1.1
“— Thật tốt quá. Ngày nghỉ mà phiền hai đứa đến đây rồi.”
Hiệu trưởng mỉm cười, kiểm kê lại đống tài liệu mà bọn tôi vừa nộp. Bây giờ là tối chủ nhật, một ngày nghỉ. Nhưng do một vài việc khẩn cấp của hội học sinh nên hội trưởng và hội phó này phải đến trường từ chiều để giải quyết. Nhân nói luôn, bữa trưa hôm nay của Mitsuki và tôi là gyudon.
“Không có gì thưa hiệu tr- Tsuyuki-san. Chị đã vất vả rồi.”
“Cảm ơn chị đã làm việc chăm chỉ, Asuka-neesan~”
Khi chúng tôi trả lời bằng giọng tự nhiên, chị nở một nụ cười tươi hơn hẳn.
“Không, không. Đây chỉ là công việc của chị thôi.”
Chúng tôi và hiệu trưởng Asuka Tsuyuki đã quen nhau rất lâu rồi. Chị ấy là một trong những người quen của cha tôi. Khi còn nhỏ, chị thường hay chăm sóc cho bọn tôi nữa. Chị cũng là một trong những lý do mà chúng tôi nhập học tại đây: Tách biệt với gia đình.
— Phải sống tự lập từ nhỏ để giúp ích cho tương lai.
— Vì gia thế, phải có người trông coi.
— Nhập học một ngôi trường không quá nổi bật có lẽ sẽ hiệu quả.
Tsuyuki-san đang là chủ tịch hội đồng quản trị ngôi trường duy nhất thỏa mãn những yêu cầu hài hước của hai bậc cha mẹ, nên đó cũng là lý do chúng tôi ở đây. Hay ở chỗ, Mitsuki và tôi là hội trưởng và hội phó hội học sinh mà không có sự can thiệp nào từ nhị vị phụ huynh.
“Chị mừng là hai đứa đều làm cho hội học sinh, đỡ chị nhiều quá.”
“Đôi bên cùng có lợi mà chị. Thương lượng với người quen lúc nào cũng dễ hơn cả.”
Nếu biết bạn phải làm việc với người nào thì không phải lo về vấn đề đàm phán.
“Em sẽ đi pha trà.”
“Ồ, cám ơn em nhé, Mitsuki-san.”
Nghe thế, tôi ngồi xuống bàn cafe ở hướng đối diện rồi nhìn em ấy.
“Yuuya~?”
Mitsuki đang rót trà cho Tsuyuki-san, lại liếc nhìn đến tách trà trước mặt tôi.
“À— Mm.”
“Mmm~”
Khi tôi nhờ cô ấy bằng ánh mắt, Mitsuki mỉm cười đáp lại trước khi rót đầy một tách trà cho tôi. Đổi lại, tôi cũng đề nghị rót yokan cho cô nàng.
“Mm. —Hmm?”
“—Mhmmm~”
Như để hỏi 'Em có muốn anh rót luôn cho không?', tôi nhìn Mitsuki. Cô ngồi xuống, gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Sau đó, cả hai bắt đầu nhấm nháp tách trà.
“Hah…”
(Đồng thanh)
““Sao vậy chị?””
Tsuyuki-san thở dài. Chị ấy nhìn tôi và Mitsuki với vẻ bối rối hiện rõ trên mặt. Cũng không hẳn là bối rối, nó như là một sự pha trộn giữa cảm giác bó tay, bất ngờ và cả một nụ cười?
“Không, chỉ là— chị tự hỏi hai đứa có quan hệ gì, vậy thôi.”
(Đồng thanh)
““Chúng em đã đính hôn…?””
“Không, không phải thế…”
Khi chúng tôi ngay lập tức đưa ra một câu trả lời hiển nhiên như vậy, chị ấy thậm chí còn trông mệt mỏi hơn nữa.
“Hai em biết đấy… Gia đình các em nhờ chị để mắt đến giùm. Nhưng chị đang thắc mắc… Hai đứa.... Tiến đến đâu rồi?”
Điều chị ấy đang nói hoàn toàn là một chủ đề bình thường trong một cuộc trò chuyện, nhưng giọng nói lại có đôi chút khó chịu. À, ra đó là điều chị ấy muốn nói. Chắc là Mitsuki cũng đang nghĩ giống tôi.
(Đồng thanh)
““À, ý chị là vậy à… Bọn em vẫn chưa làm tình đâu.””
“Nói tế nhị hơn chút đi… D-dù đó đúng là điều chị muốn hỏi…”
Khi thấy chúng tôi đáp nhanh chóng, Tsuyuki-san bĩu môi.
“Ừm, chị cứ coi quan hệ của chúng em như em với chị. Cơ mà, sao tự dưng chị lại hỏi vậy?”
“Đúng thế. Cha mẹ tụi em cũng đã nói với chị rồi còn gì. Bọn em đang có một mối quan hệ ‘trong sạch’ và ‘thích hợp’.”
“— ‘Trong sạch’ thì có thể, nhưng còn ‘thích hợp’ thì còn phải xem lại.”
Phụ huynh tôi và Mitsuki không hề đưa ra hướng dẫn hay yêu cầu gì khi hai đứa bắt đầu sống thử. Điều duy nhất họ nói là ‘Cho đến khi đủ tuổi, làm ơn đừng làm điều gì trước tuổi’. …Chà, dù ít hay nhiều, thì như là thành viên và là người kế vị của một gia đình có địa vị xã hội cao, tôi phải tinh tế giữ hình tượng tốt đẹp trước công chúng. Với cả dù không nhắc đến, nhưng mà giờ hai đứa vẫn đang học cao trung, nên tôi hiểu điều phụ huynh mình quan tâm. Vậy nên cho đến khi tốt nghiệp cao trung, chúng tôi sẽ không làm những việc như thế.
“Ừ thì, chị tin bọn em. Nhưng mà… Mấy việc hai đứa làm lại khiến chị nghi nghi…”
(Đồng thanh)
““Thế ạ?””
Cả Mitsuki và tôi đều nghiêng đầu khó hiểu, có phải hai đứa hành động kỳ lạ như thế không?
“Có gì mà khó hiểu chứ? — Bọn em có từng được gọi là ‘Ông’ và ‘Bà’ chưa?”
“Em nghĩ là khá thường xuyên.”
“Đôi khi họ thậm chí còn bảo bọn em ‘trưởng thành’ hay mấy thứ đại loại thế nữa.”
Tôi bốc một cái bánh quy, và Mitsuki cũng vậy. Chỉ là vô tình thôi, chứ không phải hai đứa cố ý làm mọi việc giống nhau.
