Câu chuyện về hai người bạn thơ ấu đã đính hôn cố gắng để yêu

chương 03: anh có thích người nhỏ con không?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

--

“—Ửm?”

… Sáng ra, không hiểu sao mà tôi lại thức giấc trước cả chuông báo thức.

Lúc mà tôi cố suy nghĩ nguyên nhân— thì bản thân đã nhận ra.

Từ phía nhà bếp vọng lại những tiếng dao「ton ton ton」 vui vẻ, và mùi của súp miso rất thơm.

“… Mitsuki dậy rồi à. Hiếm thấy ghê ta.”

Thực tế thì cô ấy không phải người khó thức vào ban sáng, chỉ đơn thuần là thích ngủ, là loại người nghĩ 「ngủ nướng là thứ xa hoa nhất」 nên nhiều khi nằm thư thả cho đến lúc sát giờ.

Một Mitsuki như thế mà lại dậy sớm hơn tôi… Hơn nữa, hôm nay chắc chắn là đến phiên tôi nấu bữa ăn sáng.

“… Có chuyện gì hả ta?”

Tôi nghĩ về chuyện tối qua với giấc ngủ nông… Chuyện gì thế xảy ra nhỉ.

—Vừa nghĩ như thế, tôi sửa soạn quần áo đơn giản rồi bước ra khỏi phòng và tiến đến bếp.

“A, Yuuya, chào buổi sáng~”

“… À, à, chào buổi sáng.”

Mitsuki đang hoàn thành công đoạn cuối của bữa sáng thì nhận ra tôi, và cô ấy chào với tâm trạng vui vẻ có chút kỳ lạ.

Cô ấy vẫn mặc đồng phục dưới chiếc tạp dề, cùng mái tóc đuôi gà như buổi sáng hôm qua. Hơn nữa nếu nhìn kỹ còn thấy cổ trang điểm hơi nhạt nữa— Đến đây, tôi đã phần nào đoán ra.

“— Này, Mitsuki?”

“Hửm? Sao thế anh~?”

Tôi vừa phụ Mitsuki dọn bữa ăn sáng ra bàn vừa bắt chuyện thì vẫn cứ cái tâm trạng vui vẻ ấy— Không, Mitsuki trả lời với sự hưng phấn cao độ.

Tin chắc điều đó rồi tôi hỏi tiếp.

“— Tối qua, có ngủ không?”

“… Về chuyện gì cơ?”

Mitsuki thoáng một chốc ngừng cử động, vừa quay cái vẻ mặt dễ hiểu ấy đi vừa nói.

— Mà, Mitsuki mà làm cái phản ứng dễ hiểu như thế này là bằng chứng cho thấy cô ấy đã chuẩn bị tinh thần.

Đồng thời tôi có chút an tâm. Nếu như trong trường hợp về nguyên nhân mà tôi cũng có liên quan hay trường hợp có sự tình nghiêm trọng, Mitsuki sẽ khéo léo đánh trống lảng để không bị nhận thấy rồi.

“Để anh hỏi lại~ Tối hôm qua, có ngủ không đấy?”

E rằng— Không phải cô ấy dậy sớm, mà đã chẳng ngủ ngay từ đầu ấy.

Tinh thần cao thế này chỉ là do hưng phấn sau thức trắng đêm thôi. Có lẽ, trang điểm là để không bị nhận ra vẻ mệt mỏi trên gương mặt rồi.

“… Thì do tối qua khi em định ngủ thì chợt nhớ ra sự kiện giới hạn chỉ đến hôm nay thôi ấy mà! Em đã muốn nhắm đến phần thưởng cao hơn nữa đó~!!”

“À~, ra là như thế à.”

Mitsuki có một chút hứng thú với game trên mạng xã hội. Do chúng tôi có kha khá tiền vốn, dù cho không nạp (f2p ấy), nên trông như là đang nạp trên mức trung bình của nhiều người chơi khác.

Tôi cũng dùng tiền cho sở thích của mình nên chẳng phàn nàn gì nếu không vượt quá mức bình thường.

“— Vậy rồi, tình hình thế nào?”

“Ưm, em đã đạt được chỉ tiêu rồi nên không sao~!”

“Thế thì còn gì bằng… Nhưng mà, đừng có cố quá sức đấy?”

“Cảm ơn anh♪ Nhân tiện thì hôm nay, sau khi trở về nhà thì cho em mượn tập được không?”

“… Quả nhiên là muốn ngủ trong giờ học à… Đừng có để bị phát hiện đấy.”

“Chuyện đó cũng không sao!”

Mitsuki trả lời với sự tự tin tràn đầy… Có tái phạm rồi mà, nên tôi cũng chẳng lo lắng gì cho lắm.

Mitsuki có nhiều bộ mặt, lại khá khéo léo nữa. Chỗ đấy thì tôi thật sự ghen tị lắm.

“Hà~ Chung là cảm ơn vì phiên làm bữa sáng… Itadakimasu.”

“Dạ, không có gì đâu nè♪ Mời anh~”.

Sau khi nghe được giọng nói vui vẻ như thế thì chúng tôi bắt đầu bữa ăn sáng.

Bữa sáng Mitsuki làm là đồ ăn Nhật mang phong cách 「The・Bàn ăn Nhật Bản」.

— Ừm. Quả nhiên là trứng rán của Mitsuki ngon tuyệt~.

“Thật sự là anh hoàn toàn chẳng thể thắng được em ở đồ ăn Nhật Bản ha.”

“Cảm ơn anh~... À, nhắc mới nhớ. Em đổi câu chuyện đây… Báo sáng có bài quảng cáo về cửa hàng cá nhiệt đới đó anh?”

“… Hở?”

Tôi không hẳn là thích những bể cá, cơ mà lại thích quan sát, nuôi cá nhiệt đới, hay là vọc bể cá.

Trong căn phòng này không có bể cá cảnh, nhưng ở nhà ba mẹ thì tôi có làm một bể cá thật to, nuôi rất nhiều chủng loại cá nhiệt đới.

Bình thường thì tôi nhờ chị giúp việc nhà thuê chăm sóc nó, nhưng một tháng ít nhất tôi cũng về nhà ba mẹ một lần nên những lúc đó có dọn dẹp hay là trang trí lại.

“Anh có tính mua con mới không?”

“Ưm~……Ít ra thì anh không mua bây giờ. Để sau khi xem hết mặt hàng, nói chuyện với lại người chăm sóc bể cá ở nhà ba mẹ cái đã. Có lẽ anh sẽ mua cây thủy sinh hay mẫu vật không chừng.”

“Nếu đặt bể cá trong phòng này là được vậy mà.”

“……Thì hơi đau đầu à. Nếu bận mà xoay sở không kịp thì tội nghiệp chúng, lúc chuyển nhà cũng khó khăn nữa.”

Bây giờ thì cũng có thứ như là 「Máy tự động thả thức ăn」 tiện lợi, có thể làm mọi thứ trở nên dễ dàng đấy… nhưng ngược lại nếu như cố tốn công chăm sóc thì có rất nhiều thứ để phải động tay vào.

Bản thân do không có sự tự tin sẽ dừng lại 「ở chừng mực], nên ngay từ đầu đã quyết định không làm… Đổi lại tôi đổ dồn hết vào bể cá để ở nhà ba mẹ hơn.

“Vậy Yuuya, cuối tuần này đến đó chứ?”

“Phải rồi ha… Vậy mình đi nhỉ.”

Khi mà tôi nghĩ đến dự định cuối tuần như thế… thì bất chợt nhớ lại chuyện 「Không biết thế nào là tình cảm nam nữ」 hay chuyện 「Giống người yêu」 vào ngày hôm qua.

“… Nếu như chủ nhật rảnh thì mình cùng đi nhỉ? Mấy cái khác như là mua đồ chẳng hạn— Giống như hẹn hò ấy.”

“— Hể?”

Chẳng biết từ lúc nào mà tôi lại nói những lời ấy, Mitsuki thì sau một lúc 「thẫn người」 thì đáp:

“—Ừm~! Em trông chờ lắm đó~”

Mitsuki đáp lại mà trông hạnh phúc hơn tôi dự đoán một chút.

“… Phải rồi nhỉ. Nếu là thế thì có chỗ nào em muốn đi không?”

“Ưm~, tức thì em không thể nghĩ ra được, nên sau khi ăn xong sẽ thử tìm hiểu một chút. Đằng nào thì anh cũng muốn nó giống một buổi hẹn hò đàng hoàng nhỉ?”

Tuy gương mặt nở nụ cười trông tinh nghịch đấy, nhưng độ quyến rũ thì không có.

Chỉ thế này mà cô ấy vui mừng thì có lẽ sau này thi thoảng rủ rê cũng tốt không chừng.

“—Ừm~, vậy thì anh sẽ dọn dẹp cho.”

“Cảm ơn anh~♪”

… Nào. Bây giờ thì ăn đàng hoàng, rửa đồ đạc cho xong xuôi— rồi mình cũng tham gia tìm hiểu nhỉ.

◆◆

“— Rồi thì sao? Trong lúc suy nghĩ chuyện đó nên suýt đến trễ hả.”

““Bọn tớ đang ăn năn đây.””

— Kịp giờ mà, với cả phung phí thời gian để nói chuyện phiếm tìm hiểu này nọ tôi cũng chẳng thấy ăn năn đâu.

Hiện tại là giờ nghỉ trưa.

Buổi sáng thì sớn sa sớn sác, chuẩn bị cho giờ học hay Mitsuki lăn ra ngủ này nọ, bây giờ mới có thể thong thả mà nói chuyện.

Nhân tiện thì, bữa ăn trưa hôm nay của bọn tôi gồm sandwich hay bánh mì đậu đã mua.

… Đã suýt trễ học nên thành ra làm gì có thời gian làm bento chứ.

Yukina thì vẫn bentou tự làm như mọi khi. Taiga thì là sandwich thịt gà tự làm với protein.

Tôi thì không dám xác nhận đâu… Cái sandwich của thằng Taiga có lẽ cũng do Yukina làm đấy.

“Tớ không muốn nói gì phiền phức đâu… Tạm thời thì, tớ và Taiga-kun cũng có vỏ bọc 「vai trò giám sát」 đó, nên hãy cẩn thận nhé?”

Quả thật, hội trưởng và hội phó hội học sinh nói chuyện phiếm với nhau để rồi trễ. Hơn nữa nếu lặp đi nhiều lần chẳng hạn thì sẽ mang tiếng xấu… Thêm vào đó là Mitsuki đã ngủ trong giờ học nữa.

““Không sao. Bọn tớ sẽ cẩn thận để không phải trễ học.””

“…… Vậy là về sau, chuyện gần sát giờ cũng vẫn được phép nhỉ?” [note42882]

Yukina, người nhìn thấy suy nghĩ của đằng này ngay tức thời, hướng ánh mắt như thể của Cáo cát Tây Tạng đến. Tôi và Mitsuki theo chủ nghĩa sẽ không làm ngay từ đầu nếu như không có sự tự tin để bảo vệ lời hứa.

“… Mà, thôi kệ. Tớ cũng chỉ nhất thời nói vậy thôi. Mà nhân tiện— Yukina-chan. Việc mà tớ đã được nhờ, tớ đã tìm hiểu rồi đây?”

Yukina nói cùng với hơi thở dài trông như đã bỏ cuộc… Nửa sau khi làm vẻ mặt nghiêm túc rồi thì đưa cho Mitsuki sổ ghi chép.

“Ể? — Àà, là vụ đấy nhỉ… Ừm. Quả nhiên đã là bẫy nhỉ~”

“… Chuyện gì thế?”

“Ưm~. Người mà lần trước ở bữa tiệc đến đùn đẩy danh thiếp ấy, em được giới thiệu cho loại cổ phiếu này— Đây, đây này.”

Tôi nhòm vào cuốn sổ khi nó được hướng về đây— Có tên một công ty, và mối quan hệ giữa công ty đó và tập đoàn của tôi đã được tìm hiểu.

Là công ty cháu của khách hàng của khách hàng. Mối quan hệ công ty cũng khá là xa đấy, nhưng không phải không có quan hệ.

“À~, lại là cái bẫy này à. Đừng có xuất hiện đều đặn chứ— Yukina, còn báo cáo sao rồi?”

“Ừm, tất nhiên là xong rồi. Thêm vào đó tớ cũng đã điều tra sẵn quan hệ sau lưng của tên đầu sỏ nữa.”

“Không hổ danh là Yukina. Cơ mà thật sự dễ câu ghê ha. Những loại bẫy cỡ này bây giờ bên phía Yuuya đâu thể mà mắc được chứ……”

Đấy là một cái bẫy lòng vòng mà nếu như mua cổ phiếu được giới thiệu rồi sinh lời, không khéo sẽ bị nghi hoặc là giao dịch bên trong mất.

Mối quan hệ thì xa, nếu điều tra thì sẽ biết được đầu đuôi ngọn ngành chuyện được giới thiệu đấy, nên thực tế khả năng bị tội là khá thấp… Nhưng mà vào thời điểm bị mang sự nghi hoặc, tương lai của tôi và hình ảnh của công ty sẽ bị tổn hại, bên phía đối thủ sẽ có dịp vui sướng, rồi đến để đâm chọt vào nơi ấy.

—Đấy. Cái bẫy này đã được đặt nhiều lần kể từ khi chúng tôi bắt đầu đầu tư.

“Thời điểm chúng ta nói kiếm tiền bằng việc đầu tư thì cũng đã dự đoán được chuyện thế này rồi ha. Bên phía ba mẹ hình như có lợi dụng luôn đấy? Nào là tạo tình huống để cho kẻ ngốc dễ di chuyển, hay tạo mối quan hệ công ty đối tác để dễ sa bẫy này.”

“Nhỉ? Lúc bọn mình bắt đầu chính thức cũng được hỏi rõ ràng là 「Bọn ta lừa mấy đứa được chứ?」 mà ha.”

Trước mặc người trong nhà thì ba tôi là 「ông già trung niên hài hước」 đấy, nhưng có cách xử lý tương đương.

Vụ này không thể áp đặt chế tài xử phạt rõ ràng cho đối phương, nhưng vạch trần được thù ý đang mang của hắn, ngược lại lấy vụ này làm điểm yếu để nắm lợi thế trong thỏa hiệp— có lẽ sẽ được sử dụng ấy mà.

Tôi cũng như ba không thích dụ dỗ hay gài bẫy người khác.

Không thích nhưng— lại theo chủ nghĩa không khoan dung với kẻ thù hướng ác ý về đây.

E rằng 「kẻ địch」 lần này cũng sẽ dự đoán được đòn phản công tương ứng.

… Nhân tiện thì Yukina-san, tại sao cậu cũng 「Ừm ừm」 gật gù thế kia?

Chẳng lẽ nào, cậu không có liên quan hay gì đến loại sách lược đó đâu ha?

“Ừ thì, bọn tớ sẽ cẩn thận, nhưng mà cứ làm như mọi khi là được, nhưng nếu nói đơn giản thì đơn giản thật ha~ Mà, chuyện đó coi như tốt rồi… Tại sao mọi người lại xa cách như thế thế?”

Tôi nhìn xung quanh sau lời nói của Mitsuki… Đám bạn cùng lớp trong lớp tôi tạo khoảng cách với chúng tôi một cách kỳ lạ, lại còn hướng ánh mắt hơi sốc đến nữa.

Đón nhận lấy ánh mắt từ chúng tôi, mọi người nhìn nhau rồi cuối cùng cùng nhau lên tiếng—

“““““Hơi sốc nhé do bọn cậu đã sớm thích ứng với thế giới dơ bẩn đấy.”””””

“Đâu, bọn tớ chỉ tạo bẫy đơn giản, hay đúng hơn là thả mồi như thôi mà?”

… Khoảng 1 người, là Yukana đang lảng ánh mắt đi, không biết là có liên quan đến mức nào nữa. “Nào, vào thời điểm mà mấy cậu đón nhận tình huống đó một cách bình thản thì đã……nhỉ?”

“Cơ mà giờ nghỉ trưa trong lớp học không phải nơi để bàn chuyện mưu lược nghiêm túc đâu.

Hai đứa bạn cùng lớp phản luận lại, cả đám mà gương mặt đang sốc đó cũng gật gù theo.

……Tôi hiểu ý bọn nó nói gì đấy. Bộ bọn tôi bẩn đến thế à?

Nhân tiện thì Yukina-san lại còn lảng ánh mắt hơn nữa. Thật sự thì cô ấy liên quan đến mức nào đấy……?

“A, ahaha……Không, nào. Bọn tớ chỉ kiếm tiền sinh hoạt thôi, và người lớn họ chỉ áp dụng tình huống đó vào thôi——nhỉ?”

Câu hỏi đấy cũng Mitsuki cũng mang theo giọng nói nghi vấn đến.

“Mấy cậu thì làm gì có khó khăn về tiền bạc chứ……tại sao từ bây giờ lại kiếm tiền bằng cách băng qua cây cầu nguy hiểm chứ?”

—Không, thực ra có bắt qua cây cầu nguy hiểm đến thế đâu chứ.

Nếu đánh mất số lượng nhất định thì quyết định dứt khoát từ bỏ này, không mạo hiểm hơn và tăng dần từng chút một thôi.

Về bẫy giống như lần này chúng tôi đều đã được học qua nên nếu có nhìn bao nhiêu lần đi nữa cũng quen rồi.

Thêm vào đó bây giờ thân phận chúng tôi là học sinh,

「Ngộ ngỡ bất trắc」 có xảy ra mà có thể kỳ vọng vào viện trợ của ba mẹ, chúng tôi cũng hạ thấp hơn rủi ro của bản thân mình xuống.

“—Lý do kiếm tiền……là cho cuộc sống mai sau à? Thực ra là một bài kiểm tra kết hợp dạng học hành để kinh doanh công ty trong tương lai, và để xem hai đứa có thể sống với nhau hay không.”

“Nếu không có luyện tập gì mà lại được nói rằng 「Từ ngày mai mấy đứa sẽ là giám đốc!」 thì cũng khó xử lắm ha~?”

