"Hây cha, mùi mà không hết là chết đây."
"Cậu đâu cần giúp tớ làm gì."
Sere và Kanade lấp đất lên xác của Yuudai.
Việc đất có ở bên trong công xưởng là rất lạ thường, nếu mà bị phát hiện thì lộ là cái chắc.
Thế nhưng, nếu không bị phát giác, thì xác chết sẽ bị phân huỷ không dấu vết bởi ma pháp của đất.
"Tớ muốn thử xử lí xác chết ấy mà."
"Cậu thay đổi rồi đấy..."
Hai người họ cần cù lấp đất bằng cái xẻng đã chuẩn bị từ trước.
Dù là đồng phạm sát nhân, nhưng thái độ của Kanade vẫn như mọi khi.
"Xin lỗi nha, Kana-chan..."
"Hể? Sao cậu phải xin lỗi tớ?"
"Thì... Để cậu phải tiếp tay vụ này..."
"À, được mà có gì đâu! Tớ muốn chứng kiến hiện trường vụ giết người. Tớ cũng chụp được mấy bức xịn xò luôn nè. Cũng đáng để tay nhúng chàm đấy chứ."
Kanade đánh mắt tới máy quay đặt ở một góc phòng.
Đoạn phim đấy chắc chắn sẽ là bằng chứng việc giết người, nó mà bị báo cáo thì con đường tới nhà lao chỉ ngay trước mắt.
Dù khi trở thành tội phạm, thì SEre vẫn định cho Fuyuki thấy toàn bộ vụ việc giết người này.
Nhưng Sere không hề muốn Kanade bị bắt, vì thế nên Kanade hoàn toàn không xuất hiện trong video, dù Sere có bị cảnh sát bắt thì cô cũng sẽ không khai ra Kanade.
"Nếu Fuyuki mà báo cho cảnh sát thì bị bắt là điều dĩ nhiên rồi. Mà, trước mắt thì vẫn chưa bị lộ nên an toàn ha. Quả nhiên kế hoạch phạm tội của tớ đúng là hoàn hảo mà."
"Ờ ha... Tay nghề của cậu mát tới mức làm tớ phải ngạc nhiên á."
Sau khi lấp lượng lớn đất đã chuẩn bị từ trước, họ trải thêm tấm bạt từ trên xuống và cố định lại.
"Vậy là xong. Giờ khoá cổng công xưởng là hết việc."
Lau mồ hôi trên trán với nụ cười sảng khoái như thể cô đã đổ mồ hôi rất nhiều, Kanade bắt đầu chuẩn bị về nhà.
Sere cũng nhanh chóng xử lí mớ công cụ giết người đã chuẩn bị từ trước, và cùng Kanade rời khỏi công xưởng.
"Vậy thì, ta về thôi. Vậy tháng sau tớ đến chỗ cậu nha."
"Ừm..."
Hai người lên xe và đang trên đường về nhà.
"Kana-chan."
"Hửm? Sao thế?"
"Cảm ơn cậu nha, cậu giúp tớ một tay rồi đó."
"Không sao. Cơ mà, tớ phải cảm ơn cậu mới đúng chứ. Tớ đã có được trải nghiệm vô cùng quý báu qua vụ lần này á. Trải nghiệm này sẽ trở thành tiền đề cực tốt cho tớ đây."
Kanade nhìn về phía trước, trông cô vui sướng thật lòng.
"Quả nhiên cậu đã thay đổi rồi đó... Kana-chan."
"Vậy á? Theo tớ cảm thấy thì Sere mới là người đã thay đổi rồi mà nhỉ?"
Sau khi Kanade trả lời, hai người im lặng lúc lâu.
"Chuyện cậu và Fuyuki mà tốt lên thì tốt biết bao ha."
".... Ừm..."
"Nếu tình hình chuyển biến tốt ấy, thì lúc đó cho tớ được thu thập tài liệu nữa hen. Coi đó là lời cảm ơn vì tớ hỗ trợ cậu giết người á."
"Ừm..."
Hai người trở lại cuộc sống thường nhật cũng đã một tháng trôi qua.
Vụ việc Yuudai đã mất tích nhanh chóng lan rộng khắp các mặt báo, và dĩ nhiên cảnh sát cũng đã vào cuộc điều tra.
Thế nhưng Sere và Kanade không ai bị bắt cả.
----------------------------------
Fuyu-kun đã không ở nhà ba tháng nay rồi.
Trong khoảng thời gian đó, mỗi ngày tôi vẫn tiếp tục đứng chờ Fuyu-kun bên dưới bầu trời giá rét.
Thỉnh thoảng Kana-chan có đến xem tình hình của tôi, lúc đó tôi được nói chuyện ít lâu với cậu ấy.
Vào ngày nọ, có một chiếc xe dừng lại trước nhà.
Là một chiếc xe oto màu đen vuông vức, ít được thấy trên đường.
Tôi đứng dậy mong chờ người bước ra.
Tôi cứ tiếp tục nhìm chằm chằm vào chiếc xe mà không hề chớp mắt, để xem chiếc xe đó có đậu tạm thời hay có ai đó xuống xe không.
Chiếc xe mở cửa, và hình bóng người thân quen bước ra từ xe.