“Chị lại nghĩ một nam một nữ ở độ tuổi này sống cùng nhau thì ham muốn hay run động cũng hoàn toàn tự nhiên… nhỉ?”
(Đồng thanh)
““Hừm…””
Không phải là ghét hay không muốn làm chuyện ấy, nhưng mà...
Tôi nghĩ về nó một chút, và nhìn sang Mitsuki đang ngồi cạnh bên. Chúng tôi gật đầu với người kia khi ánh mắt chạm nhau như để nói rằng cả hai đang có cùng suy nghĩ.
(Đồng thanh)
““Bọn em đã quen với điều đó?””
“Thôi đủ rồi. Chị xin phép.”
Tsuyuki-san ngán ngẩm nói, như thể có ý ‘xin đừng nói thêm bất kì điều gì nữa’, nhưng tôi chẳng biết chị nói vậy là sao. Hai đứa chúng tôi không hiểu gì cả, một lần nữa chỉ biết nghiêng đầu.
.
.
.
.
.
Sau khi rời khỏi văn phòng hiệu trưởng, Mitsuki và tôi thẳng hướng đến phòng hội học sinh, nơi mà những thành viên khác là hai đứa bạn thuở nhỏ của chúng tôi đang đợi.
“Này, mối quan hệ của chúng ta lạ lắm ư…?”
“Chà, anh không nghĩ nó hoàn toàn bình thường…”
Từ quan điểm của một nam sinh cao trung, dĩ nhiên là không thể nào bình thường khi sống với một người bạn thân khác giới— thậm chí còn là hôn thê— mà không làm bất cứ chuyện gì liên quan đến tình dục. Nhưng dù vậy, mối quan hệ hiện tại của chúng tôi đang rất thoải mái, và tôi không thể không hài lòng với mọi thứ lúc này.
“Không phải hiện giờ vẫn đang ổn à? Bọn mình được là chính mình. Em chẳng thấy vấn đề gì với nó cả.”
“Ừm, anh cũng chẳng phản đối, vậy nên có lẽ là ổn~ Bọn mình không thể quá bình thường hay là giống như Yukina và những người khác được.”
“Đúng thế, Yukina và Taiga cũng là một cặp, và em không nghĩ mối quan hệ của hai cậu ấy là bình thường~”
Yukina và Taiga là bạn thuở nhỏ của chúng tôi, và cũng là thành viên của hội học sinh. Cả hai quen biết nhau suốt một thời gian dài, nhưng chẳng chịu chính thức hẹn hò cho đến khi cả bọn tốt nghiệp sơ trung.
Khi đang nói vấn đề này, chúng tôi đã gần đến phòng hội học sinh. Mitsuki chợt nghĩ ra gì đó rồi mỉm cười lém lỉnh.
“Bọn họ lúc này đang ở riêng với nhau trong đó, có khi là đang ve vãn nhau cũng nên?
“Không đâu. Hai đứa nó biết đây là đâu, với lại đâu chắc được khi nào chúng ta về cơ chứ.”
Hai người họ gần gũi nhau lắm. Nhưng kể cả khi Taiga có đôi chút ngớ ngẩn, cũng chẳng ngu đến mức chim chuột nơi công cộng đâu, huống hồ lại còn là ở trường học nữa chứ. Dù cho được cơ hội ở riêng, chắc chắn cặp tình nhân đó cũng không dám tán tỉnh nhau.
Chúng tôi đến phòng hội học sinh, nhẹ nhàng mở cửa ra.
Cô gái với đôi mắt ươn ướt nhìn về phía chàng trai đang di chuyển tấm lưng trần đến sát cô hơn. Mặt họ càng lúc càng gần…
(Đồng thanh)
““A—””
(Đồng thanh)
““Eh?””
Cậu trai và cô gái bất động, tôi và Mitsuki cũng thế, đôi bên đều không khỏi ngạc nhiên khi lâm vào tình huống này. Thế giới tưởng như ngừng lại vài giây, không khí đông cứng hết lại, trước khi tôi và Mitsuki cùng lên tiếng.
(Đồng thanh)
““Xin lỗi, nhầm phòng.””
“Hả?! Đợi đã, khoan, không giống như mấy cậu nghĩ đâu!!”
Tôi đóng cửa, nhưng vẫn nghe được tiếng la hoảng loạn của cô gái cùng với tiếng bước chân đang ùa chạy về phía chúng tôi. Cô bạn thời thơ ấu cuống cuồng mở cửa và ào đến.
“Đúng phòng rồi mà! Với cả mấy cậu hiểu nhầm rồi! L-lần này chúng tớ chưa làm gì cả!”
Cô gái với gương mặt đang đỏ ửng cả lên chính là Yukina Sawatari. Mái tóc màu hạt dẻ dài quá vai kia khiến tôi chỉ biết diễn tả cô ấy bằng cụm từ: ‘Nghiêng nước nghiêng thành’, dù rằng nếu so với ‘Lá ngọc Cành vàng’ như Mitsuki, thì Yukina chỉ là một cô gái ‘bình thường’ mà thôi. Bầu không khí cô toát ra mang lại một cảm giác thật thân thiện, tựa tựa như là ở nhà vậy. Nếu hỏi mọi người rằng họ thích ai hơn, thì cũng khó mà có câu trả lời được. Bình thường thì Yukina là một cô gái thùy mị và nết na, dù thỉnh thoảng lại có lúc trêu chọc tôi, nhưng mà… tôi không muốn làm cô nàng giận đâu. Tại sao ư? Tôi chắc là bạn sẽ biết lý do sớm thôi.
“Không, nhìn chẳng giống hai cậu đang ’đùa’ với nhau, vậy nên không việc gì phải hoảng lên như vậy, đúng không?”
“Mhmm! Tớ mừng là hai cậu thân nhau thế~ Và tớ có thể đoán được từ phản ứng của cậu không giống như tụi này nghĩ. Nhưng mà… Yukina, cậu giấu đầu lòi đuôi kìa.”
“G-gì chứ…?”
Dựa trên cách mà cô nàng phản ứng, rõ ràng là họ không hề tán tỉnh hay là chim chuột gì hết… Nhưng có một thứ rất lạ, thứ mà Yukina để lộ ra trong lúc chống chế~
(Đồng thanh)
““Cậu vừa nói là ‘lần này’ đúng không?””
“Eh?! U-uwaaaa!”
Tôi thấy được mặt Yukina thậm chí còn đỏ hơn nữa trước khi cô nàng chạy trốn vào góc phòng… Dù có tự hủy thì nhìn vẫn dễ thương.
“Mitsuki, việc của em đó.”
“Được thôi~”
Vì cô nàng cảm thấy xấu hổ sau chuyện vừa rồi, nên tôi nghĩ là tốt hơn hết để bạn cùng giới vỗ về.