“Yuuya-kun với Mitsuki-chan về mặt đó cũng được đánh giá cao lắm đó?”

“““Một đứa đã đối ứng chuyên nghiệp như cậu thì đừng có nói (xin đừng có nói thế)””” [note42883]

Nhân tiện thì thằng ikemen Taiga là một bodyguard có năng lực, ngoài ra liên quan đến những lĩnh vực mà nó chẳng có thời gian dư dả để suy nghĩ như khả năng viết nhau cũng ưu tú một cách khá thường.

Đó, khi mà 4 đứa tôi đang nói chuyện như thế, cả đám người xung quanh thì

“““““…………”””””

Chẳng hiểu sao mà mọi người lại càng hướng ánh mắt hơi sốc & đồng cảm về đây hơn.

……Thử nghĩ lại thì—Quả thật, bọn tôi đắm chìm vào thế giới người lớn rồi không chừng.

“K-, không, hora! Rồi còn sở thích, hay tiền để chơi nữa chứ……”

“A, ahaha……Tớ cũng như Yuuya cũng xài tạm tạm cho sở thích đó—Vì thế mà cũng phải cố gắng, thật đó?”

“Sở thích? Fushimi thì tớ biết là cậu ấy đang chơi game trên mạng xã hội, nhưng Toba cũng có sở thích sao?”

“À ré, bộ tớ chưa từng nói sao? —Có thể nói về chuyện học, thưởng thức cá cảnh trong bể ấy. Tuy là bây giờ trong căn hộ đang sống không có, nhưng ở nhà ba mẹ tớ thì có bể cá cảnh bự lắm ạ.”

—Đến bây giờ khi nói 「Aquarium」 vậy mà tôi thấy phản đối đấy……

Tôi không nghĩ mình quyến tâm đến như thế, vốn dĩ chỉ là thích cá thôi.

“……Lại sở thích chẳng giống với lại học sinh cao trung. Theo nghĩa nào đó cũng chẳng thể nói là công tử——nhưng mà tại sao cậu lại bắt đầu sở thích như thế?”

“Ể? À~……Chuyện đó là—”

Do được hỏi nên tôi nhận ra chuyện mình đã thất bại.

……Lý do khiến tôi trở nên thích cá có chút khó mà nói ra.

Thật ra thì không phải tôi đã quên 「chuyện đó」……

Thật tình thì tôi đâu phải đã quên gì 「chuyện đó」……nhưng cũng chẳng ý thức gì đến nên đã quên đi khả năng chuyện về sở thích nó sẽ tiến theo hướng xấu.

“—Nhắc mới nhớ, em cũng không biết chuyện đó. Không biết từ lúc nào đã bắt đầu……Sau khi anh được mua cho cái bể cá lớn để chúc mừng nhập học trung học, khoảng tiểu học lớp 6 nhỉ?”

“……Trẻ con mà muốn cái bể cá làm quà mừng nhập học á. Nhưng mà, cả Fushimi cũng không biết sao?”

—Cái này, không phải là tình trạng nếu không nói thì bọn họ sẽ cho qua nhỉ……?

Tôi muốn đánh trống lảng đi bằng cách nào đó, nhưng mà……

“Nè~, Yuuya?”

Mitsuki gọi tôi như thế với vẻ mặt rất tươi tắn.

“Biết chuyện mà đôi bên đã không biết về nhau, em nghĩ là chuyện đó đó♪”

……Bài học với được học tức thì đã được mang ra tại đây rồi.

Cố tình nói ra như thế tức là cô ấy không muốn làm ngơ đây.

Đến nước này trông chỉ còn nước từ bỏ và nói ra thôi sao.

“……Về dịp thì—từ một sự kiện vào mùa đông tiểu học lớp 5, đấy.”

“““……Hả?”””

Câu nói của tôi khiến cho 3 đứa bạn thuở nhỏ ngay lập tức thốt lên phản ứng.

Không phải là vì bọn họ không biết, ngược lại có lẽ chỉ có thể liên tưởng đến 「vụ đấy」 thôi.

“Ể? Sự kiện đó tức là……?”

Vừa nhìn thấy bộ dạng của 3 người kia hơi kỳ lạ, 1 người vừa lên tiếng hỏi.

“……Vào mùa đông tiểu học lớp 5. Lúc mà đang thong thả sau khi kết thúc 3 ngày tết——thì do ý tưởng đột ngột của Mitsuki mà tớ cùng với cô ấy đã đi ra ngoài……Mấy cậu nghĩ xem ở đâu?”

Đằng nào nếu nói ra sẽ bị bọn họ bật lại, nên tôi thử hỏi mà có chút tinh nghịch.

“Ừn~, tiểu học lớp năm nhỉ? Đi lễ chùa ở một ngôi đền nổi tiếng hơi xa một chút, chẳng hạn?”

“Không, bọn họ giàu mà——Đến công viên giải trí với chú để vương quốc ước mơ đâu đó rồi?”

“Nếu thế thì là biệt thự hay đâu đó nhỉ.”

……Ừm. Mấy chỗ đó thì bình thường đấy, nhưng thế thì chẳng phải là 「sự kiện」 gì đâu.

“—Không. Là đi leo dãy Alps phía nam ấy.”

“““““Mới học tiểu học lớp 5 mà đã ra ý tưởng leo núi tuyết rồi á!?”””””

Bọn nó hợp lại rồi làm cái phản ứng 「Đang nghĩ cái quái gì thế hả!?」.

Nhân tiện thì Mitsuki-san hiện giờ đang dồn toàn lực mà lảng gương mặt mình đi.

“……Cho đến giữa chừng thì đã leo thuận lợi đấy chứ. Nhưng mà khi lên khá cao rồi thì sự phấn khích của Mitsuki tăng vọt, muốn ngắm tuyệt cảnh—Tai nạn va chạm phát sinh. Và tớ, bị trượt té.”

“““““Ư~wa~……”””””

Bọn họ vừa sốc, vừa tập trung ánh nhìn đến một người.

Và người đó—Tức Mitsuki, đừng nói là lảng mặt đi, hiện tại cô ấy đang trong trạng thái quay ra đằng sau luôn rồi.

“Đã phòng ngự ở mức tối thiểu rồi nhưng cuối cùng thì đập đầu……rồi tớ trở nên mất ý thức một lúc, đó là sự kiện đã xảy ra đấy.”

“—Tớ và Taiga-kun trở thành vai trò quan sát hai người họ, vụ đó là nguyên nhân đấy……”

“Đối với gia đình của Yuuya và Mitsuki-san, và với những người có liên quan cho đến giờ nó vẫn là chấn thương tâm lý—— 「Leo núi tuyết」 bây giờ vẫn là cụm từ được đối xử như là từ cấm.”

“……Ừm. Quả thật là về vụ đó, em cực kỳ ăn năn hối lỗi……”

“Không, anh giữa chừng cũng hưng phấn 「cũng hiếm có dịp đến」 mà leo nên không chỉ do lỗi của mỗi em đâu, Mitsuki?”

Quả nhiên tôi nên đỡ lời cho Mitsuki đang hơi chán nản từ lời nói của Yukina và Taiga.

Còn về mọi người xung quanh—Là do sự việc đã kết thúc hay sao mà không trách lỗi Mitsuki, khiến tôi thấy nhẹ nhõm. Chỉ là, trông bọn họ giống như đang khá là sốc thôi.

…………Nước này rồi thì trước tiên cứ siết chặt câu chuyên lại nào.

“—Đấy, chính vì lý do ấy mà thành ra chuyện phải cẩn thận với những hành động đột ngột từ đứa trẻ tràn đầy sự năng động.”

“À~, nói sao nhỉ——Cậu vất vả rồi. Toba cũng đã gặp nhiều chuyện ghê ha.”

Thấm thía nói chuyện như thế thì cũng có phản ứng đồng tình lại từ xung quanh.

“Cậu vất vả rồi—Nhưng mà nè Yuuya. Chuyện đó thì liên quan gì đến sở thích?”

“““““A~”””””

—Chậc. Tôi đã nghĩ cứ thế này mà đánh trống lảng thì ngon rồi.

Những người khác đang bị thu hút bởi chuyện sốc quá khứ của tôi, nên bầu không khí sắp mơ hồ rồi vậy mà. Do thằng Taiga thì nó 「Lần này không để cho chạy thoát đâu」 ấy.

—Hết cách. Lần này bỏ cuộc thôi nhỉ.

“Sau khi tớ trượt ngã, Mitsuki cũng vội vã mà leo xuống vách đá và chạy đến……Tớ cố gắng phản ứng lại bằng cách nào đó—nhưng khi nhìn lên thì ý thức hình như đã đứt mạch mất rồi.”

—Bầu trời thì xanh. Tuyết thì trắng.

Cứ như là bên trong cảnh sắc như thiên đường ấy, Mitsuki vừa gọi tên tôi vừa chạy lại gần.

Tôi muốn nói 「tớ không sao」 và cố vươn tay đến—thì lúc đó ý thức tắt ngỏm.

Cảnh quang lúc đó……có lý do mà cho đến giờ tôi vẫn còn nhớ khá rõ ràng.

“—Chẳng lẽ nào, là về truyện như là thấy cá bơi ở sông Tam Đồ* hay gì à……?” [note42884]

“Hơn cả thế……Tớ cảm giác đã từng nghe sau khi chết lâm sàn thì tính cách, sở thích thị hiếu sẽ thay đổi, chẳng lẽ nào……?”

Nghe được những dự đoán như thế từ chỗ này chỗ kia……Nhưng chuyện nó đơn giản hơn kia.

“—Không. Thứ mà cuối cùng tớ nhìn thấy vào lúc đó, là quần lót họa tiết con cá của Mitsuki cơ.”

“““““Tại sao chứ hả~!?”””””

Lần này thì cả bọn bao gồm thêm cả 3 người bên phía Mitsuki đồng thanh đá xoáy đến.

—Đến tận giờ tôi vẫn còn nhớ rõ lắm.

Bầu trời thì xanh. Tuyết thì trắng.

Hoạt tiết đàn cá đang bơi trên mảnh vải trắng.

……Thỉnh thoảng tôi lại trở nên bất an một chút, vì không biết tay mình đã cố gắng hướng về đâu.

“……Nào, dù có hỏi tại sao đi nữa cũng chịu.—Đấy chẳng phải là thứ cuối cùng lọt vào tầm mắt trong tại thái tính mạng đang bị nguy hiểm đến nơi, sao?”

……Rồi thì, sau khi tôi nói như thế thì phản ứng của lớp được chia thành 2 nửa.

Một bên thì chủ yếu là đám con trai, vừa cười khổ hòa lẫn sự đồng cảm rằng 「đúng là thằng hết thuốc chữa mà」 .

Và, nửa còn lại. Chính là đám con gái.

“Yuuya-kun, khá là tồi tệ……”

Những ánh mắt gồm 8 phần cạn lời ・ 2 phần khinh miệt từ đám con gái bao gồm cả Yukina.

“……Xin hãy nghĩ là ‘đỡ cái là cậu ấy không trở thành đứa cuồng đồ lót’ giúp tớ.”

Nhất thời hiểu như thế giúp đi—Và khi tôi hướng ánh nhìn một chút sang Mitsuki thì

“……Ahaha.”

Nụ cười gượng đó……nếu phải nói đằng nào thì là biểu hiện hoài niệm lúc đương thời.

—Ừm. Quả nhiên là đã bị cô ấy nhận ra nhỉ.

Lý do mà cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ cái quang cảnh lúc ấy.

Thực ra là cũng còn cái khác nữa……Cái này thì ngoài Mitsuki ra thì tôi chẳng muốn nói đâu.

Thế cho nên bây giờ……Cứ chấp nhận mà nhận cái ô danh 「đứa con trai nhớ như in trong đầu hình ảnh quần lót lúc bên bờ vực của cái chết」 thôi.

…………Ấy khoan đã. Quả nhiên như thế, chẳng phải là tệ lậu quá trời quá đất hay sao!?

◆◆

—Giờ tan học. Mitsuki và Yukina hướng đến phía ủy viên ban kỷ luật, hội học sinh thì chỉ có mỗi mình tôi và thằng Taiga.

Bọn tôi trong lúc đó định sắp xếp công việc vốn dĩ của hội học sinh, nào là các công việc trên giấy tờ hay là nhập liệu vào PC—

“—Yuuya. ”Đây là chuyện hoàn toàn không liên quan đến công việc, chỉ là chuyện phiếm thôi—”

“……Gì thế?”

Nhập liệu phần kinh phí của mỗi câu lạc bộ vào rồi thì đột nhiên thằng Taiga đến bắt chuyện.

……Những lúc thế này, đa phần chỉ là chuyện vớ vẩn thôi—nhưng nhất thời, cứ nghe đã.

“Thực ra tớ, đang nghĩ một lúc nào đó muốn xuất hiện trong đại hội thể hình.”

“……Hoàn toàn chẳng bất ngờ gì, nhưng cái đấy thì làm sao?”

Tôi biết là Taiga rất câu nệ sâu sắc chuyện cơ bắp của bản thân, cũng có ham muốn phơi bày nó ra nữa.

Thế nên tôi chỉ có thể nghĩ 「nếu mới phô thì phô đi_」 , tay không dừng công việc lại.

“Đại hội thể hình, chẳng phải kèm theo những tiếng la hét nhiệt huyết độc đáo à?”

“……Trông như thế ha. Tớ đã từng xem trong nhiều chương trình rồi.”

Cái chương trình tivi đó—cùng với những lời tán dương cơ bắp của thí sinh, còn có những tiếng hét mà dù nghe thế nào đi nữa cũng chỉ có thể nghĩ là chọc cười vậy.

—Họ nói ra những câu 「Muốn dùng cơ bên bụng để bào vụn củ cải!」 hay 「hội chợ trai chuẩn 8 múi Toyosu」, tuy là chẳng thể nào nhịn cười được. [note42886]

Khi mà tôi đang nghĩ như thế thì sao thì thằng Taiga làm vẻ mặt rầu rĩ. [note42887]

“Tớ muốn được nói là 「Tôi muốn dùng cơ bụng của cậu làm bàn tính」 , nhưng phải làm thế nào mới được đây?”

“Bố ai mà biết được.”

……Bộ nảy ra ý tưởng xài excel hả.

“Nếu như muốn biết chính xác thì chẳng phải chỉ còn cách nhờ người quen thôi à?”

“Ra là như vậy—Yuuya, tớ có thể nhờ cậu chứ?”

“……Nếu được thì cho tớ xin.”

Tôi chẳng muốn động chạm gì về sở thích của người ta đâu—Nói thật thì tôi dở mấy chuyện như thế lắm.

“Thế à……Tiếc thật.”

“—Đâu, thử nhờ bạn cùng tập cơ bắp là được còn gì?”

“Hừm, phải ha. Để tớ thử nhờ sư phụ vậy.”

……Ai là 「sư phụ」 đấy?

Lần đầu tiên tôi nghe được sự tồn tại đó—Nói mới nhớ, tôi chẳng hề biết thằng Taiga vào ngày nghỉ nó làm gì nữa……

“Bọn tớ về rồi đây.”

“Bọn tớ dẫn theo bên Sayama-san đến rồi đây.”

Khi đang suy nghĩ thì Mitsuki và Yukina quay trở về.

Và, sau lưng hai người đó là một cặp nam nữ.

“—Hôm qua cảm ơn đã chiếu cố.”

“Xin chào hội trưởng Toba.—Tớ xin lỗi vì hôm qua đã chẳng chào hỏi được với cậu. Và……cảm ơn vì đã chiếu cố.”

Đấy là ủy viên trưởng kỷ luật Sayama Mina-san, và một người nữa là ủy viên ban kỷ luật Mitsui Toshi-kun.

Tôi nghĩ rằng họ đang giấu ngượng—Ủy viên trưởng thì đáp lễ bằng biểu hiện có chút khó chịu, con cậu thiếu niên Mitsui thì cúi đầu đáp lễ đúng đắn thay cho sự thất lễ ngày hôm qua.

……Chỉ nhì thế này thôi, tôi không nghĩ họ là một cặp đôi M và S cực kỳ nặng đô đâu.

“Không. Bọn tớ cũng vậy, hôm qua đã bỏ mặc cái cậu lại rồi ra về nên thành ra đã bận tâm ấy mà. Biểu hiện đó……có thể xem là tiến triển thuận lợi nhỉ?”

“—Vâng. Tớ và cậu ấy đã có thể hiểu về nhau rồi……Cũng nhờ mọi người cả. Xin cảm ơn rất nhiều.”

“Xin cảm ơn các cậu rất nhiều~”

Ủy viên trưởng rồi đến Mitsui-kun cũng nói lời cảm tạ.

……Một vụ rối rắm khiến đau đầu, nhưng được họ nói thế mà trông hạnh phúc thế này—Từ tận con tim tôi đã nghĩ nếu tiến triển thuận lợi thì tốt quá rồi.

“Không, người chủ động lần này là Yukina, tớ chẳng làm gì to tác cả.—Ừ thì, cũng đã cất công tiến triển tốt với nhau rồi, từ giờ trở đi cũng hãy gắn bó nhé.”

Khi tôi nói thế, cả hai người họ với gương mặt có chút đỏ ửng, trông hạnh phúc và nói.

““Vâng~. Có thể tìm được một đối tượng đáp ứng sở thích như thế này, đúng thật là kỳ tích đó!””

““““…………””””

……Được họ nói mà trông hạnh phúc thế này—Từ trong con tim tôi thấy bất an vì không biết có thật sự tốt không nữa.

“……”

“……Nếu như làm phiền người ta thì tớ không muốn nói này nói nọ về sở thích của người khác đâu—Nhưng hãy làm tốt công việc của ủy viên như cho đến bây giờ đấy nhé……?”

Tôi chỉ nói điều nên nói, còn lại là trách nhiệm của bản thân, mau chóng kết thúc cuộc hội thoại này thôi.

