Câu chuyện về cô gái phản bội người quý giá của mình để rồi phải sống trong những ngày tháng chuộc tội, hối hận và tuyệt vọng

chương 1: mở đầu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Obi Fuyuki, người hiện đang sống xa nhà một mình, bắt đầu từ năm nay sẽ trở thành sinh viên ngành nghệ thuật có một vị hôn thê.

Cô gái ấy tên là Itsumi Sere, cô ấy có mái tóc màu sáng, phần đuôi tóc luôn được uốn xoăn, ngay cả khi cô ấy không chủ động uốn tóc. Đôi mắt cô to và màu nâu áng đỏ, lông mày rậm quyến rũ, đôi môi bóng lưỡng sắc anh đào.

Không ngoa khi nói rằng cô ấy là cô gái xinh đẹp nhất đối với cả Fuyuki và cả nhiều người có quan hệ với cô ấy.

Đối với Fuyuki, Sere là bạn thuở nhỏ đã luôn khăng khít bên nhau từ nhỏ, và cô ấy cũng là người yêu, vị hôn thê mà anh yêu nhất trần đời.

Mặc dù Fuyuki đang có một cuộc sống sinh viên đầy đủ, nhưng trong lòng anh luôn nung nấu nỗi cô đơn khi phải yêu xa với vị hôn thê mà anh yêu nhất thế gian.

Trường đại học nghệ thuật mà Fuyuki đang theo học là một ngôi trường rất nổi tiếng đến mức chỉ cần tốt nghiệp thôi là đời ta sẽ lên hương ngay.

Để có thể thăng tiến thành hoạ sĩ trong tương lai, mỗi ngày Fuyuki đều chăm chỉ sáng tác.

Lịch trình của Fuyuki bị trói buộc bởi đề tài do trường đưa ra nên anh không thể gặp Sere gần một tháng trời, nên anh đã quyết định rằng sẽ về nhà nhân dịp sinh nhật của Sere để gây bất ngờ cho cô ấy.

Fuyuki đã hoàn thành xong đề tài của anh ấy trong yên ổn, anh cũng đã mua bánh kem với quà sinh nhật cho Sere, và hiện anh đã về đến nhà.

(Không biết em ấy có vui không ta...)

Nhìn xuống cái túi chứa quà tặng cho cô ấy và anh mỉm cười.

Sere là người thích được chiều chuộng, cũng hay cô đơn, và cô ấy là một cô gái rất đáng yêu.

Sere có kĩ năng giao tiếp cao, rất hòa đồng và có vẻ ngoài đáng yêu thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng từ nhỏ cô ấy đã luôn bám dính lấy Fuyuki.

Có lẽ vì vậy mà khi anh nói với cô ấy rằng anh sẽ thi vào một trường đại học nghệ thuật xa xôi, cô ấy đã bật khóc.

"Không, em không chịu đâu Fuyu-kun. Đừng bỏ em lại mà!"

Fuyuki vẫn còn nhớ như in ngày đó anh đã dỗ dành Sere, bảo rằng khi anh tốt nghiệp thì sẽ kết hôn, anh cũng trao cho cô ấy chiếc nhẫn kết hôn khá đắt đỏ và đã cầu hôn cô ấy.

Fuyuki vẫn luôn tin rằng từ nay trở đi hai đứa sẽ được hạnh phúc bên nhau mà không hề nghi ngờ gì.

"Anh về rồi đây--"

Vì vẫn muốn tạo bất ngờ nên anh cố tình nhỏ giọng chào.

Khoảnh khắc Fuyuki cúi xuống cởi giày, thì anh nhận ra có một đôi giày nam khác, và nó không phải của anh.

Bố mẹ của Fuyuki đã mất cách đây khá lâu, giày dép của họ cũng đã được hoả táng, nên đáng lí ra giày đàn ông là thứ không nên có trong nhà của anh.

Trong lòng Fuyuki dấy nên nỗi khó chịu, anh đặt bánh kem và quà tặng ở lối ra vào nhà và rón rén vào trong.

Dấu vết chứng tỏ Sere đang sống trong ngôi nhà này có thể thấy đâu đó quanh đây.

Nhà của Sere ở ngay cạnh nhà Fuyuki, nhưng từ lúc còn học cấp ba, cô đã ở bên nhà của Fuyuki dưới sự chấp thuận của cha mẹ. Dù từ lúc tạm thời chia cắt, thì vẫn không có gì thay đổi.