“Đừng chọc Yukina nữa, Yuuya.”
Trong lúc Mitsuki tiến lại chỗ Yukina với một nụ cười thì giọng nói của chàng trai từ trong phòng vọng ra. Dĩ nhiên đó chỉ có thể là bạn thuở nhỏ của tôi, Taiga Ookuho. Cậu ta dùng ‘tớ’ (watashi) để xưng hô, luôn luôn nói chuyện lịch sự, và có một tính cách điềm đạm. Gương mặt điển trai tạo ấn tượng về vẻ thông minh, thứ khiến anh chàng trông như là chủ tịch hội học sinh bước ra từ trong otome game.Mặc dù Mitsuki là hội trưởng hội học sinh, nhưng nếu ai không biết sẽ đều nghĩ Taiga mới là hội trưởng, đặc biệt là do cái khí chất thông minh cậu ta có. Ấy vậy mà mới chỉ một phút trước, anh chàng này đã cởi trần trong căn phòng kín với một cô gái.
“Taiga, cậu mặc áo vào bao giờ thế? Mà khoan, trước tiên phải hỏi là sao cậu lại cởi áo?”
Có rất nhiều thứ tôi muốn hỏi cậu ta, nhưng trước hết hãy hỏi về điều đó.
“Có một quy tắc của quý ông là thế này, ‘cởi đồ thì lâu, mặc vào thì lẹ’. Và tại sao tớ cởi áo, à thì… Tớ đã làm xong việc nên nghĩ là tớ có thể rèn luyện thêm một chút cơ bắp trong khi đợi các cậu trở lại. Thế là tớ cởi áo và làm vài cái chống đẩy.”
Mọi người nói rằng những kẻ cuồng cơ bắp, thay vì gọi là ‘tập thể hình’ thì sẽ bảo là ‘rèn luyện cơ bắp’.
Cậu ta có một khuôn mặt điển trai và sắc sảo, đầu óc thông minh nhanh nhạy với khả năng tư duy cao hoàn toàn tương xứng với vẻ ngoài. Tuy nhiên, mặc dù ấn tượng ban đầu là thế, nhưng cậu ta lại là một kẻ cuồng cơ bắp với lối suy nghĩ kỳ lạ. Khả năng vận dụng đầu óc và trí nhớ tốt, nhưng từ ngữ và hành động đôi khi lại gây khó hiểu cho tôi. Vẻ ngoài và con người thật sự bên trong khác biệt nhau một cách quá đáng, cứ như là lừa đảo vậy. Đó chính là Taiga Ookuho. Mà nói chuyện với tên này đau đầu thật, nên tôi đành nhìn về phía Mitsuki đang dỗ Yukina.
“Yukina, xin lỗi mà. Cậu thấy đấy, điều đó cũng đâu phải xấu~”
“Wauuu…”
Trông như cô nàng thuần hóa một chú chó con đang sợ hãi hơn là dỗ dành một cô gái. Nhưng mà nó lại hiệu quả một cách kỳ lạ.
“Thế, lúc mới nãy cậu đã đang làm gì với Yukina?”
“Ờ, cô ấy bảo là có bụi trong mắt, nên tớ đã kiểm tra xem.”
Lý do bình thường hơn tôi nghĩ.
“Trường hợp đó thì tớ nghĩ cũng chẳng còn cách nào khác. Cho dù hai cậu đang là người yêu… thì không phải nó trông như cậu đang tiếp cận một cô gái trong tình trạng bán khỏa thân à? Dù cậu thật sự không nghĩ theo ‘nghĩa đó’ đi nữa?”
Khi tôi nhìn sang cái gã não cơ bắp này thì anh chàng lại xấu hổ quay mặt đi chỗ khác.
“Gọi là người yêu thì có hơi xấu hổ đấy… cậu biết không?”
“Cậu xấu hổ vì cái đấy hả?”
Không như Yukina vẫn đang dần phục hồi, Taiga lại quá vô tư. Như một người bạn của họ, tôi thấy họ đi xa như vậy quá thường xuyên, vậy nên tôi cũng buộc phải bình luận thế này một cách thường xuyên…
Có phải sự vô tư này sẽ khiến mối quan hệ của những cặp đôi trở nên ‘bình thường’…? Nghĩ lại về cái đống lộn xộn sáng hôm qua thì…Ừm, chúng tôi chẳng có tí ti gì xấu hổ cả.
“Hm? Nhân tiện, Yuuya, có gì xảy ra trong lúc hai cậu thảo luận với hiệu trưởng không?”
Tôi đã lạc một chút trong dòng suy nghĩ, trước khi bị Taiga kéo về.
“Uh, chẳng có vấn đề gì về tài liệu bọn tớ nộp. Cơ mà có nán lại trò chuyện một chút. Khi nào Yukina bình tĩnh hơn, chúng ta sẽ nói chi tiết.”
.
.
.
.
.
1.2
Đợi đến khi Yukina cảm thấy tốt hơn tôi mới bắt đầu kể những gì đã xảy ra trong phòng hiệu trưởng, từ cách mọi thứ diễn ra êm xuôi mà chẳng gặp vấn đề gì, cho đến cả cuộc trò chuyện với chị ấy sau đấy nữa. Xong, tôi hỏi họ.
“Mitsuki và tớ không hợp nhau quá đâu nhỉ?”
Cả căn phòng rơi vào im lặng. Họ im lặng, lúng túng quay đầu đi đã là một câu trả lời quá rõ ràng.
“Ờ thì tớ đoán là các cậu sẽ nghĩ thế, nhưng mà… đến mức đó luôn à…?”
“Yuuya, mối quan hệ của chúng mình là trong sạch và đúng đắn… nhỉ?”
Trớ trêu thay, tôi đã nói “nhỉ?” đúng ngay thời điểm Mitsuki nói từ đó. Đó là một trò đùa, ừm, tầm 30%. Để xem Taiga và Yukina phản ứng thế nào?
““Haa…”” [note33379]
Hai người họ nhìn nhau trong một lúc rồi thở dài.
“Yukina, cho họ thấy ‘cái đó’ đi nào.”
“Ừa, em cũng định nói thế.”
Sau khi trao đổi ngắn, Yukina mở laptop của hội học sinh lên, rồi cắm vào chiếc USB vừa lấy từ trong cặp.
“Hửm? ‘Cái đó’? Ý cậu là gì thế?”
Mitsuki tò mò nhìn sang cậu chàng. Kể cả tôi cũng chẳng thể đoán được ‘cái đó’ nghĩa là gì. Với một biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, Taiga bắt đầu nói.
“Chính xác thì tớ đã thực hiện cuộc khảo sát để xem liệu rằng mọi người có thật sự nghĩ hai cậu đã làm chuyện đó chưa.”
