giờ Aoi về nhỉ."
Dù sao không phải là tôi để cô ấy một mình ở trung tâm thương mại, và vẫn còn nhiều thời gian trước khi đi ngủ nên không cần phải lo lắng quá... Nhưng vì tôi vẫn chưa nhận được tin tức nào từ cô ấy, nên tôi không khỏi cảm thấy bất an.
Tôi muốn nhắn tin cho Aoi để hỏi mấy giờ cô ấy về. Tuy nhiên, nếu Aoi và Izumi đang tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ, sẽ không tốt nếu làm phiền họ. Tôi đã nhiều lần ngần ngại định gửi tin nhắn, nhưng cuối cùng, tôi quyết định không gửi.
"Đây là cảm giác của một người bạn trai, lo lắng không biết khi nào cô bạn gái chung nhà mới quay về à..."
Tôi chợt nhận ra và tỉnh táo trở lại. Tôi không phải bạn trai của Aoi, vì vậy tôi không có quyền tò mò về việc cô ấy đi đâu, phải không?
Mặc dù chúng ta đúng là đang sống cùng nhau, nhưng không phải mình đang bảo vệ quá mức sao...?
"Chết! Thịt hamburger cháy mất rồi!"
Tôi chỉ vừa rời mắt khỏi chảo rán và một mùi khét nhẹ bắt đầu tràn ngập căn bếp. Tôi vội vàng lật miếng thịt hamburger, và ngay sau đó──
"Tôi về rồi đây, Akira."
Cùng với tiếng mở cửa, giọng nói quen thuộc của cô truyền đến nhà bếp. Tôi mang dép đi trong nhà và bước vào phòng khách, trước mắt là một Aoi trông có vẻ bối rối.
"Chào mừng trở lại."
“Xin lỗi vì đã về muộn như vậy…”
Ngay khi Aoi nhìn thấy tôi, cô ấy ngay lập tức cúi đầu xin lỗi.
Thấy cô ấy thở hổn hển, chắc hẳn là đã chạy về nhà.
"Đừng lo lắng về nó."
"Tôi đã ăn trưa với Izumi sau khi mua sắm, và cuối cùng chúng tôi trò chuyện lâu hơn dự tính... Tôi định về sớm hơn, vì vậy tôi thực sự xin lỗi."
"Thật sự không sao đâu."
Cho dù tôi có cố gắng trấn an cô ấy thế nào đi chăng nữa, Aoi vẫn tiếp tục xin lỗi.
Cô ấy có vẻ như đang lo sợ điều gì đó.
"Bởi vì mỗi lần tôi về muộn, mẹ đều rất tức giận..."
Nghe những lời của cô ấy, một suy nghĩ đáng ngại hiện lên trong tâm trí tôi.
Có thể nào việc mẹ Aoi tức giận mỗi khi cô ấy về muộn hoặc không liên lạc với mẹ là điều bình thường?
Chắc hẳn là vậy, nếu xét trên một môi trường sống như thế.
Mặc dù chuyện này cũng xảy ra ở nhiều gia đình khác, nhưng không biết rằng ngoài sự lo lắng, mẹ của Aoi còn có những cảm xúc tiêu cực đằng sau nào nữa?
Tôi có những suy nghĩ như vậy bởi vì dù sao đối tượng ở đây là một người mẹ đã bỏ rơi con gái mình.
"Thực sự xin lỗi..."
"Aoi..."
Tôi nhìn Aoi, người đang co rúm lại, trông cô ấy như một đứa trẻ bị mắng vô cớ.
Đột nhiên, những gì Eishi nói trong quán cà phê hiện lên trong tâm trí tôi.
"Đừng bao giờ nhầm lẫn giữa sự lo lắng và phép lịch sự..."
"Nếu cậu muốn ở bên người cậu yêu quý, cậu phải nói ra những gì cần nói và thảo luận về nó..."
Nếu là như vậy, tôi không nghĩ một câu “Ổn thôi mà” từ miệng là đủ.
Bây giờ, tôi cần nói lên suy nghĩ của mình và chân thành lắng nghe suy nghĩ của Aoi.
"Aoi, chúng ta nói chuyện một chút được không?"
"Ừm..."
Tôi tắt bếp ga và bảo Aoi ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.
Tôi ngồi cạnh Aoi và hỏi một cách bình tĩnh nhất có thể:
"Aoi, hôm nay cậu với Izumi có vui không?"
"Huh...?"