Chẳng muốn đào sâu gì, nhưng đối với lời ấy mà hai người trong ủy viên ban kỷ luật lại tràn đầy sự tự tin.

““Không sao đâu. Vì công việc thì dễ chịu bằng công việc mà!””

““““……Thế hả.””””

Lời đáp lại trông cực kỳ hạnh phúc đó khiến bọn tôi cùng nhau đáp lại.

Ủy viên trường M hình như thoải mái với công việc siết chặt, còn cái người S kia có lẽ cũng có cách tận hưởng thú vui của S mà……Tôi không muốn biết nên không hỏi đâu.

“—A, phải đó. Tớ muốn làm việc với tư cách là ủy viên ban kỷ luật ngay và luôn……Hội trưởng à, lời đồn liên quan đến cậu hình như đang bắt đầu lan rộng ra rồi. Tạm thời hãy cho tớ xác nhận bản báo cáo đó.”

Biểu hiện ngất ngây của ủy viên trưởng cho đến ban nãy trong một khắc chuyển hoàn toàn sang nghiêm túc.

Sự chênh lệch đó……và nội dung của chuyện đấy khiến tôi bất giác kiềm nén con tim dao động, bình tĩnh mà đối ứng.

“Lời đồi về tớ? Là về chuyện gì?”

Khi tôi đáp lại như thế thì ủy viên trưởng chẳng hiểu sao lại nhìn thoáng qua Mitsuki, rồi sau khi làm vẻ mặt khó xử thì nói.

“Lời đồn 「Đã thu thập những bức ảnh về quần lót kể từ lúc nhỏ」……có nhận ra gì không?”

◆◆

Tại lớp học của đám Yuuya, những học sinh còn nán lại đang nói chuyện phiếm với nhau.

“……Chết rồi chết rồi……~!”

Trong số đó, có một cậu thiếu niên đang hoảng loạn—Tên cậu ta là 「Amuro Naotsugu」.

Đám học sinh xung quanh đó thì hướng ánh mắt lo lắng, hay là thương cảm về phía cậu ta.

Một người trong số đó cố thay đổi bầu không khí mà tạo nên nụ cười miễn cưỡng—

“—Rồi thì, bộ bắt chước 「Degawa」 hả?” [note42888]

“Không phảiiiiiii~! Là cái lời đồn đó đó~!! Tại sao lại đang phát tán ra rộng như thế hả!?”

Thật ra thì, nguồn phát sinh ra 「lời đồn đó」 chính là từ cậu thiếu niên Amuro này.

Cậu đã lỡ nói ra 「Toba thời còn học tiểu học hình như đã có hứng thú thu thập ảnh quần lót rồi đó」 trong lúc phấn khích với những người bạn lớp khác.

Và nó lan rộng ra trong nháy mắt, hiện tại thì chuyện 「Là một nhà sưu tập ảnh quần lót từ lúc còn nhỏ」 cũng đã lan sang những khối khác.

“……Có vẻ đang lan rộng ha, cũng có thêm mắm dặm muối nữa. Mà, có sao đâu chứ?”

“Ừ, ừm ừm! Cũng có biết nguồn khởi phát đâu, nếu có biết thì cứ bảo đùa là xong!!”

Nhất thời thì, bọn họ biết cậu thiếu niên Amuro đã chẳng có ác ý gì nên dành những lời an ủi cho cậu.

“……Nếu không bị lộ thì sẽ không lộ đâu, cảm giác tội lỗi lần này——Ửm?”

Khi đang nói chuyện như thế thì cánh cửa lớp học được gõ—

Người bước vào là ủy viên trưởng ban kỷ luật Sayama Mina, và sau cô là một học sinh năm nhất cũng cùng ban kỷ luật, và là bạn trai tin đồn của hội trưởng Sayama, Mitsui Toshi. Cô nàng nhìn xung quanh lớp học……

“—A…….Thật sự là có này. Anh là Amuro-senpai đúng chứ?”

“……Ủy viên bản kỷ luật? C-, có chuyện gì?”

Dù cho đang tìm kiếm Amuro đi nữa, cậu thiếu niên Mitsui làm vẻ mặt ngạc nhiên thoáng chốc sau khi tìm thấy.

Vừa cảm nhận được dự cảm khốc liệt, vừa hỏi ngược lại……thì lần này ủy viên trưởng Sayama hướng ánh mắt thương cảm về phía cậu, nói ra như thể khuyên bảo.

“Bọn em chỉ 「đến đằng đó để xác nhận」 thôi. Em nghĩ anh sẽ biết gì ngay lập tức mà……Anh không nên nghĩ sẽ có thể bỏ chạy từ cậu ấy, hay có thể nói từ cô ấy thì hơn đấy.”

“““““…………”””””

Tất cả khi nghe xong thì im lặng mà ứa mồ hôi lạnh.

Cậu thanh niên Amuro thì run cầm cập, mặt mày để trở nên tái xanh.

“K-, không, vẫn chưa biết chuyện gì——”

Khi mà mọi người đang cố hết sức giữ cho cán cân tinh thần cân bằng—thì điện thoại của tất cả học sinh trong lớp đồng loạt nhận được tin nhắn.

“““““…………”””””

Cậu thanh niên Amuro lại càng run cầm cập hơn. Những người khác thì làm vẻ mặt 「……Cả bọn này nữa ư?」.

Toàn bộ vừa kinh hãi vừa nhìn và tin nhắn thì.

Tiêu đề: Gửi đến Amuro-kun

Về vụ lời đồn

Nội dung chính: Anh sẽ đến văn phòng hội học sinh chứ nhỉ?

ByToàn thể hội học sinh

Tiêu đề: Gửi đến mỗi người có mặt trong lớp học

Nội dung chính: Sau này có lẽ mọi người sẽ được hỏi sư tình đó, mong là hãy chiếu cố.

ByToàn thể hội học sinh

“Gaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa~!?”

Cậu thiếu niên toàn lực lao đi như thiêu cháy cả sinh mạng. E rằng là hướng về phía phòng hội học sinh. Còn về những người trong lớp thì

“……Tại sao, lại biết chúng ta ở đây chứ?”

“Cả nơi chốn lẫn số lượng người, họ hoàn toàn nắm rõ luôn nhỉ……?”

Ủy viên trưởng Sayama nhìn toàn thể những gương mặt hốt hoảng và xanh rờn xung quanh rồi hướng ánh mắt về phía Amuro đã lao nhanh đến phòng hội học sinh.

“……Mấy người đó—Trước mắt thì tối thiểu họ có thể thấy được qua camera chống trộm trong trường đấy? —Tuy là em không biết có phương pháp chính quy hay là không.”

“““““…………”””””

“Với lại—Địa chỉ mail của các anh, làm sao họ lại biết được ấy à. Là mở một cuốn tài liệu cực kỳ dày, đơn giản tra được ấy mà……”

Ở thời đại hiện này, có kiến thức nhỏ nhặt là lưu những điều bí mật trên giấy ngược lại sẽ an toàn hơn.

Về cái 「cuốn tài liệu cực kỳ dày」 ấy—tệ lắm là thông tin cá nhân của học sinh toàn trường, nhiều hơn nữa là đến cả giáo viên……?

“…………Tuyệt đối đừng trở thành kẻ thù với họ thì hơn.”

“Em nghĩ đó là sự thông minh đấy.”

◆◆

“Thành thật xin lỗiiiiiiiiiiiiiiiiii~!!”

Bạn cùng lớp Amuro Naotsugu, chạy đến xong nhảy lên rồi quỳ rạp xuống.

Còn hơn cả khi Yukina đang khó xử. Nhanh chóng làm sáng tỏ nguồn tin, đe dọa trực tiếp và kết quả thành ra thế này.

Nguyên nhân bị hàng phục trên mọi phương diện, chỉ cần một chút sự hỗ trợ thì có lẽ sẽ làm lời đồn lắng xuống được……Chí ít thì, tôi nghĩ nếu Yukina thì cô ấy sẽ dễ dàng có thể thao túng thông tin.

“A~……nếu như cậu xin lỗi thì được rồi. Vốn dĩ ngay từ đầu tớ cũng không có giận gì, nhưng—cũng có lý do mà tớ không bỏ mặc được”

“Vì 「chụp trộm」 là phạm tội. Mà lời đồn thích mấy cái ảnh đấy, không cần biết thật giả nhưng với người sẽ trở thành nhà kinh doanh như Yuuya-kun thì có khả năng sẽ nhận thiệt hại đó.”

Chính vì lý do đó đó. Phải diệt mầm mống bất an sớm dù cho nó có nhỏ đi nữa.

Nếu như là 「đứa có sở thích quần lót từ lúc nhỏ」 thì tôi đã chẳng đối ứng đến thế này rồi.

……Đổi lại, có lẽ sẽ ngồi ôm đầu gối ở một góc phòng rồi khóc.

“Aa, là lý do đó à……Ban trưa tớ cũng có nghĩ đến, nhưng mà quý tử thì vất vả ghê hen……”

“Chỉ là ‘ở một vị trí thì sẽ có rủi ro tương ứng’ mà thôi.— —Mà chính vì lý do đó, tớ cần cậu giúp đỡ để xóa đi cái lời đồn đó sau này, được chứ?”

“Tớ hiểu rồi. Nguyên nhân là do tớ, như thế thì được——nhưng nhân tiện thì, tại sao lúc ban nãy đến cả ủy viên trưởng bản kỷ luật lại tới vậy? Chỉ cần nhắn tin là đủ rồi không phải sao.”

“Hửm? À à, về chuyện đấy à.—Người nói cho bọn tớ biết về lời đồn là bên phía ủy viên trưởng đó. Sau đó thì khi tớ nói 「để bên tớ xử lý」 thì cậu ấy đáp 「tớ đi xác nhận cho」.”

Còn lại thì nhất thời cũng có khả năng cậu ta sẽ bỏ chạy nữa……Ừ thì khi nghĩ về tính cách của Amuro thì tôi đã nghĩ có lẽ sẽ không sao.

“……Lời đồn đó, đang mở rộng ở mức mà ủy viên ban kỷ luật đến điều tra sao……?”

“……Ể? Àà, không phải đâu Amuro-kun. Bên phía Sayama-san đến là vì chuyện cá nhân, xong nhân tiện nói cho bọn tớ biết đó.—Yukina, vẫn chưa lan rộng đến mức đó đâu nhỉ?”

Mitsuki đính chính lại hiểu lầm của Amuro. Rồi cô ấy hỏi Yukina như thể để xác nhận th2i Yukina thao tác một chút trên PC, xác nhận gì đó rồi đáp.

“—Hình như là đã lan ra tàm tạm rồi……Hầu như chỉ xem là trò đùa nên bay giờ cũng chẳng nghiêm trọng đến mức đấy. Nếu là thông thường thì chắc phía Sayama-san sẽ đến, tầm ngày một chăng?”

“……Tớ không biết cậu điều tra gì và như thế nào đâu—Nhưng cũng đã an tâm một tí rồi. Cơ mà, chuyện cá nhân giữ ủy viên trưởng và Mitsuki á? ……Tư vấn tình yêu sao?”

—Gần như thấu hiểu……Tên này nhạy bén đến thế này cơ à? Ủy viên trường và Mitsui-kun đã đến chỗ của Amuro, và biết được thông tin họ đến là do việc cá nhân, nên quả niên cậu ta suy nghĩ đến như thế cũng không có gì là lạ, chăng.

“……Giống thế đấy, nhưng chỉ nói vậy thôi. Nội dung tớ tuyệt đối không tiết lộ đâu.”

“Quả thật là tớ không nghĩ mình sẽ được cho biết mà.—Nhưng mà, tư vấn tình yêu à……”

Nói như thế rồi Amura suy tư chuyện gì đó.

Nhìn bộ dạng đó rồi chúng tôi nhìn mặt nhau—Rồi Mitsuki đại diện mở lời.

“Etto……Chẳng lẽ nào Amuro-kun cũng có lo lắng về chuyện đó sao?”

Trước câu hỏi đó, cậu ta lại cho thấy cử chỉ điệu bộ đắn đo hơn—

“Ưn, ưn~, có lẽ hơi khác chút so với cái gọi là 「tư vấn tình yêu」 ……Mà~, là như thế chăng?”

……Chẳng hiểu sao mà cậu ta trong bộ dạng đắn đo rất phức tạp.

E rằng liên quan đến người khác giới, nhưng mà đến mức tình ái trọn vẹn, chăng?

—Rồi thì. Sau khi suy nghĩ một tí thì tôi đưa ánh nhìn sang Mitsuki……Sau đó thì thoáng nhìn qua Amuro.

“……(gật)”

Mitsuki nhận ra ánh nhìn của tôi liền suy nghĩ một tí—rồi cô ấy gật đầu đáp lại.

Ý nghĩ của ánh mắt hồi nãy là—

「Nỗi phiền của tên này, có lẽ chăng sẽ trở thành sự tham khảo cho chúng ta không chừng?」

Tôi không nghĩ nó giống với ưu phiền của chúng tôi, nhưng nếu thành 「Sự ưu phiền về mối quan hệ khác giới mà tình cảm không rõ ràng」 thì có lẽ chúng tôi sẽ có thể tham khảo được.

Nếu là như thế, khi tôi cũng hướng ánh mắt về phía Taiga va Yukina thì bọn họ cũng nở nụ cười hơi gượng và gật đầu cho nên là

“Amuro, có thể thử nói cho bọn tớ nghe chứ? Với bộ dạng ấy thì trong có chút phức tạp—Tuy là nói thế này, nhưng cũng có chuyện dễ nói với lại những người chẳng thân gì với cậu là bọn tớ mà, đúng chứ?”

Những ưu phiền có nội dung hơi chút tế nhị ngược lại khó nói với bạn bè thân thiết.

Trong trường hợp đó thì sẽ dễ nói chuyện hơn với những người có quan hệ như là「người quen không đến mức thân nhưng có thể tin tưởng được」 đấy, nhưng tôi nghĩ là chúng tôi đang đứng đúng ở vị trí như thế.

“……Ừm, vậy thì, nhờ các cậu. Chỉ cần cho tớ nghe những điều mà các cậu đã nghĩ là được rồi.”

Nói như thế rồi, Amuro sau khi hơi một chút do dự hơn—rồi thì nói ra ưu phiền của mình.

“Thực ra là, tớ đang được một nữ giới cách tuổi tiếp cận mình……và tớ không biết là mình nên làm thế nào.”

……Hừm. Nội dung có chút ngoài tưởng tượng.

Tuổi tác chênh lệch……e rằng đối phương là người bên ngoài trường nhỉ.

—Không, cũng có khả năng là giáo viên chăng. Nếu như thế thì Yukina đang đánh dấu không chừng?

Khi tôi nghĩ thế và nhìn Yukina thì—cô ấy lắc đầu.

Yukina mà cũng không biết, vậy quả nhiên là ngoài trường nhỉ.

“……Amuro-shi. Cách tuổi mà cậu nói là chênh lệch bao nhiêu tuổi thế?”

“E~tto……6 tuổi, đó.”

—6 tuổi? Chúng tôi 16 hay 17 tuổi rồi. Thế nên đối phương là 22 hay 23……đâu vấn đề gì nhỉ?

Nếu như người đó đến mà như theo nghĩa một loài động vật ăn thịt thèm khát thì sẽ là vấn đề đấy, nhưng tôi không thấy cậu ta đang cảm thấy bất an như thế. Khi tôi liếc nhìn thì có vẻ Mitsuki cũng đồng nghi vấn với mình.

“Ừn~……Amuro-kun? Cậu đang khó xử vì không có thích đối phương, đúng không?”

“K-, không……Nếu nói thích hay ghét thì tớ thích đó, nên mới đang khó xử……”

Thế thì có vấn đề gì hả? Bởi vì chênh 6 tuổi……khi nghĩ đến đó thì tôi chợt nghĩ 「có lẽ nào」.

“—Amuro. Đối phương bao nhiêu tuổi thế? Không phải 22 hay 23 sao?”

Khi tôi nói như thế, Mitsuki và Taiga, rồi cả Yukina cũng thốt lên 「A~」 một tiếng rồi nhìn về Amuro.

Còn đối với Amuro thì sau khi do dư và ngượng nghịu thì cuối cùng cũng đã chuẩn bị tinh thần và mở miệng.

“—Là một bé gần nhà, tiểu học năm thứ 5……Vào tháng trước mới tròn 11 tuổi thôi.”

““““Báo cảnh sát thôi.””””

“Đừng có báo mà!?”

Chúng tôi cùng nhau lấy điện thoại ra thì bị tiếng hét của Amuro gọi dừng lại.

“Đâu, tại vì cậu. Mà dù sao đi nữa cũng là học sinh tiểu học đó……”

“Thế nên tớ mới khó xử đấy!? Nhỏ như là em gái mà!!”

““““…………””””

Chúng tôi nhìn nhau và giao tiếp bằng ánh mắt trước Amuro đang biện minh mà có phần hơi tức giận.

『Tính sao đây?』

『Tính thế nào đây?』

『Nếu chỉ là nghe thì thử nghe cậu ấy xem?』

Như thế đó, rồi chúng tôi lại nhìn cậu ta.

“Trước tiên thì để bọn tớ nhé.”

“……Xin mời—Lúc nãy tớ nói rồi nhé, đối phương là một bé tiểu học năm thứ năm hàng xóm nhà tớ—”

Amuro vừa tóm tắt lại nội dung câu chuyện mà vừa với bộ dạng không hài lòng.

Bé đó tên là 「Sasazaki Miu」-chan.

Là bé của nhà hàng xóm mà đôi bên cha mẹ thân thiết, thỉnh thoảng lúc cha mẹ đối phương vắng nhà thì cậu ta chăm sóc này nọ, là sự tồn tại như em gái nhỏ bé dễ thương vậy.

Chuyện là cậu ta bắt đầu bị bé ấy tấn công một cách lộ liễu dạo gần đây, cuối cùng con bé cũng đã lấn sang mỹ nhân kế nên cậu ta nhận thấy được sự lo lắng theo nhiều nghĩa.