““Tại sao?””
“Vì cha của Yuuya đã hỏi bọn tớ là những học sinh khác nghĩ gì về mối quan hệ của các cậu. Cơ mà cuộc khảo sát chỉ diễn ra trong lớp chúng ta thôi, nên là không cần phải lo lắng.”
Làm sao tôi có thể hiểu việc này là sao được.
Cha đang nghĩ cái gì vậy? Chắc đó là một phần của cuộc điều tra về hình tượng của chúng tôi trong mắt công chúng, nhưng đối với những ai hiểu một chút về tính cách thật của 'người doanh nhân thành đạt' ấy, thì cũng chẳng mấy ngạc nhiên nếu ổng làm việc đó chỉ vì hứng thú nhất thời.
Trong khi Mitsuki và tôi còn đang chết lặng, Yukina xoay màn hình cho bọn tôi xem dữ liệu đang được hiển thị.
“Ừm. Đây là kết quả khảo sát.”
““Để xem nào.””
68%: Dĩ nhiên là họ làm rồi.
Họ làm tình như là chơi thể thao vậy.
Cho dù Toba không chủ động thì có thể Mitsuki là người khởi xướng.
Nếu Fushimi-san không làm tình với Toba, thì hẳn là cậu ta bị ED [note33398] hay gì đó đại loại thế.
Họ đã làm chuyện đó rồi. (Câu trả lời này là nhiều nhất)
8%: Làm gì có chuyện họ đã làm nó chứ.
Miễn bình luận. (Thô lỗ quá đấy)
24%: Khác/ Không hồi đáp
Không phải đó là câu hỏi vô nghĩa hay sao? (Cũng có nhiều câu trả lời tựa vầy)
Bọn tôi ngồi trong im lặng, chẳng nói được lời nào.
…Nói cách khác, hầu hết mọi người trong lớp nghĩ rằng hai đứa tôi đã làm chuyện đó suốt quãng thời gian qua à?
“—Ừm, Yuuya?”
“Gì vậy, Mitsuki?”
Cô nàng dường như không thể nghĩ được gì, quay sang nhìn tôi với một chút lo lắng.
“Yuuya, anh bị ED à?”
“Anh không có!”
Nếu Mitsuki nghiêm túc nhìn nhận một vấn đề như này, cô nàng sẽ không thể suy nghĩ nổi. Nói đúng ra, trong phòng này không chỉ có mỗi Mitsuki bị vậy.
“—Yuuya.”
“Sao, Taiga?”
Tôi quay sang Taiga, người vừa tiếp cận tôi với một gương mặt nghiêm túc đến đáng sợ.
“Tớ nghĩ cậu nên nói chuyện với gia đình để điều trị càng sớm càng tốt, vì lợi ích tồn vong của gia đình cậu.”
“Tớ không có như thế!”
Ý của Mitsuki và Taiga giống hệt nhau, nhưng đừng có gom họ chung lại với nhau. Mitsuki… cô ấy biết mình đang nói gì. Còn Taiga đơn giản chỉ là một thằng não cơ bắp. Dù tôi chắc hai người họ chẳng có ý gì xấu đâu.
Trong khi tôi và Taiga đang nói, hai cô gái liếc nhìn bọn tôi.
“Thế thì Yukina? Có cả ‘Miễn bình luận’ và ‘Làm với nhau suốt’ luôn à?”
“Ừm, họ nói khá nhiều về cái điều mà cậu đang nghĩ đó. Tớ vẫn chưa cho Taiga-kun xem mấy câu trả lời này, nhưng có lẽ là cậu sẽ muốn xem nó nhỉ?”
“Ờ, chắc chắn rồi.”
Tôi hy vọng cô bạn này không bao giờ đề nghị cho mọi người xem. Tôi biết mình và Mitsuki đang ở mối quan hệ không bình thường. Hơn nữa, xem cái đấy chắc chỉ khiến tôi đau đầu thêm. Ngay sau đó, tôi hướng ánh mắt lạnh tanh về Yukina khi cô định đi lấy dữ liệu.
“Ahem. Cơ mà… nói về vấn đề chính đi.”
Yukina nhận ra ánh mắt của tôi, đằng hắng chuyển chủ đề, rồi tinh nghịch nói.
““Vấn đề chính?””
“Ừm. Tớ biết là các cậu không làm— chuyện đó… Nhưng mà hai cậu dành hết thời gian ở nhà với nhau mà vẫn không lên à?”
““Hmm…””
Vì cô nàng đã nhắc đến, nên bọn tôi bắt đầu nghĩ về nó.
“Không thật sự, chắc vậy?”
“Đúng vậy nhỉ? Không phải anh không xem em như một người khác giới hay là anh không thích những chuyện như vậy—-”
“Em cũng thế. Không phải em không muốn, nhưng chưa thật sự đến mức phải làm mới được. Mà em cũng không muốn tạo ra cái không khí đó—-”
Thực ra mà nói, tôi nghĩ Mitsuki thật sự rất xinh, và cũng mừng là mình được chiêm ngưỡng những khía cạnh khác của cô nàng. Do vậy, chắc chắn tôi nghĩ Mitsuki là một người khác giới. Nhưng vì một lý do thần kì nào đó, tôi vẫn không hiểu cái ‘không khí’ mà cô nàng vừa nói. Nếu buộc phải diễn tả thì—
““Tớ đoán là vì có những thứ đáng để làm hơn?””
“Bọn này không chơi giả lập hẹn hò.”
“Đây chẳng phải là eroge hay gì hết—- …Ah.”
Ờm thì, đang đồng thanh, bỗng bọn tôi mỗi người một ý về cái khía cạnh liên quan đến tình dục này. Rồi căn phòng rơi vào im lặng.
“À, ừm… dù sao thì, k-không phải các cậu đang cố tình tránh né nó đúng không?”
Mitsuki và tôi nhìn nhau rồi cùng “…Ừm?” một cái. Yukina với gương mặt đỏ ửng, cố để nói hết câu hỏi. Cũng vì đôi mắt cô nàng đã hơi ươn ướt, nên là bọn tôi nghĩ không nên trêu cô ấy quá nhiều.
“—-Yuuya, Mitsuki-san, hai cậu không ghét người còn lại, đúng không?”
Trông thấy cái tình trạng của Yukina, Taiga cay đắng mỉm cười hỏi bọn tôi. Còn về cô nàng khi được người khác hỏi dùm cũng đã thở phào nhẹ nhõm, thấy thế, tôi trả lời không chút do dự.
“Dĩ nhiên. Tớ chỉ nghĩ về Mitsuki thôi.”
“Tớ cũng chẳng cần ai khác ngoài Yuuya, nên là ừm?”