Aoi có vẻ ngạc nhiên bởi câu hỏi vừa rồi. Cô ấy sửng sốt và không thể nói gì trong một lúc trước khi ngập ngừng trả lời.
"Vâng, tôi đã có một khoảng thời gian tuyệt vời."
"Nếu được thì, cậu có thể nói mình đã hạnh phúc đến mức nào không?"
Aoi khẽ gật đầu và lo lắng nói:
"Tôi hiếm khi đi chơi với người khác vì mẹ rất nghiêm khắc, vì vậy tôi dành phần lớn thời gian trong ngày nghỉ ở nhà. Hôm nay, Akira và Izumi đã đưa tôi đến nhiều nơi và trò chuyện với tôi. Điều đó khiến tôi thực sự hạnh phúc, và tôi đã quên mất thời gian..."
"Nếu là vậy thì, cậu không cần quá lo lắng về chuyện về muộn.”
"Nhưng mà..."
Mặc dù vậy, Aoi vẫn lắp bắp như thể cảm thấy có lỗi.
Để không phủ nhận cảm xúc của Aoi, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô ấy và nói:
"Tôi có thể hiểu cậu cảm thấy có lỗi như thế nào. Nhưng khi biết rằng cậu đã có một ngày vui vẻ, tôi không hề tức giận mà trái lại, rất hạnh phúc."
"Hạnh phúc?"
Tôi khẽ gật đầu về phía cô ấy.
"Tôi cũng từng có trải nghiệm như vậy, khi thời gian vui vẻ trôi qua trong nháy mắt. Đặc biệt là khi đi chơi với những người bạn thân thiết, thời gian luôn trôi đi nhanh chóng. Khi tôi còn nhỏ, vẫn biết mình phải về nhà đúng giờ, nhưng tôi vẫn thường xuyên về muộn nên hay bị bố mẹ mắng".
Tôi nói với Aoi rằng mọi người đều có những trải nghiệm như vậy với hy vọng có thể làm dịu đi những lo lắng của cô ấy.
"Nhưng bây giờ nhìn lại, tôi nhận ra rằng cha mẹ tôi chỉ lo lắng chứ không hề tức giận. Khi một người quan trọng với ta không thể liên lạc được hoặc không về nhà, lo lắng là điều đương nhiên".
Tất nhiên, hồi đó, tôi đâu thể nghĩ về tất cả những điều này được.
Sau khi bắt đầu sống tự lập và suy nghĩ lại về gia đình, tôi mới dần hiểu ra.
"Đúng là tôi rất lo, nhưng tôi không có giận. Mặc dù vậy, tôi vẫn lo lắng, vì vậy lần sau ít nhất hãy cho tôi biết, để tôi có thể yên tâm chờ đợi."
Tôi đã không đủ tự tin trong việc truyền đạt toàn bộ suy nghĩ với cô ấy.
Trong khi cảm xúc của tôi vẫn còn hỗn loạn, Aoi khẽ gật đầu.
"Tôi hiểu rồi. Lần sau tôi sẽ báo trước cho cậu."
"Ừm, còn nếu tôi có về muộn, tôi cũng sẽ cho cậu biết."
Tôi không chắc liệu mình có thể truyền đạt tốt suy nghĩ của mình hay không, nhưng giờ Aoi có vẻ đã bình tĩnh hơn một chút.
"Dù sao thì, thật tuyệt khi cậu và Izumi đã trở thành bạn tốt."
"Có…thật sự là vậy không? Tôi cảm thấy rất vui, nhưng tôi không giỏi nói chuyện với người khác. Izumi có thể thấy nhàm chán khi ở bên tôi."
"Không đâu. Nếu cậu cảm thấy vui khi ở với Izumi, tôi chắc rằng Izumi cũng sẽ như vậy."
"Nếu đúng như vậy thì tôi rất vui. Tôi có chút ghen tị với với mối quan hệ của cậu và hai người họ."
Lần đầu tiên tôi thấy Aoi bày tỏ cảm xúc thật của mình.
Tôi nhắc nhở bản thân không nên xem nhẹ những lời vừa rồi.
"Tại sao cậu lại dè dặt như vậy? Izumi và cậu đã là bạn bè rồi phải không?"
"Sao có thể... cô ấy coi tôi là bạn..."
