Enjoy!
_________________________________________________________________________________________
Bởi vì cô đang hôn tôi đó
Sau khi ăn xong ly Parfait và rời quán cà phê, bọn tôi đến trung tâm trò chơi. Lý do là vì Alice nói rằng cổ muốn chụp ảnh trong buồng chụp hình.
“Nhân tiện, sao Alice lại muốn chụp ảnh thế?”
“Hmm, chẳng có lý do gì sâu xa cả, chỉ là tự nhiên em muốn chụp ảnh chung với Takuma thôi.”
Alice đã trả lời câu hỏi của tôi, nhưng tôi vẫn có cảm giác cổ đang che giấu điều gì đó. Cô nàng cũng từng làm thế với vụ chụp hình cùng món Parfait giới hạn cỡ lớn dành cho cặp đôi, vì thế tốt nhất là tôi vẫn nên cẩn trọng.
Một lúc sau, chúng tôi đến trung tâm trò chơi và hướng tới buồng chụp ảnh. Thỉnh thoảng, tôi cũng thường đến đây sau giờ học nên tôi biết nó nằm ở đâu.
“Quả là khu vực này nhiều con gái thật.”
“Con trai thường ít khi vào buồng chụp ảnh ha.”
“Ờ, tôi cũng chưa bao giờ vào đó cả.”
Khu vực xung quanh buồng chụp ảnh chỉ toàn là các nữ sinh cấp 2 và cấp 3. Khoảnh khắc nhìn thấy Alice, họ bắt đầu thì thầm.
“Nè, người đó đẹp quá.”
“Ừm, cô ấy vừa là con lai vừa có dáng chuẩn nữa, là người mẫu chăng.”
“Ghen tị với nhan sắc đó quá.”
Những lời bàn tán như vậy có thể nghe thấy từ khắp nơi, nhưng Alice vẫn bình tĩnh và không biến sắc. Có thể cô ấy đã quen với việc làm tâm điểm của sự chú ý rồi.
Nhưng, tôi thực sự muốn họ kiềm chế việc nhìn chằm chằm vào tôi lại dù bản thân chỉ đi cạnh cổ. Vì là một tên cô độc nên tôi dễ bị tổn thương bởi ánh mắt soi mói của người khác lắm đó.
Với suy nghĩ đó, Alice và tôi bước vào buồng chụp ảnh, nhưng vì chưa bao giờ vào đây nên thực lòng tôi không biết phải hoặc nên làm gì cả.
Tuy nhiên, có vẻ Alice biết sử dụng nó nên không vấn đề gì cả. Không lâu sau, trên màn chụp hiển thị đếm ngược, do đó tôi cố gắng tạo dáng cho đẹp.
“Nè, Takuma. Nhìn sang đây một chút đi.”
“Gì thế?”
Khoảnh khắc tôi quay qua theo lời Alice, tôi cảm nhận được một cái chạm ấm áp và mềm mại trên môi mình. Tôi đã bị Alice hôn.
“!?”
Tôi ngạc nhiên với hành động đột ngột này, ngay lúc đó màn hình đếm ngược về 0 và âm thanh chụp ảnh vang lên. Sau khi chụp khoảng năm tấm, quá trình chụp ảnh kết thúc và Alice dần thả tôi ra.
“Oh-, trông tuyệt thật đó.”
Những tấm ảnh đã chụp hiển thị trên màn hình, trên đó là hình chụp rõ ràng cảnh tôi và Alice hôn nhau. Tôi nghĩ khá lạ khi bức ảnh đầu tiên khi vào buồng chụp hình lại là ảnh hôn nhau.
“…Lẽ nào cô rủ tôi đến đây là để chụp cái này à?”
“Chính xác, anh hiểu rồi đó.”
Tôi có cảm giác rằng cô ấy sẽ làm gì đó khi mời tôi đến buồng chụp hình, nhưng tôi không rằng rằng đó là chụp cảnh bọn tôi hôn nhau. Có lẽ tốt hơn hết sau này nên nghĩ rằng tất cả những lời mời từ Alice đều có động cơ thầm kín.
Khi nghĩ về điều này, tôi lơ đãng nhìn Alice, người đang có tâm trạng vui vẻ, và
đang vẽ nguệch ngoạc lên màn hình bằng bút cảm ứng.
Rồi, bọn tôi rời khỏi buồng chụp và ngồi trên ghế dài trong trung tâm trò chơi.
“Thế cô định làm gì với mấy tấm ảnh đó?”
“Ơ, tất nhiên là dán chúng như bình thường thôi.”
Sau khi nói vậy, Alice bắt đầu dán những bức hình đó lên đồ đạc của mình, như sổ tay hay mặt sau điện thoại của cổ.
“Này, đợi đã. Tôi nghĩ Alice có quyền tự do dán ảnh, nhưng ít nhất thì hãy dán ở đâu đó không dễ lộ được chứ!”
“Ơ, vì sao?”
“Bởi vì cô đang hôn tôi đó! Nếu ai đó nhìn thấy thì chắc tôi xấu hổ chết mất.”
Ngay cả một bức ảnh trong buồng chụp bình thường cũng đủ xấu hổ rồi, nhưng hơn nữa đó còn là ảnh hôn nhau. Rồi, Alice mở miệng với một nụ cười.
“Đừng lo mà, em không cảm thấy xấu hổ nên sẽ ổn thôi. Ngược lại, em còn muốn khoe mọi người ấy chứ.”
“Không, không. Dù Alice có ổn thì tôi vẫn chẳng ổn chút nào hết.”
Tôi không thể không tsukkomi. Tuy nhiên, không có dấu hiệu nào cho thấy Alice sẽ dán lại nó ở một nơi nào đó ít bị để ý.
Tôi nhận ra việc cố gắng thuyết phục cổ chỉ tổ lãng phí thời gian nên đành từ bỏ. Tôi có thể nhìn thấy tương lai mà mấy đứa trên lớp sẽ thấy nó, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Hiện tại, cả lớp đã dần để ý đến tôi vì lời giới thiệu mà Alice đã tuyên bố vào ngày đầu chuyển trường, vì thế nên giờ lo lắng cũng chả có ích gì cả.
“Yosshi, xong rồi. Giờ quay lại mua sắm nào.”
“…Ờ, đi thôi.”
Kiệt sức, tôi từ từ đứng dậy khỏi băng ghế. Sau khi rời khỏi trung tâm trò chơi, chúng tôi lại bắt đầu đi xem qua đồ nội thất và đồ gia dụng. Cùng dạo quanh trung tâm thương mại, việc mua sắm vẫn tiếp tục cho đến khi màn đêm buông xuống.