Câu trả lời cực kỳ chân thành của tôi đã làm hài lòng Mitsuki.
“Ừm, sự thật là hai cậu nói điều đó mà chẳng có tí ti gì xấu hổ…”
“Đúng đấy, họ nói những điều sến súa mà lại không có cái kiểu không khí đó…”
Tôi hiểu qua loa cái điều mà hai người họ cố đến mức đau đầu để nói ra. Họ gọi chúng tôi là ‘vợ chồng’ vì dễ dàng nói ra những điều đó mà chẳng hề ngại ngùng. Nhưng vì bọn tôi thấy chúng hoàn toàn tự nhiên, nên mới có sự khác biệt trong suy nghĩ giữa hai đứa với mọi người. Tôi tự hỏi liệu rằng đó có phải là lý do mà Tsuyuki-san đã lo lắng.
“Ahaha… Hiểu rồi… Tớ hiểu cậu muốn nói điều gì rồi, nhưng bọn tớ có thể làm gì với nó được chứ?”
“Ừm… Mitsuki, nếu cậu muốn thay đổi gì đó thì tất nhiên rồi, vì nó cũng chẳng hề xấu gì. Dù sao cậu cũng chẳng cần đi xa đến mức đó.”
Cũng như Mitsuki nói, về cơ bản không thể xáo trộn hết mọi thứ đột ngột vậy được. Cái ảnh hưởng xấu duy nhất mà tôi có thể hình dung là thay đổi đột ngột như thế sẽ khiến mọi người nghĩ bọn này đang tiến triển tình cảm một cách vượt bậc. Nhưng ngay cả khi họ nghi ngờ về nó thì cũng không ảnh hưởng đến bọn tôi vì chả có cách nào chứng minh thực tế được.
“Ý tớ là cơ bản thì chị Asuka-oneesan đã bảo điều đó ổn mà, đúng không? Nên tớ chắc chắn nó sẽ ổn thôi.”
“Nếu cậu đã nói thế thì tớ nghĩ để cho mọi người hiểu lầm Mitsuki-san và Yuuya theo cách đó thì cũng chẳng sao hết.”
Chính xác như Taiga nói, nếu họ giữ khư khư cái quan điểm ‘phải giữ khoảng cách với người khác giới’ thì tốt hơn hết là mặc kệ họ nghĩ bọn tôi gần gũi hơn thực tế, rồi sau đó cứ việc đáp lại ‘tớ chẳng phiền nếu cậu muốn nghĩ vậy’.
“Nhưng… Nếu đã gần nhau đến thế thì tại sao các cậu vẫn không có cái điều mọi người nghĩ là ‘không khí gợi tình’ chứ?”
Câu hỏi của Yukina chen ngang suy nghĩ của tôi.
“Giờ nghĩ về nó thì khi Asuka-oneesan hỏi hai đứa đã làm chưa… Bọn mình đã bao giờ có cái kiểu ‘không khí gợi tình’ chưa nhỉ?”
Tôi nghĩ về điều Mitsuki vừa nói. Bọn tôi chưa bao giờ có cái không khí đó cả. Nhớ lại lần cuối cùng hai đứa có bầu không khí kiểu thế thì theo cách nào đó, nó phát sinh nhiều rắc rối còn hơn là để mọi người hiểu lầm…
Không phải điều này có nghĩa là mối quan hệ của bọn tôi thật sự có vấn đề đó chứ?
“Nếu đang trong trò chơi hẹn hò hẳn là cậu sẽ bảo ‘không phải nên có một tiến triển tình cảm ở đây’ hoặc mấy điều tương tự.”
“Ahaha… Nếu là game thì dễ quá rồi, nhưng em không thể nghĩ được bất cứ tiến triển nào Yuuya-kun và Mitsuki-chan chưa có… hmm?”
Trong lúc Yukina đáp lời Taiga, dường như cô nàng đã nhận ra điều gì đó, mà điều đó là cái gì?
“Hmm? Yukina, gì thế?”
“Ừm, tớ đã nghĩ về điều đó—”
Khi được Mitsuki hỏi, Yukina suy nghĩ một lúc rồi do dự mở miệng.
“Tớ chưa bao giờ thấy hai cậu nắm tay như điều một cặp đôi hay làm cả…”
““Hửm?””
Tôi không ngờ cô ấy nói đến điều này, nên đã phải suy nghĩ chút xíu.
“Bọn tớ thật sự không nắm tay, nhỉ— Mitsuki?”
“Em cũng không nhớ là chúng ta có làm thế. Sao vậy nhỉ?”
Tôi chẳng biết là tại sao, cơ mà… tôi chắc chắn mình chưa từng nắm tay ai. Ờ thì, dĩ nhiên là có những lần tôi được dẫn đến các buổi tiệc hay sự kiện trường học lúc nhỏ rồi. Nhưng khi dùng theo nghĩa lãng mạn thì tôi không thể nhớ được lần nào cả.
“Thật, sao mình lại bỏ qua điều đó? —Em muốn nắm tay không?”
“Sao lại không? Nào, nắm tay như là người yêu~”
Tôi nghĩ về lí do tại sao bọn tôi đã không làm điều này trước đây, và tự hỏi phản ứng của Mitsuki sẽ là gì nếu tôi nắm tay cô nàng. Mitsuki bước sang bên phải tôi, và rồi tay phải tôi cùng với tay trái cô ấy—
““Hửm?””
Ngay trước khoảnh khắc tay chúng tôi chạm nhau, cả hai đều bị đóng băng mà vội rút tay lại. Yukina và Taiga vẫn đang nhìn chúng tôi với vẻ bối rối.
“Hửm? Sao thế?”
“…Không, k-không có gì.”
“À- ừm, K-không có gì.”
Tôi không chắc là tại sao, nhưng tôi cảm thấy có chút lo lắng và hơi thiếu tự chủ về nó, dù tôi nghĩ là không nhiều… nhỉ?
“Được rồi. Làm thôi, Mitsuki.”
“Ừ-ừm…!”
Hai đứa quyết định sẽ làm lại một lần nữa, trong khi Yukina và Taiga vẫn nhìn bọn tôi đầy bối rối… Chính xác thì đến cả hai đứa tôi cũng không thật sự biết tại sao chuyện đó xảy ra nữa.
Tuy e dè nhưng không sai được, cả hai đang xích lại gần nhau. Tay chúng tôi chạm đến đối phương, từng ngón tay bắt đầu đan lên nhau—
““…!””
Hai đứa để như thế trong khoảnh khắc, nhưng tôi cảm giác không giữ lâu hơn được nữa, và rồi chúng tôi vội vàng rút tay lại.
““Eh?””