“—Xài mỹ nhân kế……quả nhiên cậu không có hiểu lầm đó chứ?”

“Nếu như hiểu lầm thì hiểu lầm cũng được. Ngược lại thì như thế sẽ tốt hơn. Chỉ là—Con bé đến ôm chặt tớ với bộ đồ mỏng manh, rồi câu nói 「anh nhìn chứ……?」 ở đấy dù cho có ngây thơ đi nữa cũng nguy hiểm còn gì?”

Dường như, cậu ta có vẻ thực sự quý trọng con bé.

Và rồi, những hành động đó quả thật là……Nếu mục đích mà là mỹ nhân kế mà lại không có trách mắng thì tệ này, nếu mà làm nó trong vô thức thì cái đó nguy hiểm lắm.

Thế này thì tôi cảm giác lo lắng cho con bé đó hơn là với Amuro.

Nào, làm gì đây—khi tôi đang nghĩ như thế thì Mitsuki cũng đang suy nghĩ có chút gì đó nghiêm túc.

“Sao thế Mitsuki? Có nghi vấn gì à?”

“—Ể? À, ừm. Em chỉ đang nghĩ đến nghi vấn đơn giản thôi ấy mà……”

Nói như thế rồi, cô ấy ngập ngừng một chút và nói.

“Em nghĩ tiêu chuẩn của lolicon là ở đâu thôi ấy mà.”

“Tại sao chứ!? Tại sao bây giờ lại mang nghi vấn đó!?”

Cái nghi vấn đơn giản đó khiến Amuro 「nghi phạm」 phản ứng dữ dội.

“……Amuro. Cậu muốn nghe câu trả lời của nghi vấn đó không?”

“Cậu cũng thôi đáp lại tớ bằng gương mặt nghiêm túc được chứ, Toba?”

Khi tôi đáp lại mà có hơi nghiêm túc thì phản ứng của cậu ta lại càng dữ dội hơn.

—Ừ thì, cũng 6 phần nghiêm túc : 4 phần đùa cợt đấy chứ.

“Mà, ừ thì, cả Yuuya-kun cũng như Amuro-kun hãy bình tĩnh nào……”

“Amuro-shi cũng an tâm đi nào. Yuuya nửa phần nói đùa thôi mà.”

“……N-, nếu thế thì được—”

Yukina và Taiga nói đỡ nên Amuro phần nào trấn tĩnh. Xác nhận như thế rồi thì Taiga nói.

“Vậy thì, về chuyện tiêu chuẩn của lolicon—”

“Rốt cuộc vẫn nói về chuyện đó hảảảảảảả~!!”

Amuro-shi, cậu phơi bày kỹ thuật đá xoáy tức tối tốt đó chứ. Nếu cậu hướng mục tiêu theo nghề diễn viên hài thì có lẽ sẽ đại thành công luôn ấy.

“……Taiga-kun, cậu ấy cuối cùng đã nguôi rồi thì đừng đổ dầu vào lửa nữa……”

“Nhưng mà Yukina này. Đã cất công nói ra chủ đề đó rồi, thử trao đổi ý kiến với nhau cũng chẳng có gì tệ đúng không? Mitsuki-san cũng tò mò về nó kia mà.”

“Ừ thì……Ừm, nếu như nói tò mò thì em cũng đang tò mò đó?”

Ba người bọn nó nói chuyện đấy và nhìn nghiêng sang Amuro—thì biểu hiện của cậu ta nửa phần đã bỏ cuộc rồi nên quyết định nhanh chóng tiến triển và kết thúc chuyện sẽ tốt hơn.

“—Vậy rồi? Taiga, tiêu chuẩn lolicon mà cậu nghĩ như thế nào?”

Thằng Taiga hỏi như thế với biểu hiện cực kỳ nghiêm túc.

“Ừ.—Trước hết thì về chuyện có chiều cao hay là vòng ngực không ấy?”

Tôi nói với biểu hiệu có hơi kiêu ngạo.

““““…………Hở~?””””

Bốn người ngoại trừ thằng Taiga đều phát ra cùng một tiếng—dường như là với ý nghĩa khác nhau cơ.

Amuro thì, với giọng mà có sự hứng thú nữa.

Tôi và Mitsuki thì nghĩ—「A~a, cậu ta dẫn phải địa lôi rồi~」……

Và, người còn lại thì—

“Vì người dưng nước lã không biết tuổi thực sự nên không thể dựa vào đấy. Gương mặt có trẻ con hay không cũng là yếu tố để quyết định, nhưng trang điểm lên thì có thể thành thế nào cũng được. Do đó, thứ mà khó đánh lừa người ta chính là chiều cao và bộ ngự—”

Thằng Taiga tiếp tục ăn nói nhiệt tình mà không nhận ra bản thân nó đang bị nguy hiểm dí đến……Cũng đã đến lúc nói nó biết rồi.

“……Taiga, nhìn cái bạn kế bên xem?”

“Hửm?”

Taiga bừng tỉnh bằng tiếng gọi của tôi thì quay sang kế bên—tức là hướng của Yukina.

“…………Taiga-kun♪”

Yukina với đồng tử đã đám ám cho cậu ta thấy nụ cười trên khóe miệng……Tay thì đặt lên ngực mình.

Nhìn thấy tế và nhận ra mình lỡ mồm, Taiga vội vã vội vàng tìm lời—Rồi sau đó.

“……T-, tớ thích bên không có hơn!”

“Không phải là không có mà~!!”

……Dường như có chút tổn thương lòng tự trọng (theo nhiều nghĩa) rồi. Sau khi phản bác, Yukina quay gương mặt dễ hiểu của cô ấy đi.

“Này, Amuro-kun. Còn cậu tại sao lại đang hướng ánh nhìn chung chí hướng về thằng Taiga thế?”

“…………Không. Chắc là cậu tưởng tượng đấy.”

Amuro-shi, tại sao cậu lại lảng ánh nhìn đi mà nói bập bẹ thế kia.

Nhân tiện thì thế này. Yukina thì tôi đoán là 「cảm giác như thế đấy」, còn Mitsuki thì—cũng không phải mức 「to」 nhưng tôi nghĩ nó ở bên phía to.

……Trước đây cô ấy cũng có nói là kích cỡ đã tăng lên nữa.

Khi tôi đang nghĩ chuyện đấy……thì do chuyện hôm qua ha sao mà Mitsuki vô ý—

“……A, ahaha.”

Mitsuki nhận ra chuyện đó—thì cô ấy cười gượng với đôi gò má có chút đỏ.

……Do mọi người đắm chiều trong bầu không khí hơi ảo diệu rồi nên quay lại cuộc nói chuyện thôi.

“—E hèm. Vậy rồi, Amuro này. Về chuyện của bé gái đó……Nói rõ rà thì, dù cậu có nói cái gì đi nữa tớ nghĩ cũng chẳng nên chuyện đâu. Thế nên, hay để bọn tớ gặp thử không?”

“~! Các cậu sẽ làm gì đó cho tớ sao!?”

Khi tôi hắng giọng và nói thì ngay lập tức Amuro đáp.

—Thực ra thì Amuro này, cậu bị dồn vào chân tường hơn bọn tớ luôn à……?

“Mà~, bọn tớ lo lắng cho nhỏ hơn là cho cậu……Do đã lỡ nghe chuyện rồi, thế này mà có chuyện gì xảy ra thì sẽ trằn trọc khó ngủ lắm.”

Tôi vừa nói vừa nhìn 3 người bạn thuở nhỏ―rồi cả đám cùng hướng ánh mắt đến như có vẻ muốn nói 「hết cách rồi ha~」.

“C-, cảm ơn! Tớ sẽ ghi ơn các cậu……!!”

Và Amuro nói lời cảm tạ với bọn tôi—Bằng cách nào đấy, tôi đã lỡ nghĩ thật lòng nhận nó cũng chả có gì thú vị. Và sau một hồi nghĩ không biết phải làm thế nào thì—

“Vậy, chuyện là như thế—trước khi báo cảnh sát vì Amuro vi phạm điều luật, trước mắt hãy thử gặp bé ấy, rồi tiến triển chuyện xem thử được chứ?”

“Báo cảnh sát!? Kh-, các cậu nói gì——”

Amuro dao động bởi câu nói của tôi. Và rồi 3 người ở phía bên này—sau khi cười gượng và nhìn về đây bằng ánh mắt như nhìn kẻ khốn khó rồi thì tiếp tục câu chuyện một cách thực tế.

“—Yuuya-kun. Phần còn lại của hôm nay thì khó có nói quá……nên thứ bảy lần tới được chứ? Có cái hẹn với lại Amuro-kun trước sẽ tốt hơn nữa.”

“Phải ha.—Amuro, chuyện báo cảnh sát sẽ để qua một bên, trước tiên hãy thử nói chuyện đã. Cậu thử hỏi giúp xem dự định của nhỏ thế nào được chứ?”

“À, ờ ờ. Tớ sẽ nói với nhỏ sẵn……Đừng có báo cảnh sát đấy—”

—Hừm, cái hẹn thì trông có vẻ như lấy được rồi.

“Rồi còn lại thì lắng nghe chuyện từ bé ấy nhỉ. Tớ cũng sẽ để trống dự định.—Yukina cũng ổn chứ?”

“Ừm, tớ không có dự định gì.—Nhân tiện thì để tớ tìm nơi có thể nói chuyện với nhau cho.”

“Đã rõ, nhờ cậu nhé.—Là thế đấy nhé Amuro. Sau khi hỏi dự định của bé ấy rồi thì nhờ cậu liên lạc với tớ.”

“……À, ờ ờ, tớ hiểu rồi. Về chuyện báo cảnh sát—”

“OK. Vậy thì hôm nay đến đây thôi. Mọi người vất vả rồi.”

“““Các cậu vất vả rồi!”””

Và thế là chúng tôi chuẩn bị để trở về—Kết cục, chúng tôi đã thành công rời khỏi phòng hội học sinh mà chẳng để Amuro nói cho đến cùng.

……Đã lỡ ăn hiếp nhẹ cậu ta rồi. Không đã không ý thức chứ—Dường như tôi cũng mang tàm tạm sự căm hận chuyện lời đồn bị phát tán ra ấy.

—Đợi cho đến khi nhận được tin nhắn hẹn của bé kia rồi thì xin lỗi vậy.

“O, o~i! Làm ơn đừng có báo cảnh sát giúp tớ nhaaaaaaa~!?”

◆◆

“Mà dù sao đi nữa cũng không biết bé đó ra sao nhỉ.”

Sau khi về nhà, Mitsuki vừa chuẩn bị bữa ăn tối, vừa nói như thế.

—Nhân tiện thì, bữa sáng và bữa tối chúng tôi cơ bản thay phiên nhau. Hôm qua tôi làm rồi thì hôm nay là Mitsuki.

Vốn dĩ bữa sáng nay đến phiên tôi, nhưng Mitsuki đã thay tôi làm rồi nên ngày mai cả sáng lẫn tối đều do tôi phụ trách.

Cũng có một số luật phát sinh chẳng hạn như đồ ăn thừa và ngày hôm trước, nhưng bây giờ thì gác nó qua một bên.

Rồi thì, quay trở lại câu chuyện đã—Tôi suy nghĩ câu hỏi của Mitsuki một chút rồi đáp.

“Nếu chỉ nghe chuyện với em ấy thì anh nghĩ không biết đâu—Ừ thì, trông như không phải bé hư nhỉ. Còn lại thì……nếu như bé ấy biết những chuyện mình đang làm thì có lẽ sẽ đỡ hơn ha……”

Con bé liệu có nắm được cỡ nào về ảnh hưởng từ hành động của bản thân chứ. Và lý do cho hành động đó nữa. Tôi nghĩ tùy theo đấy mà mức độ nghiêm trọng của vấn đề sẽ thay đổi.

“Nếu là một bé thành thật thì tốt nhỉ~……Còn nữa? Về sự nghi hoặc Amuro-kun là lolicon, thực tế thì anh nghĩ thế nào? Tùy vào cái đó thì em nghĩ độ nguy hiểm sẽ thay đổi chút ít đó.”

……Quả thật như lời Mitsuki nói. Nếu như Amuro không có chút gì thuộc về lolicon thì sự nguy hiểm cậu ta ra tay sẽ giảm xuống. Nhưng mà—

“—Về sự nghi hoặc lolicon của tên đó, anh nghĩ là ở trong vùng xám mơ hồ. Với lại, còn là một màu xám có chút hơi đậm nữa.”

Amuro không phải 「đối tượng ngoài」, cậu ta đã nói 「nếu nói thích hay ghét thì là thích」 nữa, về điểm nhận thức và cảm nhận được mỹ nhân kế từ 「mỹ nhân kế của học sinh tiểu học」 cũng rất là đáng ngờ.

“Với lại, về chuyện 「tiêu chuẩn lolicon」 ấy—”

Tôi nghĩ chuyện sẽ thay đổi tùy thuộc vào bản thân nhìn từ quan điểm nào.

Nếu nhìn từ góc nhìn của người ngoài cuộc hay đánh giá của người đời, đúng như lời Taiga nói, nếu dẫn theo một đứa con gái được phán xét là 「Trên mức nhất định với ngoài hình non nớt」 thì xem như tiêu ngay.

Nó sẽ là độ tuổi thực nếu trong trường hợp phán xét bởi người thân họ hàng. Và với bản chất thực tế của câu chuyện thì—

“Vấn đề lớn nhất thì anh nghĩ lý do mà cậu ta bị con bé quyến rũ liệu có phải là 「những chuyện bắt nguồn từ thời bé」 hay không. Vóc người, dung mạo, sự ngây thơ đến từ sự thuần khiết, chẳng hạn chăng?”

“……Nhắc mới nhớ, Amuro-kun đã nói bé ấy là 「đứa em gái nhỏ nhắn dễ thương」 nhỉ? Em không nói là xấu—nhưng quả thật sao sao ấy.”

Vừa nói như thế, nhưng tay của Mitsuki không dừng làm bữa ăn.

Dần dần, âm thanh tuyệt vời từ tiếng thịt rán và mùi thơm của nó tỏa đến đây.

Thực đơn của ngày hôm nay là—món gừng nướng, ngưu bàng xào cà rốt, xà-lách. Và còn súp miso với nấm kim châm nhỉ?

“—A. Xin lỗi nhé Yuuya, anh lấy dĩa giúp em được chứ~? Em quên mất một cái rồi~”

“Được mà~. Em tính dùng cái nào?”

“Ưm~, em định là bày trí một chút, nên anh lấy cái dĩa phẳng to tùy ý nhé~”

“Ừn, vậy thì anh cũng lấy sẵn mấy cái dĩa nhỏ luôn~. Còn chuẩn bị gì khác không?”

“Còn lại thì ổn rồi. Cảm ơn anh~”

Sau khi trao đổi như thế rồi thì bữa ăn tối đã chuẩn bị xong được mang ra bàn.

Chúng tôi nói 「itadakimasu」 rồi thì bắt đầu dùng bữa.

“—Vậy rồi. Yuuya có ổn về cái tính lolicon không đó?”

Vừa dùng bữa, vừa nói dựa tính về sau thì bất ngờ Mitsuki hỏi tôi như thế.

“À~……có lẽ? Anh nghĩ mấy bé gái dễ thương này, có mong muốn là có em gái hay con gái nữa—Nhưng không phải mong muốn theo hướng tình ái hay có động cơ gì đâu.”

Chí ít thì vì không nhận thức được nên tôi nghĩ có lẽ sẽ không sao.

“Ừm, nếu thế thì được—nhân tiện thì Yuuya này?”

“Ừm? ……Sao thế?”

Cô ấy có nghi hoặc gì chăng—tôi nghĩ vậy và nhìn Mitsuki thì nụ cười có chút tinh nghịch ấy đang chờ đợi mình.

“Yuuya tương lai cũng muốn có con gái sao?”

—Hừm. Nếu như muốn hay không thì đích thực là muốn. Nhưng mà……này?

“Tuy là anh muốn, nhưng muốn 2 đứa trở đi cơ.”

“Hừm hừm.—Vậy rồi, tại sao lại thế?”

Mitsuki đâu đó trông vui vẻ, rồi nói đến cái nguy cơ trong tương lai có xác suất xảy ra vừa phải.

“—Nếu là con gái thì nhất định tính cách sẽ giống Mitsuki……Nếu là như thế thì thứ bậc trong gia đình mình sẽ……~!!”

Hiện tại thì sức mạnh quan hệ của tôi và Mitsuki là đối đẳng. Nhưng nếu như có một sự tồn tại với lối suy nghĩ y như là Mitsuki……thì sự cân bàn quyền lực chính xác sẽ bị sụp đổ.

“Mà~, phải ha♪ Em muốn tương lai có hai con cơ—Nếu như thế mà đứa thứ 2 là con trai thì đứa ấy coi bộ vất vả anh ha>”

“……Nếu đứa thứ 2 cũng là gái thì trông như thứ hạng của anh sẽ bị giảm sút hơn đấy.”

Nếu như 「em trai」 được sinh ra, chính xác đứa ấy sẽ xui xẻo xếp vào cấp bậc thấp nhất.

Trong trường hợp đứa thứ 2 là con gái, bố cục tổng thể sẽ thành 3 đối 1, vãn hồi địa vị trong vô vọng luôn.

……Tôi cũng cảm nhận được trông như thế vui đấy chứ―nhưng là vấn đề danh dự của một người làm ba cơ.

“Ahaha~, nếu y như mong muốn thì tuyệt vời anh ha♪”

“—Ừ thì, dù cho không theo mong muốn đi chăng nữa, chuyện lúc đó thì để lúc đó vậy……Nhân tiện thì, tại sao lại nghi hoặc anh là lolicon? Anh không nghĩ mình làm mấy việc để em nghĩ rằng như thế mà nhỉ?”

Có lẽ đơn thuần chỉ là 「chọc cười trong câu chuyện」 thôi.

Nhưng sẽ cảm nhận được ý đồ 「từ trước đến giờ đã định hỏi」 bằng cách nào đó.