Khi anh đang bồn chồn không yên khi phòng khách im lặng đến đáng ngờ, thì anh nghe ấy giọng yếu ớt ra chiều thích thú vọng xuống từ tầng hai.

Anh tiếp tục rón rén lên lầu.

Càng bước lên từng bậc thang, thì nỗi bất an càng tích tụ.

Giọng mà anh đang nghe thấy, chỉ có thể là Sere mà thôi. Và anh cũng nghe thấy cả giọng của một người đàn ông mà anh quen biết.

Giọng người đàn ông ấy là Kiryuu Yuudai, là một người bạn thuở nhỏ của Fuyuki và Sere.

Châm lửa thêm vào tình huống hiện tại là nơi phát ra tiếng đó lại đến từ phòng ngủ của Fuyuki và Sere.

Anh không tài nào kiềm được những suy nghĩ tồi tệ nhất, hơi thở của anh trở nên gấp gáp và tay anh run rẩy.

Hé mở cửa phòng ngủ, Fuyuki đứng bên ngoài lắng nghe.

"Nói gì thì nói, chứ thằng đấy đúng là tồi tệ thật sự. Sinh nhật của bạn gái mà chả thèm vác mặt về."

"Anh đừng có nói xấu Fuyu-kun nữa. Anh ấy đang bận với đề tài của trường mà."

"Nếu mà là anh thì có bận cách mấy cũng phải dành thời gian ra để về với em đó."

"A, khoan... chờ..."

Dự cảm tồi tệ nhất mà Fuyuki có thể nghĩ tới đã đúng.

Hai người họ khoả thân ôm ấp nhau trong bầu không khí ngọt ngào, như thể là đôi tình nhân vậy.

Cả hai dường như hoàn toàn mất cảnh giác, và thậm chí không nhận thấy Fuyuki đang nhìn qua cánh cửa phòng ngủ vẫn chưa đóng hẳn.

(Tại sao vậy, Sere........)

Đúng là dạo gần đây anh rất bận, nên không thể gặp cô ấy. Thế nhưng, anh vẫn thường xuyên gọi điện cho cô ấy.

Không phải là anh không quan tâm Sere hay gì, vì bản thân Fuyuki cũng rất cô đơn, anh rất muốn nghe giọng nói của Sere, nên anh đã nói chuyện rất nhiều qua điện thoại.

Sere bên đầu dây bên kia cũng rất vui, và Fuyuki cũng cảm thấy hạnh phúc lây.

Dù cho anh có bận rộn với đề tài đi nữa, anh vẫn cố hết sức dành thời gian ra để cân bằng giữa việc học và chuyện tình cảm.

"Sere........"

"Chu... Phư phư.... Anh hư lắm đó nha."

Mặt hai người tiến sát lại và hôn nhau.

Không hề thấy vẻ chán ghét trên khuôn mặt của Sere, ngược lại còn chủ động hôn ngược lại Yuudai.

Trong khi sờ mó cơ thể của nhau, hai người họ hôn nhau thật sâu.

Khung cảnh người mình yêu thương, đang nút lưỡi ra vẻ vui sướng với một tên đàn ông khác đã trở thành một cây dao sắc bén nhẫn tâm mà cứa lên trái tim của Fuyuki.

Yuudai đè Sere xuống, và hai người họ lại tiếp tục đè lên nhau.

Fuyuki, anh đã không thể chịu được việc nghe giọng nói vui sướng của người mình yêu, nên đã rời khỏi nơi đó mà không gây ra một tiếng động nào.

Lặng lẽ mở cửa, anh chạy ra ngoài với bánh kem và quà sinh nhật anh đã mang theo, Fuyuki một lần nữa quay đầu lại.

Cha mẹ đã khuất để lại cho Fuyuki căn nhà có diện tích lớn.

Anh cảm thấy nỗi buồn cùng cực khi căn nhà có bao nhiêu kỉ niệm quí giá, nay đã bị vấy bẩn bởi bọn họ.

"Khốn..."

Fuyuki trực trào khóc.

Kết cuộc, Fuyuki cứ thế mà chạy đi mà không ngăn hai người họ lại.

---------------------------------------

Nhà của Sere và Yuudai đều có người nhà ở nhà. Nhưng tại sao họ lại tiếc tiền để ở khách sạn. Nguyên do họ chọn căn nhà của Fuyuki hẳn là vì cha mẹ của anh đã mất, và anh ấy đang sống một mình ở nơi rất xa.