Yukina và Taiga ra vẻ như thể vừa trông thấy điều không thể tin được, nhưng rốt cuộc… tôi cũng thật sự không tin được luôn.
“Yuuya-kun, Mitsuki-chan… sao cả hai cậu lại đỏ mặt thế…?”
Như điều mà Yukina thốt lên trong kinh ngạc… Mitsuki và tôi… cả hai mặt đỏ như gấc. Rõ ràng là thế rồi, ngay cả tôi còn nhận thức được về điều đó.
.
.
.
.
.
1.3
“Yuuya, bọn mình cần nói chuyện.”
“Ahahaha…”
Trong căn hộ vắng lặng, Mitsuki lên tiếng.
Tôi cần phải bình tĩnh lại sau những chuyện ở trường nên đã bảo Mitsuki về phòng cô ấy. Định là mỗi đứa một phòng, sau khi làm xong mấy việc lặt vặt rồi mới nghiêm túc luận bàn trước khi ăn tối.
“Ừm thì có khá nhiều thứ để bận tâm, nhưng— để em hỏi trước. Không phải anh không muốn điều đó đâu… đúng không?”
“Ừ. Không phải là anh không muốn, chỉ là… em thấy đấy…”
Tôi không cần phải hỏi Mitsuki điều cô đang nhắc đến.Đơn giản là bởi tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng thú thật, cái này mà nói trắng ra thì xí hổ thiệt.
“Ừ- ừm… Anh biết mà. E-em có thể ôm anh khi mặc áo ba lỗ không bra!”
“Haha… Em nói thật à…”
Vì bọn tôi vẫn còn khá thẹn sau cuộc tra khảo của Taiga và Yukina, nên chúng tôi phải né chủ đề kiểu này bằng bất cứ giá nào. Nếu nói tiếp chắc mặt tôi thành cái lò than quá.
“Mà em đã nghĩ rồi… Cảm giác như là bọn mình không thật sự làm quá nhiều điều như những cặp đôi khác.”
“Ừm, anh cũng nghĩ thế. Em biết đó, như là… ừm, bọn mình không thực sự làm, hay đúng hơn là hai đứa đang tránh né những điều mà các cặp đôi sẽ làm.”
Mitsuki đã đúng: hầu hết, không phải là tất cả, chỉ là hầu hết những thứ bọn tôi làm nhìn như là ‘anh em ruột’ vậy.
Dù là những việc nghiêm túc, hay những thứ để chơi chơi. Dù là để tạo sự chú ý, hay để tạo hình ảnh trước công chúng, mọi thứ cũng chỉ là để ‘né’ điều ấy ra…
Vì phụ huynh cấm chúng tôi không được làm những việc ‘người lớn’ cho đến khi học xong cao trung, nên dĩ nhiên, phải tránh những tình huống và những việc có thể khiến tình hình trở nên ‘một bước đi vạn dặm đau’. Nhưng thực ra, trước khi lên cao trung, tôi vẫn còn kha khá suy nghĩ ‘đen tối’ khi nói về việc ‘ấy’.
Rõ ràng là vì— điều đó thật sự xấu hổ. Chưa kể đến việc tôi vẫn chưa thật sự nhìn nhận Mitsuki như một người khác giới, đã thế còn chưa đối xử với cô ấy đúng như là hôn thê của mình, nên là để bất ngờ hành động như người yêu thì sẽ… tôi nghĩ là bạn sẽ hiểu.
Việc chúng tôi đóng giả như những ‘người yêu thật sự’ khi dự tiệc có thể chỉ gây ra hậu quả tiêu cực.
Rốt cuộc, vì ‘tránh né’ mà khiến hai đứa phản ứng như thế khi nắm tay hồi nãy. Có lẽ vì bọn tôi đã bảo đó là ‘nắm tay như người yêu’ nhỉ?
“Càng nghĩ về nó, anh càng cảm thấy cách mình đã phản ứng tệ thực sự…”
“Ahaha… Không chỉ mỗi Yuuya đâu, cả em cũng thế…”
Cảm thấy chán nản, cả hai nằm bẹp ra bàn.
Đã lâu lắm rồi, bọn tôi là bạn thuở nhỏ, là bạn thân, gần gũi với nhau như anh em ruột, và giờ chúng tôi đã đính hôn. Thế nên không bao giờ bọn tôi lâm vào tình trạng ‘dần dần đổ người kia’. Tôi và Mitsuki được gọi là một cặp đôi, nhưng chính xác thì… chúng tôi chưa bao giờ thật sự yêu người còn lại.
“Anh nghĩ có thể gọi mối quan hệ của chúng ta như là ‘vợ chồng nhưng không có tình cảm’?”
“Nó… cũng là một cách nói…”
Mitsuki thở dài trả lời, rồi lại tiếp tục thở dài thêm cái nữa.
“Mitsuki này, anh nghĩ lý do bọn mình không hiểu khi người khác gọi hai đứa là ‘vợ chồng’ chính vì chúng ta không hề có tiến triển. Hai đứa thậm chí không nhận thức được mình đã hành động như thế.”
“Ahh… Đúng vậy nhỉ…”
Tôi vẫn nằm dài ra bàn— không phải là vì chán. Rốt cuộc cảm giác này là sao nhỉ?
Chắc đó là cảm giác bị sốc khi hiểu điều này, nhưng cũng chẳng đến mức suy sụp. Tôi đã từng trải qua nhiều cảm giác không thể hiểu được, nên là điều này khiến tôi bực mình. Hơn nữa—
“Nè, Yuuya~ …Không phải nó khiến anh thấy khó chịu hay sao?”
Mitsuki canh giờ chuẩn xác và nói lên suy nghĩ trong tôi.
“Anh cảm thấy thật lạ… nhưng… cũng không biết tại sao.”
Nằm dài ra bàn, tôi chẳng nghĩ được gì, chỉ có thể cẩn thận lắng nghe Mitsuki.
“Ừm. Em nghĩ là do thứ anh đã nói, ‘giống như vợ chồng nhưng không có tình cảm’.”
Khi nói những lời đó, giọng cô nàng chẳng hề thay đổi, nhưng nghe có vẻ khó chịu. Mitsuki nói tiếp.
“Em chẳng có vấn đề gì với phần ‘giống như vợ chồng’, cơ mà cái phần ‘không có tình cảm’ thì em lại không chịu được.”
“Anh nghĩ mình hiểu rồi.”
Lời nói của Mitsuki giúp tôi hiểu lí do mình thấy khó chịu. Về cơ bản cô ấy đang nói ‘em không thích cách mọi người xem nhẹ mối quan hệ của chúng mình rẻ mạt đến thế’. Đó cũng là lý do tôi thấy khó chịu. Nghĩ thế, tôi vươn mình lên khỏi mặt bàn, nhìn về Mitsuki.