“Ưn~……Thật sự thì em không có nghi ngờ anh là lolicon đâu? Chỉ là—”

Quả nhiên, trông như có lý do gì đó. Gì thế nhỉ--Và khi tôi đang chờ đợi thì.

“……Lúc xảy ra 「vụ đó」 thì chúng mình còn là học sinh tiểu học nhỉ. Thế nên em nghĩ khả năng không phải là con số không đâu~”

……Nội dung khó xử mà cô ấy nói khiến tôi vừa có chút thuyết phục, vừa thả lỏng người một chút.

“Này nhé? Dù cho đối phương có nhỏ tuổi đến thế nào đi nữa—Hưng phấn với người cùng tuổi, với lại nhắm đến đối tượng tiểu học ở độ tuổi này là chuyện hoàn toàn khác nhau còn gì?”

“Ahaha……Đâu, tuy là em đã nghĩ như thế đó thôi? Do em không thể giải thích chính xác được sự khác nhau nên mới chỉ thử đưa ra vấn đề đó~”

“À~, không phải 「nghi hoặc」 mà là 「nghi vấn」 cơ à.”

Chỉ để kết thúc nó mà cô ấy nói chủ đề đấy ra à.

“Phải. Thế nên, ngay từ đầu em đâu có nghi ngờ anh đâu~……Cơ mà này, Yuuya?”

“? Còn gì nữa à?”

Lần này Mitsuki lại hỏi với vẻ mặt trông như có chút ngạc nhiên làm sao ấy.

“—Lúc ấy, anh có hưng phấn với em không?”

…………Chết dở. Lỡ mồm nói ra lúc cảm thấy kì lạ rồi.

“Chỉ là, anh ví von thôi.”

“……Hừ~m? Mà, em sẽ xem là thế vậy♪”

Nói thật, tôi không nghĩ mình đã có thể đánh trống lảng đâu……nhưng lần này Mitsuki đã rút nó lại cho tôi chóng vánh.

……Có lẽ, mình sẽ lại bị hỏi sớm thôi.

Cơ mà việc trước tiên, may thay là bây giờ cô ấy rút lại, nên thay đổi chuyện thôi.

―「Vụ đó」 hay 「lúc đó」 là về 「vụ leo núi tuyết」 đã nói lúc ban trưa.

Về nó thì, có một lý do khiến tôi nhớ vụ đó một cách chính xác.

……「Hưng phấn」 thì quả là nói hơi quá……nhưng quả thật lần đó là lần đầu tiên mà tôi chính xác đã nhận thức được Mitsuki là người 「khác giới」.

……Và, do nhớ lại cái vụ đấy

Mà sau đó, bọn tôi có làm cái trò 「luyện tập cho giống người yêu」, làm giống ngày đầu tiên 「thử thách nhìn nhau 30 giây」 ấy……nhưng tôi mau chóng trở nên đỏ mặt, nếm trải qua sự sỉ nhục khi bị Mitsuki quan sát.

―Chà, mình thật sự quá yếu còn gì……

◆◆

Và rồi, đến thứ bảy.

Bây giờ, nơi mà tôi và Mitsuki đang có mặt là ở nhà ga gần nhất với nhà của đứa bé tên 「Sasazaki Miu」 và Amuro.

Hiện tại là 12 giờ 40 phút. Do giờ hẹn gặp mặt là 13 giờ nên đối phương vẫn chưa đến.

“Mình đến quá sớm rồi nhỉ?”

“Ưn~, không phải tốt sao? Có lẽ đằng đó cũng đến sớm một chút chăng.”

“Cũng phải nhỉ. Nghe chuyện có lẽ em ấy khá là một người trông nghiêm túc ha……”

Có lẽ Miu-chan là một bé nghiêm túc, nhận thức chuyện đến sớm 10 phút là lẽ thường.

Từ giờ trở đi sẽ nói chuyện với em ấy với tư cách là người lớn tuổi hơn nên quả thật đến trước thì sẽ tốt hơn.

Theo chuyện thì thành tích học ở trường tiểu học là ưu tú, vận động cũng tàm tạm nữa.

Dù tính cách nghiêm túc nhưng lại vui vẻ, đối ứng nhanh trí nên là người khá nổi tiếng trong lớp.

Tuy là óc khuyên hướng suy tưởng và cứng đầu một chút, nhưng cũng được đánh giá tốt từ các giáo viên.

Cũng nổi tiếng với đám con trai đấy, nhưng thường thì hay giữ khoảng cách thích hợp, người đồng giới dù có bàn về 「người mà mình thích」 đi nữa cũng chưa từng nói ra tên ai cả.

―Tại sao tôi lại biết rõ như thế này à? ……Là nhờ Yukina tìm hiểu trong một đêm đó.

“Nhưng mà—hiếm thật nha? Những lúc thế này mà Mitsuki lại Pants look*.” [note42889]

Mitsuki hôm nay trong bộ dạng quần jean và áo blouse trắng giản đơn. Lúc đi mua sắm ở gần quanh thì không có gì lạ, nhưng lúc gặp người khác thì hiếm thấy ngoài tưởng tượng.

“Hửm? Ừm. Có lẽ thế, nhưng em nghĩ nên tránh đi bộ dạng nữ tính sẽ tốt hơn.”

“Hể? Ô, tin nhắn này……「Bọn tớ cỗ vũ cho các cậu」 với chữ ký của Taiga nối liền với Yukina.”

Lúc mà tôi đang nghiêng đầu trước câu nói của Mitsuki thì tin nhắn của thằng Taiga đến.

Lần này, Taiga và Yukina sẽ đánh lẻ……Nếu cả 4 người đi cùng nhau và vây quanh một đứa bé gái thì có lẽ sẽ làm cho em ấy sợ không chừng.

Thế nên cả bọn quyết định để tôi và Mitsuki lo, chỉ những lúc khó khăn trong ứng phó là họ sẽ liên lạc qua ứng dụng tin nhắn.

“—A. Bên phía Amuro-kun hình như đến rồi kìa~”

Nghe nói vậy thì tôi quay về hướng Mitsuki đang nhìn.

Thì thấy Amuro mặc tư phục và—một bé gái ôm như bám víu lấy cánh tay đó đang tiến về hướng này.

Bé đó thân hình nhỏ nhắn mảnh mai đúng với độ tuổi, một phần của mái tóc dài đến lưng được thắt bím, trang phục thì gồm váy nhún bèo và áo blouse lại càng cảm nhận được rằng đúng y 「con gái!」.

Em ấy cũng dung mạo 「rụt rè nhưng kiên cường」 như đã nói—Thậm chí là tôi cũng nghĩ 「muốn có một đứa em gái giống thế này」, một cô bé khá ư là dễ thương.

“―Yuuya, chắc là anh không thức tỉnh đâu ha?”

……Bộ dạng bị nhận ra là tôi đang nghĩ 「dễ thương」. Nhưng mà, không phải mang nghĩa tội lỗi gì đâu.

“Đâu, cái đó thì không sao. ―Anh chỉ nghĩ là muốn có em gái hoặc con gái như thế thôi.”

“A~……Ừm, cái đó thì em hiểu.—Trông chờ vào tương lai nhé.”

“Đã rõ.—Cùng trông chờ nào.”

“Dạ~. Có lẽ là em sẵn sàng nỗ lực luôn đó, mà, đã đến lúc gọi họ nhỉ?”

“Phải ha.—O~i, Amuro!”

Tôi cũng cười lại Mitsuki khi cô ấy nở nụ cười tinh nghịch, nói với vẻ nửa đùa nửa thật.

Khi mà tôi gọi Amuro khi bên đấy có dấu hiệu chưa nhận ra đằng này thì

“―Ô, sớm thế. Đã đợi lâu chưa?”

“Đâu, bọn tớ gọi mà, nên đến sớm một chút là lẽ tất nhiên còn gì.—Mà, bé đấy là?”

Khi tôi nói thế và quay sang bé ấy thì—em ấy lại càng siết chặt hơn cánh tay của Amuro.

“Àà.—Hora Miu, tự giới thiệu bản thân đi.”

“…………Sasazaki, Miu…….Mong được chiếu cố ạ.”

Miu-chan vừa trốn nửa thân sau cánh tay của Amuro, vừa phơi bày ra sự cảnh giác và rụt rè giới thiệu bản thân.

Bộ dạng khiến liên tưởng đến chú thỏ sợ hãi đó làm cho sự ham muốn bảo vệ khuấy đảo bất thường—Hửm? ——Có gì đó, lạ lắm……?

Biểu hiện thì là 「cảnh giác」……nhưng cảm giác không phải đang sợ hãi?

Hướng mà Miu-chan đang nhìn, tôi tưởng là tôi đấy—nhưng là Mitsuki đằng sau á?

“Ahaha……Quả nhiên là đứa bé như thế à~”

Vừa cười gượng vừa đến gần, sau một lúc bối rối thì Mitsuki đặt tay lên vai tôi.

Sau khi nhìn thấy thì em ấy là gương mặt 「à ré」, rồi một chút giải tỏa sự cảnh giác.

―A~……ra là như vậy à.

×:Bé thỏ đang sợ hãi ○:Bé mèo con đang đe dọa khẳng định quyền sở hữu

Tức là Miu-chan đã cảnh giác (và đã nghĩ) nữ giới thân thiết với Amuro là Mitsuki trong khi không biết mối quan hệ của chúng tôi.

Mitsuki thì đã bận tâm đến khả năng đó. Chuyện tránh mặt trang phục nữ tính là vì chuyện đó à.

―Do đã nhận ra rồi, mau chóng giới thiệu bản thân để lấy đi sự bất an của ẻm nhỉ.

Tôi gật đầu với Mitsuki, rồi hướng ánh mắt về phía Miu-chan có hơi chút khom mình.

“E~~to, anh gọi em là 「Miu-chan」 được chứ? Anh là bạn cùng lớp với Amuro, Toba Yuuya.”

“Còn chị là Fushimi Mitsuki.—Là bạn thuở nhỏ của Yuuya, và là hôn thê của anh ấy.”

Sau khi Miu-chan 「ể?」 với vẻ mặt ngạc nhiên mà nghe được lời giới thiệu của tôi và Mitsuki—đặc biệt là Mitsuki, thì đôi mắt em ấy như đang nhìn thứ gì đó sáng chói……như là nhìn một sự tồn tại đáng ngưỡng mộ vậy.

“E, etto! Để em giới thiệu lại, em là Sasayaki Miu ạ~! V-, với lại, etto……!”

Miu-chan đã hết bất an thì lại giới thiệu bản thân.

Sau đó thì nhìn Mitsuki với dáng vẻ hồi hộp, như là muốn nói điều gì đó.

Khi mà tôi, Mitsuki và cả Amuro nở nụ cười bộ dạng như một con động vật nhỏ nhắn đó,“—Em gọi chị là 「onee-sama」 được chứ~!?”

Mitsuki, người đã trở thành đối tượng được hết lòng ngưỡng mộ, co giật đôi gò má trước cái sự kiện nằm ngoài dự đoán.

“……E, etto, Miu-chan? Gọi là 「onee-sama」 sẽ có trường hợp gây hiểu lầm đó, nên nếu được thì đừng gọi chị thế nhé~?”

“Hể? —Em hiểu rồi. Vậy thì……Em gọi chị là 「Mitsuki-onee-san」 được chứ?”

“Ừm~, thế thì được.”

Miu-chan ngoan ngoãn đổi thành cách gọi giống vẻ trẻ con.

Mitsuki nhận lấy nó, cười và xoa đầu em ấy thì trông ẻm rất hạnh phúc.

Khi nhìn thấy sự thân thiết như thể chị em đó thì tôi lại cười.

“Vậy……Mitsuki-onee-san. Em hỏi chị một chút được chứ ạ?”

“Ừm, chuyện gì nè?”

Mitsuki đáp lại bằng nụ cười trước câu hỏi của Miu-chan với biểu hiện ngây thơ. Tôi và Amuro cười và dõi theo.

“—Xin chị hãy dạy cho em phương pháp tán đổ bạn thuở nhỏ với~”

“““…………”””

Biểu hiện của mọi người vẫn cứ cười nhưng đã đông cứng.

……Trước mặt mục tiêu mà đường đường bạo dạn hỏi 「hãy dạy phương pháp tấn công」.

“—Amuro. Cậu……lọt vào trong mắt của đứa có triển vọng trong tương lai rồi chăng?”

“……Cảm ơn vì đã lựa lời nói với tớ.”

Có lẽ là một bé ngoan, nghiêm túc và toàn tâm toàn ý.

……Nhưng mà. Nghiêm túc toàn tâm toàn ý là điểm đáng sợ không chừng.

“E, etto……Chị cũng sẽ nói chuyện quanh vấn đề ấy nữa—trước hết mình đi dùng bữa trưa nhé?”

Mitsuki nói sau khi bằng cách nào đó đã khởi động mình lại.

Cứ như thế, chúng tôi cũng cùng đã quyết định di chuyển đến nhà hàng gia đình theo mục tiêu ban đầu.

……Mới chỉ gặp Miu-chan được vài phút thôi, vậy mà tôi có cảm giác đã sớm mệt mỏi rồi.

◆◆

“—Vậy, sau khi gọi món rồi thì bắt đầu nhỉ.”

“Phải ha.—Nhưng mà……”

Khi đã đến nhà hàng gia đình đã định, dù là giờ trưa nên may thay chúng tôi không phải đợi mà vào thẳng bên trong.

Tại chỗ ngồi được hướng dẫn, tôi vừa mở menu ra vừa nói thì Amuro hướng gương mặt trông ngạc nhiên về đây.

“Sao thế Amuro?”

“À~, không. Chỉ có chút ngạc nhiên vì cảm giác bọn cậu đã quen với nhà hàng gia đình rồi thôi.”

Amuro vừa nói, vừa nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh thôi. Chỗ đó thì—Mitsuki đang trông vui vẻ mà nhìn vào trang đồ ngọt.

……Là là như vậy. Hành động mở ra trang sau đầu tiên ấy quả thật là bằng chứng cho chuyện đã quen à.

“Đâu, hora. Những lúc không thể tự nấu chẳng hạn, bọn tớ thỉnh thoảng đến ấy mà. Cửa tiệm đắt tiền thì nghiêm túc thái quá, chỉ hai đứa thường ngày đến thì có hơi……”

“Tớ cũng thích vào những cửa tiệm tự do ra vào cơ~. Tuy cũng có vấn đề tiền bạc, nhưng tớ cũng như Yuuya không có chí hướng cao đến thế đâu.—Nhỉ? Yuuya, người thích những món về trứng, đặc biệt là cơm cuộn trứng♪”

“……Đâu, cơm cuộn trứng là nhất chỉ trong trường hợp Mitsuki làm thôi. Mà Mitsuki thì thích nhất là món thịt bò hầm còn gì đúng chứ.”

“Với em thì chỉ món thịt bò hầm của Yuuya là nhất thôi~”

“—Đấy ừ thì với cảm giác thế này, thứ cả hai thích là món tự nấu, nên chẳng mấy hứng thú gì với cửa tiệm cao cấp đâu—Ủa, à ré? Sao thế?”

Chúng tôi kết thúc cuộc trò chuyện, nên một lần nữa quay về hướng Amuro để trả lời cho nghi vấn trước đó—thì Amuro nhìn với cặp mắt mệt mỏi làm sao ấy.

“Tớ thì thôi, đã quen lắm rồi……Cũng có nghĩ một chút là thôi đấy. Nhưng mà—nhờ giải thích với đằng này nhé.”

Vừa nói như thế, cậu ta vừa nói thế, vừa chỉ ngón tay sang cạnh bên.

Ở đằng đó—Một thiếu nữ với vẻ mặt khớp với 「Một đứa con gái mơ mộng」 đó, ánh mắt đang lấp la lấp lánh hướng về phía tôi và Mitsuki.

“O, onii-san và onee-san có mối quan hệ như thế nào ạ!? Làm sao để có thể trở thành mối quan hệ như thế!? Nhất định phải kể cho em nghe về quá khứ, hiện tại và triển vọng sau này với……~!!”

““E-, em bình tĩnh lại chút đã~!? Nhé~!””

―Con bé này, trái với lại vẻ ngoài trông như điềm đặn ý chí làm theo ý mình khá vững vàng……~! Khi Amuro gửi ánh mắt cần sự giúp đỡ, sợ hãi trước đòn tấn công hung ác 「áp đặt miễn thúc đẩy bằng ánh mắt ngây thơ」 đó—thì cậu ta với biểu hiện như là bồ tát đó, nhưng trọng tâm của ánh mắt kia được gắn kết đến phương trời rất xa.

……Bằng cách nào đó tôi đã đoán ra. Về chuyện bình thường Amuro phải chịu dấn thân vào 「đòn công kích」 như thế nào.

Và rồi—con bé này, xuất sắc khủng khiếp hơn nhiều bậc so với tưởng tượng.

Mitsuki cũng có khuynh hướng lo sợ giống vậy—Nhưng trước hết cô ấy quyết định để cho cuộc trò chuyện tiếp tục mà mở miệng.

“A, ahaha……E~tto. Nếu như em cũng muốn nghe mấy chuyện đó thì chị sẽ nói sau……trước tiên mình gọi món đã nhé? Nhé~”

“――Hể? A~, em xin lỗi~. Em lỡ vội vàng lên mất……Xin hãy kể cho em sau nhé~”

“……Ahaha. Nhẹ nhàng thôi, nhé?”

Miu-chan cho thấy kỹ thuật khá cao bằng cách xin lỗi từ trong lòng, nhưng kiên định với mong muốn của bản thân đến cuối cùng, làm cho Mitsuki dù đôi gò má đang giật nhưng đã phần nào bình tĩnh đi.

――Nếu như thế thì tôi cũng tiến lên theo kế hoạch bên này.

Tôi thoáng nhìn về hương Amuro—thì tuy là cậu ta quay đi như thể không để bị cuống vào sự mất kiểm soát của Miu-chan, nhưng vẫn phần nào đó quan tâm đến con bé.

