Enjoy!
__________________________________________________________________________________________
Vì cảm thấy cô đơn khi ở một mình trong căn phòng rộng lớn đó nên em đã qua chơi
"Takuma, bữa tối đã sẵn sàng rồi đó, dậy đi anh."
“…Đến giờ này rồi à?”
Tôi tỉnh giấc do cơ thể bị lắc mạnh, từ từ ngồi dậy trong khi lẩm bẩm. Đầu tôi vẫn còn khá mơ hồ do cơn ngái ngủ, nhưng lại chợt tỉnh ra khi thấy người đứng cạnh giường mình.
“T-tại sao cô lại ở trong phòng tôi!?”
Tôi đã nghĩ rằng mẹ đến đánh thức tôi, nhưng ngạc nhiên thay, đó không phải bà ấy mà là Alice. Khi tôi tỏ ra ngạc nhiên, thì Alice mở miệng với một nụ cười trên môi, giống như đứa trẻ vừa thực hiện thành công trò chơi khăm của mình.
“Em thấy cô đơn trong căn phòng rộng lớn đó nên đã qua chơi với anh.”
“Không, không. Cửa trước khóa rồi mà?”
“Mẹ chồng đã cho em vào. Sau khi chào hỏi và kể chuyện em là bạn cùng lớp với Takuma, bà trông hào hứng hơn em nghĩ.”
Có vẻ như mẹ đã cho cổ vào, nhưng ngay cả thế, bà ấy nghĩ gì khi lại cho khách nhà mình là Alice vào đánh thức tôi chứ.
“Nói là chung là tới bữa tối rồi nên ra phòng ăn thôi anh.”
“…Ờ-Ờ”
Hiện tại, tôi quyết định làm theo lời của Alice. Dù vậy, việc nhìn thấy bạn cùng lớp, một cô gái xinh đẹp, trong phòng mình khiến tôi cảm thấy khá lạ lẫm.
Khi cả hai ra phòng ăn, mẹ tôi đang ở trong bếp chuẩn bị nốt những món còn lại. Bữa tối nay có vẻ như là hamburger.
“Cảm ơn con đã gọi Takuma dậy nhé, Alice-chan.”
“Không có gì đâu, thưa mẹ. Chuyện nhỏ thôi ạ”
Alice và mẹ dường như đã trở nên khá thân thiết trong lúc tôi đang ngủ. Khi tôi ngồi vào chỗ, Alice cũng làm theo.
“…Lẽ nào Alice sẽ ăn tối với nhà mình à?”
“Mẹ mời đó, vì con bé đã mất công qua chơi rồi nên mẹ mời luôn. Có mỗi mẹ với Takuma thì cô đơn quá.”
Quả thực là vậy, hiện bố tôi đang công tác xa, nên có lẽ sẽ hơi cô đơn nếu chỉ có hai mẹ con dùng bữa tối. Nhưng đột nhiên mời một người vừa gặp thế này vào ăn thì hơi quá rồi đó.
Ở trường, dù là ngày đầu tiên đến trường mới nhưng Alice đã nhanh chóng hòa nhập với các bạn cùng lớp nên có thể cô là thiên tài trong việc hòa đồng với mọi người xung quanh chăng.
Sau đó, ba chúng tôi cùng ăn tối, mẹ có vẻ rất mến Alice, họ trò chuyện vui vẻ suốt cả bữa ăn.
“Hếe, cô tưởng con cao gần bằng Takuma, nhưng hóa ra con cao 172cm sao. Vừa xinh đẹp lại có dáng chuẩn nữa, con có khả năng trở thành người mẫu đó.”
“Cảm ơn ạ, khuôn mặt và chiều cao của con đều là được thừa hưởng từ mẹ mình.”
“Thế, mẹ Alice là người Anh à?”
Người ta thường nghĩ rằng, con lai thì sẽ có mẹ là người Nhật và bố là người nước ngoài. Do đó, tôi cũng khá bận tâm đến chuyện mẹ cổ.
“Vâng, đúng thế. Bố em là người Nhật còn mẹ là người Anh.”
“Vậy à. Hôn nhân quốc tế không phải là hiếm, nhưng sự kết hợp này khá mới đó.”
“Vâng, em cũng thường được nói thế.”
Chúng tôi tiếp tục trò chuyện trong khi ăn hamburger, trước khi kịp nhận ra thì một khoảng thời gian đáng kể đã trôi qua.
“…Vậy cũng đến lúc con phải về rồi, cảm ơn vì bữa ăn ạ.”
“Gặp cô ở trường ngày mai.”
“Alice-chan nhớ qua thăm cô nhé, con lúc nào cũng được chào đón.”
Mẹ và tôi tiễn Alice ra cửa trước. Tôi nghĩ sẽ lịch sự hơn nếu như dẫn cô ấy về nhà. Nhưng, vì phòng cổ ở ngay bên cạnh nên tôi quyết định rằng không nhất thiết phải làm vậy. Rồi mẹ và tôi bắt đầu dọn dẹp bát đĩa.
“Alice-chan quả là một cô gái tốt, vừa lịch sự vừa thanh lịch, ước gì con bé sẽ làm vợ Takuma trong tương lai ha.”
“Mẹ thực sự rất mến Alice nhỉ?”
“Khi máy liên lạc nội bộ reo lên, mẹ đã tự hỏi cô bé là ai, nhưng rồi khi cùng ngồi nói chuyện với con bé, thì cả hai lập tức bắt sóng luôn.”
Mẹ đang có tâm trạng khá tốt. Lâu lắm rồi tôi mới thấy bà ấy tâm trạng vui vẻ đến vậy, từ tận đáy lòng hẳn mẹ cũng rất tận hưởng điều này.
“Thế nên là Takuma phải cố gắng hết sức để cưa đổ Alice-chan đó” (Không cần thiết :>)
“Chà, con sẽ cố.”
Chắc mẹ không tưởng tượng được cảnh Alice cố tán lại mình chứ đừng nói là ngược lại ha. Với suy nghĩ đó, tôi dọn xong bát đĩa rồi trở về phòng của mình.
Khi chuẩn bị lấy sách giáo khoa và vở ra khỏi cặp để chuẩn bị cho buổi buổi học ngày mai, điện thoại trên bàn tôi nhận được tin nhắn từ Lime.
“Ai gửi vậy nhể…”
Về cơ bản tôi chẳng có ai để liên lạc nên gần như không bao giờ nhận được tin nhắn.
“Chắc là từ nhóm lớp nhỉ?”
Dù là tên cô độc nhưng tôi vẫn có ở trong nhóm lớp. Nghĩ vậy rồi nhìn vào màn hình điện thoại, trái với dự đoán, người gửi là Alice.
“Etto…gặp anh sáng mai được không?”
Tin nhắn được viết ngắn gọn có kèm theo biểu tượng cảm xúc, nhưng ý “buổi sáng” là sao?
“Chẳng lẽ cô ấy muốn vào phòng mình sáng mai á…?”
Dòng tweet đó hóa ra là chính xác, nhưng không đời nào tôi có thể biết được điều đó ngay lúc này.