“—Vậy sao chúng ta không làm lại từ đầu? Khởi đầu mọi thứ như cách mọi người hay làm vậy.”
“Ừm, chắc chắn rồi…”
Mitsuki không trưng ra bất kỳ biểu cảm nào khi nói. Tôi nhìn sang Mitsuki, tưởng rằng cô nàng đang không thoải mái, nhưng… tai cô ấy đỏ lên một chút…?
…Ừm, giờ nghĩ lại thì nói thế quả thật xấu hổ mà.
“A-ah! Thay đổi từng chút từng chút một chứ không phải là làm tất cả một lần như thế… Ờ thì, nếu em không muốn, anh sẽ không bắt ép, dĩ nhi—”
Nhưng trước khi tôi có thể kết thúc câu nói, Mitsuki đã ngồi dậy.
“Ahaha… Không phải em không muốn, chính xác hơn thì đó mới là điều em muốn. Nhưng… thật xấu hổ khi đột ngột bắt đầu hành động như một cặp đôi sau những gì đã xảy ra—”
“À, ừm, em nói không sai…”
Em vừa nói, vừa đỏ mặt làm anh ngượng thật ấy.
Bọn tôi bắt đầu nhìn nhau trong im lặng.
Cả hai đều mặt đỏ như gấc. Tôi không hề thích cái ý tưởng này chút nào, nhưng— tôi lúng túng đằng hắng, cố gắng hành động bình thường nhất có thể.
“Đó là điều anh muốn nói…”
“Đó là thứ em đang nói đến…”
Vì ‘đã trải qua mọi thứ suốt như vậy’ nên thật xấu hổ khi bắt đầu thay đổi từ bây giờ… Nghe qua đã thấy khó rồi, cơ mà vì nhiều lý do, tôi lại không ghét điều này.
“Mitsuki, anh hỏi để cho chắc thôi… mà em muốn làm điều này đúng không?”
“Ừm. Thú vị mà. Anh cũng nghĩ thế đúng không, Yuuya?”
“Ừ thì… Anh sẽ không ý kiến. Được trông thấy những gì sắp xảy ra chắc sẽ thú vị lắm.”
…Có lẽ lý do mà chúng tôi chưa bao giờ làm những thứ như một cặp đôi bình thường là vì hai đứa cảm thấy thoải mái với hiện tại nên trong tiềm thức luôn cố tránh để thay đổi mọi thứ.
Nhưng bây giờ thì bọn tôi đã sắp xếp lại cảm xúc, bắt đầu nhìn nhận sự thay đổi như là một điều gì đó ‘thú vị’. Bởi vì hai đứa hiểu quá rõ mối quan hệ này, và cũng vì ở gần nhau đủ lâu để tin tưởng rằng ít nhất thì nó không thể tệ hơn.
“Được rồi, quyết định vậy đi— Chúng ta sẽ bắt đầu một cách từ từ và chắc chắn.”
“Ahaha, ừm~ Hãy quan tâm đến em, Yuuya~”
Hai đứa mỉm cười với nhau, xác nhận dự định về những hành động sau này.
“—Chà, chúng ta đã quyết định những gì sẽ làm tiếp theo rồi…
cơ mà còn bữa tối thì em muốn ăn gì đây?”
Thay vì những thách thức lớn lao về cuộc sống, giờ mối bận tâm nên là… cuộc sống hằng ngày thì hơn. Bọn tôi thay phiên nấu ăn mỗi ngày, và đáng lý ra hôm nay sẽ đến lượt Mitsuki, nhưng việc quyết định sẽ ăn gì lại quá mất thời gian, nên là tôi đã đề xuất là hai đứa cùng làm gì đó nhanh và dễ dàng cho bữa tối.
Tôi nhìn đồng hồ và thấy đã quá trễ hơn so với thời gian thông thường mà bọn tôi dùng bữa.
…Và khi nhận ra điều đó, dĩ nhiên là sẽ đói bụng hơn bình thường rất nhiều.
“Ah, trễ quá rồi… Giờ thì chúng ta có thể làm nhanh thứ gì đó. Anh muốn ăn gì?”
“Hmm… Chắc là đậu phụ Tứ Xuyên?”
Không cần biết vị nó thế nào, nhưng quả thực cái này có thể làm nhanh được, còn cơm thì sử dụng chế độ nấu nhanh là xong. Tôi nghĩ là nếu gấp rút thì chỉ nửa tiếng nữa là hai đứa có thể ăn được, cơ mà Mitsuki nhìn có vẻ rắc rối.
“Đậu phụ Tứ Xuyên à… Hmm, không có đậu phụ thì nó vẫn ổn mà… đúng không, Yuuya?”
“Làm sao mà ổn được?”
Nếu bỏ đi đậu phụ thì cái món này không phải chỉ còn mỗi sốt cay với thịt thôi à…?
…Mặc dù nếu chan lên cơm thì nó lại rất ngon.
“Vì bọn mình về nhà mà không ghé qua tạp hóa nên chẳng có đậu phụ đâu…”
“À, ờ thì đành bỏ qua ý kiến này vậy. Thế Mitsuki, em muốn ăn gì?”
“Hmm… Thế thì em muốn ăn thịt xào ớt xanh kiểu Trung Hoa!”
“Thịt xào ớt xanh kiểu Trung Hoa…”
Bọn tôi có thịt bò, ớt xanh…
“Bò xào với ớt… mà không có bò, liệu ổn không?”
…Vì bọn tôi chỉ có duy nhất bò đã hầm mà thôi. Có thịt heo, và gà nữa, cơ mà chúng thì không thật sự phù hợp.
“Mình có gà, nên là em sẽ xào thịt gà, nhưng mà nó sẽ không nhanh được…”
“Nếu biết trước thì anh đã mua mấy cái bánh bao đông lạnh.”
Bọn tôi có thể dễ dàng làm món trứng, bên cạnh món rau xào với bất cứ thứ gì có trong tủ lạnh, nhưng cả hai đứa lại muốn chọn món Hoa.
“Hmm, nhanh chọn món Hoa đi thôi… Ah, nhân tiện—”
—10 phút sau.
““Cám ơn về bữa ăn.””
Sau khi đồng thanh nói những từ đó, bọn tôi cùng lúc húp xì xụp chỗ mì của mỗi người. Và đó là câu chuyện về cách mà tôi và Mitsuki đã dùng mì ly cho bữa tối của mình. Tôi đã cho thêm rau đông lạnh vào ly mì của mình để chắc rằng có đủ dinh dưỡng cho một ngày.
“Anh không thật sự nghĩ cái này được tính là một món Hoa đâu.”