……Nếu thế này thì tôi quyết định trông như là ổn.

“Vậy, trước hết mình gọi món đã.—Ừm, phải rồi Miu-chan. Chỗ này anh sẽ trả nên em thích gì thì cứ gọi nhé?”

“――Ể, được chứ ạ? Mẹ đã cho em tiền ăn trưa rồi, em cũng có tiền tiêu vặt đó……”

“Ể? Được không đó Yuuya? Em cũng đã định trả rồi mà——”

“Ừ thì, hiện tại thì ví anh có dư dả. Với lại——nhỉ?”

Tôi vừa nói, vừa 「nhìn thoáng」 lần lượt sang Amuro và Miu-chan.

“——Aa, là thế à. Vậy thì em không ngại để anh đã nhé♪”

Và, Mitsuki có vẻ như đã hiểu được ý đồ của tôi. Mặt khác thì——

“——Toba. Phần của tớ và Miu thì tớ sẽ trả.”

“Được rồi~”

“Onii-chan!?”

Miu-chan thốt ra tiếng ngạc nhiên khi thấy tôi và Amuro trao đổi trơn tru.

“Ahaha~. Miu-chan, con trai họ có cái gọi là thể diện đó—Những lúc thế này, em nên từ bỏ để họ khao mình sẽ tốt hơn đấy?”

“Phải phải.——A, nhân tiện thì nếu như em ngại thì Amuro sẽ tự ý gọi thêm vào……Có khả năng cũng sẽ thành một lượng lớn calo chí mệnh đấy nên hãy cẩn thận thì hơn nhé?”

Chúng tôi nói thế với Miu-chan thì con bé cười khúc khích, nhưng vẫn nhìn Amuro mà có chút do dự.

“A~……ừ thì, kiểu thế đấy.—Đừng có ngại ngần gì hết.”

“Ừm~! Cảm ơn nhé, onii-chan♪”

Amuro vừa cười gượng vừa nói thế thì Miu-chan đáp lễ với nụ cười trông rất hạnh phúc.

Đa phần cho đến đây thì vẫn theo như kế hoạch, tuy có nói 「tớ sẽ trả」 với chút ý đồ……nhưng thấy được nụ cười bất ngờ như thế này thì tôi nghĩ thật là tốt quá rồi.

◇◇

“……Nào. Cũng đến lúc vào chủ đề chính rồi nhỉ. Được chứ?”

“Phải ha~”

“……Ờ Ờ.”

“Dạ~”

Sau khi gọi món, mọi người mang đồ uống từ drink bar về rồi thì tôi quyết định tiến triển câu chuyện. [note42890]

Mitsuki theo nghe theo ý thôi, Amuro và Miu-chan thì phản ứng như là thắt chặt mình lại vậy.

“Vậy——Về lý do mà anh gọi Miu-chan hôm nay đã. Lý do là sau khi nói chuyện với Amuro và được nhờ tư vấn nhẹ. Nội dung của cuộc thảo luận nếu tóm gọn thì—「Được một bé khá nhỏ tuổi tiếp cận mình quyết liệt. Không biết nên làm thế nào」, kiểu thế này.”

“——Thế nên bọn chị, trước hết đã nghĩ là muốn nói chuyện với đối tượng nên mới đến đây đó~”

Khi nói đơn giản tình huống, tôi nhìn phản ứng của hai người bên tư vấn.

Amuro thì, đang làm vẻ mặt có chút khó xử.

Ngược lại bên Miu-chan thì—tôi không thể nhìn thấy sự dao động trong ánh mắt nhìn về phía này.

……Con bé này, đang hiểu rõ hành động của bản thân đang được người khác nhìn như thế nào ha.

Khi mà tôi nâng một bậc đánh giá đối với Miu-chan lên—thì chính con bé mở miệng.

“……Onii-chan, và cả onee-chan. Sẽ nói với em là ‘dừng lại đi’ sao?”

Tôi và Mitsuki đáp lại rõ ràng ngôn từ vừa trẻ con, mà cũng vừa có sự chuẩn bị tinh thần ấy.

““Đâu, không có như thế.””

““……Hể?””

Chẳng hiểu sao mà đến cả Amuro cũng thốt lên thứ tiếng ngu ngốc nữa.

Chúng tôi đã không cố ý bảo Miu-chan「dừng lại đi」, cũng không nghĩ nói ra sẽ được con bé chấp nhận.

“Nếu như nói Amuro thả thính học sinh tiểu học thì anh sẽ dồn toàn lực để dừng lại hoặc là báo cảnh sát……nhưng nếu như là từ phía Miu-chan thì anh sẽ không nói 「dừng lại đi」 đâu.—Nhưng anh cũng không khuyến khích lắm.”

“Chuyện mà bọn chị muốn nói……là về ý đồ của em, và cách thức của nó~”

Khi mà Mitsuki nói bằng giọng điệu như để làm con bé an tâm——Quả nhiên đã gồng mình hay sao mà Miu-chan thở ra một hơi như thể an tâm, thả lỏng vai mình đi một chút.

“Vậy thì, anh muốn hỏi em đây.——Dạo gần đây, anh có nghe chuyện em đột nhiên tiếp cận một cách mãnh liệt……tại sao lại như thế?”

“A, etto……Dịp là vào kì nghỉ liên tiếp tháng trước, khi mà em đến nhà của onii-chan ạ.”

Với câu trả lời đó, Amuro có vẻ như đang lần theo dấu của ký ức. Và sau khi suy nghĩ thì

“——Không lầm thì có hôm Miu đến nhà……Nhưng tớ không hề nhớ đã xảy ra chuyện gì?”

“Ừm~. Onii-chan, lúc ban đầu ra ngoài này. Em được bác bảo 「đợi ở trong phòng đi」 thì em đã đợi anh ở đấy. Sau đó thì tình cờ, em tìm thấy cuốn sách bị rơi ở đằng sau kệ sách—"

——Ấy cha? Cái từ khóa có khả năng nguy hiểm chút chút đó đến rồi đấy?

Cụ thể thì nó giống như là cái từ khóa nguy hiểm 「báu vật dưới gầm giường」 vậy.

……Biểu hiện tôi của tôi đông cứng, nhìn sang Amuro xem cái khả năng đấy có đúng hay không thì chỉ cần thoáng qua là hiểu.

“——Hả~!? Kh-! Miu, stop——”

Amuro hoàn hồn và vội vã cố dừng con bé lại—nhưng mà đã quá muộn.

“——Cuốn sách đó, là manga ecchi có hình một cô bé cỡ như em—nên em nghĩ nếu là em của bây giờ thì có lẽ nào sẽ có khả năng chăng~ đó♪”

“““”””

Tôi và Mitsuki nhìn chằm chằm vào Amuro. Amuro thì——mặt mày xanh rờn, mồ hôi ứa ra.

“Bí cáo Amuro Naotsugu. Cậu có gì để nói không?”

“…………Tớ đi chết được chứ?”

“Không được cho phép.”

——Không thể để cậu ta bỏ chạy trong tình huống này. Cả về vật lý, tinh thần cũng như sinh mệnh.

“Rồi thì? Nếu là biện minh thì nhất thời bọn tớ sẽ nghe đấy?”

“……Ở khía cạnh 2D, thật ra thì tớ yêu loli lắm. Nhưng mà—nhất thời thì, ở hiện thực thì dù có nghĩ đơn thuần là 「dễ thương」 đi nữa, tớ cũng chẳng có ham muốn cũng như âm mưu gì đâu……”

——Hừm. Tự nhận mình là 「lolicon thuộc chuyên môn 2D」 à.

Những lời đấy dù thật hay giả, đúng hay sai đi nữa, bây giờ cứ để qua một bên—Quan trọng hiện tại đã rõ lý do mà Miu-chan tấn công. Nếu là như thế thì—

“Xin lỗi, nhưng là như thế thì hãy để cho anh nói 「dừng lại đi」 nhé.”

“Ể……?”

Được tôi nói như thế, Miu-chan làm gương mặt như thể bị phản bội.

Còn Mitsuki thì tiếp tục với giọng điệu như thể căn dặn con bé.

“—Này nhé? Miu-chan, vì biết Amuro-kun thích những bé nhỏ con, nên đang cố trong lúc này vội vàng để phân thắng bại đúng chứ……?”

“Dạ. Em nghĩ nó cực kỳ có hiệu quả đó chứ……”

……Miu-chan khẳng định chóng vánh và lại lần nữa run rẩy—Thôi để Mitsuki lo vậy.

“Ừm, nếu như để bắt đầu hẹn hò với nhau, chị nghĩ nó hiệu quả đó. Nhưng mà, như thế liệu có được chứ?”

“……Ể?”

“Người yêu thích những bé nhỏ, và nói là bản thân mình nhỏ, xong thì bắt đầu hẹn hò—Chỉ thế thôi thì liệu em có thỏa mãn chứ? Về sau thì sao……?”

“A……”

Miu-chan nhận ra được thứ mà bọn tôi muốn nói rồi, và lần này đến lượt tôi tiếp tục.

“——Này? Mục tiêu hay giấc mơ của Miu-chan, là gì thế?”

“……Giấc mơ của em, là trở thành vợ, của onii-chan ạ.”

“Vũ khí 「độ trẻ」 của Miu-chan không thể sử dụng được nếu thời gian trôi qua nhỉ. Nếu dựa vào nó để làm cho Amuro đổ—lúc không thể sử dụng nó thì thế nào? Và còn Amuro, nếu anh ấy chỉ thích mỗi cái đó thôi thì sao?”

“…………Ư”

Mắt của Miu-chan đang ngấn lệ……Nói thật, tôi cảm thấy tội lỗi và cắn rứt lương tâm rõ rệt. Và sau khi Mitsuki hướng nụ cười gượng đến tôi thì lại lần nữa tiếp tục câu chuyện.

“……Này nhé? Không phải bọn chị nói Miu-chan có lỗi đâu? Chỉ là, cách thức em dùng ấy, nó không tốt thôi.—Em hiểu chứ?”

“……Dạ.”

Mitsuki cho Miu-chan thấy nụ cười khi con bé gật đầu, rồi lần này thì thẳng về phía em ấy.

“—Đạt được giấc mơ đâu phải là kết thúc đúng chứ? Cái quan trọng là……vẫn tiếp tục sống hạnh phúc trong giấc mơ đó, đúng không nè?”

“——Dạ.”

Con bé đáp và lau nước mắt. Rồi nhìn lại Mitsuki một cách nghiêm túc.

Còn lại chỉ cần chỉ dẫn con bé theo hướng thích hợp—khi tôi đang nghĩ như thế thì Amuro nói.

“Mà trông như, đang lấy tiền đề tớ là lolicon để nói đấy hả……?”

“Bây giờ không phải lúc để nói chuyện đó đâu.”

“……Xin lỗi.——À, cái này giống như lần trước này. Dù nói gì đi nữa cũng vô ích……”

Amuro nhìn về phía xa xăm với cặp mắt đã chết.

——Ừm, xin lỗi. Lần trước đã chọc cậu ta……nhưng lần này thật sự ưu tiên về mối quan hệ.

Bọn tôi đã muốn tiến triển chuyện theo hướng 「dù cho điều kiện tiên quyết có đúng đi nữa, nhưng cách thức lại không tốt」 với Miu-chan khi mà em ấy lấy lolicon ra làm điều kiện tiên quyết hành động,

Thế nên còn lại chỉ cần nói 「có lẽ điều kiện tiên quyết của em đã sai」 nữa thôi.

Sau đó thì đồ ăn đã gọi được mang lên. Chúng tôi vừa ăn vừa tiếp tục nói chuyện.

“Vậy rồi……Onii-san, onee-san. Em, phải làm thế nào mới được ạ?”

Vẫn cứ như thế, con bé hợp tác chiến mà không do dự trước mặt của Amuro.

Sau khi cười cay đắng cùng với Mitsuki thì tôi nói.

“——Miu-chan, em thích anh Amuro đúng chứ?”

“Dạ~! Cái đó thì em không có ý từ bỏ đâu.”

Lời nói chứa đựng cảm xúc thẳng thắn ấy, khiến tôi vừa ghen tị phần nào đó, vừa nhìn Amuro thì

Cậu ta đang lảng đi với gương mặt trông ngượng nghịu—Ừm, bộ dạng không có ý đồ xấu.

“Nếu thế thì——Vẫn cứ y như cho đến bây giờ, đợi cho Miu-chan lớn là tốt nhất chăng. Như thế……vì trong lúc đó nếu em nói như thế nghiêm túc thì Amuro sẽ khó mà có bạn gái khác được.”

“Thế ạ……?”

“A~……Ra là như vậy. Nếu như có một cô bé ngây thơ và đường đường ái mộ như thế, những người khác sẽ khó thả thính cậu ta ha~”

Cả đám tập trung ánh mắt về Amuro bằng câu nói của Mitsuki.

Gương mặt đó có chút biểu hiện cay đắng—nhưng đồng thời trông cũng không khó chịu đến thế.

Không sai, khi mà Amuro đang trân trọng Miu-chan.

Không quan tâm cậu ta có phải là lolicon hay không, tôi nghĩ cậu ta chẳng khéo léo mà có thể hướng ánh mắt về phía người khác khi mà có con bé như thế này cạnh bên.

“Anh nghĩ thay vì cứ tiếp tục miễn cưỡng đẩy tới và lại bị anh ấy trốn chạy, thôi thì cứ giữ vị trí người mình thích đó lại, chờ đến khi lớn lên sẽ tốt hơn. Còn lại thì—lấp từ ngoài hào vào trong* chăng?” [note42891]

Và tôi đã thử nói đùa một chút ở cuối. Rồi thì Miu-chan cũng cười.

“——Chuyện đó thì đã xong xuôi rồi ạ♪”

““…………””

Tôi và Mitsuki lại cười với biểu hiện đã đông cứng. Cứ thế nhìn sang phía Amuro thì

“……Ba mẹ tớ, đã chịu thất thủ. Và dạo gần đây, ánh mắt của ba Miu thì……”

Amuro-kun, hình như đã lâm vào hoàn cảnh bỏ cuộc……Ra là vậy. Lý do mà Miu-chan nhanh chóng phân thắng bại, tức là con bé đã chạm tay được hoàn cảnh rồi à.

Tôi lại lần nữa nhận thức……rằng con nhỏ này thật sự, là một đứa tài năng xuất chúng tương ứng chẳng sai đi đâu được.

“——Yuuya. Chuyện này, nếu không nói với cha mẹ hai bên thì sẽ nguy hiểm đó……?”

“Không, nếu như Miu-chan nói lỏng cách tấn công, trước hết thì anh nghĩ không sao—Amuro, nếu như quan hệ cha mẹ có gì đó thì hãy nói ngay cho tớ. Họ sẽ nhận được sự chú ý từ trường thông qua hiệu trưởng.”

“——C-, cảm ơn cậu, Toba……!!”

……Phản ứng của Amuro giống như đấng cứu thế xuất hiện vậy.

Dù em gái có dễ thương đến thế nào đi nữa, tình huống dần dần bị dồn ép ấy đã khá là khó khăn với cậu ta.

Rồi sau đó, do mọi người đã dừng tay nên lại tiếp tục việc ăn uống.

Tại nơi mà bầu không khí ôn hòa đã trở lại—Mitsuki nói với lại Miu-chan.

“Nhắc mới nhớ……Miu-chan, nhân dịp nào mà em lại thế với Amuro-kun vậy?”

“——Dạ? A, etto, là việc xảy ra năm kia, ạ……”

Khi được hỏi, trông Miu-chan có chút xấu hổ—mà đồng thời cũng có chút hạnh phúc nữa.

Một mặt thì Amuro có vẻ như nhớ ra lại chuyện gì đó……Tại sao lại làm vẻ mặt khó xử hả? Nhưng mà, không màng đến Amuro đang như thế, em ấy lại tiếp tục.

“……Lúc vội vàng đi lên cầu thang dẫn lên căn phòng gác xếp trên mái nhà thì em bị trượt chân. Rồi thì—Onii-chan đã cứu em khỏi bị thương nặng đó.”

“…………Ra là như vậy, ha. Thế là—ừm, thành ra thế cũng không có gì lạ ha.”

Nghe chuyện rồi thì Mitsuki……trông một thoáng làm biểu hiện cứng nhắc rồi thì đáp lại với nụ cười mềm mại.

Lúc đó thì smartphone của tôi rung lên——Ửm? Là tin nhắn từ Amuro trước mặt? 『Biểu hiện lúc nãy của Fushimi-san……có gì xảy ra thế? 』

『Ừ thì……do biết được chuyện tương tự, ấy mà.——Mà cả cậu đấy, phản ứng lúc Miu-chan đang nói chuyện là sao?』

Khi tôi đáp lại như thế thì có một chút khoảng lặng……Amuro phía đối diện sau khi cho thấy một chút bối rối thì

『Thực ra, tớ muốn ăn năn chuyện đó một chút』

『Tớ đã nghĩ cậu muốn nói gì đó……Rồi thì, là gì nào?』

『Lúc mà Miu trượt té, tớ thì đã ở phía lầu dưới. Và rồi—Miu mặc váy ngắn』

……Tôi tưởng tượng về khoảng cách, rồi nhận ra chuyện mà cậu ấy muốn ăn năn.

Tôi bất giác cất giọng……nhưng từ bỏ ý định đó rồi nhắn trả lại.

『Quả nhiên cậu là thằng lolicon à!』

『Không phải! ……Tớ đã không thể nhìn trực tiếp thành ra phản ứng chậm, kết quả là bị thương......』

Àà, ra là như vậy——tôi vừa lúc bị thuyết phục thì nhận ra có gì vướng mắc.

Chuyện về tên lolicon như thế này với quần lót đã từng nghe ở đâu—lúc mà đang nghĩ thì

『——Oi kora. Chuyện nghi hoặc về tớ thích quần lót lan rộng ra, chẳng lẽ là……?』

『……Thành thật xin lỗi. Với tư cách là một người mà cuộc sống chịu ảnh hưởng từ quần lót trẻ em, tớ cảm thấy cảm giác thân quen nên đã muốn nói nó ra—』

Lúc như thế này đây, tôi đã trót biết được chuyện đằng sau sân khấu.