Khi thấy bóng dáng quen thuộc, trong nháy mắt, nước mắt tuôn trào từ khoé mắt.
Người bước ra từ chiếc xe đó, chính là Obi Fuyuki chứ không phải ai khác.
Fuyu-kun đã trở về rồi.
Tôi loạng choạng trông sắp vấp ngã, cứ thế chạy đến chỗ Fuyu-kun.
"Fuyu-kun!"
Fuyu-kun nhìn tôi, anh ấy trông có vẻ rất ngạc nhiên, và ngoảnh mặt đi.
Trong phút chốc, tôi cảm thấy như có nỗi đau trong tim như thể đang bị kim châm vào vậy, nhưng tôi không dừng lại.
Nắm lấy tay anh, và ôm tay anh vào lòng như để sưởi ấm.
"Mừng anh đã về, Fuyu-kun..."
"Sere..."
Trông có vẻ anh muốn nói gì đó, nhưng anh im bặt không nói lời nào.
"Cô ta là Sere à?"
Tiếng cửa xe bị đóng lại.
Khi tôi đang nghĩ đó là một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng bên cạnh Fuyu-kun, thì cô ta mạnh bạo kéo bàn tay đang kết nối giữa tôi và Fuyu-kun.
Đôi môi run rẩy, tôi lùi lại một bước và nhìn cô ấy.
Mặc bộ vét đen, tóc bob cắt ngang vai đen bóng, lông mi dày, mắt hai mí trong trẻo, đôi mắt màu nâu sẫm. Cô ấy đẹp ngang Kana-chan.
Cô ta cũng cao hơn Fuyu-kun, bộ ngực đầy đặn và mông to với một thân hình thon gọn và săn chắc.
So với người phụ nữ trước mắt, tôi cảm thấy mình không hề bằng một góc nào nên bất giác tôi cắn chặt môi.
"Cô, là ai vậy?"
"Gì là gì, là người yêu mới của Fuyuki đấy?"
"Hả? Fuyu-kun là hôn
phu của tôi mà!"
"Bộ cô bị ngu hả?"
Không giống như vẻ ngoài xinh đẹp và lạnh lùng, cô ấy ăn nói thô lỗ và mạnh bạo.
Người như này mà là người yêu của Fuyu-kun sao, đùa cũng có giới hạn chứ.
Tôi ngước mắt lên và cố phản kháng lại trong cơn giận dữ, nhưng Fuyu-kun đã bước tới để bảo vệ cô ấy.
"Sere, nghe em ấy nói đã."
"F-Fuyu-kun...?"
Khi tôi nhìn thấy Fuyu-kun đứng cạnh và âu yếm người phụ nữ lạ mặt, trong lòng tôi sinh ra một cảm xúc khó chịu và đen tối.
"Bảnh tai nghe cho rõ đây. Tôi là người yêu mới của Fuyuki đấy. Con đàn bà lăng nhăng như cô thì đi âu ếm thằng kia đi."
"Cái... Cái..."
Khi cô ta thẳng mặt nói thế, tôi không nói được lời nào.
Cả Fuyu-kun cũng không cho tôi thấy biểu hiện là anh sẽ đính chính lại lời nói của cô ta.
"Fuyu-kun... Tại sao...?"
"Sere, kết thúc tất cả đi."
Tôi liền mặt cắt không còn một giọt máu.
Tôi cảm thấy như tầm nhìn đang dần mờ đi.
"Dù có làm lành, thì hai ta cũng sẽ sống trong đau khổ. Tôi cũng muốn hướng về phía trước mà tiếp tục sống. Nên tôi đã quyết định bắt đầu cuộc sống mới với cô ấy - Matsurika."
"Tại sao... Không thể nào..."
Tôi rơi nước mắt và bám vào anh ấy.
Fuyu-kun cũng không cầm lòng nhìn tôi, anh nhìn xuống với vẻ buồn khổ.
"Cả Sere nữa, em cũng nên sống với Yuudai đi. Chuyện giữa hai ta, quên tất cả nha."
"Chuyện như thế, không, không... Em không muốn..."
Fuyu-kun và người phụ nữ tên Matsurika bước qua tôi và đi vào nhà.
"Vĩnh biệt... Sere..."
"Xin anh đừng bỏ em, Fuyu-kun!"
Hoảng loạn, tôi định chạy đến anh, thì chân tôi không theo ý tôi, cứ thế té lăn trên nền thảm cỏ. Tôi muốn đứng dậy ngay, nhưng cơ thể lại không cử động gì.
Tôi tuyệt vọng với lấy, bóng lưng Fuyu-kun dần rời xa.
"Fuyu-kun!!!"
Fuyu-kun không hề quay lại nhìn tôi, cứ thế biến mất vào trong ngôi nhà cùng với Matsurika.
Tiếng cửa nhà đóng và khoá lại vang lên.
Cánh cửa ấy hiện tại tôi không thể mở.
Rơi lệ trong bất lực.
Tôi cứ thế khóc trước cửa nhà cho đến khi cổ họng tôi đau nhói, và giọng không phát ra được.
-----------------------------------
Chuỗi ngày đau khổ của Sere chính thức bắt đầu, t sẽ dùng câu từ thật trầm cảm để có thể miêu tả lên được sự tuyệt vọng thống khổ của Sere.