“Ổn thôi, vì nó ngon mà. Quan tâm tiểu tiết chi chứ~”
Ngay cả tôi đôi khi cũng bị thôi thúc, không thể cưỡng lại bởi một cốc mì ly. Đó là một món ăn của sự lười biếng, nhưng mà thỉnh thoảng ăn một lần thì chẳng sao đâu.
“Ah, được rồi. Anh đã nghĩ về nó trong lúc làm bữa tối. Hãy thử làm một chút ‘tình tứ’ mỗi ngày từ bây giờ.”
Trong khi từ từ húp mì của mình, tôi hỏi Mitsuki điều đã nảy lên trong đầu.
“‘Tình tứ’ à? Dĩ nhiên rồi, nhưng mà thế nào nhỉ? Anh muốn hẹn hò hay gì đó à?”
“Ý anh là, nếu chúng ta thử làm điều gì đó một cách bất ngờ thì kiểu gì cả hai cũng sẽ bỏ cuộc cho xem.”
“À, chắc là thế rồi… Có thể em sẽ trở về ‘trạng thái quý cô’ rồi quá lo lắng nên chẳng làm được gì.”
Thật dễ hình dung ra cảnh cả hai chẳng có tí kinh nghiệm gì, rồi bản thân tôi mất luôn khả năng phán đoán và để mọi thứ đi quá đà. Rốt cuộc thì mọi nỗ lực của hai đứa đều sẽ trở thành công cốc.
“Giờ thì bắt đầu với những thứ đơn giản và làm theo cách của chúng ta… Điều gì đó thậm chí còn dễ hơn là nắm tay chẳng hạn.”
“Ồ, em hiểu rồi. Thế thì… nhìn chằm chằm nhau?”
“Hmm, ý hay đó. Nó có vẻ dễ, nhưng mà cũng rất quan trọng.”
“Ừm, đúng thế. Em nghĩ là bọn mình cần nhận thức là hai đứa là một cặp đôi và không trống tránh nó thêm nữa.”
“—Hmm. Anh sẽ tập trung, rồi bắt đầu với… 30 giây từ bây giờ?”
“Ừm, có vẻ hợp lý đó…”
…Sao cũng được, cơ mà tôi cảm giác như thể hai đứa đã làm sai chỉ bằng việc muốn làm điều đó trong khi ăn mì.
Nhưng khi nghĩ về việc ‘nó sẽ trở thành bước khởi đầu’ thì tôi lại chấp nhận thử thách này.
“Được rồi, làm thôi. Chớp mắt thì được, nhưng không nhìn đi chỗ khác hay là nói chuyện trong suốt 30 giây.”
“Hmm. Rồi, đếm đến 3.”
“…”
“3, 2, 1… bắt đầu.”
Cả hai đứa tôi dừng ăn và nhìn chằm chằm nhau trong im lặng.
Bọn tôi nhìn nhau.
Rồi nhìn nhau lâu hơn nữa.
Và lại tiếp tục chằm chằm… Đó là gì thế…?
—Và hết giờ.
““Anh/Em đã vất vả rồi…””
Tôi và Mitsuki cùng nói thế, rồi trở lại việc xì xụp ăn mì trong im lặng một lần nữa… Không cần nhìn vào gương để biết mặt tôi đang đỏ thế nào. Tôi ăn mì trong im lặng, nhưng lại căng thẳng hơn nhiều so với trước khi thực hiện thử thách này.
“Này, Mitsuki?”
Khi cảm giác bình thường hơn một chút, tôi lên tiếng.
“Sao thế, Yuuya?”
“Chúng ta quá yếu đúng không?!”
“Ahaha… Em thậm chí chỉ trụ được mỗi 10 giây trước khi đỏ bừng mặt!”
Vài giây đầu, khi tập trung nhìn về Mitsuki cũng là lúc tôi nhận ra ‘ah, cô ấy cũng đang nhìn mình’, rồi bắt đầu ngượng đỏ mặt. Đó là những gì xảy ra ở 10 giây đầu. Sau đó thì khi chúng tôi nhận ra người kia đang đỏ mặt, thì bản thân lại càng đỏ mặt hơn, dẫn đến cái suy nghĩ ‘điều này tệ rồi đây!’, xong thì tập trung nhìn vào hình ảnh chính mình phản chiếu trên mắt họ, và—
Ờ thì, đó là cách mà cái thử thách này diễn ra. Ngay khi kết thúc, tôi nhìn chằm chằm vào ly mì của mình để đẩy hình ảnh Mitsuki ra khỏi suy nghĩ, nếu không thì tôi chẳng thể nào nói chuyện với cô nàng hết hôm nay mất.
“…Ngày mai hãy thử lại với 20 giây để làm quen với điều này… nhỉ?”
“…Ừm. Bực mình thật. Chẳng giống như chúng ta đang có tiến triển chút nào.”
“Chính xác thì như em đã nói… Nhưng không cần phải gấp gáp làm gì, điều mình cần là tập từng bước, từng bước một.”
Khi tôi nói thế, ánh mắt hai đứa chợt tìm thấy nhau, rồi lại lúng túng quay đi chỗ khác. Nhưng không thể để như vậy mãi được, tôi bắt đầu nói.
“À… ừm, Mitsuki-san?”
“Ừm, gì thế… Yuuya-san?”
Tôi vẫn còn hơi ngại, nên hãy bắt đầu với thứ gì đó an toàn.
“—Cho cơm vào mì được không nhỉ?”
“Dĩ nhiên là được rồi.”
Cả tôi và Mitsuki đều thích cho cơm vào mì, mặc dù tôi không nghĩ đó là điều mình nên làm trước công chúng. Còn lâu lâu làm một lần thì chắc là không sao.
…Ừm, không phải tôi không biết cuộc đối thoại này là một cách để ‘tránh né’. Nhưng cùng lúc tôi cũng nghĩ chẳng phải sẽ tốt hơn nếu không nghĩ về nó hay sao?
“Nhưng mà dùng bữa trưa với gyudon và ăn mì ly cho bữa tối… Trông như chúng ta là sinh viên đại học bắt đầu sống một mình.”
“Nếu chừng mực thì ổn thôi. Với cả em thích ăn tối cùng nhau như thế này hơn là đến nhà hàng.”
Và quả thực, Mitsuki trông rất vui thích khi cho cơm vào nước mì.
…Ờ thì, đúng thế. Tôi cũng thích như này hơn là ra ngoài ăn.
“Hmm? Sao thế Yuuya?”
“Không có gì… Anh chỉ nghĩ là mình có nên cho thêm trứng vào không.”
“Ah!”
Thế là bọn tôi cùng ăn tối, trò chuyện về kế hoạch ngày mai… và vờ như không thấy khuôn mặt đỏ bừng của người kia.