Mà dù có như thế……『một người mà cuộc sống chịu ảnh hưởng từ quần lót trẻ em』

——Cùng cực bất đắc dĩ, nhưng cũng chẳng thể nói nó sai làm tôi tức tối~……! Lúc mà tôi đang trằn trọc như thế thì bên phía mitsuki và Miu-chan thì

“Rồi thì, rồi thì sao nữa ạ~? Onee-san và onii-san, làm sao mà——”

“A, ahaha……cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả~. Thì bởi lúc đó——”

Miu-chan hỏi tường tận gốc rễ chuyện của bọn tôi với ánh mắt sáng rỡ.

Mitsuki có khuynh hướng nén nó lại, nhưng nói gì thì nói cũng đáp mà trông rất vui vẻ.

“……Miu với Fushimi, hợp tính ngoài sức tưởng tượng nhỉ?”

“Nhắc mới nhớ, Mitsuki có anh nhưng lại không có em, nên từ lúc xưa cô ấy có nói là từng muốn có em trai.——Lý do xung quanh đó không chừng.”

Trong lúc bọn tôi nói chuyện thì bên phía 2 người con gái vẫn đang vui vẻ trò chuyện.

“A, phải rồi Miu-chan. Chị có chút chuyện muốn hỏi em——”

“? Gì vậy ạ?”

Bất ngờ, Mitsuki làm vẻ mặt có chút nghiêm túc và nói với Miu-chan.

“Em biết bản thân mình được nghĩ là 「giống như em gái」 rồi nhỉ?”

“Dạ, tất nhiên rồi. Hiện giờ chúng em cũng như gia đình vậy~”

Miu-chan có vẻ như không bất mãn về mối quan hệ đó mà vui vẻ mà đáp lại.

“Chuyện đấy em không có bất an sao? Có từ 「giống như em gái」 rồi thành 「người yêu」 không ấy……”

Mitsuki hỏi như thế.

……Cả tôi, người biết chuyện đó là gì, cũng vô tình chú ý đến.

Nhưng mà—Miu-chan sau khi 「ngẩn tò te」 ra thì

“Etto……Chuyện đó, không có liên quan mấy đâu nhỉ?”

“““……Hể?”””

Đến cả Amaro có vẻ vô tình nghe được câu đó cũng cùng thốt lên thành lời.

Miu-chan có một chút bất ngờ trước bộ dạng đó của bọn tôi mà cho thấy cử chỉ suy nghĩ một tí.

“……Thì, em đã không nghĩ sâu xa cho lắm——”

Sau khi rào trước rồi thì em ấy nói với nụ cười.

“Etto……Dù cho đối phương có nhìn mình thế nào đi nữa, dù cho cảm xúc của bản thân mình có là thứ như thế nào đi nữa——Nếu như không muốn buông tay, thì mình làm chuyện tương tự, đúng thế chứ?”

“““…………”””

Chúng tôi cùng nhau cạn lời.

Quả thật, theo một nghĩa nào đó thì nó cũng khá đúng……nhưng làm gì có người không do dự mà quán triệt như thế này kia chứ.

“——Pư~, hahahaha~!”

“……Ể? O, onee-san?”

Mitsuki bất giác phụt cười, con Miu-chan thì ra vẻ bối rối.

Mitsuki sau khi cười một chốc thì

“——Ừm~. Miu-chan tương lai nhất định sẽ trở thành một người con gái cực kỳ tốt đó! Thật ghen tị với Amuro-kun ghê♪”

“Hể? ……e, etto, em không hiểu lắm—nhưng được onee-chan nói thế, em cực kỳ hạnh phúc lắm♪”

Nói thế rồi cả hai cười với nhau.

Một mặt khi tôi thử nhìn Amuro, thì đằng ấy trong như ngượng nghịu mà quay mặt đi chỗ khác—nhưng tôi cảm giác có phần nào đó thân mật, và lại thử nhắn tin với đến.

『Quả nhiên Miu-chan là một bé khá tuyệt vời ha. Tương lai cậu cũng sẽ mệt mỏi lắm đấy』

『Tớ không muốn nghe từ một người như cậu nói đâu!』

Vừa lườm tôi, Amuro vừa nhắn lại như thế—nhưng mà tôi lại thấy vẻ mặt không giống với không thích ở cậu ta.

◆◆

Sau khi cùng dùng bữa, vừa nói chuyện với nhau.

Nếu như vụ lần này nói chuyện cùng nhau mà rắc rối, cùng nhau đi chơi, để rồi sau khi thân thiết rồi thì lại một lần nữa nói chuyện—Là trường hợp bọn tôi đã nghĩ đến, nhưng mà nó đã chẳng cần thiết nữa.

Mitsuki và Miu-chan hoàn toàn tâm đầu ý hợp với nhau.

Kết quả sau khi bàn nên làm thế nào, hôm nay chúng tôi giải tán tại đây—cơ mà bọn tôi đã quyết định từ biệt Amuro & Miu-chan.

Miu-chan thì vui vẻ nói 「từ giờ trở đi là hẹn hò♪」

Amuro tuy là làm biểu hiện phức tạp, nhưng tôi chẳng thấy cậu ta không thích bằng mọi giá.

Mà, nói về bọn tôi thì.

Sau khi liên lạc với bên Taiga rằng 「mọi chuyện đã kết thúc êm xuôi」 thì mua sắm nhẹ cái và về nhà.

Sau đó, có công việc hội học sinh mà bọn tôi mang về nhà nữa nên là làm lấy phần đó.

Và hiện tại, nơi bọn tôi đang có mặt là căn phòng kiểu nhật của Mitsuki, và cũng được dùng để làm phòng ngủ.

Tôi được Mitsuki nói 「Em đi phá trà, nên anh vào phòng em chứ?」.

Có một chiếc bàn vuông dùng để làm kotatsu vào mùa đông, và cô ấy làm việc ở chỗ đó nhưng......

“……Mitsuki-san, em đang làm gì thế?”

“Ưn~? Như đã thấy đấy, em đang tựa người mà đọc manga~”

——Ừm. Cái đó nhìn là biết mà. Mà cái đó sao cũng được.

Quyển mà cô ấy đang đọc, hay đống manga được chất đống ở gốc—chẳng phải là shoujo manga đâu, mà là những loại manga mặn mòi như 「Ber〇rk」 hay 「Higan〇」, tôi thì chẳng có hứng thú với nó.

Về phía công việc, có những tài liệu cần tôi chuẩn bị trước, nên lượt của Mitsuki là sau đó nên chẳng phải là cô ấy lười đâu.

——Vấn đề là, thứ mà Mitsuki đang dựa vào chính là lưng của tôi.

“……Nào, ý là tại sao lại là tư thế này ấy.”

“Ưn~, nếu anh không thích hay nặng thì em sẽ rời ra~?”

Tôi không có không thích này, mà nếu nói 「nặng」 thì trông như sẽ bị cô ấy dúi cho.

——Nhưng mà, hành động này là gì chứ?

Dù lấy lòng người mình thích, hay là đang chọc phá đi nữa——Tất nhiên là không mang ý nghĩa hay mục đích quyến rũ.

……Nếu buộc phải nói thì nó giống như lần trước khi cô ấy nói 「không bình tình cảm luyến ái là gì」 vậy.

Nhưng mà, tôi không thể cảm nhận được cảm xúc bất an gì ấy như là lúc đó.

Và thứ mà tôi nghi vấn trên cả——cũng chẳng biết lý do, vậy mà có thể nói cơ thể tôi lại ăn khớp đến kỳ lạ với hành động của Mitsuki……Bất tự nhiên, vậy mà lại chẳng thấy khó chịu. Cảm giác kỳ lạ thế ấy.

——E rằng là có nguyên nhân chung gì đó, nhưng ngay lập tức tôi không nghĩ ra.

……Thế cho nên trước tiên, phải tập trung vào công việc trước mắt, để thời gian trôi qua—

Trong lúc đó, smartphone của Mitsuki réo nhẹ lên.

“——Hửm? ……A, là từ Miu-chan.”

“……Từ lúc nào mà em trao đổi liên lạc với bé ấy thế?”

Nửa sau hoàn toàn tâm đầu ý hợp với nhau nên tôi nghĩ chẳng có gì là lạ.

“Ưn~, lúc rời khỏi nhà hàng gia đình thì bọn em đã nhanh chóng trao đổi.—Em ấy bảo từ lúc đó đi xem phim và đã vui quá chừng đó. 『Bên phía 2 anh chị thế nào』 nữa này.——Ngày mai, đi chứ?”

“Hừm. Có lẽ được đó.”

“Hoan hô♪”

Tôi nghe được giọng nói trông vui vẻ ở sau lưng.

Vừa nghe, tôi vừa thêm dự định vào ngày mai thì Mitsuki tiếp tục.

“—A, phải rồi. Lần tới, em định giới thiệu Yukina cho Miu-chan……Cả giới thiệu Taiga-kun luôn cũng tốt nhỉ?”

Khi được hỏi thím tôi suy nghĩ một lúc—và cảm thấy chút nguy hiểm nhẹ.

“Với Yukina, à. Có sao không đó……?”

“Ể, tại sao? Em nghĩ Yukina và Miu-chan có lẽ sẽ hợp tính với nhau đó.”

——Ừm. Tôi cũng nghĩ trông họ sẽ hợp tính với nhau nữa.

Nhưng cái mà tôi lo lắng, là trường hợp họ quá hợp tính với nhau cơ.

“……Ý là hai cô nàng có thế giới quan luyến ái khủng khiếp ấy gặp nhau liệu có ổn không ấy.”

“Ể? ……À, àà~, ra là theo nghĩa đấy à~……”

Điều mà tôi đã nghĩ khi nói chuyện với Miu-chan một chút—là con bé giống với lại Yukina.

Tất nhiên không phải gương mặt, nhìn thoáng qua thì trông vừa điềm đạm, thực chất lại vừa có điểm cứng đầu tương đương chẳng hạn……

Và hơn hết là, bọn họ có cái tư chất 『thuộc tính bóng tối (bệnh)』 sẽ không từ thủ đoạn với đối tượng luyến ái.

“……Anh thì ổn vì không có nhận thiệt hại chính xác, nhưng giả dụ như thuộc tính bóng tối phát sinh ra hiệu quả cộng hưởng—Taiga và Amuro, trông như sẽ mau chóng tích tụ tổn hại đến dạ dày đấy.”

“A, ahahaha……Tính trói buộc trong sẽ kinh khủng hơn anh ha~”

Có vẻ như đã tưởng tượng được rõ ràng rồi mà Mitsuki vừa nói mà đôi gò má vừa co giật.

“——Nhưng mà khi nghĩ về tầm nhìn tương lai……Anh nghĩ để họ gặp nhau trông sẽ tốt hơn, nhỉ.”

“Ừm, phải ha. Em cũng nghĩ họ hợp tính theo nghĩa đó luôn đó.”

Một Miu-chan có hơi mất kiểm soát, lập tức quán triệt ngay chuyện mình đã quyết định.

Một Yukina có hơi bị cuốn theo dòng chảy, tiến lên theo hướng hiện thực với lòng vị tha.

Hai còn người vừa cùng giới, vừa mang tính chất khác nhau mà gặp mặt, tôi có cảm giác sẽ thú vị và có nghĩa tốt đấy.

“Vụ lần này, tuy là phải nghĩ nhiều đó……nhưng có thể quen biết được em ấy là thu hoạch lớn nhất không chừng ha.”

“……Ahaha, có lẽ thế ha——A. Miu-chan theo tin nhắn—Tới Yuuya này.”

Mitsuki phản ứng có chút lạ trước lời nói của tôi……nhưng trước tiên tìm hiểu để sau.

“……Miu-chan gửi tới anh?”

“Ừm.——Đây.”

Nói như thế rồi, khi tôi nhìn vào chiếc màn hình được hướng về đây lần nữa thì

『Gửi đến onii-san

lúc em trả tiền lại cho mẹ, cuối cùng em đã nhận ra mình đang được thử chuyện tính toán tiền bạc. Quả nhiên, hình như em đã quá vội vàng. Từ giờ trở đi, em sẽ thong thả như lời anh chị nói. Cảm ơn rất nhiều ạ』

“……Tuy là trễ, nhưng mà ở độ tuổi đó mà bản thân nhận ra được 「chuyện đó」 sao.”

“A, ahaha……Thật sự là một bé khủng khiếp ha~”

Thực ra lúc tôi nói 「sẽ đãi」 ở nhà hàng gia đình, là để thử Amuro và Miu-chan một chút.

Lúc đó cả hai người họ đều không nhận ra, đánh giá thì không cao đâu—

“……Chí ít thì, Miu-chan vẫn đỡ hơn là người chưa nhận ra là Amuro ha.”

“Bình thường em nghĩ không nhận ra đâu? Có lẽ ở vị trí của Miu-chan thì sẽ dễ nhận ra không chừng.——Cơ mà quả nhiên là anh đã có ý đồ như thế nhỉ~”

Sự thật là—nếu như trong trường hợp Miu-chan cương quyết không từ bỏ, tôi cũng đã chuẩn bị lá bài để thuyết phục em ấy.

Amuro đã trả tiền cho phần của Miu-chan tại nhà hàng gia đình—Thực tế thì nó thành chuyện Amuro đã khao ai.

Về mặt hình thức thì là khao Miu-chan, Amuro và Miu-chan cũng có nhận thức như thế nữa.

Nhưng mà thực tế thì……Do Miu-chan nhận được tiền tiêu vặt trưa từ ba mẹ, nên vốn dĩ phần đã được trả là 『tiền của ba mẹ Miu-chan』.

Do chưa đến tuổi có thể đi làm, nên cái giá của hành động từ Miu-chan cơ bản là ba mẹ trả.

Vì được khao phần tiền được ba mẹ cho, nên thật chất nó sẽ trở thành 「khao ba mẹ của Miu-chan」.

“……Phức tạp khi nhận ra nó nhỉ. Cả người được khao là Miu-chan, lẫn người khao em ấy là Amuro-kun nữa.”

“——Chính vì như thế, anh nghĩ sẽ hiệu quả lúc cần làm bản thân bình tĩnh……Nếu như không cần thì anh nghĩ không cần phải nói là xong.”

Tôi thử Amuro và Miu-chan là để quyết định xem nên tiến câu chuyện theo hướng nào.

Nếu là bình thường, lựa chọn số 1 là 「dừng lại đi」, nhưng về trường hợp của hai người họ thì Miu-chan là bên đang thúc đẩy……hơn nữa cả bên Amuro nữa, thành ra nói gì thì nói chẳng có gì là không ưng cả.

Ánh mắt xung quanh tuy có nghiêm khắc, nhưng nếu lý giải được bên trong thì tôi không định nói đến cỡ 「nhất định sẽ trở nên bất hạnh」 đâu. Đặc biệt về trường hợp của Miu-chan, dường như cha mẹ song phương đều là đồng minh của em ấy,

Nếu chuẩn bị tinh thần rồi lựa chọn, tôi nghĩ đó là sự lựa chọn 「có cửa」 đó.

……Nhưng mà hiện trạng thì, nếu như Miu-chan xảy ra vấn đề gì đó và cần tiền thì nghĩa vụ chi trả thuộc về cha mẹ. Tóm lại là bây giờ Miu-chan bản thân em ấy không thể lãnh trách nhiệm.

Cái này là hiện thực mà cảm xúc chẳng thể làm gì được cả.

“——Nếu hiểu được quanh chỗ này và chuẩn bị tinh thần, anh đã nghĩ, chẳng phải là có thể tiến triển câu chuyện theo hướng kết nối ở giai đoạn đó hay sao.”

Cả Amuro lẫn Miu-chan trông như đã chẳng nhận thức được điểm đó.

Thế nên, tôi đã quyết định không nên kết nối ngay bây giờ, mà tiến triển câu chuyện theo hướng giữ bình tĩnh.

“……Ahaha. Nước đi đâu mà nghĩ như thế này, là do lỗi vị trí của bọn mình nhỉ.”

“——Phải ha. Anh đã quyết định hãy mau trở thành những người có thể gánh lấy trách nhiệm của bản thân chúng ta.”

Bọn tôi từ thời trung học đã nhận được sự chỉ dẫn của nhà chuyên môn, kiếm tiền bắt cấu đầu tư.

Về chuyện đấy……Phải sống được mà không phụ thuộc vào nhà cha mẹ, cũng có lý do nếu lỡ có chuyện gì xảy ra thì sẽ không thể bỏ chảy được.

Ba mẹ của cả 2 chúng tôi đều là nhà kinh doanh, có rất nhiều rào chắn.

Trong trường hợp tồi tệ nhất——Từ kết quả của việc kinh doanh mà tôi và Mitsuki bị bắt chia tay, bị ép buộc bởi hôn nhân chính trị khác, mấy khả năng như vầy không thể là không có.

Nếu không thể tự lập thì lúc đó sẽ chẳng có cách nào để chạy thoát khỏi lúc như thế.

“Ahaha~. Trước hết thì không sao, nhưng em muốn trang bị lúc cần kíp cơ~”

Cả hai nói chuyện nhẹ nhàng với nhau, nhưng lại suy nghĩ khác nghiêm túc.

Vì sự ưu tiên nhất của chúng tôi là mãi ở bên cạnh nhau.

“……Không nhầm thì 「Dù là trong giấc mơ, vẫn sẽ tiếp tục sống hạnh phúc」 nhỉ? ——Bây giờ mà bị chia tay chẳng hạn thì thôi xin lỗi à~”

“——Ừm~, phải ha♪”

Bằng cách nào đó, Mitsuki nhớ lại lời đã nói với Miu-chan, và đã thử trích dẫn nó ra.

Thái độ của Mitsuki với nó là……lại sau một chút khoảng lặng, cô ấy vừa tựa cơ thể vào tôi, giọng nói vừa trông rất vui vẻ.