Bây giờ đây anh ấy chỉ thấy bản thân mình thật sự kiệt sức.

Fuyuki trở về nhà cha mẹ mình như thường lệ trong tuần nghỉ. Mục đích là để đặt camera để nắm thóp cảnh ngoại tình.

Vì anh liên lạc với Sere nên sẽ không gặp phải tình huống bất tình lình gặp cảnh ngoại tình của họ.

Fuyuki đi loanh quanh trước chính căn nhà của mình một lúc lâu.

Thật đau đớn, cay đắng khi phải bước vào căn nhà đã bị vấy bẩn.

Nhưng đứng ở ngoài thế thì cũng không phải là cách, nên anh hạ quyết tâm mở cửa bước vào nhà.

"Mừng anh về nhà, Fuyu-kun!"

Seirei nở một nụ cười thật tươi chào đón và ôm lấy anh. Fuyuki ôm cô ấy với một nụ cười gượng gạo, nhưng anh vốn đã nổi da gà vì ghê tởm và cảm thấy buồn nôn.

"Fuyu-kun, sắc mặt anh xanh xao lắm đó, anh có khoẻ không vậy?"

"À không sao, anh đi xa nên mệt vậy thôi."

Tại sao Sere vẫn cư xử như bình thường, Fuyuki không thể hiểu nổi.

Anh càng nghi ngờ chính bản thân mình, phải chăng những gì anh đã thấy vào ngày hôm đó tất cả chỉ là ảo giác, rằng tất cả chỉ là ác mộng. Sere vẫn là Sere của trước giờ mà.

Sere, người vẫn giữ thái độ như trước khi Fuyuki sống một mình, rúc vào người anh và bảo rằng muốn ở bên anh.

Một cô gái luôn muốn được chiều chuộng như thế, anh tự hỏi rằng liệu Sere ngoại tình anh bởi vì cô cảm thấy cô đơn chăng.

Sự nối tiếc và tình cảm anh dành cho Sere vẫn còn đậm sâu.

Những cảm xúc cùng đồng thời tồn tại như tức giận và nỗi buồn làm loạn lên trong đầu Fuyuki.

Tạm thời, anh đặt một camera nhỏ trong phòng ngủ và phòng khách, tranh thủ làm những việc cần phải làm.

Pin thuộc loại dùng khá lâu nên không lo hết pin. Nhưng lần sau đến lấy đoạn phim thì hẳn là nó sẽ hết pin thôi, nhưng chỉ cần quay trúng những đoạn cần thiết để làm bằng chứng là quá đủ rồi.

Sau đó anh dành cả ngày với tư thế là một Fuyuki bình thường.

Thật sự khá mệt mỏi khi phải diễn để tránh bị nghi ngờ. Bất thình lình, nước mắt anh rơi hay anh cảm thấy nôn mửa mà không hiểu lí do vì sao,

nhưng anh vẫn cố để tránh bị Sere thấy là bản thân anh có gì đó bất thường.

"Fuku-kun, anh đang bị gì thế?"

Dù có lấp liếm tới cỡ nào đi nữa, thì Sere vẫn là bạn thuở nhỏ đã chung sống khoảng thời gian dài, nên cô ta cũng đã nhận ra sự bất thường của Fuyuki.

"Tại anh có hơi chú tâm vào đề tài quá đó mà, chỉ thế thôi á."

Fuyuki tiếp tục diễn bản thân bình thường như mọi khi, anh cố ôm lấy Sere để lấp liếm sự cay đắng.

Lúc ôm Sere, anh cảm thấy sự cự tuyệt mạnh mẽ và bị tổn thương tinh thần dữ dội, nhưng anh đã kiềm chế bản tính bộc phát.

Với vẻ mặt hơi phờ phạc, Fuyuki nhìn chằm chằm vào bức tranh thiên thần được trưng bày trong xưởng vẽ của mình.

Người mẫu là Sere, và theo anh ấy thì bản thân bức tranh được hoàn thiện là một kiệt tác của anh.

Nhưng hiện giờ anh cảm thấy như chỉ muốn phá huỷ bức tranh này.

Chắc chắn rằng giờ đây anh đã không thể yêu Sere một cách chân thành được nữa.

Fuyuki cúi mặt xuống và khóc trong lặng thầm.

Truyện Chữ Hay