"Sau cả ngày vui vẻ bên nhau, nếu không phải bạn bè thì còn gì nữa? Ít nhất, Izumi cảm thấy như vậy. Tôi đoán bắt đầu từ ngày mai, Izumi có thể sẽ bám dính lấy cậu luôn. Hãy chuẩn bị tinh thần đi."
Tôi trêu cô ấy một chút, nhưng đúng là chỉ có tương lai đó là tôi nhìn thấy.
Tuy nhiên, tôi chắc chắn rằng đó sẽ là một viễn cảnh tốt đẹp cho Aoi.
"Bạn bè... nếu cô ấy thực sự nghĩ như vậy, tôi sẽ rất vui."
Aoi nhẹ nhàng nói với vẻ mặt hơi ngượng ngùng.
Đó là nụ cười đẹp nhất của cô ấy mà tôi từng thấy.
"Được rồi, chúng ta kết thúc chủ đề này tại đây!"
Tôi vỗ tay như muốn xua đi bầu không khí nặng nề bao trùm.
"Ừm."
"Bữa tối sẽ sẵn sàng trong một lúc nữa."
"Tôi cũng sẽ giúp nữa."
Tôi đứng dậy khỏi ghế sofa, và Aoi theo sát phía sau.
Tôi muốn nói: “Cậu nên đi nghỉ ngơi trước đi,” nhưng đã nuốt lại những lời đó.
Aoi hẳn đang muốn tránh kéo dài bầu không khí khó chịu. Trong trường hợp đó, tôi nên chấp nhận thiện chí của cô ấy. Dù sao cũng sẽ tốt hơn cho cả hai chúng tôi.
"Cảm ơn. Cậu có thể giúp dọn bàn được không? Chúng ta sẽ ăn thịt hamburger cho bữa tối, vì vậy tốt hơn là nên lấy một cái đĩa lớn."
"Tôi hiểu rồi. Tôi có ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng. Nhưng... có cả mùi hơi khét nữa."
"Huh?"
Sau khi cô ấy đề cập đến nó, tôi chợt nhận ra.
Tôi đã tắt bếp gas, nhưng miếng thịt vẫn còn trong chảo.
Tuy lửa đã tắt, nhưng trong chảo vẫn còn sót lại chút nhiệt... Tôi vội vàng lật miếng thịt hamburger, tuy không bị cháy đen nhưng rõ ràng là đã bị chín quá.
"Chết rồi..."
Cả hai mặt của thịt hamburger đều hơi cháy.
Làm thế nào tôi có thể phạm một sai lầm đơn giản như vậy cơ chứ?
"Hì hì."
"Hả? Sao lại cười?"
"Tôi xin lỗi. Ban đầu tôi nghĩ rằng Akira sẽ không gặp bất kỳ khó khăn nào, nhưng sự nhầm lẫn đáng yêu vừa nãy khiến tôi vô cùng ngạc nhiên và không thể nhịn cười. Tôi không thể nấu dù chỉ một món ăn, vì vậy tôi xin lỗi vì có hơi bất lịch sự.”
Nhìn Aoi cười yếu ớt, tôi cũng thấy điều đó thật buồn cười.
“Tôi không thấy phiền gì cả đâu. Phạm sai lầm ở mức này vẫn chưa là gì. Khi tôi mới bắt đầu sống một mình mới thực sự là khó khăn. Mỗi lần tôi nấu ăn, tôi đều làm sai hương vị hoặc nhầm muối với đường. Có lần, súp miso của tôi trở nên mặn đến mức không thể ăn nổi. Nhưng mỗi lần tôi thất bại, tôi lại tra cứu thông tin trên Internet và làm việc chăm chỉ để cải thiện kỹ năng nấu ăn của mình.”
"Thật ư?"
"Ừ. Ngoài lúc nấu ăn, còn có lần tôi quên cho nước xả vải khi giặt quần áo hay không biết lấy hộp giấy ra khỏi máy hút bụi, dẫn đến việc bụi bay tung tóe khắp nơi. Tôi không biết mình đã nằm hờn dỗi trong futon bao nhiêu lần vì những điều này nữa."
Thật sự thì, tôi chỉ có thể tự giễu mình.
Tôi kể hết những câu chuyện đáng xấu hổ của mình và thấy Aoi đang che miệng cười nhẹ.
"Đừng nói về những quá khứ thất bại của tôi nữa. Chúng ta cùng ăn món thịt hamburger này nào. Nó có thể không ngon, nhưng nó chắc chắn sẽ trở thành một kỷ niệm đẹp."