Vướng bận với nó nên tôi suy nghĩ một chút—

“——Àà. Tư thế này……Em đã suy nghĩ nhiều từ cuộc trò chuyện với Miu-chan đấy à?”

“~, A, ahaha……Anh biết mất rồi sao~”

Mitsuki cho tôi thấy nụ cười gượng trong khó xử.

……Cùng nói chuyện với Miu-chah, bọn tôi có nghĩ ra vài chuyện.

Chủ yếu ở 2 điểm.

Về chuyện, Amuro bị thương nặng do cứu Miu-chan.

Và—『Cảm xúc thế nào không quan trọng, nếu như không muốn mất đi thì những chuyện mình làm là không đổi』.

“Nói sao nhỉ……Cũng có nhiều chuyện mình chọc nhỏ.”

“——Ừm. Em nghĩ chính là do đó đó……Nhưng thực ra ấy nhé? Em cũng chẳng hiểu tại sao mình lại muốn làm chuyện thế này nữa. Chỉ là——”

Mitsuki dừng nói, nới lỏng lực tựa người vào tôi.

Cô ấy đặt sau đầu lên vai tôi—Một tư thế khăng khít mà lưng chạm lấy nhau.

“……Em đã nghĩ, muốn ở bên cạnh anh bằng cách nào đó cơ.”

Cô ấy nói thế, bằng giọng trông như có một chút xấu hổ.

Nếu như là một cặp đôi bình thường——Mặt đối mặt, vừa tựa vai vào nhau vừa nói, một bầu không khí khá tuyệt vậy mà.

Cái điểm tựa lưng với nhau rồi nói rất ra dáng Mitsuki——Không tôi đã nghĩ là 「ra dáng chúng tôi」 cơ.

“——Anh hiểu được phần nào. Có lẽ, là tại sao không chừng……Do nghĩ là 「Thật mừng vì đã không đánh mất」 chăng?”

“……A~, ra là vậy.——Ừm, có lẽ thế.”

Chuyện Miu-chan nói 「Nếu không muốn đánh mất thì làm chuyện tương tự」.

Nó đã đâm vào thật mạnh đến chúng tôi.

Dù sao đi nữa thì chúng tôi cũng mới bàn chuyện 「Không biết loại tình cảm của bản thân là gì」 gần đây mà.

Và rồi—Chúng tôi nghĩ thật mãnh liệt rằng không muốn đánh mất nhau.

Nguyên nhân trở nên như thế là từ vụ 「núi tuyết」 đó.

Vụ đấy, rồi nhớ lại chuyện 「Amuro bị thương nặng do cứu lấy Miu-chan」, lại khiến xung kích mạnh hơn nữa.

Thế cho nên——『Cảm ơn vì em đã ở đây. Thật tốt đã không biến mất』.

Sau khi lần nữa cảm nhận mãnh liệt như thế……Bây giờ tôi không muốn tách rời cô ấy.

Vụ 「núi tuyết」 đó.

Lần trước chúng tôi đã nói nó ra ở lớp học như là một sự kiện ngu ngốc.

Chuyện tôi trượt ngã khi leo núi tuyết từ đề xuất đột ngột của Mitsuki. Cả lớp xem nó là chuyện cười rồi kết thúc đấy, nhưng——

……Bây giờ thôi vẫn còn nhớ rất rõ.

Về khoảnh khắc mà tôi ngã xuống, Mitsuki đã làm gương mặt tuyệt vọng.

Về gương mặt khi khóc của Mitsuki khi đến chỗ tôi đã ngã và cậu tôi không gặp nguy hiểm.

Mitsuki lúc bé, chỉ vừa khóc và vừa lặp đi lặp lại lời 「tớ xin lỗi」——

“……Anh đã nghĩ một lúc nào đó hỏi em thì sẽ tốt hơn. ——Nhưng cảm giác tội lỗi lúc ấy, bây giờ em vẫn còn giữ trong lòng chứ?”

Tôi hơi bối rối không biết nên nói không——Nhưng do là thời cơ thích hợp nên quyết định dọn dẹp luôn.

Tôi biết là vụ lần đó vẫn còn là gánh nặng trong tim của Mitsuki.

Nhưng mà, tôi cũng chẳng hiểu nó đang đọng lại với hình dạng như thế nào.

Vụ lần đó không chỉ mỗi lỗi của Mitsuki. Vì tôi không phải là người bị nạn, mà là tòng phạm.

Thế cho nên, nếu như Mitsuki bây giờ vẫn còn ý thức tội lỗi vụ lần đó——

“——Ể? À, cái đó thì hoàn toàn không. Tất nhiên là em đang ăn năn đó, nhưng cảm giác tội lỗi sạch trơn hết rồi.”

“…………Thế cơ à.”

Do đang áp lưng vào nhau, nhưng lời nói truyền đến thật chóng vánh.

Bản thân tôi đã định nói 「em không cần phải bận tâm đâu」 mà, cũng có sự thật lòng đó.

……Nếu như được cô ấy nói chóng vánh thế này, cảm xúc cũng trở nên phức tạp chút——

“——Nhưng mà……nhé?”

Giọng nói tôi nghe tiếp theo——giống như giọng sắp khóc chính xác như 「lúc đó」 vậy.

“——Nỗi sợ 「nếu như Yuuya không còn nữa」 lúc đó……em không thể nào quên được.”

Mitsuki nói mà vẫn cứ tựa lưng.

Tấm lưng được dựa vào ấy……Cứ như thể là đang xác nhận sự tồn tại của tôi vậy.

Thế cho nên, tôi cũng một chút đặt nặng thể trọng của mình, vừa xoa đầu của Mitsuki—vừa truyền đạt rằng 『Anh đang ở đây mà』.

“——Anh cũng đã sợ lắm. Làm cho Mitsuki khóc……lại không thể dỗ dành em, nghĩ rằng có lẽ sẽ không thể gặp lại em lần nữa.”

……Lúc đó, tôi đã định nói 「Không phải lỗi tại Mitsuki」

「Tớ không sao đâu mà」 với cô ấy vậy mà.

Không thể nói……cũng chẳng thể lau nước mắt cho cô ấy, cứ thế mà mất đi ý thức.

——Có lẽ sẽ biến mất mà chẳng thể nói lời nào với cô bạn thuở nhỏ đang khóc trước mắt.

Lúc đó, tôi sợ chuyện đấy hơn là 「có lẽ mình sẽ chết」 cơ.

Lúc đó——Lần đầu tiên mà tôi đã nhận thức được Mitsuki, cho đến lúc đó tôi vẫn còn nghĩ cô ấy là bạn xấu hay bạo quân, là một nữ giới quan trọng.

Thế nên sau đó, khi lấy lại được ý thức ở bệnh viện, và gặp lại Mitsuki.

Tôi đã chẳng thể nói được lời nào một lúc……Hai đứa chỉ ôm lấy nhau rồi tiếp tục khóc.

“——Ahaha. Hoài niệm thật nhỉ? Có lẽ……là từ dịp đó ha?”

“Có lẽ ha……Những cảm xúc đó, anh không muốn có lần nữa đâu.”

Sau khi chứng tôi ngừng khóc, không nói gì—và trao nụ hôn thề lần đầu cho nhau.

——Nghĩ rằng không muốn đánh mất nữa. Thế nên đã quyết định sống cùng nhau.

Đây là sự ưu tiên hàng đầu, khởi nguyên của tôi và Mitsuki.

Thế cho nên, hiện tại thì vụ lần ấy——Tuy không phải 「ký ức tốt đẹp」 nhưng là một 「quá khứ quý giá」.

“——Nhắc mới nhớ~, Yuuya?”

Sau khi khoảng thời gian trầm ngâm trôi qua một chút.

Mitsuki hỏi với bộ dạng 「nghi vấn ngây thơ」.

“——Chuyện thích cá do thấy hoa tiết trên quần lót ấy, là xạo nhỉ?”

“…………”

Tôi đã nghĩ cô ấy không cần hỏi bây giờ cũng được mà……nhưng trông như chỉ còn cách trả lời thôi nhỉ.

“……Quan cảnh lúc đó anh vẫn còn nhớ khá rõ. Nhớ lại gương mặt đang khóc của em là tim anh đau lắm——Nên kết quả là những lúc nhớ lại anh thường hướng ý thức của mình xuống.”

“Không phải là nói dối à~”

Lúc nhớ lại quang cảnh đó, đầu tiên lúc nào cũng bắt đầu với gương mặt đang khóc của Mitsuki, thành ra tôi vội vàng hạ ý thức của mình xuống.

……Sau đó trôi qua được một lúc. Thỉnh thoảng, nửa phần dưới lộ ra kể từ lúc bắt đầu.

“Lặp đi lặp lại, Yuuya cũng là con trai mà ha~……”

“——Nguyên nhân, anh cảm thấy có chút khác so với cái đó……nhưng mà xin lỗi nhé.”

Sự hồi tưởng đó, tôi mang nghi vấn có phải nó có liên quan đến lý do mình là con trai hay không……nhưng trước tiên xin lỗi cô ấy đã.

Rồi thì, tôi cảm nhận được Mitsuki đang cười từ sau tấm lưng.

Khoảng thời gian trầm ngâm cũng đã kết thúc.

——Tôi cũng không ghét gì khoảng thời gian ấy đâu.

Quả nhiên tôi lại thấy bình thản khi mà Mitsuki đang cười——

“Còn nữa~, tại sao Yuuya lại hiểu lý do em nghĩ rằng 「muốn ở bên cạnh anh」 thế?”

“…………”

Mitsuki lấy lại tinh thần là tốt. Trong tim tôi cũng nghĩ cô ấy cười vì mình cũng tốt.

Nhưng——tôi sẽ nghĩ rằng 「chẳng phải cô ấy lấy lại tinh thần quá thừa rồi sao?」 mất.

“……Đơn thuần, chẳng phải thời gian biết nhau lâu hay sao?”

“Hừm, thế à~. Vậy để em nói ra tự mình nghĩ nhé~”

……Suy đoán từ giọng điệu vui vẻ như thế này, có vẻ như bị cô ấy nhìn thấy ở mức chắc chắn rồi.

Dù là thông qua lưng, tôi vẫn có thể tưởng tượng được gương mặt cười trông tinh nghịch mà cũng vui vẻ đó, và rồi cô ấy nói bằng giọng điệu châm chọc.

“——Biết được cảm tình của em, vậy là Yuuya cũng 「không muốn tách xa nhau」 nhỉ?”

“…………Cái đó thì để tùy em tưởng tượng.”

Tôi chỉ nói như thế——Rồi quyết định với tinh thần 「Nào~, cố gắng làm việc thôi~」, và cố gắng hướng ý thức về công việc hội học sinh đang hoàn toàn dừng lại.

……Nhưng mà. Tâm trạng của cô bạn gái sau lưng tôi lại khá tốt.

Cô ấy thay đổi tư thế, trở thành ôm từ sau lưng tôi——ngón tay thì vừa chọt vào gò má tôi.

“Wa~i, Yuuya đang ngượng nè~. Dễ~ thương~♪”

“…………Mitsuki-san. Hiện giờ mình đang làm việc đấy.”

Do tôi biết rằng Mitsuki trở thành thế này sẽ không dừng lại, nên theo hướng lơ cô ấy bằng cách nào đó.

……Nhưng mà tại sao ấy, tinh thần của Mitsuki lại cao trào nhất so với quá khứ.

“Mồ~, Yuuya yêu mệt mê em, thật là hết cách ha~♪”

……Cô ấy sử dụng cái chủ đề đã sử dụng trước đây, rồi nói trong rất ư là 「hạnh phúc」.

Cái đó thì tôi cũng hiểu là tại sao đó……Nhưng có lẽ do Mitsuki cũng hiểu được 「tôi biết được nó」, nên cô ấy mới nghĩ là hạnh phúc và nâng cao tinh thần mình lên đến vậy.

……Và rồi. Do tôi cũng cảm thấy hạnh phúc về chuyện đó, nên thành thế nào cũng được.

Thế nên bây giờ, chỉ còn cách là bỏ chạy, bơ hết toàn bộ đi th——

“——Vậy thì, cứ thế này mà thử làm「thử thách làm những chuyện giống người yêu」 của nhau hôm nay đi~♪”

“Cô là ác quỷ hả.”

Mitsuki không buông lỏng tay, khiến tôi bất giác đáp trả lại.

“……Dạo lần trước cũng có một vụ, nên nếu cứ tiếp tục trạng thái chạm lấy nhau thì—Thế này, có gì đó nguy hiểm lắm à?”

——Trước hết nếu không tạm bỏ nhau ra thì sẽ cạn lời thật.

Nghĩ như thế, thực tế thì cái tính mất kiểm soát của con trai trong tôi vẫn ổn đấy, nhưng tôi đã thử nói thế này.

Tôi nghĩ rằng thế này sẽ tách cô ấy ra được——

“Hửm~? Lần trước em cũng có nói rồi nhỉ? 「Lúc nó đến thì nó đến」 ấy♪”

……Tôi đã chẳng nghĩ thế này mà cũng chẳng tách được cô ấy ra.

Thì, suy nghĩ đến mức này rồi—tôi bắt đầu nghĩ chẳng phải tinh thần của cô ấy lên cao quá mức à.

“……Hôm nay em cứu liên tục dồn dập xáp lại anh thế nhỉ?”

“Ừm~♪ Em cũng chẳng muốn chịu thua Miu-chan đâu nhé~”

Mitsuki nói mà tinh thần vẫn cứ cao như thế. Đã sớm chịu ảnh hưởng từ đứa em gái mới rồi à.

Do học được cách ‘đẩy’ mạnh à……tôi đã nghĩ thế, nhưng……nghĩ ra rằng có chút gì đó không bình thường.

——Có thật sự cô ấy đã chỉ học thôi, không? Nhắc mới nhớ, khi tôi nói 「nhưng có thể quen biết được em ấy là thu hoạch lớn nhất không chừng ha」 thì cô ấy phản ứng một chút kỳ lạ.

Cứ tưởng, hôm nay có nhiều thứ để nghĩ đến chứ……

Cho đến bây giờ, tôi chừng từng thấy Mitsuki có 「phản ứng như thế」 cả.

Nhưng mà, nếu như bây giờ nhận thức đang thay đổi khác nhiều, chẳng lẽ nào là——?

“……Nà~, Mitsuki?”

“Hửm? Sao thế Yuuya?”

Mitsuki đáp lại với gương mặt ngây thơ.

……Có thật là tôi đã suy nghĩ quá nhiều không. Hay là, chỉ do không tự ý thức nhỉ——

“……Chẳng lẽ nào em ghen với lại Miu-chan——hay là, có cảm xúc cành tranh gì đó……?”

“…………Hể?”

Mitsuki làm vẻ mặt như là không biết mình được nói gì—Nhưng mà gương mặt đó ngay lập tức trở nên đỏ ửng.

“Ể? À, à ré? ——A, ahahahaha~……!?”

……Mitsuki cực kỳ hỗn loạn. ——Dường như thật sự có cảm xúc cạnh tranh mà bản thân cô nàng không tự ý thức được.

“X-, xin lỗi. Trước hết thì anh quay trở về phòng, nên là bình tĩnh nhé! Nhé~!?”

“Ư, ừm. xin lỗi nhé Yuuya~”

“Nếu có gì xảy ra thì hãy liên lạc với anh. Vậy nhé, chúc ngủ ngon~!”

Người đã bóp cò súng chính là tôi, nên rời đi sẽ tốt hơn, và vội vàng ra khỏi căn phòng.

Và trước khi bước vào phòng mình, tôi thử hồi tưởng lại những chuyện xảy ra lúc nãy ở ngoài.

Mitsuki lúc nãy——có lẽ là không mang tà tâm gì đến Miu-chan cả.

Ngược lại, cô ấy thực sự thừa nhận con bé. Cái đó nguyên nhân là do tôi đã khen—à?

Vừa đúng lúc tôi nghĩ đến những thứ như 「việc giống người yêu」. Dạo trước đây, vào lúc mới chỉ bắt đầu nhận thức được nhiều thứ mà lại quen biết với Miu-chan, một cô bé có sự mạnh mẽ trong phương diện tình ái.

Bản thân mình thừa nhận con bé đó—Cả tôi cũng khen con bé đó, nên cô ấy ghen……mà đúng hơn là cảm giác cạnh tranh, không, ngược lại cảm thấy gần với lại 「vội vã」 trong vô thức hơn.

Và kết quả tinh thần dâng cao bởi tiến triển của câu chuyện, hơn nữa kèm theo thúc đẩy——Là sự mất kiểm soát?

——Tôi cũng cảm thấy có gì đó khác nữa nhưng……Ừm, có chút không ổn nhỉ.

Thực thế thì, lý do mà tôi vội vàng rời khỏi phòng của Mitsuki

Tất nhiên là để Mitsuki bình tĩnh lại……và cũng không chỉ như thế.

……Tôi đã nghĩ đôi mắt ngấn lệ, gương mặt đỏ rực và hấp tấp của Mitsuki cực kỳ dễ thương.

Dạo trước, do nhận thức được sự con tim bậy bạ của bản thân—Tùy vào đối ứng của Mitsuki rồi nghĩ có khả năng 「sự cố」 xảy ra. Vì lý do đó mà tôi rời khỏi một cách nhanh chóng.

Tuy là cũng có dễ thương đấy……nhưng chuyện Mitsuki có cảm xúc gần với lại ghen tuông, có lẽ là thiếu cẩn trọng đó nhưng mà tôi lại nghĩ mình thấy hạnh phúc.

Tổng hợp lại, tự trong tim mình nghĩ rằng đã thấy được điều tốt, và tôi nhìn lên bầu trời một cách tự nhiên——

——Mitsuki-chan, thật sự cảm ơn rất nhiều.

Tôi gửi lời cảm ơn từ tận đáy lòng đến cô bé 11 tuổi.

……Mà biết rõ là cô ấy không hề có ở đó.

Truyện Chữ Hay