"Một kỷ niệm đẹp?"
Với một người, đó là một thất bại ê chề, nhưng với hai người, nó có thể trở thành một giai thoại hài hước trong tương lai.
Nghĩ về điều đó, tôi cảm thấy rằng có ai đó ở bên cạnh là một loại hạnh phúc.
"Nhưng tôi không thể đảm bảo hương vị đâu đấy."
Và cứ như thế, món thịt hamburger cháy trở thành món phụ trong bữa tối của chúng tôi. Dù không ngon như mong đợi nhưng chúng tôi đã vui cười và thưởng thức bữa tối thất bại, thậm chí còn cảm thấy thỏa mãn hơn bình thường.
Sau bữa tối, chúng tôi lần lượt đi tắm và nghỉ ngơi trong phòng khách. Có vẻ như Aoi thực sự tận hưởng khoảng thời gian của cô ấy với Izumi, khi cô ấy nhiệt tình kể lại tất cả những khoảnh khắc vui vẻ trong ngày hôm nay.
Họ ăn trưa cùng nhau và sau đó đến một quán cà phê vì muốn ăn tráng miệng. Họ chỉ gọi trà và bánh nhưng cuối cùng lại ngồi đó suốt 3 tiếng đồng hồ, cảm thấy có lỗi với nhân viên. Aoi mô tả nó với một nụ cười gượng gạo.
Tôi chăm chú lắng nghe khi Aoi vui vẻ kể về những sự kiện thú vị trong ngày.
Khi chúng tôi trò chuyện, kim đồng hồ đã gần chỉ đến 12 giờ.
Thời gian trôi đi thật nhanh khi bạn vui vẻ.
“Mặc dù ngày mai là ngày nghỉ, nhưng cũng muộn rồi,” tôi nói.
"Ừm, đúng vậy. A..."
Aoi khẽ kêu lên một tiếng, dường như nhớ ra điều gì đó.
"Chuyện gì vậy?"
"Ừm... tôi có thể giặt quần áo trước khi đi ngủ không?"
"Tất nhiên là được, nhưng đã khá muộn rồi. Cậu có thể giặt chúng vào ngày mai cũng được mà?"
"Đúng vậy nhỉ..."
Cô ấy có vẻ ngập ngừng và bồn chồn.
Chết tiệt. Cô ấy dễ thương quá đi mà.
"Nếu cậu vẫn muốn giặt thì được thôi, tôi sẽ đi ngủ trước."
"Thật sao? Vậy thì tôi sẽ giặt chúng. Cậu có thể đi nghỉ ngơi trước, Akira."
"Ừm, ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon."
Tôi rời khỏi phòng khách và đi về phòng của mình, nằm xuống giường.
Tôi nhắm mắt lại, và đột nhiên một cảm giác hạnh phúc ùa đến.
Chúng tôi đã sống cùng nhau được vài ngày, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy Aoi nói nhiều như vậy.
Aoi, người luôn giữ khoảng cách với những người khác, thực sự nói rằng cô ấy đã có khoảng thời gian tuyệt vời với một người bạn. Tôi đoán đó là vì người đó là Izumi, người rất giỏi giao tiếp.
Tôi thực sự cảm thấy đây là một điều đáng mừng.
Lúc đầu, khi Izumi và Eishi phát hiện ra, tôi đã rơi vào tuyệt vọng cùng cực. Mặc dù sự thật cuối cùng cũng lộ ra nhưng tôi rất vui vì chỉ có Izumi và Eishi là người phát hiện ra nó. Đây có phải thứ mà người ta gọi là trong cái rủi cũng có cái may không nhỉ?
Có lẽ vì cảm xúc dâng trào nên mãi tôi vẫn không thể ngủ được, đầu óc cứ suy nghĩ vẩn vơ suốt nửa tiếng đồng hồ.
Máy giặt phát ra tiếng kêu báo hiệu quần áo đã được giặt xong...
"Có chuyện gì với Aoi vậy?"
Sau khi đợi một lúc, không có dấu hiệu Aoi lấy quần áo ra.
Tôi cảm thấy hơi lo lắng, vì vậy tôi đứng dậy và đi vào phòng khách, chỉ để thấy Aoi đang ngủ say trên chiếc ghế dài.
"Có lẽ cô ấy mệt mỏi vì toàn bộ hoạt động của ngày hôm nay."
Tôi yên tâm nhìn cô ấy rồi vào phòng tắm chuẩn bị chuyển quần áo vừa giặt vào máy sấy.
Tôi mở nắp máy giặt và thấy bên trong là chỗ quần áo cô ấy mới mua.
Thì ra Aoi là kiểu người giặt quần áo mới trước khi mặc.
Tôi không biết đó là thói quen cá nhân hay là do gia đình của cô ấy.
Tôi thầm nghĩ khi chuyển quần áo đã giặt vào giỏ.
"Đây, đây là...!"
Hình ảnh một món đồ không lường trước đập vào mắt tôi, khiến tôi đóng băng tại chỗ.
Bên trong túi giặt, trong chỗ quần áo có rất nhiều đồ lót nữ.
Tôi vô tình lấy nó ra khỏi túi và cuối cùng hiểu ra một điều.
Khi tôi hỏi Aoi rằng cô ấy có muốn mua gì không, và cô ấy nói, "Tôi sẽ mua nó vào lần sau", thì ra đó là lý do.
Cô ấy từ chối đi mua sắm với tôi, nhưng khi Izumi đề nghị đi cùng cô ấy, cô ấy lại sẵn sàng đồng ý. Khi tôi nói sẽ giúp cô ấy giặt quần áo, cô ấy bảo tôi đi ngủ trước. Đó là lý do đằng sau tất cả.
Chỉ cần nhìn thoáng qua là biết nó còn mới tinh, với chất liệu vải hồng và vàng—đây là bằng chứng chắc chắn.
"...Mình nên trở về phòng và giả vờ như không thấy gì."
Tôi không thể để Aoi nhìn thấy cảnh này.
Nếu cô ấy phát hiện, chắc chắn cô ấy sẽ nghĩ tôi là một tên biến thái đang cố gắng tìm đồ lót của cô gái trong nhà mất. Sẽ không có quả báo nếu bạn không làm tổn hại Chúa và đồ lót.
Ngay khi tôi đang nghĩ điều này, thì đã quá muộn.
"Akira-san..."
Cảm nhận được sự hiện diện của cô ấy, tôi quay lại sau khi nghe tên mình được gọi.
Mặt đỏ bừng, Aoi đứng đó ngượng ngùng.
Khuôn mặt của cô ấy lộ ra một biểu cảm khó tả, hai vai run lên không ngừng."Không, đây là hiểu lầm thôi! Tôi nhất định không có ý đồ gì kỳ quái đâu! Chỉ là tôi nhìn thấy cậu đang ngủ, cho nên muốn giúp phơi đồ thôi! A, đúng rồi, cậu chỉ mang theo chút hành lý lúc tới đây, nên việc mua vài bộ đồ lót để thay đổi là chuyện rất bình thường! Ừm, gu thời trang của cậu tuyệt lắm!"
Ý cậu là sao khi nói vậy hả!
Khi một người lo lắng, tất cả những lời sai trái sẽ đều vô tình tuôn ra mà không cách nào có thể kiểm soát nổi.
Bởi vì những lời thừa thãi của tôi, tai của Aoi đỏ ửng lên, và cô ấy xấu hổ lấy tay che mặt.
"Chà, ừm... hãy giữ gìn nó từ giờ trở đi."
Dường như giờ tôi có giải thích thế nào cũng vô ích.
Tôi cười gượng gạo rồi về phòng, nằm vật ra giường và trùm chăn kín đầu.
Sự pha trộn giữa cảm giác xấu hổ, phấn khích và tội lỗi khiến tôi còn khó ngủ hơn trước.
Sau sự cố này, Aoi và tôi đã thiết lập một số quy tắc và thỏa thuận cho việc chung sống của chúng tôi.
Chúng ta nên sử dụng giỏ đựng đồ giặt riêng và mỗi người nên tự giặt quần áo của mình.
Về muộn phải báo cho người kia biết.
Aoi, người không biết nấu ăn, đã tự nguyện nhận trách nhiệm dọn dẹp.
Bên cạnh đó, nếu có bất kỳ sự bất tiện nào trong cuộc sống chung, chúng ta nên thảo luận cởi mở trong tương lai.
Để có thể đạt được sự đồng thuận này, việc nhìn thấy đồ lót của cô ấy là hoàn toàn đáng giá.
…Tôi có nên coi đó là xứng đáng không? Được mở mang tầm mắt thế này.
Một lần nữa tôi lại nhận ra sự khó khăn của việc nam nữ sống chung một nhà.